Gả Cho Một Tên Thái Giám Chết Bầm
Chương 10: Quá Tam Ba Bận
Linh Lạc Thành Nê
30/05/2021
---Thế bất nào hắn lại không biết xấu hổ thế?! So với nàng còn không biết xấu hổ hơn!---
Tiểu Điều bụm miệng nhìn Trần Tuệ, mặt mày đần ra. Tiếng thét kinh hãi vừa nãy là của đứa nhỏ ngốc này.
Trần Tuệ xua tay, ý bảo Tiểu Điều dẹp qua một bên, tránh cho con nhóc không biết diễn xuất này cản trở nàng phát huy.
Nàng nằm ngay dưới chân bàn, làm bộ như ngã đau. Kỳ thật thời điểm nghe Lý công công quát, nàng đã sẵn sàng vờ bị dọa cho giật mình rồi. Nàng ngồi xổm xô ghế ra khỏi bàn, sau đó tự mình trèo xuống, nằm chổng vó tại chỗ.
Thái giám chết bầm kia hẳn chả còn tí hảo cảm gì với nàng, nàng cũng không trông cậy hắn rủ lòng thương hại đối với nàng tốt hơn một chút. Mục đích của nàng là thu hút hắn chạy tới, cho hắn biết một điều rằng nếu hắn không tuân thủ hứa hẹn, nàng nhất định sẽ phản kháng đến cùng. Đồng thời nàng cũng diễn thành bộ dáng “tự làm tự chịu”, vậy phỏng chừng hắn sẽ không trừng phạt nàng tội quấy nhiễu, dù sao nàng đã bị té, cũng coi như chịu đủ “trừng phạt” rồi.
Lý Hữu Đắc không cầm theo chìa khóa Mai viện, nhưng Từ bà tử nghe chỗ này xảy ra chuyện cũng vội vàng chạy tới, Lý Hữu Đắc khỏi phải đợi lâu, Từ bà tử vừa mở cửa hắn liền bước thẳng vào trong.
Góc tường cạnh cửa viện, Trần Tuệ vẫn quỳ rạp trê đất, dưới góc độ của Lý Hữu Đắc không nhìn ra nàng bị thương chỗ nào.
Lý Hữu Đắc ôm theo phẫn nộ mà đến. Người bên Ỷ Trúc Hiên thông báo Trần cô nương cách vách bỗng dưng la lối om sòm, hắn đã nghĩ Trần Tuệ nương lại bày trò xấu xa gì rồi, lập tức hùng hổ vọt tới chỗ này. Nhưng vạn lần không ngờ tới, nàng mới bị hắn quát một tiếng, đã trượt chân té sấp mặt.
Lửa giận cháy hừng hực lập tức tắt ngóm, Lý Hữu Đắc dợm bước đến bên Trần Tuệ, nhẹ nhàng cười trên nỗi đau của người khác.
“Trần đại cô nương, ngươi trượt chân ngã à?”
Trần Tuệ hai tay tì trên nền đất, chống đỡ thân mình, ủy khuất nhìn Lý Hữu Đắc: “Công công, sao ngài quát lên như thế, hù chết Tuệ Nương.”
Lý Hữu Đắc hừ lạnh, u ám nói: “Đêm hôm khuya khoắt ngươi không ngủ đi, quỷ khóc sói gào cái gì!”
Trần Tuệ cẩn thận nhìn phía trên đầu: “Sắc trời vẫn sớm mà…” Tuy rằng tối đen, nhưng cũng mới bảy giờ hơn, chỗ nào giống đêm hôm khuya khoắt chứ?
“Huống hồ, Tuệ Nương nào có quỷ khóc sói gào, Tuệ Nương chỉ là với Tưởng cô nương vừa gặp như đã quen, muốn cùng nàng ấy trò chuyện…”
“Trần Tuệ nương, dẹp bỏ tâm tư hèn mọn kia của ngươi đi!” Lý Hữu Đắc ngồi xổm trước mặt Trần Tuệ, cười lạnh nhìn nàng, “Còn làm trò con bò nữa, xem ta làm thế nào xử lý ngươi!”
