Gả Cho Ma Ốm Cách Vách, Vô Sinh Ta Lại Có Mang
Chương 17:
Thanh Mặc Ca
25/11/2024
Suốt mười năm như thế, chưa từng phải làm việc nặng nhọc, họ vẫn sống một cuộc đời thoải mái. Điều kiện gia đình như vậy, chắc chắn là tốt nhất trong thôn Chu Gia.
Thẩm Chi Sơ thì đẹp trai, tài giỏi, bất cứ cô gái nào nhìn thấy anh cũng sẽ xiêu lòng. Chu Hiểu Nguyệt tất nhiên không ngoại lệ.
Nhưng nghĩ đến những ký ức từ đời trước, khi vào mùa đông năm sau, Thẩm Chi Sơ vì bệnh nặng mà qua đời, lòng Chu Hiểu Nguyệt bất giác siết chặt.
Cô ta cảm thấy những gì mình làm bây giờ là hoàn toàn đúng đắn.
“Chỉ là một tên ma ốm thôi mà,” Chu Hiểu Nguyệt nghĩ thầm.
Trong lòng cô ta tính toán, chỉ cần thêm hai năm nữa, Triệu Thành Long nhờ một cơ hội đầu tư mà thành công lớn, từ đó phất lên như diều gặp gió, trở thành một ông trùm thực thụ. Cô ta phải bám lấy Triệu Thành Long, nhất định không để tuột mất!
Còn Thẩm Chi Sơ – tên ma ốm này – để lại cho Chu Quân Di, con gà mái không biết đẻ trứng, quả thực là đôi “trời sinh một cặp”!
Chu Quân Di liếc nhìn Thẩm Chi Sơ đứng bên cạnh, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới như đang đánh giá toàn diện, dường như muốn nhìn xuyên cả quần áo của anh.
Thẩm Chi Sơ bị cô nhìn chằm chằm, đến mức lỗ tai đỏ bừng.
Chu Quân Di thản nhiên nói:
“Thôi nào, đừng ho nữa, tôi không muốn sách vở đầy nước miếng của anh đâu.”
Thẩm Chi Sơ: “…”
Chu Chí Dũng, lúc này đã mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng lên tiếng:
“Quân Di, dù sao thì cũng từng là cha con một thời, chúng ta không muốn làm ầm ĩ quá. Cô mau mang miếng ngọc đính ước ra đây, rồi chúng ta sẽ đi.”
Chu Quân Di suy nghĩ một chút, rồi nhàn nhạt đáp:
“Chắc là tôi không lấy ra được đâu.”
Nghe vậy, mặt Chu Chí Dũng đỏ bừng vì giận:
“Cô đúng là không biết điều! Cô đã cướp đi 18 năm cuộc đời của Hiểu Nguyệt, giờ còn muốn chiếm luôn hôn ước của con bé sao? Mau đem miếng ngọc ra đây! Đó không phải là thứ thuộc về cô, đừng có mơ tưởng!”
Trương Đại Hoa đứng bên cạnh cũng phụ họa bằng giọng đầy chua ngoa:
“Chu Quân Di, tôi nói thẳng nhé, nếu cô không chịu trả miếng ngọc, nhà chúng tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một con gà mái không biết đẻ như cô bước vào cửa! Cô hoàn toàn không xứng với con trai tôi!”
Triệu Thành Long gật đầu lia lịa, hùa theo:
“Đúng thế, không sinh được con thì tuyệt đối không được! Tôi còn muốn sinh mấy đứa con trai nữa cơ mà!”
Chu Hiểu Nguyệt lại làm bộ dáng đáng thương, vừa khóc vừa nói:
“Quân Di, nếu chị thích anh Long, em… em sẽ không tranh với chị. Nhưng mà, chuyện này đâu còn là của riêng chúng ta nữa. Với tình trạng sức khỏe của chị bây giờ, nếu chị cưới anh Long, sau này anh ấy không có con thì làm sao đây? Chị không thể ích kỷ như vậy được.”
Xung quanh, đám hàng xóm láng giềng nghe vậy, lập tức bàn tán xôn xao:
“Không ngờ con bé này trẻ thế mà tâm địa độc ác vậy! Chẳng phải là muốn người ta tuyệt tử tuyệt tôn sao?”
“Đúng rồi, nghe nói học hành cũng giỏi lắm, có khi còn đỗ đại học. Nhưng nhân phẩm thế này thì đỗ đại học cũng chẳng để làm gì!”
“Phải đấy, có tài giỏi đến đâu mà tâm địa xấu xa thì cũng vô ích thôi!”
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Chu Quân Di chỉ cười lạnh, ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Tôi không phải không muốn trả lại, mà là miếng ngọc đó, tôi không hề mang theo. Khi các người phát hiện tôi không phải con ruột, các người đã lục soát đồ đạc của tôi trước khi đuổi tôi về rồi, chẳng phải đã kiểm tra kỹ sao? Tôi đâu có mang đi thứ gì!”
“Bây giờ lại chạy đến đây đòi ngọc, đúng là nực cười. Nếu tôi nhớ không nhầm, miếng ngọc đó, từ khi tôi học cấp ba đã để trên kệ sách rồi. Lúc đó, thầy cô đều bảo tôi chắc chắn có thể thi đỗ đại học, tôi thậm chí còn không thèm để ý đến nó.”
