Gả Cho Ma Ốm Cách Vách, Vô Sinh Ta Lại Có Mang
Chương 14:
Thanh Mặc Ca
25/11/2024
Thẩm Chi Sơ dẫn cô vào kho, mở cửa kho ra, lấy toàn bộ tài liệu học tập của anh trước đây, gom thành một chồng lớn, rồi nói:
“Đây là sách giáo khoa, mấy quyển này là ghi chép của tôi, còn đây là các đề thi tôi tự mua. Cô để lại thịt heo, còn sách thì mang đi hết.”
“Được.” Chu Quân Di cẩn thận đặt thịt heo xuống, rồi nói: “Sách nhiều quá, tôi phải chia ra dọn vài lần.”
Nghe vậy, Thẩm Chi Sơ đánh giá cô một chút. Tuy nói trong thôn, vóc dáng cô được coi là cao so với các cô gái khác, nhưng khung xương cô lại nhỏ nhắn, nhìn có vẻ yếu ớt. Anh lập tức nhíu mày, rồi nói:
“Tôi không thích người cứ ra ra vào vào nhà mình. Tôi giúp cô dọn.”
Nói xong, anh cúi xuống, bê một chồng sách giáo khoa lớn lên. Dù trông anh gầy yếu, nhưng sức lực lại không hề nhỏ.
“Cảm ơn anh.” Chu Quân Di cũng không khách sáo.
Cô bê phần sách còn lại, hai người cùng nhau trở về nhà Chu Quân Di.
Hai nhà cách nhau không xa, dọn sách qua chỉ mất khoảng hai phút. Lúc hai người họ bước vào nhà, bà Chu – đang định ra ngoài gặp mấy bà bạn già – liền quay phắt lại, trợn mắt nhìn:
“Này này, hai đứa làm gì đấy?”
Chu Quân Di cười tươi:
“Bà nội, con muốn thi đại học, tất nhiên phải mượn sách giáo khoa. Bà tránh đường một chút. Lần trước bà nói rồi, chỉ cần con tự lo học phí, bà sẽ không cản con nữa. Đừng chặn đường, lỡ làm rơi sách thì phí lắm, sách này quý lắm đấy!”
Bà Chu nhếch mép cười lạnh:
“Ha! Con nhóc này còn mạnh miệng à! Có sách rồi thì sao? Mày đi học, một học kỳ mất 60 đồng tiền học phí! Đấy là chưa tính tiền dụng cụ học tập và tiền ăn uống nữa đấy!”
Rõ ràng, bà không tin Chu Quân Di có thể xoay ra 60 đồng để nộp học phí.
Dù trường học có cho phép học sinh nợ học phí một thời gian, cũng không thể nợ mãi được.
Huống chi, nếu Chu Quân Di đi học, thì vợ chồng Chu Đại Khải và Trương Phương Phương – cha mẹ cô – phải làm lụng để nuôi ba người, lại còn phải chăm lo cho ông bà nội, làm sao kham nổi?
Mà đằng nào, đến tận một năm rưỡi nữa, cô mới có thể thi đại học!
Kết quả là, cuối cùng vẫn phải đến lượt cô ra mặt!
Chu Quân Di ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng lại lạnh nhạt đáp:
“Chuyện này không cần bà phải lo đâu.”
Nói xong, Chu Quân Di định dẫn Thẩm Chi Sơ vào trong nhà để cất sách.
Nhưng cô còn chưa kịp bước vào Chu gia thì từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Chu Quân Di!”
Nghe thấy tiếng gọi, Chu Quân Di khựng lại, quay người lại nhìn, liền thấy một người đàn ông ăn mặc khá gọn gàng, trông có vẻ chỉn chu, nhưng diện mạo lại rất bình thường, đang bước đến.
Không ai khác, đó chính là vị hôn phu trước kia của cô – Triệu Thành.
Bên cạnh anh ta là mẹ anh – bà Trương Đại Hoa, dáng người to béo, trông khá dữ dằn.
Đi theo sau là Chu Hiểu Nguyệt – người bị ôm nhầm với cô năm xưa – cùng với người cha ruột của cô, thôn trưởng Chu Chí Dũng.
Vừa nhìn cái đội hình này, Chu Quân Di lập tức hiểu ngay. Họ đến để từ hôn.
Chu Hiểu Nguyệt vừa thấy cô liền chạy tới, dáng vẻ vừa đáng thương vừa tủi thân, giọng nói nghẹn ngào:
“Quân Di, chị nghe nói em nhảy xuống hồ tự tử. Sao em lại ngu ngốc như vậy chứ!”
“Có chuyện gì mà phải nghĩ quẩn trong đầu như vậy? Nếu em không muốn, chúng ta có thể đổi lại từ đầu. Không đáng để em phải làm như vậy!”
“Đều là lỗi của chị, nếu không vì chị, thì cơ thể em bây giờ cũng đâu đến mức như vậy…”
Nói đến đây, Chu Hiểu Nguyệt giơ tay lên, giả vờ lau khóe mắt, nhưng chẳng có giọt nước mắt nào cả.
Vì đứng quay lưng lại với mọi người nên chẳng ai phát hiện ra, nhưng Chu Quân Di, Thẩm Chi Sơ, và chính Chu Hiểu Nguyệt đều biết rõ – cô ta hoàn toàn không khóc.
