Chương 5:
Tam Nhật Thành Tinh
20/07/2023
"Con mẹ nó, Quân Duyệt, cô đang làm cái gì đấy?"
Quân Nguyệt Nguyệt nắm tóc Phương An Ngu, quay đầu lại thấy Phương An Yến đang chạy về phía bên này, vẻ mặt dữ tợn nổi hết gân xanh lên, chạy được một nửa đường còn va vào ghế sô pha, nhưng vẫn bất chấp đau đớn lao tới khiến cô có cảm giác như người mình vừa thấy không phải Phương An Yến mà là một tang thi nổi cơn điên.
Tay cô vẫn đang nắm tóc Phương An Ngu, thấy anh đau đớn bám vào bồn cầu, sau khi bị cô bóp yết hầu thì bắt đầu nôn vào bồn cầu. Thấy vậy cô buông lỏng Phương An Ngu ra, tay chân nhanh nhẹn khóa cửa trước khi Phương An Yến bổ nhào tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương An Yến không kịp dừng lại, tông thẳng vào cửa gây ra tiếng động vô cùng lớn, cậu trợn mắt lên như sắp nứt ra mà liều mạng gõ cửa, điên cuồng gào lên ở bên ngoài, "Quân Duyệt, cô đang làm cái gì! Mở cửa! Nếu cô dám động vào anh trai tôi, tôi thề cô nhất định sẽ hối hận...!"
Quân Nguyệt Nguyệt không đáp lại cậu, cái cửa này khá chắc chắn mà Phương An Yến cũng chẳng phải tang thi thật nên không phá được dễ dàng như vậy. Cô thấy Phương An Ngu nôn khan vài lần nhưng không nôn ra được nữa, nhíu mày đưa tay cầm lấy tóc anh để anh ngẩng đầu lên.
"Tôi không biết nói thế nào cho anh hiểu, nhưng anh bây giờ phải nôn ra." Cô ở mạt thế nhiều năm nên cũng thấy không ít chuyện kiểu này: Có rất nhiều người quá đói bụng đến mức lúc đi thu thập vật tư bất ngờ nhìn thấy đồ ăn thì sẽ ăn điên cuồng. Hậu quả là đại não không phản ứng kịp, đến khi ý thức là không được ăn thêm nữa thì đồ ăn đã đẩy đến cổ rồi. Nhất là lương khô nén, sẽ trương lên giống như bánh bích quy và mì ăn liền, ngay khi ăn xong thì không sao, nhưng sau một lúc sẽ bị chướng bụng muốn chết.
Mạt thế nào có có bác sĩ chữa trị, Quân Nguyệt Nguyệt chỉ biết một biện pháp đơn giản và thô bạo nhất, chính là biện pháp khiến người lỡ ăn phải ói ra. Dù sẽ rất khó chịu nhưng đây là biện pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất. Bình thường cô đều là đấm một phát vì sau khi biến dị nắm đấm của cô mạnh như bao cát vậy. Người không có thức ăn trong bụng cũng bị cô đấm một phát mà nôn ra chứ đừng nói đến người ăn nhiều, cho nên gặp tình huống này, một quả đấm có thể giải quyết tất cả.
Lúc đầu cô đã định làm nhưng người chịu đòn lại là Phương An Ngu với mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Tóc anh có một vài lọn xoăn tự nhiên, lúc làm đêm qua cô cũng không để ý nhiều, nhưng đúng là nắm mái tóc xoăn, mềm mại và ướt nhẹp thế này cho người ta cảm thấy vô cùng yếu ớt và đáng thương, đặc biệt là khi kết hợp với khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt nhắm chặt của Phương An Ngu. Quân Nguyệt Nguyệt nắm chặt tay thành nắm đấm rất nhanh nhưng cô phát hiện ra mình không thể xuống tay được...
Phương An Yến vẫn gào thét ở bên ngoài, âm thanh rất lớn, kinh động tới người làm và Quân Du cùng tới, cậu thét lên với người làm: "Cầm chìa khóa dự phòng đến đây!"
Quân Nguyệt Nguyệt nghe thấy cậu gào thét ầm ĩ như quỷ, cũng không định quan tâm, nhưng mà nhìn dáng vẻ Phương An Ngu cắn khóe môi lại khiến cô nhớ lại tối qua... Vì vậy cô chịu đựng sự khó chịu, bóp anh mở miệng, ngón tay ra sức móc họng anh vài cái, Phương An Ngu lập tức "ọe" một tiếng, không kịp quay đầu nên đã nôn hết lên áo tắm và bắp chân cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt Phương An Yến đỏ bừng, trong đầu cậu nghĩ đến anh trai bị sỉ nhục đủ điều, đầu bị ấn xuống bồn cầu uống nước, bị cái người phụ nữ điên kia bắt làm đủ chuyện kì quái, tưởng tượng ra cả một bộ phim dài tập đau đớn quằn quại vì tình nhưng đến lúc mở cửa ra, cậu và những người bên ngoài cửa đều sững sờ, đồng thời còn lùi về đằng sau một bước theo bản năng, nín thở.
