Chương 11: Bôi thuốc
Phù Phong Lưu Ly
13/06/2021
Nghĩ tới rất có khả năng Nhị ca bị mất trí nhớ, Tiết Vân Chu cảm thấy trong lòng hết sức buồn phiền. Bản thân làm cái đuôi nhỏ đi theo ca ca nhiều năm như vậy, chỉ cần anh ấy quay đầu lại liền nhìn thấy. Vậy mà bây giờ xuyên đến đây, ngay cả cái đuôi này anh ấy cũng quên rồi.
Cơ mà Nhị ca dù mất trí nhớ vẫn rất quan tâm chăm sóc y như trước. Tiết Vân Chu nghĩ đến mỗi cử chỉ mỗi lời nói khi gần đây của Hạ Uyên ở cùng mình, ấm ức trong lòng cũng biến mất, lại không nhịn được lăn qua lăn lại trên giường, nghĩ thầm: Nhị ca vẫn giống như đời trước, bên ngoài thì bày ra bộ mặt cha ghẻ, nhưng thực ra rất quan tâm minh, điển hình của kiểu người ngoài lạnh trong nóng, lẽ nào đây đã trở thành bản năng của ảnh rồi sao? Trong tiềm thức anh ấy vẫn có cảm giác quen thuộc với mình đi? Nếu không đã đối xử với mình như những người khác rồi...
Tiết Vân Chu tự thuyết phục mình, lúc sắp đi ngủ tâm tình lại khôi phục vui vẻ. Dù sao Nhị ca vẫn còn sống, điều này là quan trọng nhất.
Sáng sớm rời giường, Tiết Vân Chu tinh thần sảng khoái nhìn thấy lá phong rơi đỏ rực một góc sân, bỗng dưng cảm thấy thế giới thật tươi đẹp, tinh thần phấn chấn muốn bung xõa, hứng thú hừng hực chạy tới chạy lui trong viện chuẩn bị vận động, không ngờ mới bước xuống bậc thềm đã bị trượt chân ngã sml, mông và lưng tiếp xúc thân mật với bậc thang, phát ra âm thanh nặng nề.
Lúc này y mới hiểu được cái gì là vui quá hóa buồn, nháy mắt đau đến mức sắc mặt vặn vẹo.
Dư Khánh đi ngay phía sau bị dọa sợ: "Không xong rồi, Vương phi bị ngã! Mau đi gọi đại phu!" Vừa hô to vừa chạy tới dìu y đứng dậy.
Tiết Vân Chu một tay đỡ thắt lưng, một tay xoa mông: "Hic... Thân thể này tệ quá!"
Dư Khánh không nhận ra lời này kì lạ, vẻ mặt chực khóc nhận lỗi: "Đều là tại tiểu nhân không trông chừng cẩn thận, trên bậc thang có sương sớm, lẽ ra tiểu nhân nên sớm nhắc nhở Vương phi."
"Không sao... Hic... Là tại ta chạy nhanh quá..." Tiết Vân Chu xua tay, nhân tiện khoác tay lên vai hắn, cả người cứng ngắc đi vào phòng.
Dư Khánh chưa từng nghĩ đến mình được đi theo chủ tử tốt như vậy, cảm động rớt nước mắt, tự nhủ nhất định phải trung thành với Vương phi, động tác vẫn không ngừng lại, dìu Tiết Vân Chu đến giường xong nhận lấy nước từ tay hạ nhân, lại hỏi đại phu khi nào tới, sắc mặt vô cùng sốt ruột.
Đại phu rất nhanh tới, cùng đi tới còn có Hạ Uyên.
Tiết Vân Chu vừa quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt của Hạ Uyên, tim đập loạn nhịp, lại nghĩ tới tình cảnh hiện giờ của mình, xấu hổ tới nỗi muốn tìm cái hố nào đó chui xuống.
Hạ Uyên sắc mặt bình tĩnh, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Dư Khánh quỳ xuống, cố nén run rẩy: "Là tiểu nhân chăm sóc Vương phi không chu đáo, để Vương phi ngã trên bậc thang, mong Vương gia trách phat."
