Chương 33:
Bố Đinh Lưu Li
03/08/2022
Ngu Hoán Thần nói thêm chọc cười: "Phụ thân, nói không chừng trong lòng tiểu muội đã sớm có ý trung nhân rồi!”
Ngu Linh Tê cũng mỉm cười, đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sáng: "Cha, nương, huynh trưởng còn chưa lập gia đình, đâu có đạo lý đến em út là con phải gả chồng trước? Vẫn là phải chờ huynh trưởng cưới cô nương Tô gia, sau đó hẵng bàn chuyện của chúng con sau. “
"Nữ nhi ngoan nói rất có lý.”
Thế tấn công của Ngu tướng quân đã thành công bị chuyển hướng, ông lập tức sa sầm mặt mày trừng mắt nhìn nhi tử: "Năm nay sẽ qua Tô gia, sớm sắp xếp chuyện hôn sự của con.”
Lúc này Ngu Hoán Thần trông giống như một quả cà tím bị héo úa giữa sương giá, hắn u oán nhìn em út một cái, chấm dứt chiến tranh.
Ngu Tân Di cười trên nỗi đau của hắn và giơ ngón tay cái cho muội muội.
Lợi dụng lúc người nhà đang lo lắng cho chuyện hôn sự của Ngu Hoán Thần, Ngu Linh Tê đã lẻn chuồn ra cửa, ra ngoài cho thoáng khí.
Đêm nay nàng uống không ít rượu, hai má nóng bừng thèm muốn mát mẻ nên nàng khoanh tay bước chầm chậm dọc theo hành lang, để gió đêm mang băng tuyết lạnh lẽo thổi tan khô nóng trong người.
Không biết đã đi bao lâu, ánh đèn mờ dần, tuyết trên mái hiên lộ ra một vòng cung xanh thẫm trong màn đêm.
Ngu Linh Tê nghe thấy tiếng quét tuyết sột soạt, dừng bước nhìn lại thì thấy ở nơi tối tăm phía trước, một bóng người mảnh khảnh cao gầy đang cầm chổi, lẻ loi một mình quét dọn tuyết đọng ở hậu viện.
Đêm nay là đêm giao thừa, tất cả hạ nhân và người hầu đều thay y phục mới tập trung ở tiền viện chờ đến giờ Tý nhận tiền thưởng, vì vậy hậu viện không có người trông coi.
Ngoại trừ cái người đang quét tuyết này.
Trong lòng Ngu Linh Tê thấy có cảm tình nên sờ sờ túi tiền nhỏ luôn mang theo bên mình, nói với Hồ Đào đang xách đèn lồng: "Gần qua năm mới rồi nhưng vẫn đi quét tuyết, hẳn phải là người rất siêng năng. Ngươi mau đi mời hắn qua đây lĩnh thưởng. “
Hồ Đào nói "dạ" một tiếng và xách đèn lồng tiến lên phía trước gọi: "Cái người đang quét tuyết kia, tiểu thư nhà ta gọi ngươi mau qua đây!”
Bóng dáng quét tuyết bỗng ngừng và quay đầu lại.
Ngu Linh Tê khẽ giật mình, hai chữ "Ninh Ân" suýt chút nữa đã tuôn ra từ miệng.
Nghĩ đến kiếp này mình nên là không nhận ra hắn cho nên nàng đành liền nuốt xuống cái tên đã suýt nói ra khỏi miệng, hỏi: "Vết thương của ngươi đã lành rồi sao? Ngươi ở chỗ này làm gì?”
Dứt lời, nàng lại nhìn về phía Hồ Đào: "Có người xa lánh hắn ép hắn phải làm việc?”
Hồ Đào lắc đầu, vẻ mặt cũng mờ mịt không biết gì.
"Là tự ta muốn làm.”
Ninh Ân mặc võ bào xanh đậm vươn người đứng thẳng, dường như thứ cầm trong tay hắn không phải là chổi mà là một thanh trường kiếm có thể định đoạt sinh tử của người khác.
Hắn cụp mắt xuống, nhưng không chút hèn mọn nào mà thấp giọng nói: "Tuyết rơi đường trơn trượt, ta sợ tiểu thư bị ngã.”
Con đường này thực sự là con đường Ngu Linh Tê phải đi qua để quay về sương phòng.