Anh trai nắm áo choàng tắm của Quân Nguyệt Nguyệt, vẫn đang nôn, hình ảnh này ‘đẹp’ đến mức không dám nhìn, Quân Du không chịu được cũng ọe một tiếng, suýt chút nữa cũng nôn theo.
Vẻ măt phẫn nộ của Phương An Yến như nứt ra, nín thở đi đến gần đó nhưng lại không biết phải làm gì.
Chỉ có Quân Nguyệt Nguyệt thản nhiên đứng đó, hơi bất đắc dĩ thở dài nhưng không hề che mũi. Mức độ này chưa là gì cả, hương vị chém một đao mổ bụng mấy tang thi mới là ghê tởm. Hơn nữa có khi vì ngụy trang bọn họ phải khoét nội tạng trên người tang thi để bôi trên người mình, đến nước cũng không rửa sạch nổi cái mùi thối rữa đó.
Khi chỉ có mục đích là phải sống sót, bạn sẽ phát hiện không gì là không thể làm được.
Mà tất cả vẻ ngoài gọn gàng, xinh đẹp hay đẹp trai nhiều tiền đều không thể che giấu được con người bạn, tai mắt mũi miệng - đã là tất cả lỗ (thất khiếu) trên cơ thể con người đều là ngọn nguồn của sự dơ bẩn, nhưng rất nhiều người cho dù biết rõ cũng không có cách nào chấp nhận.
Thế nên, trên thế giới này, sẽ có người yêu bạn vừa lúc bạn xinh đẹp trẻ trung gọn gàng, nhưng cũng sẽ từ bỏ tình yêu với bạn khi bạn bị ốm đau hành hạ, dơ bẩn quấn thân, không còn gọn gàng nữa, đây vốn dĩ là tính xấu vốn có của con người.
Đương nhiên Quân Nguyệt Nguyệt không yêu Phương An Ngu, cô không chê chỉ vì cô thấy quá nhiều nên không có cảm xúc gì với chuyện lần này.
"Đóng cửa lại." Cô thấy Phương An Yến luống cuống chân tay, phất tay ra hiệu bảo cậu cút đi, thò tay vỗ hai cái sau lưng Phương An Ngu đang bị sặc giúp anh thuận khí, với tay mở vòi hoa sen điều chỉnh nước ấm, dùng chân đá văng cống thoát nước, mở vòi nước hết cỡ xối thẳng về phía anh để rửa sạch.
Phương An Yến mấp máy môi, định nói nhưng cuối cùng lại không nói, cậu đã hoàn toàn không còn tức giận, đóng cửa phòng tắm rồi mở cửa sổ phòng ngủ cho thông gió, tiếp tục chờ ở bên ngoài.
Sau ngày đầu tiên xuyên qua ngủ với Phương An Ngu, ngày thứ hai cô lại tắm uyên ương với anh. Tuy rằng lúc đầu màn tắm này cũng không quá đẹp đẽ nhưng sau đó Phương An Ngu đã đỡ khó chịu, anh ý thức được mình đã làm gì thì vô cùng ngoan ngoãn xối sạch, cuối cùng còn giúp Quân Nguyệt Nguyệt chà lưng. Đến khi hai người đã tắm táp xong, phòng tắm cũng sạch sẽ lại, trước khi chuẩn bị ra ngoài, anh đưa tay nắm tay áo choàng tắm của cô.
Quân Nguyệt Nguyệt tắm và ngâm nước ấm quá lâu, trước đó cô còn tập luyện nên bây giờ toàn thân đều ửng hồng, cộng thêm da của nguyên chủ vốn đã quyến rũ, cả người giống như một đóa hoa đang độ nở rộ.
"Làm gì vậy?" Cô quay lại nhìn Phương An Ngu, thấy toàn thân anh cũng ửng hồng, tóc ướt sũng nước, tóc mái quăn không che được cái trán đầy đặn, cô với tay kéo tóc của anh xuống, nhướng mày nhìn anh.
Thì ra tóc mái này mới là nguyên nhân của sự lừa gạt - lúc xõa tóc che trán đi thì có vẻ vô hại, nhưng khi vén tóc lên nhìn tổng thể anh vẫn rất đàn ông.
Phương An Ngu mấp máy môi, anh định nói cảm ơn nhưng khi đưa tay xuống tìm đồ theo thói quen lại phát hiện giờ cả người mình chỉ có mỗi cái khăn tắm che thân, không có quyển sổ nhỏ để viết.
Anh không nói ra được, chỉ có thể mở to mắt nhìn cô.
