Quyển 5 - Chương 28: Quyển 5 - Chương 202
Thiết Đầu Miêu
01/10/2023
Vân Sâm đứng trên vùng đất U Châu.
Sơn Hải Quan – được mệnh danh là cửa trời đầu tiên trên thế giới, nằm ở đây.
U Châu cũng là một tòa thành có lịch sử lâu đời và di sản phong phú, ghi chép nhiều câu chuyện tuyệt vời.
Tất cả những câu chuyện trong thần thoại như Nữ Oa vá trời trên núi Hoàng Sơn; thời Chiến Quốc, Lạn Tương Như tướng nước Triệu trả ngọc về nước Triệu; Tôn Tẫn nước Tề có Điền Kỵ đua ngựa và vây Ngụy cứu Triệu; Hạng Vũ đập nồi dìm thuyền ở trận Cự Lộc, lật đổ nhà Tần, lập nên chế độ Tây Sở… đều xảy ra ở đây.
Hạ Phong Niên nói năm địa điểm thờ cúng tổ tiên lớn ở Cửu Châu, nơi mà nhân vật thần thoại Nữ Oa từng “Vò đất tạo người và luyện đá vá trời” đều ở U Châu.
Nhân loại biết ơn công lao to lớn của Nữ Oa, để tưởng nhớ bà, họ đã xây dựng Cung điện Nữ Oa trên đỉnh rừng rậm ở U Châu, đã được lưu truyền hàng nghìn năm.
Những công trình lịch sử lâu đời như thế này được bảo tồn ở nhiều nơi trên khắp Cửu Châu, nhưng trong thời kỳ ma quỷ xâm lược, nhiều công trình cổ kính đã bị chất lỏng ma quỷ ăn mòn và bị ma quỷ cố tình làm hư hại.
Ngay cả khi có với ý thức tòa thành và Cửu Châu ở đây, các tòa nhà cổ kính vẫn không thể khôi phục lại hình dáng trước đây, những vết sẹo do các cuộc xâm lược của ngoại tộc để lại vẫn còn đó.
Vân Sâm đứng dưới chân núi, dạo quanh con đường đá lên núi.
“Chào buổi chiều.”
U Châu đột nhiên xuất hiện ở bên trái cô, cô ấy mặc một bộ áo bào tối màu, thắt lưng bản rộng, dáng người gầy gò, nụ cười mang khí sắc trông như đang bị bệnh.
Khí sắc trông như đang bị bệnh không có nghĩa là U Châu bị bệnh, ý thức tòa thành cũng sẽ không bị bệnh, chỉ là hình dáng con người của cô ấy trông hơi ốm yếu và xanh xao.
U Châu hiếm khi xuất hiện trong hình dạng con người, đây là lần đầu tiên Vân Sâm nhìn thấy cô ấy.
Trước đây Dư Triều Gia đã từng gặp cô ấy, anh ta đi theo Dư Thanh Hà sang đây. Anh ta miêu tả U Châu giống một chiến lược gia quân sự ốm yếu, hoạch định chiến lược trên chiến trường nhưng đi được vài bước lại ho ra máu như trong một vài cuốn truyện thần thoại.
Dư Triều Gia hơi sợ hãi khí thế của U Châu.
Khí thế thể hiện ở mỗi ý thức tòa thành liên quan rất nhiều đến văn hóa và lịch sử tòa thành của họ.
Một số tòa thành có di sản lịch sử đặc biệt phong phú, chỉ đứng đó thôi nhưng lại khiến người ta cảm thấy thâm sâu khó đoán.
U Châu là một trong số đó.
“Chào buổi chiều.” Vân Sâm lễ phép chào hỏi, cô cảm thấy U Châu không đáng sợ như anh Dư nói.
Đối phương hiển nhiên cũng nhiệt tình như Chu Nguyên.
U Châu lạnh nhạt cong khóe môi, từ trong áo bào lấy ra mấy quả táo tàu sạch sẽ, đặt vào lòng bàn tay.
Mấy quả táo tàu này rõ ràng là cho Vân Sâm.
Vân Sâm nhận lấy quả táo tàu, dưới ánh mắt bình tĩnh của U Châu, cô cầm táo lên cắn một miếng, hương táo tàu giòn ngọt lan tỏa trong miệng, khơi dậy cảm giác thèm ăn cả nửa ngày cô chưa ăn gì.
