Gả Cho Phản Diện Chú Định Yểu Mệnh
Chương 1: Vị Hôn Phu Đã Có Người Trong Lòng?
Tần Hoàng
12/10/2024
Niên hiệu Vĩnh Trinh năm thứ ba, ngày mồng ba tháng ba, tiết Thượng Tị, núi Linh Lung phía nam kinh thành đã phủ đầy màu xanh mơn mởn.
Quan lại quyền quý nườm nượp kéo đến du xuân, những nhà có nhi nữ đến tuổi cập kê nhân dịp này sắp xếp cho chúng gặp gỡ, thuận thế còn có thể thúc đẩy mấy cọc hôn sự viên mãn.
Giữa sườn núi, trong một lương đình (đình nghỉ mát), một thiếu nữ độ mười sáu mười bảy tuổi tựa mình vào ghế mỹ nhân.
Dáng vẻ và thần thái của nàng uể oải như mèo con, khiến người nhìn cũng bất giác thả lỏng toàn thân.
Gió thoảng qua, thổi tung mái tóc mai không mấy gọn gàng trên trán, chợt lộ ra một gương mặt khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng rồi lại biến mất sau mái tóc khi gió ngừng thổi, thoáng hiện như ảo ảnh.
Nha hoàn bên cạnh thấy cảnh này không khỏi có lời phàn nàn: "Sao cô nương không để nô tỳ chải cho người một kiểu tóc đẹp? Hiện giờ mười phần nhan sắc chỉ còn năm phần, ngày thường thì thôi đi, hôm nay là ngày gặp mặt cô gia tương lai mà."
Mục Uyển vừa lật quyển thoại bản vừa nói: "Hôm nay người đạp thanh đông đúc, vương công quý tộc không ít, cẩn thận là trên hết."
Nàng cũng không thích cảm giác bức bối trên trán, nhưng từng tận mắt chứng kiến một tiểu thư nhà phú thương vì quá xinh đẹp mà bị quyền quý cướp đi làm thiếp, dù cô nương ấy sắp thành hôn.
Đó là lần đầu tiên sau khi xuyên qua, nàng có trải nghiệm sâu sắc về xã hội hoàng quyền này, từ đó về sau càng thêm thận trọng kín đáo.
Không còn cách nào khác, địa vị của thương nhân trong thời đại này quá thấp kém, dù giàu có đến đâu cũng có thể trở thành thịt cá trên thớt của đám quyền quý bất cứ lúc nào. Nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng không tin người phụ thân rẻ tiền sẽ bảo vệ mình.
Vì vậy, trước khi có đủ thực lực, nàng vẫn nên thấp thỏm ẩn mình thì hợp lý hơn.
May mắn thay, ngày được tự do ăn mặc chải chuốt cũng không còn xa nữa, vị hôn phu của nàng thuộc phủ Trung Dũng Bá, hiện là tân quý của kinh thành. Đợi khi nàng gả vào, muốn làm gì thì làm.
Vân Linh từ nhỏ đã theo hầu Mục Uyển, tự nhiên hiểu ý của nàng, nhưng nghĩ đến chuyện hôn sự của Mục Uyển, không khỏi phẫn nộ: "Nhưng bên ngoài đều đồn dung mạo Nhị cô nương như thiên tiên, thiên phú như tơ liễu, xứng đôi vừa lứa với Lý lục lang. Còn nói người kiêu căng xa xỉ, vô học vô thuật, lại xấu xí tầm thường... " Nàng ấy càng nói càng tức giận, "Đó rõ ràng là hôn sự do Hứa phu nhân định cho người! Giờ đây đáng lẽ phải gả cho Nhị cô nương mới phải?!"
"Theo nô tỳ thấy, hôm nay nên để Lý lục lang nhìn cho rõ, Nhị cô nương so với người thì chẳng là gì cả!" Nàng ấy đầy khí thế chiến đấu, đáng tiếc Đại cô nương nhà nàng ấy không hợp tác.
Nghĩ vậy, nàng ấy không nhịn được nhìn ngóng con đường nhỏ lên núi: "Nói vậy chứ sao người vẫn chưa đến, không phải là cô gia lại giở trò gì chứ?"
Mục Uyển thầm nghĩ, chẳng phải đây là chuyện quá rõ ràng sao?
Mẹ con Thẩm thị đã nảy sinh ý đồ đoạt mối hôn sự của nàng, lại đã làm nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể không gây rối vào thời khắc then chốt cuối cùng này chứ.
