Chương 24: Ông cháu một ruột
Xanh Biếc
11/09/2024
Căn phòng trắng xóá, chỉ có 4 bức tường thì cũng đoán là bệnh viện. Chỉ toàn mùi thuốc khử trùng nhưng so với các phòng khác thì vô cùng rộng lớn, đầy đủ tiện nghi, chỉ cần có tiền thì việc nằm bệnh viện như đang năm nghĩ dưỡng.
Ông cụ Bạch dựa lưng trên giường, thân dưới phủ chăn đến hết bàn chân. Kế bên là dĩa trái cây miệng nhai xoạt xoẹt, ánh mắt hướng về cái ti vi to lớn miệng cười không ngớt. Ông cụ nay đã già rồi nên ông luôn giữ tâm trạng vô cùng thư thái, thường xem những chương trình giải trí nhiều hơn là bản tin như trước kia.
Bạch Nghiêm hỏi qua bác sỹ một chút tình hình của ông thì cũng không có gì đáng kể, nhìn qua lớp kín thấy ông cười vui lòng Bạch Nghiêm cũng an tâm hơn phần nào.
Tuy nói là Bạch Nghiêm ít ở bên cạnh Bạch Chỉ nhưng đứa cháu trai sau lưng luôn cho người theo dõi kế bên
Bạch Chỉ, chỉ cần ông có gì không khoe Bạch Nghiêm sẽ biết ngay. Còn về Bạch Nghiêm ít trò truyện với ông vì anh vốn là người kiệm lời nhưng được một cái chưa bao giờ làm phật ý ông nội từ việc nhỏ nhất. Mọi trách nhiệm của Bạch gia gánh trên vai Bạch Nghiêm đều được hoàn thành một cách suất sắc....
- Ông
Bạch Chỉ thấy cháu trai bước vào liền với láy cái rì mốt tắt ti vi đi.
Cháu hôm nay vào trễ thế .Cháu làm cho xong công việc.Nhìn sắc mặt của cháu trai mình hôm nay khá tốt, có vẻ hay cười hơn, lại còn ôn nhu hơn thường ngày chẵn lẽ tâm thế nó bị lung lay hay sau.
Bác sỹ nói sáng mai ta có thể xuất viện.Dạ, cháu có nghe bác sỹ nói qua .Um, ta thật sự rất khỏe rồi mà khoan cháu đã cảm ơn con bé đó chưa.Ông nội, có phải đây được gọi là duyên nợ trùng phùng không?Y của con là sau?Thật ra cô gái đó làm thư ký cho con.Ông nội hai mắt sáng rỡ cũng vui không kém, thật là trùng hợp.
Vậy thì quá tốt rồi, con nhất định phải mời đứa nhỏ đó về nhà mình ăn cơm biết không? Còn nữa ở công ty không được quá khắt khe với con bé.Mà còn nữa cháu chưa nói hết. Ông nhớ 7 năm trước cháu bị thương và mất tích ba tháng không?Nhớ chứ.Người cứu con lại là cô gái ấy. Nếu không có cô ấy cháu sẽ không giữ được cái mạng này.Ông nội lúc nảy còn hào hứng thì bây giờ mắt đã ửng một lớp hồng nhẹ. Khi đứa cháu của ông mất, ông vô cùng lo lắng, ông cho người lục tung cả thành phố lên nhưng khi đứa cháu này báo tin cho ông lại nói được một nhà nào đó cứu giúp và ông quyết đến nhà gặp để trả ơn, lại bị Bạch Nghiêm ngăn cản . Kết quả thằng cháu của ông lại ở nhờ nhà người ta tận ba tháng mặc dù có thể rời đi sớm hơn.
Sau khi được đón về nhà, Bạch Nghiêm lúc đó chỉ là cậu thanh niên chưa gai gốc như bây giờ. Nhiều lúc Bạch Chỉ thấy cháu trai của mình ngồi một mình đến nổi thẩn thờ, ánh mắt chỉ nhìn vào tấm ảnh trên tay. Ông tiến lại gần mà Bạch Nghiêm không hề hay biết, khi ông nội tới thì thấy một đứa bé gái mới lớn khá non nớt nhưng lại rất xinh đẹp thì Bạch Nghiêm lại vội cất tấm hình đó đi. Ông cũng có cho người điều tra về gia đình nhỏ ấy, thấy họ khá tốt. Còn nữa ông nội còn biết được cái ngày anh rời đi. Thì đâu đó lại có hai đứa trẻ đau thấu tâm can. Đến bây giờ cũng được 7 năm mà Bạch Nghiêm chưa bao giờ để ai vào mắt. Bạch Chỉ cũng đau đầu vì chuyện này, ông cũng hiểu được tâm tình của Bạch Nghiêm nên cũng không gượng ép hay thúc dục anh phải kết hôn đại với ai.