“Cảm ơn, nó rất ngon!”
Vân Sâm mở to hai mắt, hai má phồng lên, ăn như một con chuột đồng nhỏ.
U Châu hơi nheo mắt lại, nhìn thấy Vân Sâm sắp ăn xong, cô ấy lại lấy từ trong áo bào ra mấy quả táo ngào đường đưa cho đối phương.
Vân Sâm thật sự rất đói bụng, cô cũng không khách sáo nữa.
Táo tàu mà U Châu mang ra trái lớn hạt nhỏ, vỏ mỏng thịt dày, vừa ngọt lại thơm, khiến người ta miếng thứ nhất lại muốn ăn thêm miếng thứ hai.
Mỗi lần U Châu lấy ra năm quả táo tàu, Vân Sâm ăn xong thì cô ấy lại lấy ra năm quả táo tàu nữa.
Năm quả, năm quả, năm quả, năm quả…
Ngay cả Vân Sâm vốn rất háu ăn cũng không thể ăn nhiều táo tàu như vậy, cô từ chối mớ táo tàu khác mà U Châu đưa.
“Cám ơn, tôi no rồi.”
“Ừm.” U Châu dừng tay, chậm rãi rút táo tàu lại, không nói gì, bóng dáng dần dần biến mất.
Có thể Vân Sâm ảo giác, cô luôn cảm thấy lúc nói mình không ăn được nữa thì U Châu có vẻ rất thất vọng.
Cô lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu rồi tiếp tục leo núi.
Trên núi có lập một tượng đá Nữ Oa nương nương đứng trên mây, vẻ mặt hiền hậu nhìn vạn vật thế gian.
Ký hiệu của Hạ Phong Niên nằm ngay dưới tượng đá.
Vân Sâm nhìn bức tượng của Nữ Oa một lúc lâu rồi mới bước tới và bắt đầu đào thứ mà Hạ Phong Niên để lại.
Đất đai chuyển động, Vân Sâm nhớ Hạ Phong Niên đã từng nói huyền thoại của Cửu Châu không phải đều là những huyền thoại bịa đặt, cũng có thể là con người ngày nay đã từng tận mắt chứng kiến nhưng lúc ghi chép lịch sử lại cường điệu thái quá mà thôi.
Con người cũng giống như ma quỷ, ban đầu là những sinh vật dưới lòng đất với những năng lực mạnh mẽ…
Vân Sâm dừng tay lại, cô đã đào được thứ gì đó.
Lại là một hộp đá khác được làm từ đá năng lượng, hộp đá hình vuông to bằng bốn lòng bàn tay, khi nó cảm nhận được năng lượng của Vân Sâm, nắp hộp sẽ tự động mở ra.
Bên trong là một cuốn nhật ký được cất giữ cẩn thận.
Cuốn nhật ký được làm bằng da, trên bìa có in dòng chữ mạ vàng lớn “Đại học Thanh Luật”, rõ ràng đã được lật xem nhiều lần, phần chân trang có hơi mòn.
Vân Sâm ngồi bên cạnh bức tượng đá, đặt tay lên bìa sổ, từ từ mở nó ra, cô dường như đã ngửi thấy mùi bụi, vô thức vẫy tay hai lần để xua đi đám bụi không tồn tại.
Khi cô vẫy tay, ánh sáng màu vàng rực chiếu vào trang đầu tiên bên trong.
Số đầu tiên của hoạt động trao đổi nhật ký.
Khoa Kinh tế và Quản lý, Vân Trung Thư.
Khoa Hóa học, Hạ Phong Niên.
Ánh sáng đỏ khẽ lóe lên, tiếng nói chuyện của đôi thanh niên nam nữ lại vang lên bên tai Vân Sâm.
“Cô không phải là một kẻ được mệnh danh là thiên tài điên cuồng học hành à? Lại còn tham gia hoạt động nhàm chán như này hả?”
“Con người là động vật sống theo bầy đàn, tương tác xã hội là một trong những nhu cầu cơ bản. Nếu bạn học Hạ có hứng thú thì có thể đến hội sinh viên để đăng ký.”
“… Ha.”
Xào xạc, lờ mờ có tiếng nói của đám đông bị trộn lẫn vào.
“Trời sắp tối rồi, tất cả những người mời cô đều bị từ chối hết rồi.”
