Chương 30
Lạc Vũ Thu Hàn
29/07/2014
Edit: Fuly
"Sáng mai ta phải trở về." Ăn cơm xong, lão phu nhân thong thả nói.
Dương Nghi cùng Đồng Khoát Nhiên vừa nghe được, cảm thấy rất kinh ngạc, Nhị gia nhìn qua mấy nha hoàn ma ma xung quanh một lượt: "Nương, là do hạ nhân hầu hạ không chu đáo sao?"
Dáng vẻ Nhị gia vốn giống hung thần, hơn nữa khí thế còn phóng ra ngoài, khiến người hầu xung quanh đều sợ đến dựng tóc gáy.
Thời gian Nhị gia ở lại đây cũng không dài, lâu thì mười ngày nửa tháng, mau thì ba ngày năm ngày phải rời Thông Châu. Nếu lão phu nhân trở về Hầu phủ, gặp mặt tất nhiên sẽ không dễ dàng như hiện tại.
"Những nha hoàn này ta dùng đã quen, sao lại không tận tâm?" Lão phu nhân buồn cười nói.
"Là do con dâu có chỗ thiếu sót ạ?" Dương Nghi đành phải tiến lên.
"Đừng nghĩ nhiều, con rất tốt, mọi người cũng đều rất tốt." Lão phu nhân cười vỗ vỗ tay Dương Nghi an ủi: "Chỉ là hôm nay đại tẩu các con phái người tới xin ý kiến của ta, ta không yên lòng chuyện trong phủ mà thôi."
Đại tẩu phái người tới? Sao nàng lại không biết? Dương Nghi đoán chừng hẳn là vào lúc nàng đang nghỉ trưa đi, nhưng sao lúc đó lại không có ai đến báo? Nàng không khỏi nhìn Xuân Tuyết, Đông Mai một cái, thấy các nàng cũng mang vẻ mặt mờ mịt, chứng tỏ họ cũng không biết có chuyện này. Rốt cuộc là ai? Lát nữa phải tra xét rõ ràng, nếu không thì thực là quá nguy hiểm.
Nhưng theo nàng biết, hai năm qua lão phu nhân đã sớm giao Đồng phủ lại cho đại tẩu rồi, hôm nay nàng ta lại phái người đến xin ý kiến lão phu nhân, ắt hẳn là muốn nhắc nhở lão phu nhân cần phải trở về mà thôi.
"Còn có, ngày mai các con cũng theo ta về đi, gặp mặt đại ca, đại tẩu con cũng tốt. Dù sao hai người cũng là huynh đệ ruột thịt, chỉ là ở riêng, chứ đâu phải cừu địch, có lý gì lại cứ tránh mặt nhau?"
Đúng vậy, bọn họ chỉ là ở riêng mà thôi, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thân ái.
"Vâng ——" hai người đồng ý.
******
"Đã tối rồi, còn xem sách gì vậy? Không tốt cho mắt."
Dương Nghi quay đầu, thấy quyển sách bị Nhị gia nhà nàng rút khỏi tay: "Không phải chàng đến thư phòng rồi ư? Sao lại về đây sớm như vậy?" Bây giờ còn chưa đến giờ Tuất mà?
Nhị gia âm thầm buồn bực, nha đầu này thật không hiểu phong tình mà: "Hôm nay nàng đã xem qua sổ sách rồi à? Có chỗ nào không hiểu không?"
Dương Nghi cười đứng dậy, cởi ngoại bào ra cho hắn: "Chỉ mới xem sơ qua mà thôi, còn chưa có nhìn kĩ."
Nhị gia ôm Dương Nghi nằm lên giường, kéo nàng vào lòng. Dương Nghi kêu lên một tiếng, mặt ửng đỏ, nhưng eo bị hắn khống chế, nàng không dám giãy giụa, sợ "lau súng cướp cò".
Nhưng nàng lại nghĩ, chuyện thân mật hơn tối hôm qua cũng đã làm rồi, bây giờ hà tất phải ngại ngùng chi nữa? Vì vậy nàng dựa vào ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái, thả lỏng người hưởng thụ thời khắc ấm áp này. Mới chỉ một lát, Dương Nghi đã không muốn xa rời, thân thể của người nam nhân này nóng quá, còn tốt hơn lò sưởi nhiều.
