Gả Cho Ma Ốm Cách Vách, Vô Sinh Ta Lại Có Mang
Chương 33:
Thanh Mặc Ca
25/11/2024
---
Chu Đại Khải vội vã đến trước giờ ăn trưa, thấy con gái mình vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, ông hỏi:
“Quân Quân, đói bụng chưa? Bên ba chuẩn bị ăn cơm trưa, con muốn đi cùng ba không?”
“Dạ được!” Chu Quân Di đáp lời, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi theo ba.
Nhìn vào chiếc sọt còn lại hơn chục quả trứng gà, Chu Đại Khải liền an ủi con gái:
“Quân Quân của ba giỏi lắm, sáng nay đã bán được nhiều trứng như thế rồi. Ngày mai ra đây lần nữa chắc chắn sẽ bán hết sạch.”
“Vâng, vâng! Ba ơi, mai con lại đi cùng ba. Mẹ lấy của bà nội giá 1 hào 1 quả, mà con bán 1 hào 4 một quả lận. Con kiếm được lời nhiều lắm! Sau này trứng gà trong nhà, con sẽ đem ra đây bán hết!”
Chu Quân Di cười nói.
Chu Đại Khải không ngờ rằng con gái mình, mới chỉ 18 tuổi, đã có thể tự mình buôn bán.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé khi vừa bán được hai mươi quả trứng, mỗi quả lời bốn xu, vậy là sáng sớm đã kiếm được tám hào. Cô còn làm tốt hơn cả ông, một người cha! Đúng là không hổ danh là con gái ông!
Chu Đại Khải đầy tự hào dẫn Chu Quân Di đến công trường nơi ông đang làm việc.
Ông hiện đang làm thuê cho một ông chủ xây dựng, đủ loại công việc nặng nhọc đều phải làm. Lúc thì khuân gạch, lúc thì xây nhà, mỗi ngày đều là những việc tốn sức. Tuy mệt, nhưng với mức lương một đồng mỗi ngày, đối với một người xuất thân từ nông thôn, không có học vấn như ông, đó đã là một khoản thu nhập đáng kể.
Khi ông dẫn Chu Quân Di đến, không ít người làm chung nhìn chằm chằm cô gái trẻ.
Có một người quen liền hỏi:
“Đại Khải, đây là con gái cậu đấy à? Nghe nói đang học cấp ba, có học thức hẳn hoi phải không?”
“Đúng rồi! Con gái tôi đó! Con bé học giỏi lắm, thầy cô trong trường lúc nào cũng khen ngợi, nói sau này thi đại học chắc chắn đậu.” Chu Đại Khải không giấu được vẻ tự hào mà khoe ngay.
Nhà ai có con cái học giỏi, có văn hóa, mà lại không đem ra khoe? Cứ mong cả làng đều biết con mình sau này sẽ làm sinh viên, làm người có học thức!
Nghe ông nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Chu Quân Di lập tức thay đổi. Đó là ánh mắt tôn trọng và ngưỡng mộ dành cho người có học.
Không ít người đến bắt chuyện, làm quen, bầu không khí cũng trở nên thân thiện hơn.
Ở đây, dù chỗ làm bao ăn trưa, nhưng vì Chu Quân Di không phải công nhân, nên nếu ăn cơm ở đây thì phải trả một hào. Chu Đại Khải không do dự móc tiền trả cho con gái, sau đó hai cha con cùng ngồi ăn với nhau.
Bữa cơm trưa rất đơn giản: một chiếc bánh màn thầu to, hai chiếc bánh bột ngô, thêm hai phần nhỏ rau xào, và một chén canh trứng miễn phí. Nhưng trong bát canh trứng, trứng thì ít đến đáng thương.
“Ăn từ từ thôi con, lát nữa ba đưa con về nhà nhé?” Chu Đại Khải hỏi.
“Không cần đâu ba, hôm nay con thấy nói chuyện với chú bán cháo cũng không tệ. Con định ngồi lại đây thêm chút nữa, tiện thể xem có cơ hội nào để làm ăn không.” Chu Quân Di kiên trì.
Thấy con gái có ý quyết tâm như vậy, Chu Đại Khải cũng không nói gì thêm.
Ăn xong bữa trưa, Chu Quân Di mang theo giỏ của mình quay trở lại chỗ quán cháo. Lúc này, ông chủ quán đang chuẩn bị dọn hàng. Cô liền mở lời:
“Chú ơi, quán nhà mình mỗi tháng chắc phải trả tiền mặt bằng không ít, vậy mà chỉ bán buổi sáng thôi à?”
“Chứ còn làm sao nữa? Giờ trưa mọi người ít ai ăn cháo lắm, họ thích ăn cơm hoặc mỳ cho chắc bụng hơn.” Ông chủ quán lắc đầu bất lực. “Đừng nhìn quán này đã mở được hai ba năm, có khách quen cố định rồi đấy, nhưng giá gạo và nếp cao lắm! Tôi lời chẳng được bao nhiêu.”
“Buổi chiều mà mở cửa tiếp thì chỉ tốn thời gian thôi. Thà về nhà phụ vợ làm việc khác, còn tiết kiệm được thêm ít tiền nữa.”