“Ừm, nếu bạn học Hạ cảm thấy chán thì có thể giúp dì quét dọn vất vả nhặt chai lọ trên quảng trường. Dì ấy có một cậu con trai bị bại não, chồng dì ấy không chịu nổi đã bỏ đi, để lại dì ấy một mình. Ngoài lương cơ bản và trợ cấp của chính phủ, thu nhập khác của dì ấy đến từ việc bán một số phế liệu cũ.”
“Liên quan gì đến tôi.”
Tiếng uống nước ừng ực.
“Dì ơi, ở đây con còn một chai rỗng, con mang lên cho dì.”
Nhưng đáp lại là một âm thanh từ chối mơ hồ, hét lên bảo cô đừng di chuyển, không chịu để cô ấy đến gần.
“…”
Tiếng xe lăn lăn trên mặt đất, tiếng kêu kinh ngạc và tiếng chạy nhanh.
“Dì đó chạy nhanh thật, chắc sợ cô lừa.”
“Tôi chỉ gây rắc rối thêm cho người khác thôi. Bạn học Hạ, anh có thể giúp tôi được không?”
“Cô muốn giở trò với tôi à? Cô cũng đâu phải không thể tự mình đứng dậy chứ.”
“…Tôi là người khuyết tật, anh không phải nên vươn một tay ra giúp đỡ à?”
“Đừng nhân danh những người khuyết tật mà giở trò. Chân cô có vấn đề nhưng tay cô vẫn nguyên vẹn, xe lăn cũng không hư, cô cũng không vội. Cô không thể chống lên bậc thang và tự leo lên xe lăn à?”
Một chuỗi tiếng cười không ngừng.
Vân Sâm nhận ra đó là tiếng cười của Vân Trung Thư, mẹ cô chỉ cười như vậy khi gặp chuyện đặc biệt vui.
Cô nghĩ tới lời Vân Trung Thư luôn nói với cô khi cô còn nhỏ rằng Hạ Phong Niên đối xử với bà như một con người.
Người mẹ trong ấn tượng của Vân Sâm có dấu vết xinh đẹp theo năm tháng để lại, bà dịu dàng nhưng cũng rất mạnh mẽ, không phải về mặt sức mạnh mà là về tính cách.
Mẹ là người toàn năng, toàn trí và có thể giải quyết mọi rắc rối mà không cần vội vàng.
Cô muốn gì thì mẹ cô cũng có thể biến ra cho cô, cô muốn biết gì thì mẹ cô đều có thể kể cho cô nghe tất cả…
Vân Trung Thư là lá chắn bảo vệ sự phát triển về mọi mặt của Vân Sâm.
Vân Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ cô cũng có lúc yếu đuối, trước đây bà cũng là một thiếu nữ.
Trước khi tất cả bố mẹ ở Cửu Châu lên chức cha mẹ, bọn họ đã có một cuộc sống rất huy hoàng.
Nhưng sau khi trở thành cha mẹ, họ bất chợt dồn hết tâm huyết cho con cái, Hạ Phong Niên và Vân Trung Thư cũng không ngoại lệ.
Vân Sâm đột nhiên nhận ra rằng cô không biết gì về quá khứ của cha mẹ mình, chưa bao giờ thực sự chủ động tìm hiểu về Hạ Phong Niên và Vân Trung Thư.
Cô tiếp tục lật qua cuốn nhật ký trao đổi, mới phát hiện cuốn nhật ký này không đầy đủ, tất cả giấy tờ có nội dung trên đó đều bị xé rách, chỉ còn lại một lá thư kẹp vào cuộn giấy giống như trước đó.
Mở bức thư ra, điều đầu tiên đập và mắt là khuôn mặt quỷ do Hạ Phong Niên vẽ.
[Bé con thật tuyệt vời, con đã nhanh chóng giải ra câu hỏi khó mà bố đặt ra cho con.]
[Đứa trẻ ngoan giải ra câu hỏi sẽ được khen thưởng. Phần thưởng mà bố dành cho bé con đó là…]
[Bức tranh mà bố đã tự tay vẽ, dáng vẻ mẹ bế con khi con mới sinh ra!]
Vân Sâm mong đợi nhấc tờ bức thư lên, quả nhiên phía dưới có một mảnh giấy gấp, lớp mực chì xuyên qua tờ giấy phản chiếu một màu đen nhạt.