"Tôi vốn đã dự định thi đỗ đại học xong sẽ từ hôn, sau đó lên thành phố làm việc, sẽ không bao giờ ở mãi cái vùng nông thôn này," Chu Quân Di bình thản nói, giọng không hề nao núng.
Thẩm Chi Sơ thì đẹp trai, tài giỏi, bất cứ cô gái nào nhìn thấy anh cũng sẽ xiêu lòng. Chu Hiểu Nguyệt tất nhiên không ngoại lệ.
Nhưng nghĩ đến những ký ức từ đời trước, khi vào mùa đông năm sau, Thẩm Chi Sơ vì bệnh nặng mà qua đời, lòng Chu Hiểu Nguyệt bất giác siết chặt.
Cô ta cảm thấy những gì mình làm bây giờ là hoàn toàn đúng đắn.
“Chỉ là một tên ma ốm thôi mà,” Chu Hiểu Nguyệt nghĩ thầm.
Trong lòng cô ta tính toán, chỉ cần thêm hai năm nữa, Triệu Thành Long nhờ một cơ hội đầu tư mà thành công lớn, từ đó phất lên như diều gặp gió, trở thành một ông trùm thực thụ. Cô ta phải bám lấy Triệu Thành Long, nhất định không để tuột mất!
Còn Thẩm Chi Sơ – tên ma ốm này – để lại cho Chu Quân Di, con gà mái không biết đẻ trứng, quả thực là đôi “trời sinh một cặp”!
Chu Quân Di liếc nhìn Thẩm Chi Sơ đứng bên cạnh, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới như đang đánh giá toàn diện, dường như muốn nhìn xuyên cả quần áo của anh.
Thẩm Chi Sơ bị cô nhìn chằm chằm, đến mức lỗ tai đỏ bừng.
Chu Quân Di thản nhiên nói:
“Thôi nào, đừng ho nữa, tôi không muốn sách vở đầy nước miếng của anh đâu.”
Thẩm Chi Sơ: “…”
Chu Chí Dũng, lúc này đã mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng lên tiếng:
“Quân Di, dù sao thì cũng từng là cha con một thời, chúng ta không muốn làm ầm ĩ quá. Cô mau mang miếng ngọc đính ước ra đây, rồi chúng ta sẽ đi.”
Chu Quân Di suy nghĩ một chút, rồi nhàn nhạt đáp:
“Chắc là tôi không lấy ra được đâu.”
Nghe vậy, mặt Chu Chí Dũng đỏ bừng vì giận:
“Cô đúng là không biết điều! Cô đã cướp đi 18 năm cuộc đời của Hiểu Nguyệt, giờ còn muốn chiếm luôn hôn ước của con bé sao? Mau đem miếng ngọc ra đây! Đó không phải là thứ thuộc về cô, đừng có mơ tưởng!”
Trương Đại Hoa đứng bên cạnh cũng phụ họa bằng giọng đầy chua ngoa:
“Chu Quân Di, tôi nói thẳng nhé, nếu cô không chịu trả miếng ngọc, nhà chúng tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một con gà mái không biết đẻ như cô bước vào cửa! Cô hoàn toàn không xứng với con trai tôi!”
Triệu Thành Long gật đầu lia lịa, hùa theo:
“Đúng thế, không sinh được con thì tuyệt đối không được! Tôi còn muốn sinh mấy đứa con trai nữa cơ mà!”
Chu Hiểu Nguyệt lại làm bộ dáng đáng thương, vừa khóc vừa nói:
“Quân Di, nếu chị thích anh Long, em… em sẽ không tranh với chị. Nhưng mà, chuyện này đâu còn là của riêng chúng ta nữa. Với tình trạng sức khỏe của chị bây giờ, nếu chị cưới anh Long, sau này anh ấy không có con thì làm sao đây? Chị không thể ích kỷ như vậy được.”
Xung quanh, đám hàng xóm láng giềng nghe vậy, lập tức bàn tán xôn xao:
“Không ngờ con bé này trẻ thế mà tâm địa độc ác vậy! Chẳng phải là muốn người ta tuyệt tử tuyệt tôn sao?”
“Đúng rồi, nghe nói học hành cũng giỏi lắm, có khi còn đỗ đại học. Nhưng nhân phẩm thế này thì đỗ đại học cũng chẳng để làm gì!”
“Phải đấy, có tài giỏi đến đâu mà tâm địa xấu xa thì cũng vô ích thôi!”
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Chu Quân Di chỉ cười lạnh, ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Tôi không phải không muốn trả lại, mà là miếng ngọc đó, tôi không hề mang theo. Khi các người phát hiện tôi không phải con ruột, các người đã lục soát đồ đạc của tôi trước khi đuổi tôi về rồi, chẳng phải đã kiểm tra kỹ sao? Tôi đâu có mang đi thứ gì!”
“Bây giờ lại chạy đến đây đòi ngọc, đúng là nực cười. Nếu tôi nhớ không nhầm, miếng ngọc đó, từ khi tôi học cấp ba đã để trên kệ sách rồi. Lúc đó, thầy cô đều bảo tôi chắc chắn có thể thi đỗ đại học, tôi thậm chí còn không thèm để ý đến nó.”
"Tôi vốn đã dự định thi đỗ đại học xong sẽ từ hôn, sau đó lên thành phố làm việc, sẽ không bao giờ ở mãi cái vùng nông thôn này," Chu Quân Di bình thản nói, giọng không hề nao núng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.