Chương 46:
Bố Đinh Lưu Li
03/08/2022
Ngu Linh Tê chưa bao giờ thấy nương có dáng vẻ lo lắng như vậy, bà gần như loạng choạng nhào tới trước giường nàng, nắm lấy tay nàng và hỏi: "Nữ nhi của ta, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi!”
"Nương, con không sao đâu.”
Đầu óc của Ngu Linh Tê còn chưa rõ ràng lắm, trong tiềm thức lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, trấn an bà: "Chỉ là một ngoài ý muốn nhỏ thôi, nương đừng khóc mà.”
"Con còm dám nói chỉ là "một ngoài ý muốn nhỏ"? Con hôn mê một ngày một đêm rồi đấy!”
Hai mắt Ngu Tân Di đỏ hoe như thể đã ba ngày không ngủ, nàng ngồi ở trước giường ôm chặt lấy muội muội: "Nha đầu thối, muội làm tỷ sợ chết khiếp, có biết hay không hả!”
"Muội không sao, ít nhiều cũng là...”
Nhìn xung quanh, Ngu Linh Tê hỏi: "Chàng thiếu niên đã cứu muội đâu?”
Vẻ mặt Ngu Tân Di hơi thay đổi.
Nàng ấy thả Ngu Linh Tê ra và mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Chính Tiết Sầm là người đã tìm thấy muội bị mắc kẹt ở giữa vách đá cheo leo trước nhưng không tìm thấy thiếu niên nào cả.”
"Sao lại thế được?”
Ngu Linh Tê nhớ rất rõ là Ninh Ân đã nhảy ra xuống vách đá để bắt lấy nàng như thế nào, che mưa chắn gió trên vách đá cho nàng như thế nào, và thậm chí là...
Nàng mím môi nghi ngờ nhìn Ngu Tân Di: "Tỷ, tỷ nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Ngu Tân Di trời sinh bản tính ngay thẳng và không giỏi nói dối, khi thấy muội muội nghi ngờ hỏi thì nàng ấy lập tức giậm chân: "Ôi chao, Ngu Hoán Thần huynh tới giải thích đi!”
Muội muội đã tới tuổi cập kê, Ngu Hoán Thần không tiện vào gian trong phòng ngủ vì vậy hắn đứng thẳng sau tấm bình phong.
Sau một hồi im lặng, hắn trả lời: "Tuế Tuế, muội là con gái, nếu chuyện ở cùng với tên nô bộc một ngày một đêm bị truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho muội.”
"Vì vậy, mấy người đã chọn Tiết Nhị lang, người có danh tiếng tốt và dòng dõi cao để để che lấp chuyện này cho muội?”
Ngu Linh Tê hít một hơi, xốc chăn bước xuống giường: "Hắn đâu?”
"Tuế Tuế, muội còn đang bệnh...”
"Chàng thiếu niên đã cứu muội, ở đâu?”
Không khí trầm mặc.
Cuối cùng Ngu phu nhân không thể chịu đựng được trong lòng, bà liếc mắt ra ý với con trai mình.
Lúc này Ngu Hoán Thần mới thở dài nói: "Thông thường mà nói, hắn đã hủy hoại đi danh dự của muội muội huynh. Chỉ có cách khiến hắn biến mất khỏi thế giới này mới có thể ngăn chặn tổn thất. Nhưng dù sao thì hắn cũng đã cứu muội, vì vậy huynh đã dùng khoản ngân lượng lớn tạ ơn hắn và khách khí tiễn hắn ra khỏi phủ rồi...”
Còn chưa kịp dứt lời, Ngu Linh Tê đã lao thẳng ra khỏi cửa phòng.
Ngu Linh Tê tìm một vòng ở hậu viện, quả nhiên không thấy Ninh Ân, cắn môi một cái, chạy ra ngoài góc cửa.
Thị vệ Thanh Tiêu dắt ngựa đứng ngoài cửa, như thể chuẩn bị ra ngoài giải quyết công việc.
Không kịp suy tư, Ngu Linh Tê đoạt lấy dây cương từ trong tay Thanh Tiêu, bước lên bậc đá xoay người lên ngựa, vỗ mông ngựa quát dẹp đường: “Chạy!”
“Tiểu thư, con ngựa này….”
Thanh Tiêu kinh hãi: con ngựa này còn chưa kịp lắp yên và đệm!