Tiếng xấu của Hạ Uyên bên ngoài ai ai cũng biết, nhìn đến sắc mặt hắn, mọi người đều sợ mất hồn mất vía quỳ rạp xuống. Nhất thời cả phòng trừ Hạ Uyên đang đứng, Tiết Vân Chu đang nằm sấp thì cũng chỉ có đại phu điềm tĩnh ngồi bên giường.
Đại phu kiểm tra cho Tiết Vân Chu một chút rồi nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ cần dùng chút thuốc xoa lên làm tan máu bầm là được rồi.
Hạ Uyên nhẹ nhàng thở ra, vẫn lạnh mặt như cũ, nhìn đến mức đám hạ nhân da đầu lạnh run, tùy tiện nói: "Đứng lên hết đi."
Mấy người phía dưới nghe vậy kinh ngạc, thậm chí lưỡng lự không dám đứng dậy. Bọn họ vừa rồi còn chuẩn bị tâm lý chịu phạt, cầu mong Bồ Tát phù hộ bản thân được chết toàn thây. Dù sao gần đây mọi người đều thấy Vương gia và Vương phi ngày càng thân thiết, hơn nữa lúc này từ sắc mặt Vương gia có thể nhìn ra được, hắn cực kỳ coi trọng Vương phi. Một khi trách tội xuống, bọn họ không bị rút gân lột da mới là lạ.
Lúc bọn hạ nhân đang chần chừ, liếc mắt thấy Hạ Uyên đi đến cạnh giường, nhịn không được lén nhìn trộm, chỉ thấy hắn ngồi xuống mép giường, vén vạt áo của Tiết Vân Chu lên, tay đặt trên lưng y, trầm giọng nói: "Não ngươi bị úng nước hả? Hiện giờ trời lạnh, trên mặt đất đều trắng xóa ngươi không thấy sao? Không biết đi chậm lại một chút à?"
Mấy người xung quanh đều há hốc mồm. Vương gia đen mặt tới đây, không trách chúng ta lời nào, mà lại còn mắng Vương phi một trận. Ủa chuyện này là sao là sao??
Tiết Vân Chu vừa nhìn thấy Hạ Uyên đã xấu hổ vô cùng, nhanh chóng vùi mặt vào gối. Hiện tại hắn chạm vào lưng mình, còn không nặng không nhẹ ấn ấn, giọng nói mang theo lo lắng rõ ràng, bàn tay di chuyển trên lưng như mang theo dòng điện làm y tê dại. Về phần mấy câu trách móc kia, y đã quen rồi...
Quả nhiên dù mất trí nhớ thói quen vẫn chẳng thay đổi. . Đam Mỹ Hay
Hạ Uyên kêu người mang thuốc đến, đuổi hết người không phận sự ra ngoài. Chườm khăn nóng cho y xong thì bôi thuốc, tay bắt đầu xoa xoa eo.
Tiết Vân Chu chôn mặt xuống gối, ngón tay len lén nắm chăn dưới thân, trong đầu đã kích động như có bom sắp nổ.
Lần xuyên qua này vô cùng đáng giá. Đời trước chưa từng được hưởng thụ loại đối đãi này, thậm chí chưa từng nghĩ chưa từng muốn, thế mà đời này lại bất ngờ ập tới như vậy. Đây là khác biệt giữa huynh đệ và phu phu sao? Lần mất trí nhớ này của Nhị ca lại tốt như vậy sao?
Tiết Vân Chu cảm thấy mình như không thở được, tất cả giác quan dường như đều tập trung về sau lưng, máu dồn về mỗi nơi mà bàn tay Hạ Uyên lướt qua. Đồng thời đầu óc y cũng trống rỗng, trống ngực đập dồn dập, hạnh phúc đến mức hồn bay lên tận chin tầng mây không biết trời trăng mây đất gì cả.
Hạ Uyên xoa cho y xong thu tay lại, ánh mắt vẫn không rời eo y.
Tiết Vân Chu sửng sốt ngẩng đầu: "Xoa xong rồi sao?"
Hạ Uyên vội dời ánh mắt: "Ừm."
