Gả Cho Một Anh Béo Đầy Tiềm Năng
Chương 22: Anh béo biết thả thính
Lai Phất
09/12/2020
Câu nói này có lực sát thương lớn thế nào, Nị có hiểu được không?
Còn dám nghi ngờ Ngộ!
Đối tượng này tồi ứ chịu được, không hề có chút tin tưởng nào giữa con người với nhau, cạch xít!
(Ở đây dùng từ địa phương chỉ chia tay của Trùng Khánh)
Tôi: “Ngại quá, mấy người họ còn chưa thỏa mãn được khẩu vị của em đâu. Dù gì yêu cầu chân chính của em là có được một chàng trai khoẻ mạnh cơ bắp thân hình hoàn mỹ, cơ bụng tám múi cơ.”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh không tin.”
Lừa ai đấy?
Không tin thì anh còn hoài nghi làm gì!
Tôi: “Làm gì có đứa con gái nào không cần một anh lực lưỡng, lại đi thích một tên béo chứ?”
Đỗ Hoằng Đình: “Vậy tại sao em lại yêu anh?”
Tôi: “Em đoán là anh biết kiếm tiền, nào ngờ em nhìn lầm rồi.”
Đỗ Hoằng Đình âm u mà rằng: “Mạnh Kỳ Kỳ, quá đáng rồi đấy.”
Hay lắm.
Gọi cả tên lẫn họ của tôi ra luôn.
Tôi: “Ai bảo anh không nghe lời tôi ngoan ngoãn giảm béo? Anh biết không, cảm giác “xếp hình” với anh giống như là… đè lên một đống thịt ba chỉ ấy!”
Đỗ Hoằng Đình: “Cạch xít thì cạch xít!”
Hả giận ghê.
Cách một tầng mỡ rất dày, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cõi lòng Anh Béo tan vỡ.
Nghe giống hệt như tiếng lòng tôi vậy.
Không bao lâu sau, Anh Béo thở phì phì kéo vali hành lý của anh ra nước ngoài.
Lúc check in, tôi trốn sau cột đá cẩm thạch nhìn trộm theo anh.
Aizzz.
Anh Béo bé bỏng của tôi nhìn chằm chằm vé máy bay trộm lau nước mắt.
Khiến mắt tôi cũng lệ nhoà.
Cãi nhau rồi kiểu gì cũng sẽ làm lành được thôi.
Nhưng cơ hội tốt mượn cớ buộc anh ra nước ngoài thì chỉ có một lần.
Tôi tra hết ở trên mạng rồi.
Cái anh Tiếu Triệt này trâu bò lắm.
MIT cũng rất trâu bò.
Tôi không hy vọng Anh Béo vì mối tình con con của chúng tôi mà bỏ lỡ cơ hội trở thành một người siêu trâu bò.
Anh đi chắc phải hơn một tháng.
Tôi đoán chừng cái gì cần sắp xếp cũng sắp xếp xong rồi, vị trí chắc cũng đã hòm hòm.
Tôi bèn gọi điện thoại cho Đỗ Hoằng Đình, dỗ dành anh ấy.
Ban đầu anh rất làm bộ làm tịch, không nghe điện thoại của tôi.
Nhưng giây tiếp theo anh lại lên Weibo share status của blogger viết truyện hài tình cảm nổi tiếng có tích V to ——
“Con người luôn đợi mất đi rồi mới biết quý trọng, nhưng vận mệnh sẽ không phá lệ cho bạn thêm cơ hội để làm lại lần nữa, bạn tưởng bạn là ai?”
Úi chà.
Công trúa nhỏ tức giận rồi.
(Tích V: tài khoản đã được chứng thực (verify). Tích V xanh là đã chứng thực, tích V vàng là hội viên trả phí)
Tôi lại scroll lên phía trên.
“Thất tình cũng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là dây dưa bất tận, khiến người ta mất luôn cả tôn nghiêm làm người. —— Uông Tăng Kỳ.”
Em bảo này, anh học toán thì đúng là giỏi thật.
Nhưng là một fan não tàn của Uông Tăng Kỳ, em có thể đảm bảo với anh là người ta chưa từng nói thế bao giờ.
(Uông Tăng Kỳ (5/3/1920 – 16/5/1997), người Cao Bưu, Giang Tô, là nhà văn, nhà viết kịch đương đại của Trung Quốc, là nhân vật đại biểu cho nhóm Kinh Phái. Ông có các tập truyện như: “Giải Cấu Tập”, các tiểu thuyết: “Thụ Giới”, “Đại Trác Ký Sự”, các tập tản văn như “Bồ Kiều Tập”, … Ông được đánh giá là người theo chủ nghĩa nhân đạo trữ tình, một bậc sĩ đại phu, một văn nhân thuần túy cuối cùng của Trung Quốc. Link tìm hiểu.)
Tôi rất muốn trêu anh thêm một lát.
