Chương 26: Đố lôi
Xanh Biếc
11/09/2024
Không khí buổi đêm thật êm ả, dễ chịu. Các hoạt động được tấp nập về đêm. Ngọn đèn cao áp trên cao loé sáng cả khu tập thể. Người thì chạy bộ, hàng xóm thì tụ hợp vui vẽ bàn tán một góc nhỏ dưới sân.
Lâu lâu lại có làn gió thoang thoảng xen kẻ tán lá cây bằng lăng tím khẽ chau nhẹ. Ánh trăng e ấp dưới khu nhà trọ cao tầng thật nhẹ nhàng êm dịu giữa chốn phồn hòà. Không quá ồn ào mà cũng chẳng quá tĩnh mịch
Vân Hy ngồi một mình dưới hàng ghế đá, chỉ có cái bóng nhỏ ẩn nấp bên cạnh. Trên người vẩn còn bộ đồ công sở ánh mắt xa xăm nghĩ ngợi về cái gì đó....
Lúc nảy sau khi thăm ông cụ một chút, Bạch Nghiêm có đưa Vân Hy đi ăn tối. Không khí vô cùng ảm đạm vì một người nào đó không lo ăn chỉ nhìn Vân Hy. Mặc khác Vân Hy vô cùng ái ngại cuối đầu ráng ăn cho hết phần của mình rồi nhanh chóng đi về. Nhưng bù lại Bạch Nghiêm lại chăm sóc cho cô từng chút một, từ kéo ghế, cắt thịt, đến trải khăn ăn anh cũng làm nốt. Cử chỉ vô cùng chiều chuộng, nhẹ nhàng.
Khi Bạch Nghiêm đưa Vân Hy về đây, anh quay xe đi cô vẫn đứng đó nhìn đến khi chiếc xe khuất bóng mới tới ghế đá ngồi xuống.
Máy ngày qua vì sự chung đụng của anh, từng những cái hôn bị cưỡng ép nhưng không thể không phủ nhận cô luôn có cảm giác với Bạch Nghiêm. Mọi cảm xúc Vân Hy đều cố gắng gồng lý chí trước anh, chứ nếu không cô không biết mình buôn thả vào Bạch Nghiêm đến mức nào nữa.....
Sáng sớm ai đó vì ngủ quên mà trể giờ làm. Vân Hy giật chăn qua một bên bàn chân trần trắng nõn vội vàng bước nhanh vào phòng tắm chuẩn bị nhanh nhất có thể, bỏ bữa ăn sáng chỉ kịp vội cầm túi xách đi làm.
Trong căn phòng tổng giám đốc lúc này không khí lại nóng như thiêu đốt, trên trán ai cũng có một tầng mồ hôi, khuân mặt tái nhợt vì chẳng dám phản kháng.
Bạch Nghiêm uy nghi, sắc mặt lãnh lẽo như muốn thấu tâm can. Vắt chéo chân dựa vào ghế sopha, hàng lông mày đen rậm nheo lại nhìn bản hộp đồng sai xót điều này sau lại có thể bất cẩn với một công ty lớn như vậy chứ,
Bạch Thị đâu có nuôi người vô dụng.
Ném bản hợp đồng lên bàn, nhìn thẳng vào hai người trước mặt có trợ lý Trịnh và bà cô trưởng phòng Mễ kia.
Tại sau đường đường là một trường phòng mà lại để xảy ra sai xót như vậy.Giám đốc Bạch à, thật ra không phải tôi làm.Cô ta nhanh nhão nói không vấp một tiếng nào như có chuẩn bị trước.
Trợ lý Trịnh nhìn sang cô ta mà liếc xéo.
Chị Mễ à, chẳng phải hợp đồng này bên bộ phận chị làm thì ai làm đây. Rõ ràng hôm trước tôi có nhiều việc nên đã giao cho chị, lúc đó tôi đem ra có bao nhiêu người thấy mà.Trợ lý Trịnh ý cậu là tôi vu khống ư, tôi có nhắc gì đến tên cậu chưa?
- Chị...
Trợ lý Trịnh yếu thế trước cô ta vì vốn dĩ anh chưa bao giờ cãi lại phụ nữ trừ người bà cô già này.
Bạch Nghiêm khoanh tay nhìn một màn đấu khẩu trước mặt,
Y trưởng phòng Mễ là ai?Thật ra hôm đó tôi rất bận, khi tôi vào phòng ngài thì thấy cô thư ký mới Vân Hy cũng không có nhiều việc lắm nên tôi nhờ em ấy một buổi sáng. Lúc đó tôi có mượn Vân Hy một buổi sáng, có trợ lý Trịnh đây làm chứng.Đúng là hôm đó Vân Hy có qua bộ phận của cô Mễ đây nhưng không thể đánh đồng là em làm sai được.Trịnh trợ lý vốn đã không ưa gì cô ta, biết tâm địa của chị ta như thế nào nên lên tiếng dành phần cho Vân Hy.
