Chương 24:
Bố Đinh Lưu Li
01/08/2022
Chẳng lẽ sự phá hủy của Dục Giới Tiên Đô có liên quan đến nguyên nhân như cha huynh nói.
Nhưng thời gian lại sớm hơn mấy tháng, hơn nữa kiếp trước Dục Giới Tiên Đô bị hủy bởi một trận lửa lớn.
Chẳng lẽ mình sống lại, rất nhiều chuyện cũng đang lặng lẽ thay đổi?
Nàng nhớ đến Ninh Ân.
Đêm qua hắn mới liều mạng chạy khỏi Dục Giới Tiên Đô, hôm nay nơi đó liền sắp bị san bằng, có thể quá trùng hợp hay không?
Luôn cảm thấy như có điều gì đó đang bị bỏ qua.
Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê thu mắt, bước nhanh về phía căn phòng ở sân sau.
Các thị vệ đang thi hành nhiệm vụ ở trong phủ, căn phòng không có một bóng người, ngay cả tuyết đọng cũng không có người quét dọn, rất vắng lạnh.
Căn phòng nhỏ vắng vẻ, cửa mở một nửa, bên trong không có tiếng động của người.
“Hắn đi rồi?” Ngu Linh Tê hỏi thị tỳ.
Hồ Đào lắc đầu, mặt cũng đầy mơ hồ: “Từ sáng sớm nô tỳ đã để ý, không thấy hắn ra cửa.”
Đang nói, trong phòng truyền đến một tiếng mèo kêu nhỏ yếu.
Ngu Linh Tê không do dự nữa, bước lên thềm đá, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Thoáng chốc hơi lạnh phả vào mặt, cửa mở lớn bên trong căn phòng nhỏ giống như hầm băng, còn lạnh hơn mấy phần so với băng tuyết ngập trời bên ngoài.
Ngu Linh Tê rụt cổ một cái, vội vàng áp lòng bàn tay vào lò sưởi tay.
Giương mắt nhìn một cái, liền thấy bóng người gầy gò quen thuộc co rúc ở trên giường, môi tái nhợt.
Chăn bông ố vàng lâu năm một nửa rũ xuống mặt đất, một nửa ở dưới chân hắn.
Giữa chăn bông, một cái đầu hoa lông xù nhô ra, kêu meo meo đáng thương về phía Ngu Linh Tê.
Trong phòng ngay cả một chậu than cũng không có, trên bàn chỉ có một bình trà đục lạnh băng và hai cái bánh bao cứng như sắt.
Ngu Linh Tê nhìn lướt qua tình cảnh trong phòng liền biết chắc chắn là người làm xem thường “ăn mày” Ninh Ân, sinh lòng chậm trễ, ngay cả cửa cũng lười đóng lại cho hắn.
Hành vi như vậy, có gì khác với ngược đãi hắn đâu?
Một cái chăn duy nhất, Ninh Ân còn chia cho con mèo nhỏ bị thương, hơn nửa người của mình lộ ra trong gió lạnh…
Cho dù Ngu Linh Tê oán hận Ninh Ân, thấy tình cảnh lần này cũng không thể không tức giận.
Nàng không để ý tới con mèo nhỏ đang nức nở đòi ăn kia, đi lên đẩy bả vai Ninh Ân một cái: “Vương… này, tỉnh lại đi!”
Bàn tay vừa mới đặt lên đầu vai nóng hổi của hắn, bỗng chốc rút lại.
Thiếu niên áo đen toàn thân là vết thương ôm cánh tay run rẩy, môi tái nhợt khô khốc, gò má đỏ bừng không bình thường, hơi thở nặng nề dồn dập, rõ ràng là cả đêm ở trong gió lạnh vết thương nặng thêm, dẫn tới sốt cao.
Tiếp tục như vậy mạng nhỏ của hắn sẽ mất.
Ngực Ngu Linh Tê buồn phiền, quay đầu nói: “Còn ngây ra làm gì? Nhanh đi mời đại phu.”
Hồ Đào cũng giật mình, không ngừng vội vàng nói: “A, vâng!”
“Chờ một chút.” Ngu Linh Tê gọi nàng: “Ra vào từ cửa hông, đừng quấy rầy phụ mẫu.”
Đặc biệt là ca ca quá thông minh của nàng.
“Nô tỳ hiểu rồi.” Hồ Đào liên tục đáp ứng.
Đợi thị tỳ đi mời đại phu, Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm Ninh Ân, thiếu niên đang nhắm mắt, tâm trạng phức tạp.
Chiếc ghế duy nhất trong phòng phủ một lớp bụi mỏng, Ngu Linh Tê thích sạch sẽ, không dám ngồi.