Thẩm thị là kế mẫu của Mục Uyển, Nhị cô nương Mục Nhu chỉ nhỏ hơn Mục Uyển nửa tuổi. Chỉ riêng điểm này đã có thể thấy được ân oán tình thù của thế hệ trước ở Mục gia.
Quan lại quyền quý nườm nượp kéo đến du xuân, những nhà có nhi nữ đến tuổi cập kê nhân dịp này sắp xếp cho chúng gặp gỡ, thuận thế còn có thể thúc đẩy mấy cọc hôn sự viên mãn.
Giữa sườn núi, trong một lương đình (đình nghỉ mát), một thiếu nữ độ mười sáu mười bảy tuổi tựa mình vào ghế mỹ nhân.
Dáng vẻ và thần thái của nàng uể oải như mèo con, khiến người nhìn cũng bất giác thả lỏng toàn thân.
Gió thoảng qua, thổi tung mái tóc mai không mấy gọn gàng trên trán, chợt lộ ra một gương mặt khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng rồi lại biến mất sau mái tóc khi gió ngừng thổi, thoáng hiện như ảo ảnh.
Nha hoàn bên cạnh thấy cảnh này không khỏi có lời phàn nàn: "Sao cô nương không để nô tỳ chải cho người một kiểu tóc đẹp? Hiện giờ mười phần nhan sắc chỉ còn năm phần, ngày thường thì thôi đi, hôm nay là ngày gặp mặt cô gia tương lai mà."
Mục Uyển vừa lật quyển thoại bản vừa nói: "Hôm nay người đạp thanh đông đúc, vương công quý tộc không ít, cẩn thận là trên hết."
Nàng cũng không thích cảm giác bức bối trên trán, nhưng từng tận mắt chứng kiến một tiểu thư nhà phú thương vì quá xinh đẹp mà bị quyền quý cướp đi làm thiếp, dù cô nương ấy sắp thành hôn.
Đó là lần đầu tiên sau khi xuyên qua, nàng có trải nghiệm sâu sắc về xã hội hoàng quyền này, từ đó về sau càng thêm thận trọng kín đáo.
Không còn cách nào khác, địa vị của thương nhân trong thời đại này quá thấp kém, dù giàu có đến đâu cũng có thể trở thành thịt cá trên thớt của đám quyền quý bất cứ lúc nào. Nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng không tin người phụ thân rẻ tiền sẽ bảo vệ mình.
Vì vậy, trước khi có đủ thực lực, nàng vẫn nên thấp thỏm ẩn mình thì hợp lý hơn.
May mắn thay, ngày được tự do ăn mặc chải chuốt cũng không còn xa nữa, vị hôn phu của nàng thuộc phủ Trung Dũng Bá, hiện là tân quý của kinh thành. Đợi khi nàng gả vào, muốn làm gì thì làm.
Vân Linh từ nhỏ đã theo hầu Mục Uyển, tự nhiên hiểu ý của nàng, nhưng nghĩ đến chuyện hôn sự của Mục Uyển, không khỏi phẫn nộ: "Nhưng bên ngoài đều đồn dung mạo Nhị cô nương như thiên tiên, thiên phú như tơ liễu, xứng đôi vừa lứa với Lý lục lang. Còn nói người kiêu căng xa xỉ, vô học vô thuật, lại xấu xí tầm thường... " Nàng ấy càng nói càng tức giận, "Đó rõ ràng là hôn sự do Hứa phu nhân định cho người! Giờ đây đáng lẽ phải gả cho Nhị cô nương mới phải?!"
"Theo nô tỳ thấy, hôm nay nên để Lý lục lang nhìn cho rõ, Nhị cô nương so với người thì chẳng là gì cả!" Nàng ấy đầy khí thế chiến đấu, đáng tiếc Đại cô nương nhà nàng ấy không hợp tác.
Nghĩ vậy, nàng ấy không nhịn được nhìn ngóng con đường nhỏ lên núi: "Nói vậy chứ sao người vẫn chưa đến, không phải là cô gia lại giở trò gì chứ?"
Mục Uyển thầm nghĩ, chẳng phải đây là chuyện quá rõ ràng sao?
Mẹ con Thẩm thị đã nảy sinh ý đồ đoạt mối hôn sự của nàng, lại đã làm nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể không gây rối vào thời khắc then chốt cuối cùng này chứ.
Thẩm thị là kế mẫu của Mục Uyển, Nhị cô nương Mục Nhu chỉ nhỏ hơn Mục Uyển nửa tuổi. Chỉ riêng điểm này đã có thể thấy được ân oán tình thù của thế hệ trước ở Mục gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.