Quân Nguyệt Nguyệt đợi một lúc, phì cười, "Hai chúng ta không có cách nào trò chuyện được, đi ra ngoài trước đã, không lát nữa thành bong bóng mất." Nói xong cô kéo cửa đi ra trước.
Còn Phương An Ngu đứng ở cửa phòng tắm, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lúc sau, Phương An Yến luôn đợi ở ngoài thấy Quân Nguyệt Nguyệt đi ra nhưng không thấy anh trai cậu đâu, lúc này mới kéo cửa phòng tắm đi vào, kéo Phương An Ngu đang ngơ ngác không biết tại sao ra ngoài.
Ban đầu phòng tắm có hai cái áo choàng tắm, buổi sáng Quân Nguyệt Nguyệt mặc một cái, hiện tại cô mặc cái còn lại, nên lúc này trên người Phương An Ngu chỉ có một chiếc khăn tắm. Điều này khiến cho những dấu vết trên người anh không thể che giấu được, Phương An Yến kéo anh trai ra ngoài, nhìn trên người anh, lập tức cứng họng, mặt đỏ tận mang tai, cơn giận vừa mới tiêu tan lại lập tức bốc lên...
Cậu quay đầu hỏi người phụ nữ điên kia: "Đây là chuyện gì đây? Cô điên thật rồi!"
Quân Nguyệt Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ khi đối diện nam chính gần như vừa thấy cô là xù lông, nhưng là ngoài miệng lại không muốn chịu thua, thuận miệng trả lời: “Trên người tôi còn nhiều hơn, anh trai anh khi trên giường rất mạnh bạo, chỉ thích kiểu này, không những thế, anh ấy còn đùa giỡn,”
Quân Nguyệt Nguyệt dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, cậy Phương An Ngu không nghe được, thản nhiên bịa chuyện với Phương An Yến: “Anh lại gào cái quỷ gì thế? Cần tôi cho anh nhìn không…?”
Phương An Yến nghẹn lời, nhưng ngay sau đó nghĩ đến điều gì, lập tức phản bác:
“Cô nói xạo! Rõ ràng trên người cô …”
“Chà chà…” Quân Nguyệt Nguyệt cố ý nói về phía Phương An Ngu đang chậm rãi mặc quần áo “Chồng ơi anh có nghe thấy không? Em trai anh thừa nhận cậu ấy nhìn trộm em kìa…”
Phương An Yến quay ngoắt đầu lại, vẻ mặt gần như hoảng loạn nhìn anh trai, nhưng Phương An Ngu không hề quay lại, rõ ràng là không nghe được. Cậu lại “rắc” một cái quay cổ về, dáng vẻ như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Anh trai không thể nghe được, thế mà cậu vẫn bị người phụ nữ này kéo theo.
“Cô có biết xấu hổ hay không? Sao cô có thể cùng anh trai tôi…?” Phương An Yến đứng yên như con thú bị nhốt đang xoay vòng, chỉ vào Quân Nguyệt Nguyệt, cô cô cô… mãi mà không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Quân Nguyệt Nguyệt ôm cánh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn cậu như con lừa kéo cối xay chạy vòng tròn mãi không thoát ra được.
Cậu rối rắm một lúc, lại nhìn thoáng qua anh trai, đè cảm xúc nóng nảy xuống, cố ép mình tỉnh táo lại, nói: "Chờ mấy hôm nữa ông cô trở về, chúng ta hẹn nhau nói chuyện."
Quân Nguyệt Nguyệt ôm cánh tay tựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài, tâm trạng khá tốt, "Được, quả thực chúng ta cần phải nói chuyện cho ra nhẽ chút."
Cô phải mau chóng thoát khỏi cốt truyện của nam nữ chính, sống một cuộc sống an nhàn. Sống cùng với Phương An Ngu chắc chắn sẽ dính dáng đến cốt truyện. Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn nên càng nói chuyện sớm càng tốt.
"Cô và anh trai chuẩn bị đi.” Phương An Yến nhéo mi tâm, "Ngày mai chúng ta đi thăm ông cụ Quân."
"Ừ," Quân Nguyệt Nguyệt lên tiếng trả lời.
Cô nhớ rõ đoạn này, về quê thăm ông cụ Quân - người nắm quyền thực sự ở nhà họ Quân, trong tay ông cụ có một miếng, nghe nói có giá vài tỷ, là mơ ước của tất cả ông chủ bất động sản của cả thành phố Khâu Hải.
Lần này trở về, trên danh nghĩa là nguyên chủ và Phương An Ngu lại mặt về thăm ông nội sau một tháng kết hôn, thực chất đây là một lần thử thách. Ông cụ Quân sắp xếp cho bốn người hai bài thử thách, thực tế cũng là cơ hội cuối cùng cho nữ phụ độc ác, bởi người làm ông nội, nào ai muốn thiên vị cháu gái ruột của mình cơ chứ?