Thảo nào hôm trước ông nhìn Vây Hy khá quen mắt mà lại nghĩ không ra thì ra là đứa bé trong tấm hình đó. Mà ông lại ưng bụng cô bé này vô cùng, cũng mong ước tác hợp cho Bạch Nghiêm.
Đúng rồi, là đứa trẻ trong tấm hình cháu hay xem đúng không? Không ngờ nhà họ Bạch chúng ta lại nợ con bé hai ân tình.Dạ...Ông nội nhận thấy ánh mắt Bạch Nghiệm có gì muốn nói nhưng lại nuốt vào bụng.
Cháu còn có chuyện gì muốn nói nữa à.Cháu đã thương Vân Hy suất 7 năm qua nên bây giờ gặp lại cháu ...muốn.Cháu muốn gì?Cháu muốn cưới cô ấy làm vợ. Thật sự cháu không thể đợi lâu hơn được nữa.Ông nội nhìn đứa cháu mình hóá ngốc mà phì cười. Chỉ có chuyện này mà nó ấp úng nảy giờ, trước giờ ông chưa thấy một Bạch Nghiêm chưa dứt khoát như vậy. Đúng là đứa trẻ nào khi yêu vào cũng trở nên thẹn thùng.
Vậy thì cháu cứ đến gặp mặt gia đình con bé để xin phép là được chứ gì?Cháu biết, nhưng lâu rồi tụi cháu mới gặp nhau như vậy cô ấy sẽ không đồng ý mà còn xa lánh con.Cũng đúng.Vì thế tạm thời ngày mai ông không được xuất việnCháu được lắm dám láy ông già này ra làm bia đỡ à?Ông giúp cháu lần này thì con sẽ đem cháu dâu về cho ông.Thành dao.Bạch Chỉ nhìn đứa cháu mưu kế của mình mà chỉ biết lắc đầu cười thầm, chẳng phải nó giống ông hết 6 phần rồi sau, ông thầm cảm thán trông lòng.
Ông cụ Bạch dựa lưng trên giường, thân dưới phủ chăn đến hết bàn chân. Kế bên là dĩa trái cây miệng nhai xoạt xoẹt, ánh mắt hướng về cái ti vi to lớn miệng cười không ngớt. Ông cụ nay đã già rồi nên ông luôn giữ tâm trạng vô cùng thư thái, thường xem những chương trình giải trí nhiều hơn là bản tin như trước kia.
Bạch Nghiêm hỏi qua bác sỹ một chút tình hình của ông thì cũng không có gì đáng kể, nhìn qua lớp kín thấy ông cười vui lòng Bạch Nghiêm cũng an tâm hơn phần nào.
Tuy nói là Bạch Nghiêm ít ở bên cạnh Bạch Chỉ nhưng đứa cháu trai sau lưng luôn cho người theo dõi kế bên
Bạch Chỉ, chỉ cần ông có gì không khoe Bạch Nghiêm sẽ biết ngay. Còn về Bạch Nghiêm ít trò truyện với ông vì anh vốn là người kiệm lời nhưng được một cái chưa bao giờ làm phật ý ông nội từ việc nhỏ nhất. Mọi trách nhiệm của Bạch gia gánh trên vai Bạch Nghiêm đều được hoàn thành một cách suất sắc....
- Ông
Bạch Chỉ thấy cháu trai bước vào liền với láy cái rì mốt tắt ti vi đi.
Cháu hôm nay vào trễ thế .Cháu làm cho xong công việc.Nhìn sắc mặt của cháu trai mình hôm nay khá tốt, có vẻ hay cười hơn, lại còn ôn nhu hơn thường ngày chẵn lẽ tâm thế nó bị lung lay hay sau.
Bác sỹ nói sáng mai ta có thể xuất viện.Dạ, cháu có nghe bác sỹ nói qua .Um, ta thật sự rất khỏe rồi mà khoan cháu đã cảm ơn con bé đó chưa.Ông nội, có phải đây được gọi là duyên nợ trùng phùng không?Y của con là sau?Thật ra cô gái đó làm thư ký cho con.Ông nội hai mắt sáng rỡ cũng vui không kém, thật là trùng hợp.