Nhưng “Phát Đại Tài” càng cần tôi hơn.
Nói thật.
Phụ nữ nhất định phải có tiền.
Không cần dựa vào đàn ông, tự bản thân mình trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của mình.
Cho nên lúc yêu đương với Anh Béo, tôi chưa bao giờ hỏi anh có bao nhiêu tiền, anh đưa tiền tôi cũng không cần.
Chủ yếu là vì tôi tưởng anh không có bao nhiêu tiền.
Bây giờ ngẫm lại tôi thấy hơi may mắn.
Lỡ như tôi quen thói ăn xài phung phí, anh mà chia tay tôi thì tôi biết phải làm sao?
Giống hệt như, khi còn ở bên Anh Béo, lúc ăn mì tôm sẽ bỏ hai quả trứng.
Bây giờ anh đi rồi, tôi chỉ có thể ăn mì suông, tôi khóc lóc cảm thấy mình nghèo hèn mạt hạng.
Không có tiền thật đáng thương.
Trên thông tin đăng kí kinh doanh của “Phát Đại Tài”, tôi còn chẳng có tên.
Chủ yếu là quyết định sau khi bàn bạc của Chu Thái Địch, Quý Á Cốc, và cả Thẩm Thành, họ chia nhau theo tỉ lệ ăn chia tài chính lúc mua cổ phần.
Tôi thảm quá.
Chẳng được lấy một chữ.
Không phải họ bắt nạt tôi vì tôi không có tiền sao?
Tôi bèn về nhà thương lượng với bố mẹ tôi.
Vừa nghe tới chuyện tôi muốn gây dựng sự nghiệp, bố mẹ tôi suy nghĩ hồi lâu, quyết định ——
Không cho tôi dẫu chỉ một xu.
Khóc mù hai mắt.
Tốt xấu gì tôi cũng là người sáng lập.
Tôi cũng không cần cầm nhiều cổ phần của công ty như là Steve Jobs hay Jack Berg.
(Steve Jobs là CEO của Apple, còn Jack Berg là võ sĩ quyền anh người Anh, đã trở thành quán quân hạng nhẹ bán trung năm 1930.)
Để tôi chiếm 20% có được không?
Ba cổ đông mỗi anh chỉ cho tôi một tí xíu.
Cộng lại còn chẳng hơn được 5%.
Cũng may trên danh nghĩa tôi còn là CEO của “Phát Đại Tài”. Sau khi thành lập công ty, thông tin còn để lại trên mấy trang web tài chính.
Sau đó Anh Béo bèn gọi điện cho tôi: “Em chưa từ bỏ phần mềm cho vay kia à?”
Giọng điệu tôi lịch sự như thể chia tay rồi vẫn có thể làm bạn: “Đúng vậy, dù sao cũng là tâm huyết của bản thân mà.”
Đỗ Hoằng Đình khựng lại một lát, hơi hối hận cảm khái: “Cho nên em hẹn mấy người đó đi gặp mặt, là để bàn chuyện này à.”
Tôi cố ý: “Anh hiểu lầm rồi, em chỉ đang thử xem trong mấy người họ size ai hợp em nhất thôi.”
Khi đấy lời anh nói làm người ta đau khổ không chịu nổi, tôi cũng muốn anh phải trải nghiệm cảm giác ấy.
Ai dè công trúa nhỏ chẳng những không xin lỗi, còn ấm a ấm ức: “Em cũng nói câu này để làm tổn thương anh, huề nhau.”
Ha ha.
Thôi.
Phụ nữ chúng em độ lượng phóng khoáng, không so đo với anh.
Nhưng cơn tức của Anh Béo dường như còn chưa tam.
Tôi đề nghị chat video với anh, anh từ chối.
Tôi kêu anh chụp ảnh gửi tôi, anh gửi cho tôi một cái meme.
Một con dao phay đang thái ngó sen trên thớt.
Ý anh là gì, chuyển sang ăn chay à?
Tôi lại nhìn kĩ hàng chữ nhỏ bên dưới ——
Khiến người ta ngó sen.
(Meme: Khiến người ta ngó sen: là một kiểu nói trại của câu “khiến người ta buồn nôn”.)
Anh lại còn ghim tôi: “Không phải em nói là làm tình với anh y như đè lên một đống thịt ba chỉ sao?”
Tôi: “Úi chà, thật sự xin lỗi anh nhiều, nhưng đấy chẳng phải là do anh chọc em điên lên ư? Em nói không lựa lời, em xin lỗi anh được chưa? Anh mau mở video chat đi? Em nhớ anh! Muốn nhìn anh một chút!”
Anh lạnh lùng kiêu ngạo mà rằng: “Thế à?”
Tôi: “Vâng! Muốn xem thử bé cưng nhà mình sang Mỹ đã trở nên xinh đẹp nóng bỏng hưa?”
