Chương 17: Cứu người
Xanh Biếc
08/09/2024
Công việc máy ngày nay của Vân Hy cũng gọi là tạm ổn , cô gái đang dần thích nghi với mọi chuyện . Bước đầu Vân Hy chỉ làm những công việc đơn giản như soạn hợp đồng , sắp xếp hồ sơ để làm quen từ những điều đơn giãn trước . Dưới sự trợ giúp của trợ lý Trình nên Vân Hy làm ổn thoã mọi chuyện .
Ban đầu trợ lý Trình khá tò mò về Vân Hy , cô gái này không qua thẩm vấn sơ tuyển , nhưng lại được nhận vào công ty , mà chẳng phải đối với Bạch Thị việc được người quen đưa vào làm mà năng lực thấp kém cũng sẽ bị khai trừ , chẳng nể nang một ai ... nên điều này khiến trợ lý Trịnh khá rối . Nhưng anh lại không thể phủ nhận , cô gái này rất thông minh , chịu khó lắng nghe dù những điều nhỏ nhoi nhất ,lúc nào cũng học hỏi , khiến cho anh vô cùng hài lòng mà truyền đạt hết kinh nghiệm . Nhưng trợ lý Trịnh cũng phát hiện ngoài công việc cần thiết ra Vân Hy khá nhút nhác trong mọi việc còn lại .
Vân Hy phòng cái má phúng phính , bộ dạng xù lông đáng thương .
- Anh Trịnh , giám đốc của chúng ta có khó tính không ? Em sợ khi nào giám đốc đi làm lại , em có làm gì không hài lòng trong công việc thì có bị chữi không ?
- Vân Hy , nếu em làm tốt thì giám đốc không bao giờ bắt bẽ em hết .
- Dạ
Ngụ ý lời nói của trợ lý Trịnh khá rõ ràng , chỉ cần cô làm tốt thì chẵng có ai dám phiền nàn về Vân Hy , còn ngược lại thì không khá hơn là máy .... Vân Hy đáng thương cụp đôi mắt , bàn tay típ tục đánh máy . Vân Hy như con thỏ nhút nhát chẳng dám hỏi nhiều mặc dù có lắm câu hỏi về vị giám đốc có tiếng lạnh lùng kia .
.....
5 giờ là thời điểm tan tầm của nhân viên , đường phố đi lại khá đông đúc . Vân Hy cũng không ngoại lệ , bàn chân trắng tuyết nện trên con đường quen thuộc . Mỗi lần đi về là Vân Hy cảm thấy gì đó có chút trống vắng , dù công việc cũng khá nhiều nhưng cái tên giám đốc Bạch Nghiêm cứ hiện trong đầu cô trong những lúc rảnh rổi . Cho cô cảm giác quen thuộc , như anh đang cận kề bên mình ....
- Ông ơi ... ông có sau không ?
Vân Hy chạy thật nhanh tới lay ông cụ , nhưng đã thấy ông bất tỉnh .
Tiếng xe cấp cứu rất nhanh được vang lên in ỏi , Vân Hy cũng theo lên xe .
Vân Hy ngồi dãy ghế trước phòng cấp cứu , đèn cứ sáng liên tục . Lúc nảy chẳng hay đi ngang qua con phố vì là đường lộ nên khá ít người đi lại . Vân Hy đang qua đường thì từ xa cũng thấy có cụ ông bước đi , mọi chuyện cứ tưởng bình thường nên Vân Vy không để ý lắm . Nhưng lúc này có hai cậu thanh thiếu niên chạy chiếc xe máy đánh võng , lạng lách xui một cái lại mất tay lái nên đã tung vào ông cụ kia , hai cậu ta bị cảnh tượng này dọa cho hồn día bay lơ lững bỏ xe mà chạy đi mất . Vân Hy hoảng hốt chạy lại , thì lúc này đã thấy ít máu chảy ra mà cụ ông lại bất tỉnh .
Ting , cửa phòng cấp cứu được mở ra , Vân Hy lo lắng tới hỏi y tá .
- Ông ấy có làm sau không chị ?
- Hiện tại còn hôn mê do sức của ông đã yếu nên không thể tỉnh lại ngay . Cô là người nhà à ?
- À không , em chỉ thấy ông ấy bị xe đụng nên đưa vào bệnh viện thôi ạ .
- Cô tốt quá , hiện tai chưa tìm được thân nhân vậy thì cô làm giấy tờ nhập viện dùm ông ấy đi .
- Dạ được .
Vân Hy đi theo cô y tá , ngay cô ý tá cũng phải trầm trồ khen ngợi , cô gái này vừa đẹp mà lại lương thiện nữa . Hiện tại khó có thể liên hệ người nhà vì trong người ông không hề có điện thoại nên Vân Hy đành ở bên ông lúc này .
Vân Hy mua một ít cháu nóng để sẳn , với một ít nước ép . Ngồi bên cạnh giường bên , láy khăn nước ấm lao qua cho ông .
- Ừm
- Ông tỉnh rồi ạ .
Vân Hy đỡ ông cụ nằm dựa vào thành giường .
- Cháu là người đưa ta vào bệnh viện à .
- Dạ phải .
Ông cụ quan sát Vân Hy qua một lượt cô bé này thật xinh đẹp , khuân mặt lại non nớt , phúc hậu nhìn qua chắc chắn nhỏ hơn cháu trai của ông .
- À chắc ông đói rồi hay ăn chút cháu nha .
- Ừm cảm ơn cháu .
Ông cụ khá hợp tác với Vân Hy , rất nhanh đã ăn xong mà hai ông cháu còn trò chuyện rất vui vẽ .
- Để cháu liên lạc với người nhà của ông .
- Ây cha ... sau đột nhiên ông lại không nhớ số điện thoại của họ .
- Ông nói sau không nhớ luôn ạ .
- Hiện giờ đầu ta hơi đau một chút nên không nhớ gì hết .
- Vậy ... ông từ từ sẽ nhớ ra . Thôi Ông uống một ít nước cam đi .
- Cảm ơn cháu , mà cháu tên gì ?
- Cháu tên Trương Vân Hy .
- Tên rất đẹp . Ta không làm phiền cháu chứ ?
- Không đâu , tại cháu cũng chỉ sống có một mình , với việc này cũng nhỏ thôi ông .
Nói chuyện một hồi với Vân Hy , ông cụ vô cùng ưng bụng cô gái nhỏ này . Lời nói của cô gái này lại rất chân thật , lễ phép , khôn khéo nữa ... chẳng trách cho thằng cháu trai lốc bốc ăn rồi cứ suốt ngày mê mẩn công việc mà không hề ở bên cạnh ông . Lúc nảy Vân Hy có hỏi ông về gia đình nhưng ông lại nói hưu nói vượn giả vờ không nhớ , chỉ muốn đích danh thằng cháu lạnh lùng kia có tìm ra ông mất tích không ? Lại sẳn dịp này ông lại muốn có thêm cháu dâu nữa .
Ban đầu trợ lý Trình khá tò mò về Vân Hy , cô gái này không qua thẩm vấn sơ tuyển , nhưng lại được nhận vào công ty , mà chẳng phải đối với Bạch Thị việc được người quen đưa vào làm mà năng lực thấp kém cũng sẽ bị khai trừ , chẳng nể nang một ai ... nên điều này khiến trợ lý Trịnh khá rối . Nhưng anh lại không thể phủ nhận , cô gái này rất thông minh , chịu khó lắng nghe dù những điều nhỏ nhoi nhất ,lúc nào cũng học hỏi , khiến cho anh vô cùng hài lòng mà truyền đạt hết kinh nghiệm . Nhưng trợ lý Trịnh cũng phát hiện ngoài công việc cần thiết ra Vân Hy khá nhút nhác trong mọi việc còn lại .
Vân Hy phòng cái má phúng phính , bộ dạng xù lông đáng thương .
- Anh Trịnh , giám đốc của chúng ta có khó tính không ? Em sợ khi nào giám đốc đi làm lại , em có làm gì không hài lòng trong công việc thì có bị chữi không ?
- Vân Hy , nếu em làm tốt thì giám đốc không bao giờ bắt bẽ em hết .
- Dạ
Ngụ ý lời nói của trợ lý Trịnh khá rõ ràng , chỉ cần cô làm tốt thì chẵng có ai dám phiền nàn về Vân Hy , còn ngược lại thì không khá hơn là máy .... Vân Hy đáng thương cụp đôi mắt , bàn tay típ tục đánh máy . Vân Hy như con thỏ nhút nhát chẳng dám hỏi nhiều mặc dù có lắm câu hỏi về vị giám đốc có tiếng lạnh lùng kia .
.....
