Chương 13
Lạc Vũ Thu Hàn
29/07/2014
Edit: Fuly
"Dương tỷ tỷ, Dương tỷ tỷ, phiên chợ sắp bắt đầu rồi, tỷ xong chưa?"
"Muội ngồi chờ một chút, sắp xong rồi." Dương Nghi đang xếp y phục, quay đầu lại khẽ nói.
Tiểu cô nương vừa lên tiếng chính là cô con gái nhỏ của An gia, An Tiểu Nhu. Cô bé nhỏ hơn Dương Nghi một tuổi, cũng là người bạn đầu tiên ở Vân Châu của nàng.
"Vậy tỷ nhanh lên một chút." Tiểu cô nương nghe lời ngồi xuống chiếc ghế đẩu, hai tay nâng cằm, lo lắng thúc giục: "Hôm nay, gánh hát Ngô Kiều sẽ biểu diễn ở bên phố Thanh Thạch đó, chúng ta đi sớm một chút, mới chiếm được chỗ ngồi tốt hơn."
Nghe tiểu cô nương thao thao bất tuyệt, Dương Nghi khẽ mỉm cười: "Được rồi, xếp xong y phục là có thể đi."
"Vâng." Tiểu cô nương dùng sức gật đầu một cái.
"Nè, Tiểu Nhu, muội về trước chuẩn bị đi, một khắc sau chúng ta gặp nhau ở cửa nha?"
"Vâng, tỷ nhanh lên đó!"
"Tiểu Nhu, sao lại vui vẻ vậy, tính đi đâu chơi hả?" Vương Thiến Vân ôn hòa cười hỏi.
An Tiểu Nhu vừa nhìn thấy Vương Thiến Vân, liền cả kinh, tính tình nhút nhát lại nổi lên, "Không có, không định đi đâu cả." Chẳng biết tại sao, nàng vừa thấy Vương Thiến Vân thì luôn có một loại sợ hãi, mặc dù nàng ta ôn hòa dễ nói chuyện hơn so với muội muội mình.
"Ngươi nói láo, vừa rồi ta cùng tỷ tỷ rõ ràng nghe các ngươi bàn tính chuẩn bị đi xem kịch mà! Không muốn chúng ta đi cùng thì cứ nói thẳng, cần gì bày ra vẻ như chúng ta chết sống gì cũng đòi bám theo các ngươi vậy chứ."
Vương Tuệ Xảo lớn tiếng lên án, khiến An Tiểu Nhu càng không biết phải nói thế nào.
Vương Thiến Vân áy náy nhìn Dương Nghi một cái, không đồng ý trách mắng muội muội mình: "Xảo nhi! Sao có thể nói như vậy? Dương tỷ tỷ mới đến đây, An muội muội quan tâm nàng ấy nhiều hơn một chút cũng là điều phải làm."
"Cũng sắp nửa năm rồi, còn mới đến gì chứ."
Dương Nghi vờ như không nghe thấy lời Vương Tuệ Xảo vừa lầm bầm: "Chúng ta cũng là bất chợt nảy ý, vốn định hỏi các ngươi có đi hay không, nhưng Vương Đại nương bảo ngươi đang chuyên tâm thêu khăn cho Lý gia đại tỷ nhi, cho nên ta nghĩ không nên đến quấy rầy các ngươi thì tốt hơn." Không phải chúng ta không muốn mời, mà là nương ngươi không cho nha!
Vương Thiến Vân gật đầu, mỉm cười nói: "Không sao, nương ta chỉ nói vậy thôi, các ngươi thật quá cẩn thận rồi."
Nói đến nước này, Dương Nghi cũng chỉ có thể sờ mũi một cái, nhận lời: "Vậy cứ theo ý của Thiến Vân tỷ, hôm nay, bốn người chúng ta cùng ra cửa, thế nào?"
"Ai thèm đi với các ngươi? Chúng ta có hẹn với Bích Ngọc tỷ rồi, không rãnh ra ngoài với các ngươi."
"Xảo nhi!" Vương Thiến Vân trợn mắt nhìn Vương Tuệ Xảo một cái, mới chuyển sang Dương Nghi: "Dương muội muội, An muội muội, thật xin lỗi, lúc nãy đúng là đã có hẹn với người khác rồi, lần tới đi, khi nào rảnh chúng ta lại cùng đi dạo một chút. Hơn nữa, hình như ta còn chưa từng ra ngoài cùng mọi người lần nào đấy."
Dương Nghi bực mình, thì ra vừa rồi các nàng đến đây chỉ vì muốn tìm cảm giác tồn tại đặc biệt thôi sao? Nhưng người ta đã nói xin lỗi rồi, nàng còn có thể làm gì chứ?
Khách khí mấy câu xong, bốn người liền giải tán.