Trần Tuệ liếc nhìn hắn, phát hiện hắn ngồi cách mình hơi bị xa. Đừng nói tên này sợ nàng bất chợt nhào tới đẩy ngã hắn, cho nên mới cảnh giác như vậy.
Quá ngu xuẩn, nàng lúc này đang “bị thương”, sao có thể làm ra hành vi OOC đó được?
“A…” Trần Tuệ chớp mắt, cúi đầu ủy khuất, “Nhưng Tuệ Nương đâu còn biện pháp gì khác. Công công nói rồi mà, từ ngày hôm nay, Tuệ Nương nên có gì nhất định sẽ không thiếu đấy, nhưng bà ta!”
Nàng phẫn hận chỉ tay vào Từ bà tử.
“Bà ta cố ý cắt xén đồ ăn của Tuệ Nương, còn nói là phụng mệnh công công, quả thực là dối trên lừa dưới, ý đồ đáng chết!” Trần Tuệ kích động ai oán.
Nàng không thể ở trước mặt bao người mắng tên thái giám chết bầm, đã thất hứa còn lừa lọc được. So với người thường hắn còn cần mặt mũi hơn, nàng không những không thể nói thẳng, còn phải xếp sẵn cho hắn một bậc thang, như vậy nàng liền đạt thành mục đích, mà hắn cũng thành công xuống đài, quá trọn vẹn!
Từ bà tử bị Trần Tuệ lên án, sợ tới mức hai đầu gối khuỵu xuống, cuống quít dập đầu, cũng không dám biện minh gì thêm. Bà ta nào phải hạng ngu xuẩn, nghe ý tứ Trần Tuệ nương, bà liền hiểu Lý công công đã từng đồng ý nàng cái gì, nhưng chính bà cũng nhận mệnh từ Lý công công, một ý chỉ trái ngược hoàn toàn. Có điều bà đâu dám kể ra vả mặt hắn. Nghe nói loại người không có thứ kia đều hỉ nộ vô thường, bà ta chẳng muốn thử xem có đúng không đâu.
Lý Hữu Đắc liếc nhìn Từ bà tử một cái, lại quay đầu cười âm lãnh với Trần Tuệ, “Là ta hạ lệnh, nghe Tuệ Nương kể xong, ta còn phải ban thưởng hậu hĩnh cho bà ta.”
Bộ dạng hắn dường như chẳng hề quan tâm, rằng chính mình bị bóc mẽ là đồ lật lọng.
Trần Tuệ hai mắt hơi mở lớn, cái tên thái giám chết bầm này, tốt xấu gì cũng phải giữ chút mặt mũi của người có tiền có quyền chứ? Thế bất nào hắn lại không biết xấu hổ như vậy?! So với nàng còn không biết xấu hổ hơn!
Lý Hữu Đắc tựa hồ rất vừa lòng với bộ dạng khiếp sợ khóc không ra nước mắt của Trần Tuệ, hắn cười cười ngồi dậy, trước khi đi ném xuống một câu, thanh âm nhòn nhọn tinh tế, tràn ngập uy hiếp.
“Tuệ Nương, nếu ta là ngươi, nhất định sẽ an phận một chút. Ngươi còn làm bậy thêm lần nữa, ta sẽ nhét ngươi vào kho chứa củi!”
Thấy Trần Tuệ liếc nhìn mình, hình như còn hoảng sợ cụp mắt xuống, Lý Hữu Đắc thấy tâm tình sung sướng gì đâu, trên mặt đượm nét cười, thong thả ung dung dẫn người đi. Gần về đến Cúc viện, hắn tựa hồ nhớ ra chuyện gì, phân phó người bên cạnh.
“A Đại, bắt chẹt chỗ Trần Bình Chí thêm vài ngày đi. Lợi nhuận gỗ đã thỏa thuận với lão, cũng phải xén bớt hai phần.” Hắn cười lạnh một tiếng, “Đưa một đứa con gái như vậy vào đây, chẳng biết muốn lấy lòng ta, hay định làm cho ta ngột ngạt nữa!”
Nam nhân trẻ tuổi bị gọi là A Đại, vội vàng vâng dạ.
Lý Hữu Đắc vuốt ve ngọc bội bên hông. Hừ, mấy ngày nay có diễn tuồng cho hắn xem, trở về tâm tình liền cực tốt.
