Chương 31: Cuối cùng mình chỉ là người bơ vơ
Xanh Biếc
11/09/2024
Ông Lệ vui vẽ ôm Bạch Nghiêm một cái thân thuộc. Ông Lệ vốn tính cách khá ôn hòà, thấu đáo nênông luôn muốn có Bạch Nghiêm làm con rể mình. Nhưng ngặt nổi Bạch Nghiêm quá xa cách con gái ông, mặc dù người lớn hai nhà có nói vô. Ông không dám ép buộc Bạch Nghiêm vì anh không thể nói là làm, đến ông Lệ thân quen cũng phải khách sáo, kiên dè trước Bạch Nghiêm.
Anh Bạch người ta rất nhớ anh đó.Chào em Lệ Na.Lệ Na Na lời nói khá phóng khoáng, một phần muốn dặt mặt Vân Hy một chú, đi đến ôm trọn vòng tay Bạch Nghiêm, cái đầu dụi dụi vào cánh tay của anh như đang làm nũng. Khẳng định chủ quyền của bản thân...
Nhiều năm qua Lệ Na Na luôn ảo tưởng mình là một phần của Bạch Nghiêm, bản thân cô luôn nghỉ Bạch Nghiêm chẳng có ai bên cạnh. Chỉ vì bản tính của Bạch Nghiêm quá lạnh lùng mà Lệ Na Na luôn cảm thấy anh mình vì mà chẳng để ai vào mắt. Nhiều khi cô cố đụng chạm cơ thể Bạch Nghiêm cũng không từ chối, Bạch Nghiêm cũng khá chiều cô vì cô đến những nơi thuộc sở hữu của Bạch Thị khá tự nhiên, không hề cấm cản. Ngày hôm nay
Bạch Nghiêm bước bên một cô gái mới Lệ Na Na chỉ đơn giản nghỉ là một cô người tình của anh. Không hơn cô về địa vị, gia thế thì sau hôm nay Bạch Nghiêm cũng cho cô ta ra đường thôi.
Vân Hy bị một màn trước mắt làm cho ngơ người. Hai mắt thoáng buồn một chút nhìn cô gái xinh đẹp kia chiếm láy anh. Vân Hy bây giờ như người thừa thải giữa bọn họ, chỉ đứng bơ vơ kế bên.
Bạch Nghiêm cũng không gỡ bàn tay kia ra khỏi người mình.
Hôm nay trông em rất lộng lãy.Cảm ơn anh.Ông Lệ đứng bên cạnh nhìn con gái mình mà lắc đầu, chỉ mong cho hai đứa nhỏ thành đôi...
Anh đây là ai thế.Đây là Vân Hy thư ký của anh.Hai cô gái cuối đầu chào nhau, đôi mắt Vân Hy thoáng nhẹ một sự mất mát. Cô đang chông chờ điều gì chăng...
Bạch Nghiêm khẽ gỡ đôi tay đang ôm chầm láy mình, Lệ Na Na bị hụt hẩn một chút vì muốn hôm nay cùng Bạch Nghiêm đi tiếp khách với cha cô.
Cháu xin phép đi chào hỏi một chút.Được cháu đi đi.Bạch Nghiêm quay sang nắm láy bàn tay Vân Hy kéo đi qua những vị khách khác. Chỉ là Vân Hy không dễ chịu máy né tránh bàn tay của Bạch Nghiêm. Bạch Nghiêm nhìn người con mèo nhỏ trong lòng đang làm lãy mình mà vui mừng trong lòng.
Chào giám đốc Bạch.Chào ngài.Tiếng chào hỏi vô cùng rộn rã, nhộn nhịp ai thấy Bạch Nghiêm tới cũng đều muốn chào hỏi làm quen nên anh cũng khá bận, nhưng bàn tay nhất quyết không rời khỏi vòng eo của Vân Hy mặc cho ai kia đang cố gắng giãn ra.