Chớp mắt một cái, Dương Nghi đã tới Vân Châu được nửa năm. Nửa năm này, nàng không dám tự tin bảo rằng biết hết tường tận mọi viêc trong nhà Nhị gia, nhưng cũng hiểu được bảy tám phần.
Ban đầu, lúc Đồng Khoát Nhiên về Vân Châu, lão phu nhân cũng cho hai nhà cùng tới đây, theo thứ tự là An gia cùng Vương gia. An gia cùng Vương gia đều có ba đứa con, An gia là hai nam một nữ, mà Vương gia là hai nữ một nam.
Vì phòng ngừa khi đến Vân Châu, quan hệ của hai phòng này quá thân thiết sẽ liên thủ làm chuyện mờ ám sau lưng chủ, lại sợ hai phòng hiềm khích quá mức sẽ hỏng việc, lão phu nhân cố ý chọn hai nhà An, Vương. Hai nhà này có giao tình chỉ ở mức bình thường.
Phủ trạch của Đồng Nhị gia không lớn, nhân khẩu đơn giản, chuyện thị phi tự nhiên cũng ít đi. Thường ngày, An gia cùng Vương gia đều sinh sống trong phủ, trừ mới đầu phải ở phòng khách, sau này đều có nhà riêng. Lúc Đồng Khoát Nhiên ở nhà, chỉ cần hầu hạ hắn tốt, có khách đến không làm mất thể diện của hắn, thì Đồng Khoát Nhiên cũng sẽ không quản họ làm gì để kiếm kế sinh nhai. Chỉ là, Nhị gia không thường ở nhà, đại đa số thời gian đều sống trong quân doanh, thỉnh thoảng mới trở về nghỉ ngơi, cho nên hai nhà cũng coi như bình an vô sự, ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiện.
Sau khi Dương Nghi tới Vân Châu, đều đưa cho tỷ muội hai nhà mấy hà bao do nàng dụng tâm thêu, hoa văn cũng là loại Kinh Thành đang lưu hành. Xem như là ‘mở đường’ đi. Dương Nghi không trông mong những cái này sẽ mang lại tác dụng lớn gì, cũng chỉ là tạm thời biểu lộ tâm ý mà thôi. Nhìn vào số tuổi của Dương Nghi mà nói, khó trách nàng có thể nghĩ được chu đáo đến vậy.
Đáng tiếc chuyện lại không thuận lợi như Dương Nghi đoán, ước chừng mấy ngày sau, tiểu nha đầu An gia bày tỏ lại thiện ý, nhưng tỷ muội Vương gia thì, quà vẫn nhận, lại chẳng cho Dương Nghi sắc mặt tốt, rất xa cách. Dương Nghi cảm thấy, quà nàng đưa cho tỷ muội hai nhà đều giống nhau, chẳng nặng bên này nhẹ bên kia, kết quả lại là như thế, quả thật khiến người ta buồn bực.
Dương Nghi không để việc này trong lòng, chỉ coi như là chuyện thoáng qua. Nhưng sau vài lần bày tỏ như vậy, thái độ của các nàng vẫn không thay đổi, Dương Nghi cũng chỉ đành phải cảm thán mình cùng họ không hợp ý thôi. Hôm nay xem ra, thái độ của tỷ muội Vương gia đối với nàng cũng không phải chỉ đơn thuần là xa cách, mà còn mang theo vài phần chán ghét nữa, điều này khiến cho nàng cảm thấy rất khó hiểu.
Dương Nghi nào biết, thật ra đều do dung mạo của nàng gây ra họa. Mặc dù bây giờ nàng vẫn còn nhỏ, nhưng có thể nhìn ra được nhan sắc khi trưởng thành sẽ không tồi. Dù về sau chọn trượng phu ở Vân Châu hay trong Đồng phủ, đối với tỷ muội Vương gia mà nói, nàng luôn là một đối thủ nặng cân, là người tới cướp đoạt ‘tài nguyên’. Huống chi về dung mạo, nàng lại vững vàng ‘đè ép’ Vương Thiến Vân, sao không làm tỷ muội Vương gia chán ghét chứ?
Dương Nghi trở về phòng, bưng thuốc đã sắc xong qua cho Vưu đại nương. Lúc trước, khi vừa đến nơi, thân thể của bà không khỏe mạnh được như những người trẻ tuổi, lại thêm không hợp thủy thổ, nên bị ‘dày vò’ một thời gian. Vài ngày trước chỉ hơi không cẩn thận, liền bị cảm lạnh.
Mấy ngày nay đều là do Dương Nghi hầu hạ, sắc thuốc, rót nước, không lơ là, cũng chẳng mượn tay ai. Thậm chí ngay cả quần áo cũng đều nhận mang đi giặt.