Mẹ nó.
Câu buồn nôn thế này mà bố mày còn phun ra được.
Anh: “Muốn xem thật à?”
Tôi: “Siêu muốn.”
Thật ra cũng không phải muốn lắm, tôi dỗ anh tí thôi.
Ai dè anh lại bảo: “Không cho. Không muốn để em nhìn thấy dáng vẻ làm người ta thấy buồn nôn của anh!”
Tôi:!!!
Ai da cái tính dễ quạu của tôi!
Tôi: “Không cho xem thì thôi, ai thèm xem anh, em xem Tiểu Nhạc Nhạc còn hơn!”
(Tiểu Nhạc Nhạc: Nhạc Vân Bằng, tên thật là Nhạc Long Cương, sinh ngày 15/04/1985, là một nam diễn viên hài diễn tướng thanh nổi tiếng của TQ.)
Đấy.
Lại cãi nhau rồi.
Sau khi Anh Béo ra nước ngoài, suốt hơn một năm, anh không cho tôi nhìn thấy anh.
Có thể thấy anh ghim tôi đậm sâu thật.
Trong lúc ấy thật ra anh có gửi tôi một tấm ảnh selfie.
Tôi chưa từng ra nước ngoài, tôi không hiểu.
Tôi đang mặc áo phao đây, sao bên Mỹ lại mặc áo ngắn tay?
Tôi bảo anh gửi thêm tấm nữa nhưng anh bảo chỉ có mỗi tấm này thôi.
Thôi kệ.
Dù sao vẫn xấu y như thế, giống y như lúc chia tay nhau ra đi ngày ấy, chẳng thay đổi gì.
Nhưng cách thức nói chuyện của anh lại thay đổi.
Tôi chưa từng du học, tôi không hiểu được. Bọn du học sinh các anh nhất định phải nói chuyện nửa Anh nửa Tàu ư?
Cái gì mà “Ngày mai phải nộp assignment, ngày kia còn phải làm retelling, cuối tuần bận lắm còn một cái presentation……”
(Assignment: bài tập. Retelling: kể lại, tóm tắt lại. Presentation: thuyết trình.)
Tiếng Anh của bố đây thi cấp 4 mấy lần còn không qua được, anh không biết à?
Nói chuyện tử tế đi!
(Thi Tiếng Anh cấp 4: Là bài thi College English Test – CET 4. Đây là bài thi cho sinh viên và sau đại học. Có 2 cấp là CET 4 và CET 6. Sinh viên không thuộc khoa tiếng Anh nhất định phải thi CET 4 mới có được bằng cử nhân. Đi làm nhiều nơi sẽ bắt nộp bằng CET 4 hoặc thậm chí là CET 6.)
Ai dè anh còn giải thích, ở trong hoàn cảnh nói tiếng nước ngoài lâu, mô tả một số thứ bằng tiếng Anh sẽ chuẩn xác hơn. Lúc nói chuyện phiếm với tôi nhất thời không tìm được từ tiếng Trung thích hợp để thay thế, nhưng về sau lúc nói chuyện anh sẽ cố để ý hơn, để chắc chắn tôi nghe hiểu được.
Sao lại có mùi khinh bỉ nồng nặc thế lày?
Bố mày thấy không phục, đùng cái thi đỗ CET 4 luôn!
Nhưng thỉnh thoảng anh có vô ý để lại mấy từ đơn…… tôi vẫn không hiểu.
Nghe nói yêu xa rất khó duy trì.
Nhưng tôi cảm thấy chẳng khó gì cả.
Đầu tiên, bạn phải nắm chắc được lệch múi giờ.
Hai người phải phối hợp tốt với nhau, cho dù là khi anh phải bò ra khỏi chăn vào mùa Đông, trốn đám bạn cùng phòng, ra ngoài ban công nghe điện thoại của người kia; hay là lúc em trốn trong hành lang vào giữa đêm hè tán dóc với anh, bị muỗi cắn sưng đầy nốt trên chân.
Có một lần tôi đang uống nước lúc gọi điện với anh.
Anh đột nhiên nói: “Ghen tị với cái cốc của em quá.”
Tôi:???
Anh: “Ít nhất nó có thể hôn lên môi em.”
Bố mày rớt cả nước mắt luôn.
Tại sao tôi không phải là quả phụ mà lại sống khổ hơn cả quả phụ thế này?
Lúc ăn cơm có một cặp ruồi đậu trên bàn cơm của tôi, “xếp hình” ngay trước mắt tôi.
Tôi hâm mộ phát khóc.
Có đôi khi tôi gặp các đôi yêu nhau ngồi lên đùi nhau đút cho nhau ăn ở trong canteen.
Tôi yên lặng chạy đi mách lẻo ban kỷ luật của trường: “Báo cáo lãnh đạo, trong canteen có người rải cơm chó!”