Bạch Nghiêm nhắc đến Vân Hy tâm tình cũng không tốt hơn, mà phải rồi sao giờ này chưa thấy bóng dáng nhỏ đi làm.
Cạch, cạch cửa phòng một lần nữa lại được mở ra, Vân Hy hớn hải chạy vào đã muộn mất 15 phút. Nhưng điều khiến cô đứng hình hơn là chưa biết chuyện gì xảy ra mà ai cũng căng thẳng chẳng lẽ mình làm sau gì sau.
Môi nhỏi mấp máy, ánh mắt to tròn hướng tới ba người kia.
Giám đốc, thật xin lỗi em đi trể.Mới đi làm được vài ngày mà đi trể chẳng xem nội quy công ty ra gì.Cô ta nhếch môi nói những lời xỉa mói.
- Cô im miệng đi.
Bạch Nghiêm chẳng để lời nào của cô ta vào tai, từ khi Vân Hy bước vào anh chỉ tập trung vô thân ảnh kia. Bộ dáng hấp tấp, ngơ ngác như chẳng đoán được chuyện gì. Mái tóc dài hơi rối nhẹ xoã dài, môi nhỏ mấp máy, làn da trắng mịn như lụa thượng hạng trong e ấp, hoảng sợ. Chân váy xếp ly dài tới mắc cá chân, áo thun kết hợp, mang đôi giày búp bê kết hợp vừa nhẹ nhành, thanh lịch.
Tới đây.Dạ.Bạh Nghim chỉ tay bảo Vn H ti gần, c gi nhỏ đứng ngangh ng vi hai ngời ka chẳng ám nhích thêm bước nữa. Lướt nhẹ hai sắc mặt người kia là thấy điều chẳng lành.
- Em xem đi.
Vân Hy cầm bản hợp đồng lật qua từng trang, mày nhỏ thanh cao hơi nheo lại, bàn tay có chút run rảy như đoán ra được điều gì.
- Em nhận ra bản hợp đồng này không?
Có, giám đốc.Là em làm sau?Là hôm trước chị Mễ có nhờ em làm nhưng sau trong đây...Trong đây làm sau?Bạch Nghiêm chẳng bỏ qua nét mặt nào trên khuân mặt Vân Hy, vẫn khoanh thai hỏi từng chút một kẻo làm cô sợ vì anh biết cô gái nhỏ này lá gan bé lắm doạ cô một chút cô sẽ run rẩy mà khóc mất.
Lâu lâu lại có làn gió thoang thoảng xen kẻ tán lá cây bằng lăng tím khẽ chau nhẹ. Ánh trăng e ấp dưới khu nhà trọ cao tầng thật nhẹ nhàng êm dịu giữa chốn phồn hòà. Không quá ồn ào mà cũng chẳng quá tĩnh mịch
Vân Hy ngồi một mình dưới hàng ghế đá, chỉ có cái bóng nhỏ ẩn nấp bên cạnh. Trên người vẩn còn bộ đồ công sở ánh mắt xa xăm nghĩ ngợi về cái gì đó....
Lúc nảy sau khi thăm ông cụ một chút, Bạch Nghiêm có đưa Vân Hy đi ăn tối. Không khí vô cùng ảm đạm vì một người nào đó không lo ăn chỉ nhìn Vân Hy. Mặc khác Vân Hy vô cùng ái ngại cuối đầu ráng ăn cho hết phần của mình rồi nhanh chóng đi về. Nhưng bù lại Bạch Nghiêm lại chăm sóc cho cô từng chút một, từ kéo ghế, cắt thịt, đến trải khăn ăn anh cũng làm nốt. Cử chỉ vô cùng chiều chuộng, nhẹ nhàng.
Khi Bạch Nghiêm đưa Vân Hy về đây, anh quay xe đi cô vẫn đứng đó nhìn đến khi chiếc xe khuất bóng mới tới ghế đá ngồi xuống.
Máy ngày qua vì sự chung đụng của anh, từng những cái hôn bị cưỡng ép nhưng không thể không phủ nhận cô luôn có cảm giác với Bạch Nghiêm. Mọi cảm xúc Vân Hy đều cố gắng gồng lý chí trước anh, chứ nếu không cô không biết mình buôn thả vào Bạch Nghiêm đến mức nào nữa.....
Sáng sớm ai đó vì ngủ quên mà trể giờ làm. Vân Hy giật chăn qua một bên bàn chân trần trắng nõn vội vàng bước nhanh vào phòng tắm chuẩn bị nhanh nhất có thể, bỏ bữa ăn sáng chỉ kịp vội cầm túi xách đi làm.