Hôm nay họ đã là những người sống cùng nhau, vậy không nên tính toán chi li gì nữa. Huống chi, Dương Nghi còn rất cảm kích Vưu đại nương. Lúc trước, khi mới vào Đồng phủ, Dương Nghi cũng không được may mắn như vậy, một đường lảo đảo, chịu không ít khổ sở mới đứng vững trong đống nha hoàn nơi đó. Sau khi sống lại, phải vào Đồng phủ lần nữa, mặc dù Vưu đại nương không chăm sóc gì nhiều cho nàng, nhưng cũng đủ để nàng sinh lòng cảm kích rồi. Tuy rằng, có lẽ bà không tốt với nàng bằng Hồ Hạnh. Bởi vì, trên đời này, trừ cha mẹ, những người khác không cần thiết phải đối tốt với ngươi. Cho dù là cha mẹ, cũng sẽ có lúc thiên vị. Phải biết nghĩ thoáng hơn, chớ ngày ngày so sánh hơn thiệt, ganh đua cùng người khác, sẽ sung sướng hơn rất nhiều.
Nhận lấy cái chén không, Dương Nghi xin Vưu đại nương ra ngoài.
Chuyện trong nhà đa số là do Thẩm Thanh và Vưu đại nương định đoạt, hai người đối xử với Dương Nghi không tệ, phần lớn thời gian không hạn chế chuyện nàng đi ra ngoài. Huống chi, dân cư bên Vân Châu này sống rất phóng khoáng, trừ những chuyện đồi phong bại tục ra, căn bản không có quá nhiều hạn chế với nữ nhân.
Theo lý thuyết, trong nhà có An gia cùng Vương gia, dù thế nào cũng sẽ không tới phiên "thế đơn lực bạc" như Trầm thúc cùng Vưu đại nương làm quản sự. Phỏng chừng vì hai nhà đều có nhi tử phục vụ trong quân đội, nếu thuận lợi, ngày sau bọn họ còn muốn xin Nhị gia ân điển cho ra ngoài. Vì vậy, dĩ nhiên là không quá xem trọng phần quyền lực nho nhỏ kia rồi. Lại nói, tòa trạch viện này cũng không có gì béo bở, chỉ vì chút lợi nhuận mà tranh đến ‘ngươi chết ta sống’, thì tầm nhìn cũng thật quá nông cạn đi. Hơn nữa chuyện này cũng rất dễ bị phát hiện, một khi bị phát hiện ra, thể diện cả đời cũng coi như mất hết. Vì suy nghĩ cho đời sau, bọn họ thật không muốn nhảy vào cái hố cạn này.
"Tiền bạc còn đủ dùng không? Nếu không đủ, chỗ ta đây vẫn còn một chút này." Những việc Dương Nghi làm, Vưu đại nương đều nhìn thấy, ghi tạc vào đáy lòng.
Nghe bà nói như thế, Dương Nghi cười, dù lúc đầu Vưu đại nương có thiên vị Hồ Hạnh thì thế nào? Thứ nàng không thiếu nhất chính là tính nhẫn nại, chỉ cần không phải tảng đá, sao có thể lạnh nhạt mãi! Kiếp trước, khi vừa tới làm nha hoàn bên người Nhị thiếu gia Đồng Văn Nóc, hắn còn chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái. Lúc ấy, trong bốn tỳ nữ, tư sắc của nàng cũng không quá nổi bật. Nhưng không phải cuối cùng nàng vẫn thành công sao? Đáng tiếc, nàng lại không đoán định được số mệnh sẽ trớ trêu đến vậy.
Vừa nói, Vưu đại nương vừa muốn ngồi dậy, lại bị nàng đè xuống, "Đủ rồi, con cũng không định mua gì cả."
Tiếp đó, Dương Nghi lại bổ xung thêm một câu, "Không đủ lại chạy đến xin người."
Cả hai cùng cười.
————
An đại nương vừa về, trái tìm, phải tìm vẫn chẳng thấy nữ nhi đâu, không khỏi bực mình, nhìn trượng phu đang nghỉ ngơi trên hàng hiên, tức giận nói: "Nữ nhi đi đâu rồi, sao ông không chịu quản con bé!"
"Trừ bỏ hậu viện, Tiểu Nhu còn có thể chạy đi đâu, hơn nữa, hậu viện không phải là ở trong phủ sao, đi nhiều chút cũng là chuyện tốt, chẳng lẽ bà lại muốn con bé ngày ngày buồn bực ở trong phòng giống như trước đây hả?" An đại thúc nhìn lại, vui vẻ nói: "Sao nhìn bà giống như vừa ăn phải thuốc nổ vậy, ai làm bà tức giận?"
"Còn ai ngoài Vương gia chứ!"
"Bà ta lại nói gì à?"
An đại nương kể lại những tin đồn thị phi bà nghe được bên ngoài cho trượng phu qua một lần, tức giận bảo: "Ông nói xem, không phải bà ta thật quá đáng sao? Bà ta muốn khoe khoang nữ nhi là chuyện của bà ta, cớ gì phải nói gần nói xa chê trách Nhu nhi chứ? Tưởng An gia chúng ta không có ai sao?"