Cô run rẩy mở tờ giấy ra, sau khi nhìn rõ bức chân dung trên đó, khuôn mặt liền vô cảm.
Vân Sâm không hiểu cô đang mong đợi điều gì.
Với kỹ năng vẽ tranh trừu tượng của Hạ Phong Niên, ông vẽ hai quả đào trên giấy nhìn như hai cái mông mà dám nói rằng đây là vợ và con gái ông thì còn mong ông có thể vẽ được gì nữa chứ.
Vân Sâm gấp tờ giấy lại, để hình quả đào như cái mông trên đó ẩn mình khỏi thế giới, cô đọc tiếp bức thư.
[Bố nghĩ đầu óc bà ấy không được bình thường.]
[Sau khi bố nói những lời đó, bà ấy còn hỏi bố có muốn viết nhật ký trao đổi với bà ấy không. Bố bèn từ chối, thế là bà ấy đuổi theo bố cả một quãng đường.]
[Bố không hiểu nổi, trên xe lăn bà ấy có lắp động cơ à? Tại sao bà ấy có thể di chuyển với tốc độ mà đến con người cũng không thể thoát khỏi được chứ?]
[Vì bà ấy mà bố đã trở thành huyền thoại của trường.]
[Nghe nói có tên súc sinh vô liêm sỉ, bạc tình bội nghĩa đối với hoa khôi của trường, khiến hoa khôi của trường phải đẩy xe lăn đuổi theo.]
[Bà ấy phát hiện ra bố không thích mọi người chú ý quá nhiều đến mình nên đã đe dọa bố phải đồng ý với yêu cầu của bà ấy.]
[Bố không thích bị đe dọa, đặc biệt là bị đe dọa bởi loài sinh vật con người.]
[Bố định sẽ giết bà ấy.]
[Đổi cách nói thích hợp hơn là… lấy lại mạng sống mà bố đã trao cho bà ấy.]
Vân Sâm ngơ ra tại chỗ.
Đợi đã, Hạ Phong Niên nói là một câu chuyện tình đẹp mà, cô đọc kỹ ý nghĩa giữa những dòng chữ, nhưng cô không nhìn ra chút đẹp đẽ nào giữa tình yêu của cha mẹ mình cả…
Vân Sâm đã được mẹ cô kể từ khi cô còn nhỏ rằng cha cô là một anh hùng, họ yêu nhau nhiều như thế nào, cô là kết tinh tình yêu của họ.
Cũng có thể thấy từ lời nói và hành động của Hạ Phong Niên rằng ông xem vợ và con gái là thứ quan trọng duy nhất trong lòng mình.
Khi một người và một viên đá nhắc đến đối phương, vẻ mặt và giọng điệu đều vô cùng dịu dàng.
Cô tưởng mối quan hệ giữa Vân Trung Thư và Hạ Phong Niên, ít nhất theo như cảm nhận cô biết về bố mẹ mình thì sẽ là mối quan hệ lâu dài, quen biết nhau rồi ở bên nhau chứ.
Bây giờ đọc thế nào đi nữa… đều giống như một câu chuyện về hai người giả vờ làm người bình thường, kết quả lại là câu chuyện về một người là kẻ tò mò, còn người kia lại là hòn đá tâm thần!
Vân Sâm muốn biết tại sao Hạ Phong Niên lại thay đổi ý định.
Cô lật lá thư lại, kinh hãi phát hiện nội dung trong thư đã hết, chỉ còn lại giọng điệu hơi gợi đòn của Hạ Phong Niên.
[Nếu muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, vui lòng trả lời những câu hỏi sau.]
[Hỏi…]
[Truyền thuyết nói rằng ở Cửu Châu có Tam Hoàng Ngũ Đế*. Trong ba vị vua, có một người được gọi là tổ tiên của loài người. Những người kính trọng ông ấy đã xây dựng một ngôi đền thờ ông ấy, được gọi là Ngôi đền Số 1 ở Cửu Châu”.]
[Ngôi đền nằm ở tòa thành nào?]
(*Tam Hoàng Ngũ Đế là thời kỳ lịch sử đầu tiên của Trung Quốc, gồm các vị quân chủ huyền thoại của Trung Quốc trong thời kỳ từ năm 2852 TCN tới 2205 TCN. Do không có di tích đủ lớn để khảo cứu nên mô tả về thời kỳ này mang tính truyền thuyết, huyền thoại nhiều hơn là thực tế lịch sử.
