Quyển 1 - Chương 36: Quyển 1 - Chương 36
Thiết Đầu Miêu
25/10/2021
Trans: Cyane
Beta: Lam
Vân Sâm muốn loại trừ khả năng ma quỷ đi.
Quỷ Dại có thể chiếm hữu thể xác, lần trước khi Quỷ Dại ăn thịt người hành động vẫn để lại chất lỏng ma quỷ, nhưng lại không hề có ý định đi loại bỏ chất lỏng ma quỷ đó.
Tuy nhiên, vẫn còn tồn tại một số loại ma quỷ không rõ ràng và tên Vô Danh với chỉ số thông minh cao được miêu tả “Không có điểm yếu”.
Đều có khả năng là người và ma quỷ.
Dưới giếng còn có bí mật nào mà cô chưa tìm ra không?
Với sự giúp đỡ của Tòa Thành Nát, Vân Sâm cẩn thận tìm kiếm dưới giếng một lần nữa, nhưng cô không tìm thấy bất kỳ cơ quan hay đường hầm bí mật nào.
Tiếng động phát ra khi gõ vào bức tường bên dưới đáy giếng rất bình thường, không giống với bức tường rỗng bên dưới lòng đất lúc đó.
“Kỳ lạ.” Vân Sâm lẩm bẩm, nếu như ở dưới giếng không có thứ gì đặc biệt, vậy tại sao thằng nhóc đó không chỉ xuống giếng một lần, mục đích của nó là gì?
Cô không hoảng loạn hay sợ hãi mà rất bình tĩnh suy nghĩ về chuyện này.
Cho dù mọi thứ có đáng sợ đến đâu thì cùng lắm là lại trở thành mục tiêu của đám ma quỷ thôi.
Vân Sâm chạm vào tấm ván giường, đây là một chiếc giường nhỏ đơn giản được ghép lại từ nhiều tấm gỗ, khi ngồi xuống sẽ phát ra tiếng cót két.
Tòa Thành Nát từng tìm thấy tấm bản đồ và cuốn nhật ký mà chị Đỗ Quyên để lại bên dưới gầm giường.
Khi Vân Sâm đảo mắt, cô nhận ra khoảng cách đường nối bên ngoài chiếc giường rất lớn.
Hoa Đình cũng phát hiện ra, cành cây của anh dùng lực tác động vào chiếc giường, lập tức các bộ phận của chiếc giường gỗ bị tách rời ra.
Phần nối giữa những tấm ván gỗ nhét một miếng vải được cuộn tròn lại.
Đồ được gói rất chặt, Vân Sâm suýt nữa đã bị gãy móng tay. Tòa Thành Nát trực tiếp đập tấm ván gỗ thành mảnh vụn, khiến miếng vải rơi ra ngoài.
Đó là một chiếc túi vải nhỏ tinh xảo, chỉ to bằng một phần tư lòng bàn tay, túi có màu hồng với họa tiết làm bằng lụa, góc túi được nhuộm màu vàng, miệng túi được buộc lại bằng một sợi dây màu đỏ.
Là túi thơm à?
Trong túi vẫn chứa đồ, Vân Sâm đổ đồ ở bên trong ra thì phát hiện đó là một tờ giấy màu vàng bị nhàu nát, vết màu đỏ trên tờ giấy đã hoàn toàn bị nhòe đi, không thể nhìn ra hình dạng ban đầu nữa.
Vân Sâm: “Đây là gì vậy?”
Sau khi nghiên cứu hồi lâu vẫn không tìm ra được gì, cô lại nhét tờ giấy vàng vào trong túi vải.
Túi vải có một sợi dây dài đã bị đứt, cô đo thử chiều dài của sợi dây, đeo lên cổ gần như là vừa vặn.
Chiếc túi màu hồng là thứ thu hoạch mới duy nhất bên dưới đáy giếng, Vân Sâm và Tòa Thành Nát quay trở lại ngôi nhà đá để tiếp tục nghiên cứu túi vải.
Vân Sâm: “Tôi luôn cảm thấy nó rất quen, hình như tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi.”
Hoa Đình đồng ý: “Đúng là nhìn rất quen, hình như anh cũng đã từng nhìn thấy nó.”
Tòa Thành Nát đã từng nhìn thấy luôn à, Vân Sâm hỏi: “Có phải là ký ức về tòa thành trong ngày cuối cùng trước khi tận thế không?”
Chỉ có ký ức về tòa thành mới có thể khiến cô và Tòa Thành Nát đều cảm thấy quen thuộc được thôi.
Vì có quá nhiều cảnh tượng xuất hiện cho nên hai người bọn họ muốn hồi tưởng lại cũng phải cần một khoảng thời gian rất lâu.
Vân Sâm kéo ghế ngồi xuống, nhắm mắt cẩn thận nhớ lại.
Dây leo của Hoa Đình nằm trên đầu gối cô, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Niệm An đang ở sân trước nhìn thấy cô gái ngồi ở bàn ăn, tưởng đã đến giờ ăn tối, một cục bông tròn màu trắng vẫy đuôi vội vàng chạy tới. Nhìn thấy không có đồ ăn, nó tức giận chạy đến cắn Lão Vương Bát đang nằm ngủ trong góc.
Lão Vương Bát: “…”
Lão Vương Bát ra sức vùng vẫy, nó nghển cổ lên cố gắng chống trả lại sự tấn công của chú chó nhỏ màu trắng.
“Là quán internet!”
Đột nhiên trong nhà truyền đến tiếng hét đồng thanh, dọa Niệm An sợ đến mức nôn Lão Vương Bát ra đất, Lão Vương Bát thu mình lại vào trong mai rùa giả chết.
Hoa Đình vui vẻ lắc tay cô gái, đó quả thực là điều mà họ đã từng nhìn thấy.
Trong ký ức của tòa thành, họ đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy…
Cô gái trang điểm đậm màu khói trong quán internet chỉ huy mọi người trốn thoát khỏi ma quỷ, trên ngực cô gái có treo một cái túi vải màu hồng thế này.
Hoa văn, hình dạng và màu sắc của dây túi hoàn toàn giống nhau.
Trong trí nhớ của tòa thành, khuôn mặt của mọi người đều không rõ ràng, tất cả đều bị một tầng sương trắng mỏng bao phủ, chỉ có thể phân biệt được một chút đặc điểm chính trên mặt.
Vân Sâm bước đến chiếc võng, lấy cuốn nhật ký của chị Đỗ Quyên trong túi nhựa bên dưới gối ra.
Ở trang đầu tiên của cuốn nhật ký, ngoài câu “Không la lối khóc lóc om sòm” thì còn có bức ảnh tự sướng của cô gái.
Đôi mắt to đen láy cùng kiểu trang điểm mắt đen, phần tóc mái dày, chỉ ngón tay giữa về phía máy ảnh…
Cảm giác rất giống với cô gái trang điểm màu khói ở quán internet trong ký ức của tòa thành.
Cô gái ở quán internet có một vẻ điềm đạm khác hẳn những người bình thường.
Nhật ký của chị Đỗ Quyên viết rằng vào ngày tận thế, chị ấy đã qua đêm trong quán internet, vì vậy đã bỏ lỡ cơ hội gặp bà ngoại của mình…
Cô gái trong quán internet chính là chị Đỗ Quyên.
“Chị Đỗ Quyên giấu kỹ mấy thứ này, hẳn là những thứ này rất quan trọng với chị ấy.”
Vân Sâm trịnh trọng cất chiếc túi vải và cuốn nhật ký vào túi ni lông rồi đặt lại dưới gối.
Cô vẫn không có manh mối gì về kẻ đã đi xuống bên dưới đáy giếng.
Hoa Đình nói: “Anh sẽ tiếp tục để mắt đến bên đó.”
Anh dùng giọng điệu không chắc chắn bổ sung thêm: “Bên trong phạm vi của tòa thành chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, chắc chắn đó.”
Là một ý thức tòa thành, lẽ ra anh phải rất tự tin vào việc bảo vệ con người. Sau khi gặp chuyện Quỷ Dại ăn thịt người và hang động, anh không kiềm được bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của tòa thành.
Vân Sâm gật đầu: “Vậy nhờ anh nhé.”
Hoa Đình vui vẻ dựng thẳng một cành cây lên, đứng tại chỗ lắc lư từ bên này sang bên kia.
Anh nhận ra Niệm An cũng vẫy đuôi giống vậy thì ho nhẹ rồi giảm biên độ lắc lư của cành cây lại.