"Bà để ý đến bà ta làm chi? Bà ta chỉ được cái nhiều chuyện thôi." An đại thúc cũng cảm thấy bực mình.
An đại nương hầm hừ, đáng tiếc những chuyện này đều chỉ nghe từ người khác, không bắt được tại trận, chứ không, cho dù phải làm to chuyện, bà cũng sẽ không bỏ qua. Bực mình, mà cũng chỉ có thể càu nhàu với lão đầu trong nhà
"Không nói chuyện này nữa. Bây giờ, mỗi ngày nữ nhi đều ở cùng nha đầu Dương gia kia, không có vấn đề gì chứ?"
"Có thể có vấn đề gì? Bà đó, chỉ biết suy nghĩ lung tung. Đứa bé Dương Nghi kia tôi cũng thường gặp, nhận ra được là một nha đầu ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa, Tiểu Nhu ở cùng con bé cũng không tệ. Còn hơn phải suốt ngày buồn bực trong nhà."
An đại nương ngẫm lại thấy cũng đúng, trước kia, không để nữ nhi chơi với tỷ muội Vương gia, là do bất đắc dĩ. Có thể làm nữ nhi sống vui vẻ hơn một chút, sao bà lại không muốn chứ? Hôm nay như vậy vẫn yên tâm hơn là ở cùng một chỗ với tỷ muội Vương gia.
An đại nương đặc biệt không muốn gặp tỷ muội Vương gia, vừa nhắc tới liền cảm thấy ghê tởm giống như nuốt phải ruồi.
Nhớ tới lúc vừa đến đây, nữ nhi chơi cùng tỷ muội Vương gia thì, không phải hôm nay mất đồ, chính là ngày mai mang theo mấy vết thương nhỏ về nhà, thật khiến người ta không yên lòng. Lúc ấy bà đã cảm thấy không ổn, nhưng khi đó bọn họ vừa tới Vân Châu, chưa quen cuộc sống nơi đây, trừ bọn nhỏ nhà Vương gia ra, cũng chẳng còn ai khác có thể làm bạn với con bé.
Nhưng có một lần, An đại nương đi gọi nữ nhi về ăn cơm. Đến Hạ Thiên viện, cửa không đóng, bà thấy nữ nhi đang chơi cùng tiểu nữ nhi nhà Vương gia, mà đại nữ nhi Vương gia thì leo lên cầu thang, giơ tay về phía đầu Tiểu Nhu. Bà mơ hồ thấy, hình như có vật gì đó rơi lên đầu nữ nhi nhà mình, mắt của bà rất tốt, nên chắc chắn không nhìn lầm.
Lúc ấy bà không nói gì, sau khi dẫn nữ nhi về đến nhà, tỉ mỉ tìm kiếm trong tóc con bé, cuối cùng tìm ra được ba con rận. Chỉ liếc mắt một cái, bà liền biết thứ này được bắt tới từ trên người mấy con heo.
Lúc ấy bà thật rất tức giận, không ngờ nữ nhi nhà Vương gia này còn nhỏ tuổi mà lại có những hành động ác độc như vậy! Chưa nói đến việc những con rận này rất khó diệt, nếu Tiểu Nhu bị mấy con rận này bám vào, không chừng cả đầu tóc tốt của con bé cũng phải cạo hết, nuôi lại lần nữa. Thêm vào đó, nếu những đứa trẻ khác biết chuyện, sợ cũng sẽ chán ghét Tiểu Nhu, không có ai muốn chơi cùng con bé nữa.
Chuyện này không có chứng cớ, nếu như mạo muội đi đối chất, sợ sẽ bị cắn ngược lại một cái, hơn nữa vỡ lở ra rồi, đối với danh tiếng của Tiểu Nhu cũng không tốt.
An đại nương không phải là một người không có đầu óc,. Lúc ở quê nhà Thông Châu, mặc dù An gia không được quá trọng dụng, nhưng cuộc sống vẫn trôi qua không tệ. Lúc không có sự che chở của cha mẹ, toàn bộ An gia đều do đôi phu thê trẻ tuổi bọn họ cai quản.
Cho nên, mặc dù trong lòng tức giận, bà vẫn không làm lớn chuyện, chỉ nói với trượng phu mà thôi. Sau đó, hai vợ chồng quyết định tách nữ nhi ra khỏi tỷ muội Vương gia, tận lực giữ con bé ở trong nhà. Vân Châu tuy phóng khoáng, nhưng nếu vì để nữ nhi tìm bạn khuê phòng, cho con bé cả ngày chạy ra khỏi cửa, An đại nương cũng không thích. Mãi đến gần đây, Dương Nghi tới, vợ chồng An Quý thấy nàng không tệ, mới để cho An Tiểu Nhu chơi với nàng.