Có một tối nọ, tôi đọc truyện người lớn, thấy cô đơn vò võ, bèn gọi điện cho anh.
Mất một lúc lâu anh mới nghe máy.
Tôi dựng lỗ tai, nghe thấy tiếng thở dốc của anh.
Tôi hỏi anh đang làm gì đấy?
Anh nói, em đoán đi.
Tôi nghe thấy một ít tạp âm, tiếng động theo quy luật, còn cả tiếng rên rỉ đầy hấp dẫn của anh, khiến người ta mơ màng.
Anh: “Đoán được chưa?”
Tôi: “Đoán được rồi, anh đang tuốt lươn.”
Anh: “Cút.”
Tôi: “Hự hự hà hà, có khi là đang đi ị.”
Anh tức giận: “Được lắm cúp đi anh phải đi ị.”
Tôi: “Ha ha ha ha ha! Được rồi, mặc kệ anh đang làm gì, em chấm 100 điểm cho tiếng rên này của anh, tại hạ xin ướt để tỏ lòng thành kính!”
Đầu dây bên anh im lặng một thoáng, rồi sau đó thì thầm vào di động bằng giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Anh cũng muốn em.”
Tôi: “……”
Nhũn cả chân tay, “nắng” cả người.
Sau khi bị anh thả thính “nắng” hết lên trong điện thoại, tôi cũng phải thả thính lại.
Tôi: “Thơm quá đi, hôm nay em dùng nước hoa Six God đấy.”
Anh Béo: “Đúng là mùi của Lục Thần thơm thật.”
Tôi: “Tắt đèn rồi, em lười mặc quần áo.”
Anh Béo: “Quần lót thì vẫn phải……”
Tôi: “Ngủ nude.”
Anh Béo im lặng.
Tôi: “Ui, hình như eo em to ra chút rồi nè, sờ vào mông cũng toàn là thịt.”
Anh Béo bắt đầu thở nặng nề hơn.
Tôi: “Anh có cảm thấy con voi con của anh đang ngưa ngứa, như là tay em đang sờ anh không ——”
Anh Béo đột nhiên ngắt lời tôi: “Mạnh Kỳ Kỳ!”
Làm tôi giật cả mình: “Sao đấy?”
Anh Béo: “Cúp đi!”
Tôi: “Tại sao?”
Anh Béo nghiến răng nghiến lợi: “Anh! Khó! Chịu!”
Tôi: Ha ha ha ha ha.
Ai nói yêu xa giống như góa bụa?
Không phải sex qua điện thoại rất thú vị sao!
Tôi về nhà ăn tết.
Có mấy người họ hàng nghe nói Đỗ Hoằng Đình ra nước ngoài, bèn sôi nổi gàn tôi ——
“Sang Mỹ du học thì làm sao, đi về cũng không tìm được việc thôi!”
“Trên đời lấy đâu ra lắm mỡ thế mà húp? Toàn là bọn rác rưởi biết cách trang hoàng bản thân rồi đi lừa tiền của con gái.”
“Cho nên mới bảo, con gái đừng dễ tin lời hứa hẹn của một số thằng, tin ngu rồi bị người ta lừa cả tiền lẫn sắc, cuối cùng mất cả người lẫn của.”
“Nó béo như thế, có được không đấy?”
“Đúng rồi, thằng béo kia làm cho bên nào?”
Tôi tức lắm rồi.
Nhưng vẫn phải giữ nụ cười.
Tôi: “Làm quản lý quỹ ạ.”
Đám họ hàng: “Tưởng thế nào, hóa ra là bán bột thịt gà à.”
Tôi: “……”
(Bột thịt gà: hay gọi là chicken powder, là một loại gia vị làm từ thịt gà. Từ quỹ (基金 jijin) trong tiếng Tàu đọc giống từ bột thịt gà (鸡精 jijing). Có truyện cười là một bà dì đi vào ngân hàng, nhân viên ngân hàng hỏi “Dì ơi dì muốn mở quỹ ạ?” Bà dì đáp: Giờ ngân hàng còn bán cả bột thịt gà cơ à? Nhưng nhà dì không dùng bột thịt gà, nhà dì chỉ dùng mì chính thôi.)
Đương nhiên, tôi cũng không nói lại những lời này cho Anh Béo.
Tôi không muốn để anh thấy mặt tăm tối của xã hội này.
Hy vọng thế giới của anh luôn sáng sủa quang đãng.
Đến cả người đàn ông của mình còn không bảo vệ nổi, thì sao đáng mặt phụ nữ.
Thêm vào đấy tôi cũng khuyên mấy người họ hàng và cha chú là nói chuyện tử tế vào, như thế còn có cửa khuyên giải được.
Chứ đừng bao giờ chèn ép tình yêu của lũ trẻ, chỉ khiến tâm lý phản nghịch của bọn nó trầm trọng hơn thôi.
Vốn tôi chỉ định yêu đương với Anh Béo.