Dây leo nhẹ nhàng lắc lư đi theo sau cô gái.
Vân Sâm đổ đầy nước sạch vào ly và cùng dây leo đi ra ngoài.
Sự xuất hiện việc ngoài ý muốn này cũng không thể ngăn cản kế hoạch ban đầu của cô, cô muốn sửa lại con đường nối giữa Trà Phủ và Hoa Đình.
Cô tin sẽ có nhiều người may mắn sống sót hơn ở phía Đông.
Đi trên con đường đến rừng trúc, trước khi rời khỏi phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, Vân Sâm hỏi: “Anh còn nhớ tiếng phát ra từ chiếc đèn pin sạc bằng tay vào ngày mà dây leo anh bị héo không?”
Hoa Đình: “Nhớ chứ, là giọng nói của con người.”
Vân Sâm nói: “Đó chắc chắn là một chiếc radio. Khi tôi hỏi “Ai đấy?”, đối phương dường như đã nghe thấy câu hỏi của tôi, còn nói điều gì đó tương tự như “Hoa… Vẫn có người”.”
Hoa Đình: “Đúng vậy, xem ra khi anh ta liên lạc thông qua radio đã biết đây là Hoa Đình rồi.”
Khi Vân Sâm nghe thấy những lời nói của Tòa Thành Nát, cô đã biết câu hỏi mà cô muốn hỏi có lẽ sẽ không có được câu trả lời chính xác.
Cô thở dài.
Hoa Đình khó hiểu: “Sao thế?”
Vân Sâm: “Tôi biết bộ đàm có thể nói chuyện, nhưng radio cũng có thể nói chuyện với người khác được sao?”
Hoa Đình kinh ngạc: “Hả, hóa ra radio không thể nói chuyện với người khác à?”
Vân Sâm: “… Tôi cũng không rõ, chưa từng có ai nói với tôi về chuyện này hết.”
Một người một thành rơi vào im lặng.
Sao cuộc nói chuyện giữa hai người, nhìn gì cũng không hiểu, hỏi gì cũng không biết, IQ lại còn thấp như thế này cơ chứ.
Trước khi đến Hoa Đình và trải qua tất cả những chuyện này, Vân Sâm đã nghĩ rằng con người chỉ cần có thể sống sót trong những ngày tận thế là đã tốt lắm rồi.
Bây giờ cô nhận ra con người không thể tồn tại chỉ để sống thôi được.
Đi qua khu rừng tre, đi thêm vài ki-lô-mét về phía trước sẽ có một con đường với nhiều chỗ bị sụp lún.
Chỗ này đã nằm ngoài phạm vi của hơi thở tòa thành, con đường cũng bị thực vật xâm chiếm. Mỗi ngày Vân Sâm sẽ đến đây để sửa một phần, con đường dần dần khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Chẳng bao lâu nữa, ở nơi đây sẽ xuất hiện trở lại một con đường rộng rãi.
Hoa Đình sử dụng dây leo để di chuyển những chiếc xe cũ đậu trên đường sang một bên. Anh dùng cành cây để nhổ cỏ mọc bên trong phần sụp lún, sau đó Vân Sâm sử dụng năng lượng tòa thành để sửa lại chỗ bị lún đó.
Những vật liệu bị vỡ ra sau khi con đường bị sụp lún đều ở gần đó, bọn họ không cần phải tìm thêm vật liệu để sửa đường nữa.
Một người một thành hợp tác làm việc, tốc độ rất nhanh.
“Thứ này là gì vậy?”
Vân Sâm cúi xuống, lấy một vật hình chữ nhật được bọc lại bằng lá cây từ khe hở trên chỗ bị sụp lún ra.
Cô xé lá cây ra, đồng tử chấn động.
Bên trong có rất nhiều thanh dài hình trụ, đầu mỗi thanh hành trụ đều được nối lại với nhau bằng sợi dây, tất cả các dây được bó lại với nhau và được kết nối với một dây dẫn dài hơn.
Cô biết thứ này, đó là thuốc nổ!
Để mở đường lên núi, những người lớn ở Trung Châu đôi khi sẽ dùng thuốc nổ để làm nổ ngọn núi rồi di chuyển những mảnh vỡ ra.
“Hai ngày trước vẫn không có…” Vân Sâm men theo ngòi dẫn thuốc nổ bị giấu dưới nắm đất mỏng bạc màu, cô tìm được hơn chục loại thuốc nổ như vậy, chúng được chôn ở những nơi khác nhau trên đường.
Chỉ cần toàn bộ phát nổ thì con đường mà cô xây dựng sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Có liên quan gì đến kẻ đã xuống đáy giếng nhiều lần trước không?
Vân Sâm nhờ Tòa Thành Nát thu lại đám chất nổ này, nếu cô đã tìm thấy thì những gói thuốc nổ này sẽ thuộc về cô.
Ban đầu Hoa Đình có hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy cô gái men theo ngòi dẫn để tìm kiếm manh mối mà đối phương để lại, tâm trạng anh cũng dần bình tĩnh trở lại.
Nếu phát hiện vấn đề thì chỉ cần nghĩ cách để giải quyết vấn đề đó là được.
Vân Sâm dùng con dao đào một ít đất tơi xốp lên, cô nhìn thấy những dấu giày cố tình che đi bên dưới lớp đất.
Dấu giày không to, cách đắp hơi vội vàng, có vẻ như được đậy lại trong tình trạng đang bị đuổi theo.
Vân Sâm mượn dây leo của Tòa Thành Nát để di chuyển, cô không để lại bất kỳ dấu vết nào của mình bên cạnh dấu giày, trên mặt đất chỉ có dấu vết cỏ bị đè xuống do dây leo di chuyển mà thôi… Thế này sẽ giống dấu vết mà động vật để lại hơn.
Lần theo dấu chân đi được khoảng trăm mét thì dấu chân hoàn toàn biến mất.
Vân Sâm tìm kiếm ở gần đó một lúc lâu, cho đến khi trời tối dần, cô phát hiện dưới thân cây có một vết máu rất nhỏ.
Ma quỷ sẽ không chảy máu, chỉ có con người mới chảy máu hoặc là con người “Bằng xương bằng thịt” bị Quỷ Dại chiếm hữu.
Vết máu không chỉ có ở đây mà còn có ở những nơi khác nữa.
Vân Sâm muốn tiếp tục tìm kiếm dọc theo vết máu, nhưng sắc trời không ủng hộ cho những hành động tiếp theo của cô. Ma quỷ sắp xuất hiện, cô phải nhanh chóng trở lại phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành.
Hôm nay trời tối cực nhanh, mây mù dày đặc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trên mây có vài tia chớp chuyển động.
Vân Sâm vừa bước vào phạm vi hơi thở của tòa thành thì khí đen liền xuất hiện, ma quỷ hiện ra từ trong không khí. Bọn nó ngửi thấy mùi của con người thì hung hăng lao tới.
Chúng nó bị chặn bởi một bức tường không khí vô hình, biểu cảm trông rất dữ tợn.
Vân Sâm không vội về nhà, cô đứng ở rìa bao phủ của hơi thở tòa thành quan sát đám ma quỷ.
“Số lượng của bọn nó có phải đã giảm đi rồi không?”
Nghe thấy câu hỏi của Vân Sâm, Hoa Đình cẩn thận nhìn đám ma quỷ tỏa khí đen đầy trời. Anh nhớ lại số lượng ma quỷ trong đêm hôm trước rồi nói: “Ít hơn một chút, nhưng vẫn rất nhiều.”
Trong lòng Vân Sâm thở dài. Ở Trung Châu, cho dù là trận tấn công dữ dội nhất của đám ma quỷ trong lời kể của người lớn, thì số lượng ma quỷ được miêu tả trong đó cũng không khủng khiếp như cảnh tượng bây giờ.
Mưa rơi không báo trước, hạt mưa càng lúc càng dày đặc, chớp mắt đã làm ướt hết tóc và quần áo.
Vân Sâm lo rằng những vết máu tìm thấy trước đây sẽ bị mưa lớn cuốn trôi đi, nhưng cô cũng không thể tiếp tục làm việc vào ban đêm được.
Cô định quay về thì khóe mắt nhìn thấy một tia lửa giữa đám ma quỷ.
Không chỉ cô thấy, mà Hoa Đình cũng nhìn thấy.
“Thứ đó là gì vậy?”