5 giờ là thời điểm tan tầm của nhân viên , đường phố đi lại khá đông đúc . Vân Hy cũng không ngoại lệ , bàn chân trắng tuyết nện trên con đường quen thuộc . Mỗi lần đi về là Vân Hy cảm thấy gì đó có chút trống vắng , dù công việc cũng khá nhiều nhưng cái tên giám đốc Bạch Nghiêm cứ hiện trong đầu cô trong những lúc rảnh rổi . Cho cô cảm giác quen thuộc , như anh đang cận kề bên mình ....
- Ông ơi ... ông có sau không ?
Vân Hy chạy thật nhanh tới lay ông cụ , nhưng đã thấy ông bất tỉnh .
Tiếng xe cấp cứu rất nhanh được vang lên in ỏi , Vân Hy cũng theo lên xe .
Vân Hy ngồi dãy ghế trước phòng cấp cứu , đèn cứ sáng liên tục . Lúc nảy chẳng hay đi ngang qua con phố vì là đường lộ nên khá ít người đi lại . Vân Hy đang qua đường thì từ xa cũng thấy có cụ ông bước đi , mọi chuyện cứ tưởng bình thường nên Vân Vy không để ý lắm . Nhưng lúc này có hai cậu thanh thiếu niên chạy chiếc xe máy đánh võng , lạng lách xui một cái lại mất tay lái nên đã tung vào ông cụ kia , hai cậu ta bị cảnh tượng này dọa cho hồn día bay lơ lững bỏ xe mà chạy đi mất . Vân Hy hoảng hốt chạy lại , thì lúc này đã thấy ít máu chảy ra mà cụ ông lại bất tỉnh .
Ting , cửa phòng cấp cứu được mở ra , Vân Hy lo lắng tới hỏi y tá .
- Ông ấy có làm sau không chị ?
- Hiện tại còn hôn mê do sức của ông đã yếu nên không thể tỉnh lại ngay . Cô là người nhà à ?
- À không , em chỉ thấy ông ấy bị xe đụng nên đưa vào bệnh viện thôi ạ .
- Cô tốt quá , hiện tai chưa tìm được thân nhân vậy thì cô làm giấy tờ nhập viện dùm ông ấy đi .
- Dạ được .
Vân Hy đi theo cô y tá , ngay cô ý tá cũng phải trầm trồ khen ngợi , cô gái này vừa đẹp mà lại lương thiện nữa . Hiện tại khó có thể liên hệ người nhà vì trong người ông không hề có điện thoại nên Vân Hy đành ở bên ông lúc này .
Vân Hy mua một ít cháu nóng để sẳn , với một ít nước ép . Ngồi bên cạnh giường bên , láy khăn nước ấm lao qua cho ông .
- Ừm
- Ông tỉnh rồi ạ .
Vân Hy đỡ ông cụ nằm dựa vào thành giường .
- Cháu là người đưa ta vào bệnh viện à .
- Dạ phải .
Ông cụ quan sát Vân Hy qua một lượt cô bé này thật xinh đẹp , khuân mặt lại non nớt , phúc hậu nhìn qua chắc chắn nhỏ hơn cháu trai của ông .
- À chắc ông đói rồi hay ăn chút cháu nha .
- Ừm cảm ơn cháu .
Ông cụ khá hợp tác với Vân Hy , rất nhanh đã ăn xong mà hai ông cháu còn trò chuyện rất vui vẽ .
- Để cháu liên lạc với người nhà của ông .
- Ây cha ... sau đột nhiên ông lại không nhớ số điện thoại của họ .
- Ông nói sau không nhớ luôn ạ .
- Hiện giờ đầu ta hơi đau một chút nên không nhớ gì hết .
- Vậy ... ông từ từ sẽ nhớ ra . Thôi Ông uống một ít nước cam đi .
- Cảm ơn cháu , mà cháu tên gì ?
- Cháu tên Trương Vân Hy .
- Tên rất đẹp . Ta không làm phiền cháu chứ ?
- Không đâu , tại cháu cũng chỉ sống có một mình , với việc này cũng nhỏ thôi ông .
Nói chuyện một hồi với Vân Hy , ông cụ vô cùng ưng bụng cô gái nhỏ này . Lời nói của cô gái này lại rất chân thật , lễ phép , khôn khéo nữa ... chẳng trách cho thằng cháu trai lốc bốc ăn rồi cứ suốt ngày mê mẩn công việc mà không hề ở bên cạnh ông . Lúc nảy Vân Hy có hỏi ông về gia đình nhưng ông lại nói hưu nói vượn giả vờ không nhớ , chỉ muốn đích danh thằng cháu lạnh lùng kia có tìm ra ông mất tích không ? Lại sẳn dịp này ông lại muốn có thêm cháu dâu nữa .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.