Chương 22: Giám đốc của Bạch Thị
Xanh Biếc
11/09/2024
Vân Hy đi theo sau bà cô trưởng phòng .
Em ngồi đây đi . Làm dùm chị bản hợp đồng để chúng ta đi gặp đối tác .Dạ .Vân Hy cũng không nghỉ ngợi nhiều , chú tâm làm việc . Ngón ta xinh xắn gõ trên từng phím miệt mài ... 1
- Chị kiểm tra lại thử , em làm có sai xót gì không ?
Cô ta cầm sấp hồ sơ xem qua, tất cả đều hoàn hảo, chính xác từng con số. Phải công nhận con nhỏ này làm việc rất tốt.
Rất tốt cô bé. À Vân Hy nà, cũng chưa hết giờ hay em đi xuống mua dùm chị vài ly trà sữa được không ?Ở dưới sau chị .Đúng rồi em , phía đối diện công ty chúng ta có quán trà sữa rất ngon em xuống đó là thấy .Dạ , em biết rồi .Ở đây ai mà không biết tiếng bà cô trưởng phòng này, cô ta luôn ức hiếp người mới vô . Có nhiều người vì không chịu nối tính cô ta mà đã nghỉ việc sau vài ngày làm .
Vân Hy mồ hôi thấm đẩm cả trán, vì nắng mà cái má hơi ửng lên một chút. Hai tay xách đầy trà sữa mà nặng trĩu đến tê cả tay . Chân mang giấy cao gót đi lại nhiều mà cũng xưng đỏ, dợp phồng .
Chị, trà sữa của chị đây .Được rồi để đó cho chị . Mà Vân Hy em đi xuống dưới sảnh láy đồ dùm chị được không, có người giao đồ ở dưới .- Em ...
Vốn chân đau nên bị từ chối nhưng vẻ mặt cô ta trợn lên, môi đỏ cắn vào nhau, giữ tợn đáng sợ . Chỉ biết nhỏ giọng lí nhí.
- Để em đi .
Thế là một buổi sáng Vân Hy làm thì ít mà chạy đôn, chạy đáo thì nhiều . Chẳng còn tý sức bụng cũng đói ột ạt .
Về tới bàn làm việc của mình Vân Hy buông xui cơ thể mà nằm xấp xuống bàn làm việc. Cũng tháo quai giày chỉ còn đôi chân trần ưng đỏ rướm một ít máu. Như vậy chân sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ nghỉ trưa nhưng vì quá mệt mõi mà Vân Hy ngủ thiếp ngay trên bàn làm việc .
Cửa phòng giám đốc mở ra, vừa bước vào Bạch Nghiêm liền bị thu hút bởi thân ảnh nhỏ đang ngục trên bàn .
Vuốt mái tóc gọn qua một bên, một bên má mịn màng như da em bé, đôi môi hơi chu ra vô cùng đáng yêu . Sờ thì anh cũng đã sờ, hôn thì cũng đã hôn qua nhưng anh luôn bị cuốn hút bởi cô gái nhỏ này. Bất cứ, cứ thấy Vân Hy lại muốn ngấu nghiếng đôi môi bé nhỏ kia, hương vị thiếu nữ của cô làm anh điên đảo nhưng Bạch Nghiêm phải kiềm chế giữ lắm nếu không, không biết anh đã làm ra loại chuyện xấu hổ gì nữa .
Cởi áo khoát, khoát lên bờ vai mỏng manh .
Bình thường Bạch Nghiêm đi làm rất đúng giờ. Nhưng hôm nay phải ghé qua thăm Ông nội một chút. Bạch Chỉ đã khỏẻ hơn rất nhiều, sức khoẻ của Ông nội đã già nên Bạch Nghiêm không yên tâm mà cho ở thêm vài ngày để theo dõi .
Lông mi dài cong vút chớp mở, nhìn đồng hồ trên tay mình cũng ngủ được một tiếng đồng hồ .
Miệng nhỏ ngáp ngáp, cảm thấy gì trên vai nặng nặng. Hay là của anh Trịnh... chắc là vậy .
Cạch , cách cửa phòng lại một lần nữa mở ra .
Thân ảnh cao lớn trông quen mắt vô cùng ... tại sau anh lại ở đây.
Vân Hy đứng bất động tay vẫn còn cầm cái khoát.
Bạch Nghiêm cho cô hết bất ngờ này lại tới bất ngờ khác, tay chân luốn cuốn bấu vào tà váy mồ hôi cũng chảy ướt cả tay.