Ma quỷ chen chúc, khí đen theo gió tản đi.
Trong khoảng trống giữa đám ma quỷ đông đúc, Vân Sâm và Hoa Đình nhìn thấy một tên ma quỷ mà bọn họ chưa từng nhìn thấy trước đây.
Ngoại hình của nó hoàn toàn khác với ma quỷ khác, nó có hai đầu người, da màu đỏ sẫm, di chuyển nhanh nhẹn giữa đám ma quỷ.
Dường như nó đã nhận ra có người chú ý đến nó, bốn con mắt của nó khẽ di chuyển và dán chặt vào cơ thể Vân Sâm.
Lông trên người Vân Sâm dựng hết lên, đối phương cũng không thèm để ý tới cô nữa, nó vội vàng chuyển ánh mắt đi chỗ khác, đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nó di chuyển rất nhanh, nhanh đến mức gần như chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh của nó.
“Đoàng.”
Sấm sét rền vang.
Tên ma quỷ với hai cái đầu đỏ rực đột nhiên dừng lại, đứng đơ ra tại chỗ. Tiếng sấm biến mất, nó bắt đầu di chuyển trở lại, để lại một vũng chất lỏng ma quỷ màu đen đặc.
Khi tiếng sấm vang lên, nó ngừng di chuyển.
Khi sấm sét biến mất, nó tiếp tục di chuyển.
Để có thể nhìn thấy tên ma quỷ này kỹ hơn, Hoa Đình vươn cành ra và chặt một số cây trên đường mà tên ma quỷ đó đang đi về phía trước, cây đổ tạo thành một chướng ngại vật tự nhiên.
Nhìn thấy nó đi qua thân cây mà không hề bị cản trở, Vân Sâm đột nhiên nói: “Nó đang đi săn.”
Mục tiêu săn đuổi của tên ma quỷ hai đầu mới xuất hiện là ai đây? Nó là kẻ đã đi xuống đáy giếng sao?
Chắc chắn không phải là nó. Khi nó dừng lại tại chỗ do tiếng sấm vang lên, ngay lúc đó đã để lại một vũng chất lỏng ma quỷ.
Chẳng lẽ mục tiêu săn đuổi của nó là… Người đã từng xuống đáy giếng sao?
Đêm nay là một đêm không yên ổn gì cho mấy.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát trải qua một đêm với tâm trạng tràn đầy lo lắng.
Ngày mới vừa đến, bọn họ liền đi theo chất lỏng ma quỷ trên đường do tên ma quỷ hai đầu đi săn để lại vào ngày hôm qua.
Chất lỏng màu đen do tên ma quỷ hai đầu để lại khác với đám ma quỷ khác, mùi lưu huỳnh mà nó tỏa ra nồng hơn, độ đặc và sệt gần như cứng hơn.
Chất lỏng màu đen mà tên ma quỷ hai đầu để lại trên đường rất dễ phân biệt.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Con đường này càng đi thì Vân Sâm thấy càng quen. Phía trước cách không xa là trạm xăng, trước trạm xăng là tháp canh của doanh trại chị Đỗ Quyên.
Vân Sâm nói: “Tôi đã từng đến đây. Lúc trước đi đến đây để lấy dầu về dùng cho máy phát điện, tôi còn lấy rất nhiều trang bị thám hiểm của chị Đỗ Quyên ở đây nữa.”
Cô chỉ đụng vào những đồ vật khác của chị Đỗ Quyên một lần mà thôi, lần đó cô còn nói lần sau sẽ đến thu nhập tiếp, sau đó thì không nhớ đến việc đã từng đi qua cứ điểm này nữa.
Bên cạnh tháp canh có rất nhiều chất lỏng ma quỷ, dường như ma quỷ đã luôn lượn lờ bên dưới tháp canh, cuối cùng cũng không thể tiến vào tháp canh được.
Vân Sâm đi vào tháp canh, cô nhớ tường và cửa của tháp canh vô cùng dày, dày hơn cả những cây đã ngã xuống ngày hôm qua.
Chẳng lẽ tên ma quỷ hai đầu có thể xuyên qua tường sao, nhưng độ dày của tường có hạn mà?
Vân Sâm đi vòng qua cửa tháp canh rồi đứng sững tại chỗ.
Trên cánh cửa tháp canh có rất nhiều vết sơn phun màu đen, lúc trước khi cô đến đây, ở đây không hề có vết sơn phun nào.
Một dòng chữ lớn được phun sơn, đọc từ phải sang trái là: “Súc vật, tiếp tục đuổi theo:)”
Nét chữ cẩu thả, không thể phân biệt kiểu chữ được, khuôn mặt cười ở khúc cuối đã từng xuất hiện trong cuốn nhật ký của Lý Đỗ Quyên.
Dùng “Súc vật” để miêu tả ma quỷ…
Vân Sâm vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Là chị Đỗ Quyên sao? Chị ấy đã thoát khỏi tay tên Vô Danh rồi sao? Chị ấy đã ở đây suốt sao? Bây giờ chị ấy còn ở bên trong không?”
Vân Sâm muốn mở cửa của tháp canh nhưng nhận ra cánh cửa bị khóa chặt từ bên trong. Cô để Tòa Thành Nát vươn cành cây ra kiểm tra cửa số trên trên đỉnh tháp xem có ai bên trong hay không.
Hoa Đình lập tức đồng ý, dây leo men theo tòa tháp đi lên phía trên.
Sau khi sự vui vẻ qua đi, Vân Sâm bình tĩnh trở lại, cô dừng hành động của Tòa Thành Nát lại.
Hoa Đình khó hiểu lùi lại, nằm trên vai cô.
“Nếu là chị Đỗ Quyên hoặc là những người khác thì tại sao lại không vào tòa thành?” Vân Sâm vuốt ve cành cây của Tòa Thành Nát, trầm giọng nói: “Phạm vi bao phủ hơi thở tòa thành của anh bây giờ đã là sự tồn tại không thể dễ dàng bỏ qua được nữa rồi. Còn có bức tường bây giờ của chúng ta và những dòng chữ được khắc trên đó, có thể cho thấy danh tính con người này của tôi…”
Hoa Đình vỗ vai Vân Sâm, ra hiệu cho cô nghĩ đến tên Quỷ Dại đi dẫn dụ con người.
Suy nghĩ của Vân Sâm thay đổi, trước khi Tòa Thành Nát nhắc nhở cô, cô đã nghĩ đến tên Quỷ Dại ăn thịt người rồi. Nếu như là con người bị trúng kế của ma quỷ thì quả thực sẽ có cảnh giác.
Nhưng… bức tường nằm trong phạm vi bao phủ của ý thức tòa thành, chẳng lẽ đối phương không biết đến ý thức tòa thành, hay là không an tâm về ý thức tòa thành đây?
Vân Sâm hỏi: “Anh chưa bao giờ cảm nhận được bất kỳ người nào khác ngoại trừ tôi đúng không?”
Hoa Đình chuyển động cành cây.
Sau khi Tòa Thành Nát kết hợp với dây leo dưới lòng đất, dây leo dưới lòng đất của anh đã lan rộng khắp một nửa tòa thành này, chỉ khi ai đó chạm vào dây leo lộ ra trên mặt đất thì anh mới cảm nhận được.
Dây leo của Tòa Thành Nát nằm rải rác khắp một nửa tòa thành này, chỉ khi biết dây leo là gì và cố tình né tránh nó mới có thể không bị Tòa Thành Nát phát hiện ra.
Chôn thuốc nổ bên dưới con đường đã được sửa xong, có thể né tránh dây leo của ý thức tòa thành, đã từng xuống đáy giếng ít nhất hai lần, đồng thời bị ma quỷ đuổi giết…
Vân Sâm cảm thấy người này là chị Đỗ Quyên.
Những người bình thường mà làm những chuyện này thì đã mất mạng từ lâu rồi.
Nhưng nếu đó thực sự là chị Đỗ Quyên, tại sao chị ấy lại làm thế này?
Nhìn thấy đôi lông mày của cô gái nhăn lại, Hoa Đình không kìm được duỗi ra một nhánh cây rồi ấn vào lông mày cô, sau đó di chuyển trái phải để làm thẳng đôi lông mày đang chau lại.
Vân Sâm nhẹ giọng nói: “Anh vẫn nên đi lên xem thử đi, cẩn thận đừng để bị phát hiện, chú ý nhìn phía sau cửa.”
Cửa sổ trên đỉnh tháp canh có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng bên trong tháp.