Đương nhiên ông cụ cũng hy vọng cháu gái có chân tay khỏe mạnh có thể đi lại tự nhiên là nguyên chủ có thể hiểu chuyện, có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề của gia đình, có phẩm hạnh đoan chính, như vậy ông cụ mới có thể yên tâm giao một cháu gái khác đi lại không tiện cho cô. Ông cũng đã nhiều tuổi rồi, con trai, con dâu và bạn đời đã qua đời rồi mà ông cũng không sống thêm được mấy năm nữa…
Có điều trong đầu nguyên chủ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để quyến rũ nam chính, nên không vượt qua bài thử thách. Đáng tiếc, cuối cùng ông cụ Quân đành giao Quân Du cho Phương An Yến.
Mà lần này đi, Quân Nguyệt Nguyệt cũng không có ý định thông qua thử thách vô dụng gì gì đó. Thông thường trong tiểu thuyết, người tranh giành nam chính không bao giờ có kết cục tốt đẹp, vì đây là lần đầu tiên cô xuyên sách nhưng không phải lần đầu tiên đọc sách.
Hơn nữa sống lại lần nữa, Quân Nguyệt Nguyệt không muốn tham gia những chuyện lộn xộn như thế, kể cả cho cô, cô cũng không làm. Năm năm ở mạt thế, yêu cầu với cuộc sống của cô vô cùng thấp, chỉ cần ăn no mặc ấm, tốt nhất là thêm một người đàn ông làm ấm giường nữa, thế là đủ rồi.
Dù thế nào cũng là thân phận cô cả nhà họ Quân, chỉ chút tiền cũng đã là tiền người bình thường cả đời cũng không thể nào kiếm được, việc gì phải đâm đầu dây dưa chứ, có biết mệt hay không?
Nhớ lại tình tiết xong, Quân Nguyệt Nguyệt đang cân nhắc có nên cứ thế làm theo cách của nguyên chủ làm hay không thì đột nhiên bị ai đó đẩy một cái.
Vừa quay đầu thấy mặt Phương An Yến, cô nhíu mày nói: “Sao anh còn chưa đi? Định nhìn tôi thay quần áo sao?”
Phương An Yến gần như không nổi đóa khi bị Quân Nguyệt Nguyệt kích thích nữa rồi, lần này cậu không hề giống con cóc - chọc một cái là nhảy dựng lên, mà là chỉ đến gần cô, nói nhỏ: “Cô không được chạm vào anh trai tôi!”
Ngay từ đầu cuộc hôn nhân này đã xác định là sẽ ly hôn, lúc Phương An Yến biết anh trai và người phụ nữ này ngủ cùng nhau thì rất rối loạn. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn muốn bảo vệ anh trai nên lần này thật sự rất tức giận, nếu đã muốn ly hôn thì còn làm việc của phu thê chân chính làm gì?
Quân Nguyệt Nguyệt vốn đã không còn thiện cảm với Phương An Yến, nghe thấy thế nhìn thoáng Phương An Ngu không biết đang làm gì trong phòng ngủ, nở nụ cười, nhưng không phải cao hứng là mà không kiên nhẫn.
“Tôi không chạm vào anh ấy…”
Cô duỗi tay nắm cằm Phương An Yến.
“Vậy tôi đây chạm vào anh à? Chẳng lẽ buổi tối anh để cửa chờ tôi?”
“Quân Duyệt!”
Phương An Yến cao hơn Quân Nguyệt Nguyệt nửa cái đầu, cậu khinh thường túm lấy tay cô, đè lên phía sau cửa sổ. Dĩ nhiên đây là động tác theo bản năng, Quân Nguyệt Nguyệt cảm thấy sửng sốt nhưng cũng có thể hiểu được, dẫu sao cậu cũng là nam chính của tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết mà.
Phương An Yến giống như một con khủng long bạo chúa, một tay đè cổ tay Quân Nguyệt Nguyệt, một tay chỉ vào chóp mũi cô, nói: “Cô còn dám như vậy, tôi sẽ…”
“Anh trai anh ở đằng sau kìa.” Quân Nguyệt Nguyệt nhìn đằng sau qua vai cậu, đột nhiên nói.
“Cô đừng lấy anh trai ra dọa tôi!” Phương An Yến còn định tiếp tục uy hiếp, đã bị ai đó vỗ bả vai.
Một tay Quân Nguyệt Nguyệt bị cậu túm, một tay chống lên cửa sổ, nhìn về phía Phương An Ngu cười với Phương An Ngu, huýt một khúc sáo vô cùng phức tạp, đồng thời vẫy tay với phía anh.
Cả người Phương An Yến cứng đờ.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Phương An Yến: Không được chạm vào anh trai tôi nữa!