Vậy thì quá tốt rồi, con nhất định phải mời đứa nhỏ đó về nhà mình ăn cơm biết không? Còn nữa ở công ty không được quá khắt khe với con bé.Mà còn nữa cháu chưa nói hết. Ông nhớ 7 năm trước cháu bị thương và mất tích ba tháng không?Nhớ chứ.Người cứu con lại là cô gái ấy. Nếu không có cô ấy cháu sẽ không giữ được cái mạng này.Ông nội lúc nảy còn hào hứng thì bây giờ mắt đã ửng một lớp hồng nhẹ. Khi đứa cháu của ông mất, ông vô cùng lo lắng, ông cho người lục tung cả thành phố lên nhưng khi đứa cháu này báo tin cho ông lại nói được một nhà nào đó cứu giúp và ông quyết đến nhà gặp để trả ơn, lại bị Bạch Nghiêm ngăn cản . Kết quả thằng cháu của ông lại ở nhờ nhà người ta tận ba tháng mặc dù có thể rời đi sớm hơn.
Sau khi được đón về nhà, Bạch Nghiêm lúc đó chỉ là cậu thanh niên chưa gai gốc như bây giờ. Nhiều lúc Bạch Chỉ thấy cháu trai của mình ngồi một mình đến nổi thẩn thờ, ánh mắt chỉ nhìn vào tấm ảnh trên tay. Ông tiến lại gần mà Bạch Nghiêm không hề hay biết, khi ông nội tới thì thấy một đứa bé gái mới lớn khá non nớt nhưng lại rất xinh đẹp thì Bạch Nghiêm lại vội cất tấm hình đó đi. Ông cũng có cho người điều tra về gia đình nhỏ ấy, thấy họ khá tốt. Còn nữa ông nội còn biết được cái ngày anh rời đi. Thì đâu đó lại có hai đứa trẻ đau thấu tâm can. Đến bây giờ cũng được 7 năm mà Bạch Nghiêm chưa bao giờ để ai vào mắt. Bạch Chỉ cũng đau đầu vì chuyện này, ông cũng hiểu được tâm tình của Bạch Nghiêm nên cũng không gượng ép hay thúc dục anh phải kết hôn đại với ai.
Thảo nào hôm trước ông nhìn Vây Hy khá quen mắt mà lại nghĩ không ra thì ra là đứa bé trong tấm hình đó. Mà ông lại ưng bụng cô bé này vô cùng, cũng mong ước tác hợp cho Bạch Nghiêm.
Đúng rồi, là đứa trẻ trong tấm hình cháu hay xem đúng không? Không ngờ nhà họ Bạch chúng ta lại nợ con bé hai ân tình.Dạ...Ông nội nhận thấy ánh mắt Bạch Nghiệm có gì muốn nói nhưng lại nuốt vào bụng.
Cháu còn có chuyện gì muốn nói nữa à.Cháu đã thương Vân Hy suất 7 năm qua nên bây giờ gặp lại cháu ...muốn.Cháu muốn gì?Cháu muốn cưới cô ấy làm vợ. Thật sự cháu không thể đợi lâu hơn được nữa.Ông nội nhìn đứa cháu mình hóá ngốc mà phì cười. Chỉ có chuyện này mà nó ấp úng nảy giờ, trước giờ ông chưa thấy một Bạch Nghiêm chưa dứt khoát như vậy. Đúng là đứa trẻ nào khi yêu vào cũng trở nên thẹn thùng.
Vậy thì cháu cứ đến gặp mặt gia đình con bé để xin phép là được chứ gì?Cháu biết, nhưng lâu rồi tụi cháu mới gặp nhau như vậy cô ấy sẽ không đồng ý mà còn xa lánh con.Cũng đúng.Vì thế tạm thời ngày mai ông không được xuất việnCháu được lắm dám láy ông già này ra làm bia đỡ à?Ông giúp cháu lần này thì con sẽ đem cháu dâu về cho ông.Thành dao.Bạch Chỉ nhìn đứa cháu mưu kế của mình mà chỉ biết lắc đầu cười thầm, chẳng phải nó giống ông hết 6 phần rồi sau, ông thầm cảm thán trông lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.