Cô có thể mở cửa tháp canh, nhưng cô không làm như vậy.
Thứ nhất, tháp canh có thể ngăn chặn ma quỷ đi xuyên qua bức tường, cô không biết tháp canh có bí mật gì, việc phá hủy nó có khiến những người trong tháp thiếu chỗ ẩn náu hay không.
Thứ hai, nếu người trong tháp canh là chị Đỗ Quyên hoặc một người nào khác đã làm những chuyện đó, họ chắc chắn sẽ không chỉ khóa cửa…
Hoa Đình nhanh chóng trở lại, anh dùng cành cây ra hiệu.
Vân Sâm hiểu ý anh, cô bước đến cửa tháp canh, giơ tay gõ lên cửa tháp mấy lần.
Tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang lên.
Cô hét lên: “Ở bức tường phía Bắc chỗ ngã ba đường có con người cư trú, còn có ý thức tòa thành. Ý thức tòa thành có thể bảo vệ con người khỏi ma quỷ, chỉ cần anh chị là con người thì ý thức tòa thành sẽ đón nhận anh chị.”
Sau khi hét lên, cô để lại một mảnh giấy, lấy đá đè lên rồi đặt ở bên ngoài cửa, sau đó quay lưng bỏ đi.
Cành cây của Tòa Thành Nát đã truyền cho cô hai chuyện.
Thứ nhất, có thứ gì đó bên trong tháp canh, và thứ hai là đừng mở cửa.
Trở lại phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, bầu trời vẫn chưa tối lắm, nếu Vân Sâm tự mình đi, từ trạm xăng chạy về đây thì trời đã tối rồi.
Hoa Đình mở miệng nói: “Có một người mặc áo khoác đỏ, chắc chắn là con người. Người đó ngồi trên đất và trên người chảy máu rất nhiều, trên tay cầm súng nhắm thẳng vào cửa.”
Khẩu súng đã từng xuất hiện trong ký ức của tòa thành. Vân Sâm đã từng nói đó là khẩu súng, anh vẫn còn nhớ rõ.
Vân Sâm không trả lời, cô biết Tòa Thành Nát vẫn chưa nói xong.
Hoa Đình tiếp tục: “Có một cái bẫy phía trên cánh cửa, rất giống cái mà em đã làm trước đây. Nếu em mở cửa thì sẽ có nhiều con dao rơi xuống.”
Anh dừng lại và nói điểm quan trọng cuối cùng: “Bàn tay phải của người đó không có ngón áp út và ngón út.”
Chị Đỗ Quyên bị dính bẫy của tên Quỷ Dại ăn thịt người và đã bị mất hai ngón tay.
Khả năng đối phương là Lý Đỗ Quyên ngày càng cao, có lẽ đó chính là Lý Đỗ Quyên.
Hoa Đình vui vẻ nói: “Chắc cô ấy là chị Đỗ Quyên đó.”
Tuy nhiên, Vân Sâm đã mất đi sự phấn khích ban đầu.
Nguyên nhân khiến chị Đỗ Quyên làm những chuyện này là gì? Tại sao tháp canh có thể ngăn chặn sự xâm nhập của ma quỷ được chứ?
Hoa Đình cẩn thận hỏi: “Em không vui sao?”
Vân Sâm gật đầu rồi lại lắc đầu, cô cởi thắt lưng ra, để tất cả con dao lên bàn rồi tiến hành bảo dưỡng hàng ngày, cô bình tĩnh nói: “Chờ câu trả lời của đối phương đã.”
Dây leo chính của Hoa Đình nhẹ nhàng tựa vào vai cô.
Bả vai Vân Sâm lập tức bị đè xuống, cô kinh ngạc nhìn Tòa Thành Nát: “Anh lại nặng thêm rồi hả?”
Sức nặng dồn lên vai cô, suýt chút nữa đã làm nứt xương cô luôn.
Hoa Đình lập tức phủ nhận, lớn tiếng nói: “Anh không có, do gần đây em không chịu tập luyện, cho nên sức lực mới yếu như vậy!”
Vân Sâm nhìn anh đầy nghi ngờ, cô sờ lên bắp tay của mình, rõ ràng rất cường tráng mà.
Lại nhìn Tòa Thành Nát, dây leo đang xoắn loại, dáng vẻ vô cùng chột dạ.
Vân Sâm: “…”
Cô hiểu rồi, tên này đặc biệt quan tâm đến hình tượng của mình. Trước đây anh nhấn mạnh là nụ hoa chứ không phải bánh bao, bây giờ anh lại nhấn mạnh dây leo rất nhẹ không hề nặng chút nào.
Gánh nặng hình tượng của ý thức tòa thành này cũng lớn quá ha.
Cô cúi đầu lau những con dao.
Ban đêm, tên ma quỷ hai đầu không xuất hiện, số lượng ma quỷ ở xung quanh hơi thở tòa thành cũng ít hơn nhiều so với ngày hôm qua.
Bọn nó đã đi đến tháp canh rồi sao?
Ngày hôm sau, Vân Sâm không đợi đến khi có được câu trả lời nữa.
Suy nghĩ đến việc đối phương bị thương, cô lấy thuốc hết hạn sử dụng trong nhà kho ra cùng với một ít băng y tế rồi gửi đến tháp canh.
Có rất nhiều chất lỏng ma quỷ xung quanh tháp canh.
Trên tường xuất hiện thêm nhiều vết nứt sau khi bị va đập mạnh.
Tờ ghi chú ngày hôm qua để lại đã biến mất.
Vân Sâm vẫn hét lên như trước, cô để lại mảnh giấy một lần nữa cùng với số thuốc cô mang theo.
Mỗi ngày cô đều sửa đường, quan sát số lượng ma quỷ mỗi đêm. Và cứ cách hai ngày một lần, cô sẽ đi đến tháp canh để gửi một số đồ dùng.
Từ đầu đến cuối cô vẫn không nhận được phản hồi nào.
Nhiều ngày trôi qua, Vân Sâm thu hoạch một đợt rau dại và lá củ cải, đồng thời đào được một ít khoai lang.
Khi cô định đào thêm một chút nữa, cành cây của Tòa Thành Nát mạnh mẽ lắc hai bả vai cô, bảo cô phải nhanh chóng quay về.
Có thứ gì đó bên ngoài cánh cổng sắt!
Cô vội vã quay về nhà ngay lập tức.
Dưới bức tường cao, phía trước cánh cổng sắt có một con ngựa màu nâu đang đứng, đầu thẳng và dài, trên cổ treo một ống tre.
Bên trong cánh cổng sắt đóng chặt, Niệm An phấn khích sủa lên khi nghe thấy tiếng bước chân của cô gái quay trở lại.
Vân Sâm vô cùng cẩn thận.
Sau khi quan sát xong, cô xác định không có bất kỳ cơ quan nào trên con ngựa sẽ phóng tên ra đột ngột, liền tiến lại gần con ngựa.
Con ngựa không hề sợ người, thấy Vân Sâm đến gần, nó trực tiếp ăn lá rau mà cô đang cầm trong tay để chuẩn bị cho bữa tối hôm nay.
Vân Sâm: “…”
Cô mở ống tre treo trên con ngựa nâu ra, trong đó có chứa đầy giấy.
Cô lấy tờ giấy ra và trải phẳng, sau đó vô cùng ngạc nhiên.
Hoa Đình: “Là chữ của chị Đỗ Quyên!!! Thực sự là chị ấy!”
Vân Sâm vui vẻ đọc nội dung trên tờ giấy.
Mặt trước của tờ giấy trắng viết:
[Một tia sáng đi qua điểm A (-3,5) rồi phản xạ lại trên đường 1: 3x-4y+4=0, tia phản xạ đi qua điểm B (2,15). Hãy tìm phương trình đường thẳng của tia phản xạ.]
Mặt sau của tờ giấy trắng viết:
[Ở chung với ý thức tòa thành chưa chắc đã là con người.
Ma quỷ gần như không có khả năng tư duy logic, khả năng tính toán cũng như năng lực tưởng tượng không gian. Hãy làm bài toán đơn giản này để chứng minh danh tính con người của em.
Khi nào làm xong, hãy đặt nó trở lại trong ống tre, Than Nướng sẽ mang đáp án trở về.]
Niềm vui khi phát hiện ra đây là chữ viết tay của chị Đỗ Quyên tan biến ngay lập tức.
