Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống
Chương 18: Địch không động ta không động
Lập Thệ Thành Yêu
06/01/2017
Hôm nay, Tống Tiểu Hoa thức dậy còn sớm hơn so với ngày hôm qua.
Ngửa đầu nhìn nửa vầng trăng vẫn còn giắt giữa không trung, nàng không nhịn được ‘ lệ rơi đầy mặt ’. . . . . .
Không phải nàng không muốn ngủ, mà là nàng không dám ngủ nha! Nàng sợ ngủ một giấc giống quá khứ quên cho chó ăn, vạn nhất nó đói làm ra việc gì xấu, ô hô như vậy thì nàng khổ rồi.
Kết quả, thật bi ai, tên tiểu tử này không biết là tối hôm qua ăn quá no, hay là cố tình muốn đối nghịch cùng nàng, thế mà lại ngủ còn thở to, mới vừa rồi, rầm rì hai tiếng bày tỏ ý đói bụng, uống vài ngụm nước cơm, bẹp bẹp miệng liếm liếm lỗ mũi, làm ra tư thế bốn chân chổng vó lên trời ngủ ngon lành.
Tống tiểu hoa thấy cảnh này tâm thật hận, thật muốn cắn cánh tay nhỏ bắp chân từng cái từng cái một của nó . . . . . .
Mang theo một đôi mắt thâm quầng, nàng chạy sớm đến cửa hàng lân cận mua bánh nướng bánh tiêu bánh bao cháo loãng, cảm thán văn hóa ẩm thực người Trung Quốc thật là ngàn năm cũng không thay đổi, đón ánh mặt trời mới mọc hòa vào không khí trong lành có mùi thơm ngát của tự nhiên, Tống Tiểu Hoa lảo đảo bao lớn bao nhỏ trở về nhà.
"Oh! Mỗi buổi sáng các ngươi thức dậy còn sớm hơn gà nữa!"
Câu nói này, trùng hợp ngay lúc hai cha con đẩy cửa phòng đi ra nhìn nhau một cái, im lặng không nói lời nào.
"Đánh răng rửa mặt nhanh lên một chút, tới đây ăn sớm một chút thức ăn còn nóng hổi này!"
Sáng sớm của mùa thu, rất lạnh, gió lại rất lớn, gương mặt của Tống Tiểu Hoa trải qua bôn ba ngược lại nhìn hơi phác hồng, nụ cười tươi tắn, hiện ra lạc quan tràn đầy hướng đến tương lai.
Vốn là một đôi mắt to lóe sáng linh động, lúc này nhìn qua hình như có vài phần không thích hợp. . . . . .~!
Lục Lăng hoan hô một tiếng tự mình đi lấy bột đánh răng, Lục Tử Kỳ đi tới dừng ở bên người Tống Tiểu Hoa quan sát một chút, không khỏi có chút buồn cười: "Không có nghỉ ngơi tốt sao?"
"Rất tốt!" Tống Tiểu Hoa nháy nháy mắt vịt chết còn cứng mỏ: "Sắc mặt chàng cũng không tệ lắm, như vậy cũng không cần tìm Hồ đại phu rồi?"
"Ừ, cũng nhờ có ly trà đường đỏ của nàng ."
"Hắc hắc, chó ngáp phải ruồi, không có gì!"
Tống Tiểu Hoa đắc ý không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng, Lục Tử Kỳ thấy bộ dáng nàng vui vẻ như vậy, trong lòng chợt nhẹ, mặt cũng theo đó mà giản ra.
Trên mặt của hắn mặc dù thường thường treo nụ cười, thế nhưng phía sau nụ cười lại như ẩn vô hạn cô đơn cùng nặng nề.
Mà nụ cười lúc này, lại khiến Tống Tiểu Hoa giống như nghe được tiếng tim mình đạp liên hồi. . . . . . Cái âm thanh kia, đến từ trong lòng của nàng. . . . . .
Oh my god, lại ngây ngốc rồi lại ngây ngốc rồi!
Tống Tiểu Hoa vừa yên lặng nói thầm ‘ A di đà Phật phi lễ chớ nhìn ’ vừa cúi đầu ôm một đống lớn đồ vọt vào nhà, lưu lại Lục Tử Kỳ một mình đứng ở bên kia, một đầu mờ mịt. . . . . .
——— —————— —————— ————
"Tay của ngươi không thể đụng nước, thức ăn chờ ta trở lại làm, bát đũa ngươi cái gì cũng không cần rửa."
"Tốt."
"Về việc nấu thuốc không có vấn đề gì chứ?"
"Không có."
"Buổi trưa mới đi đổi thuốc đúng không?"
"Đúng."
"Ta ăn no rồi, đi nha môn trước."
"Ừ."
Lục Tử Kỳ nhìn sự khác thường của Tống Tiểu Hoa có chút kì quái, thế nào trở nên tiếc chữ như vàng rồi, còn bộ dáng cúi thấp đầu sụp mi thuận mắt một bộ tiêu chuẩn tiểu tức phụ ? Mặc dù, thật sự nàng là một tiểu tức phụ không sai, chỉ là. . . . . .
Nha đầu này thật là thay đổi thất thường, hơn nữa không hề có điềm báo trước hoàn toàn không có dấu vết có thể tìm ra, thật là khó có thể nắm lấy. . . . . .
Mà lúc này trong lòng Tống Tiểu Hoa vẫn còn đang nghĩ, nếu như có một ngày trong tương lai đối với hắn không còn là ‘ngây ngốc tràn lan’ mà là thật ‘động lòng yêu’, vậy cũng không thể trách được?
Dù sao, mỗi ngày cùng một mái nhà với nam nhân có sức dụ hoặc này dù ngẩng đầu hay cuối đầu đều thấy, tỷ lệ bị ‘bắt lại’ thành công thật sự là lớn vô cùng.
Nếu quả thật như vậy cũng không có gì, vốn chính là vợ chồng danh chánh ngôn thuận mà!
Nhưng mà, vừa nghĩ tới thật sự phải ở chỗ này làm vợ người ta rồi sanh con cùng nhau sống qua ngày rồi lại biến thành một lão bà, Tống Tiểu Hoa lại cảm thấy rất là hoang đường.
Bởi vì trong tiềm thức của nàng hoàn toàn không xem bản thân mình thời người ở thời không này. Đây có phải là không có lòng trung thành, không có cảm giác an toàn hay không?
Được rồi, loại bỏ nhưng suy nghĩ mơ hồ này không nói đến nữa, như vậy, còn có điểm trọng yếu nhất, nàng không thể yêu hắn trước!
Trong tình yêu, người nào yêu trước, người đó chính là người thua.
Huống chi, ở một thời đại nam tôn nữ ti này.
Nếu như nàng hãm vào, thế nhưng hắn lại không có hồi báo ngang hàng, thậm chí chỉ xem nàng như người giúp việc nấu cơm mang đứa bé miễn phí lâu dài, nàng phải làm như thế nào?
Nếu như nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn, thế nhưng hắn lại tam thê tứ thiếp, thậm chí lưu luyến bụi hoa, coi nàng như giày cũ, nàng nên làm như thế nào?
Được rồi, những thứ này cũng quá mức xa xôi, như vậy liền chỉ nói đến việc trước mắt, trong lòng của hắn rõ ràng còn yêu người vợ đã chết rồi như cũ.
Tên khắc trên bài vị, đã có chút mơ hồ, nước sơn chung quanh cũng cạn rất nhiều. Đây là bởi vì, có người thường xuyên lấy tay vuốt ve? Vuốt chữ lạnh lẽo, nghĩ tới gương mặt người đã chết. . . . . .
Một ít hàng chữ, liếc nhìn qua một chút, chỉ miễn cưỡng thấy rõ ràng hai chữ: ‘ thê ’, ‘ đồng ’.
Như thế nào cùng một người đã chết tranh giành cái vị trí kia ở trong lòng của hắn, cái vị trí ‘ thê ’kia?
Tống Tiểu Hoa nghĩ tới nghĩ lui, làm cho đầu mình hỗn loạn như ngồi xe cáp treo choáng váng, cuối cùng đạt được kết luận là:
Địch không động ta không động, dụ địch xâm nhập đợi địch động, nếu địch động ta cũng vậy. . . . . . Tận lực bất động. . . . . .
——— —————— —————— ————————
Khoảng thời gian này thật là tốt, quét sân dọn dẹp gian phòng một chút, lừa dối trêu trọc chó nhỏ, rất nhanh liền qua một buổi sáng.
Đối với Tống Tiểu Hoa mà nói quãng thời gian trước bận rộn loay hoay suốt như muốn liều cả mạng, cuộc sống rãnh rỗi như vậy quả thật có nằm mơ cũng không tới.
Buổi trưa, lúc Lục Tử Kỳ nấu cơm, nàng ở một bên làm trợ thủ thêm củi thêm gia vị lần lượt dầu lần lượt dấm, trò chuyện câu được câu không về mấy việc nhàn rỗi xung quanh, thuận tiện ghi nhớ cẩn thận cách làm mấy món ăn.
Cơm nước xong, tiễn Lục Tử Kỳ đi thực hiện tiếp tục công tác mà nhân dân giao phó, lại dụ dỗ Lục Lăng mang theo Tống Vô Khuyết đến hậu viện ngoan ngoãn ngủ trưa, Tống Tiểu Hoa liền đổi nam trang khóa cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc ra cửa, nàng lộ ra cái đầu trước nhìn quanh, sau khi xác định không có ai, mới lách người đi ra ngoài. Trên đường vẫn cúi đầu vội vã mà đi, cũng may đúng lúc nghỉ trưa, cũng không đụng phải nhiều người lắm.
Loại hành động lén lén lút lút sợ bị phát hiện này làm cho nàng cảm thấy rất kích thích rất thú vị, như vậy có điểm ý tứ . . . . . ‘ yêu đương vụng trộm ’.
Ai, tội lỗi tội lỗi. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: chúc các vị thân ái song tiết vui vẻ a a a a a ~
Hạnh phúc giọt bò xuống đi ăn bánh trôi đi điểu ~
Ngửa đầu nhìn nửa vầng trăng vẫn còn giắt giữa không trung, nàng không nhịn được ‘ lệ rơi đầy mặt ’. . . . . .
Không phải nàng không muốn ngủ, mà là nàng không dám ngủ nha! Nàng sợ ngủ một giấc giống quá khứ quên cho chó ăn, vạn nhất nó đói làm ra việc gì xấu, ô hô như vậy thì nàng khổ rồi.
Kết quả, thật bi ai, tên tiểu tử này không biết là tối hôm qua ăn quá no, hay là cố tình muốn đối nghịch cùng nàng, thế mà lại ngủ còn thở to, mới vừa rồi, rầm rì hai tiếng bày tỏ ý đói bụng, uống vài ngụm nước cơm, bẹp bẹp miệng liếm liếm lỗ mũi, làm ra tư thế bốn chân chổng vó lên trời ngủ ngon lành.
Tống tiểu hoa thấy cảnh này tâm thật hận, thật muốn cắn cánh tay nhỏ bắp chân từng cái từng cái một của nó . . . . . .
Mang theo một đôi mắt thâm quầng, nàng chạy sớm đến cửa hàng lân cận mua bánh nướng bánh tiêu bánh bao cháo loãng, cảm thán văn hóa ẩm thực người Trung Quốc thật là ngàn năm cũng không thay đổi, đón ánh mặt trời mới mọc hòa vào không khí trong lành có mùi thơm ngát của tự nhiên, Tống Tiểu Hoa lảo đảo bao lớn bao nhỏ trở về nhà.
"Oh! Mỗi buổi sáng các ngươi thức dậy còn sớm hơn gà nữa!"
Câu nói này, trùng hợp ngay lúc hai cha con đẩy cửa phòng đi ra nhìn nhau một cái, im lặng không nói lời nào.
"Đánh răng rửa mặt nhanh lên một chút, tới đây ăn sớm một chút thức ăn còn nóng hổi này!"
