Chương 1:
Cầu Chi Bất Đắc
05/09/2022
Xe ngựa xóc nảy khiến Ôn Ấn tỉnh giấc.
Lúc mắt mở to thì xe ngựa bất chợt ngừng lại.
Mẹ Lê (vú Lê) ngồi bên cạnh hơi biến sắc: “Nhị tiểu thư, hình như xe ngựa rơi nhằm vào hố tuyết mất rồi…”
Tình hình hiện tại không đâu vào đâu, hầu phủ ở kinh thành lại có biến, chuyến đi từ Định Châu hồi kinh này, dù có là gió thổi cỏ lay đi chăng nữa, lòng mẹ Lê cũng thấp thỏm không yên.
Ôn Ấn vừa tỉnh mộng, trong mộng có tấm lụa treo trên cao, có ngọn nến đỏ lung linh, lúc mẹ Lê đang chuyện trò trước mặt, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng những bản nhạc và tiếng sáo trúc liên hồi trong mộng đẹp.
Ôn Ấn hơi giật mình.
Nếu không phải nàng nghe thấy mẹ Lê gọi “Nhị tiểu thư”, e rằng còn tưởng mình đang nằm mơ.
Giấc mơ chân thật quá đi…
Những gì đang nghĩ cũng là đang mơ, âu cũng là mơ về cảnh tượng trước mắt thôi. Chuyến này nàng từ Định Châu hồi kinh cốt là vì Thiên gia lệnh cho Hầu phủ Vĩnh An bắt nàng thành thân xung hỉ cùng Thái tử Lý Dụ đã bị phế truất đang nằm trên giường bệnh.
Ôn Ấn xưa nay điềm tĩnh, tạm gác lại suy nghĩ, sau khi mẹ Lê nói xong, Ôn Ấn nhẹ “vâng” một tiếng, hàng mi dài thanh mảnh khẽ chớp, đôi mắt xinh đẹp vô tình thoắt ẩn thoắt hiện ý xuân.
Từ khi sinh ra, Ôn Án đã xinh đẹp tuyệt trần, dù mặc áo lụa gấm xanh biếc hay áo choàng lông cáo dày, đều có thể để lộ làn da trắng như tuyết, sắc đẹp tựa hoa, môi đỏ như son.
Than trong xe ngựa vẫn còn nung ấm, Ôn Ấn vừa mới tỉnh giấc, dáng vẻ còn buồn ngủ, hai má hơi ửng hồng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi do vừa nằm mộng, quyến rũ không thể tả xiết.
Mẹ Lê ngôi bên cạnh ngây người.
Nhị tiểu thư là con gái ruột của Hầu phủ, thân phận cao quý, từ nhỏ đã được lão phu nhân và Hầu gia cưng như trứng hứng như hoa. Lão phu nhân và Hầu gia cũng luôn thận trọng trong hôn sự của Nhị tiểu thư, ngàn chọn vạn tuyển, chưa từng nhân nhượng. Thiết nghĩ, chọn được đúng người, hôn sự có muộn một chút cũng không sao.
Hai ba năm trước, lão thái thái Lâu gia, bà ngoại của Nhị tiểu thư bỗng lâm bệnh, nhớ đến cháu gái nên Lâu gia cho người đưa Nhị tiểu thư từ kinh thành về Định Châu sống.
Bệnh của lão thái thái Lâu gia lúc tốt lúc xấu, Nhị tiểu thư không nỡ rời đi, đành ở lại Định Châu. Thoáng chốc, Nhị tiểu thư đã qua tuổi kết hôn.
Lần này lão phu nhân kêu nàng đi Định Châu, vốn là muốn đưa Nhị tiểu thư hồi phủ, nào ngờ vừa đến Định Châu thì nghe tin kinh thành gặp biến, trong đó Hầu phủ Vĩnh An cũng bị liên lụy, Thiên gia hạ chỉ, muốn Nhị tiểu thư kết hôn cùng Thái tử phế nằm trên giường bệnh.
Nghe nói Thái tử phế này chỉ biết ngóc đầu thở, còn chẳng xuống khỏi giường được, nếu Nhị tiểu thư thật sự gả vào đó, chỉ sợ không bao lâu……
Hai lông mày của mẹ Lê chau lại, sao bà có thể không lo lắng cho được?
Ôn Ấn lại không nhìn mẹ Lê, thuận tay cầm lấy quyển sách bên cạnh lên, cúi đầu lật lật đọc, sắc mặt thản nhiên, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, không có một tia hoảng sợ nào.