Suy nghĩ một chút, liền đến mép giường, lót một góc chăn, cẩn thận ngồi ở mép giường, nhìn kỹ Ninh Ân đang bị bệnh sắp chết.
Đời trước, lúc chân bị tật phát tác cũng sẽ đau đến cả người lạnh như băng run rẩy, sưởi ấm nhờ vào dày vò Ngu Linh Tê. Nàng cũng ở bên cạnh hắn cả đêm như vậy.
Nhưng cho dù là lúc đó, hắn cũng cường hãn ngang ngược, giống như trên đời này không có gì có thể phá hủy được hắn.
Hoàn toàn không giống thiếu niên đáng thương trước mắt này, yếu ớt như lúc nào cũng có thể chết đi.
Thiếu niên như vậy, có liên quan đến Dục Giới Tiên Đô bị phá hủy sao?
Rốt cuộc là từng bước như thế nào, trở thành người điên khiến người người sợ hãi chứ?
Hơi thở Ninh Ân dồn dập nóng hổi, cùng xen lẫn kiếp trước, lần đầu Ngu Linh Tê sinh ra cảm xúc hoang mang.
Nàng đưa tay, do dự đắp chăn cho Ninh Ân.
“Ta không lạnh lùng như ngươi, nếu như ngươi chết, ta nguyện ý bố thí một tấm chiếu, chỉ là…”
Nàng rũ mắt xuống: “Ta chưa từng muốn mạng của ngươi.”
Đang lúc thất thần, tay cầm góc chăn vô tình lướt qua cổ Ninh Ân.
Sức lực rất nhẹ, thiếu niên hôn mê như là thức tỉnh, chợt mở đôi mắt u ám.
Ngay sau đó, cổ tay Ngu Linh Tê đau nhói.
Sau đó tầm mắt đảo lộn, nàng bị Ninh Ân hung bạo đè ở trên giường nhỏ.
Tóc đen như mực trãi đầy giường, lò sưởi tay rơi lộc cộc dưới đất.
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống kiềm chế nàng, ánh mắt rã rời, hơi thở nóng hổi phun ở bên cổ nàng từng hơi, mang theo một sự quen thuộc run sợ đã lâu…
Ngu Linh Tê trợn to mắt, trong con ngươi chiếu ngược vẻ mặt yếu ớt mà hung ác của Ninh Ân, giống như trở về màn gấm kiếp trước.
Nhưng thời gian lại sớm hơn mấy tháng, hơn nữa kiếp trước Dục Giới Tiên Đô bị hủy bởi một trận lửa lớn.
Chẳng lẽ mình sống lại, rất nhiều chuyện cũng đang lặng lẽ thay đổi?
Nàng nhớ đến Ninh Ân.
Đêm qua hắn mới liều mạng chạy khỏi Dục Giới Tiên Đô, hôm nay nơi đó liền sắp bị san bằng, có thể quá trùng hợp hay không?
Luôn cảm thấy như có điều gì đó đang bị bỏ qua.
Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê thu mắt, bước nhanh về phía căn phòng ở sân sau.
Các thị vệ đang thi hành nhiệm vụ ở trong phủ, căn phòng không có một bóng người, ngay cả tuyết đọng cũng không có người quét dọn, rất vắng lạnh.
Căn phòng nhỏ vắng vẻ, cửa mở một nửa, bên trong không có tiếng động của người.
“Hắn đi rồi?” Ngu Linh Tê hỏi thị tỳ.
Hồ Đào lắc đầu, mặt cũng đầy mơ hồ: “Từ sáng sớm nô tỳ đã để ý, không thấy hắn ra cửa.”
Đang nói, trong phòng truyền đến một tiếng mèo kêu nhỏ yếu.
Ngu Linh Tê không do dự nữa, bước lên thềm đá, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Thoáng chốc hơi lạnh phả vào mặt, cửa mở lớn bên trong căn phòng nhỏ giống như hầm băng, còn lạnh hơn mấy phần so với băng tuyết ngập trời bên ngoài.
Ngu Linh Tê rụt cổ một cái, vội vàng áp lòng bàn tay vào lò sưởi tay.
Giương mắt nhìn một cái, liền thấy bóng người gầy gò quen thuộc co rúc ở trên giường, môi tái nhợt.
Chăn bông ố vàng lâu năm một nửa rũ xuống mặt đất, một nửa ở dưới chân hắn.
Giữa chăn bông, một cái đầu hoa lông xù nhô ra, kêu meo meo đáng thương về phía Ngu Linh Tê.