"Dương tỷ tỷ, Dương tỷ tỷ, phiên chợ sắp bắt đầu rồi, tỷ xong chưa?"
"Muội ngồi chờ một chút, sắp xong rồi." Dương Nghi đang xếp y phục, quay đầu lại khẽ nói.
Tiểu cô nương vừa lên tiếng chính là cô con gái nhỏ của An gia, An Tiểu Nhu. Cô bé nhỏ hơn Dương Nghi một tuổi, cũng là người bạn đầu tiên ở Vân Châu của nàng.
"Vậy tỷ nhanh lên một chút." Tiểu cô nương nghe lời ngồi xuống chiếc ghế đẩu, hai tay nâng cằm, lo lắng thúc giục: "Hôm nay, gánh hát Ngô Kiều sẽ biểu diễn ở bên phố Thanh Thạch đó, chúng ta đi sớm một chút, mới chiếm được chỗ ngồi tốt hơn."
Nghe tiểu cô nương thao thao bất tuyệt, Dương Nghi khẽ mỉm cười: "Được rồi, xếp xong y phục là có thể đi."
"Vâng." Tiểu cô nương dùng sức gật đầu một cái.
"Nè, Tiểu Nhu, muội về trước chuẩn bị đi, một khắc sau chúng ta gặp nhau ở cửa nha?"
"Vâng, tỷ nhanh lên đó!"
"Tiểu Nhu, sao lại vui vẻ vậy, tính đi đâu chơi hả?" Vương Thiến Vân ôn hòa cười hỏi.
An Tiểu Nhu vừa nhìn thấy Vương Thiến Vân, liền cả kinh, tính tình nhút nhát lại nổi lên, "Không có, không định đi đâu cả." Chẳng biết tại sao, nàng vừa thấy Vương Thiến Vân thì luôn có một loại sợ hãi, mặc dù nàng ta ôn hòa dễ nói chuyện hơn so với muội muội mình.
"Ngươi nói láo, vừa rồi ta cùng tỷ tỷ rõ ràng nghe các ngươi bàn tính chuẩn bị đi xem kịch mà! Không muốn chúng ta đi cùng thì cứ nói thẳng, cần gì bày ra vẻ như chúng ta chết sống gì cũng đòi bám theo các ngươi vậy chứ."
Vương Tuệ Xảo lớn tiếng lên án, khiến An Tiểu Nhu càng không biết phải nói thế nào.
Vương Thiến Vân áy náy nhìn Dương Nghi một cái, không đồng ý trách mắng muội muội mình: "Xảo nhi! Sao có thể nói như vậy? Dương tỷ tỷ mới đến đây, An muội muội quan tâm nàng ấy nhiều hơn một chút cũng là điều phải làm."
"Cũng sắp nửa năm rồi, còn mới đến gì chứ."
Dương Nghi vờ như không nghe thấy lời Vương Tuệ Xảo vừa lầm bầm: "Chúng ta cũng là bất chợt nảy ý, vốn định hỏi các ngươi có đi hay không, nhưng Vương Đại nương bảo ngươi đang chuyên tâm thêu khăn cho Lý gia đại tỷ nhi, cho nên ta nghĩ không nên đến quấy rầy các ngươi thì tốt hơn." Không phải chúng ta không muốn mời, mà là nương ngươi không cho nha!
Vương Thiến Vân gật đầu, mỉm cười nói: "Không sao, nương ta chỉ nói vậy thôi, các ngươi thật quá cẩn thận rồi."
Nói đến nước này, Dương Nghi cũng chỉ có thể sờ mũi một cái, nhận lời: "Vậy cứ theo ý của Thiến Vân tỷ, hôm nay, bốn người chúng ta cùng ra cửa, thế nào?"
"Ai thèm đi với các ngươi? Chúng ta có hẹn với Bích Ngọc tỷ rồi, không rãnh ra ngoài với các ngươi."
"Xảo nhi!" Vương Thiến Vân trợn mắt nhìn Vương Tuệ Xảo một cái, mới chuyển sang Dương Nghi: "Dương muội muội, An muội muội, thật xin lỗi, lúc nãy đúng là đã có hẹn với người khác rồi, lần tới đi, khi nào rảnh chúng ta lại cùng đi dạo một chút. Hơn nữa, hình như ta còn chưa từng ra ngoài cùng mọi người lần nào đấy."
Dương Nghi bực mình, thì ra vừa rồi các nàng đến đây chỉ vì muốn tìm cảm giác tồn tại đặc biệt thôi sao? Nhưng người ta đã nói xin lỗi rồi, nàng còn có thể làm gì chứ?
Khách khí mấy câu xong, bốn người liền giải tán.