Quân Nguyệt Nguyệt: Tôi không chạm nữa nhưng nếu anh trai anh chủ động chạm vào tôi thì làm thế nào?
Quân Nguyệt Nguyệt nắm tóc Phương An Ngu, quay đầu lại thấy Phương An Yến đang chạy về phía bên này, vẻ mặt dữ tợn nổi hết gân xanh lên, chạy được một nửa đường còn va vào ghế sô pha, nhưng vẫn bất chấp đau đớn lao tới khiến cô có cảm giác như người mình vừa thấy không phải Phương An Yến mà là một tang thi nổi cơn điên.
Tay cô vẫn đang nắm tóc Phương An Ngu, thấy anh đau đớn bám vào bồn cầu, sau khi bị cô bóp yết hầu thì bắt đầu nôn vào bồn cầu. Thấy vậy cô buông lỏng Phương An Ngu ra, tay chân nhanh nhẹn khóa cửa trước khi Phương An Yến bổ nhào tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương An Yến không kịp dừng lại, tông thẳng vào cửa gây ra tiếng động vô cùng lớn, cậu trợn mắt lên như sắp nứt ra mà liều mạng gõ cửa, điên cuồng gào lên ở bên ngoài, "Quân Duyệt, cô đang làm cái gì! Mở cửa! Nếu cô dám động vào anh trai tôi, tôi thề cô nhất định sẽ hối hận...!"
Quân Nguyệt Nguyệt không đáp lại cậu, cái cửa này khá chắc chắn mà Phương An Yến cũng chẳng phải tang thi thật nên không phá được dễ dàng như vậy. Cô thấy Phương An Ngu nôn khan vài lần nhưng không nôn ra được nữa, nhíu mày đưa tay cầm lấy tóc anh để anh ngẩng đầu lên.
"Tôi không biết nói thế nào cho anh hiểu, nhưng anh bây giờ phải nôn ra." Cô ở mạt thế nhiều năm nên cũng thấy không ít chuyện kiểu này: Có rất nhiều người quá đói bụng đến mức lúc đi thu thập vật tư bất ngờ nhìn thấy đồ ăn thì sẽ ăn điên cuồng. Hậu quả là đại não không phản ứng kịp, đến khi ý thức là không được ăn thêm nữa thì đồ ăn đã đẩy đến cổ rồi. Nhất là lương khô nén, sẽ trương lên giống như bánh bích quy và mì ăn liền, ngay khi ăn xong thì không sao, nhưng sau một lúc sẽ bị chướng bụng muốn chết.
Mạt thế nào có có bác sĩ chữa trị, Quân Nguyệt Nguyệt chỉ biết một biện pháp đơn giản và thô bạo nhất, chính là biện pháp khiến người lỡ ăn phải ói ra. Dù sẽ rất khó chịu nhưng đây là biện pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất. Bình thường cô đều là đấm một phát vì sau khi biến dị nắm đấm của cô mạnh như bao cát vậy. Người không có thức ăn trong bụng cũng bị cô đấm một phát mà nôn ra chứ đừng nói đến người ăn nhiều, cho nên gặp tình huống này, một quả đấm có thể giải quyết tất cả.
Lúc đầu cô đã định làm nhưng người chịu đòn lại là Phương An Ngu với mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Tóc anh có một vài lọn xoăn tự nhiên, lúc làm đêm qua cô cũng không để ý nhiều, nhưng đúng là nắm mái tóc xoăn, mềm mại và ướt nhẹp thế này cho người ta cảm thấy vô cùng yếu ớt và đáng thương, đặc biệt là khi kết hợp với khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt nhắm chặt của Phương An Ngu. Quân Nguyệt Nguyệt nắm chặt tay thành nắm đấm rất nhanh nhưng cô phát hiện ra mình không thể xuống tay được...
Phương An Yến vẫn gào thét ở bên ngoài, âm thanh rất lớn, kinh động tới người làm và Quân Du cùng tới, cậu thét lên với người làm: "Cầm chìa khóa dự phòng đến đây!"
Quân Nguyệt Nguyệt nghe thấy cậu gào thét ầm ĩ như quỷ, cũng không định quan tâm, nhưng mà nhìn dáng vẻ Phương An Ngu cắn khóe môi lại khiến cô nhớ lại tối qua... Vì vậy cô chịu đựng sự khó chịu, bóp anh mở miệng, ngón tay ra sức móc họng anh vài cái, Phương An Ngu lập tức "ọe" một tiếng, không kịp quay đầu nên đã nôn hết lên áo tắm và bắp chân cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt Phương An Yến đỏ bừng, trong đầu cậu nghĩ đến anh trai bị sỉ nhục đủ điều, đầu bị ấn xuống bồn cầu uống nước, bị cái người phụ nữ điên kia bắt làm đủ chuyện kì quái, tưởng tượng ra cả một bộ phim dài tập đau đớn quằn quại vì tình nhưng đến lúc mở cửa ra, cậu và những người bên ngoài cửa đều sững sờ, đồng thời còn lùi về đằng sau một bước theo bản năng, nín thở.