Thấy tôi em sợ lắm sau, sau lại đứng bất động ở đó?Anh ... anh là giám đốc Bạch Nghiêm sau.Em nghĩ sau.Chào giám đốc.Bạch Nghiêm đi lại bàn làm việc ngồi, chân dài vắt chéo thảnh thơi dựa ghế.
Vân Hy còn mê muội nhìn theo hướng Bạch Nghiêm mà cũng đi tới đối diện anh. Miệng ấp úng như nói như không.
Nhìn bộ dạng lúng túng của cô Bạch Nghiêm cố gắng nhịn cười, nhìn cô ngơ ngác non nớt như thế anh lại muốn ôm vào lòng mà cung phụng.
Nhìn cái áo khoát cô cầm trên tay,
Là của anh.Của anh sau, để em đem về giặt sẽ đem lên cho anh nha.Không cần, cứ để đó đi.
Bạch Nghiêm lưu luyển mùi hương của cô khôn xiết dễ gì mà anh cho cô giặt nó. Vân Hy đặt nhẹ trên kệ theo sự chỉ dẫn của Bạch Nghiêm.
Không có gì nữa em xin phép đi làm việc.Khoan đã, pha cho anh một ly cà phê không đường.Dạ.Vân Hy xoay lưng đứng sau cánh cửa mới dám thở phào nhẹ nhõm, phải nói bây giờ cô vẫn còn run nhẹ, khi đối diện anh cô rất sợ. Sợ tất cả về anh, từ ánh mắt, khí thế ngút ngời đến lời nói lạnh lùng. Anh không còn là cậu thanh niên vui vẻ, lắng nghe cô như ngày nào nữa.
Cà phê của giám đốc.Ừm.Tay bưng lên uống ngụm nhỏ, mày nhíu chặt. Vân Hy thấy thái độ của Bạch Nghiêm mà mặt có chút tái đi, một phần do cô thây đổi khẩu vị của ly cà phê kia ....
Em cho đường vào?Dạ, tại thấy giám đốc uống đắng quá sẽ không tốt nên em có cho một ít đường, chỉ một chút ít thôi.Bạch Nghiêm một thân sơ mi trắng quân tây nâu đứng dạy càng ngày càng gần Vân Hy.
Vân Hy đáng thương chỉ biết cúi đầu.
- Để em đi pha cái khác.
Em ngồi đây đi . Làm dùm chị bản hợp đồng để chúng ta đi gặp đối tác .Dạ .Vân Hy cũng không nghỉ ngợi nhiều , chú tâm làm việc . Ngón ta xinh xắn gõ trên từng phím miệt mài ... 1
- Chị kiểm tra lại thử , em làm có sai xót gì không ?
Cô ta cầm sấp hồ sơ xem qua, tất cả đều hoàn hảo, chính xác từng con số. Phải công nhận con nhỏ này làm việc rất tốt.
Rất tốt cô bé. À Vân Hy nà, cũng chưa hết giờ hay em đi xuống mua dùm chị vài ly trà sữa được không ?Ở dưới sau chị .Đúng rồi em , phía đối diện công ty chúng ta có quán trà sữa rất ngon em xuống đó là thấy .Dạ , em biết rồi .Ở đây ai mà không biết tiếng bà cô trưởng phòng này, cô ta luôn ức hiếp người mới vô . Có nhiều người vì không chịu nối tính cô ta mà đã nghỉ việc sau vài ngày làm .
Vân Hy mồ hôi thấm đẩm cả trán, vì nắng mà cái má hơi ửng lên một chút. Hai tay xách đầy trà sữa mà nặng trĩu đến tê cả tay . Chân mang giấy cao gót đi lại nhiều mà cũng xưng đỏ, dợp phồng .
Chị, trà sữa của chị đây .Được rồi để đó cho chị . Mà Vân Hy em đi xuống dưới sảnh láy đồ dùm chị được không, có người giao đồ ở dưới .- Em ...
Vốn chân đau nên bị từ chối nhưng vẻ mặt cô ta trợn lên, môi đỏ cắn vào nhau, giữ tợn đáng sợ . Chỉ biết nhỏ giọng lí nhí.
- Để em đi .
Thế là một buổi sáng Vân Hy làm thì ít mà chạy đôn, chạy đáo thì nhiều . Chẳng còn tý sức bụng cũng đói ột ạt .