Không kịp đuổi theo, con tuấn mã đã đưa thiếu nữ mặc y phục màu trắng biến mất trong màn đêm góc phố đen kịt, phi nước đại theo đường lớn trước cửa.
Ngu Linh Tê tìm một vòng dọc theo đường trước cửa phủ, cũng không hề thấy Ninh Ân.
Trời tối như vậy, hắn lại bị thương, có thể đi đâu đây?
Quầng sáng trong đầu vừa hiện, Ngu Linh Tê nhớ ra một nơi, lập tức quay đầu ngựa, chạy về phía đường Thăng Bình.
Giờ Hợi, chợ đã tan, trên đường lác đác mấy ánh đèn, không có một bóng người.
Những ngôi nhà cháy rụi ở Dục Giới Tiên Đô, giống như những bộ xương đen trơ trụi ở tận cùng bóng tối. Mà dưới cửa cháy xém đổ nát, quả nhiên đó là hình bóng cô tịch của Ninh Ân.
Hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, đứng thẳng người, dưới chân đổ bóng dài cô đơn.
Nhưng ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không có chút bất ngờ.
Trong nháy mắt bụi trần lắng đọng*, khiến cho Ngu Linh Tê không để ý đến bóng cắt lưng xám lướt qua trên mái hiên.
*Bụi trần lắng đọng: ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã có kết quả (đến hồi kết thúc).
Sau khi bình tâm trở lại, chính là lan tràn đầy sự chua xót.
Có lẽ Ninh Ân không có nhà, bị cha và huynh “đuổi” ra khỏi phủ, nơi tá túc trong tiềm thức của hắn vẫn là Dục Giới Tiên Đô ban cho hắn tổn thương vô tận và khuất nhục này.
Hoặc có lẽ hắn cố ý trốn ở đây, nơi nàng có thể tìm thấy.
Cho dù cố ý hay vô ý, Ngu Linh Tê đều không thể ngồi yên mặc kệ.
“Này ——”
Ninh Ân hơi ngửa đầu, trong mắt phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của nàng đang cưỡi ngựa vội vàng dừng lại.
Con tuấn mã giương cao vó ngựa, thiếu nữ trên lưng ngựa siết chặt dây cương, mái tóc đen xõa xuống tung bay như mây, kéo ánh sáng chói mắt như sợi tơ vàng ở phía sau ra.
"Nương, con không sao đâu.”
Đầu óc của Ngu Linh Tê còn chưa rõ ràng lắm, trong tiềm thức lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, trấn an bà: "Chỉ là một ngoài ý muốn nhỏ thôi, nương đừng khóc mà.”
"Con còm dám nói chỉ là "một ngoài ý muốn nhỏ"? Con hôn mê một ngày một đêm rồi đấy!”
Hai mắt Ngu Tân Di đỏ hoe như thể đã ba ngày không ngủ, nàng ngồi ở trước giường ôm chặt lấy muội muội: "Nha đầu thối, muội làm tỷ sợ chết khiếp, có biết hay không hả!”
"Muội không sao, ít nhiều cũng là...”
Nhìn xung quanh, Ngu Linh Tê hỏi: "Chàng thiếu niên đã cứu muội đâu?”
Vẻ mặt Ngu Tân Di hơi thay đổi.
Nàng ấy thả Ngu Linh Tê ra và mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Chính Tiết Sầm là người đã tìm thấy muội bị mắc kẹt ở giữa vách đá cheo leo trước nhưng không tìm thấy thiếu niên nào cả.”
"Sao lại thế được?”
Ngu Linh Tê nhớ rất rõ là Ninh Ân đã nhảy ra xuống vách đá để bắt lấy nàng như thế nào, che mưa chắn gió trên vách đá cho nàng như thế nào, và thậm chí là...
Nàng mím môi nghi ngờ nhìn Ngu Tân Di: "Tỷ, tỷ nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Ngu Tân Di trời sinh bản tính ngay thẳng và không giỏi nói dối, khi thấy muội muội nghi ngờ hỏi thì nàng ấy lập tức giậm chân: "Ôi chao, Ngu Hoán Thần huynh tới giải thích đi!”
Muội muội đã tới tuổi cập kê, Ngu Hoán Thần không tiện vào gian trong phòng ngủ vì vậy hắn đứng thẳng sau tấm bình phong.