Vân Sâm – người thậm chí không thể hiểu nổi đề bài: “…”
Xin lỗi, cô không xứng làm người.
Beta: Lam
Vân Sâm muốn loại trừ khả năng ma quỷ đi.
Quỷ Dại có thể chiếm hữu thể xác, lần trước khi Quỷ Dại ăn thịt người hành động vẫn để lại chất lỏng ma quỷ, nhưng lại không hề có ý định đi loại bỏ chất lỏng ma quỷ đó.
Tuy nhiên, vẫn còn tồn tại một số loại ma quỷ không rõ ràng và tên Vô Danh với chỉ số thông minh cao được miêu tả “Không có điểm yếu”.
Đều có khả năng là người và ma quỷ.
Dưới giếng còn có bí mật nào mà cô chưa tìm ra không?
Với sự giúp đỡ của Tòa Thành Nát, Vân Sâm cẩn thận tìm kiếm dưới giếng một lần nữa, nhưng cô không tìm thấy bất kỳ cơ quan hay đường hầm bí mật nào.
Tiếng động phát ra khi gõ vào bức tường bên dưới đáy giếng rất bình thường, không giống với bức tường rỗng bên dưới lòng đất lúc đó.
“Kỳ lạ.” Vân Sâm lẩm bẩm, nếu như ở dưới giếng không có thứ gì đặc biệt, vậy tại sao thằng nhóc đó không chỉ xuống giếng một lần, mục đích của nó là gì?
Cô không hoảng loạn hay sợ hãi mà rất bình tĩnh suy nghĩ về chuyện này.
Cho dù mọi thứ có đáng sợ đến đâu thì cùng lắm là lại trở thành mục tiêu của đám ma quỷ thôi.
Vân Sâm chạm vào tấm ván giường, đây là một chiếc giường nhỏ đơn giản được ghép lại từ nhiều tấm gỗ, khi ngồi xuống sẽ phát ra tiếng cót két.
Tòa Thành Nát từng tìm thấy tấm bản đồ và cuốn nhật ký mà chị Đỗ Quyên để lại bên dưới gầm giường.
Khi Vân Sâm đảo mắt, cô nhận ra khoảng cách đường nối bên ngoài chiếc giường rất lớn.
Hoa Đình cũng phát hiện ra, cành cây của anh dùng lực tác động vào chiếc giường, lập tức các bộ phận của chiếc giường gỗ bị tách rời ra.
Phần nối giữa những tấm ván gỗ nhét một miếng vải được cuộn tròn lại.
Đồ được gói rất chặt, Vân Sâm suýt nữa đã bị gãy móng tay. Tòa Thành Nát trực tiếp đập tấm ván gỗ thành mảnh vụn, khiến miếng vải rơi ra ngoài.
Đó là một chiếc túi vải nhỏ tinh xảo, chỉ to bằng một phần tư lòng bàn tay, túi có màu hồng với họa tiết làm bằng lụa, góc túi được nhuộm màu vàng, miệng túi được buộc lại bằng một sợi dây màu đỏ.
Là túi thơm à?
Trong túi vẫn chứa đồ, Vân Sâm đổ đồ ở bên trong ra thì phát hiện đó là một tờ giấy màu vàng bị nhàu nát, vết màu đỏ trên tờ giấy đã hoàn toàn bị nhòe đi, không thể nhìn ra hình dạng ban đầu nữa.
Vân Sâm: “Đây là gì vậy?”
Sau khi nghiên cứu hồi lâu vẫn không tìm ra được gì, cô lại nhét tờ giấy vàng vào trong túi vải.
Túi vải có một sợi dây dài đã bị đứt, cô đo thử chiều dài của sợi dây, đeo lên cổ gần như là vừa vặn.
Chiếc túi màu hồng là thứ thu hoạch mới duy nhất bên dưới đáy giếng, Vân Sâm và Tòa Thành Nát quay trở lại ngôi nhà đá để tiếp tục nghiên cứu túi vải.
Vân Sâm: “Tôi luôn cảm thấy nó rất quen, hình như tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi.”
Hoa Đình đồng ý: “Đúng là nhìn rất quen, hình như anh cũng đã từng nhìn thấy nó.”
Tòa Thành Nát đã từng nhìn thấy luôn à, Vân Sâm hỏi: “Có phải là ký ức về tòa thành trong ngày cuối cùng trước khi tận thế không?”
Chỉ có ký ức về tòa thành mới có thể khiến cô và Tòa Thành Nát đều cảm thấy quen thuộc được thôi.
Vì có quá nhiều cảnh tượng xuất hiện cho nên hai người bọn họ muốn hồi tưởng lại cũng phải cần một khoảng thời gian rất lâu.
Vân Sâm kéo ghế ngồi xuống, nhắm mắt cẩn thận nhớ lại.
Dây leo của Hoa Đình nằm trên đầu gối cô, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Niệm An đang ở sân trước nhìn thấy cô gái ngồi ở bàn ăn, tưởng đã đến giờ ăn tối, một cục bông tròn màu trắng vẫy đuôi vội vàng chạy tới. Nhìn thấy không có đồ ăn, nó tức giận chạy đến cắn Lão Vương Bát đang nằm ngủ trong góc.
Lão Vương Bát: “…”
Lão Vương Bát ra sức vùng vẫy, nó nghển cổ lên cố gắng chống trả lại sự tấn công của chú chó nhỏ màu trắng.
“Là quán internet!”
Đột nhiên trong nhà truyền đến tiếng hét đồng thanh, dọa Niệm An sợ đến mức nôn Lão Vương Bát ra đất, Lão Vương Bát thu mình lại vào trong mai rùa giả chết.
Hoa Đình vui vẻ lắc tay cô gái, đó quả thực là điều mà họ đã từng nhìn thấy.
Trong ký ức của tòa thành, họ đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy…
Cô gái trang điểm đậm màu khói trong quán internet chỉ huy mọi người trốn thoát khỏi ma quỷ, trên ngực cô gái có treo một cái túi vải màu hồng thế này.
Hoa văn, hình dạng và màu sắc của dây túi hoàn toàn giống nhau.
Trong trí nhớ của tòa thành, khuôn mặt của mọi người đều không rõ ràng, tất cả đều bị một tầng sương trắng mỏng bao phủ, chỉ có thể phân biệt được một chút đặc điểm chính trên mặt.
Vân Sâm bước đến chiếc võng, lấy cuốn nhật ký của chị Đỗ Quyên trong túi nhựa bên dưới gối ra.
Ở trang đầu tiên của cuốn nhật ký, ngoài câu “Không la lối khóc lóc om sòm” thì còn có bức ảnh tự sướng của cô gái.
Đôi mắt to đen láy cùng kiểu trang điểm mắt đen, phần tóc mái dày, chỉ ngón tay giữa về phía máy ảnh…
Cảm giác rất giống với cô gái trang điểm màu khói ở quán internet trong ký ức của tòa thành.
Cô gái ở quán internet có một vẻ điềm đạm khác hẳn những người bình thường.
Nhật ký của chị Đỗ Quyên viết rằng vào ngày tận thế, chị ấy đã qua đêm trong quán internet, vì vậy đã bỏ lỡ cơ hội gặp bà ngoại của mình…
Cô gái trong quán internet chính là chị Đỗ Quyên.
“Chị Đỗ Quyên giấu kỹ mấy thứ này, hẳn là những thứ này rất quan trọng với chị ấy.”
Vân Sâm trịnh trọng cất chiếc túi vải và cuốn nhật ký vào túi ni lông rồi đặt lại dưới gối.
Cô vẫn không có manh mối gì về kẻ đã đi xuống bên dưới đáy giếng.
Hoa Đình nói: “Anh sẽ tiếp tục để mắt đến bên đó.”
Anh dùng giọng điệu không chắc chắn bổ sung thêm: “Bên trong phạm vi của tòa thành chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, chắc chắn đó.”
Là một ý thức tòa thành, lẽ ra anh phải rất tự tin vào việc bảo vệ con người. Sau khi gặp chuyện Quỷ Dại ăn thịt người và hang động, anh không kiềm được bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của tòa thành.
Vân Sâm gật đầu: “Vậy nhờ anh nhé.”
Hoa Đình vui vẻ dựng thẳng một cành cây lên, đứng tại chỗ lắc lư từ bên này sang bên kia.
Anh nhận ra Niệm An cũng vẫy đuôi giống vậy thì ho nhẹ rồi giảm biên độ lắc lư của cành cây lại.