Đến màn nhập tiệc Bạch Nghiêm láy cho cô một ít thức ăn, cũng từ chiều giờ không có cái gì trong bụng nên ăn khá ngon miệng. Bạch Nghiêm láy cho cô một ly nước ép táo, mình thì nhâm nhi ly rượu nhìn Vân Hy ăn một cách dễ thương, đôi mắt không yên phận lại nhìn xuống mảng lưng trắng xót, mịn màng chẳng thấy một vết lông tơ.
Bàn tay không yên phận vuốt ve cái lưng kia.
Vân Hy đang chăm chú ăn lại ngưng đũa một chút, liếc xéo người kia.
Đừng mà ở đây là nơi đông người đó.Thì em cứ ăn đi, anh đâu có làm gìAnh...Tài nào cũng không qua khỏi lời nói của anh. Vô cũng liên xỉ...
Từ xa xa ánh mắt Lệ Na Na như dao gâm hướng về Vân Hy...mọi cử chỉ nhẹ nhàng anh chưa bao giờ thể hiện với cô.
- Phiền hai người một chút nhé. Anh Bạch ba của em có chuyện muốn nói với anh. Anh có thể qua đó được không
Anh nhìn qua Vân Hy ...
Anh cứ đi đi, em ra ngoài hóng gió một chút.Không được đi lung tung biết không? Anh sẽ ra sớm.Dạ.Bạch Nghiêm đi theo Lệ Na Na vào một góc bàn chuyện công việc.
Bạch Nghiêm ít giây lại quan sát Vân Hy một chút. Bóng dáng nhỏ nhắn kia, lúc này cũng đi ra ngoài cửa chắc là cô đi ra vườn rồi.
Vân Hy nhìn khu vườn rộng rãi, trải đầy cỏ nhân tạo phủ xanh cả con đường. Dãi đèn sáng sáng trưng như ban ngày, càng làm cô như trắng toát mềm mại dưới ánh đèn. Ngồi lên chiếc xích đu, giày cũng tháo ra hai bàn chân xinh đung đưa theo đu.
Hồn cũng thả theo nhịp xích đu... Thế giới của anh quả thật khác biệt. Từ lúc nảy cô gái kia đến bên anh thì Vân Hy mới chợt nhận ra bản thân mình chỉ là một bông hoa dại thì làm sau sánh ngang được với anh chứ. Với lại những ngày qua chỉ một mình cô tự tương tư anh. Ngoài hành động thân mật ra Bạch Nghiêm cũng chưa hề nói cô là bạn gái anh. Lúc nảy cô gái kia ôm chầm láy anh, anh cũng không hề bài xích, xa lánh bỏ mặc cô một bên.
Ngọn gió thoáng qua làm cho Vân Hy khẽ rùng mình một cái nhẹ....
- Anh có thể làm quen với em được không?
Người đàn ông này vóc dáng cao gầy so với Bạch Nghiêm thì hoàn toàn chênh lệch.
- À, chào anh. Xin lỗi tôi có chuyện nên cần vào trong trước.
Vân Hy vừa lướt qua người cậu ta thì cánh tay đã bị chặn lại.
- Em sợ tôi sau, ở đây đông người mà em sợ cái gì?
Vân Hy nghỉ lại cũng phải, ở bên trong nhìn ra khá rõ quan sát anh ta một lượt trong rất điềm tĩnh, phong thái như một cậu thư sinh. Người ta cũng chào hỏi mình đàng hoàn cũng không có gì mà mình lại cảnh giác như thế.
À không có,Em được mời tới bữa tiệc à.Em đi cùng với giám đốc.Vậy là em là thư ký à.Đúng rồi ạ.Anh cũng làm trưởng phòng nhưng cũng không thích những nơi trong đó nên ra đây.À da.Cậu ta cầm trên tay hai ly nước sẵn, một ly nước ép một ly rượu. Đưa cho Vân Hy ly nước ép.
- Chúng cụng ly nào.
Cậu ta nói chuyện khá vui vẽ nên Vân Hy cũng nói chuyện một hồi khá hợp ý nhưng... choang, tiếng ly thuy tinh rơi xuống nền cỏ vỡ vụng tạo ra âm thâm lớn nhưng bên trong khá ồn lại không ngay được sự chú ý.