Nhưng giờ tôi cảm thấy kiểu gì tôi cũng phải lấy được anh.
Còn dám nghi ngờ Ngộ!
Đối tượng này tồi ứ chịu được, không hề có chút tin tưởng nào giữa con người với nhau, cạch xít!
(Ở đây dùng từ địa phương chỉ chia tay của Trùng Khánh)
Tôi: “Ngại quá, mấy người họ còn chưa thỏa mãn được khẩu vị của em đâu. Dù gì yêu cầu chân chính của em là có được một chàng trai khoẻ mạnh cơ bắp thân hình hoàn mỹ, cơ bụng tám múi cơ.”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh không tin.”
Lừa ai đấy?
Không tin thì anh còn hoài nghi làm gì!
Tôi: “Làm gì có đứa con gái nào không cần một anh lực lưỡng, lại đi thích một tên béo chứ?”
Đỗ Hoằng Đình: “Vậy tại sao em lại yêu anh?”
Tôi: “Em đoán là anh biết kiếm tiền, nào ngờ em nhìn lầm rồi.”
Đỗ Hoằng Đình âm u mà rằng: “Mạnh Kỳ Kỳ, quá đáng rồi đấy.”
Hay lắm.
Gọi cả tên lẫn họ của tôi ra luôn.
Tôi: “Ai bảo anh không nghe lời tôi ngoan ngoãn giảm béo? Anh biết không, cảm giác “xếp hình” với anh giống như là… đè lên một đống thịt ba chỉ ấy!”
Đỗ Hoằng Đình: “Cạch xít thì cạch xít!”
Hả giận ghê.
Cách một tầng mỡ rất dày, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cõi lòng Anh Béo tan vỡ.
Nghe giống hệt như tiếng lòng tôi vậy.
Không bao lâu sau, Anh Béo thở phì phì kéo vali hành lý của anh ra nước ngoài.
Lúc check in, tôi trốn sau cột đá cẩm thạch nhìn trộm theo anh.
Aizzz.
Anh Béo bé bỏng của tôi nhìn chằm chằm vé máy bay trộm lau nước mắt.
Khiến mắt tôi cũng lệ nhoà.
Cãi nhau rồi kiểu gì cũng sẽ làm lành được thôi.
Nhưng cơ hội tốt mượn cớ buộc anh ra nước ngoài thì chỉ có một lần.
Tôi tra hết ở trên mạng rồi.
Cái anh Tiếu Triệt này trâu bò lắm.
MIT cũng rất trâu bò.
Tôi không hy vọng Anh Béo vì mối tình con con của chúng tôi mà bỏ lỡ cơ hội trở thành một người siêu trâu bò.
Anh đi chắc phải hơn một tháng.
Tôi đoán chừng cái gì cần sắp xếp cũng sắp xếp xong rồi, vị trí chắc cũng đã hòm hòm.
Tôi bèn gọi điện thoại cho Đỗ Hoằng Đình, dỗ dành anh ấy.
Ban đầu anh rất làm bộ làm tịch, không nghe điện thoại của tôi.
Nhưng giây tiếp theo anh lại lên Weibo share status của blogger viết truyện hài tình cảm nổi tiếng có tích V to ——
“Con người luôn đợi mất đi rồi mới biết quý trọng, nhưng vận mệnh sẽ không phá lệ cho bạn thêm cơ hội để làm lại lần nữa, bạn tưởng bạn là ai?”
Úi chà.
Công trúa nhỏ tức giận rồi.
(Tích V: tài khoản đã được chứng thực (verify). Tích V xanh là đã chứng thực, tích V vàng là hội viên trả phí)
Tôi lại scroll lên phía trên.
“Thất tình cũng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là dây dưa bất tận, khiến người ta mất luôn cả tôn nghiêm làm người. —— Uông Tăng Kỳ.”
Em bảo này, anh học toán thì đúng là giỏi thật.
Nhưng là một fan não tàn của Uông Tăng Kỳ, em có thể đảm bảo với anh là người ta chưa từng nói thế bao giờ.
(Uông Tăng Kỳ (5/3/1920 – 16/5/1997), người Cao Bưu, Giang Tô, là nhà văn, nhà viết kịch đương đại của Trung Quốc, là nhân vật đại biểu cho nhóm Kinh Phái. Ông có các tập truyện như: “Giải Cấu Tập”, các tiểu thuyết: “Thụ Giới”, “Đại Trác Ký Sự”, các tập tản văn như “Bồ Kiều Tập”, … Ông được đánh giá là người theo chủ nghĩa nhân đạo trữ tình, một bậc sĩ đại phu, một văn nhân thuần túy cuối cùng của Trung Quốc. Link tìm hiểu.)
Tôi rất muốn trêu anh thêm một lát.
Nhưng “Phát Đại Tài” càng cần tôi hơn.
Nói thật.
Phụ nữ nhất định phải có tiền.
Không cần dựa vào đàn ông, tự bản thân mình trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của mình.
Cho nên lúc yêu đương với Anh Béo, tôi chưa bao giờ hỏi anh có bao nhiêu tiền, anh đưa tiền tôi cũng không cần.
Chủ yếu là vì tôi tưởng anh không có bao nhiêu tiền.
Bây giờ ngẫm lại tôi thấy hơi may mắn.
Lỡ như tôi quen thói ăn xài phung phí, anh mà chia tay tôi thì tôi biết phải làm sao?
Giống hệt như, khi còn ở bên Anh Béo, lúc ăn mì tôm sẽ bỏ hai quả trứng.
Bây giờ anh đi rồi, tôi chỉ có thể ăn mì suông, tôi khóc lóc cảm thấy mình nghèo hèn mạt hạng.
Không có tiền thật đáng thương.
Trên thông tin đăng kí kinh doanh của “Phát Đại Tài”, tôi còn chẳng có tên.
Chủ yếu là quyết định sau khi bàn bạc của Chu Thái Địch, Quý Á Cốc, và cả Thẩm Thành, họ chia nhau theo tỉ lệ ăn chia tài chính lúc mua cổ phần.
Tôi thảm quá.
Chẳng được lấy một chữ.
Không phải họ bắt nạt tôi vì tôi không có tiền sao?
Tôi bèn về nhà thương lượng với bố mẹ tôi.
Vừa nghe tới chuyện tôi muốn gây dựng sự nghiệp, bố mẹ tôi suy nghĩ hồi lâu, quyết định ——
Không cho tôi dẫu chỉ một xu.
Khóc mù hai mắt.
Tốt xấu gì tôi cũng là người sáng lập.
Tôi cũng không cần cầm nhiều cổ phần của công ty như là Steve Jobs hay Jack Berg.
(Steve Jobs là CEO của Apple, còn Jack Berg là võ sĩ quyền anh người Anh, đã trở thành quán quân hạng nhẹ bán trung năm 1930.)
Để tôi chiếm 20% có được không?
Ba cổ đông mỗi anh chỉ cho tôi một tí xíu.
Cộng lại còn chẳng hơn được 5%.
Cũng may trên danh nghĩa tôi còn là CEO của “Phát Đại Tài”. Sau khi thành lập công ty, thông tin còn để lại trên mấy trang web tài chính.
Sau đó Anh Béo bèn gọi điện cho tôi: “Em chưa từ bỏ phần mềm cho vay kia à?”
Giọng điệu tôi lịch sự như thể chia tay rồi vẫn có thể làm bạn: “Đúng vậy, dù sao cũng là tâm huyết của bản thân mà.”
Đỗ Hoằng Đình khựng lại một lát, hơi hối hận cảm khái: “Cho nên em hẹn mấy người đó đi gặp mặt, là để bàn chuyện này à.”
Tôi cố ý: “Anh hiểu lầm rồi, em chỉ đang thử xem trong mấy người họ size ai hợp em nhất thôi.”
Khi đấy lời anh nói làm người ta đau khổ không chịu nổi, tôi cũng muốn anh phải trải nghiệm cảm giác ấy.
Ai dè công trúa nhỏ chẳng những không xin lỗi, còn ấm a ấm ức: “Em cũng nói câu này để làm tổn thương anh, huề nhau.”
Ha ha.
Thôi.
Phụ nữ chúng em độ lượng phóng khoáng, không so đo với anh.
Nhưng cơn tức của Anh Béo dường như còn chưa tam.
Tôi đề nghị chat video với anh, anh từ chối.
Tôi kêu anh chụp ảnh gửi tôi, anh gửi cho tôi một cái meme.
Một con dao phay đang thái ngó sen trên thớt.
Ý anh là gì, chuyển sang ăn chay à?
Tôi lại nhìn kĩ hàng chữ nhỏ bên dưới ——
Khiến người ta ngó sen.
(Meme: Khiến người ta ngó sen: là một kiểu nói trại của câu “khiến người ta buồn nôn”.)
Anh lại còn ghim tôi: “Không phải em nói là làm tình với anh y như đè lên một đống thịt ba chỉ sao?”
Tôi: “Úi chà, thật sự xin lỗi anh nhiều, nhưng đấy chẳng phải là do anh chọc em điên lên ư? Em nói không lựa lời, em xin lỗi anh được chưa? Anh mau mở video chat đi? Em nhớ anh! Muốn nhìn anh một chút!”
Anh lạnh lùng kiêu ngạo mà rằng: “Thế à?”
Tôi: “Vâng! Muốn xem thử bé cưng nhà mình sang Mỹ đã trở nên xinh đẹp nóng bỏng hưa?”
Mẹ nó.
Câu buồn nôn thế này mà bố mày còn phun ra được.
Anh: “Muốn xem thật à?”