Nhận thấy được biến hóa của nàng, trên mặt Nhị gia chậm rãi xuất hiện một chút ý cười, cầm quyển sách nàng vừa xem lúc nãy lên.
Lần này, đến phiên Dương Nghi vuốt ve tay hắn "Gia, ánh sáng quá mờ, đừng xem sách, mắt của chàng còn quan trọng hợn thiếp nhiều." Ở trên chiến trường, mắt không tốt sẽ thua thiệt, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
"Không đọc sách thì có thể làm gì?" Bàn tay Nhị gia cách y phục nhẹ nhàng vuốt ve khắp người Dương Nghi.
Dương Nghi cố chịu đựng cảm giác nhồn nhột trên cơ thể: "Hôm nay ra ngoài thế nào, chàng nói cho thiếp biết với?"
Nhớ đến chính sự, Nhị gia dừng tay, do dự một chút mới mở miệng, "Chuyện này ta vốn định để mấy ngày nữa mới nói với nàng, nhưng vừa rồi ta nghĩ lại, nói cho nàng biết sớm một chút cũng tốt, để còn có thời gian mà chuẩn bị."
Dương Nghi yên lặng lắng nghe, mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu, nàng đều không hy vọng mình là người biết cuối cùng.
"Lúc trước, chúng ta nhận được tin tức, nói phía nam lại không an phận rồi, hoàng thượng dự định xây dựng thêm một đội quân nữa ở Khâm Châu. Hôm nay ta ra ngoài là để gặp mấy người bằng hữu chí cốt, thương lượng với bọn họ việc này." Nói đến đây, Nhị gia nhìn Dương Nghi một cái "Ta muốn xin đến đó."
"Không trở về Vân Châu nữa sao?"
"Không về nữa, nàng nguyện ý đi cùng ta chứ?"
Dương Nghi liếc hắn một cái, chuyện này còn cần phải hỏi sao? "Dĩ nhiên là chàng đi đâu, thiếp liền theo đến đó."
Nhị gia hài lòng cười ha ha.
"Chỉ là mấy người nhà cữu cữu chàng sẽ đồng ý sao?"
Đồng Nhị gia trầm mặc hồi lâu, nói, "Trứng gà không nên đặt ở cùng một chiếc giỏ."
Điểm này thì Dương Nghi tán đồng. Triển gia đem tất cả nhân lực đưa hết vào quân đội ở Vân Châu, như vậy có thể tập trung lực lượng, không lo lắng người của Triển gia bị hại, nhưng cũng có tác hại rất lớn. Nếu vài năm sau, trong trận chiến ác liệt kia ở Vân Châu, có viện binh tới cứu, có lẽ Triển gia không đến nỗi thảm như vậy. Những đội quân khác không quen không biết gì với Triển gia, mắt thấy Triển gia sẽ mất đi quyền lực ở vùng đất lớn như vậy, bọn họ nào chịu bỏ qua cho cục thịt béo này?
"Vân Châu là nơi của mấy người cữu cữu, ở đó có một đội quân tinh nhuệ, nhân lực cũng đã phân chia hoàn mĩ. Nhiều cây củ cải cùng chung một cái hố, lúc công trạng ban xuống, sẽ mỏng hơn rất nhiều, cho nên việc thăng quan vị sẽ rất chậm. Nếu như ta sống ở Vân Châu, chịu đựng thêm tám năm mười năm, có lẽ sẽ tiến được một bước, nhưng cao lắm cũng chỉ đến Chính Tứ Phẩm mà thôi." Còn có một chuyện nữa, dù sao binh sĩ ở Vân Châu cũng có hạn, Đồng Khoát Nhiên chẳng thể nào đi "xơi tái" thế lực của đám người cữu cữu nhà hắn. Là một tướng quân mà trong tay không có binh, thì đánh trận thế nào chứ?
"Nàng đừng thấy lần này ta tiến một bước dài mà nhầm, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi. Hơn nữa lần này, sau khi đánh lui quân Đột Quyết, theo như ta đoán thì ít nhất trong vòng hai ba năm, chúng sẽ không dám xâm phạm ."
Hơn nữa lúc này thế lực của Vân Châu đã không thể coi thường, bọn chúng có muốn xuất binh, cũng phải xem lại trọng lượng của mình đã.
