Chương 35: Đăng ký kết hôn
Xanh Biếc
11/09/2024
Chỉ mới 6h sáng mà ai đó dạy khá sớm. Bạch Nghiêm nhìn cô gái nhỏ mà yêu chiều không xiết. Cái má vì nằm nghiêng mà phúng phính, đôi môi đỏ như chery, da mặt mịn màn một khuyết điểm cũng không thấy. Nhìn làn da nâu của anh mà khác xa một trời một vực.
Hôn lên cái miệng đang vếu lên một cái thiệt kêu. Vân Hy đang ngủ ngon mà bị làm phiền quay mặt qua bên khác. Kéo mềnh chùm phủ người, Bạch Nghiêm nhìn cô cuộn tròn chăn như con tằm nằm trong kén.
Bạch Nghiêm đứng ra ban công nói chuyện với ai đó.
A Báo đem giấy tờ của Vân Hy qua cho anh.Dạ, anh chờ em 30 phút.Bạch Nghiêm vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó tới cánh tủ láy cho Vân Hy cái đầm để sẵn.
Chỉ có trời mới biết cảm giác đêm nào anh cũng ôm cục bông trong lòng mà không thể làm được gì thì khó chịu đến mức nào. Thân thể mướt rượt, ôm vào là chạm ngay vòng một căng đầy, bờ mông căn mọng cứ dính sát anh nhiều lúc anh muốn bức phá bước nữa nhưng lại không nở. Vân Hy nào biết anh khó chịu đến cỡ đó, ôm mộng ngủ ngon, lâu lâu cái chân không yên phận lại gác bừa bãi khiến cho Bạch Nghiêm đêm khuya nào cũng phải xối nước lạnh ào ào, chỉ có như vậy mới làm anh tỉnh táo mà ngủ ngon.
Vân Hy dạy thôi em.Để cho em ngủ một chút đi mà.Không được, đi xong trưa về anh cho ngủ.Bạch Nghiêm kéo chăn bông hôn hít khắp mặt, bàn tay không yên phận vuốt ve cặp đùi.
Vân Hy hai mắt mở to như trời chồng. Ngăn bàn tay xấu xa kia.
- Đừng, để em dạy.
Bung chăn chạy một hơi vào phòng tắm.
Bạch Nghiêm nhìn biểu cảm của cô mà cười thành tiếng.
- Đồ anh để sẵn trong đó rồi.
Vân Hy đi theo Bạch Nghiêm xuống bật thang, bóng dáng nam nhân ngồi ở phòng khách hình như khách của ai thì phải.
Bạch Nghiêm, anh có khách kìa.Ừm. Vào trong ăn sáng đi, anh vào sau.Dạ.
Gần tới bàn ăn nhưng không hiểu sau Vân Hy lại thấy bóng người đó vô cùng quen thuộc nhưng suy nghỉ mãi chẳng ra, đôi chân khựng lại quyết ra nhìn xem một lần.
Anh Nghiêm, giấy tờ anh cần.Ừm.Là anh.Bạch Nghiêm cũng không hiểu cô nói gì. Chỉ thấy Vân Hy nhìn A Báo chầm chầm... À đúng rồi anh đã nhớ ra chuyện gì rồi... nhìn cô kìa,
A Báo cười gượng gãi đầu.
Chào em Vân Hy.Sau anh lại ở đây.Anh đưa giấy tờ cho giám đốc.A Báo không có việc gì nữa chú về đi.Dạ.Bạch Nghiêm kéo cô vào ăn sáng không cho cô nói chuyện với A Báo.
Vân Hy mắt a mồm chữ o, ngón tay tay trỏ chỉ vào Bạch Nghiêm.
- Đêm đó anh cũng có mặt tại đó đúng không.
Bạch Nghiêm ngắt cái mũi của cô giều cợt.
- Nếu không có anh ở đó thì chắc có lẽ em đã bị tên thư sinh kia cưỡng hôn rồi.