Sơn Hải Quan – được mệnh danh là cửa trời đầu tiên trên thế giới, nằm ở đây.
U Châu cũng là một tòa thành có lịch sử lâu đời và di sản phong phú, ghi chép nhiều câu chuyện tuyệt vời.
Tất cả những câu chuyện trong thần thoại như Nữ Oa vá trời trên núi Hoàng Sơn; thời Chiến Quốc, Lạn Tương Như tướng nước Triệu trả ngọc về nước Triệu; Tôn Tẫn nước Tề có Điền Kỵ đua ngựa và vây Ngụy cứu Triệu; Hạng Vũ đập nồi dìm thuyền ở trận Cự Lộc, lật đổ nhà Tần, lập nên chế độ Tây Sở… đều xảy ra ở đây.
Hạ Phong Niên nói năm địa điểm thờ cúng tổ tiên lớn ở Cửu Châu, nơi mà nhân vật thần thoại Nữ Oa từng “Vò đất tạo người và luyện đá vá trời” đều ở U Châu.
Nhân loại biết ơn công lao to lớn của Nữ Oa, để tưởng nhớ bà, họ đã xây dựng Cung điện Nữ Oa trên đỉnh rừng rậm ở U Châu, đã được lưu truyền hàng nghìn năm.
Những công trình lịch sử lâu đời như thế này được bảo tồn ở nhiều nơi trên khắp Cửu Châu, nhưng trong thời kỳ ma quỷ xâm lược, nhiều công trình cổ kính đã bị chất lỏng ma quỷ ăn mòn và bị ma quỷ cố tình làm hư hại.
Ngay cả khi có với ý thức tòa thành và Cửu Châu ở đây, các tòa nhà cổ kính vẫn không thể khôi phục lại hình dáng trước đây, những vết sẹo do các cuộc xâm lược của ngoại tộc để lại vẫn còn đó.
Vân Sâm đứng dưới chân núi, dạo quanh con đường đá lên núi.
“Chào buổi chiều.”
U Châu đột nhiên xuất hiện ở bên trái cô, cô ấy mặc một bộ áo bào tối màu, thắt lưng bản rộng, dáng người gầy gò, nụ cười mang khí sắc trông như đang bị bệnh.
Khí sắc trông như đang bị bệnh không có nghĩa là U Châu bị bệnh, ý thức tòa thành cũng sẽ không bị bệnh, chỉ là hình dáng con người của cô ấy trông hơi ốm yếu và xanh xao.
U Châu hiếm khi xuất hiện trong hình dạng con người, đây là lần đầu tiên Vân Sâm nhìn thấy cô ấy.
Trước đây Dư Triều Gia đã từng gặp cô ấy, anh ta đi theo Dư Thanh Hà sang đây. Anh ta miêu tả U Châu giống một chiến lược gia quân sự ốm yếu, hoạch định chiến lược trên chiến trường nhưng đi được vài bước lại ho ra máu như trong một vài cuốn truyện thần thoại.
Dư Triều Gia hơi sợ hãi khí thế của U Châu.
Khí thế thể hiện ở mỗi ý thức tòa thành liên quan rất nhiều đến văn hóa và lịch sử tòa thành của họ.
Một số tòa thành có di sản lịch sử đặc biệt phong phú, chỉ đứng đó thôi nhưng lại khiến người ta cảm thấy thâm sâu khó đoán.
U Châu là một trong số đó.
“Chào buổi chiều.” Vân Sâm lễ phép chào hỏi, cô cảm thấy U Châu không đáng sợ như anh Dư nói.
Đối phương hiển nhiên cũng nhiệt tình như Chu Nguyên.
U Châu lạnh nhạt cong khóe môi, từ trong áo bào lấy ra mấy quả táo tàu sạch sẽ, đặt vào lòng bàn tay.
Mấy quả táo tàu này rõ ràng là cho Vân Sâm.
Vân Sâm nhận lấy quả táo tàu, dưới ánh mắt bình tĩnh của U Châu, cô cầm táo lên cắn một miếng, hương táo tàu giòn ngọt lan tỏa trong miệng, khơi dậy cảm giác thèm ăn cả nửa ngày cô chưa ăn gì.
“Cảm ơn, nó rất ngon!”