Chớp mắt một cái, Dương Nghi đã tới Vân Châu được nửa năm. Nửa năm này, nàng không dám tự tin bảo rằng biết hết tường tận mọi viêc trong nhà Nhị gia, nhưng cũng hiểu được bảy tám phần.
Ban đầu, lúc Đồng Khoát Nhiên về Vân Châu, lão phu nhân cũng cho hai nhà cùng tới đây, theo thứ tự là An gia cùng Vương gia. An gia cùng Vương gia đều có ba đứa con, An gia là hai nam một nữ, mà Vương gia là hai nữ một nam.
Vì phòng ngừa khi đến Vân Châu, quan hệ của hai phòng này quá thân thiết sẽ liên thủ làm chuyện mờ ám sau lưng chủ, lại sợ hai phòng hiềm khích quá mức sẽ hỏng việc, lão phu nhân cố ý chọn hai nhà An, Vương. Hai nhà này có giao tình chỉ ở mức bình thường.
Phủ trạch của Đồng Nhị gia không lớn, nhân khẩu đơn giản, chuyện thị phi tự nhiên cũng ít đi. Thường ngày, An gia cùng Vương gia đều sinh sống trong phủ, trừ mới đầu phải ở phòng khách, sau này đều có nhà riêng. Lúc Đồng Khoát Nhiên ở nhà, chỉ cần hầu hạ hắn tốt, có khách đến không làm mất thể diện của hắn, thì Đồng Khoát Nhiên cũng sẽ không quản họ làm gì để kiếm kế sinh nhai. Chỉ là, Nhị gia không thường ở nhà, đại đa số thời gian đều sống trong quân doanh, thỉnh thoảng mới trở về nghỉ ngơi, cho nên hai nhà cũng coi như bình an vô sự, ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiện.
Sau khi Dương Nghi tới Vân Châu, đều đưa cho tỷ muội hai nhà mấy hà bao do nàng dụng tâm thêu, hoa văn cũng là loại Kinh Thành đang lưu hành. Xem như là ‘mở đường’ đi. Dương Nghi không trông mong những cái này sẽ mang lại tác dụng lớn gì, cũng chỉ là tạm thời biểu lộ tâm ý mà thôi. Nhìn vào số tuổi của Dương Nghi mà nói, khó trách nàng có thể nghĩ được chu đáo đến vậy.
Đáng tiếc chuyện lại không thuận lợi như Dương Nghi đoán, ước chừng mấy ngày sau, tiểu nha đầu An gia bày tỏ lại thiện ý, nhưng tỷ muội Vương gia thì, quà vẫn nhận, lại chẳng cho Dương Nghi sắc mặt tốt, rất xa cách. Dương Nghi cảm thấy, quà nàng đưa cho tỷ muội hai nhà đều giống nhau, chẳng nặng bên này nhẹ bên kia, kết quả lại là như thế, quả thật khiến người ta buồn bực.
Dương Nghi không để việc này trong lòng, chỉ coi như là chuyện thoáng qua. Nhưng sau vài lần bày tỏ như vậy, thái độ của các nàng vẫn không thay đổi, Dương Nghi cũng chỉ đành phải cảm thán mình cùng họ không hợp ý thôi. Hôm nay xem ra, thái độ của tỷ muội Vương gia đối với nàng cũng không phải chỉ đơn thuần là xa cách, mà còn mang theo vài phần chán ghét nữa, điều này khiến cho nàng cảm thấy rất khó hiểu.
Dương Nghi nào biết, thật ra đều do dung mạo của nàng gây ra họa. Mặc dù bây giờ nàng vẫn còn nhỏ, nhưng có thể nhìn ra được nhan sắc khi trưởng thành sẽ không tồi. Dù về sau chọn trượng phu ở Vân Châu hay trong Đồng phủ, đối với tỷ muội Vương gia mà nói, nàng luôn là một đối thủ nặng cân, là người tới cướp đoạt ‘tài nguyên’. Huống chi về dung mạo, nàng lại vững vàng ‘đè ép’ Vương Thiến Vân, sao không làm tỷ muội Vương gia chán ghét chứ?
Dương Nghi trở về phòng, bưng thuốc đã sắc xong qua cho Vưu đại nương. Lúc trước, khi vừa đến nơi, thân thể của bà không khỏe mạnh được như những người trẻ tuổi, lại thêm không hợp thủy thổ, nên bị ‘dày vò’ một thời gian. Vài ngày trước chỉ hơi không cẩn thận, liền bị cảm lạnh.
Mấy ngày nay đều là do Dương Nghi hầu hạ, sắc thuốc, rót nước, không lơ là, cũng chẳng mượn tay ai. Thậm chí ngay cả quần áo cũng đều nhận mang đi giặt.