Tiết Vân Chu vùi đầu vào gối lần nữa, trong đầu loạn cào cào: bị ngã mông cũng đau zll, vì sao không xoa mông!! Hiện tại mình là Vương phi được cưới hỏi đàng hoàng của Nhị ca, có nên chủ động rù quến một chút không ta? Dù sao huynh ấy cũng không biết mình là ai...
Thử một chút hẳn là không sao... ha?
Hạ Uyên đứng lên: "Bảo là không cần cậy mạnh, ngươi không nhớ sao? Lần trước bị chuột rút, lần này lại đau thắt lưng, đúng là không cẩn thận mà."
Tiết Vân Chu không dám quay lại đối diện với hắn, chỉ thầm lầu bầu: "Ta sẽ rèn luyện thân thể mà."
"Được rồi." Hạ Uyên lên tiếng, xoay người rửa tay trong chậu.
Tiết Vân Chu cào cào trán, lơ đãng thấp giọng lẩm bẩm: "Không biết mông có bị sao không nữa..."
Hạ Uyên dừng động tác, nhìn chằm chằm tay mình trong chậu nước, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Ngã một chút thì mông có thể có chuyện gì được?"
"Oh, cũng đúng..." Tiết Vân Chu xấu hổ muốn chết, cảm giác đỉnh đầu cũng tỏa ra hơi nước rồi, vội ngừng mấy suy nghĩ linh tinh lại, vẻ mặt tuyệt vọng nghĩ: không biết dụ dỗ, làm sao bây giờ? Cũng không có can đảm dụ dỗ phải làm sao? Tuy rằng Nhị ca mất trí nhớ nhưng mình thì không, vừa có ý đồ xấu xa với huynh ấy đã căng thẳng muốn chết! Để mình chết lần nữa thì hay rồi...
Hạ Uyên rửa tay xong, Tiết Vân Chu thấy hắn cầm một chiếc khăn sạch sẽ thong thả lau, sợ hắn lập tức rời đi, vội tìm đề tài nói: "Ừm... Đã điều tra ra mấy kẻ ám sát kia rồi sao?"
"Tra ra rồi, đều là dân chúng bình thường, chắc do áp lực cuộc sống ép phải tạo phản." Hạ Uyên dừng một chút lại nói: "Nhưng thời gian bọn họ ám sát rất khéo, sau lưng nhất định có người âm thầm giật dây."
Tiết Vân Chu nghe xong gật đầu, phản ứng đầu tiên chính là: có phải là lão cha chết tiệt kia làm hay không?
Nhưng nếu Tiết Trùng muốn giết y thì có nhiều cách mà, cần gì vòng vèo phúc tạp vậy? Lỡ lần này không khống chế được dân chúng làm phản, đội ngũ lớn mạnh rồi tấn công kinh thành, kết quả không phải sẽ uy hiếp đến lợi ích của tầng lớp quyền quý bọn họ sao?
"Có khi bọn chúng có nội ứng ở kinh thành? Ta thấy bọn chúng rời rạc không đoàn kết, không giống có người chỉ bảo."
"Cũng có thể." Hạ Uyên đi tới, kéo chăn bên dưới y lên, đắp lên trên người.
Tiết Vân Chu cảm thấy tim mình lại đập tăng gia tốc.
Hạ Uyên tiếp tục nói: "Đã điều tra đến đây, biết được hang ổ của bọn chúng, triều đình quyết định phái binh đi trấn áp."
Tiết Vân Chu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn: "Quyết định của triều đình không phải là quyết định của Vương gia sao?"
Hạ Uyên thản nhiên "Ừ" một tiếng: "Đường đến thái bình đều thấm đãm máu tươi."
Tiết Vân Chu không tự nhiên gãi đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt Nhị ca rất sắc bén, y suy nghĩ cái gì cũng biết. Nhưng y cũng biết là lần động binh này không thể tránh được. Chủ quan mà nói thì nó liên quan đến lợi ích và an nguy của y; khách quan mà nói thì đây là điều thường thấy trong lịch sử.
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến thanh âm của Hà Lương Tài: "Vương gia..."
Hạ Uyên xoay người: "Vào đi."
Hà Lương Tài cúi người đi vào: "Bẩm Vương gia, Vương phi, đầu tháng sau là lễ mừng thọ của Trung Nghĩa Hầu, Hầu phủ mới đưa thiệp mời tới, mời Vương gia và Vương phi tới dự." Nói xong dâng thiép mời lên.