Trước khi vào Cúc viện A Đại còn quay đầu nhìn thoáng qua, có chút hoang mang, sao hôm nay công công không đến an ủi Tưởng cô nương?
Lý Hữu Đắc vừa đi, Từ bà tử cũng lấy ra chìa khóa chuẩn bị đóng cửa, cặp mắt còn hung tợn liếc Trần Tuệ một cái.
Trần Tuệ đương nhiên không thấy được, chờ Từ bà tử đi xong, nàng lập tức gượng dậy, ngẩng đầu nhìn Tiểu Điều im lặng nãy giờ.
Tiểu Điều vội chạy đến đỡ lấy Trần Tuệ, Trần Tuệ xua tay: “Thôi, để ta ngồi đây bình tĩnh đã.”
Tiểu Điều chính mắt nhìn Trần Tuệ giả vờ bị thương, cũng biết nàng thật sự không việc gì, bèn mon men lại gần ngồi, lo lắng:
“Trần cô nương, ngày mai… Ngày mai liệu Từ bà bà có bắt chúng ta trở lại ăn cháo trắng không?”
Đối với con bé, chuyện ăn uống không thể kén chọn, nhưng cũng hiểu Trần cô nương mỗi ngày phải gồng mình nuốt xuống từng bữa cơm, quả thực còn khó chịu hơn ăn vỏ cây cỏ dại. Con bé thực lo lắng thay cho Trần cô nương, lỡ đắc tội Từ bà bà mất rồi.
“Sợ gì, bà ta không dám.” Trần Tuệ cười hì hì.
Nhìn bộ dáng tính cả rồi của Trần Tuệ, dù Tiểu Điều lòng tràn đầy nghi hoặc, cuối cùng vẫn không hỏi gì thêm.
Trần Tuệ ngồi một lúc mới mang Tiểu Điều trở về ngủ.
Nàng cứ vậy từ bỏ sao? Mơ đi. Nghỉ ngơi dưỡng sức, hẹn mai tái chiến!
Ngày hôm sau, đồ ăn Từ bà tử đưa tới quả nhiên không thay đổi, bên trong vẫn chỉ rải vụn thịt lấm tấm, khiến Trần Tuệ sau khi nếm được mùi hương càng cồn cào bụng dạ.
Quá giờ Ngọ, Trần Tuệ bắt đầu nghỉ trưa, một giấc ngủ thẳng đến chiều. Chờ cơm tối qua đi, Tiểu Điều thấy nàng vào giường nằm cũng tự mình đi ngủ, Trần Tuệ thừa dịp trong bóng tối rời giường.
Kê bàn dọn ghế đối với Trần Tuệ đã là một phần quen thuộc của cuộc sống, nàng xếp bàn ghế ngay sát cửa viện, sau đó trèo lên nhìn lén.
Đợi hồi lâu, nhìn thấy một gã tiểu tư đốt đèn lồng từ xa đi tới, nàng khẽ cúi người, bóp họng cười khúc khích.
"Tiểu ca ca, hì hì hì…” Trần Tuệ khống chế thanh âm lớn nhỏ, tạo ra cảm giác lúc gần lúc xa.
Cười xong một tràng nàng lại hé mắt ra cửa nhìn xem, quả nhiên gã tiểu tư đột ngột dừng bước, cảnh giác quan sát tứ phía.
Nàng ngừng thở, đợi một lát, để gã tiểu tư cho rằng mình nghe lầm định cất bước, ngay lúc này liền rộ lên tiếng cười.
“Hì hì hì, tới chơi à, tới tìm Tiểu Thiến chơi à…”
Hai chân gã tiểu tư như thể hóa đá, dáo dác liếc quanh. Nhận ra nơi đây không một bóng người, toàn thân hắn run như cầy sấy, loạng quạng chạy nhanh về phía trước.
Trần Tuệ càng được nước làm tới: “Đừng đi mà tiểu ca ca, Tiểu Thiến chờ ngươi mà…”
Chung quanh an tĩnh lại, Trần Tuệ đợi một lúc không thấy nạn nhân hai, bèn quyết định tự giải trí. Nàng ngẫm nghĩ một chút, bóp giọng nức nở khóc lóc, ca một bài chính mình tự chế ra.
“Tiểu Bạch Thái nha, trong đất vàng nha, mới ba tuổi nha, không có mẹ nha, đi theo ba ba không dễ chịu nha, ba ba thật sự cưới mẹ kế nha, cưới mẹ kế non nửa ba năm nha, sinh được đệ đệ khỏe hơn ta nha, liền bóp chết ta luôn nha~”
Hát xong một hồi nàng lại nghỉ ngơi, chờ đến khi có người tới, nàng liền bắt đầu màn "chỉ nghe tiếng không thấy người", không ai qua đây thì chuyển sang ca hát, lúc ngắt quãng khi liên tục, cho tới quá nửa đêm cảm thấy mệt mỏi, nàng mới quay về giường ngủ.
Ngày hôm sau vào lúc Trần Tuệ đang say giấc, toàn bộ Lý phủ đã lan truyền lời đồn ma quỷ quấy khóc, nha hoàn tiểu tư thường xuyên tụ thành một nhóm, xì xào to nhỏ, có người tới liền lập tức tản ra.
Ban ngày Trần Tuệ đánh một giấc ngon lành, trời vừa tối liền bổn cũ soạn lại, hôm nay nàng còn treo một bộ trung y lên gậy trúc, thỉnh thoảng phất phơ qua lại, thực sự dọa được một số người. Nếu đụng phải kẻ nào to gan, nàng liền im hơi lặng tiếng, chờ bọn họ đi rồi, lại dọa những người nhát gan hơn. Lần này nàng ầm ĩ hơn nửa đêm mới ngủ.
Cũng trong ngày ấy, Lý Hữu Đắc rốt cuộc nhìn ra dấu hiệu từ sắc mặt đám gia nhân. Nghe được chuyện ma quỷ náo loạn trong phủ, đầu tiên hắn rất phẫn nộ, tiện thể còn hơi thần hồn nát thần tính. Tra hỏi rõ ma quỷ quấy phá khu vực nào xong, trên mặt hắn liền minh bạch, hùng hùng hổ hổ dẫn một đám người tới Mai viện.
“Trần Tuệ nương, hai đêm trước chính ngươi phá rối phải không? Ngươi thật sự nghĩ ta không cách nào bắt được ngươi?” Lý Hữu Đắc lần thứ hai tức xanh mặt đến hưng sư vấn tội, Trần Tuệ còn đang đau khổ ăn cơm chiều.
Nàng chậm rãi buông chén đũa, ưu nhã lấy khăn chấm miệng, vừa ngẩng mặt đã tỏ ra ủy khuất.
“Ta không phải, ta không có. Công công sao lại tới đây oan uổng Tuệ Nương? Tuệ Nương tủi thân muốn chết.”
Ngoài mặt thì vô tội, nhưng trong lòng Trần Tuệ đầy ắp khinh bỉ, cho nàng là đồ đần sao? Nàng có điên mới thừa nhận! Cứ muốn để hắn biết là nàng làm, nhưng lại không có chứng cứ đấy! Tức chết hắn! A, nếu ma quỷ thật sự hù dọa được hắn, vậy mới càng tốt. Không cho nàng ăn thịt, nàng không khuất phục!
========================
Tác giả có lời muốn nói: Có người hỏi tui vì sao lại để nam chính họ Lý? Cô nương đầu tiên nào đoán đúng sẽ có thưởng nha hô hô.
- ------------------------------------------
Góc spoil đáp án của editor: Không biết Tiểu Lý Tử lần nào xướng tên cũng trượt giải Oscar là ai, nhưng Leonardo DiCaprio sang bên Trung được gọi là Tiểu Lý Tử sao?
Mà thái giám đúng là hay có form Tiểu xx Tử thật.
Nhưng Leonardo đẹp trai mà, còn anh Mận có đẹp trai quái đâu =))))
Được rồi, nếu là anh Mận trong Manhua thì đẹp thật =))
Tại sao hai chục chương đầu trong manhua, anh Mận lại tên là Lý Hiểu, sang đến chục chương sau lại trở về nguyên bản Lý Hữu Đắc? Chẳng lẽ anh tên Lý Hiểu, tự Hữu Đắc? =)))
Nhóm dịch typo bấm nhầm đó =)))
Tiểu Điều bụm miệng nhìn Trần Tuệ, mặt mày đần ra. Tiếng thét kinh hãi vừa nãy là của đứa nhỏ ngốc này.
Trần Tuệ xua tay, ý bảo Tiểu Điều dẹp qua một bên, tránh cho con nhóc không biết diễn xuất này cản trở nàng phát huy.
Nàng nằm ngay dưới chân bàn, làm bộ như ngã đau. Kỳ thật thời điểm nghe Lý công công quát, nàng đã sẵn sàng vờ bị dọa cho giật mình rồi. Nàng ngồi xổm xô ghế ra khỏi bàn, sau đó tự mình trèo xuống, nằm chổng vó tại chỗ.
Thái giám chết bầm kia hẳn chả còn tí hảo cảm gì với nàng, nàng cũng không trông cậy hắn rủ lòng thương hại đối với nàng tốt hơn một chút. Mục đích của nàng là thu hút hắn chạy tới, cho hắn biết một điều rằng nếu hắn không tuân thủ hứa hẹn, nàng nhất định sẽ phản kháng đến cùng. Đồng thời nàng cũng diễn thành bộ dáng “tự làm tự chịu”, vậy phỏng chừng hắn sẽ không trừng phạt nàng tội quấy nhiễu, dù sao nàng đã bị té, cũng coi như chịu đủ “trừng phạt” rồi.
Lý Hữu Đắc không cầm theo chìa khóa Mai viện, nhưng Từ bà tử nghe chỗ này xảy ra chuyện cũng vội vàng chạy tới, Lý Hữu Đắc khỏi phải đợi lâu, Từ bà tử vừa mở cửa hắn liền bước thẳng vào trong.
Góc tường cạnh cửa viện, Trần Tuệ vẫn quỳ rạp trê đất, dưới góc độ của Lý Hữu Đắc không nhìn ra nàng bị thương chỗ nào.
Lý Hữu Đắc ôm theo phẫn nộ mà đến. Người bên Ỷ Trúc Hiên thông báo Trần cô nương cách vách bỗng dưng la lối om sòm, hắn đã nghĩ Trần Tuệ nương lại bày trò xấu xa gì rồi, lập tức hùng hổ vọt tới chỗ này. Nhưng vạn lần không ngờ tới, nàng mới bị hắn quát một tiếng, đã trượt chân té sấp mặt.
Lửa giận cháy hừng hực lập tức tắt ngóm, Lý Hữu Đắc dợm bước đến bên Trần Tuệ, nhẹ nhàng cười trên nỗi đau của người khác.
“Trần đại cô nương, ngươi trượt chân ngã à?”
Trần Tuệ hai tay tì trên nền đất, chống đỡ thân mình, ủy khuất nhìn Lý Hữu Đắc: “Công công, sao ngài quát lên như thế, hù chết Tuệ Nương.”
Lý Hữu Đắc hừ lạnh, u ám nói: “Đêm hôm khuya khoắt ngươi không ngủ đi, quỷ khóc sói gào cái gì!”
Trần Tuệ cẩn thận nhìn phía trên đầu: “Sắc trời vẫn sớm mà…” Tuy rằng tối đen, nhưng cũng mới bảy giờ hơn, chỗ nào giống đêm hôm khuya khoắt chứ?
“Huống hồ, Tuệ Nương nào có quỷ khóc sói gào, Tuệ Nương chỉ là với Tưởng cô nương vừa gặp như đã quen, muốn cùng nàng ấy trò chuyện…”
“Trần Tuệ nương, dẹp bỏ tâm tư hèn mọn kia của ngươi đi!” Lý Hữu Đắc ngồi xổm trước mặt Trần Tuệ, cười lạnh nhìn nàng, “Còn làm trò con bò nữa, xem ta làm thế nào xử lý ngươi!”
Trần Tuệ liếc nhìn hắn, phát hiện hắn ngồi cách mình hơi bị xa. Đừng nói tên này sợ nàng bất chợt nhào tới đẩy ngã hắn, cho nên mới cảnh giác như vậy.
Quá ngu xuẩn, nàng lúc này đang “bị thương”, sao có thể làm ra hành vi OOC đó được?
“A…” Trần Tuệ chớp mắt, cúi đầu ủy khuất, “Nhưng Tuệ Nương đâu còn biện pháp gì khác. Công công nói rồi mà, từ ngày hôm nay, Tuệ Nương nên có gì nhất định sẽ không thiếu đấy, nhưng bà ta!”
Nàng phẫn hận chỉ tay vào Từ bà tử.
“Bà ta cố ý cắt xén đồ ăn của Tuệ Nương, còn nói là phụng mệnh công công, quả thực là dối trên lừa dưới, ý đồ đáng chết!” Trần Tuệ kích động ai oán.
Nàng không thể ở trước mặt bao người mắng tên thái giám chết bầm, đã thất hứa còn lừa lọc được. So với người thường hắn còn cần mặt mũi hơn, nàng không những không thể nói thẳng, còn phải xếp sẵn cho hắn một bậc thang, như vậy nàng liền đạt thành mục đích, mà hắn cũng thành công xuống đài, quá trọn vẹn!
Từ bà tử bị Trần Tuệ lên án, sợ tới mức hai đầu gối khuỵu xuống, cuống quít dập đầu, cũng không dám biện minh gì thêm. Bà ta nào phải hạng ngu xuẩn, nghe ý tứ Trần Tuệ nương, bà liền hiểu Lý công công đã từng đồng ý nàng cái gì, nhưng chính bà cũng nhận mệnh từ Lý công công, một ý chỉ trái ngược hoàn toàn. Có điều bà đâu dám kể ra vả mặt hắn. Nghe nói loại người không có thứ kia đều hỉ nộ vô thường, bà ta chẳng muốn thử xem có đúng không đâu.
Lý Hữu Đắc liếc nhìn Từ bà tử một cái, lại quay đầu cười âm lãnh với Trần Tuệ, “Là ta hạ lệnh, nghe Tuệ Nương kể xong, ta còn phải ban thưởng hậu hĩnh cho bà ta.”
Bộ dạng hắn dường như chẳng hề quan tâm, rằng chính mình bị bóc mẽ là đồ lật lọng.
Trần Tuệ hai mắt hơi mở lớn, cái tên thái giám chết bầm này, tốt xấu gì cũng phải giữ chút mặt mũi của người có tiền có quyền chứ? Thế bất nào hắn lại không biết xấu hổ như vậy?! So với nàng còn không biết xấu hổ hơn!
Lý Hữu Đắc tựa hồ rất vừa lòng với bộ dạng khiếp sợ khóc không ra nước mắt của Trần Tuệ, hắn cười cười ngồi dậy, trước khi đi ném xuống một câu, thanh âm nhòn nhọn tinh tế, tràn ngập uy hiếp.
“Tuệ Nương, nếu ta là ngươi, nhất định sẽ an phận một chút. Ngươi còn làm bậy thêm lần nữa, ta sẽ nhét ngươi vào kho chứa củi!”
Thấy Trần Tuệ liếc nhìn mình, hình như còn hoảng sợ cụp mắt xuống, Lý Hữu Đắc thấy tâm tình sung sướng gì đâu, trên mặt đượm nét cười, thong thả ung dung dẫn người đi. Gần về đến Cúc viện, hắn tựa hồ nhớ ra chuyện gì, phân phó người bên cạnh.
“A Đại, bắt chẹt chỗ Trần Bình Chí thêm vài ngày đi. Lợi nhuận gỗ đã thỏa thuận với lão, cũng phải xén bớt hai phần.” Hắn cười lạnh một tiếng, “Đưa một đứa con gái như vậy vào đây, chẳng biết muốn lấy lòng ta, hay định làm cho ta ngột ngạt nữa!”
Nam nhân trẻ tuổi bị gọi là A Đại, vội vàng vâng dạ.
Lý Hữu Đắc vuốt ve ngọc bội bên hông. Hừ, mấy ngày nay có diễn tuồng cho hắn xem, trở về tâm tình liền cực tốt.