Vân Sâm mở to hai mắt, hai má phồng lên, ăn như một con chuột đồng nhỏ.
U Châu hơi nheo mắt lại, nhìn thấy Vân Sâm sắp ăn xong, cô ấy lại lấy từ trong áo bào ra mấy quả táo ngào đường đưa cho đối phương.
Vân Sâm thật sự rất đói bụng, cô cũng không khách sáo nữa.
Táo tàu mà U Châu mang ra trái lớn hạt nhỏ, vỏ mỏng thịt dày, vừa ngọt lại thơm, khiến người ta miếng thứ nhất lại muốn ăn thêm miếng thứ hai.
Mỗi lần U Châu lấy ra năm quả táo tàu, Vân Sâm ăn xong thì cô ấy lại lấy ra năm quả táo tàu nữa.
Năm quả, năm quả, năm quả, năm quả…
Ngay cả Vân Sâm vốn rất háu ăn cũng không thể ăn nhiều táo tàu như vậy, cô từ chối mớ táo tàu khác mà U Châu đưa.
“Cám ơn, tôi no rồi.”
“Ừm.” U Châu dừng tay, chậm rãi rút táo tàu lại, không nói gì, bóng dáng dần dần biến mất.
Có thể Vân Sâm ảo giác, cô luôn cảm thấy lúc nói mình không ăn được nữa thì U Châu có vẻ rất thất vọng.
Cô lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu rồi tiếp tục leo núi.
Trên núi có lập một tượng đá Nữ Oa nương nương đứng trên mây, vẻ mặt hiền hậu nhìn vạn vật thế gian.
Ký hiệu của Hạ Phong Niên nằm ngay dưới tượng đá.
Vân Sâm nhìn bức tượng của Nữ Oa một lúc lâu rồi mới bước tới và bắt đầu đào thứ mà Hạ Phong Niên để lại.
Đất đai chuyển động, Vân Sâm nhớ Hạ Phong Niên đã từng nói huyền thoại của Cửu Châu không phải đều là những huyền thoại bịa đặt, cũng có thể là con người ngày nay đã từng tận mắt chứng kiến nhưng lúc ghi chép lịch sử lại cường điệu thái quá mà thôi.
Con người cũng giống như ma quỷ, ban đầu là những sinh vật dưới lòng đất với những năng lực mạnh mẽ…
Vân Sâm dừng tay lại, cô đã đào được thứ gì đó.
Lại là một hộp đá khác được làm từ đá năng lượng, hộp đá hình vuông to bằng bốn lòng bàn tay, khi nó cảm nhận được năng lượng của Vân Sâm, nắp hộp sẽ tự động mở ra.
Bên trong là một cuốn nhật ký được cất giữ cẩn thận.
Cuốn nhật ký được làm bằng da, trên bìa có in dòng chữ mạ vàng lớn “Đại học Thanh Luật”, rõ ràng đã được lật xem nhiều lần, phần chân trang có hơi mòn.
Vân Sâm ngồi bên cạnh bức tượng đá, đặt tay lên bìa sổ, từ từ mở nó ra, cô dường như đã ngửi thấy mùi bụi, vô thức vẫy tay hai lần để xua đi đám bụi không tồn tại.
Khi cô vẫy tay, ánh sáng màu vàng rực chiếu vào trang đầu tiên bên trong.
Số đầu tiên của hoạt động trao đổi nhật ký.
Khoa Kinh tế và Quản lý, Vân Trung Thư.
Khoa Hóa học, Hạ Phong Niên.
Ánh sáng đỏ khẽ lóe lên, tiếng nói chuyện của đôi thanh niên nam nữ lại vang lên bên tai Vân Sâm.
“Cô không phải là một kẻ được mệnh danh là thiên tài điên cuồng học hành à? Lại còn tham gia hoạt động nhàm chán như này hả?”
“Con người là động vật sống theo bầy đàn, tương tác xã hội là một trong những nhu cầu cơ bản. Nếu bạn học Hạ có hứng thú thì có thể đến hội sinh viên để đăng ký.”
“… Ha.”
Xào xạc, lờ mờ có tiếng nói của đám đông bị trộn lẫn vào.
“Trời sắp tối rồi, tất cả những người mời cô đều bị từ chối hết rồi.”