Hạ Uyên đưa tay tiếp nhận: "Ta biết rồi, ngươi đi chuẩn bị lễ vật đi."
"Vâng."
Tiết Vân Chu vừa nghe là thiếp mời của Tiết Trùng, lại lần nữa suy đoán: sẽ không phải là Hồng Môn yến chứ?
*鸿门宴 (hóng mén yàn): Hồng Môn Yến, là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, ai muốn đọc có thể search google Hồng Môn Yến là ra. Sau này dùng với nghĩa bữa tiệc tổ chức muốn hại khách tới dự, chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
Cơ mà thế lực của Hạ Uyên đã sớm ăn sâu bén rễ, dù hắn tàn bạo nhẫn tâm nhưng người đi theo hắn dù vì lợi ích cộng đồng, chung quy cũng sẽ để ý đến an toàn của hắn. Nếu Tiết Trùng ngu ngốc đến mức trực tiếp xuống tay ngay trong nhà mình, chỉ sợ ngày chết của hắn cũng tới rồi.
Tiết Vân Chu hiện giờ đã biết Hạ Uyên là Nhị ca, tất nhiên mọi chuyện đều suy nghĩ cho hắn, châm chước một chút nói: "Trung... Khụ... Cha ta, hắn hình như rất thân thiết với Hoàng thượng."
Hạ Uyên nhìn y, thanh âm mơ hồ biểu lộ ôn hòa: "Ta tự có cân nhắc."
Tiết Vân Chu biết hắn thông minh hơn mình, cũng không nói thêm gì.
Hạ Uyên ở đây ăn cơm, sau khi trở về gọi Tống Toàn vào thư phòng phân phó: " Điều tra Phàn Mậu Sinh cho ta."
Mặt Tống Toàn lộ vẻ nghi hoặc: "Thứ cho thuộc hạ ngu dốt, thuộc hạ chưa từng nghe nói qua người này."
Hạ Uyên đưa tư liệu về Phàn Mậu Sinh cho hắn: "Người này vốn là tướng quân từ quan đã nhiều năm, gần đây đột nhiên xuất hiện ở vùng phụ cận kinh thành, ngươi dựa theo địa chỉ này để tra."
Tống Toàn đưa tay nhận lấy. "Vâng."
Cơ mà Nhị ca dù mất trí nhớ vẫn rất quan tâm chăm sóc y như trước. Tiết Vân Chu nghĩ đến mỗi cử chỉ mỗi lời nói khi gần đây của Hạ Uyên ở cùng mình, ấm ức trong lòng cũng biến mất, lại không nhịn được lăn qua lăn lại trên giường, nghĩ thầm: Nhị ca vẫn giống như đời trước, bên ngoài thì bày ra bộ mặt cha ghẻ, nhưng thực ra rất quan tâm minh, điển hình của kiểu người ngoài lạnh trong nóng, lẽ nào đây đã trở thành bản năng của ảnh rồi sao? Trong tiềm thức anh ấy vẫn có cảm giác quen thuộc với mình đi? Nếu không đã đối xử với mình như những người khác rồi...
Tiết Vân Chu tự thuyết phục mình, lúc sắp đi ngủ tâm tình lại khôi phục vui vẻ. Dù sao Nhị ca vẫn còn sống, điều này là quan trọng nhất.
Sáng sớm rời giường, Tiết Vân Chu tinh thần sảng khoái nhìn thấy lá phong rơi đỏ rực một góc sân, bỗng dưng cảm thấy thế giới thật tươi đẹp, tinh thần phấn chấn muốn bung xõa, hứng thú hừng hực chạy tới chạy lui trong viện chuẩn bị vận động, không ngờ mới bước xuống bậc thềm đã bị trượt chân ngã sml, mông và lưng tiếp xúc thân mật với bậc thang, phát ra âm thanh nặng nề.
Lúc này y mới hiểu được cái gì là vui quá hóa buồn, nháy mắt đau đến mức sắc mặt vặn vẹo.