Về tới bàn làm việc của mình Vân Hy buông xui cơ thể mà nằm xấp xuống bàn làm việc. Cũng tháo quai giày chỉ còn đôi chân trần ưng đỏ rướm một ít máu. Như vậy chân sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ nghỉ trưa nhưng vì quá mệt mõi mà Vân Hy ngủ thiếp ngay trên bàn làm việc .
Cửa phòng giám đốc mở ra, vừa bước vào Bạch Nghiêm liền bị thu hút bởi thân ảnh nhỏ đang ngục trên bàn .
Vuốt mái tóc gọn qua một bên, một bên má mịn màng như da em bé, đôi môi hơi chu ra vô cùng đáng yêu . Sờ thì anh cũng đã sờ, hôn thì cũng đã hôn qua nhưng anh luôn bị cuốn hút bởi cô gái nhỏ này. Bất cứ, cứ thấy Vân Hy lại muốn ngấu nghiếng đôi môi bé nhỏ kia, hương vị thiếu nữ của cô làm anh điên đảo nhưng Bạch Nghiêm phải kiềm chế giữ lắm nếu không, không biết anh đã làm ra loại chuyện xấu hổ gì nữa .
Cởi áo khoát, khoát lên bờ vai mỏng manh .
Bình thường Bạch Nghiêm đi làm rất đúng giờ. Nhưng hôm nay phải ghé qua thăm Ông nội một chút. Bạch Chỉ đã khỏẻ hơn rất nhiều, sức khoẻ của Ông nội đã già nên Bạch Nghiêm không yên tâm mà cho ở thêm vài ngày để theo dõi .
Lông mi dài cong vút chớp mở, nhìn đồng hồ trên tay mình cũng ngủ được một tiếng đồng hồ .
Miệng nhỏ ngáp ngáp, cảm thấy gì trên vai nặng nặng. Hay là của anh Trịnh... chắc là vậy .
Cạch , cách cửa phòng lại một lần nữa mở ra .
Thân ảnh cao lớn trông quen mắt vô cùng ... tại sau anh lại ở đây.
Vân Hy đứng bất động tay vẫn còn cầm cái khoát.
Bạch Nghiêm cho cô hết bất ngờ này lại tới bất ngờ khác, tay chân luốn cuốn bấu vào tà váy mồ hôi cũng chảy ướt cả tay.
Thấy tôi em sợ lắm sau, sau lại đứng bất động ở đó?Anh ... anh là giám đốc Bạch Nghiêm sau.Em nghĩ sau.Chào giám đốc.Bạch Nghiêm đi lại bàn làm việc ngồi, chân dài vắt chéo thảnh thơi dựa ghế.
Vân Hy còn mê muội nhìn theo hướng Bạch Nghiêm mà cũng đi tới đối diện anh. Miệng ấp úng như nói như không.
Nhìn bộ dạng lúng túng của cô Bạch Nghiêm cố gắng nhịn cười, nhìn cô ngơ ngác non nớt như thế anh lại muốn ôm vào lòng mà cung phụng.
Nhìn cái áo khoát cô cầm trên tay,
Là của anh.Của anh sau, để em đem về giặt sẽ đem lên cho anh nha.Không cần, cứ để đó đi.
Bạch Nghiêm lưu luyển mùi hương của cô khôn xiết dễ gì mà anh cho cô giặt nó. Vân Hy đặt nhẹ trên kệ theo sự chỉ dẫn của Bạch Nghiêm.
Không có gì nữa em xin phép đi làm việc.Khoan đã, pha cho anh một ly cà phê không đường.Dạ.Vân Hy xoay lưng đứng sau cánh cửa mới dám thở phào nhẹ nhõm, phải nói bây giờ cô vẫn còn run nhẹ, khi đối diện anh cô rất sợ. Sợ tất cả về anh, từ ánh mắt, khí thế ngút ngời đến lời nói lạnh lùng. Anh không còn là cậu thanh niên vui vẻ, lắng nghe cô như ngày nào nữa.
Cà phê của giám đốc.Ừm.Tay bưng lên uống ngụm nhỏ, mày nhíu chặt. Vân Hy thấy thái độ của Bạch Nghiêm mà mặt có chút tái đi, một phần do cô thây đổi khẩu vị của ly cà phê kia ....
Em cho đường vào?Dạ, tại thấy giám đốc uống đắng quá sẽ không tốt nên em có cho một ít đường, chỉ một chút ít thôi.Bạch Nghiêm một thân sơ mi trắng quân tây nâu đứng dạy càng ngày càng gần Vân Hy.
Vân Hy đáng thương chỉ biết cúi đầu.
- Để em đi pha cái khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.