Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 26:

Bố Đinh Lưu Li

01/08/2022

Để tránh đội tuần tra, hắn trèo qua tường rơi xuống đất, sắc mặt hắn sáng bệch giống như tuyết đọng, “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu bầm.

Như không có chút đau đớn, hắn bình tĩnh lau vết đỏ trên khóe miệng đi, giơ ngón tay lên huýt sáo.

Tiếng cánh chim lướt qua cơn gió, một con chim ưng xám truyền tin lướt qua ánh trăng và đáp xuống cánh tay của hắn.

Mặt trăng nghiêng về phía tây, kinh thành đang chìm trong im lặng.

Dần dần, khói dày đặc bốc lên từ hướng đường Thăng Bình, mặt trăng đang tàn lụi bị ánh lửa ánh thành một màu đỏ như máu.

Ngu Linh Tê bị đánh thức bởi tiếng cồng chiêng ồn ào.

Trong lòng có chút không rõ, nàng đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy?”

Hồ Đào vội vàng đi tới, lo lắng nói: “Tiểu thư, hình như là Dục Giới Tiên Đô đang bốc cháy, cháy rất lớn!”

Trong lòng lo lắng, Ngu Linh Tê nói: “Đi ra ngoài xem một chút.”

Nàng khoác thêm áo choàng xuống giường, đi tới hiên nhà xem xét, bầu trời toàn một màu đen xám, nửa bầu trời hướng đường Thăng Bình đỏ rực.

Khung cảnh giống hệt kiếp trước, nhưng lần này, nàng vẫn êm đẹp ở trong thời khắc vinh quang của phủ Đại tướng quân mà không phải là sân sau lạnh lẽo trong phủ của dượng.

Nàng đã đảo ngược một phần nhỏ của số phận, nhưng sau cùng không thể triệt tiêu kiếp số mà kinh thành phải gặp phải.

“Năm nay liên tiếp xảy ra hai vụ hỏa hoạn, thật sự quá dọa người rồi.”

Hồ Đào thở dài một tiếng thuyết phục: “Bên ngoài lạnh lắm, tiểu thư đừng nhìn nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”

Tro tàn đen kịt bị gió cuốn lên không trung, bao phủ một nửa kinh thành, đó là muôn vàn phồn hoa xa hoa lãng phí bị tro tàn phá hủy.



Ngu Linh Tê nghĩ tới điều gì đó, trầm giọng nói: “Đặt đèn lồng rồi ra sân sau.”

Gã sai vặt đang ngủ say nghe thấy tiếng đẩy cửa, dụi dụi mắt mơ hồ nói: “Ai vậy? Muộn như vậy...”

Nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đứng trong ánh đèn ở cửa, cơn buồn ngủ của hắn ta bay đi trong nháy mắt, vội vàng đứng dậy nói: “Tiểu thư, sao người lại đến đây?”

Ngu Linh Tê bỏ qua người hầu đang bối rối, đi đến trước giường Ninh Ân đứng yên.

Nàng đặt đèn lụa lên bàn, ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt tuấn tú yên tĩnh của Ninh Ân, hai mắt nhắm chặt, trông yên tĩnh mà yếu ớt.

“Hắn... Vẫn chưa từng tỉnh dậy sao?” Ngu Linh Tê hỏi.

Người hầu không dám nói mình đã ngủ như chết, vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, nô tài vẫn luôn canh trong phòng, chưa từng thấy hắn tỉnh lại.”

Dù sao cũng không nghe thấy động tĩnh gì, hẳn là... Chưa từng tỉnh dậy? Gã sai vặt nghĩ thầm.

Ngu Linh Tê thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không biết điềm báo vừa rồi đến từ đâu, nóng lòng muốn xác nhận điều gì đó, sau khi phản ứng lại, người đã đi đến đây rồi.

Ninh Ân bị thương thành thế này, có lẽ mình thật sự đang nghĩ nhiều rồi.

Ngu Linh Tê do dự một chút, sau đó đưa tay thăm dò trán của Ninh Ân.

Vẫn còn bị sốt nhẹ, cũng không biết liệu có thể chịu đựng được không.

Ninh Ân nằm không tỉnh dậy, chú mèo con mà hắn cứu tạm thời không có người chăm sóc, vì vậy Ngu Linh Tê đã ôm mèo con trong tay và nói với gã sai vặt: “Chăm sóc cho thật tốt, nếu dám lười biếng ta sẽ hỏi tội ngươi.”



Gã sai vặt không ngừng nói “vâng” rồi cung kính tiễn Ngu Linh Tê ra ngoài.

Gần như cùng lúc đó, thiếu niên nằm trên giường mở mắt.

Hắn nâng đốt ngón tay trắng lạnh chạm nhẹ vào trán mình, như thể đang hồi tưởng lại cảm xúc nhẹ nhàng và ấm áp vừa rồi.

Hóa ra tay của nữ nhân là cảm giác như thế này sao?

Trước kia ở trong cung, khi hắn bị bệnh đến sắp chết, nữ nhân sinh ra hắn kia cũng chưa từng chạm vào hắn như thế này.

Trên khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, dường như hắn đã lĩnh hội được một điều thú vị, trong lòng đột nhiên rất mong đợi những ngày được ở trong phủ Tướng quân.

...

Sau hai ngày nắng, tuyết tan, những rặng băng dưới mái hiên phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nắng.

Ngu Linh Tê dựa vào chiếc ghế dài cạnh cửa sổ để trêu chọc con mèo.

Ninh Ân vẫn còn hôn mê, con mèo hắn nhặt được được Ngu Linh Tê nuôi hai ngày, nhưng bộ lông của nó đã mượt hơn rất nhiều và không còn rụt rè như trước.

Nàng lấy đầu ngón tay gãi gãi đầu mèo con, hừ nói: “Rõ ràng kiếp trước là ta chịu khổ, nhưng người đòi nợ lại là hắn, ngươi nói xem thói đời có vô lý không?”

Khi đang chơi, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp bên ngoài, phụ thân xuống ngựa với vẻ mặt đen xì bước vào cửa, theo sau là Ngu Hoán Thần mặc áo giáp.

“Cha bị sao vậy?” Ngu Linh Tê đứng dậy giữ chặt huynh trưởng.

Ngu Hoán Thần liếc nhìn Ngu tướng quân đang nổi cơn thịnh nộ, cúi người thì thào: “Những người trong Dục Giới Tiên Đô đều bị thiêu, cha và người của Nam Nha cấm quân bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng bên phía Đông cung lại cứ phái người đến, muốn tìm nô lệ trong đống xác cháy thành than, cha sợ phá hủy dấu vết trên hiện trường nên cố hết sức ngăn cản nhưng hai bên đã xảy ra tranh cãi lớn và tan rã trong không vui."

Thì ra là thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook