Gả Cho Một Tên Thái Giám Chết Bầm
Chương 12: Thư
Linh Lạc Thành Nê
30/05/2021
---"... phải thưởng cho bà ta năm mươi gậy, đánh chết hết chuyện!"---
Trần Tuệ tiến vào sân, cảm thấy tên thái giám chết bầm kia vừa liếc nhìn nàng một cái.
Nàng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, trong trường hợp suy đoán không được, biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe, nàng chờ hắn nói thế nào đã.
Tiểu Lục cung kính bẩm báo: “Công công, Trần cô nương tới.”
Lý Hữu Đắc lười biếng ừ một câu, mở miệng ra không hỏi Trần Tuệ, mà trực tiếp hướng đến Tiểu Điều.
“Tiểu Điều, ta hỏi ngươi, có phải hôm nay Trần Tuệ nương đã nhận một phong thư không?”
Trần Tuệ có chút kinh ngạc nhìn Lý Hữu Đắc, sao hắn biết được…
Ừm, nhất định không chỉ riêng buổi tối, mà cả ban ngày hắn cũng cho người theo dõi Mai viện. Nếu là vậy, cũng không khó để biết được hôm nay nàng nhận được một bức thư.
Nàng đốt thư, vì suy nghĩ nếu lão cha đã dùng cách thức lén lút truyền tin tới, hẳn đang ngụ ý muốn tránh né tai mắt của Lý Hữu Đắc. Nếu nàng còn giữ lại bức thư, ngộ nhỡ một ngày bị phát hiện, chẳng phải là tiêu đời sao? Bởi vậy đốt bỏ lá thư mới là biện pháp an toàn.
Chẳng ngờ vừa đến tối đã có biến, nàng hẳn nên tự khen bản thân biết nhìn xa trông rộng, vừa giấu giếm được Tiểu Điều, lại vừa cơ trí cầm thư đi đốt?
Lý Hữu Đắc vừa hỏi chuyện, Tiểu Điều đã lập tức quỳ xuống, ngữ khí run rẩy không ngừng: “Hồi lão gia, không có, ta không thấy được…”
“Không thấy được? À.”
Lý Hữu Đắc cười lạnh một tiếng, “Người đâu, đánh cho ta!”
Tiểu Điều sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu. Trần Tuệ cũng sốc óc, Lý Hữu Đắc hỏi chuyện Tiểu Điều, dáng vẻ hắn chẳng phải rất kiên nhẫn sao, thế quái nào lại đột nhiên chuyển cảnh, muốn tra tấn rồi?
Trần Tuệ làm sao thờ ơ nhìn con bé chịu hành hình trước mắt, vội đứng ra che chắn Tiểu Điều.
“Công công, ngươi không cần thẩm tra Tiểu Điều, nó thực sự không biết gì hết. Không phát hiện thư nhét dưới cửa viện, cũng không nhìn thấy ta mở thư xem.”
Trần Tuệ làm vậy chẳng khác gì tự cung, nhưng ngẫm lại thì có gì ghê gớm. Chẳng qua là người nhà gửi đến tâm thư cầu viện, mặc dù nội dung bóng gió cà khịa tên thái giám chết bầm này chẳng ra gì, nhưng cha ruột viết thư cho nhi nữ, nhất thời xúc động quên cả lễ nghĩa, cũng coi như lẽ thường trong đời.
Lý Hữu Đắc gật gù, một tiếng chế nhạo, bỗng nhiên sắc giọng cười, “Trần đại cô nương, thì ra ngươi rất lớn mật.”
Trần Tuệ cảm thấy lời này của hắn hơi có vấn đề. Nhận một bức thư thôi, còn phải to gan lớn mật à? Nơi này lại đâu có bom virus vũ khí sinh học gì đó, nàng sợ cái gì?
“Không biết…”
Trần Tuệ định mở miệng, lại nghe Lý Hữu Đắc quát một tiếng với kẻ quỳ rạp trên mặt đất nãy giờ.
“Từ bà tử, ngươi nói một chút xem tại vì sao.”
Trần Tuệ quay đầu, nhìn Từ bà tử đang quỳ phủ phục dưới chân.
Chớp mắt nàng nhận ra bóng người từng xuất hiện ngoài cửa hôm nay hẳn là bà ấy. Nhưng ngày nào Từ bà tử chuyển đồ cũng trực tiếp giao tận tay nàng, không phải vừa thuận tiện vừa đảm bảo sao? Vì cái gì phải mất công che giấu như vậy...?
Hay Từ bà tử chướng mắt nàng, không muốn nàng biết người truyền tin là bà ấy?
“Vâng, vâng, lão gia!” Từ bà tử cuống quít, “Nôm nay người của Trần gia nói nhớ nữ nhi, cậy nhờ lão nô gửi hộ một phong thư. Lão nô nghĩ nhân luân chi tình là lẽ tất nhiên, không nỡ cự tuyệt, trộm đem tin nhét vào dưới cửa Mai viện… Lão gia, lão nô thật là quỷ mê tâm hồn! Cầu lão gia bỏ qua lão nô lần này, lão nô không dám nữa!”
Lý Hữu Đắc cười lạnh: “Hừ, ngược lại khai báo hết sức lưu loát. Rốt cuộc ngươi đã bỏ túi bao nhiêu tiền rồi? Còn dám ở đây dối gạt ta?”
Từ bà tử cuống quít lắc đầu, lại bạnh khớp hàm kêu: “Lão gia, lão gia minh giám! Lão nô thật sự không lừa gạt lão gia, lão nô không dám!”
Lý Hữu Đắc cười nhạo, bên ngoài đột nhiên bước vào mấy tiểu tư, trong đó một người vội vàng lại gần thì thầm bên tai hắn hai câu, lông mày hắn khẽ động, giơ chân đạp tên tiểu tư kia một cái, giận mắng: “Đồ vô dụng!”
Tên tiểu tư bị hắn đá bay, vừa ổn định liền nghiêm chỉnh quỳ xuống, không dám nửa điểm bất kính.
Lý Hữu Đắc đè ép buồn bực dưới đáy lòng, ngẩng đầu nhìn Trần Tuệ, thấy nàng mở to đôi mắt thanh triệt, ngay thẳng đến ngu ngốc hóng hớt, hắn cũng sắp không nhịn được muốn nổi điên.
Hắn hướng A Đại nói: “Từ bà tử này, ngươi xem phải xử lý thế nào đây?”
A Đại bẩm: “Từ bà tử ăn cây táo rào cây sung, không biết đúng sai, đánh hai mươi côn, trục xuất khỏi phủ!”
Lý Hữu Đắc tựa hồ rất hài lòng với đáp án, gật gù: “Theo đó mà làm.”
A Đại vâng mệnh, lập tức gọi người bày ra một chiếc ghế dài, lại triệu thêm hai gã tiểu tư hình thể cường tráng, mỗi tên vác một cây roi to, chuẩn bị thi hành.
Lý Hữu Đắc chỉ vừa nói “Theo đó mà làm”, Từ bà tử đã hoảng sợ gào lên, nhưng lại bị gia nhân xông tới bịt miệng, thảm thiết khóc ô ô.
Bên kia chưa đấu võ, Trần Tuệ đã giật mình hoang mang. Từng nghe Tiểu Điều nói qua loạn côn đánh chết, nàng cũng chỉ ấn tượng mơ hồ, chưa bao giờ nghĩ có ngày cảnh tượng chân thật ấy sẽ xuất hiện trước mắt mình. Gậy gộc to như vậy, đánh mấy cái thôi đã không gượng dậy nổi, nói gì đến hai mươi gậy!
Bào lúc này, Lý Hữu Đắc đột nhiên hỏi: “Tuệ Nương, hẳn ngươi vẫn đang giữ nó đi. Bức thư kia, ngươi cất giấu chỗ nào rồi?”
Trần Tuệ không dám nhìn Từ bà tử đằng kia, trong tai dội tới thứ âm thanh nặng nề của gậy gỗ đánh vào thân thể, "bang" một tiếng, nàng giật mình, buột miệng.
“… Đốt rồi.”
“Đốt rồi?” Lý Hữu Đắc trừng mắt, sau đó lập tức liên tưởng chuyện gì, ngữ khí nháy mắt trầm xuống, “Bên trong thư rốt cục viết gì, khiến cho ngươi phải vội vã đốt đi?”
Trần Tuệ chưa đáp, phía bên Từ bà tử đã ăn hai gậy, chỉ nghe được bà ta rên một tiếng, đột nhiên lại ô ô thảm thiết, dường như có chuyện cấp bách muốn bẩm báo.
A Đại nhận một cái liếc mắt của Lý Hữu Đắc, lập tức để hai gã tiểu tư tạm dừng, rút giẻ ra khỏi miệng Từ bà tử.
Từ bà tử được cho nói, giống như sợ gậy gộc lại giáng lên người mình, lập tức bô bô cáo trạng, “Lão gia, lão nô, lão nô biết được trong thư viết gì! Trước khi đưa thư lão nô đã lén nhìn qua!”
Bà ta chỉ nói đến đó rồi ngậm miệng, đầy khẩn cầu nhìn Lý Hữu Đắc.
Lý Hữu Đắc cũng nhìn Từ bà tử chằm chằm, nở nụ cười: “Vậy ta bớt cho ngươi mười gậy.”
Nói cách khác, trừ đi hai gậy vừa nãy, bà ta còn phải chịu thêm tám gậy nữa.
Mới ăn hai gậy sắc mặt Từ bà tử đã trắng nhợt, nghe Lý Hữu Đắc nói xong, mặt bà ta càng trắng như tờ giấy, run lên hai cái, há miệng phì phò, dường như còn tính bàn ra với hắn.
Chỉ là cuối cùng đáy mắt bà ta vụt hiện lên một tia kinh hãi, ý niệm ban đầu cũng tắt phụt theo, lẩy bẩy khai báo.
“Hồi lão gia! Bức thư kia là do tình lang của Trần cô nương gửi tới! Nội dung trong thư rất xấu hổ, lão nô không dám xem nhiều, cũng thật sự không nhớ rõ…”
Ngay lúc bà ta bị đập một gậy, nghe Trần Tuệ nương nói “Đốt rồi” mới nảy ra sáng kiến, nghĩ ra chủ ý này, thư đã đốt thì không có chứng cứ, mà thư lại do mình đưa vào, nhất định Lý công công sẽ tin tưởng bà ta, mà sau đó hẳn cũng sẽ tức giận —— dù là một tên hoạn quan, cũng không có đạo lý nhẫn nhịn chuyện nữ nhân nhà mình hồng hạnh xuất tường! Nói trắng ra, càng là một tên hoạn quan mới không thể chịu đựng chuyện này. Cho dù hắn chẳng ưa gì nữ nhân kia, cũng không có nghĩa hắn sẽ nhắm mắt bỏ qua.
Lý Hữu Đắc vừa biến sắc, chợt nghe được Trần Tuệ bật cười.
Hắn quay phắt lại, chỉ thấy nàng cong môi, đầu mày khóe mắt tràn ngập ý cười, khinh thường nhìn Từ bà tử.
“Từ bà bà, ngươi nghĩ ta mang thư đi đốt là sự thật sao? Tính thêu dệt mấy lời xàm ngôn hãm hại ta? Thư nhận được ta kiểm tra rồi, niêm phong nguyên vẹn, rõ ràng chưa bị mở ra xem. Phải chăng nhà ngươi sở hữu mắt thánh, xuyên qua bì thư đọc được chữ viết bên trong? Vậy mời ngươi nói ta nghe, tên tình lang hư cấu kia của ta họ tên là gì? Ngươi không nhớ được vì nội dung xấu hổ, nhưng ít nhất cũng nên nhớ rõ danh tính người gửi chứ? Cho công công một cái tên, lập công chuộc tội, ngoài việc miễn nốt tám gậy còn lại, biết đâu ngươi còn được thưởng thêm chút bạc đấy!”
Trần Tuệ giăng bẫy đưa Từ bà tử vào tròng, dù nàng cảm thấy Từ bà tử vu cáo chả thuyết phục tí nào, nhưng ai bảo nàng cứ phải biến khéo thành vụng, đốt béng thư đi làm gì? Không có chứng cứ đủ mạnh, thái giám chết tiệt hẳn sẽ tin tưởng Từ bà tử hơn nàng đi?
Nguyên thân đắc tội tên thái giám chết bầm này liền bị hắn nhốt vào Mai Viện không có thịt ăn, ngộ nhỡ hắn cho rằng nguyên chủ tự sát là vì gã tình lang kia, phỏng chừng sau này nàng đến cơm cũng chẳng còn!
“Này, cái này… Lão nô, lão nô thật sự không nhớ rõ…” Từ bà tử đổ mồ hôi đầy đầu, vì tình thế nguy nan mà tròng mắt kịch liệt co rút, miệng khô khốc hàm hồ câu được câu chăng.
Lý Hữu Đắc bán tín bán nghi nhìn Trần Tuệ: “Ngươi vẫn còn giữ lại bức thư?”
Trần Tuệ cười đến bình tĩnh: “Đương nhiên, thư là do cha ta gửi, thuật lại chút chuyện trong nhà, cũng không phải không thể kể cho ai khác, Tuệ Nương việc gì phải đốt? Cũng may Tuệ Nương vẫn giữ lại thư này, Từ bà bà mới không đổ oan lên đầu Tuệ Nương.”
“Thư ở đâu?” Lý Hữu Đắc truy vấn.
Trần Tuệ ngay thẳng: “Chôn ở đông nam Mai viện.”
Lý Hữu Đắc nghiêng đầu, mắt nhìn tên tiểu tư vừa bị hắn mắng là "đồ vô dụng" vẫn luôn quỳ gối ở đó, tên này vội thức thời: “Tiểu nhân liền đi lấy tới!”
Dứt lời ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Ngoài mặt Trần Tuệ rất bình tĩnh, trong lòng lại có chút sốt ruột, lát nữa không tìm được thư, coi như nàng thảm rồi. Chỉ trông chờ mấy phút ngắn ngủi này, thử xem có thể bóc mẽ Từ bà tử không.
Nàng liếc mắt nhìn Từ bà tử, khóe miệng cười châm chọc, tự nhiên đánh giá cái trán mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ luống cuống muốn chết của bà ta.
Như là đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, Trần Tuệ quay đầu nhìn Lý Hữu Đắc.
“Công công, Từ bà tử thật đáng giận, dám lấy loại sự tình này bôi xấu thanh danh Tuệ Nương. Hiện giờ Tuệ Nương là người của công công, bà ta phá hư thanh danh Tuệ Nương, không phải cũng như phá hỏng thanh danh của công công sao? Tuệ Nương thấy phải thưởng cho bà ta năm mươi côn, đánh chết hết chuyện!”
Ngữ khí tràn ngập hờn dỗi cùng ai oán của Trần Tuệ, biến thành cọng rơm cuối đè gãy lưng lạc đà. Sợ Lý Hữu Đắc sẽ nghe theo Trần Tuệ gia tăng hình phạt, Từ bà tử tê tâm liệt phế kêu lớn: “Cầu lão gia tha lão nô một mạng! Lão nô, lão nô sai rồi, lão nô chưa đọc được gì hết, chẳng qua muốn bớt mấy gậy mà nói xằng thôi, cầu xin lão gia đại phát từ bi tha lão nô!”
Trần Tuệ âm thầm thở phào một tiếng, xong xuôi.
- ---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính thình lình biến thành nữ phụ cơ trí ác độc ha ha ha, hết chương phải tự vả mặt mới được → →
Trần Tuệ tiến vào sân, cảm thấy tên thái giám chết bầm kia vừa liếc nhìn nàng một cái.
Nàng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, trong trường hợp suy đoán không được, biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe, nàng chờ hắn nói thế nào đã.
Tiểu Lục cung kính bẩm báo: “Công công, Trần cô nương tới.”
Lý Hữu Đắc lười biếng ừ một câu, mở miệng ra không hỏi Trần Tuệ, mà trực tiếp hướng đến Tiểu Điều.
“Tiểu Điều, ta hỏi ngươi, có phải hôm nay Trần Tuệ nương đã nhận một phong thư không?”
Trần Tuệ có chút kinh ngạc nhìn Lý Hữu Đắc, sao hắn biết được…
Ừm, nhất định không chỉ riêng buổi tối, mà cả ban ngày hắn cũng cho người theo dõi Mai viện. Nếu là vậy, cũng không khó để biết được hôm nay nàng nhận được một bức thư.
Nàng đốt thư, vì suy nghĩ nếu lão cha đã dùng cách thức lén lút truyền tin tới, hẳn đang ngụ ý muốn tránh né tai mắt của Lý Hữu Đắc. Nếu nàng còn giữ lại bức thư, ngộ nhỡ một ngày bị phát hiện, chẳng phải là tiêu đời sao? Bởi vậy đốt bỏ lá thư mới là biện pháp an toàn.
Chẳng ngờ vừa đến tối đã có biến, nàng hẳn nên tự khen bản thân biết nhìn xa trông rộng, vừa giấu giếm được Tiểu Điều, lại vừa cơ trí cầm thư đi đốt?
Lý Hữu Đắc vừa hỏi chuyện, Tiểu Điều đã lập tức quỳ xuống, ngữ khí run rẩy không ngừng: “Hồi lão gia, không có, ta không thấy được…”
“Không thấy được? À.”
Lý Hữu Đắc cười lạnh một tiếng, “Người đâu, đánh cho ta!”
Tiểu Điều sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu. Trần Tuệ cũng sốc óc, Lý Hữu Đắc hỏi chuyện Tiểu Điều, dáng vẻ hắn chẳng phải rất kiên nhẫn sao, thế quái nào lại đột nhiên chuyển cảnh, muốn tra tấn rồi?
Trần Tuệ làm sao thờ ơ nhìn con bé chịu hành hình trước mắt, vội đứng ra che chắn Tiểu Điều.
“Công công, ngươi không cần thẩm tra Tiểu Điều, nó thực sự không biết gì hết. Không phát hiện thư nhét dưới cửa viện, cũng không nhìn thấy ta mở thư xem.”
Trần Tuệ làm vậy chẳng khác gì tự cung, nhưng ngẫm lại thì có gì ghê gớm. Chẳng qua là người nhà gửi đến tâm thư cầu viện, mặc dù nội dung bóng gió cà khịa tên thái giám chết bầm này chẳng ra gì, nhưng cha ruột viết thư cho nhi nữ, nhất thời xúc động quên cả lễ nghĩa, cũng coi như lẽ thường trong đời.
Lý Hữu Đắc gật gù, một tiếng chế nhạo, bỗng nhiên sắc giọng cười, “Trần đại cô nương, thì ra ngươi rất lớn mật.”
Trần Tuệ cảm thấy lời này của hắn hơi có vấn đề. Nhận một bức thư thôi, còn phải to gan lớn mật à? Nơi này lại đâu có bom virus vũ khí sinh học gì đó, nàng sợ cái gì?
“Không biết…”
Trần Tuệ định mở miệng, lại nghe Lý Hữu Đắc quát một tiếng với kẻ quỳ rạp trên mặt đất nãy giờ.
“Từ bà tử, ngươi nói một chút xem tại vì sao.”
Trần Tuệ quay đầu, nhìn Từ bà tử đang quỳ phủ phục dưới chân.
Chớp mắt nàng nhận ra bóng người từng xuất hiện ngoài cửa hôm nay hẳn là bà ấy. Nhưng ngày nào Từ bà tử chuyển đồ cũng trực tiếp giao tận tay nàng, không phải vừa thuận tiện vừa đảm bảo sao? Vì cái gì phải mất công che giấu như vậy...?
Hay Từ bà tử chướng mắt nàng, không muốn nàng biết người truyền tin là bà ấy?
“Vâng, vâng, lão gia!” Từ bà tử cuống quít, “Nôm nay người của Trần gia nói nhớ nữ nhi, cậy nhờ lão nô gửi hộ một phong thư. Lão nô nghĩ nhân luân chi tình là lẽ tất nhiên, không nỡ cự tuyệt, trộm đem tin nhét vào dưới cửa Mai viện… Lão gia, lão nô thật là quỷ mê tâm hồn! Cầu lão gia bỏ qua lão nô lần này, lão nô không dám nữa!”
Lý Hữu Đắc cười lạnh: “Hừ, ngược lại khai báo hết sức lưu loát. Rốt cuộc ngươi đã bỏ túi bao nhiêu tiền rồi? Còn dám ở đây dối gạt ta?”
Từ bà tử cuống quít lắc đầu, lại bạnh khớp hàm kêu: “Lão gia, lão gia minh giám! Lão nô thật sự không lừa gạt lão gia, lão nô không dám!”
Lý Hữu Đắc cười nhạo, bên ngoài đột nhiên bước vào mấy tiểu tư, trong đó một người vội vàng lại gần thì thầm bên tai hắn hai câu, lông mày hắn khẽ động, giơ chân đạp tên tiểu tư kia một cái, giận mắng: “Đồ vô dụng!”
Tên tiểu tư bị hắn đá bay, vừa ổn định liền nghiêm chỉnh quỳ xuống, không dám nửa điểm bất kính.
Lý Hữu Đắc đè ép buồn bực dưới đáy lòng, ngẩng đầu nhìn Trần Tuệ, thấy nàng mở to đôi mắt thanh triệt, ngay thẳng đến ngu ngốc hóng hớt, hắn cũng sắp không nhịn được muốn nổi điên.
Hắn hướng A Đại nói: “Từ bà tử này, ngươi xem phải xử lý thế nào đây?”
A Đại bẩm: “Từ bà tử ăn cây táo rào cây sung, không biết đúng sai, đánh hai mươi côn, trục xuất khỏi phủ!”
Lý Hữu Đắc tựa hồ rất hài lòng với đáp án, gật gù: “Theo đó mà làm.”
A Đại vâng mệnh, lập tức gọi người bày ra một chiếc ghế dài, lại triệu thêm hai gã tiểu tư hình thể cường tráng, mỗi tên vác một cây roi to, chuẩn bị thi hành.
Lý Hữu Đắc chỉ vừa nói “Theo đó mà làm”, Từ bà tử đã hoảng sợ gào lên, nhưng lại bị gia nhân xông tới bịt miệng, thảm thiết khóc ô ô.
Bên kia chưa đấu võ, Trần Tuệ đã giật mình hoang mang. Từng nghe Tiểu Điều nói qua loạn côn đánh chết, nàng cũng chỉ ấn tượng mơ hồ, chưa bao giờ nghĩ có ngày cảnh tượng chân thật ấy sẽ xuất hiện trước mắt mình. Gậy gộc to như vậy, đánh mấy cái thôi đã không gượng dậy nổi, nói gì đến hai mươi gậy!
Bào lúc này, Lý Hữu Đắc đột nhiên hỏi: “Tuệ Nương, hẳn ngươi vẫn đang giữ nó đi. Bức thư kia, ngươi cất giấu chỗ nào rồi?”
Trần Tuệ không dám nhìn Từ bà tử đằng kia, trong tai dội tới thứ âm thanh nặng nề của gậy gỗ đánh vào thân thể, "bang" một tiếng, nàng giật mình, buột miệng.
“… Đốt rồi.”
“Đốt rồi?” Lý Hữu Đắc trừng mắt, sau đó lập tức liên tưởng chuyện gì, ngữ khí nháy mắt trầm xuống, “Bên trong thư rốt cục viết gì, khiến cho ngươi phải vội vã đốt đi?”
Trần Tuệ chưa đáp, phía bên Từ bà tử đã ăn hai gậy, chỉ nghe được bà ta rên một tiếng, đột nhiên lại ô ô thảm thiết, dường như có chuyện cấp bách muốn bẩm báo.
A Đại nhận một cái liếc mắt của Lý Hữu Đắc, lập tức để hai gã tiểu tư tạm dừng, rút giẻ ra khỏi miệng Từ bà tử.
Từ bà tử được cho nói, giống như sợ gậy gộc lại giáng lên người mình, lập tức bô bô cáo trạng, “Lão gia, lão nô, lão nô biết được trong thư viết gì! Trước khi đưa thư lão nô đã lén nhìn qua!”
Bà ta chỉ nói đến đó rồi ngậm miệng, đầy khẩn cầu nhìn Lý Hữu Đắc.
Lý Hữu Đắc cũng nhìn Từ bà tử chằm chằm, nở nụ cười: “Vậy ta bớt cho ngươi mười gậy.”
Nói cách khác, trừ đi hai gậy vừa nãy, bà ta còn phải chịu thêm tám gậy nữa.
Mới ăn hai gậy sắc mặt Từ bà tử đã trắng nhợt, nghe Lý Hữu Đắc nói xong, mặt bà ta càng trắng như tờ giấy, run lên hai cái, há miệng phì phò, dường như còn tính bàn ra với hắn.
Chỉ là cuối cùng đáy mắt bà ta vụt hiện lên một tia kinh hãi, ý niệm ban đầu cũng tắt phụt theo, lẩy bẩy khai báo.
“Hồi lão gia! Bức thư kia là do tình lang của Trần cô nương gửi tới! Nội dung trong thư rất xấu hổ, lão nô không dám xem nhiều, cũng thật sự không nhớ rõ…”
Ngay lúc bà ta bị đập một gậy, nghe Trần Tuệ nương nói “Đốt rồi” mới nảy ra sáng kiến, nghĩ ra chủ ý này, thư đã đốt thì không có chứng cứ, mà thư lại do mình đưa vào, nhất định Lý công công sẽ tin tưởng bà ta, mà sau đó hẳn cũng sẽ tức giận —— dù là một tên hoạn quan, cũng không có đạo lý nhẫn nhịn chuyện nữ nhân nhà mình hồng hạnh xuất tường! Nói trắng ra, càng là một tên hoạn quan mới không thể chịu đựng chuyện này. Cho dù hắn chẳng ưa gì nữ nhân kia, cũng không có nghĩa hắn sẽ nhắm mắt bỏ qua.
Lý Hữu Đắc vừa biến sắc, chợt nghe được Trần Tuệ bật cười.
Hắn quay phắt lại, chỉ thấy nàng cong môi, đầu mày khóe mắt tràn ngập ý cười, khinh thường nhìn Từ bà tử.
“Từ bà bà, ngươi nghĩ ta mang thư đi đốt là sự thật sao? Tính thêu dệt mấy lời xàm ngôn hãm hại ta? Thư nhận được ta kiểm tra rồi, niêm phong nguyên vẹn, rõ ràng chưa bị mở ra xem. Phải chăng nhà ngươi sở hữu mắt thánh, xuyên qua bì thư đọc được chữ viết bên trong? Vậy mời ngươi nói ta nghe, tên tình lang hư cấu kia của ta họ tên là gì? Ngươi không nhớ được vì nội dung xấu hổ, nhưng ít nhất cũng nên nhớ rõ danh tính người gửi chứ? Cho công công một cái tên, lập công chuộc tội, ngoài việc miễn nốt tám gậy còn lại, biết đâu ngươi còn được thưởng thêm chút bạc đấy!”
Trần Tuệ giăng bẫy đưa Từ bà tử vào tròng, dù nàng cảm thấy Từ bà tử vu cáo chả thuyết phục tí nào, nhưng ai bảo nàng cứ phải biến khéo thành vụng, đốt béng thư đi làm gì? Không có chứng cứ đủ mạnh, thái giám chết tiệt hẳn sẽ tin tưởng Từ bà tử hơn nàng đi?
Nguyên thân đắc tội tên thái giám chết bầm này liền bị hắn nhốt vào Mai Viện không có thịt ăn, ngộ nhỡ hắn cho rằng nguyên chủ tự sát là vì gã tình lang kia, phỏng chừng sau này nàng đến cơm cũng chẳng còn!
“Này, cái này… Lão nô, lão nô thật sự không nhớ rõ…” Từ bà tử đổ mồ hôi đầy đầu, vì tình thế nguy nan mà tròng mắt kịch liệt co rút, miệng khô khốc hàm hồ câu được câu chăng.
Lý Hữu Đắc bán tín bán nghi nhìn Trần Tuệ: “Ngươi vẫn còn giữ lại bức thư?”
Trần Tuệ cười đến bình tĩnh: “Đương nhiên, thư là do cha ta gửi, thuật lại chút chuyện trong nhà, cũng không phải không thể kể cho ai khác, Tuệ Nương việc gì phải đốt? Cũng may Tuệ Nương vẫn giữ lại thư này, Từ bà bà mới không đổ oan lên đầu Tuệ Nương.”
“Thư ở đâu?” Lý Hữu Đắc truy vấn.
Trần Tuệ ngay thẳng: “Chôn ở đông nam Mai viện.”
Lý Hữu Đắc nghiêng đầu, mắt nhìn tên tiểu tư vừa bị hắn mắng là "đồ vô dụng" vẫn luôn quỳ gối ở đó, tên này vội thức thời: “Tiểu nhân liền đi lấy tới!”
Dứt lời ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Ngoài mặt Trần Tuệ rất bình tĩnh, trong lòng lại có chút sốt ruột, lát nữa không tìm được thư, coi như nàng thảm rồi. Chỉ trông chờ mấy phút ngắn ngủi này, thử xem có thể bóc mẽ Từ bà tử không.
Nàng liếc mắt nhìn Từ bà tử, khóe miệng cười châm chọc, tự nhiên đánh giá cái trán mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ luống cuống muốn chết của bà ta.
Như là đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, Trần Tuệ quay đầu nhìn Lý Hữu Đắc.
“Công công, Từ bà tử thật đáng giận, dám lấy loại sự tình này bôi xấu thanh danh Tuệ Nương. Hiện giờ Tuệ Nương là người của công công, bà ta phá hư thanh danh Tuệ Nương, không phải cũng như phá hỏng thanh danh của công công sao? Tuệ Nương thấy phải thưởng cho bà ta năm mươi côn, đánh chết hết chuyện!”
Ngữ khí tràn ngập hờn dỗi cùng ai oán của Trần Tuệ, biến thành cọng rơm cuối đè gãy lưng lạc đà. Sợ Lý Hữu Đắc sẽ nghe theo Trần Tuệ gia tăng hình phạt, Từ bà tử tê tâm liệt phế kêu lớn: “Cầu lão gia tha lão nô một mạng! Lão nô, lão nô sai rồi, lão nô chưa đọc được gì hết, chẳng qua muốn bớt mấy gậy mà nói xằng thôi, cầu xin lão gia đại phát từ bi tha lão nô!”
Trần Tuệ âm thầm thở phào một tiếng, xong xuôi.
- ---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính thình lình biến thành nữ phụ cơ trí ác độc ha ha ha, hết chương phải tự vả mặt mới được → →
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.