Trước khi vào Cúc viện A Đại còn quay đầu nhìn thoáng qua, có chút hoang mang, sao hôm nay công công không đến an ủi Tưởng cô nương?
Lý Hữu Đắc vừa đi, Từ bà tử cũng lấy ra chìa khóa chuẩn bị đóng cửa, cặp mắt còn hung tợn liếc Trần Tuệ một cái.
Trần Tuệ đương nhiên không thấy được, chờ Từ bà tử đi xong, nàng lập tức gượng dậy, ngẩng đầu nhìn Tiểu Điều im lặng nãy giờ.
Tiểu Điều vội chạy đến đỡ lấy Trần Tuệ, Trần Tuệ xua tay: “Thôi, để ta ngồi đây bình tĩnh đã.”
Tiểu Điều chính mắt nhìn Trần Tuệ giả vờ bị thương, cũng biết nàng thật sự không việc gì, bèn mon men lại gần ngồi, lo lắng:
“Trần cô nương, ngày mai… Ngày mai liệu Từ bà bà có bắt chúng ta trở lại ăn cháo trắng không?”
Đối với con bé, chuyện ăn uống không thể kén chọn, nhưng cũng hiểu Trần cô nương mỗi ngày phải gồng mình nuốt xuống từng bữa cơm, quả thực còn khó chịu hơn ăn vỏ cây cỏ dại. Con bé thực lo lắng thay cho Trần cô nương, lỡ đắc tội Từ bà bà mất rồi.
“Sợ gì, bà ta không dám.” Trần Tuệ cười hì hì.
Nhìn bộ dáng tính cả rồi của Trần Tuệ, dù Tiểu Điều lòng tràn đầy nghi hoặc, cuối cùng vẫn không hỏi gì thêm.
Trần Tuệ ngồi một lúc mới mang Tiểu Điều trở về ngủ.
Nàng cứ vậy từ bỏ sao? Mơ đi. Nghỉ ngơi dưỡng sức, hẹn mai tái chiến!
Ngày hôm sau, đồ ăn Từ bà tử đưa tới quả nhiên không thay đổi, bên trong vẫn chỉ rải vụn thịt lấm tấm, khiến Trần Tuệ sau khi nếm được mùi hương càng cồn cào bụng dạ.
Quá giờ Ngọ, Trần Tuệ bắt đầu nghỉ trưa, một giấc ngủ thẳng đến chiều. Chờ cơm tối qua đi, Tiểu Điều thấy nàng vào giường nằm cũng tự mình đi ngủ, Trần Tuệ thừa dịp trong bóng tối rời giường.
Kê bàn dọn ghế đối với Trần Tuệ đã là một phần quen thuộc của cuộc sống, nàng xếp bàn ghế ngay sát cửa viện, sau đó trèo lên nhìn lén.
Đợi hồi lâu, nhìn thấy một gã tiểu tư đốt đèn lồng từ xa đi tới, nàng khẽ cúi người, bóp họng cười khúc khích.
"Tiểu ca ca, hì hì hì…” Trần Tuệ khống chế thanh âm lớn nhỏ, tạo ra cảm giác lúc gần lúc xa.
Cười xong một tràng nàng lại hé mắt ra cửa nhìn xem, quả nhiên gã tiểu tư đột ngột dừng bước, cảnh giác quan sát tứ phía.
Nàng ngừng thở, đợi một lát, để gã tiểu tư cho rằng mình nghe lầm định cất bước, ngay lúc này liền rộ lên tiếng cười.
“Hì hì hì, tới chơi à, tới tìm Tiểu Thiến chơi à…”
Hai chân gã tiểu tư như thể hóa đá, dáo dác liếc quanh. Nhận ra nơi đây không một bóng người, toàn thân hắn run như cầy sấy, loạng quạng chạy nhanh về phía trước.
Trần Tuệ càng được nước làm tới: “Đừng đi mà tiểu ca ca, Tiểu Thiến chờ ngươi mà…”
Chung quanh an tĩnh lại, Trần Tuệ đợi một lúc không thấy nạn nhân hai, bèn quyết định tự giải trí. Nàng ngẫm nghĩ một chút, bóp giọng nức nở khóc lóc, ca một bài chính mình tự chế ra.