Anh trai nắm áo choàng tắm của Quân Nguyệt Nguyệt, vẫn đang nôn, hình ảnh này ‘đẹp’ đến mức không dám nhìn, Quân Du không chịu được cũng ọe một tiếng, suýt chút nữa cũng nôn theo.
Vẻ măt phẫn nộ của Phương An Yến như nứt ra, nín thở đi đến gần đó nhưng lại không biết phải làm gì.
Chỉ có Quân Nguyệt Nguyệt thản nhiên đứng đó, hơi bất đắc dĩ thở dài nhưng không hề che mũi. Mức độ này chưa là gì cả, hương vị chém một đao mổ bụng mấy tang thi mới là ghê tởm. Hơn nữa có khi vì ngụy trang bọn họ phải khoét nội tạng trên người tang thi để bôi trên người mình, đến nước cũng không rửa sạch nổi cái mùi thối rữa đó.
Khi chỉ có mục đích là phải sống sót, bạn sẽ phát hiện không gì là không thể làm được.
Mà tất cả vẻ ngoài gọn gàng, xinh đẹp hay đẹp trai nhiều tiền đều không thể che giấu được con người bạn, tai mắt mũi miệng - đã là tất cả lỗ (thất khiếu) trên cơ thể con người đều là ngọn nguồn của sự dơ bẩn, nhưng rất nhiều người cho dù biết rõ cũng không có cách nào chấp nhận.
Thế nên, trên thế giới này, sẽ có người yêu bạn vừa lúc bạn xinh đẹp trẻ trung gọn gàng, nhưng cũng sẽ từ bỏ tình yêu với bạn khi bạn bị ốm đau hành hạ, dơ bẩn quấn thân, không còn gọn gàng nữa, đây vốn dĩ là tính xấu vốn có của con người.
Đương nhiên Quân Nguyệt Nguyệt không yêu Phương An Ngu, cô không chê chỉ vì cô thấy quá nhiều nên không có cảm xúc gì với chuyện lần này.
"Đóng cửa lại." Cô thấy Phương An Yến luống cuống chân tay, phất tay ra hiệu bảo cậu cút đi, thò tay vỗ hai cái sau lưng Phương An Ngu đang bị sặc giúp anh thuận khí, với tay mở vòi hoa sen điều chỉnh nước ấm, dùng chân đá văng cống thoát nước, mở vòi nước hết cỡ xối thẳng về phía anh để rửa sạch.
Phương An Yến mấp máy môi, định nói nhưng cuối cùng lại không nói, cậu đã hoàn toàn không còn tức giận, đóng cửa phòng tắm rồi mở cửa sổ phòng ngủ cho thông gió, tiếp tục chờ ở bên ngoài.
Sau ngày đầu tiên xuyên qua ngủ với Phương An Ngu, ngày thứ hai cô lại tắm uyên ương với anh. Tuy rằng lúc đầu màn tắm này cũng không quá đẹp đẽ nhưng sau đó Phương An Ngu đã đỡ khó chịu, anh ý thức được mình đã làm gì thì vô cùng ngoan ngoãn xối sạch, cuối cùng còn giúp Quân Nguyệt Nguyệt chà lưng. Đến khi hai người đã tắm táp xong, phòng tắm cũng sạch sẽ lại, trước khi chuẩn bị ra ngoài, anh đưa tay nắm tay áo choàng tắm của cô.
Quân Nguyệt Nguyệt tắm và ngâm nước ấm quá lâu, trước đó cô còn tập luyện nên bây giờ toàn thân đều ửng hồng, cộng thêm da của nguyên chủ vốn đã quyến rũ, cả người giống như một đóa hoa đang độ nở rộ.
"Làm gì vậy?" Cô quay lại nhìn Phương An Ngu, thấy toàn thân anh cũng ửng hồng, tóc ướt sũng nước, tóc mái quăn không che được cái trán đầy đặn, cô với tay kéo tóc của anh xuống, nhướng mày nhìn anh.
Thì ra tóc mái này mới là nguyên nhân của sự lừa gạt - lúc xõa tóc che trán đi thì có vẻ vô hại, nhưng khi vén tóc lên nhìn tổng thể anh vẫn rất đàn ông.
Phương An Ngu mấp máy môi, anh định nói cảm ơn nhưng khi đưa tay xuống tìm đồ theo thói quen lại phát hiện giờ cả người mình chỉ có mỗi cái khăn tắm che thân, không có quyển sổ nhỏ để viết.
Anh không nói ra được, chỉ có thể mở to mắt nhìn cô.