Hôm nay họ đã là những người sống cùng nhau, vậy không nên tính toán chi li gì nữa. Huống chi, Dương Nghi còn rất cảm kích Vưu đại nương. Lúc trước, khi mới vào Đồng phủ, Dương Nghi cũng không được may mắn như vậy, một đường lảo đảo, chịu không ít khổ sở mới đứng vững trong đống nha hoàn nơi đó. Sau khi sống lại, phải vào Đồng phủ lần nữa, mặc dù Vưu đại nương không chăm sóc gì nhiều cho nàng, nhưng cũng đủ để nàng sinh lòng cảm kích rồi. Tuy rằng, có lẽ bà không tốt với nàng bằng Hồ Hạnh. Bởi vì, trên đời này, trừ cha mẹ, những người khác không cần thiết phải đối tốt với ngươi. Cho dù là cha mẹ, cũng sẽ có lúc thiên vị. Phải biết nghĩ thoáng hơn, chớ ngày ngày so sánh hơn thiệt, ganh đua cùng người khác, sẽ sung sướng hơn rất nhiều.
Nhận lấy cái chén không, Dương Nghi xin Vưu đại nương ra ngoài.
Chuyện trong nhà đa số là do Thẩm Thanh và Vưu đại nương định đoạt, hai người đối xử với Dương Nghi không tệ, phần lớn thời gian không hạn chế chuyện nàng đi ra ngoài. Huống chi, dân cư bên Vân Châu này sống rất phóng khoáng, trừ những chuyện đồi phong bại tục ra, căn bản không có quá nhiều hạn chế với nữ nhân.
Theo lý thuyết, trong nhà có An gia cùng Vương gia, dù thế nào cũng sẽ không tới phiên "thế đơn lực bạc" như Trầm thúc cùng Vưu đại nương làm quản sự. Phỏng chừng vì hai nhà đều có nhi tử phục vụ trong quân đội, nếu thuận lợi, ngày sau bọn họ còn muốn xin Nhị gia ân điển cho ra ngoài. Vì vậy, dĩ nhiên là không quá xem trọng phần quyền lực nho nhỏ kia rồi. Lại nói, tòa trạch viện này cũng không có gì béo bở, chỉ vì chút lợi nhuận mà tranh đến ‘ngươi chết ta sống’, thì tầm nhìn cũng thật quá nông cạn đi. Hơn nữa chuyện này cũng rất dễ bị phát hiện, một khi bị phát hiện ra, thể diện cả đời cũng coi như mất hết. Vì suy nghĩ cho đời sau, bọn họ thật không muốn nhảy vào cái hố cạn này.
"Tiền bạc còn đủ dùng không? Nếu không đủ, chỗ ta đây vẫn còn một chút này." Những việc Dương Nghi làm, Vưu đại nương đều nhìn thấy, ghi tạc vào đáy lòng.
Nghe bà nói như thế, Dương Nghi cười, dù lúc đầu Vưu đại nương có thiên vị Hồ Hạnh thì thế nào? Thứ nàng không thiếu nhất chính là tính nhẫn nại, chỉ cần không phải tảng đá, sao có thể lạnh nhạt mãi! Kiếp trước, khi vừa tới làm nha hoàn bên người Nhị thiếu gia Đồng Văn Nóc, hắn còn chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái. Lúc ấy, trong bốn tỳ nữ, tư sắc của nàng cũng không quá nổi bật. Nhưng không phải cuối cùng nàng vẫn thành công sao? Đáng tiếc, nàng lại không đoán định được số mệnh sẽ trớ trêu đến vậy.
Vừa nói, Vưu đại nương vừa muốn ngồi dậy, lại bị nàng đè xuống, "Đủ rồi, con cũng không định mua gì cả."
Tiếp đó, Dương Nghi lại bổ xung thêm một câu, "Không đủ lại chạy đến xin người."
Cả hai cùng cười.
————
An đại nương vừa về, trái tìm, phải tìm vẫn chẳng thấy nữ nhi đâu, không khỏi bực mình, nhìn trượng phu đang nghỉ ngơi trên hàng hiên, tức giận nói: "Nữ nhi đi đâu rồi, sao ông không chịu quản con bé!"
"Trừ bỏ hậu viện, Tiểu Nhu còn có thể chạy đi đâu, hơn nữa, hậu viện không phải là ở trong phủ sao, đi nhiều chút cũng là chuyện tốt, chẳng lẽ bà lại muốn con bé ngày ngày buồn bực ở trong phòng giống như trước đây hả?" An đại thúc nhìn lại, vui vẻ nói: "Sao nhìn bà giống như vừa ăn phải thuốc nổ vậy, ai làm bà tức giận?"
"Còn ai ngoài Vương gia chứ!"
"Bà ta lại nói gì à?"
An đại nương kể lại những tin đồn thị phi bà nghe được bên ngoài cho trượng phu qua một lần, tức giận bảo: "Ông nói xem, không phải bà ta thật quá đáng sao? Bà ta muốn khoe khoang nữ nhi là chuyện của bà ta, cớ gì phải nói gần nói xa chê trách Nhu nhi chứ? Tưởng An gia chúng ta không có ai sao?"