Dây leo nhẹ nhàng lắc lư đi theo sau cô gái.
Vân Sâm đổ đầy nước sạch vào ly và cùng dây leo đi ra ngoài.
Sự xuất hiện việc ngoài ý muốn này cũng không thể ngăn cản kế hoạch ban đầu của cô, cô muốn sửa lại con đường nối giữa Trà Phủ và Hoa Đình.
Cô tin sẽ có nhiều người may mắn sống sót hơn ở phía Đông.
Đi trên con đường đến rừng trúc, trước khi rời khỏi phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, Vân Sâm hỏi: “Anh còn nhớ tiếng phát ra từ chiếc đèn pin sạc bằng tay vào ngày mà dây leo anh bị héo không?”
Hoa Đình: “Nhớ chứ, là giọng nói của con người.”
Vân Sâm nói: “Đó chắc chắn là một chiếc radio. Khi tôi hỏi “Ai đấy?”, đối phương dường như đã nghe thấy câu hỏi của tôi, còn nói điều gì đó tương tự như “Hoa… Vẫn có người”.”
Hoa Đình: “Đúng vậy, xem ra khi anh ta liên lạc thông qua radio đã biết đây là Hoa Đình rồi.”
Khi Vân Sâm nghe thấy những lời nói của Tòa Thành Nát, cô đã biết câu hỏi mà cô muốn hỏi có lẽ sẽ không có được câu trả lời chính xác.
Cô thở dài.
Hoa Đình khó hiểu: “Sao thế?”
Vân Sâm: “Tôi biết bộ đàm có thể nói chuyện, nhưng radio cũng có thể nói chuyện với người khác được sao?”
Hoa Đình kinh ngạc: “Hả, hóa ra radio không thể nói chuyện với người khác à?”
Vân Sâm: “… Tôi cũng không rõ, chưa từng có ai nói với tôi về chuyện này hết.”
Một người một thành rơi vào im lặng.
Sao cuộc nói chuyện giữa hai người, nhìn gì cũng không hiểu, hỏi gì cũng không biết, IQ lại còn thấp như thế này cơ chứ.
Trước khi đến Hoa Đình và trải qua tất cả những chuyện này, Vân Sâm đã nghĩ rằng con người chỉ cần có thể sống sót trong những ngày tận thế là đã tốt lắm rồi.
Bây giờ cô nhận ra con người không thể tồn tại chỉ để sống thôi được.
Đi qua khu rừng tre, đi thêm vài ki-lô-mét về phía trước sẽ có một con đường với nhiều chỗ bị sụp lún.
Chỗ này đã nằm ngoài phạm vi của hơi thở tòa thành, con đường cũng bị thực vật xâm chiếm. Mỗi ngày Vân Sâm sẽ đến đây để sửa một phần, con đường dần dần khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Chẳng bao lâu nữa, ở nơi đây sẽ xuất hiện trở lại một con đường rộng rãi.
Hoa Đình sử dụng dây leo để di chuyển những chiếc xe cũ đậu trên đường sang một bên. Anh dùng cành cây để nhổ cỏ mọc bên trong phần sụp lún, sau đó Vân Sâm sử dụng năng lượng tòa thành để sửa lại chỗ bị lún đó.
Những vật liệu bị vỡ ra sau khi con đường bị sụp lún đều ở gần đó, bọn họ không cần phải tìm thêm vật liệu để sửa đường nữa.
Một người một thành hợp tác làm việc, tốc độ rất nhanh.
“Thứ này là gì vậy?”
Vân Sâm cúi xuống, lấy một vật hình chữ nhật được bọc lại bằng lá cây từ khe hở trên chỗ bị sụp lún ra.
Cô xé lá cây ra, đồng tử chấn động.
Bên trong có rất nhiều thanh dài hình trụ, đầu mỗi thanh hành trụ đều được nối lại với nhau bằng sợi dây, tất cả các dây được bó lại với nhau và được kết nối với một dây dẫn dài hơn.
Cô biết thứ này, đó là thuốc nổ!
Để mở đường lên núi, những người lớn ở Trung Châu đôi khi sẽ dùng thuốc nổ để làm nổ ngọn núi rồi di chuyển những mảnh vỡ ra.
“Hai ngày trước vẫn không có…” Vân Sâm men theo ngòi dẫn thuốc nổ bị giấu dưới nắm đất mỏng bạc màu, cô tìm được hơn chục loại thuốc nổ như vậy, chúng được chôn ở những nơi khác nhau trên đường.
Chỉ cần toàn bộ phát nổ thì con đường mà cô xây dựng sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Có liên quan gì đến kẻ đã xuống đáy giếng nhiều lần trước không?
Vân Sâm nhờ Tòa Thành Nát thu lại đám chất nổ này, nếu cô đã tìm thấy thì những gói thuốc nổ này sẽ thuộc về cô.
Ban đầu Hoa Đình có hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy cô gái men theo ngòi dẫn để tìm kiếm manh mối mà đối phương để lại, tâm trạng anh cũng dần bình tĩnh trở lại.
Nếu phát hiện vấn đề thì chỉ cần nghĩ cách để giải quyết vấn đề đó là được.
Vân Sâm dùng con dao đào một ít đất tơi xốp lên, cô nhìn thấy những dấu giày cố tình che đi bên dưới lớp đất.
Dấu giày không to, cách đắp hơi vội vàng, có vẻ như được đậy lại trong tình trạng đang bị đuổi theo.
Vân Sâm mượn dây leo của Tòa Thành Nát để di chuyển, cô không để lại bất kỳ dấu vết nào của mình bên cạnh dấu giày, trên mặt đất chỉ có dấu vết cỏ bị đè xuống do dây leo di chuyển mà thôi… Thế này sẽ giống dấu vết mà động vật để lại hơn.
Lần theo dấu chân đi được khoảng trăm mét thì dấu chân hoàn toàn biến mất.
Vân Sâm tìm kiếm ở gần đó một lúc lâu, cho đến khi trời tối dần, cô phát hiện dưới thân cây có một vết máu rất nhỏ.
Ma quỷ sẽ không chảy máu, chỉ có con người mới chảy máu hoặc là con người “Bằng xương bằng thịt” bị Quỷ Dại chiếm hữu.
Vết máu không chỉ có ở đây mà còn có ở những nơi khác nữa.
Vân Sâm muốn tiếp tục tìm kiếm dọc theo vết máu, nhưng sắc trời không ủng hộ cho những hành động tiếp theo của cô. Ma quỷ sắp xuất hiện, cô phải nhanh chóng trở lại phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành.
Hôm nay trời tối cực nhanh, mây mù dày đặc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trên mây có vài tia chớp chuyển động.
Vân Sâm vừa bước vào phạm vi hơi thở của tòa thành thì khí đen liền xuất hiện, ma quỷ hiện ra từ trong không khí. Bọn nó ngửi thấy mùi của con người thì hung hăng lao tới.
Chúng nó bị chặn bởi một bức tường không khí vô hình, biểu cảm trông rất dữ tợn.
Vân Sâm không vội về nhà, cô đứng ở rìa bao phủ của hơi thở tòa thành quan sát đám ma quỷ.
“Số lượng của bọn nó có phải đã giảm đi rồi không?”
Nghe thấy câu hỏi của Vân Sâm, Hoa Đình cẩn thận nhìn đám ma quỷ tỏa khí đen đầy trời. Anh nhớ lại số lượng ma quỷ trong đêm hôm trước rồi nói: “Ít hơn một chút, nhưng vẫn rất nhiều.”
Trong lòng Vân Sâm thở dài. Ở Trung Châu, cho dù là trận tấn công dữ dội nhất của đám ma quỷ trong lời kể của người lớn, thì số lượng ma quỷ được miêu tả trong đó cũng không khủng khiếp như cảnh tượng bây giờ.
Mưa rơi không báo trước, hạt mưa càng lúc càng dày đặc, chớp mắt đã làm ướt hết tóc và quần áo.
Vân Sâm lo rằng những vết máu tìm thấy trước đây sẽ bị mưa lớn cuốn trôi đi, nhưng cô cũng không thể tiếp tục làm việc vào ban đêm được.
Cô định quay về thì khóe mắt nhìn thấy một tia lửa giữa đám ma quỷ.
Không chỉ cô thấy, mà Hoa Đình cũng nhìn thấy.
“Thứ đó là gì vậy?”
Ma quỷ chen chúc, khí đen theo gió tản đi.