“Ừm, nếu bạn học Hạ cảm thấy chán thì có thể giúp dì quét dọn vất vả nhặt chai lọ trên quảng trường. Dì ấy có một cậu con trai bị bại não, chồng dì ấy không chịu nổi đã bỏ đi, để lại dì ấy một mình. Ngoài lương cơ bản và trợ cấp của chính phủ, thu nhập khác của dì ấy đến từ việc bán một số phế liệu cũ.”
“Liên quan gì đến tôi.”
Tiếng uống nước ừng ực.
“Dì ơi, ở đây con còn một chai rỗng, con mang lên cho dì.”
Nhưng đáp lại là một âm thanh từ chối mơ hồ, hét lên bảo cô đừng di chuyển, không chịu để cô ấy đến gần.
“…”
Tiếng xe lăn lăn trên mặt đất, tiếng kêu kinh ngạc và tiếng chạy nhanh.
“Dì đó chạy nhanh thật, chắc sợ cô lừa.”
“Tôi chỉ gây rắc rối thêm cho người khác thôi. Bạn học Hạ, anh có thể giúp tôi được không?”
“Cô muốn giở trò với tôi à? Cô cũng đâu phải không thể tự mình đứng dậy chứ.”
“…Tôi là người khuyết tật, anh không phải nên vươn một tay ra giúp đỡ à?”
“Đừng nhân danh những người khuyết tật mà giở trò. Chân cô có vấn đề nhưng tay cô vẫn nguyên vẹn, xe lăn cũng không hư, cô cũng không vội. Cô không thể chống lên bậc thang và tự leo lên xe lăn à?”
Một chuỗi tiếng cười không ngừng.
Vân Sâm nhận ra đó là tiếng cười của Vân Trung Thư, mẹ cô chỉ cười như vậy khi gặp chuyện đặc biệt vui.
Cô nghĩ tới lời Vân Trung Thư luôn nói với cô khi cô còn nhỏ rằng Hạ Phong Niên đối xử với bà như một con người.
Người mẹ trong ấn tượng của Vân Sâm có dấu vết xinh đẹp theo năm tháng để lại, bà dịu dàng nhưng cũng rất mạnh mẽ, không phải về mặt sức mạnh mà là về tính cách.
Mẹ là người toàn năng, toàn trí và có thể giải quyết mọi rắc rối mà không cần vội vàng.
Cô muốn gì thì mẹ cô cũng có thể biến ra cho cô, cô muốn biết gì thì mẹ cô đều có thể kể cho cô nghe tất cả…
Vân Trung Thư là lá chắn bảo vệ sự phát triển về mọi mặt của Vân Sâm.
Vân Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ cô cũng có lúc yếu đuối, trước đây bà cũng là một thiếu nữ.
Trước khi tất cả bố mẹ ở Cửu Châu lên chức cha mẹ, bọn họ đã có một cuộc sống rất huy hoàng.
Nhưng sau khi trở thành cha mẹ, họ bất chợt dồn hết tâm huyết cho con cái, Hạ Phong Niên và Vân Trung Thư cũng không ngoại lệ.
Vân Sâm đột nhiên nhận ra rằng cô không biết gì về quá khứ của cha mẹ mình, chưa bao giờ thực sự chủ động tìm hiểu về Hạ Phong Niên và Vân Trung Thư.
Cô tiếp tục lật qua cuốn nhật ký trao đổi, mới phát hiện cuốn nhật ký này không đầy đủ, tất cả giấy tờ có nội dung trên đó đều bị xé rách, chỉ còn lại một lá thư kẹp vào cuộn giấy giống như trước đó.
Mở bức thư ra, điều đầu tiên đập và mắt là khuôn mặt quỷ do Hạ Phong Niên vẽ.
[Bé con thật tuyệt vời, con đã nhanh chóng giải ra câu hỏi khó mà bố đặt ra cho con.]
[Đứa trẻ ngoan giải ra câu hỏi sẽ được khen thưởng. Phần thưởng mà bố dành cho bé con đó là…]
[Bức tranh mà bố đã tự tay vẽ, dáng vẻ mẹ bế con khi con mới sinh ra!]
Vân Sâm mong đợi nhấc tờ bức thư lên, quả nhiên phía dưới có một mảnh giấy gấp, lớp mực chì xuyên qua tờ giấy phản chiếu một màu đen nhạt.
Cô run rẩy mở tờ giấy ra, sau khi nhìn rõ bức chân dung trên đó, khuôn mặt liền vô cảm.