Tôi: “Siêu muốn.”
Thật ra cũng không phải muốn lắm, tôi dỗ anh tí thôi.
Ai dè anh lại bảo: “Không cho. Không muốn để em nhìn thấy dáng vẻ làm người ta thấy buồn nôn của anh!”
Tôi:!!!
Ai da cái tính dễ quạu của tôi!
Tôi: “Không cho xem thì thôi, ai thèm xem anh, em xem Tiểu Nhạc Nhạc còn hơn!”
(Tiểu Nhạc Nhạc: Nhạc Vân Bằng, tên thật là Nhạc Long Cương, sinh ngày 15/04/1985, là một nam diễn viên hài diễn tướng thanh nổi tiếng của TQ.)
Đấy.
Lại cãi nhau rồi.
Sau khi Anh Béo ra nước ngoài, suốt hơn một năm, anh không cho tôi nhìn thấy anh.
Có thể thấy anh ghim tôi đậm sâu thật.
Trong lúc ấy thật ra anh có gửi tôi một tấm ảnh selfie.
Tôi chưa từng ra nước ngoài, tôi không hiểu.
Tôi đang mặc áo phao đây, sao bên Mỹ lại mặc áo ngắn tay?
Tôi bảo anh gửi thêm tấm nữa nhưng anh bảo chỉ có mỗi tấm này thôi.
Thôi kệ.
Dù sao vẫn xấu y như thế, giống y như lúc chia tay nhau ra đi ngày ấy, chẳng thay đổi gì.
Nhưng cách thức nói chuyện của anh lại thay đổi.
Tôi chưa từng du học, tôi không hiểu được. Bọn du học sinh các anh nhất định phải nói chuyện nửa Anh nửa Tàu ư?
Cái gì mà “Ngày mai phải nộp assignment, ngày kia còn phải làm retelling, cuối tuần bận lắm còn một cái presentation……”
(Assignment: bài tập. Retelling: kể lại, tóm tắt lại. Presentation: thuyết trình.)
Tiếng Anh của bố đây thi cấp 4 mấy lần còn không qua được, anh không biết à?
Nói chuyện tử tế đi!
(Thi Tiếng Anh cấp 4: Là bài thi College English Test – CET 4. Đây là bài thi cho sinh viên và sau đại học. Có 2 cấp là CET 4 và CET 6. Sinh viên không thuộc khoa tiếng Anh nhất định phải thi CET 4 mới có được bằng cử nhân. Đi làm nhiều nơi sẽ bắt nộp bằng CET 4 hoặc thậm chí là CET 6.)
Ai dè anh còn giải thích, ở trong hoàn cảnh nói tiếng nước ngoài lâu, mô tả một số thứ bằng tiếng Anh sẽ chuẩn xác hơn. Lúc nói chuyện phiếm với tôi nhất thời không tìm được từ tiếng Trung thích hợp để thay thế, nhưng về sau lúc nói chuyện anh sẽ cố để ý hơn, để chắc chắn tôi nghe hiểu được.
Sao lại có mùi khinh bỉ nồng nặc thế lày?
Bố mày thấy không phục, đùng cái thi đỗ CET 4 luôn!
Nhưng thỉnh thoảng anh có vô ý để lại mấy từ đơn…… tôi vẫn không hiểu.
Nghe nói yêu xa rất khó duy trì.
Nhưng tôi cảm thấy chẳng khó gì cả.
Đầu tiên, bạn phải nắm chắc được lệch múi giờ.
Hai người phải phối hợp tốt với nhau, cho dù là khi anh phải bò ra khỏi chăn vào mùa Đông, trốn đám bạn cùng phòng, ra ngoài ban công nghe điện thoại của người kia; hay là lúc em trốn trong hành lang vào giữa đêm hè tán dóc với anh, bị muỗi cắn sưng đầy nốt trên chân.
Có một lần tôi đang uống nước lúc gọi điện với anh.
Anh đột nhiên nói: “Ghen tị với cái cốc của em quá.”
Tôi:???
Anh: “Ít nhất nó có thể hôn lên môi em.”
Bố mày rớt cả nước mắt luôn.
Tại sao tôi không phải là quả phụ mà lại sống khổ hơn cả quả phụ thế này?
Lúc ăn cơm có một cặp ruồi đậu trên bàn cơm của tôi, “xếp hình” ngay trước mắt tôi.
Tôi hâm mộ phát khóc.
Có đôi khi tôi gặp các đôi yêu nhau ngồi lên đùi nhau đút cho nhau ăn ở trong canteen.
Tôi yên lặng chạy đi mách lẻo ban kỷ luật của trường: “Báo cáo lãnh đạo, trong canteen có người rải cơm chó!”
Có một tối nọ, tôi đọc truyện người lớn, thấy cô đơn vò võ, bèn gọi điện cho anh.
Mất một lúc lâu anh mới nghe máy.