Sáng sớm của mùa thu, rất lạnh, gió lại rất lớn, gương mặt của Tống Tiểu Hoa trải qua bôn ba ngược lại nhìn hơi phác hồng, nụ cười tươi tắn, hiện ra lạc quan tràn đầy hướng đến tương lai.
Vốn là một đôi mắt to lóe sáng linh động, lúc này nhìn qua hình như có vài phần không thích hợp. . . . . .~!
Lục Lăng hoan hô một tiếng tự mình đi lấy bột đánh răng, Lục Tử Kỳ đi tới dừng ở bên người Tống Tiểu Hoa quan sát một chút, không khỏi có chút buồn cười: "Không có nghỉ ngơi tốt sao?"
"Rất tốt!" Tống Tiểu Hoa nháy nháy mắt vịt chết còn cứng mỏ: "Sắc mặt chàng cũng không tệ lắm, như vậy cũng không cần tìm Hồ đại phu rồi?"
"Ừ, cũng nhờ có ly trà đường đỏ của nàng ."
"Hắc hắc, chó ngáp phải ruồi, không có gì!"
Tống Tiểu Hoa đắc ý không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng, Lục Tử Kỳ thấy bộ dáng nàng vui vẻ như vậy, trong lòng chợt nhẹ, mặt cũng theo đó mà giản ra.
Trên mặt của hắn mặc dù thường thường treo nụ cười, thế nhưng phía sau nụ cười lại như ẩn vô hạn cô đơn cùng nặng nề.
Mà nụ cười lúc này, lại khiến Tống Tiểu Hoa giống như nghe được tiếng tim mình đạp liên hồi. . . . . . Cái âm thanh kia, đến từ trong lòng của nàng. . . . . .
Oh my god, lại ngây ngốc rồi lại ngây ngốc rồi!
Tống Tiểu Hoa vừa yên lặng nói thầm ‘ A di đà Phật phi lễ chớ nhìn ’ vừa cúi đầu ôm một đống lớn đồ vọt vào nhà, lưu lại Lục Tử Kỳ một mình đứng ở bên kia, một đầu mờ mịt. . . . . .
——— —————— —————— ————
"Tay của ngươi không thể đụng nước, thức ăn chờ ta trở lại làm, bát đũa ngươi cái gì cũng không cần rửa."
"Tốt."
"Về việc nấu thuốc không có vấn đề gì chứ?"
"Không có."
"Buổi trưa mới đi đổi thuốc đúng không?"
"Đúng."
"Ta ăn no rồi, đi nha môn trước."
"Ừ."
Lục Tử Kỳ nhìn sự khác thường của Tống Tiểu Hoa có chút kì quái, thế nào trở nên tiếc chữ như vàng rồi, còn bộ dáng cúi thấp đầu sụp mi thuận mắt một bộ tiêu chuẩn tiểu tức phụ ? Mặc dù, thật sự nàng là một tiểu tức phụ không sai, chỉ là. . . . . .
Nha đầu này thật là thay đổi thất thường, hơn nữa không hề có điềm báo trước hoàn toàn không có dấu vết có thể tìm ra, thật là khó có thể nắm lấy. . . . . .
Mà lúc này trong lòng Tống Tiểu Hoa vẫn còn đang nghĩ, nếu như có một ngày trong tương lai đối với hắn không còn là ‘ngây ngốc tràn lan’ mà là thật ‘động lòng yêu’, vậy cũng không thể trách được?
Dù sao, mỗi ngày cùng một mái nhà với nam nhân có sức dụ hoặc này dù ngẩng đầu hay cuối đầu đều thấy, tỷ lệ bị ‘bắt lại’ thành công thật sự là lớn vô cùng.
Nếu quả thật như vậy cũng không có gì, vốn chính là vợ chồng danh chánh ngôn thuận mà!
Nhưng mà, vừa nghĩ tới thật sự phải ở chỗ này làm vợ người ta rồi sanh con cùng nhau sống qua ngày rồi lại biến thành một lão bà, Tống Tiểu Hoa lại cảm thấy rất là hoang đường.