Dư Khánh đi ngay phía sau bị dọa sợ: "Không xong rồi, Vương phi bị ngã! Mau đi gọi đại phu!" Vừa hô to vừa chạy tới dìu y đứng dậy.
Tiết Vân Chu một tay đỡ thắt lưng, một tay xoa mông: "Hic... Thân thể này tệ quá!"
Dư Khánh không nhận ra lời này kì lạ, vẻ mặt chực khóc nhận lỗi: "Đều là tại tiểu nhân không trông chừng cẩn thận, trên bậc thang có sương sớm, lẽ ra tiểu nhân nên sớm nhắc nhở Vương phi."
"Không sao... Hic... Là tại ta chạy nhanh quá..." Tiết Vân Chu xua tay, nhân tiện khoác tay lên vai hắn, cả người cứng ngắc đi vào phòng.
Dư Khánh chưa từng nghĩ đến mình được đi theo chủ tử tốt như vậy, cảm động rớt nước mắt, tự nhủ nhất định phải trung thành với Vương phi, động tác vẫn không ngừng lại, dìu Tiết Vân Chu đến giường xong nhận lấy nước từ tay hạ nhân, lại hỏi đại phu khi nào tới, sắc mặt vô cùng sốt ruột.
Đại phu rất nhanh tới, cùng đi tới còn có Hạ Uyên.
Tiết Vân Chu vừa quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt của Hạ Uyên, tim đập loạn nhịp, lại nghĩ tới tình cảnh hiện giờ của mình, xấu hổ tới nỗi muốn tìm cái hố nào đó chui xuống.
Hạ Uyên sắc mặt bình tĩnh, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Dư Khánh quỳ xuống, cố nén run rẩy: "Là tiểu nhân chăm sóc Vương phi không chu đáo, để Vương phi ngã trên bậc thang, mong Vương gia trách phat."
Tiếng xấu của Hạ Uyên bên ngoài ai ai cũng biết, nhìn đến sắc mặt hắn, mọi người đều sợ mất hồn mất vía quỳ rạp xuống. Nhất thời cả phòng trừ Hạ Uyên đang đứng, Tiết Vân Chu đang nằm sấp thì cũng chỉ có đại phu điềm tĩnh ngồi bên giường.
Đại phu kiểm tra cho Tiết Vân Chu một chút rồi nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ cần dùng chút thuốc xoa lên làm tan máu bầm là được rồi.
Hạ Uyên nhẹ nhàng thở ra, vẫn lạnh mặt như cũ, nhìn đến mức đám hạ nhân da đầu lạnh run, tùy tiện nói: "Đứng lên hết đi."
Mấy người phía dưới nghe vậy kinh ngạc, thậm chí lưỡng lự không dám đứng dậy. Bọn họ vừa rồi còn chuẩn bị tâm lý chịu phạt, cầu mong Bồ Tát phù hộ bản thân được chết toàn thây. Dù sao gần đây mọi người đều thấy Vương gia và Vương phi ngày càng thân thiết, hơn nữa lúc này từ sắc mặt Vương gia có thể nhìn ra được, hắn cực kỳ coi trọng Vương phi. Một khi trách tội xuống, bọn họ không bị rút gân lột da mới là lạ.
Lúc bọn hạ nhân đang chần chừ, liếc mắt thấy Hạ Uyên đi đến cạnh giường, nhịn không được lén nhìn trộm, chỉ thấy hắn ngồi xuống mép giường, vén vạt áo của Tiết Vân Chu lên, tay đặt trên lưng y, trầm giọng nói: "Não ngươi bị úng nước hả? Hiện giờ trời lạnh, trên mặt đất đều trắng xóa ngươi không thấy sao? Không biết đi chậm lại một chút à?"
Mấy người xung quanh đều há hốc mồm. Vương gia đen mặt tới đây, không trách chúng ta lời nào, mà lại còn mắng Vương phi một trận. Ủa chuyện này là sao là sao??
Tiết Vân Chu vừa nhìn thấy Hạ Uyên đã xấu hổ vô cùng, nhanh chóng vùi mặt vào gối. Hiện tại hắn chạm vào lưng mình, còn không nặng không nhẹ ấn ấn, giọng nói mang theo lo lắng rõ ràng, bàn tay di chuyển trên lưng như mang theo dòng điện làm y tê dại. Về phần mấy câu trách móc kia, y đã quen rồi...