Vân Hy bễu môi. Chỉ là cô không phòng bị nên bị ôm bất ngờ thôi còn hôn ư, cô đâu có dễ cho người ta đụng như thế.
Đâu phải muốn hôn em là được.Chỉ có mình anh hôn được thôi phải không?Chỉ tại anh ức hiếp người ta.Bạch Nghiêm nở nụ cười chói loá, khi ở bên cô anh thật sự thả mình. Không cần quá gồng ép bản thân, bên cô anh thật sự yên bình, chỉ cần nghe Vân Hy nói là tim của anh đã tan chảy. Nụ cười của cô như tia nắng ấp áp mà ngọt ngào... Vân Hy chỉ cần thấy em cười là lòng anh đã thoã mãn rồi.
Sau khi từ cục dân chính, Bạch Nghiêm chỉ cho Vân Hy nhìn ngắm cuốn sổ hồng một chút rồi đem nó cất đi. Đối với Bạch Nghiêm nó như một báo vật mà cả đời này anh phải gìn giữ cẩn thận. Lỡ may Vân Hy có đổi ý thì cô không thể nào một mình mà thoát khỏi anh, khó khăn lắm anh mới đem Vân Hy về bên cạnh mình đâu dễ dàng gì mà anh lại không cất giữ chứ.
Nói đến đây anh cũng phải cảm ơn người đàn ông của bữa tiệc kia. Nhờ có hắn ta mà Bạch Nghiêm rút gọn được một bước, nếu không có lần bỏ thuốc đó anh cũng phải tốn công sức giữ lắm. Dù gì hắn ta cũng chưa làm gì Vân Hy nên Bạch Nghiêm không cho người điều tra nữa.
Vân Hy dám chắc Bạch Nghiêm không làm gì mình nên hôm nay cô nghĩ ra ý định vô cùng khiêu khích Bạch
Nghiêm....
Bạch Nghiêm mở cửa bước vào, phải gọi đứng hình mất 5 giâ....
Thân thể lòi lõm rõ ràng, nằm trên giường. Đôi chân dài vắt véo lại đung đưa trên không trung. Cũng không có gì đáng kể đến khi cô mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng manh. Vân Hy giả vờ lướt điện thoại, dây áo rớt xuống vai, bắp vai trắng nõn như sữa. Thật ra nhiều lúc cô cũng xấu xa không kém.
Rầm, rầm . Bạch Nghiêm mặt đen như bao công đóng cửa phòng tắm đi thẳng vào đó....
Vân Hy nghe tiếng cửa thiệt lớn mà ngoảnh mặt lại nhìn, nụ cười tươi đầy đắc ý. Cô bị Bạch Nghiêm ức hiếp quá nhiều rồi nay phải trả đũa Bạch Nghiêm lại mới được.
Hôm nay cầm cuốn sổ trên tay cô cũng vui mừng không kém gì anh. Chỉ là cả hai đều giữ trong lòng. Nhìn con dấu đỏ chói mắt, Vân Hy vừa vui mà một chút lo lắng cũng có. Ngón tay vuốt dòng chữ giấy đăng ký kết hôn, mà cũng chưa kịp xem kỹ đã bị Bạch Nghiêm dành láy cất một nơi mà cô không hề biết. Chắc Vân Hy cũng không có cơ hội nhìn nó lần thứ hai nữa.
Tại khu biệt thự Lệ gia không khí lúc này vô cùng bức bách mà người hiện rõ buồn nhất là Lệ Na Na. Ông Lệ nhìn con gái mà đau xót, ông biết con ông yêu Bạch Nghiêm vô cùng đắm say đến mê muội.
Hôm nay ông Lệ nhận được thiệp mời của Bạch Nghiêm về hôn của anh. Ông còn bất ngờ huống gì là con gái.
Lệ Na Na thương thầm Bạch Nghiêm cũng đã lâu, rãnh rổi là cứ đeo bám anh. Mặc dù Bạch Nghiêm nhiều lần lạnh nhạt từ chối nhưng con gái ông vẫn không can tâm. Cô nghỉ với sự chân thành của mình nhất định một ngày
Bạch Nghiêm sẽ đối ý.