Nhị gia sờ sờ bụng của nàng: "Ta đã không còn trẻ, sau này còn có con của chúng ta. Nếu ở lại Vân Châu, sợ rằng ba đến năm năm cũng không lập được công trạng gì, ta không có thời gian để chờ nữa. Ta muốn thừa dịp còn có thể, liều mình đi phấn đấu một lần, tích lũy công trận, cho bọn nhỏ những thứ tốt nhất." Thật ra thì, Đồng Nhị gia quyết định đi Khâm Châu còn có một nguyên nhân trọng yếu, đó chính là Dương Nghi. Ở Vân Châu, có không ít người biết Dương Nghi xuất thân từ nha hoàn. Con người thường có quan niệm xem trọng gia thế, một khi trên người ngươi đã bị đính qua dấu ấn gì, dù sau này thân phận có thay đổi, cũng rất khó khiến người ta đổi cách nhìn. Nhưng là, nếu đến Khâm Châu, người biết về Dương Nghi rất ít, bắt đầu ở nơi đó sẽ dễ dàng cho nàng hơn.
Thật ra thì tổng kết lại, đó chính sau khi Nhị gia có thê tử, người cũng hăng hái hơn, biết nhìn xa trông rộng, chẳng còn sống theo kiểu "được hôm nay rồi mới lo bữa mai" như trước đây nữa, biết suy nghĩ cho thê tử, cho những đứa con chưa ra đời của mình rồi, hơn nữa không nỡ để thê tử về Vân Châu chịu uất ức, vì vậy mới quyết định đến Khâm Châu khai hoang.
"Lúc nào thì lên đường?"
"Ngày mai ta đi xin lệnh điều động, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, trong khoảng năm ngày sau sẽ có phúc đáp."
Ngày mai, Dương Nghi cũng định đi mua một quyển Sơn Hà Chí về, tìm hiểu rõ ràng mọi thứ ở Khâm Châu để thu dọn hành lý.
"Nhưng là nếu có lệnh xuống, ta sẽ phải đi trước để chuẩn bị, nàng cứ ở lại đây chăm sóc nương, vài hôm sau rồi hãy lên đường. Ừm, ta sẽ để Thanh thúc lại cho nàng."
"Chàng cứ mang Thanh thúc đi đi, mấy người nương cho chúng ta cũng có chút năng lực, chàng đừng lo lắng gì về thiếp." Dương Nghi không đồng ý, năng lực của Thanh thúc thế nào nàng hiểu rất rõ, để lại cho nàng đúng thật là "đại tài tiểu dụng" rồi.
"Nghe lời ——" đường đi đến Khâm Châu cũng không dễ dàng, để Thanh thúc lại cho nàng, hắn mới yên tâm.
Nhìn vẻ mặt kiên định của trượng phu, Dương Nghi biết mình không thể lay chuyển được. Trong tính tình của hắn cũng ẩn giấu một mặt cường thế, nếu không cũng chẳng xảy ra việc của Vương Xuân Sinh. Lúc chính hắn còn chưa hiểu được tâm ý của mình, thì cũng không cho phép người khác mơ tưởng đến người của hắn.
"Chàng hung dữ với thiếp." Dương Nghi bĩu môi oán trách.
Nhị gia buồn cười khẽ hôn lên cái miệng bé bỏng của nàng, dần dần quyến luyến xâm nhập, không thể kềm chế. Thân thể cao lớn tráng kiện đặt lên thân thể mềm mại của Dương Nghi.
Dương Nghi nhớ lúc sáng chỗ đó của mình vẫn còn sưng đỏ, dù đã bôi thuốc, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Nàng hơi sợ hãi, thân thể này còn quá non nớt, không chịu nổi "sự yêu thương" của hắn.
Nhận thấy Dương Nghi né tránh, Nhị gia rút lui, cố gắng khắc chế lửa dục, thở dốc nhìn qua khuôn mặt kiều diễm của nàng "Ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn phải qua gặp đại ca đại tẩu nữa."
Dương Nghi giật mình nhìn hắn, ý của hắn là tối nay bỏ qua cho nàng? Điều này sao có thể?
Nhị gia nhỏ giọng thì thầm bên tai Dương Nghi, còn đưa lưỡi liếm liếm tai nàng: "Tối nay không động đến nàng, nhưng mà tối mai nàng phải bồi thường lại cho ta ——" vừa nói, Nhị gia vừa đè người nàng lại, eo đẩy lên, đầy ngụ ý.