Trong căn phòng tổng giám đốc lúc này không khí lại nóng như thiêu đốt, trên trán ai cũng có một tầng mồ hôi, khuân mặt tái nhợt vì chẳng dám phản kháng.
Bạch Nghiêm uy nghi, sắc mặt lãnh lẽo như muốn thấu tâm can. Vắt chéo chân dựa vào ghế sopha, hàng lông mày đen rậm nheo lại nhìn bản hộp đồng sai xót điều này sau lại có thể bất cẩn với một công ty lớn như vậy chứ,
Bạch Thị đâu có nuôi người vô dụng.
Ném bản hợp đồng lên bàn, nhìn thẳng vào hai người trước mặt có trợ lý Trịnh và bà cô trưởng phòng Mễ kia.
Tại sau đường đường là một trường phòng mà lại để xảy ra sai xót như vậy.Giám đốc Bạch à, thật ra không phải tôi làm.Cô ta nhanh nhão nói không vấp một tiếng nào như có chuẩn bị trước.
Trợ lý Trịnh nhìn sang cô ta mà liếc xéo.
Chị Mễ à, chẳng phải hợp đồng này bên bộ phận chị làm thì ai làm đây. Rõ ràng hôm trước tôi có nhiều việc nên đã giao cho chị, lúc đó tôi đem ra có bao nhiêu người thấy mà.Trợ lý Trịnh ý cậu là tôi vu khống ư, tôi có nhắc gì đến tên cậu chưa?
- Chị...
Trợ lý Trịnh yếu thế trước cô ta vì vốn dĩ anh chưa bao giờ cãi lại phụ nữ trừ người bà cô già này.
Bạch Nghiêm khoanh tay nhìn một màn đấu khẩu trước mặt,
Y trưởng phòng Mễ là ai?Thật ra hôm đó tôi rất bận, khi tôi vào phòng ngài thì thấy cô thư ký mới Vân Hy cũng không có nhiều việc lắm nên tôi nhờ em ấy một buổi sáng. Lúc đó tôi có mượn Vân Hy một buổi sáng, có trợ lý Trịnh đây làm chứng.Đúng là hôm đó Vân Hy có qua bộ phận của cô Mễ đây nhưng không thể đánh đồng là em làm sai được.Trịnh trợ lý vốn đã không ưa gì cô ta, biết tâm địa của chị ta như thế nào nên lên tiếng dành phần cho Vân Hy.
Bạch Nghiêm nhắc đến Vân Hy tâm tình cũng không tốt hơn, mà phải rồi sao giờ này chưa thấy bóng dáng nhỏ đi làm.
Cạch, cạch cửa phòng một lần nữa lại được mở ra, Vân Hy hớn hải chạy vào đã muộn mất 15 phút. Nhưng điều khiến cô đứng hình hơn là chưa biết chuyện gì xảy ra mà ai cũng căng thẳng chẳng lẽ mình làm sau gì sau.
Môi nhỏi mấp máy, ánh mắt to tròn hướng tới ba người kia.
Giám đốc, thật xin lỗi em đi trể.Mới đi làm được vài ngày mà đi trể chẳng xem nội quy công ty ra gì.Cô ta nhếch môi nói những lời xỉa mói.
- Cô im miệng đi.
Bạch Nghiêm chẳng để lời nào của cô ta vào tai, từ khi Vân Hy bước vào anh chỉ tập trung vô thân ảnh kia. Bộ dáng hấp tấp, ngơ ngác như chẳng đoán được chuyện gì. Mái tóc dài hơi rối nhẹ xoã dài, môi nhỏ mấp máy, làn da trắng mịn như lụa thượng hạng trong e ấp, hoảng sợ. Chân váy xếp ly dài tới mắc cá chân, áo thun kết hợp, mang đôi giày búp bê kết hợp vừa nhẹ nhành, thanh lịch.
Tới đây.Dạ.Bạh Nghim chỉ tay bảo Vn H ti gần, c gi nhỏ đứng ngangh ng vi hai ngời ka chẳng ám nhích thêm bước nữa. Lướt nhẹ hai sắc mặt người kia là thấy điều chẳng lành.
- Em xem đi.
Vân Hy cầm bản hợp đồng lật qua từng trang, mày nhỏ thanh cao hơi nheo lại, bàn tay có chút run rảy như đoán ra được điều gì.
- Em nhận ra bản hợp đồng này không?
Có, giám đốc.Là em làm sau?Là hôm trước chị Mễ có nhờ em làm nhưng sau trong đây...Trong đây làm sau?Bạch Nghiêm chẳng bỏ qua nét mặt nào trên khuân mặt Vân Hy, vẫn khoanh thai hỏi từng chút một kẻo làm cô sợ vì anh biết cô gái nhỏ này lá gan bé lắm doạ cô một chút cô sẽ run rẩy mà khóc mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.