Bởi vì lát đá xanh, tuyết rơi đông lại thì cực kì trơn trượt.
Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm vào con đường nhỏ lát đá xanh được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, nhất thời không nói gì.
Nhưng Ninh Ân lại hiểu lầm ý của nàng, đặt cây chổi dựa vào bên tường sau đó chậm rãi đi tới.
Những bóng đen trên người hắn mờ dần từng lớp một, ánh sáng ấm áp của chiếc chao đèn bằng lụa hình bát giác dưới hiên nhà soi rõ khuôn mặt trẻ trung và tuấn mỹ của hắn.
Dưới cái nhìn khó hiểu của Ngu Linh Tê, hắn vẩy áo bào lên và quỳ xuống trong tư thế phục tùng, sau đó mười ngón tay đan nhau, lòng bàn tay hướng lên trên và đặt tay lên lớp đá xanh đã đóng băng.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Ngu Linh Tê hỏi.
Ninh Ân ngẩng đầu, trong mắt ánh lên dáng vẻ xinh đẹp của nàng với chiếc váy đỏ tươi xinh đẹp, bình tĩnh nói: "Đường đá trơn trượt, tiểu thư hãy giẫm lên lòng bàn tay của ta mà đi.”
Hắn nói rất bình tĩnh, trong đôi mắt đen như mực không có một chút khuất nhục nhục nhã nào, như thể hắn sinh ra đã nên như vậy rồi.
Ngu Linh Tê cảm thấy một cơn tức giận từ đâu đó trào lên, nàng cau mày nói: "Hình như ta đã từng nói rằng ngươi không được phép mang những cái cách thức làm nhục sai sử người khác của Dục Giới Tiên Đô vào trong phủ của ta.”
Nhận ra nàng đang tức giận, Ninh Ân liếc nàng một cái sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống.
Ngón tay đặt trên lớp đá xanh dần dần cuộn lên, các đốt ngón tay vốn đã đông cứng lại đỏ bừng, dáng vẻ cúi đầu nửa quỳ có chút cô đơn đáng thương.
Ngu Linh Tê nhận mệnh than nhẹ, khẽ thở dài: "Mà thôi, ngươi đứng lên đi, sau này không được làm như này nữa.”
Ngu Linh Tê cũng mỉm cười, đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sáng: "Cha, nương, huynh trưởng còn chưa lập gia đình, đâu có đạo lý đến em út là con phải gả chồng trước? Vẫn là phải chờ huynh trưởng cưới cô nương Tô gia, sau đó hẵng bàn chuyện của chúng con sau. “
"Nữ nhi ngoan nói rất có lý.”
Thế tấn công của Ngu tướng quân đã thành công bị chuyển hướng, ông lập tức sa sầm mặt mày trừng mắt nhìn nhi tử: "Năm nay sẽ qua Tô gia, sớm sắp xếp chuyện hôn sự của con.”
Lúc này Ngu Hoán Thần trông giống như một quả cà tím bị héo úa giữa sương giá, hắn u oán nhìn em út một cái, chấm dứt chiến tranh.
Ngu Tân Di cười trên nỗi đau của hắn và giơ ngón tay cái cho muội muội.
Lợi dụng lúc người nhà đang lo lắng cho chuyện hôn sự của Ngu Hoán Thần, Ngu Linh Tê đã lẻn chuồn ra cửa, ra ngoài cho thoáng khí.
Đêm nay nàng uống không ít rượu, hai má nóng bừng thèm muốn mát mẻ nên nàng khoanh tay bước chầm chậm dọc theo hành lang, để gió đêm mang băng tuyết lạnh lẽo thổi tan khô nóng trong người.
Không biết đã đi bao lâu, ánh đèn mờ dần, tuyết trên mái hiên lộ ra một vòng cung xanh thẫm trong màn đêm.
Ngu Linh Tê nghe thấy tiếng quét tuyết sột soạt, dừng bước nhìn lại thì thấy ở nơi tối tăm phía trước, một bóng người mảnh khảnh cao gầy đang cầm chổi, lẻ loi một mình quét dọn tuyết đọng ở hậu viện.