Cậu ta nhanh chóng ôm trọn Vân Hy vào lòng, hít láy hương thơm thiếu nữ, da thịt mát mẻ càng làm hắn ta lộ vẻ mặt biến thái, dê xòm. Miệng nhếch nụ cười gê tởm bế bổng Vân Hy ra khỏi cổng.
- Thả cô ấy xuống.
Bạch Nghiêm chân dài chạy vội vàng.
Hắn ta biết mình không thoát được nên thả Vân Hy xuống nền cỏ, bỏ chạy thụt mạng.
Bạch Nghiêm thấy cô bất tỉnh bước tới bế Vân Hy ra xe chạy một hơi về nhà.
- Nóng... quá.
Anh Bạch Nghiêm....Xe vừa đáp vào nhà nhìn cơ thể cô ửng đỏ anh cũng đoán được là bị bỏ thuốc. Nhanh chóng bế Vân Hy lên phòng đặt lên nệm êm ái. Vân Hy uốn éo thân mình,
- Rất nóng... hức hức
Cơ thể nóng ran khó chịu, vạt váy vì đôi chân không yên phận mà đã xoắn lên tới bờ mông khoe ra đôi chân dài mượt mà.
Bạch Nghiêm nắm láy hai tay của cô, tráng Vân Hy càng quấy.
- Ngoan nào Vân Hy.
Vân Hy nước mắt trực trào cố gắng thoát khỏi đôi tay của Bạch Nghiêm. Bây giờ Vân Hy chẳng còn một chút ý thức muốn nhào đến cấu xé Bạch Nghiêm, muốn hòa quyện cùng anh.
Bạch Nghiêm đè lên cơ thể nhỏ nhắn, thân người anh cao to bao bộc cô chẵn còn kẻ hở. Hai đôi môi hòà quyện, càng mút phát ra âm thanh ái muội. Vâny Hy say mê ôm đầu Bạch Nghiêm, càng ép chặt anh xát lại cơ thể mình.
- Ừm...
Bạch Nghiêm mút láy cái lưỡi không xương, đến nước miếng của cô cũng ngọt ngào. Dời đôi môi lại hôn khắp mặt
Vân Hy, hôn cái má phấn nộn, cắn nhẹ lên cái cằm xinh đẹp, để lại một khoảng ướt át.
Anh Bạch người ta rất nhớ anh đó.Chào em Lệ Na.Lệ Na Na lời nói khá phóng khoáng, một phần muốn dặt mặt Vân Hy một chú, đi đến ôm trọn vòng tay Bạch Nghiêm, cái đầu dụi dụi vào cánh tay của anh như đang làm nũng. Khẳng định chủ quyền của bản thân...
Nhiều năm qua Lệ Na Na luôn ảo tưởng mình là một phần của Bạch Nghiêm, bản thân cô luôn nghỉ Bạch Nghiêm chẳng có ai bên cạnh. Chỉ vì bản tính của Bạch Nghiêm quá lạnh lùng mà Lệ Na Na luôn cảm thấy anh mình vì mà chẳng để ai vào mắt. Nhiều khi cô cố đụng chạm cơ thể Bạch Nghiêm cũng không từ chối, Bạch Nghiêm cũng khá chiều cô vì cô đến những nơi thuộc sở hữu của Bạch Thị khá tự nhiên, không hề cấm cản. Ngày hôm nay
Bạch Nghiêm bước bên một cô gái mới Lệ Na Na chỉ đơn giản nghỉ là một cô người tình của anh. Không hơn cô về địa vị, gia thế thì sau hôm nay Bạch Nghiêm cũng cho cô ta ra đường thôi.
Vân Hy bị một màn trước mắt làm cho ngơ người. Hai mắt thoáng buồn một chút nhìn cô gái xinh đẹp kia chiếm láy anh. Vân Hy bây giờ như người thừa thải giữa bọn họ, chỉ đứng bơ vơ kế bên.
Bạch Nghiêm cũng không gỡ bàn tay kia ra khỏi người mình.