Quân Nguyệt Nguyệt đợi một lúc, phì cười, "Hai chúng ta không có cách nào trò chuyện được, đi ra ngoài trước đã, không lát nữa thành bong bóng mất." Nói xong cô kéo cửa đi ra trước.
Còn Phương An Ngu đứng ở cửa phòng tắm, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lúc sau, Phương An Yến luôn đợi ở ngoài thấy Quân Nguyệt Nguyệt đi ra nhưng không thấy anh trai cậu đâu, lúc này mới kéo cửa phòng tắm đi vào, kéo Phương An Ngu đang ngơ ngác không biết tại sao ra ngoài.
Ban đầu phòng tắm có hai cái áo choàng tắm, buổi sáng Quân Nguyệt Nguyệt mặc một cái, hiện tại cô mặc cái còn lại, nên lúc này trên người Phương An Ngu chỉ có một chiếc khăn tắm. Điều này khiến cho những dấu vết trên người anh không thể che giấu được, Phương An Yến kéo anh trai ra ngoài, nhìn trên người anh, lập tức cứng họng, mặt đỏ tận mang tai, cơn giận vừa mới tiêu tan lại lập tức bốc lên...
Cậu quay đầu hỏi người phụ nữ điên kia: "Đây là chuyện gì đây? Cô điên thật rồi!"
Quân Nguyệt Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ khi đối diện nam chính gần như vừa thấy cô là xù lông, nhưng là ngoài miệng lại không muốn chịu thua, thuận miệng trả lời: “Trên người tôi còn nhiều hơn, anh trai anh khi trên giường rất mạnh bạo, chỉ thích kiểu này, không những thế, anh ấy còn đùa giỡn,”
Quân Nguyệt Nguyệt dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, cậy Phương An Ngu không nghe được, thản nhiên bịa chuyện với Phương An Yến: “Anh lại gào cái quỷ gì thế? Cần tôi cho anh nhìn không…?”
Phương An Yến nghẹn lời, nhưng ngay sau đó nghĩ đến điều gì, lập tức phản bác:
“Cô nói xạo! Rõ ràng trên người cô …”
“Chà chà…” Quân Nguyệt Nguyệt cố ý nói về phía Phương An Ngu đang chậm rãi mặc quần áo “Chồng ơi anh có nghe thấy không? Em trai anh thừa nhận cậu ấy nhìn trộm em kìa…”
Phương An Yến quay ngoắt đầu lại, vẻ mặt gần như hoảng loạn nhìn anh trai, nhưng Phương An Ngu không hề quay lại, rõ ràng là không nghe được. Cậu lại “rắc” một cái quay cổ về, dáng vẻ như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Anh trai không thể nghe được, thế mà cậu vẫn bị người phụ nữ này kéo theo.
“Cô có biết xấu hổ hay không? Sao cô có thể cùng anh trai tôi…?” Phương An Yến đứng yên như con thú bị nhốt đang xoay vòng, chỉ vào Quân Nguyệt Nguyệt, cô cô cô… mãi mà không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Quân Nguyệt Nguyệt ôm cánh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn cậu như con lừa kéo cối xay chạy vòng tròn mãi không thoát ra được.
Cậu rối rắm một lúc, lại nhìn thoáng qua anh trai, đè cảm xúc nóng nảy xuống, cố ép mình tỉnh táo lại, nói: "Chờ mấy hôm nữa ông cô trở về, chúng ta hẹn nhau nói chuyện."
Quân Nguyệt Nguyệt ôm cánh tay tựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài, tâm trạng khá tốt, "Được, quả thực chúng ta cần phải nói chuyện cho ra nhẽ chút."
Cô phải mau chóng thoát khỏi cốt truyện của nam nữ chính, sống một cuộc sống an nhàn. Sống cùng với Phương An Ngu chắc chắn sẽ dính dáng đến cốt truyện. Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn nên càng nói chuyện sớm càng tốt.
"Cô và anh trai chuẩn bị đi.” Phương An Yến nhéo mi tâm, "Ngày mai chúng ta đi thăm ông cụ Quân."
"Ừ," Quân Nguyệt Nguyệt lên tiếng trả lời.
Cô nhớ rõ đoạn này, về quê thăm ông cụ Quân - người nắm quyền thực sự ở nhà họ Quân, trong tay ông cụ có một miếng, nghe nói có giá vài tỷ, là mơ ước của tất cả ông chủ bất động sản của cả thành phố Khâu Hải.
Lần này trở về, trên danh nghĩa là nguyên chủ và Phương An Ngu lại mặt về thăm ông nội sau một tháng kết hôn, thực chất đây là một lần thử thách. Ông cụ Quân sắp xếp cho bốn người hai bài thử thách, thực tế cũng là cơ hội cuối cùng cho nữ phụ độc ác, bởi người làm ông nội, nào ai muốn thiên vị cháu gái ruột của mình cơ chứ?