Vân Sâm không hiểu cô đang mong đợi điều gì.
Với kỹ năng vẽ tranh trừu tượng của Hạ Phong Niên, ông vẽ hai quả đào trên giấy nhìn như hai cái mông mà dám nói rằng đây là vợ và con gái ông thì còn mong ông có thể vẽ được gì nữa chứ.
Vân Sâm gấp tờ giấy lại, để hình quả đào như cái mông trên đó ẩn mình khỏi thế giới, cô đọc tiếp bức thư.
[Bố nghĩ đầu óc bà ấy không được bình thường.]
[Sau khi bố nói những lời đó, bà ấy còn hỏi bố có muốn viết nhật ký trao đổi với bà ấy không. Bố bèn từ chối, thế là bà ấy đuổi theo bố cả một quãng đường.]
[Bố không hiểu nổi, trên xe lăn bà ấy có lắp động cơ à? Tại sao bà ấy có thể di chuyển với tốc độ mà đến con người cũng không thể thoát khỏi được chứ?]
[Vì bà ấy mà bố đã trở thành huyền thoại của trường.]
[Nghe nói có tên súc sinh vô liêm sỉ, bạc tình bội nghĩa đối với hoa khôi của trường, khiến hoa khôi của trường phải đẩy xe lăn đuổi theo.]
[Bà ấy phát hiện ra bố không thích mọi người chú ý quá nhiều đến mình nên đã đe dọa bố phải đồng ý với yêu cầu của bà ấy.]
[Bố không thích bị đe dọa, đặc biệt là bị đe dọa bởi loài sinh vật con người.]
[Bố định sẽ giết bà ấy.]
[Đổi cách nói thích hợp hơn là… lấy lại mạng sống mà bố đã trao cho bà ấy.]
Vân Sâm ngơ ra tại chỗ.
Đợi đã, Hạ Phong Niên nói là một câu chuyện tình đẹp mà, cô đọc kỹ ý nghĩa giữa những dòng chữ, nhưng cô không nhìn ra chút đẹp đẽ nào giữa tình yêu của cha mẹ mình cả…
Vân Sâm đã được mẹ cô kể từ khi cô còn nhỏ rằng cha cô là một anh hùng, họ yêu nhau nhiều như thế nào, cô là kết tinh tình yêu của họ.
Cũng có thể thấy từ lời nói và hành động của Hạ Phong Niên rằng ông xem vợ và con gái là thứ quan trọng duy nhất trong lòng mình.
Khi một người và một viên đá nhắc đến đối phương, vẻ mặt và giọng điệu đều vô cùng dịu dàng.
Cô tưởng mối quan hệ giữa Vân Trung Thư và Hạ Phong Niên, ít nhất theo như cảm nhận cô biết về bố mẹ mình thì sẽ là mối quan hệ lâu dài, quen biết nhau rồi ở bên nhau chứ.
Bây giờ đọc thế nào đi nữa… đều giống như một câu chuyện về hai người giả vờ làm người bình thường, kết quả lại là câu chuyện về một người là kẻ tò mò, còn người kia lại là hòn đá tâm thần!
Vân Sâm muốn biết tại sao Hạ Phong Niên lại thay đổi ý định.
Cô lật lá thư lại, kinh hãi phát hiện nội dung trong thư đã hết, chỉ còn lại giọng điệu hơi gợi đòn của Hạ Phong Niên.
[Nếu muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, vui lòng trả lời những câu hỏi sau.]
[Hỏi…]
[Truyền thuyết nói rằng ở Cửu Châu có Tam Hoàng Ngũ Đế*. Trong ba vị vua, có một người được gọi là tổ tiên của loài người. Những người kính trọng ông ấy đã xây dựng một ngôi đền thờ ông ấy, được gọi là Ngôi đền Số 1 ở Cửu Châu”.]
[Ngôi đền nằm ở tòa thành nào?]
(*Tam Hoàng Ngũ Đế là thời kỳ lịch sử đầu tiên của Trung Quốc, gồm các vị quân chủ huyền thoại của Trung Quốc trong thời kỳ từ năm 2852 TCN tới 2205 TCN. Do không có di tích đủ lớn để khảo cứu nên mô tả về thời kỳ này mang tính truyền thuyết, huyền thoại nhiều hơn là thực tế lịch sử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.