Cảm nhận được một thứ nóng rực đang đặt giữa hai chân mình cách lớp quần áo, mặt Dương Nghi đỏ ửng, đồng thời, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Sáng mai ta phải trở về." Ăn cơm xong, lão phu nhân thong thả nói.
Dương Nghi cùng Đồng Khoát Nhiên vừa nghe được, cảm thấy rất kinh ngạc, Nhị gia nhìn qua mấy nha hoàn ma ma xung quanh một lượt: "Nương, là do hạ nhân hầu hạ không chu đáo sao?"
Dáng vẻ Nhị gia vốn giống hung thần, hơn nữa khí thế còn phóng ra ngoài, khiến người hầu xung quanh đều sợ đến dựng tóc gáy.
Thời gian Nhị gia ở lại đây cũng không dài, lâu thì mười ngày nửa tháng, mau thì ba ngày năm ngày phải rời Thông Châu. Nếu lão phu nhân trở về Hầu phủ, gặp mặt tất nhiên sẽ không dễ dàng như hiện tại.
"Những nha hoàn này ta dùng đã quen, sao lại không tận tâm?" Lão phu nhân buồn cười nói.
"Là do con dâu có chỗ thiếu sót ạ?" Dương Nghi đành phải tiến lên.
"Đừng nghĩ nhiều, con rất tốt, mọi người cũng đều rất tốt." Lão phu nhân cười vỗ vỗ tay Dương Nghi an ủi: "Chỉ là hôm nay đại tẩu các con phái người tới xin ý kiến của ta, ta không yên lòng chuyện trong phủ mà thôi."
Đại tẩu phái người tới? Sao nàng lại không biết? Dương Nghi đoán chừng hẳn là vào lúc nàng đang nghỉ trưa đi, nhưng sao lúc đó lại không có ai đến báo? Nàng không khỏi nhìn Xuân Tuyết, Đông Mai một cái, thấy các nàng cũng mang vẻ mặt mờ mịt, chứng tỏ họ cũng không biết có chuyện này. Rốt cuộc là ai? Lát nữa phải tra xét rõ ràng, nếu không thì thực là quá nguy hiểm.
Nhưng theo nàng biết, hai năm qua lão phu nhân đã sớm giao Đồng phủ lại cho đại tẩu rồi, hôm nay nàng ta lại phái người đến xin ý kiến lão phu nhân, ắt hẳn là muốn nhắc nhở lão phu nhân cần phải trở về mà thôi.
"Còn có, ngày mai các con cũng theo ta về đi, gặp mặt đại ca, đại tẩu con cũng tốt. Dù sao hai người cũng là huynh đệ ruột thịt, chỉ là ở riêng, chứ đâu phải cừu địch, có lý gì lại cứ tránh mặt nhau?"
Đúng vậy, bọn họ chỉ là ở riêng mà thôi, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thân ái.
"Vâng ——" hai người đồng ý.
******
"Đã tối rồi, còn xem sách gì vậy? Không tốt cho mắt."
Dương Nghi quay đầu, thấy quyển sách bị Nhị gia nhà nàng rút khỏi tay: "Không phải chàng đến thư phòng rồi ư? Sao lại về đây sớm như vậy?" Bây giờ còn chưa đến giờ Tuất mà?
Nhị gia âm thầm buồn bực, nha đầu này thật không hiểu phong tình mà: "Hôm nay nàng đã xem qua sổ sách rồi à? Có chỗ nào không hiểu không?"
Dương Nghi cười đứng dậy, cởi ngoại bào ra cho hắn: "Chỉ mới xem sơ qua mà thôi, còn chưa có nhìn kĩ."
Nhị gia ôm Dương Nghi nằm lên giường, kéo nàng vào lòng. Dương Nghi kêu lên một tiếng, mặt ửng đỏ, nhưng eo bị hắn khống chế, nàng không dám giãy giụa, sợ "lau súng cướp cò".
Nhưng nàng lại nghĩ, chuyện thân mật hơn tối hôm qua cũng đã làm rồi, bây giờ hà tất phải ngại ngùng chi nữa? Vì vậy nàng dựa vào ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái, thả lỏng người hưởng thụ thời khắc ấm áp này. Mới chỉ một lát, Dương Nghi đã không muốn xa rời, thân thể của người nam nhân này nóng quá, còn tốt hơn lò sưởi nhiều.
Nhận thấy được biến hóa của nàng, trên mặt Nhị gia chậm rãi xuất hiện một chút ý cười, cầm quyển sách nàng vừa xem lúc nãy lên.