Sau một hồi im lặng, hắn trả lời: "Tuế Tuế, muội là con gái, nếu chuyện ở cùng với tên nô bộc một ngày một đêm bị truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho muội.”
"Vì vậy, mấy người đã chọn Tiết Nhị lang, người có danh tiếng tốt và dòng dõi cao để để che lấp chuyện này cho muội?”
Ngu Linh Tê hít một hơi, xốc chăn bước xuống giường: "Hắn đâu?”
"Tuế Tuế, muội còn đang bệnh...”
"Chàng thiếu niên đã cứu muội, ở đâu?”
Không khí trầm mặc.
Cuối cùng Ngu phu nhân không thể chịu đựng được trong lòng, bà liếc mắt ra ý với con trai mình.
Lúc này Ngu Hoán Thần mới thở dài nói: "Thông thường mà nói, hắn đã hủy hoại đi danh dự của muội muội huynh. Chỉ có cách khiến hắn biến mất khỏi thế giới này mới có thể ngăn chặn tổn thất. Nhưng dù sao thì hắn cũng đã cứu muội, vì vậy huynh đã dùng khoản ngân lượng lớn tạ ơn hắn và khách khí tiễn hắn ra khỏi phủ rồi...”
Còn chưa kịp dứt lời, Ngu Linh Tê đã lao thẳng ra khỏi cửa phòng.
Ngu Linh Tê tìm một vòng ở hậu viện, quả nhiên không thấy Ninh Ân, cắn môi một cái, chạy ra ngoài góc cửa.
Thị vệ Thanh Tiêu dắt ngựa đứng ngoài cửa, như thể chuẩn bị ra ngoài giải quyết công việc.
Không kịp suy tư, Ngu Linh Tê đoạt lấy dây cương từ trong tay Thanh Tiêu, bước lên bậc đá xoay người lên ngựa, vỗ mông ngựa quát dẹp đường: “Chạy!”
“Tiểu thư, con ngựa này….”
Thanh Tiêu kinh hãi: con ngựa này còn chưa kịp lắp yên và đệm!
Không kịp đuổi theo, con tuấn mã đã đưa thiếu nữ mặc y phục màu trắng biến mất trong màn đêm góc phố đen kịt, phi nước đại theo đường lớn trước cửa.
Ngu Linh Tê tìm một vòng dọc theo đường trước cửa phủ, cũng không hề thấy Ninh Ân.
Trời tối như vậy, hắn lại bị thương, có thể đi đâu đây?
Quầng sáng trong đầu vừa hiện, Ngu Linh Tê nhớ ra một nơi, lập tức quay đầu ngựa, chạy về phía đường Thăng Bình.
Giờ Hợi, chợ đã tan, trên đường lác đác mấy ánh đèn, không có một bóng người.
Những ngôi nhà cháy rụi ở Dục Giới Tiên Đô, giống như những bộ xương đen trơ trụi ở tận cùng bóng tối. Mà dưới cửa cháy xém đổ nát, quả nhiên đó là hình bóng cô tịch của Ninh Ân.
Hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, đứng thẳng người, dưới chân đổ bóng dài cô đơn.
Nhưng ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không có chút bất ngờ.
Trong nháy mắt bụi trần lắng đọng*, khiến cho Ngu Linh Tê không để ý đến bóng cắt lưng xám lướt qua trên mái hiên.
*Bụi trần lắng đọng: ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã có kết quả (đến hồi kết thúc).
Sau khi bình tâm trở lại, chính là lan tràn đầy sự chua xót.
Có lẽ Ninh Ân không có nhà, bị cha và huynh “đuổi” ra khỏi phủ, nơi tá túc trong tiềm thức của hắn vẫn là Dục Giới Tiên Đô ban cho hắn tổn thương vô tận và khuất nhục này.
Hoặc có lẽ hắn cố ý trốn ở đây, nơi nàng có thể tìm thấy.
Cho dù cố ý hay vô ý, Ngu Linh Tê đều không thể ngồi yên mặc kệ.
“Này ——”
Ninh Ân hơi ngửa đầu, trong mắt phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của nàng đang cưỡi ngựa vội vàng dừng lại.
Con tuấn mã giương cao vó ngựa, thiếu nữ trên lưng ngựa siết chặt dây cương, mái tóc đen xõa xuống tung bay như mây, kéo ánh sáng chói mắt như sợi tơ vàng ở phía sau ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.