Tôi dựng lỗ tai, nghe thấy tiếng thở dốc của anh.
Tôi hỏi anh đang làm gì đấy?
Anh nói, em đoán đi.
Tôi nghe thấy một ít tạp âm, tiếng động theo quy luật, còn cả tiếng rên rỉ đầy hấp dẫn của anh, khiến người ta mơ màng.
Anh: “Đoán được chưa?”
Tôi: “Đoán được rồi, anh đang tuốt lươn.”
Anh: “Cút.”
Tôi: “Hự hự hà hà, có khi là đang đi ị.”
Anh tức giận: “Được lắm cúp đi anh phải đi ị.”
Tôi: “Ha ha ha ha ha! Được rồi, mặc kệ anh đang làm gì, em chấm 100 điểm cho tiếng rên này của anh, tại hạ xin ướt để tỏ lòng thành kính!”
Đầu dây bên anh im lặng một thoáng, rồi sau đó thì thầm vào di động bằng giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Anh cũng muốn em.”
Tôi: “……”
Nhũn cả chân tay, “nắng” cả người.
Sau khi bị anh thả thính “nắng” hết lên trong điện thoại, tôi cũng phải thả thính lại.
Tôi: “Thơm quá đi, hôm nay em dùng nước hoa Six God đấy.”
Anh Béo: “Đúng là mùi của Lục Thần thơm thật.”
Tôi: “Tắt đèn rồi, em lười mặc quần áo.”
Anh Béo: “Quần lót thì vẫn phải……”
Tôi: “Ngủ nude.”
Anh Béo im lặng.
Tôi: “Ui, hình như eo em to ra chút rồi nè, sờ vào mông cũng toàn là thịt.”
Anh Béo bắt đầu thở nặng nề hơn.
Tôi: “Anh có cảm thấy con voi con của anh đang ngưa ngứa, như là tay em đang sờ anh không ——”
Anh Béo đột nhiên ngắt lời tôi: “Mạnh Kỳ Kỳ!”
Làm tôi giật cả mình: “Sao đấy?”
Anh Béo: “Cúp đi!”
Tôi: “Tại sao?”
Anh Béo nghiến răng nghiến lợi: “Anh! Khó! Chịu!”
Tôi: Ha ha ha ha ha.
Ai nói yêu xa giống như góa bụa?
Không phải sex qua điện thoại rất thú vị sao!
Tôi về nhà ăn tết.
Có mấy người họ hàng nghe nói Đỗ Hoằng Đình ra nước ngoài, bèn sôi nổi gàn tôi ——
“Sang Mỹ du học thì làm sao, đi về cũng không tìm được việc thôi!”
“Trên đời lấy đâu ra lắm mỡ thế mà húp? Toàn là bọn rác rưởi biết cách trang hoàng bản thân rồi đi lừa tiền của con gái.”
“Cho nên mới bảo, con gái đừng dễ tin lời hứa hẹn của một số thằng, tin ngu rồi bị người ta lừa cả tiền lẫn sắc, cuối cùng mất cả người lẫn của.”
“Nó béo như thế, có được không đấy?”
“Đúng rồi, thằng béo kia làm cho bên nào?”
Tôi tức lắm rồi.
Nhưng vẫn phải giữ nụ cười.
Tôi: “Làm quản lý quỹ ạ.”
Đám họ hàng: “Tưởng thế nào, hóa ra là bán bột thịt gà à.”
Tôi: “……”
(Bột thịt gà: hay gọi là chicken powder, là một loại gia vị làm từ thịt gà. Từ quỹ (基金 jijin) trong tiếng Tàu đọc giống từ bột thịt gà (鸡精 jijing). Có truyện cười là một bà dì đi vào ngân hàng, nhân viên ngân hàng hỏi “Dì ơi dì muốn mở quỹ ạ?” Bà dì đáp: Giờ ngân hàng còn bán cả bột thịt gà cơ à? Nhưng nhà dì không dùng bột thịt gà, nhà dì chỉ dùng mì chính thôi.)
Đương nhiên, tôi cũng không nói lại những lời này cho Anh Béo.
Tôi không muốn để anh thấy mặt tăm tối của xã hội này.
Hy vọng thế giới của anh luôn sáng sủa quang đãng.
Đến cả người đàn ông của mình còn không bảo vệ nổi, thì sao đáng mặt phụ nữ.
Thêm vào đấy tôi cũng khuyên mấy người họ hàng và cha chú là nói chuyện tử tế vào, như thế còn có cửa khuyên giải được.
Chứ đừng bao giờ chèn ép tình yêu của lũ trẻ, chỉ khiến tâm lý phản nghịch của bọn nó trầm trọng hơn thôi.
Vốn tôi chỉ định yêu đương với Anh Béo.
Nhưng giờ tôi cảm thấy kiểu gì tôi cũng phải lấy được anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.