Quả nhiên dù mất trí nhớ thói quen vẫn chẳng thay đổi. . Đam Mỹ Hay
Hạ Uyên kêu người mang thuốc đến, đuổi hết người không phận sự ra ngoài. Chườm khăn nóng cho y xong thì bôi thuốc, tay bắt đầu xoa xoa eo.
Tiết Vân Chu chôn mặt xuống gối, ngón tay len lén nắm chăn dưới thân, trong đầu đã kích động như có bom sắp nổ.
Lần xuyên qua này vô cùng đáng giá. Đời trước chưa từng được hưởng thụ loại đối đãi này, thậm chí chưa từng nghĩ chưa từng muốn, thế mà đời này lại bất ngờ ập tới như vậy. Đây là khác biệt giữa huynh đệ và phu phu sao? Lần mất trí nhớ này của Nhị ca lại tốt như vậy sao?
Tiết Vân Chu cảm thấy mình như không thở được, tất cả giác quan dường như đều tập trung về sau lưng, máu dồn về mỗi nơi mà bàn tay Hạ Uyên lướt qua. Đồng thời đầu óc y cũng trống rỗng, trống ngực đập dồn dập, hạnh phúc đến mức hồn bay lên tận chin tầng mây không biết trời trăng mây đất gì cả.
Hạ Uyên xoa cho y xong thu tay lại, ánh mắt vẫn không rời eo y.
Tiết Vân Chu sửng sốt ngẩng đầu: "Xoa xong rồi sao?"
Hạ Uyên vội dời ánh mắt: "Ừm."
Tiết Vân Chu vùi đầu vào gối lần nữa, trong đầu loạn cào cào: bị ngã mông cũng đau zll, vì sao không xoa mông!! Hiện tại mình là Vương phi được cưới hỏi đàng hoàng của Nhị ca, có nên chủ động rù quến một chút không ta? Dù sao huynh ấy cũng không biết mình là ai...
Thử một chút hẳn là không sao... ha?
Hạ Uyên đứng lên: "Bảo là không cần cậy mạnh, ngươi không nhớ sao? Lần trước bị chuột rút, lần này lại đau thắt lưng, đúng là không cẩn thận mà."
Tiết Vân Chu không dám quay lại đối diện với hắn, chỉ thầm lầu bầu: "Ta sẽ rèn luyện thân thể mà."
"Được rồi." Hạ Uyên lên tiếng, xoay người rửa tay trong chậu.
Tiết Vân Chu cào cào trán, lơ đãng thấp giọng lẩm bẩm: "Không biết mông có bị sao không nữa..."
Hạ Uyên dừng động tác, nhìn chằm chằm tay mình trong chậu nước, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Ngã một chút thì mông có thể có chuyện gì được?"
"Oh, cũng đúng..." Tiết Vân Chu xấu hổ muốn chết, cảm giác đỉnh đầu cũng tỏa ra hơi nước rồi, vội ngừng mấy suy nghĩ linh tinh lại, vẻ mặt tuyệt vọng nghĩ: không biết dụ dỗ, làm sao bây giờ? Cũng không có can đảm dụ dỗ phải làm sao? Tuy rằng Nhị ca mất trí nhớ nhưng mình thì không, vừa có ý đồ xấu xa với huynh ấy đã căng thẳng muốn chết! Để mình chết lần nữa thì hay rồi...
Hạ Uyên rửa tay xong, Tiết Vân Chu thấy hắn cầm một chiếc khăn sạch sẽ thong thả lau, sợ hắn lập tức rời đi, vội tìm đề tài nói: "Ừm... Đã điều tra ra mấy kẻ ám sát kia rồi sao?"
"Tra ra rồi, đều là dân chúng bình thường, chắc do áp lực cuộc sống ép phải tạo phản." Hạ Uyên dừng một chút lại nói: "Nhưng thời gian bọn họ ám sát rất khéo, sau lưng nhất định có người âm thầm giật dây."
Tiết Vân Chu nghe xong gật đầu, phản ứng đầu tiên chính là: có phải là lão cha chết tiệt kia làm hay không?