Lần này, đến phiên Dương Nghi vuốt ve tay hắn "Gia, ánh sáng quá mờ, đừng xem sách, mắt của chàng còn quan trọng hợn thiếp nhiều." Ở trên chiến trường, mắt không tốt sẽ thua thiệt, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
"Không đọc sách thì có thể làm gì?" Bàn tay Nhị gia cách y phục nhẹ nhàng vuốt ve khắp người Dương Nghi.
Dương Nghi cố chịu đựng cảm giác nhồn nhột trên cơ thể: "Hôm nay ra ngoài thế nào, chàng nói cho thiếp biết với?"
Nhớ đến chính sự, Nhị gia dừng tay, do dự một chút mới mở miệng, "Chuyện này ta vốn định để mấy ngày nữa mới nói với nàng, nhưng vừa rồi ta nghĩ lại, nói cho nàng biết sớm một chút cũng tốt, để còn có thời gian mà chuẩn bị."
Dương Nghi yên lặng lắng nghe, mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu, nàng đều không hy vọng mình là người biết cuối cùng.
"Lúc trước, chúng ta nhận được tin tức, nói phía nam lại không an phận rồi, hoàng thượng dự định xây dựng thêm một đội quân nữa ở Khâm Châu. Hôm nay ta ra ngoài là để gặp mấy người bằng hữu chí cốt, thương lượng với bọn họ việc này." Nói đến đây, Nhị gia nhìn Dương Nghi một cái "Ta muốn xin đến đó."
"Không trở về Vân Châu nữa sao?"
"Không về nữa, nàng nguyện ý đi cùng ta chứ?"
Dương Nghi liếc hắn một cái, chuyện này còn cần phải hỏi sao? "Dĩ nhiên là chàng đi đâu, thiếp liền theo đến đó."
Nhị gia hài lòng cười ha ha.
"Chỉ là mấy người nhà cữu cữu chàng sẽ đồng ý sao?"
Đồng Nhị gia trầm mặc hồi lâu, nói, "Trứng gà không nên đặt ở cùng một chiếc giỏ."
Điểm này thì Dương Nghi tán đồng. Triển gia đem tất cả nhân lực đưa hết vào quân đội ở Vân Châu, như vậy có thể tập trung lực lượng, không lo lắng người của Triển gia bị hại, nhưng cũng có tác hại rất lớn. Nếu vài năm sau, trong trận chiến ác liệt kia ở Vân Châu, có viện binh tới cứu, có lẽ Triển gia không đến nỗi thảm như vậy. Những đội quân khác không quen không biết gì với Triển gia, mắt thấy Triển gia sẽ mất đi quyền lực ở vùng đất lớn như vậy, bọn họ nào chịu bỏ qua cho cục thịt béo này?
"Vân Châu là nơi của mấy người cữu cữu, ở đó có một đội quân tinh nhuệ, nhân lực cũng đã phân chia hoàn mĩ. Nhiều cây củ cải cùng chung một cái hố, lúc công trạng ban xuống, sẽ mỏng hơn rất nhiều, cho nên việc thăng quan vị sẽ rất chậm. Nếu như ta sống ở Vân Châu, chịu đựng thêm tám năm mười năm, có lẽ sẽ tiến được một bước, nhưng cao lắm cũng chỉ đến Chính Tứ Phẩm mà thôi." Còn có một chuyện nữa, dù sao binh sĩ ở Vân Châu cũng có hạn, Đồng Khoát Nhiên chẳng thể nào đi "xơi tái" thế lực của đám người cữu cữu nhà hắn. Là một tướng quân mà trong tay không có binh, thì đánh trận thế nào chứ?
"Nàng đừng thấy lần này ta tiến một bước dài mà nhầm, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi. Hơn nữa lần này, sau khi đánh lui quân Đột Quyết, theo như ta đoán thì ít nhất trong vòng hai ba năm, chúng sẽ không dám xâm phạm ."
Hơn nữa lúc này thế lực của Vân Châu đã không thể coi thường, bọn chúng có muốn xuất binh, cũng phải xem lại trọng lượng của mình đã.