Bởi vì trong tiềm thức của nàng hoàn toàn không xem bản thân mình thời người ở thời không này. Đây có phải là không có lòng trung thành, không có cảm giác an toàn hay không?
Được rồi, loại bỏ nhưng suy nghĩ mơ hồ này không nói đến nữa, như vậy, còn có điểm trọng yếu nhất, nàng không thể yêu hắn trước!
Trong tình yêu, người nào yêu trước, người đó chính là người thua.
Huống chi, ở một thời đại nam tôn nữ ti này.
Nếu như nàng hãm vào, thế nhưng hắn lại không có hồi báo ngang hàng, thậm chí chỉ xem nàng như người giúp việc nấu cơm mang đứa bé miễn phí lâu dài, nàng phải làm như thế nào?
Nếu như nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn, thế nhưng hắn lại tam thê tứ thiếp, thậm chí lưu luyến bụi hoa, coi nàng như giày cũ, nàng nên làm như thế nào?
Được rồi, những thứ này cũng quá mức xa xôi, như vậy liền chỉ nói đến việc trước mắt, trong lòng của hắn rõ ràng còn yêu người vợ đã chết rồi như cũ.
Tên khắc trên bài vị, đã có chút mơ hồ, nước sơn chung quanh cũng cạn rất nhiều. Đây là bởi vì, có người thường xuyên lấy tay vuốt ve? Vuốt chữ lạnh lẽo, nghĩ tới gương mặt người đã chết. . . . . .
Một ít hàng chữ, liếc nhìn qua một chút, chỉ miễn cưỡng thấy rõ ràng hai chữ: ‘ thê ’, ‘ đồng ’.
Như thế nào cùng một người đã chết tranh giành cái vị trí kia ở trong lòng của hắn, cái vị trí ‘ thê ’kia?
Tống Tiểu Hoa nghĩ tới nghĩ lui, làm cho đầu mình hỗn loạn như ngồi xe cáp treo choáng váng, cuối cùng đạt được kết luận là:
Địch không động ta không động, dụ địch xâm nhập đợi địch động, nếu địch động ta cũng vậy. . . . . . Tận lực bất động. . . . . .
——— —————— —————— ————————
Khoảng thời gian này thật là tốt, quét sân dọn dẹp gian phòng một chút, lừa dối trêu trọc chó nhỏ, rất nhanh liền qua một buổi sáng.
Đối với Tống Tiểu Hoa mà nói quãng thời gian trước bận rộn loay hoay suốt như muốn liều cả mạng, cuộc sống rãnh rỗi như vậy quả thật có nằm mơ cũng không tới.
Buổi trưa, lúc Lục Tử Kỳ nấu cơm, nàng ở một bên làm trợ thủ thêm củi thêm gia vị lần lượt dầu lần lượt dấm, trò chuyện câu được câu không về mấy việc nhàn rỗi xung quanh, thuận tiện ghi nhớ cẩn thận cách làm mấy món ăn.
Cơm nước xong, tiễn Lục Tử Kỳ đi thực hiện tiếp tục công tác mà nhân dân giao phó, lại dụ dỗ Lục Lăng mang theo Tống Vô Khuyết đến hậu viện ngoan ngoãn ngủ trưa, Tống Tiểu Hoa liền đổi nam trang khóa cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc ra cửa, nàng lộ ra cái đầu trước nhìn quanh, sau khi xác định không có ai, mới lách người đi ra ngoài. Trên đường vẫn cúi đầu vội vã mà đi, cũng may đúng lúc nghỉ trưa, cũng không đụng phải nhiều người lắm.
Loại hành động lén lén lút lút sợ bị phát hiện này làm cho nàng cảm thấy rất kích thích rất thú vị, như vậy có điểm ý tứ . . . . . ‘ yêu đương vụng trộm ’.
Ai, tội lỗi tội lỗi. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: chúc các vị thân ái song tiết vui vẻ a a a a a ~
Hạnh phúc giọt bò xuống đi ăn bánh trôi đi điểu ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.