Lệ Na Na nhìn tấm thiệp hận không thể xé nát nó ra từng mảnh. Móng tay nhọn hoắc ghim vào da thịt khổ sở
Ba anh ấy sắm láy vợ rồi. Con có gì mà thua con nhỏ đó chứ... hụ hụ.Tiểu Na con đừng buồn nữa. Vốn từ đầu hai đứa đã không dành cho nhau rồi. Con phải cố quên Bạch Nghiêm đi nghe không?Ông Lệ ôm con gái vào lòng vô cùng đáng thương. Vợ ông mất lúc con gái chỉ học hết cấp hai. Vì thế ông luôn dành trọn tình cảm của mình, chiều chộng để con gái cảm thấy đầy đủ nhất nên từ đó hình thành một Lệ Na Na ỷ thế ra oai.
Ba con không quên được thì phải làm sau.Không sau, sau hôn lễ ba sẽ cho con đi du lịch khoai khoả con sẽ quên từ từ được không?Hự hự.Tiếng khóc vô cùng đáng thương của người con gái vì tình mà đẫm lệ đau khổ, có trách ngay từ đầu mọi chuyện quá rõ ràng chỉ có một mình cô tự tương tư thì trách láy ai. Tình yêu đâu phải muốn là được nếu vậy thì đâu có kẻ tương tư, luy tình.
Lệ Na Na đóng cánh cửa phòng lại, nhìn tập thông tin trên bàn mà ấm ức đến nấc lên từng tiếng. Cô ta có gì hơn mình chứ từ gia cảnh, học thức, địa vị tất cả đều thua dưới chân mình. Vậy thì tại sau chứ...
- Á.
Tiếng đồ đạc trong phòng thay nhau rơi xuống sàn hỗn độn vô cùng. Lệ Na Na hất đổ không còn thứ gì. Nhìn cô bây giờ chẳng ra dáng một tiểu thư, mắt vì trang điểm đậm hò cùng nước mắt mả lem luốc nhếch nháp. Mặt chả còn chút huyết sắc vì khóc quá nhiều.
- Tại sau chứ. Con nhỏ đỏ có gì hơn em hả Bạch Nghiêm... hay chỉ vì khuân mặt đó mà anh động lòng chứ... nếu vậy thì anh đã bị nó dụ dỗ rồi.
Khóc nhiều nên hai mắt sưng húp, giọng cũng khàn đi bất lực dựa dẫm vào cạnh ghế chẳng ra bộ dạng gì.
Reng, reng.
Anh gọi tôi có chuyện gì?Sau cô tính bùm tiền tôi à?Tiền? Chẳng phải anh chưa làm đúng nhiệm vụ tôi giao mà đòi tiền ư.Mẹ kiếp cô tính giỡn mặt với tôi à.Tôi đã chuyển anh một nữa rồi anh còn muốn gì nữa.Le Na Na tức giận gào thét.
Cô Lệ phải chuyển hết phần còn lại qua cho tôi. Chỉ trách lúc đó Bạch Nghiêm xuất hiện cứu mỹ nhân thôi. Chứ tôi vẫn làm theo ý cô là đánh thuốc mê cho cô gái đó thôi.Tôi kêu anh xử cô ta mà anh có làm được không hả?Hừm, cô có biết người đó là ai không? Là Bạch Nghiêm đó.Nếu ngay từ đầu biết là người phụ nữ của Bạch Nghiêm thì anh ta cũng chẳng dám nhận vụ này. Khi thấy Bạch Nghiêm xuấy hiện anh ta liền thả Vân Hy xuống mà lo chạy thoát mạng.
- Tôi không chuyển.
Cô ta đọc rõ từng chữ
Được tôi sẽ đi gặp Bạch Nghiêm, xem cô có giữ được cái mạng không.Mày ….. khốn nạn.Chúng ta làm ăn xòng phẳng mà phải không?Tôi sẽ gửi cho anh, không hồn thì cút khỏi đây nhanh đi.Được nhận tiền tôi sẽ đi ngay, chào cô Lệ xinh đẹp.Vừa cúp máy Lệ Na Na vò cái đầu rối bời của mình.