Thôn trưởng Chu Chí Dũng lập tức tiến lên, vẻ mặt đầy đau lòng, an ủi:
“Đây là sách giáo khoa, mấy quyển này là ghi chép của tôi, còn đây là các đề thi tôi tự mua. Cô để lại thịt heo, còn sách thì mang đi hết.”
“Được.” Chu Quân Di cẩn thận đặt thịt heo xuống, rồi nói: “Sách nhiều quá, tôi phải chia ra dọn vài lần.”
Nghe vậy, Thẩm Chi Sơ đánh giá cô một chút. Tuy nói trong thôn, vóc dáng cô được coi là cao so với các cô gái khác, nhưng khung xương cô lại nhỏ nhắn, nhìn có vẻ yếu ớt. Anh lập tức nhíu mày, rồi nói:
“Tôi không thích người cứ ra ra vào vào nhà mình. Tôi giúp cô dọn.”
Nói xong, anh cúi xuống, bê một chồng sách giáo khoa lớn lên. Dù trông anh gầy yếu, nhưng sức lực lại không hề nhỏ.
“Cảm ơn anh.” Chu Quân Di cũng không khách sáo.
Cô bê phần sách còn lại, hai người cùng nhau trở về nhà Chu Quân Di.
Hai nhà cách nhau không xa, dọn sách qua chỉ mất khoảng hai phút. Lúc hai người họ bước vào nhà, bà Chu – đang định ra ngoài gặp mấy bà bạn già – liền quay phắt lại, trợn mắt nhìn:
“Này này, hai đứa làm gì đấy?”
Chu Quân Di cười tươi:
“Bà nội, con muốn thi đại học, tất nhiên phải mượn sách giáo khoa. Bà tránh đường một chút. Lần trước bà nói rồi, chỉ cần con tự lo học phí, bà sẽ không cản con nữa. Đừng chặn đường, lỡ làm rơi sách thì phí lắm, sách này quý lắm đấy!”
Bà Chu nhếch mép cười lạnh:
“Ha! Con nhóc này còn mạnh miệng à! Có sách rồi thì sao? Mày đi học, một học kỳ mất 60 đồng tiền học phí! Đấy là chưa tính tiền dụng cụ học tập và tiền ăn uống nữa đấy!”
Rõ ràng, bà không tin Chu Quân Di có thể xoay ra 60 đồng để nộp học phí.
Dù trường học có cho phép học sinh nợ học phí một thời gian, cũng không thể nợ mãi được.
Huống chi, nếu Chu Quân Di đi học, thì vợ chồng Chu Đại Khải và Trương Phương Phương – cha mẹ cô – phải làm lụng để nuôi ba người, lại còn phải chăm lo cho ông bà nội, làm sao kham nổi?
Mà đằng nào, đến tận một năm rưỡi nữa, cô mới có thể thi đại học!
Kết quả là, cuối cùng vẫn phải đến lượt cô ra mặt!
Chu Quân Di ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng lại lạnh nhạt đáp:
“Chuyện này không cần bà phải lo đâu.”
Nói xong, Chu Quân Di định dẫn Thẩm Chi Sơ vào trong nhà để cất sách.
Nhưng cô còn chưa kịp bước vào Chu gia thì từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Chu Quân Di!”
Nghe thấy tiếng gọi, Chu Quân Di khựng lại, quay người lại nhìn, liền thấy một người đàn ông ăn mặc khá gọn gàng, trông có vẻ chỉn chu, nhưng diện mạo lại rất bình thường, đang bước đến.
Không ai khác, đó chính là vị hôn phu trước kia của cô – Triệu Thành.
Bên cạnh anh ta là mẹ anh – bà Trương Đại Hoa, dáng người to béo, trông khá dữ dằn.
Đi theo sau là Chu Hiểu Nguyệt – người bị ôm nhầm với cô năm xưa – cùng với người cha ruột của cô, thôn trưởng Chu Chí Dũng.
Vừa nhìn cái đội hình này, Chu Quân Di lập tức hiểu ngay. Họ đến để từ hôn.
Chu Hiểu Nguyệt vừa thấy cô liền chạy tới, dáng vẻ vừa đáng thương vừa tủi thân, giọng nói nghẹn ngào:
“Quân Di, chị nghe nói em nhảy xuống hồ tự tử. Sao em lại ngu ngốc như vậy chứ!”
“Có chuyện gì mà phải nghĩ quẩn trong đầu như vậy? Nếu em không muốn, chúng ta có thể đổi lại từ đầu. Không đáng để em phải làm như vậy!”
“Đều là lỗi của chị, nếu không vì chị, thì cơ thể em bây giờ cũng đâu đến mức như vậy…”
Nói đến đây, Chu Hiểu Nguyệt giơ tay lên, giả vờ lau khóe mắt, nhưng chẳng có giọt nước mắt nào cả.
Vì đứng quay lưng lại với mọi người nên chẳng ai phát hiện ra, nhưng Chu Quân Di, Thẩm Chi Sơ, và chính Chu Hiểu Nguyệt đều biết rõ – cô ta hoàn toàn không khóc.
Thôn trưởng Chu Chí Dũng lập tức tiến lên, vẻ mặt đầy đau lòng, an ủi:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.