Trong khoảng trống giữa đám ma quỷ đông đúc, Vân Sâm và Hoa Đình nhìn thấy một tên ma quỷ mà bọn họ chưa từng nhìn thấy trước đây.
Ngoại hình của nó hoàn toàn khác với ma quỷ khác, nó có hai đầu người, da màu đỏ sẫm, di chuyển nhanh nhẹn giữa đám ma quỷ.
Dường như nó đã nhận ra có người chú ý đến nó, bốn con mắt của nó khẽ di chuyển và dán chặt vào cơ thể Vân Sâm.
Lông trên người Vân Sâm dựng hết lên, đối phương cũng không thèm để ý tới cô nữa, nó vội vàng chuyển ánh mắt đi chỗ khác, đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nó di chuyển rất nhanh, nhanh đến mức gần như chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh của nó.
“Đoàng.”
Sấm sét rền vang.
Tên ma quỷ với hai cái đầu đỏ rực đột nhiên dừng lại, đứng đơ ra tại chỗ. Tiếng sấm biến mất, nó bắt đầu di chuyển trở lại, để lại một vũng chất lỏng ma quỷ màu đen đặc.
Khi tiếng sấm vang lên, nó ngừng di chuyển.
Khi sấm sét biến mất, nó tiếp tục di chuyển.
Để có thể nhìn thấy tên ma quỷ này kỹ hơn, Hoa Đình vươn cành ra và chặt một số cây trên đường mà tên ma quỷ đó đang đi về phía trước, cây đổ tạo thành một chướng ngại vật tự nhiên.
Nhìn thấy nó đi qua thân cây mà không hề bị cản trở, Vân Sâm đột nhiên nói: “Nó đang đi săn.”
Mục tiêu săn đuổi của tên ma quỷ hai đầu mới xuất hiện là ai đây? Nó là kẻ đã đi xuống đáy giếng sao?
Chắc chắn không phải là nó. Khi nó dừng lại tại chỗ do tiếng sấm vang lên, ngay lúc đó đã để lại một vũng chất lỏng ma quỷ.
Chẳng lẽ mục tiêu săn đuổi của nó là… Người đã từng xuống đáy giếng sao?
Đêm nay là một đêm không yên ổn gì cho mấy.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát trải qua một đêm với tâm trạng tràn đầy lo lắng.
Ngày mới vừa đến, bọn họ liền đi theo chất lỏng ma quỷ trên đường do tên ma quỷ hai đầu đi săn để lại vào ngày hôm qua.
Chất lỏng màu đen do tên ma quỷ hai đầu để lại khác với đám ma quỷ khác, mùi lưu huỳnh mà nó tỏa ra nồng hơn, độ đặc và sệt gần như cứng hơn.
Chất lỏng màu đen mà tên ma quỷ hai đầu để lại trên đường rất dễ phân biệt.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Con đường này càng đi thì Vân Sâm thấy càng quen. Phía trước cách không xa là trạm xăng, trước trạm xăng là tháp canh của doanh trại chị Đỗ Quyên.
Vân Sâm nói: “Tôi đã từng đến đây. Lúc trước đi đến đây để lấy dầu về dùng cho máy phát điện, tôi còn lấy rất nhiều trang bị thám hiểm của chị Đỗ Quyên ở đây nữa.”
Cô chỉ đụng vào những đồ vật khác của chị Đỗ Quyên một lần mà thôi, lần đó cô còn nói lần sau sẽ đến thu nhập tiếp, sau đó thì không nhớ đến việc đã từng đi qua cứ điểm này nữa.
Bên cạnh tháp canh có rất nhiều chất lỏng ma quỷ, dường như ma quỷ đã luôn lượn lờ bên dưới tháp canh, cuối cùng cũng không thể tiến vào tháp canh được.
Vân Sâm đi vào tháp canh, cô nhớ tường và cửa của tháp canh vô cùng dày, dày hơn cả những cây đã ngã xuống ngày hôm qua.
Chẳng lẽ tên ma quỷ hai đầu có thể xuyên qua tường sao, nhưng độ dày của tường có hạn mà?
Vân Sâm đi vòng qua cửa tháp canh rồi đứng sững tại chỗ.
Trên cánh cửa tháp canh có rất nhiều vết sơn phun màu đen, lúc trước khi cô đến đây, ở đây không hề có vết sơn phun nào.
Một dòng chữ lớn được phun sơn, đọc từ phải sang trái là: “Súc vật, tiếp tục đuổi theo:)”
Nét chữ cẩu thả, không thể phân biệt kiểu chữ được, khuôn mặt cười ở khúc cuối đã từng xuất hiện trong cuốn nhật ký của Lý Đỗ Quyên.
Dùng “Súc vật” để miêu tả ma quỷ…
Vân Sâm vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Là chị Đỗ Quyên sao? Chị ấy đã thoát khỏi tay tên Vô Danh rồi sao? Chị ấy đã ở đây suốt sao? Bây giờ chị ấy còn ở bên trong không?”
Vân Sâm muốn mở cửa của tháp canh nhưng nhận ra cánh cửa bị khóa chặt từ bên trong. Cô để Tòa Thành Nát vươn cành cây ra kiểm tra cửa số trên trên đỉnh tháp xem có ai bên trong hay không.
Hoa Đình lập tức đồng ý, dây leo men theo tòa tháp đi lên phía trên.
Sau khi sự vui vẻ qua đi, Vân Sâm bình tĩnh trở lại, cô dừng hành động của Tòa Thành Nát lại.
Hoa Đình khó hiểu lùi lại, nằm trên vai cô.
“Nếu là chị Đỗ Quyên hoặc là những người khác thì tại sao lại không vào tòa thành?” Vân Sâm vuốt ve cành cây của Tòa Thành Nát, trầm giọng nói: “Phạm vi bao phủ hơi thở tòa thành của anh bây giờ đã là sự tồn tại không thể dễ dàng bỏ qua được nữa rồi. Còn có bức tường bây giờ của chúng ta và những dòng chữ được khắc trên đó, có thể cho thấy danh tính con người này của tôi…”
Hoa Đình vỗ vai Vân Sâm, ra hiệu cho cô nghĩ đến tên Quỷ Dại đi dẫn dụ con người.
Suy nghĩ của Vân Sâm thay đổi, trước khi Tòa Thành Nát nhắc nhở cô, cô đã nghĩ đến tên Quỷ Dại ăn thịt người rồi. Nếu như là con người bị trúng kế của ma quỷ thì quả thực sẽ có cảnh giác.
Nhưng… bức tường nằm trong phạm vi bao phủ của ý thức tòa thành, chẳng lẽ đối phương không biết đến ý thức tòa thành, hay là không an tâm về ý thức tòa thành đây?
Vân Sâm hỏi: “Anh chưa bao giờ cảm nhận được bất kỳ người nào khác ngoại trừ tôi đúng không?”
Hoa Đình chuyển động cành cây.
Sau khi Tòa Thành Nát kết hợp với dây leo dưới lòng đất, dây leo dưới lòng đất của anh đã lan rộng khắp một nửa tòa thành này, chỉ khi ai đó chạm vào dây leo lộ ra trên mặt đất thì anh mới cảm nhận được.
Dây leo của Tòa Thành Nát nằm rải rác khắp một nửa tòa thành này, chỉ khi biết dây leo là gì và cố tình né tránh nó mới có thể không bị Tòa Thành Nát phát hiện ra.
Chôn thuốc nổ bên dưới con đường đã được sửa xong, có thể né tránh dây leo của ý thức tòa thành, đã từng xuống đáy giếng ít nhất hai lần, đồng thời bị ma quỷ đuổi giết…
Vân Sâm cảm thấy người này là chị Đỗ Quyên.
Những người bình thường mà làm những chuyện này thì đã mất mạng từ lâu rồi.
Nhưng nếu đó thực sự là chị Đỗ Quyên, tại sao chị ấy lại làm thế này?
Nhìn thấy đôi lông mày của cô gái nhăn lại, Hoa Đình không kìm được duỗi ra một nhánh cây rồi ấn vào lông mày cô, sau đó di chuyển trái phải để làm thẳng đôi lông mày đang chau lại.
Vân Sâm nhẹ giọng nói: “Anh vẫn nên đi lên xem thử đi, cẩn thận đừng để bị phát hiện, chú ý nhìn phía sau cửa.”
Cửa sổ trên đỉnh tháp canh có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng bên trong tháp.
Cô có thể mở cửa tháp canh, nhưng cô không làm như vậy.