"Bà để ý đến bà ta làm chi? Bà ta chỉ được cái nhiều chuyện thôi." An đại thúc cũng cảm thấy bực mình.
An đại nương hầm hừ, đáng tiếc những chuyện này đều chỉ nghe từ người khác, không bắt được tại trận, chứ không, cho dù phải làm to chuyện, bà cũng sẽ không bỏ qua. Bực mình, mà cũng chỉ có thể càu nhàu với lão đầu trong nhà
"Không nói chuyện này nữa. Bây giờ, mỗi ngày nữ nhi đều ở cùng nha đầu Dương gia kia, không có vấn đề gì chứ?"
"Có thể có vấn đề gì? Bà đó, chỉ biết suy nghĩ lung tung. Đứa bé Dương Nghi kia tôi cũng thường gặp, nhận ra được là một nha đầu ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa, Tiểu Nhu ở cùng con bé cũng không tệ. Còn hơn phải suốt ngày buồn bực trong nhà."
An đại nương ngẫm lại thấy cũng đúng, trước kia, không để nữ nhi chơi với tỷ muội Vương gia, là do bất đắc dĩ. Có thể làm nữ nhi sống vui vẻ hơn một chút, sao bà lại không muốn chứ? Hôm nay như vậy vẫn yên tâm hơn là ở cùng một chỗ với tỷ muội Vương gia.
An đại nương đặc biệt không muốn gặp tỷ muội Vương gia, vừa nhắc tới liền cảm thấy ghê tởm giống như nuốt phải ruồi.
Nhớ tới lúc vừa đến đây, nữ nhi chơi cùng tỷ muội Vương gia thì, không phải hôm nay mất đồ, chính là ngày mai mang theo mấy vết thương nhỏ về nhà, thật khiến người ta không yên lòng. Lúc ấy bà đã cảm thấy không ổn, nhưng khi đó bọn họ vừa tới Vân Châu, chưa quen cuộc sống nơi đây, trừ bọn nhỏ nhà Vương gia ra, cũng chẳng còn ai khác có thể làm bạn với con bé.
Nhưng có một lần, An đại nương đi gọi nữ nhi về ăn cơm. Đến Hạ Thiên viện, cửa không đóng, bà thấy nữ nhi đang chơi cùng tiểu nữ nhi nhà Vương gia, mà đại nữ nhi Vương gia thì leo lên cầu thang, giơ tay về phía đầu Tiểu Nhu. Bà mơ hồ thấy, hình như có vật gì đó rơi lên đầu nữ nhi nhà mình, mắt của bà rất tốt, nên chắc chắn không nhìn lầm.
Lúc ấy bà không nói gì, sau khi dẫn nữ nhi về đến nhà, tỉ mỉ tìm kiếm trong tóc con bé, cuối cùng tìm ra được ba con rận. Chỉ liếc mắt một cái, bà liền biết thứ này được bắt tới từ trên người mấy con heo.
Lúc ấy bà thật rất tức giận, không ngờ nữ nhi nhà Vương gia này còn nhỏ tuổi mà lại có những hành động ác độc như vậy! Chưa nói đến việc những con rận này rất khó diệt, nếu Tiểu Nhu bị mấy con rận này bám vào, không chừng cả đầu tóc tốt của con bé cũng phải cạo hết, nuôi lại lần nữa. Thêm vào đó, nếu những đứa trẻ khác biết chuyện, sợ cũng sẽ chán ghét Tiểu Nhu, không có ai muốn chơi cùng con bé nữa.
Chuyện này không có chứng cớ, nếu như mạo muội đi đối chất, sợ sẽ bị cắn ngược lại một cái, hơn nữa vỡ lở ra rồi, đối với danh tiếng của Tiểu Nhu cũng không tốt.
An đại nương không phải là một người không có đầu óc,. Lúc ở quê nhà Thông Châu, mặc dù An gia không được quá trọng dụng, nhưng cuộc sống vẫn trôi qua không tệ. Lúc không có sự che chở của cha mẹ, toàn bộ An gia đều do đôi phu thê trẻ tuổi bọn họ cai quản.
Cho nên, mặc dù trong lòng tức giận, bà vẫn không làm lớn chuyện, chỉ nói với trượng phu mà thôi. Sau đó, hai vợ chồng quyết định tách nữ nhi ra khỏi tỷ muội Vương gia, tận lực giữ con bé ở trong nhà. Vân Châu tuy phóng khoáng, nhưng nếu vì để nữ nhi tìm bạn khuê phòng, cho con bé cả ngày chạy ra khỏi cửa, An đại nương cũng không thích. Mãi đến gần đây, Dương Nghi tới, vợ chồng An Quý thấy nàng không tệ, mới để cho An Tiểu Nhu chơi với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.