Nhưng nếu Tiết Trùng muốn giết y thì có nhiều cách mà, cần gì vòng vèo phúc tạp vậy? Lỡ lần này không khống chế được dân chúng làm phản, đội ngũ lớn mạnh rồi tấn công kinh thành, kết quả không phải sẽ uy hiếp đến lợi ích của tầng lớp quyền quý bọn họ sao?
"Có khi bọn chúng có nội ứng ở kinh thành? Ta thấy bọn chúng rời rạc không đoàn kết, không giống có người chỉ bảo."
"Cũng có thể." Hạ Uyên đi tới, kéo chăn bên dưới y lên, đắp lên trên người.
Tiết Vân Chu cảm thấy tim mình lại đập tăng gia tốc.
Hạ Uyên tiếp tục nói: "Đã điều tra đến đây, biết được hang ổ của bọn chúng, triều đình quyết định phái binh đi trấn áp."
Tiết Vân Chu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn: "Quyết định của triều đình không phải là quyết định của Vương gia sao?"
Hạ Uyên thản nhiên "Ừ" một tiếng: "Đường đến thái bình đều thấm đãm máu tươi."
Tiết Vân Chu không tự nhiên gãi đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt Nhị ca rất sắc bén, y suy nghĩ cái gì cũng biết. Nhưng y cũng biết là lần động binh này không thể tránh được. Chủ quan mà nói thì nó liên quan đến lợi ích và an nguy của y; khách quan mà nói thì đây là điều thường thấy trong lịch sử.
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến thanh âm của Hà Lương Tài: "Vương gia..."
Hạ Uyên xoay người: "Vào đi."
Hà Lương Tài cúi người đi vào: "Bẩm Vương gia, Vương phi, đầu tháng sau là lễ mừng thọ của Trung Nghĩa Hầu, Hầu phủ mới đưa thiệp mời tới, mời Vương gia và Vương phi tới dự." Nói xong dâng thiép mời lên.
Hạ Uyên đưa tay tiếp nhận: "Ta biết rồi, ngươi đi chuẩn bị lễ vật đi."
"Vâng."
Tiết Vân Chu vừa nghe là thiếp mời của Tiết Trùng, lại lần nữa suy đoán: sẽ không phải là Hồng Môn yến chứ?
*鸿门宴 (hóng mén yàn): Hồng Môn Yến, là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, ai muốn đọc có thể search google Hồng Môn Yến là ra. Sau này dùng với nghĩa bữa tiệc tổ chức muốn hại khách tới dự, chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
Cơ mà thế lực của Hạ Uyên đã sớm ăn sâu bén rễ, dù hắn tàn bạo nhẫn tâm nhưng người đi theo hắn dù vì lợi ích cộng đồng, chung quy cũng sẽ để ý đến an toàn của hắn. Nếu Tiết Trùng ngu ngốc đến mức trực tiếp xuống tay ngay trong nhà mình, chỉ sợ ngày chết của hắn cũng tới rồi.
Tiết Vân Chu hiện giờ đã biết Hạ Uyên là Nhị ca, tất nhiên mọi chuyện đều suy nghĩ cho hắn, châm chước một chút nói: "Trung... Khụ... Cha ta, hắn hình như rất thân thiết với Hoàng thượng."
Hạ Uyên nhìn y, thanh âm mơ hồ biểu lộ ôn hòa: "Ta tự có cân nhắc."
Tiết Vân Chu biết hắn thông minh hơn mình, cũng không nói thêm gì.
Hạ Uyên ở đây ăn cơm, sau khi trở về gọi Tống Toàn vào thư phòng phân phó: " Điều tra Phàn Mậu Sinh cho ta."
Mặt Tống Toàn lộ vẻ nghi hoặc: "Thứ cho thuộc hạ ngu dốt, thuộc hạ chưa từng nghe nói qua người này."
Hạ Uyên đưa tư liệu về Phàn Mậu Sinh cho hắn: "Người này vốn là tướng quân từ quan đã nhiều năm, gần đây đột nhiên xuất hiện ở vùng phụ cận kinh thành, ngươi dựa theo địa chỉ này để tra."
Tống Toàn đưa tay nhận lấy. "Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.