Thứ nhất, tháp canh có thể ngăn chặn ma quỷ đi xuyên qua bức tường, cô không biết tháp canh có bí mật gì, việc phá hủy nó có khiến những người trong tháp thiếu chỗ ẩn náu hay không.
Thứ hai, nếu người trong tháp canh là chị Đỗ Quyên hoặc một người nào khác đã làm những chuyện đó, họ chắc chắn sẽ không chỉ khóa cửa…
Hoa Đình nhanh chóng trở lại, anh dùng cành cây ra hiệu.
Vân Sâm hiểu ý anh, cô bước đến cửa tháp canh, giơ tay gõ lên cửa tháp mấy lần.
Tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang lên.
Cô hét lên: “Ở bức tường phía Bắc chỗ ngã ba đường có con người cư trú, còn có ý thức tòa thành. Ý thức tòa thành có thể bảo vệ con người khỏi ma quỷ, chỉ cần anh chị là con người thì ý thức tòa thành sẽ đón nhận anh chị.”
Sau khi hét lên, cô để lại một mảnh giấy, lấy đá đè lên rồi đặt ở bên ngoài cửa, sau đó quay lưng bỏ đi.
Cành cây của Tòa Thành Nát đã truyền cho cô hai chuyện.
Thứ nhất, có thứ gì đó bên trong tháp canh, và thứ hai là đừng mở cửa.
Trở lại phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, bầu trời vẫn chưa tối lắm, nếu Vân Sâm tự mình đi, từ trạm xăng chạy về đây thì trời đã tối rồi.
Hoa Đình mở miệng nói: “Có một người mặc áo khoác đỏ, chắc chắn là con người. Người đó ngồi trên đất và trên người chảy máu rất nhiều, trên tay cầm súng nhắm thẳng vào cửa.”
Khẩu súng đã từng xuất hiện trong ký ức của tòa thành. Vân Sâm đã từng nói đó là khẩu súng, anh vẫn còn nhớ rõ.
Vân Sâm không trả lời, cô biết Tòa Thành Nát vẫn chưa nói xong.
Hoa Đình tiếp tục: “Có một cái bẫy phía trên cánh cửa, rất giống cái mà em đã làm trước đây. Nếu em mở cửa thì sẽ có nhiều con dao rơi xuống.”
Anh dừng lại và nói điểm quan trọng cuối cùng: “Bàn tay phải của người đó không có ngón áp út và ngón út.”
Chị Đỗ Quyên bị dính bẫy của tên Quỷ Dại ăn thịt người và đã bị mất hai ngón tay.
Khả năng đối phương là Lý Đỗ Quyên ngày càng cao, có lẽ đó chính là Lý Đỗ Quyên.
Hoa Đình vui vẻ nói: “Chắc cô ấy là chị Đỗ Quyên đó.”
Tuy nhiên, Vân Sâm đã mất đi sự phấn khích ban đầu.
Nguyên nhân khiến chị Đỗ Quyên làm những chuyện này là gì? Tại sao tháp canh có thể ngăn chặn sự xâm nhập của ma quỷ được chứ?
Hoa Đình cẩn thận hỏi: “Em không vui sao?”
Vân Sâm gật đầu rồi lại lắc đầu, cô cởi thắt lưng ra, để tất cả con dao lên bàn rồi tiến hành bảo dưỡng hàng ngày, cô bình tĩnh nói: “Chờ câu trả lời của đối phương đã.”
Dây leo chính của Hoa Đình nhẹ nhàng tựa vào vai cô.
Bả vai Vân Sâm lập tức bị đè xuống, cô kinh ngạc nhìn Tòa Thành Nát: “Anh lại nặng thêm rồi hả?”
Sức nặng dồn lên vai cô, suýt chút nữa đã làm nứt xương cô luôn.
Hoa Đình lập tức phủ nhận, lớn tiếng nói: “Anh không có, do gần đây em không chịu tập luyện, cho nên sức lực mới yếu như vậy!”
Vân Sâm nhìn anh đầy nghi ngờ, cô sờ lên bắp tay của mình, rõ ràng rất cường tráng mà.
Lại nhìn Tòa Thành Nát, dây leo đang xoắn loại, dáng vẻ vô cùng chột dạ.
Vân Sâm: “…”
Cô hiểu rồi, tên này đặc biệt quan tâm đến hình tượng của mình. Trước đây anh nhấn mạnh là nụ hoa chứ không phải bánh bao, bây giờ anh lại nhấn mạnh dây leo rất nhẹ không hề nặng chút nào.
Gánh nặng hình tượng của ý thức tòa thành này cũng lớn quá ha.
Cô cúi đầu lau những con dao.
Ban đêm, tên ma quỷ hai đầu không xuất hiện, số lượng ma quỷ ở xung quanh hơi thở tòa thành cũng ít hơn nhiều so với ngày hôm qua.
Bọn nó đã đi đến tháp canh rồi sao?
Ngày hôm sau, Vân Sâm không đợi đến khi có được câu trả lời nữa.
Suy nghĩ đến việc đối phương bị thương, cô lấy thuốc hết hạn sử dụng trong nhà kho ra cùng với một ít băng y tế rồi gửi đến tháp canh.
Có rất nhiều chất lỏng ma quỷ xung quanh tháp canh.
Trên tường xuất hiện thêm nhiều vết nứt sau khi bị va đập mạnh.
Tờ ghi chú ngày hôm qua để lại đã biến mất.
Vân Sâm vẫn hét lên như trước, cô để lại mảnh giấy một lần nữa cùng với số thuốc cô mang theo.
Mỗi ngày cô đều sửa đường, quan sát số lượng ma quỷ mỗi đêm. Và cứ cách hai ngày một lần, cô sẽ đi đến tháp canh để gửi một số đồ dùng.
Từ đầu đến cuối cô vẫn không nhận được phản hồi nào.
Nhiều ngày trôi qua, Vân Sâm thu hoạch một đợt rau dại và lá củ cải, đồng thời đào được một ít khoai lang.
Khi cô định đào thêm một chút nữa, cành cây của Tòa Thành Nát mạnh mẽ lắc hai bả vai cô, bảo cô phải nhanh chóng quay về.
Có thứ gì đó bên ngoài cánh cổng sắt!
Cô vội vã quay về nhà ngay lập tức.
Dưới bức tường cao, phía trước cánh cổng sắt có một con ngựa màu nâu đang đứng, đầu thẳng và dài, trên cổ treo một ống tre.
Bên trong cánh cổng sắt đóng chặt, Niệm An phấn khích sủa lên khi nghe thấy tiếng bước chân của cô gái quay trở lại.
Vân Sâm vô cùng cẩn thận.
Sau khi quan sát xong, cô xác định không có bất kỳ cơ quan nào trên con ngựa sẽ phóng tên ra đột ngột, liền tiến lại gần con ngựa.
Con ngựa không hề sợ người, thấy Vân Sâm đến gần, nó trực tiếp ăn lá rau mà cô đang cầm trong tay để chuẩn bị cho bữa tối hôm nay.
Vân Sâm: “…”
Cô mở ống tre treo trên con ngựa nâu ra, trong đó có chứa đầy giấy.
Cô lấy tờ giấy ra và trải phẳng, sau đó vô cùng ngạc nhiên.
Hoa Đình: “Là chữ của chị Đỗ Quyên!!! Thực sự là chị ấy!”
Vân Sâm vui vẻ đọc nội dung trên tờ giấy.
Mặt trước của tờ giấy trắng viết:
[Một tia sáng đi qua điểm A (-3,5) rồi phản xạ lại trên đường 1: 3x-4y+4=0, tia phản xạ đi qua điểm B (2,15). Hãy tìm phương trình đường thẳng của tia phản xạ.]
Mặt sau của tờ giấy trắng viết:
[Ở chung với ý thức tòa thành chưa chắc đã là con người.
Ma quỷ gần như không có khả năng tư duy logic, khả năng tính toán cũng như năng lực tưởng tượng không gian. Hãy làm bài toán đơn giản này để chứng minh danh tính con người của em.
Khi nào làm xong, hãy đặt nó trở lại trong ống tre, Than Nướng sẽ mang đáp án trở về.]
Niềm vui khi phát hiện ra đây là chữ viết tay của chị Đỗ Quyên tan biến ngay lập tức.
Vân Sâm – người thậm chí không thể hiểu nổi đề bài: “…”
Xin lỗi, cô không xứng làm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.