Đêm nay là đêm giao thừa, tất cả hạ nhân và người hầu đều thay y phục mới tập trung ở tiền viện chờ đến giờ Tý nhận tiền thưởng, vì vậy hậu viện không có người trông coi.
Ngoại trừ cái người đang quét tuyết này.
Trong lòng Ngu Linh Tê thấy có cảm tình nên sờ sờ túi tiền nhỏ luôn mang theo bên mình, nói với Hồ Đào đang xách đèn lồng: "Gần qua năm mới rồi nhưng vẫn đi quét tuyết, hẳn phải là người rất siêng năng. Ngươi mau đi mời hắn qua đây lĩnh thưởng. “
Hồ Đào nói "dạ" một tiếng và xách đèn lồng tiến lên phía trước gọi: "Cái người đang quét tuyết kia, tiểu thư nhà ta gọi ngươi mau qua đây!”
Bóng dáng quét tuyết bỗng ngừng và quay đầu lại.
Ngu Linh Tê khẽ giật mình, hai chữ "Ninh Ân" suýt chút nữa đã tuôn ra từ miệng.
Nghĩ đến kiếp này mình nên là không nhận ra hắn cho nên nàng đành liền nuốt xuống cái tên đã suýt nói ra khỏi miệng, hỏi: "Vết thương của ngươi đã lành rồi sao? Ngươi ở chỗ này làm gì?”
Dứt lời, nàng lại nhìn về phía Hồ Đào: "Có người xa lánh hắn ép hắn phải làm việc?”
Hồ Đào lắc đầu, vẻ mặt cũng mờ mịt không biết gì.
"Là tự ta muốn làm.”
Ninh Ân mặc võ bào xanh đậm vươn người đứng thẳng, dường như thứ cầm trong tay hắn không phải là chổi mà là một thanh trường kiếm có thể định đoạt sinh tử của người khác.
Hắn cụp mắt xuống, nhưng không chút hèn mọn nào mà thấp giọng nói: "Tuyết rơi đường trơn trượt, ta sợ tiểu thư bị ngã.”
Con đường này thực sự là con đường Ngu Linh Tê phải đi qua để quay về sương phòng.
Bởi vì lát đá xanh, tuyết rơi đông lại thì cực kì trơn trượt.
Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm vào con đường nhỏ lát đá xanh được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, nhất thời không nói gì.
Nhưng Ninh Ân lại hiểu lầm ý của nàng, đặt cây chổi dựa vào bên tường sau đó chậm rãi đi tới.
Những bóng đen trên người hắn mờ dần từng lớp một, ánh sáng ấm áp của chiếc chao đèn bằng lụa hình bát giác dưới hiên nhà soi rõ khuôn mặt trẻ trung và tuấn mỹ của hắn.
Dưới cái nhìn khó hiểu của Ngu Linh Tê, hắn vẩy áo bào lên và quỳ xuống trong tư thế phục tùng, sau đó mười ngón tay đan nhau, lòng bàn tay hướng lên trên và đặt tay lên lớp đá xanh đã đóng băng.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Ngu Linh Tê hỏi.
Ninh Ân ngẩng đầu, trong mắt ánh lên dáng vẻ xinh đẹp của nàng với chiếc váy đỏ tươi xinh đẹp, bình tĩnh nói: "Đường đá trơn trượt, tiểu thư hãy giẫm lên lòng bàn tay của ta mà đi.”
Hắn nói rất bình tĩnh, trong đôi mắt đen như mực không có một chút khuất nhục nhục nhã nào, như thể hắn sinh ra đã nên như vậy rồi.
Ngu Linh Tê cảm thấy một cơn tức giận từ đâu đó trào lên, nàng cau mày nói: "Hình như ta đã từng nói rằng ngươi không được phép mang những cái cách thức làm nhục sai sử người khác của Dục Giới Tiên Đô vào trong phủ của ta.”
Nhận ra nàng đang tức giận, Ninh Ân liếc nàng một cái sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống.
Ngón tay đặt trên lớp đá xanh dần dần cuộn lên, các đốt ngón tay vốn đã đông cứng lại đỏ bừng, dáng vẻ cúi đầu nửa quỳ có chút cô đơn đáng thương.
Ngu Linh Tê nhận mệnh than nhẹ, khẽ thở dài: "Mà thôi, ngươi đứng lên đi, sau này không được làm như này nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.