- Cũng là một lũ đàn ông khốn các người như nhau thôi.
Hôn lên cái miệng đang vếu lên một cái thiệt kêu. Vân Hy đang ngủ ngon mà bị làm phiền quay mặt qua bên khác. Kéo mềnh chùm phủ người, Bạch Nghiêm nhìn cô cuộn tròn chăn như con tằm nằm trong kén.
Bạch Nghiêm đứng ra ban công nói chuyện với ai đó.
A Báo đem giấy tờ của Vân Hy qua cho anh.Dạ, anh chờ em 30 phút.Bạch Nghiêm vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó tới cánh tủ láy cho Vân Hy cái đầm để sẵn.
Chỉ có trời mới biết cảm giác đêm nào anh cũng ôm cục bông trong lòng mà không thể làm được gì thì khó chịu đến mức nào. Thân thể mướt rượt, ôm vào là chạm ngay vòng một căng đầy, bờ mông căn mọng cứ dính sát anh nhiều lúc anh muốn bức phá bước nữa nhưng lại không nở. Vân Hy nào biết anh khó chịu đến cỡ đó, ôm mộng ngủ ngon, lâu lâu cái chân không yên phận lại gác bừa bãi khiến cho Bạch Nghiêm đêm khuya nào cũng phải xối nước lạnh ào ào, chỉ có như vậy mới làm anh tỉnh táo mà ngủ ngon.
Vân Hy dạy thôi em.Để cho em ngủ một chút đi mà.Không được, đi xong trưa về anh cho ngủ.Bạch Nghiêm kéo chăn bông hôn hít khắp mặt, bàn tay không yên phận vuốt ve cặp đùi.
Vân Hy hai mắt mở to như trời chồng. Ngăn bàn tay xấu xa kia.
- Đừng, để em dạy.
Bung chăn chạy một hơi vào phòng tắm.
Bạch Nghiêm nhìn biểu cảm của cô mà cười thành tiếng.
- Đồ anh để sẵn trong đó rồi.
Vân Hy đi theo Bạch Nghiêm xuống bật thang, bóng dáng nam nhân ngồi ở phòng khách hình như khách của ai thì phải.
Bạch Nghiêm, anh có khách kìa.Ừm. Vào trong ăn sáng đi, anh vào sau.Dạ.
Gần tới bàn ăn nhưng không hiểu sau Vân Hy lại thấy bóng người đó vô cùng quen thuộc nhưng suy nghỉ mãi chẳng ra, đôi chân khựng lại quyết ra nhìn xem một lần.
Anh Nghiêm, giấy tờ anh cần.Ừm.Là anh.Bạch Nghiêm cũng không hiểu cô nói gì. Chỉ thấy Vân Hy nhìn A Báo chầm chầm... À đúng rồi anh đã nhớ ra chuyện gì rồi... nhìn cô kìa,
A Báo cười gượng gãi đầu.
Chào em Vân Hy.Sau anh lại ở đây.Anh đưa giấy tờ cho giám đốc.A Báo không có việc gì nữa chú về đi.Dạ.Bạch Nghiêm kéo cô vào ăn sáng không cho cô nói chuyện với A Báo.
Vân Hy mắt a mồm chữ o, ngón tay tay trỏ chỉ vào Bạch Nghiêm.
- Đêm đó anh cũng có mặt tại đó đúng không.
Bạch Nghiêm ngắt cái mũi của cô giều cợt.
- Nếu không có anh ở đó thì chắc có lẽ em đã bị tên thư sinh kia cưỡng hôn rồi.
Vân Hy bễu môi. Chỉ là cô không phòng bị nên bị ôm bất ngờ thôi còn hôn ư, cô đâu có dễ cho người ta đụng như thế.