Đương nhiên ông cụ cũng hy vọng cháu gái có chân tay khỏe mạnh có thể đi lại tự nhiên là nguyên chủ có thể hiểu chuyện, có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề của gia đình, có phẩm hạnh đoan chính, như vậy ông cụ mới có thể yên tâm giao một cháu gái khác đi lại không tiện cho cô. Ông cũng đã nhiều tuổi rồi, con trai, con dâu và bạn đời đã qua đời rồi mà ông cũng không sống thêm được mấy năm nữa…
Có điều trong đầu nguyên chủ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để quyến rũ nam chính, nên không vượt qua bài thử thách. Đáng tiếc, cuối cùng ông cụ Quân đành giao Quân Du cho Phương An Yến.
Mà lần này đi, Quân Nguyệt Nguyệt cũng không có ý định thông qua thử thách vô dụng gì gì đó. Thông thường trong tiểu thuyết, người tranh giành nam chính không bao giờ có kết cục tốt đẹp, vì đây là lần đầu tiên cô xuyên sách nhưng không phải lần đầu tiên đọc sách.
Hơn nữa sống lại lần nữa, Quân Nguyệt Nguyệt không muốn tham gia những chuyện lộn xộn như thế, kể cả cho cô, cô cũng không làm. Năm năm ở mạt thế, yêu cầu với cuộc sống của cô vô cùng thấp, chỉ cần ăn no mặc ấm, tốt nhất là thêm một người đàn ông làm ấm giường nữa, thế là đủ rồi.
Dù thế nào cũng là thân phận cô cả nhà họ Quân, chỉ chút tiền cũng đã là tiền người bình thường cả đời cũng không thể nào kiếm được, việc gì phải đâm đầu dây dưa chứ, có biết mệt hay không?
Nhớ lại tình tiết xong, Quân Nguyệt Nguyệt đang cân nhắc có nên cứ thế làm theo cách của nguyên chủ làm hay không thì đột nhiên bị ai đó đẩy một cái.
Vừa quay đầu thấy mặt Phương An Yến, cô nhíu mày nói: “Sao anh còn chưa đi? Định nhìn tôi thay quần áo sao?”
Phương An Yến gần như không nổi đóa khi bị Quân Nguyệt Nguyệt kích thích nữa rồi, lần này cậu không hề giống con cóc - chọc một cái là nhảy dựng lên, mà là chỉ đến gần cô, nói nhỏ: “Cô không được chạm vào anh trai tôi!”
Ngay từ đầu cuộc hôn nhân này đã xác định là sẽ ly hôn, lúc Phương An Yến biết anh trai và người phụ nữ này ngủ cùng nhau thì rất rối loạn. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn muốn bảo vệ anh trai nên lần này thật sự rất tức giận, nếu đã muốn ly hôn thì còn làm việc của phu thê chân chính làm gì?
Quân Nguyệt Nguyệt vốn đã không còn thiện cảm với Phương An Yến, nghe thấy thế nhìn thoáng Phương An Ngu không biết đang làm gì trong phòng ngủ, nở nụ cười, nhưng không phải cao hứng là mà không kiên nhẫn.
“Tôi không chạm vào anh ấy…”
Cô duỗi tay nắm cằm Phương An Yến.
“Vậy tôi đây chạm vào anh à? Chẳng lẽ buổi tối anh để cửa chờ tôi?”
“Quân Duyệt!”
Phương An Yến cao hơn Quân Nguyệt Nguyệt nửa cái đầu, cậu khinh thường túm lấy tay cô, đè lên phía sau cửa sổ. Dĩ nhiên đây là động tác theo bản năng, Quân Nguyệt Nguyệt cảm thấy sửng sốt nhưng cũng có thể hiểu được, dẫu sao cậu cũng là nam chính của tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết mà.
Phương An Yến giống như một con khủng long bạo chúa, một tay đè cổ tay Quân Nguyệt Nguyệt, một tay chỉ vào chóp mũi cô, nói: “Cô còn dám như vậy, tôi sẽ…”
“Anh trai anh ở đằng sau kìa.” Quân Nguyệt Nguyệt nhìn đằng sau qua vai cậu, đột nhiên nói.
“Cô đừng lấy anh trai ra dọa tôi!” Phương An Yến còn định tiếp tục uy hiếp, đã bị ai đó vỗ bả vai.
Một tay Quân Nguyệt Nguyệt bị cậu túm, một tay chống lên cửa sổ, nhìn về phía Phương An Ngu cười với Phương An Ngu, huýt một khúc sáo vô cùng phức tạp, đồng thời vẫy tay với phía anh.
Cả người Phương An Yến cứng đờ.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Phương An Yến: Không được chạm vào anh trai tôi nữa!
Quân Nguyệt Nguyệt: Tôi không chạm nữa nhưng nếu anh trai anh chủ động chạm vào tôi thì làm thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.