Trong tiếng lật sách, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng cấm quân thị vệ: “Nhị tiểu thư, xe ngựa sảy chân vào hố tuyết, mời Nhị tiểu thư dời bước.”
Mẹ Lê vén một góc rèm lên nhìn ra bên ngoài, tuyết còn dày như vậy….
Ôn Ấn vừa ngước mắt, mẹ Lê đã kìm nén nỗi lo lắng sâu trong đáy mắt, nhẹ giọng nói: “Nhị tiểu thư, lão nô đi trước xem thử, người ở trong xe ngựa, đừng ra ngoài. Đường mùa đông gió mạnh, Nhị tiểu thư mới vào nam lần thứ hai, sợ không quen với khí hậu trong kinh, cẩn thận đừng để nhiễm phong hàn…”
Mẹ Lê là lão nhân trong phủ, thường đi theo hầu hạ tổ mẫu, đâu đó an toàn rồi, tổ mẫu mới yên tâm cho mẹ Lê tới đón nàng.
Ôn Ấn cầm sách trong tay, gọi: “Mẹ Lê.”
Mẹ Lê quay đầu lại: “Nhị tiểu thư?”
Ôn Ấn nhẹ giọng nói: “Chỉ cần hỏi là được rồi, xe ngựa nên đi thế nào là chuyện của cấm quân, muốn tìm cách thì cũng là bọn họ tìm cách, chúng ta cứ việc chờ là được. Bọn họ muốn nâng thì nâng, chúng ta không xuống xe, cũng không đi bộ đường tuyết. Nếu họ có hỏi, ngươi cứ nói ta sợ lạnh, ta mà ốm, bọn họ cũng không dám về bẩm báo đâu…”
Mẹ Lê chợt hiểu ra: “Lão nô đã rõ.”
Khi rèm được vén lên, Ôn Ấn khẽ liếc mắt ra ngoài xe ngựa một cái.
Tuyết rơi dày đặc mấy ngày liền, đường đi tuyết phủ trắng xóa, cũng không thấy xe ngựa qua lại.
Những cành khô phía xa đều bị tuyết đọng uốn cong, còn quanh chỗ này, vết tuyết dày không qua khỏi gối của cấm quân triều đình đi cùng. Thời tiết thế này, đi bộ còn chẳng dễ huống hồ là xe ngựa.
Nếu không phải trong kinh cứ thúc giục mãi, đám cấm quân thị vệ này cũng sẽ chẳng lên đường gấp rút như vậy……
Lúc mắt mở to thì xe ngựa bất chợt ngừng lại.
Mẹ Lê (vú Lê) ngồi bên cạnh hơi biến sắc: “Nhị tiểu thư, hình như xe ngựa rơi nhằm vào hố tuyết mất rồi…”
Tình hình hiện tại không đâu vào đâu, hầu phủ ở kinh thành lại có biến, chuyến đi từ Định Châu hồi kinh này, dù có là gió thổi cỏ lay đi chăng nữa, lòng mẹ Lê cũng thấp thỏm không yên.
Ôn Ấn vừa tỉnh mộng, trong mộng có tấm lụa treo trên cao, có ngọn nến đỏ lung linh, lúc mẹ Lê đang chuyện trò trước mặt, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng những bản nhạc và tiếng sáo trúc liên hồi trong mộng đẹp.
Ôn Ấn hơi giật mình.
Nếu không phải nàng nghe thấy mẹ Lê gọi “Nhị tiểu thư”, e rằng còn tưởng mình đang nằm mơ.
Giấc mơ chân thật quá đi…
Những gì đang nghĩ cũng là đang mơ, âu cũng là mơ về cảnh tượng trước mắt thôi. Chuyến này nàng từ Định Châu hồi kinh cốt là vì Thiên gia lệnh cho Hầu phủ Vĩnh An bắt nàng thành thân xung hỉ cùng Thái tử Lý Dụ đã bị phế truất đang nằm trên giường bệnh.
Ôn Ấn xưa nay điềm tĩnh, tạm gác lại suy nghĩ, sau khi mẹ Lê nói xong, Ôn Ấn nhẹ “vâng” một tiếng, hàng mi dài thanh mảnh khẽ chớp, đôi mắt xinh đẹp vô tình thoắt ẩn thoắt hiện ý xuân.
Từ khi sinh ra, Ôn Án đã xinh đẹp tuyệt trần, dù mặc áo lụa gấm xanh biếc hay áo choàng lông cáo dày, đều có thể để lộ làn da trắng như tuyết, sắc đẹp tựa hoa, môi đỏ như son.
Than trong xe ngựa vẫn còn nung ấm, Ôn Ấn vừa mới tỉnh giấc, dáng vẻ còn buồn ngủ, hai má hơi ửng hồng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi do vừa nằm mộng, quyến rũ không thể tả xiết.