Hôm nay trông em rất lộng lãy.Cảm ơn anh.Ông Lệ đứng bên cạnh nhìn con gái mình mà lắc đầu, chỉ mong cho hai đứa nhỏ thành đôi...
Anh đây là ai thế.Đây là Vân Hy thư ký của anh.Hai cô gái cuối đầu chào nhau, đôi mắt Vân Hy thoáng nhẹ một sự mất mát. Cô đang chông chờ điều gì chăng...
Bạch Nghiêm khẽ gỡ đôi tay đang ôm chầm láy mình, Lệ Na Na bị hụt hẩn một chút vì muốn hôm nay cùng Bạch Nghiêm đi tiếp khách với cha cô.
Cháu xin phép đi chào hỏi một chút.Được cháu đi đi.Bạch Nghiêm quay sang nắm láy bàn tay Vân Hy kéo đi qua những vị khách khác. Chỉ là Vân Hy không dễ chịu máy né tránh bàn tay của Bạch Nghiêm. Bạch Nghiêm nhìn người con mèo nhỏ trong lòng đang làm lãy mình mà vui mừng trong lòng.
Chào giám đốc Bạch.Chào ngài.Tiếng chào hỏi vô cùng rộn rã, nhộn nhịp ai thấy Bạch Nghiêm tới cũng đều muốn chào hỏi làm quen nên anh cũng khá bận, nhưng bàn tay nhất quyết không rời khỏi vòng eo của Vân Hy mặc cho ai kia đang cố gắng giãn ra.
Đến màn nhập tiệc Bạch Nghiêm láy cho cô một ít thức ăn, cũng từ chiều giờ không có cái gì trong bụng nên ăn khá ngon miệng. Bạch Nghiêm láy cho cô một ly nước ép táo, mình thì nhâm nhi ly rượu nhìn Vân Hy ăn một cách dễ thương, đôi mắt không yên phận lại nhìn xuống mảng lưng trắng xót, mịn màng chẳng thấy một vết lông tơ.
Bàn tay không yên phận vuốt ve cái lưng kia.
Vân Hy đang chăm chú ăn lại ngưng đũa một chút, liếc xéo người kia.
Đừng mà ở đây là nơi đông người đó.Thì em cứ ăn đi, anh đâu có làm gìAnh...Tài nào cũng không qua khỏi lời nói của anh. Vô cũng liên xỉ...
Từ xa xa ánh mắt Lệ Na Na như dao gâm hướng về Vân Hy...mọi cử chỉ nhẹ nhàng anh chưa bao giờ thể hiện với cô.
- Phiền hai người một chút nhé. Anh Bạch ba của em có chuyện muốn nói với anh. Anh có thể qua đó được không
Anh nhìn qua Vân Hy ...
Anh cứ đi đi, em ra ngoài hóng gió một chút.Không được đi lung tung biết không? Anh sẽ ra sớm.Dạ.Bạch Nghiêm đi theo Lệ Na Na vào một góc bàn chuyện công việc.
Bạch Nghiêm ít giây lại quan sát Vân Hy một chút. Bóng dáng nhỏ nhắn kia, lúc này cũng đi ra ngoài cửa chắc là cô đi ra vườn rồi.
Vân Hy nhìn khu vườn rộng rãi, trải đầy cỏ nhân tạo phủ xanh cả con đường. Dãi đèn sáng sáng trưng như ban ngày, càng làm cô như trắng toát mềm mại dưới ánh đèn. Ngồi lên chiếc xích đu, giày cũng tháo ra hai bàn chân xinh đung đưa theo đu.
Hồn cũng thả theo nhịp xích đu... Thế giới của anh quả thật khác biệt. Từ lúc nảy cô gái kia đến bên anh thì Vân Hy mới chợt nhận ra bản thân mình chỉ là một bông hoa dại thì làm sau sánh ngang được với anh chứ. Với lại những ngày qua chỉ một mình cô tự tương tư anh. Ngoài hành động thân mật ra Bạch Nghiêm cũng chưa hề nói cô là bạn gái anh. Lúc nảy cô gái kia ôm chầm láy anh, anh cũng không hề bài xích, xa lánh bỏ mặc cô một bên.