Đâu phải muốn hôn em là được.Chỉ có mình anh hôn được thôi phải không?Chỉ tại anh ức hiếp người ta.Bạch Nghiêm nở nụ cười chói loá, khi ở bên cô anh thật sự thả mình. Không cần quá gồng ép bản thân, bên cô anh thật sự yên bình, chỉ cần nghe Vân Hy nói là tim của anh đã tan chảy. Nụ cười của cô như tia nắng ấp áp mà ngọt ngào... Vân Hy chỉ cần thấy em cười là lòng anh đã thoã mãn rồi.
Sau khi từ cục dân chính, Bạch Nghiêm chỉ cho Vân Hy nhìn ngắm cuốn sổ hồng một chút rồi đem nó cất đi. Đối với Bạch Nghiêm nó như một báo vật mà cả đời này anh phải gìn giữ cẩn thận. Lỡ may Vân Hy có đổi ý thì cô không thể nào một mình mà thoát khỏi anh, khó khăn lắm anh mới đem Vân Hy về bên cạnh mình đâu dễ dàng gì mà anh lại không cất giữ chứ.
Nói đến đây anh cũng phải cảm ơn người đàn ông của bữa tiệc kia. Nhờ có hắn ta mà Bạch Nghiêm rút gọn được một bước, nếu không có lần bỏ thuốc đó anh cũng phải tốn công sức giữ lắm. Dù gì hắn ta cũng chưa làm gì Vân Hy nên Bạch Nghiêm không cho người điều tra nữa.
Vân Hy dám chắc Bạch Nghiêm không làm gì mình nên hôm nay cô nghĩ ra ý định vô cùng khiêu khích Bạch
Nghiêm....
Bạch Nghiêm mở cửa bước vào, phải gọi đứng hình mất 5 giâ....
Thân thể lòi lõm rõ ràng, nằm trên giường. Đôi chân dài vắt véo lại đung đưa trên không trung. Cũng không có gì đáng kể đến khi cô mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng manh. Vân Hy giả vờ lướt điện thoại, dây áo rớt xuống vai, bắp vai trắng nõn như sữa. Thật ra nhiều lúc cô cũng xấu xa không kém.
Rầm, rầm . Bạch Nghiêm mặt đen như bao công đóng cửa phòng tắm đi thẳng vào đó....
Vân Hy nghe tiếng cửa thiệt lớn mà ngoảnh mặt lại nhìn, nụ cười tươi đầy đắc ý. Cô bị Bạch Nghiêm ức hiếp quá nhiều rồi nay phải trả đũa Bạch Nghiêm lại mới được.
Hôm nay cầm cuốn sổ trên tay cô cũng vui mừng không kém gì anh. Chỉ là cả hai đều giữ trong lòng. Nhìn con dấu đỏ chói mắt, Vân Hy vừa vui mà một chút lo lắng cũng có. Ngón tay vuốt dòng chữ giấy đăng ký kết hôn, mà cũng chưa kịp xem kỹ đã bị Bạch Nghiêm dành láy cất một nơi mà cô không hề biết. Chắc Vân Hy cũng không có cơ hội nhìn nó lần thứ hai nữa.
Tại khu biệt thự Lệ gia không khí lúc này vô cùng bức bách mà người hiện rõ buồn nhất là Lệ Na Na. Ông Lệ nhìn con gái mà đau xót, ông biết con ông yêu Bạch Nghiêm vô cùng đắm say đến mê muội.
Hôm nay ông Lệ nhận được thiệp mời của Bạch Nghiêm về hôn của anh. Ông còn bất ngờ huống gì là con gái.
Lệ Na Na thương thầm Bạch Nghiêm cũng đã lâu, rãnh rổi là cứ đeo bám anh. Mặc dù Bạch Nghiêm nhiều lần lạnh nhạt từ chối nhưng con gái ông vẫn không can tâm. Cô nghỉ với sự chân thành của mình nhất định một ngày
Bạch Nghiêm sẽ đối ý.