Chu Quân Di đảo mắt, khẽ cười rồi nói:
Chu Đại Khải vội vã đến trước giờ ăn trưa, thấy con gái mình vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, ông hỏi:
“Quân Quân, đói bụng chưa? Bên ba chuẩn bị ăn cơm trưa, con muốn đi cùng ba không?”
“Dạ được!” Chu Quân Di đáp lời, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi theo ba.
Nhìn vào chiếc sọt còn lại hơn chục quả trứng gà, Chu Đại Khải liền an ủi con gái:
“Quân Quân của ba giỏi lắm, sáng nay đã bán được nhiều trứng như thế rồi. Ngày mai ra đây lần nữa chắc chắn sẽ bán hết sạch.”
“Vâng, vâng! Ba ơi, mai con lại đi cùng ba. Mẹ lấy của bà nội giá 1 hào 1 quả, mà con bán 1 hào 4 một quả lận. Con kiếm được lời nhiều lắm! Sau này trứng gà trong nhà, con sẽ đem ra đây bán hết!”
Chu Quân Di cười nói.
Chu Đại Khải không ngờ rằng con gái mình, mới chỉ 18 tuổi, đã có thể tự mình buôn bán.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé khi vừa bán được hai mươi quả trứng, mỗi quả lời bốn xu, vậy là sáng sớm đã kiếm được tám hào. Cô còn làm tốt hơn cả ông, một người cha! Đúng là không hổ danh là con gái ông!
Chu Đại Khải đầy tự hào dẫn Chu Quân Di đến công trường nơi ông đang làm việc.
Ông hiện đang làm thuê cho một ông chủ xây dựng, đủ loại công việc nặng nhọc đều phải làm. Lúc thì khuân gạch, lúc thì xây nhà, mỗi ngày đều là những việc tốn sức. Tuy mệt, nhưng với mức lương một đồng mỗi ngày, đối với một người xuất thân từ nông thôn, không có học vấn như ông, đó đã là một khoản thu nhập đáng kể.
Khi ông dẫn Chu Quân Di đến, không ít người làm chung nhìn chằm chằm cô gái trẻ.
Có một người quen liền hỏi:
“Đại Khải, đây là con gái cậu đấy à? Nghe nói đang học cấp ba, có học thức hẳn hoi phải không?”
“Đúng rồi! Con gái tôi đó! Con bé học giỏi lắm, thầy cô trong trường lúc nào cũng khen ngợi, nói sau này thi đại học chắc chắn đậu.” Chu Đại Khải không giấu được vẻ tự hào mà khoe ngay.
Nhà ai có con cái học giỏi, có văn hóa, mà lại không đem ra khoe? Cứ mong cả làng đều biết con mình sau này sẽ làm sinh viên, làm người có học thức!
Nghe ông nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Chu Quân Di lập tức thay đổi. Đó là ánh mắt tôn trọng và ngưỡng mộ dành cho người có học.
Không ít người đến bắt chuyện, làm quen, bầu không khí cũng trở nên thân thiện hơn.
Ở đây, dù chỗ làm bao ăn trưa, nhưng vì Chu Quân Di không phải công nhân, nên nếu ăn cơm ở đây thì phải trả một hào. Chu Đại Khải không do dự móc tiền trả cho con gái, sau đó hai cha con cùng ngồi ăn với nhau.
Bữa cơm trưa rất đơn giản: một chiếc bánh màn thầu to, hai chiếc bánh bột ngô, thêm hai phần nhỏ rau xào, và một chén canh trứng miễn phí. Nhưng trong bát canh trứng, trứng thì ít đến đáng thương.
“Ăn từ từ thôi con, lát nữa ba đưa con về nhà nhé?” Chu Đại Khải hỏi.
“Không cần đâu ba, hôm nay con thấy nói chuyện với chú bán cháo cũng không tệ. Con định ngồi lại đây thêm chút nữa, tiện thể xem có cơ hội nào để làm ăn không.” Chu Quân Di kiên trì.
Thấy con gái có ý quyết tâm như vậy, Chu Đại Khải cũng không nói gì thêm.
Ăn xong bữa trưa, Chu Quân Di mang theo giỏ của mình quay trở lại chỗ quán cháo. Lúc này, ông chủ quán đang chuẩn bị dọn hàng. Cô liền mở lời:
“Chú ơi, quán nhà mình mỗi tháng chắc phải trả tiền mặt bằng không ít, vậy mà chỉ bán buổi sáng thôi à?”
“Chứ còn làm sao nữa? Giờ trưa mọi người ít ai ăn cháo lắm, họ thích ăn cơm hoặc mỳ cho chắc bụng hơn.” Ông chủ quán lắc đầu bất lực. “Đừng nhìn quán này đã mở được hai ba năm, có khách quen cố định rồi đấy, nhưng giá gạo và nếp cao lắm! Tôi lời chẳng được bao nhiêu.”
“Buổi chiều mà mở cửa tiếp thì chỉ tốn thời gian thôi. Thà về nhà phụ vợ làm việc khác, còn tiết kiệm được thêm ít tiền nữa.”
Chu Quân Di đảo mắt, khẽ cười rồi nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.