“Tiểu Bạch Thái nha, trong đất vàng nha, mới ba tuổi nha, không có mẹ nha, đi theo ba ba không dễ chịu nha, ba ba thật sự cưới mẹ kế nha, cưới mẹ kế non nửa ba năm nha, sinh được đệ đệ khỏe hơn ta nha, liền bóp chết ta luôn nha~”
Hát xong một hồi nàng lại nghỉ ngơi, chờ đến khi có người tới, nàng liền bắt đầu màn "chỉ nghe tiếng không thấy người", không ai qua đây thì chuyển sang ca hát, lúc ngắt quãng khi liên tục, cho tới quá nửa đêm cảm thấy mệt mỏi, nàng mới quay về giường ngủ.
Ngày hôm sau vào lúc Trần Tuệ đang say giấc, toàn bộ Lý phủ đã lan truyền lời đồn ma quỷ quấy khóc, nha hoàn tiểu tư thường xuyên tụ thành một nhóm, xì xào to nhỏ, có người tới liền lập tức tản ra.
Ban ngày Trần Tuệ đánh một giấc ngon lành, trời vừa tối liền bổn cũ soạn lại, hôm nay nàng còn treo một bộ trung y lên gậy trúc, thỉnh thoảng phất phơ qua lại, thực sự dọa được một số người. Nếu đụng phải kẻ nào to gan, nàng liền im hơi lặng tiếng, chờ bọn họ đi rồi, lại dọa những người nhát gan hơn. Lần này nàng ầm ĩ hơn nửa đêm mới ngủ.
Cũng trong ngày ấy, Lý Hữu Đắc rốt cuộc nhìn ra dấu hiệu từ sắc mặt đám gia nhân. Nghe được chuyện ma quỷ náo loạn trong phủ, đầu tiên hắn rất phẫn nộ, tiện thể còn hơi thần hồn nát thần tính. Tra hỏi rõ ma quỷ quấy phá khu vực nào xong, trên mặt hắn liền minh bạch, hùng hùng hổ hổ dẫn một đám người tới Mai viện.
“Trần Tuệ nương, hai đêm trước chính ngươi phá rối phải không? Ngươi thật sự nghĩ ta không cách nào bắt được ngươi?” Lý Hữu Đắc lần thứ hai tức xanh mặt đến hưng sư vấn tội, Trần Tuệ còn đang đau khổ ăn cơm chiều.
Nàng chậm rãi buông chén đũa, ưu nhã lấy khăn chấm miệng, vừa ngẩng mặt đã tỏ ra ủy khuất.
“Ta không phải, ta không có. Công công sao lại tới đây oan uổng Tuệ Nương? Tuệ Nương tủi thân muốn chết.”
Ngoài mặt thì vô tội, nhưng trong lòng Trần Tuệ đầy ắp khinh bỉ, cho nàng là đồ đần sao? Nàng có điên mới thừa nhận! Cứ muốn để hắn biết là nàng làm, nhưng lại không có chứng cứ đấy! Tức chết hắn! A, nếu ma quỷ thật sự hù dọa được hắn, vậy mới càng tốt. Không cho nàng ăn thịt, nàng không khuất phục!
========================
Tác giả có lời muốn nói: Có người hỏi tui vì sao lại để nam chính họ Lý? Cô nương đầu tiên nào đoán đúng sẽ có thưởng nha hô hô.
- ------------------------------------------
Góc spoil đáp án của editor: Không biết Tiểu Lý Tử lần nào xướng tên cũng trượt giải Oscar là ai, nhưng Leonardo DiCaprio sang bên Trung được gọi là Tiểu Lý Tử sao?
Mà thái giám đúng là hay có form Tiểu xx Tử thật.
Nhưng Leonardo đẹp trai mà, còn anh Mận có đẹp trai quái đâu =))))
Được rồi, nếu là anh Mận trong Manhua thì đẹp thật =))
Tại sao hai chục chương đầu trong manhua, anh Mận lại tên là Lý Hiểu, sang đến chục chương sau lại trở về nguyên bản Lý Hữu Đắc? Chẳng lẽ anh tên Lý Hiểu, tự Hữu Đắc? =)))
Nhóm dịch typo bấm nhầm đó =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.