Lệ Na Na nhìn tấm thiệp hận không thể xé nát nó ra từng mảnh. Móng tay nhọn hoắc ghim vào da thịt khổ sở
Ba anh ấy sắm láy vợ rồi. Con có gì mà thua con nhỏ đó chứ... hụ hụ.Tiểu Na con đừng buồn nữa. Vốn từ đầu hai đứa đã không dành cho nhau rồi. Con phải cố quên Bạch Nghiêm đi nghe không?Ông Lệ ôm con gái vào lòng vô cùng đáng thương. Vợ ông mất lúc con gái chỉ học hết cấp hai. Vì thế ông luôn dành trọn tình cảm của mình, chiều chộng để con gái cảm thấy đầy đủ nhất nên từ đó hình thành một Lệ Na Na ỷ thế ra oai.
Ba con không quên được thì phải làm sau.Không sau, sau hôn lễ ba sẽ cho con đi du lịch khoai khoả con sẽ quên từ từ được không?Hự hự.Tiếng khóc vô cùng đáng thương của người con gái vì tình mà đẫm lệ đau khổ, có trách ngay từ đầu mọi chuyện quá rõ ràng chỉ có một mình cô tự tương tư thì trách láy ai. Tình yêu đâu phải muốn là được nếu vậy thì đâu có kẻ tương tư, luy tình.
Lệ Na Na đóng cánh cửa phòng lại, nhìn tập thông tin trên bàn mà ấm ức đến nấc lên từng tiếng. Cô ta có gì hơn mình chứ từ gia cảnh, học thức, địa vị tất cả đều thua dưới chân mình. Vậy thì tại sau chứ...
- Á.
Tiếng đồ đạc trong phòng thay nhau rơi xuống sàn hỗn độn vô cùng. Lệ Na Na hất đổ không còn thứ gì. Nhìn cô bây giờ chẳng ra dáng một tiểu thư, mắt vì trang điểm đậm hò cùng nước mắt mả lem luốc nhếch nháp. Mặt chả còn chút huyết sắc vì khóc quá nhiều.
- Tại sau chứ. Con nhỏ đỏ có gì hơn em hả Bạch Nghiêm... hay chỉ vì khuân mặt đó mà anh động lòng chứ... nếu vậy thì anh đã bị nó dụ dỗ rồi.
Khóc nhiều nên hai mắt sưng húp, giọng cũng khàn đi bất lực dựa dẫm vào cạnh ghế chẳng ra bộ dạng gì.
Reng, reng.
Anh gọi tôi có chuyện gì?Sau cô tính bùm tiền tôi à?Tiền? Chẳng phải anh chưa làm đúng nhiệm vụ tôi giao mà đòi tiền ư.Mẹ kiếp cô tính giỡn mặt với tôi à.Tôi đã chuyển anh một nữa rồi anh còn muốn gì nữa.Le Na Na tức giận gào thét.
Cô Lệ phải chuyển hết phần còn lại qua cho tôi. Chỉ trách lúc đó Bạch Nghiêm xuất hiện cứu mỹ nhân thôi. Chứ tôi vẫn làm theo ý cô là đánh thuốc mê cho cô gái đó thôi.Tôi kêu anh xử cô ta mà anh có làm được không hả?Hừm, cô có biết người đó là ai không? Là Bạch Nghiêm đó.Nếu ngay từ đầu biết là người phụ nữ của Bạch Nghiêm thì anh ta cũng chẳng dám nhận vụ này. Khi thấy Bạch Nghiêm xuấy hiện anh ta liền thả Vân Hy xuống mà lo chạy thoát mạng.
- Tôi không chuyển.
Cô ta đọc rõ từng chữ
Được tôi sẽ đi gặp Bạch Nghiêm, xem cô có giữ được cái mạng không.Mày ….. khốn nạn.Chúng ta làm ăn xòng phẳng mà phải không?Tôi sẽ gửi cho anh, không hồn thì cút khỏi đây nhanh đi.Được nhận tiền tôi sẽ đi ngay, chào cô Lệ xinh đẹp.Vừa cúp máy Lệ Na Na vò cái đầu rối bời của mình.
- Cũng là một lũ đàn ông khốn các người như nhau thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.