Ngọn gió thoáng qua làm cho Vân Hy khẽ rùng mình một cái nhẹ....
- Anh có thể làm quen với em được không?
Người đàn ông này vóc dáng cao gầy so với Bạch Nghiêm thì hoàn toàn chênh lệch.
- À, chào anh. Xin lỗi tôi có chuyện nên cần vào trong trước.
Vân Hy vừa lướt qua người cậu ta thì cánh tay đã bị chặn lại.
- Em sợ tôi sau, ở đây đông người mà em sợ cái gì?
Vân Hy nghỉ lại cũng phải, ở bên trong nhìn ra khá rõ quan sát anh ta một lượt trong rất điềm tĩnh, phong thái như một cậu thư sinh. Người ta cũng chào hỏi mình đàng hoàn cũng không có gì mà mình lại cảnh giác như thế.
À không có,Em được mời tới bữa tiệc à.Em đi cùng với giám đốc.Vậy là em là thư ký à.Đúng rồi ạ.Anh cũng làm trưởng phòng nhưng cũng không thích những nơi trong đó nên ra đây.À da.Cậu ta cầm trên tay hai ly nước sẵn, một ly nước ép một ly rượu. Đưa cho Vân Hy ly nước ép.
- Chúng cụng ly nào.
Cậu ta nói chuyện khá vui vẽ nên Vân Hy cũng nói chuyện một hồi khá hợp ý nhưng... choang, tiếng ly thuy tinh rơi xuống nền cỏ vỡ vụng tạo ra âm thâm lớn nhưng bên trong khá ồn lại không ngay được sự chú ý.
Cậu ta nhanh chóng ôm trọn Vân Hy vào lòng, hít láy hương thơm thiếu nữ, da thịt mát mẻ càng làm hắn ta lộ vẻ mặt biến thái, dê xòm. Miệng nhếch nụ cười gê tởm bế bổng Vân Hy ra khỏi cổng.
- Thả cô ấy xuống.
Bạch Nghiêm chân dài chạy vội vàng.
Hắn ta biết mình không thoát được nên thả Vân Hy xuống nền cỏ, bỏ chạy thụt mạng.
Bạch Nghiêm thấy cô bất tỉnh bước tới bế Vân Hy ra xe chạy một hơi về nhà.
- Nóng... quá.
Anh Bạch Nghiêm....Xe vừa đáp vào nhà nhìn cơ thể cô ửng đỏ anh cũng đoán được là bị bỏ thuốc. Nhanh chóng bế Vân Hy lên phòng đặt lên nệm êm ái. Vân Hy uốn éo thân mình,
- Rất nóng... hức hức
Cơ thể nóng ran khó chịu, vạt váy vì đôi chân không yên phận mà đã xoắn lên tới bờ mông khoe ra đôi chân dài mượt mà.
Bạch Nghiêm nắm láy hai tay của cô, tráng Vân Hy càng quấy.
- Ngoan nào Vân Hy.
Vân Hy nước mắt trực trào cố gắng thoát khỏi đôi tay của Bạch Nghiêm. Bây giờ Vân Hy chẳng còn một chút ý thức muốn nhào đến cấu xé Bạch Nghiêm, muốn hòa quyện cùng anh.
Bạch Nghiêm đè lên cơ thể nhỏ nhắn, thân người anh cao to bao bộc cô chẵn còn kẻ hở. Hai đôi môi hòà quyện, càng mút phát ra âm thanh ái muội. Vâny Hy say mê ôm đầu Bạch Nghiêm, càng ép chặt anh xát lại cơ thể mình.
- Ừm...
Bạch Nghiêm mút láy cái lưỡi không xương, đến nước miếng của cô cũng ngọt ngào. Dời đôi môi lại hôn khắp mặt
Vân Hy, hôn cái má phấn nộn, cắn nhẹ lên cái cằm xinh đẹp, để lại một khoảng ướt át.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.