Trong phòng ngay cả một chậu than cũng không có, trên bàn chỉ có một bình trà đục lạnh băng và hai cái bánh bao cứng như sắt.
Ngu Linh Tê nhìn lướt qua tình cảnh trong phòng liền biết chắc chắn là người làm xem thường “ăn mày” Ninh Ân, sinh lòng chậm trễ, ngay cả cửa cũng lười đóng lại cho hắn.
Hành vi như vậy, có gì khác với ngược đãi hắn đâu?
Một cái chăn duy nhất, Ninh Ân còn chia cho con mèo nhỏ bị thương, hơn nửa người của mình lộ ra trong gió lạnh…
Cho dù Ngu Linh Tê oán hận Ninh Ân, thấy tình cảnh lần này cũng không thể không tức giận.
Nàng không để ý tới con mèo nhỏ đang nức nở đòi ăn kia, đi lên đẩy bả vai Ninh Ân một cái: “Vương… này, tỉnh lại đi!”
Bàn tay vừa mới đặt lên đầu vai nóng hổi của hắn, bỗng chốc rút lại.
Thiếu niên áo đen toàn thân là vết thương ôm cánh tay run rẩy, môi tái nhợt khô khốc, gò má đỏ bừng không bình thường, hơi thở nặng nề dồn dập, rõ ràng là cả đêm ở trong gió lạnh vết thương nặng thêm, dẫn tới sốt cao.
Tiếp tục như vậy mạng nhỏ của hắn sẽ mất.
Ngực Ngu Linh Tê buồn phiền, quay đầu nói: “Còn ngây ra làm gì? Nhanh đi mời đại phu.”
Hồ Đào cũng giật mình, không ngừng vội vàng nói: “A, vâng!”
“Chờ một chút.” Ngu Linh Tê gọi nàng: “Ra vào từ cửa hông, đừng quấy rầy phụ mẫu.”
Đặc biệt là ca ca quá thông minh của nàng.
“Nô tỳ hiểu rồi.” Hồ Đào liên tục đáp ứng.
Đợi thị tỳ đi mời đại phu, Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm Ninh Ân, thiếu niên đang nhắm mắt, tâm trạng phức tạp.
Chiếc ghế duy nhất trong phòng phủ một lớp bụi mỏng, Ngu Linh Tê thích sạch sẽ, không dám ngồi.
Suy nghĩ một chút, liền đến mép giường, lót một góc chăn, cẩn thận ngồi ở mép giường, nhìn kỹ Ninh Ân đang bị bệnh sắp chết.
Đời trước, lúc chân bị tật phát tác cũng sẽ đau đến cả người lạnh như băng run rẩy, sưởi ấm nhờ vào dày vò Ngu Linh Tê. Nàng cũng ở bên cạnh hắn cả đêm như vậy.
Nhưng cho dù là lúc đó, hắn cũng cường hãn ngang ngược, giống như trên đời này không có gì có thể phá hủy được hắn.
Hoàn toàn không giống thiếu niên đáng thương trước mắt này, yếu ớt như lúc nào cũng có thể chết đi.
Thiếu niên như vậy, có liên quan đến Dục Giới Tiên Đô bị phá hủy sao?
Rốt cuộc là từng bước như thế nào, trở thành người điên khiến người người sợ hãi chứ?
Hơi thở Ninh Ân dồn dập nóng hổi, cùng xen lẫn kiếp trước, lần đầu Ngu Linh Tê sinh ra cảm xúc hoang mang.
Nàng đưa tay, do dự đắp chăn cho Ninh Ân.
“Ta không lạnh lùng như ngươi, nếu như ngươi chết, ta nguyện ý bố thí một tấm chiếu, chỉ là…”
Nàng rũ mắt xuống: “Ta chưa từng muốn mạng của ngươi.”
Đang lúc thất thần, tay cầm góc chăn vô tình lướt qua cổ Ninh Ân.
Sức lực rất nhẹ, thiếu niên hôn mê như là thức tỉnh, chợt mở đôi mắt u ám.
Ngay sau đó, cổ tay Ngu Linh Tê đau nhói.
Sau đó tầm mắt đảo lộn, nàng bị Ninh Ân hung bạo đè ở trên giường nhỏ.
Tóc đen như mực trãi đầy giường, lò sưởi tay rơi lộc cộc dưới đất.
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống kiềm chế nàng, ánh mắt rã rời, hơi thở nóng hổi phun ở bên cổ nàng từng hơi, mang theo một sự quen thuộc run sợ đã lâu…
Ngu Linh Tê trợn to mắt, trong con ngươi chiếu ngược vẻ mặt yếu ớt mà hung ác của Ninh Ân, giống như trở về màn gấm kiếp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.