Mẹ Lê ngôi bên cạnh ngây người.
Nhị tiểu thư là con gái ruột của Hầu phủ, thân phận cao quý, từ nhỏ đã được lão phu nhân và Hầu gia cưng như trứng hứng như hoa. Lão phu nhân và Hầu gia cũng luôn thận trọng trong hôn sự của Nhị tiểu thư, ngàn chọn vạn tuyển, chưa từng nhân nhượng. Thiết nghĩ, chọn được đúng người, hôn sự có muộn một chút cũng không sao.
Hai ba năm trước, lão thái thái Lâu gia, bà ngoại của Nhị tiểu thư bỗng lâm bệnh, nhớ đến cháu gái nên Lâu gia cho người đưa Nhị tiểu thư từ kinh thành về Định Châu sống.
Bệnh của lão thái thái Lâu gia lúc tốt lúc xấu, Nhị tiểu thư không nỡ rời đi, đành ở lại Định Châu. Thoáng chốc, Nhị tiểu thư đã qua tuổi kết hôn.
Lần này lão phu nhân kêu nàng đi Định Châu, vốn là muốn đưa Nhị tiểu thư hồi phủ, nào ngờ vừa đến Định Châu thì nghe tin kinh thành gặp biến, trong đó Hầu phủ Vĩnh An cũng bị liên lụy, Thiên gia hạ chỉ, muốn Nhị tiểu thư kết hôn cùng Thái tử phế nằm trên giường bệnh.
Nghe nói Thái tử phế này chỉ biết ngóc đầu thở, còn chẳng xuống khỏi giường được, nếu Nhị tiểu thư thật sự gả vào đó, chỉ sợ không bao lâu……
Hai lông mày của mẹ Lê chau lại, sao bà có thể không lo lắng cho được?
Ôn Ấn lại không nhìn mẹ Lê, thuận tay cầm lấy quyển sách bên cạnh lên, cúi đầu lật lật đọc, sắc mặt thản nhiên, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, không có một tia hoảng sợ nào.
Trong tiếng lật sách, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng cấm quân thị vệ: “Nhị tiểu thư, xe ngựa sảy chân vào hố tuyết, mời Nhị tiểu thư dời bước.”
Mẹ Lê vén một góc rèm lên nhìn ra bên ngoài, tuyết còn dày như vậy….
Ôn Ấn vừa ngước mắt, mẹ Lê đã kìm nén nỗi lo lắng sâu trong đáy mắt, nhẹ giọng nói: “Nhị tiểu thư, lão nô đi trước xem thử, người ở trong xe ngựa, đừng ra ngoài. Đường mùa đông gió mạnh, Nhị tiểu thư mới vào nam lần thứ hai, sợ không quen với khí hậu trong kinh, cẩn thận đừng để nhiễm phong hàn…”
Mẹ Lê là lão nhân trong phủ, thường đi theo hầu hạ tổ mẫu, đâu đó an toàn rồi, tổ mẫu mới yên tâm cho mẹ Lê tới đón nàng.
Ôn Ấn cầm sách trong tay, gọi: “Mẹ Lê.”
Mẹ Lê quay đầu lại: “Nhị tiểu thư?”
Ôn Ấn nhẹ giọng nói: “Chỉ cần hỏi là được rồi, xe ngựa nên đi thế nào là chuyện của cấm quân, muốn tìm cách thì cũng là bọn họ tìm cách, chúng ta cứ việc chờ là được. Bọn họ muốn nâng thì nâng, chúng ta không xuống xe, cũng không đi bộ đường tuyết. Nếu họ có hỏi, ngươi cứ nói ta sợ lạnh, ta mà ốm, bọn họ cũng không dám về bẩm báo đâu…”
Mẹ Lê chợt hiểu ra: “Lão nô đã rõ.”
Khi rèm được vén lên, Ôn Ấn khẽ liếc mắt ra ngoài xe ngựa một cái.
Tuyết rơi dày đặc mấy ngày liền, đường đi tuyết phủ trắng xóa, cũng không thấy xe ngựa qua lại.
Những cành khô phía xa đều bị tuyết đọng uốn cong, còn quanh chỗ này, vết tuyết dày không qua khỏi gối của cấm quân triều đình đi cùng. Thời tiết thế này, đi bộ còn chẳng dễ huống hồ là xe ngựa.
Nếu không phải trong kinh cứ thúc giục mãi, đám cấm quân thị vệ này cũng sẽ chẳng lên đường gấp rút như vậy……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.