Nhị gia sờ sờ bụng của nàng: "Ta đã không còn trẻ, sau này còn có con của chúng ta. Nếu ở lại Vân Châu, sợ rằng ba đến năm năm cũng không lập được công trạng gì, ta không có thời gian để chờ nữa. Ta muốn thừa dịp còn có thể, liều mình đi phấn đấu một lần, tích lũy công trận, cho bọn nhỏ những thứ tốt nhất." Thật ra thì, Đồng Nhị gia quyết định đi Khâm Châu còn có một nguyên nhân trọng yếu, đó chính là Dương Nghi. Ở Vân Châu, có không ít người biết Dương Nghi xuất thân từ nha hoàn. Con người thường có quan niệm xem trọng gia thế, một khi trên người ngươi đã bị đính qua dấu ấn gì, dù sau này thân phận có thay đổi, cũng rất khó khiến người ta đổi cách nhìn. Nhưng là, nếu đến Khâm Châu, người biết về Dương Nghi rất ít, bắt đầu ở nơi đó sẽ dễ dàng cho nàng hơn.
Thật ra thì tổng kết lại, đó chính sau khi Nhị gia có thê tử, người cũng hăng hái hơn, biết nhìn xa trông rộng, chẳng còn sống theo kiểu "được hôm nay rồi mới lo bữa mai" như trước đây nữa, biết suy nghĩ cho thê tử, cho những đứa con chưa ra đời của mình rồi, hơn nữa không nỡ để thê tử về Vân Châu chịu uất ức, vì vậy mới quyết định đến Khâm Châu khai hoang.
"Lúc nào thì lên đường?"
"Ngày mai ta đi xin lệnh điều động, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, trong khoảng năm ngày sau sẽ có phúc đáp."
Ngày mai, Dương Nghi cũng định đi mua một quyển Sơn Hà Chí về, tìm hiểu rõ ràng mọi thứ ở Khâm Châu để thu dọn hành lý.
"Nhưng là nếu có lệnh xuống, ta sẽ phải đi trước để chuẩn bị, nàng cứ ở lại đây chăm sóc nương, vài hôm sau rồi hãy lên đường. Ừm, ta sẽ để Thanh thúc lại cho nàng."
"Chàng cứ mang Thanh thúc đi đi, mấy người nương cho chúng ta cũng có chút năng lực, chàng đừng lo lắng gì về thiếp." Dương Nghi không đồng ý, năng lực của Thanh thúc thế nào nàng hiểu rất rõ, để lại cho nàng đúng thật là "đại tài tiểu dụng" rồi.
"Nghe lời ——" đường đi đến Khâm Châu cũng không dễ dàng, để Thanh thúc lại cho nàng, hắn mới yên tâm.
Nhìn vẻ mặt kiên định của trượng phu, Dương Nghi biết mình không thể lay chuyển được. Trong tính tình của hắn cũng ẩn giấu một mặt cường thế, nếu không cũng chẳng xảy ra việc của Vương Xuân Sinh. Lúc chính hắn còn chưa hiểu được tâm ý của mình, thì cũng không cho phép người khác mơ tưởng đến người của hắn.
"Chàng hung dữ với thiếp." Dương Nghi bĩu môi oán trách.
Nhị gia buồn cười khẽ hôn lên cái miệng bé bỏng của nàng, dần dần quyến luyến xâm nhập, không thể kềm chế. Thân thể cao lớn tráng kiện đặt lên thân thể mềm mại của Dương Nghi.
Dương Nghi nhớ lúc sáng chỗ đó của mình vẫn còn sưng đỏ, dù đã bôi thuốc, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Nàng hơi sợ hãi, thân thể này còn quá non nớt, không chịu nổi "sự yêu thương" của hắn.
Nhận thấy Dương Nghi né tránh, Nhị gia rút lui, cố gắng khắc chế lửa dục, thở dốc nhìn qua khuôn mặt kiều diễm của nàng "Ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn phải qua gặp đại ca đại tẩu nữa."
Dương Nghi giật mình nhìn hắn, ý của hắn là tối nay bỏ qua cho nàng? Điều này sao có thể?
Nhị gia nhỏ giọng thì thầm bên tai Dương Nghi, còn đưa lưỡi liếm liếm tai nàng: "Tối nay không động đến nàng, nhưng mà tối mai nàng phải bồi thường lại cho ta ——" vừa nói, Nhị gia vừa đè người nàng lại, eo đẩy lên, đầy ngụ ý.
Cảm nhận được một thứ nóng rực đang đặt giữa hai chân mình cách lớp quần áo, mặt Dương Nghi đỏ ửng, đồng thời, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.