Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống
Chương 7: Ôi Mẹ Ơi, Thành Tiểu Phú Bà Trong Chớp Mắt
Lâm Vũ Mộc
17/12/2024
Phòng khách rơi vào im lặng, Chiến Bắc Anh đưa mắt nhìn mẹ mình rồi lại nhìn ông nội.
Dù ông nội đã nói chuyện này không được nhắc lại nữa, nhưng sắc mặt ông xanh lét như thể chỉ cần chạm nhẹ là ông sẽ bùng nổ.
Bắc Anh từng trải qua cơn giận của ông, biết rõ tính cách nóng nảy của ông nội. Trong nhà, lời ông là luật, dù cô ta là cháu gái duy nhất, cũng không dám lắm lời trước mặt ông.
Cô ta quay sang nhìn mẹ mình. Mẹ cô ta ngồi trên ghế sofa, nước mắt lưng tròng nhưng không dám khóc thành tiếng. Điều đó cho thấy bà cũng rất sợ tính khí của ông nội.
Nền nhà bằng gỗ vang lên tiếng bước chân rõ ràng từ ngoài cửa.
Bắc Anh liếc mắt ra cửa, đoán ngay được ai đến mà không cần nghĩ.
Không kìm được cơn giận, cô hét lên:
“Diệp Sơ Hạ! Chị còn mặt mũi mà đến đây sao? Để xem tôi không tát chết chị thì thôi!”
Cô ta lập tức bật dậy khỏi sofa.
Trương Văn Tuệ vội vàng kéo con gái lại, nhỏ giọng nói:
“Con làm cái gì thế? Hỏi rõ ràng rồi hãy hành động!”
Cả căn nhà nhỏ im ắng, Diệp Sơ Hạ đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một mọi lời nói trong phòng khách.
Cô thì thầm với Tiểu Ngọt:
“Có vẻ như bà mẹ chồng của tôi cũng khá hiền lành. Chỉ là cô em chồng thì không dễ đối phó.”
Tiểu Ngọt nhắc nhở:
“Người khó chơi nhất có lẽ là ông nội nhà họ Chiến, cô cẩn thận một chút!”
Diệp Sơ Hạ nhún vai:
“Chậc, tôi từ thế kỷ 21 quay về mà. Có thứ gì tôi chưa từng thấy qua? Dễ òm á mà!”
Cô chưa từng ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao?
Trên sách có vô số tình tiết, bày ra một dáng vẻ vô tội chính là cách tốt nhất để xoay chuyển cục diện.
Cô đẩy cửa bước vào phòng khách, cúi đầu ngoan ngoãn đi đến trước mặt ông nội, lễ phép chào:
“Cháu chào ông nội ạ!”
Chiến Bắc Anh vừa định mắng nhưng lại bị Trương Văn Tuệ ấn vai ngồi xuống ghế sofa.
Mọi hành động của họ đều không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Sơ Hạ.
Thêm nữa, cô còn phát hiện màn hình không gian bát quái hiển thị góc nhìn 360 độ, cho phép cô quan sát rõ toàn bộ căn phòng.
Chiến Vệ Quốc nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, chậm rãi nói:
“Ông biết, gả cháu cho một…”
Từ “tàn phế” và “hấp hối” ông không nỡ nói ra, vì người đó là cháu trai lớn của ông.
Ông ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
“Chắc chắn cháu có nhiều suy nghĩ. Bây giờ là xã hội mới, không còn chuyện ép duyên nữa.”
“Nếu cháu không muốn sống cùng Bắc Xuyên, đợi nó về thì nó có thể làm báo cáo với cấp trên, xin ly hôn. Rồi cháu có thể về nhà ngay bây giờ.”
Diệp Sơ Hạ vội vàng đáp:
Dù ông nội đã nói chuyện này không được nhắc lại nữa, nhưng sắc mặt ông xanh lét như thể chỉ cần chạm nhẹ là ông sẽ bùng nổ.
Bắc Anh từng trải qua cơn giận của ông, biết rõ tính cách nóng nảy của ông nội. Trong nhà, lời ông là luật, dù cô ta là cháu gái duy nhất, cũng không dám lắm lời trước mặt ông.
Cô ta quay sang nhìn mẹ mình. Mẹ cô ta ngồi trên ghế sofa, nước mắt lưng tròng nhưng không dám khóc thành tiếng. Điều đó cho thấy bà cũng rất sợ tính khí của ông nội.
Nền nhà bằng gỗ vang lên tiếng bước chân rõ ràng từ ngoài cửa.
Bắc Anh liếc mắt ra cửa, đoán ngay được ai đến mà không cần nghĩ.
Không kìm được cơn giận, cô hét lên:
“Diệp Sơ Hạ! Chị còn mặt mũi mà đến đây sao? Để xem tôi không tát chết chị thì thôi!”
Cô ta lập tức bật dậy khỏi sofa.
Trương Văn Tuệ vội vàng kéo con gái lại, nhỏ giọng nói:
“Con làm cái gì thế? Hỏi rõ ràng rồi hãy hành động!”
Cả căn nhà nhỏ im ắng, Diệp Sơ Hạ đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một mọi lời nói trong phòng khách.
Cô thì thầm với Tiểu Ngọt:
“Có vẻ như bà mẹ chồng của tôi cũng khá hiền lành. Chỉ là cô em chồng thì không dễ đối phó.”
Tiểu Ngọt nhắc nhở:
“Người khó chơi nhất có lẽ là ông nội nhà họ Chiến, cô cẩn thận một chút!”
Diệp Sơ Hạ nhún vai:
“Chậc, tôi từ thế kỷ 21 quay về mà. Có thứ gì tôi chưa từng thấy qua? Dễ òm á mà!”
Cô chưa từng ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao?
Trên sách có vô số tình tiết, bày ra một dáng vẻ vô tội chính là cách tốt nhất để xoay chuyển cục diện.
Cô đẩy cửa bước vào phòng khách, cúi đầu ngoan ngoãn đi đến trước mặt ông nội, lễ phép chào:
“Cháu chào ông nội ạ!”
Chiến Bắc Anh vừa định mắng nhưng lại bị Trương Văn Tuệ ấn vai ngồi xuống ghế sofa.
Mọi hành động của họ đều không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Sơ Hạ.
Thêm nữa, cô còn phát hiện màn hình không gian bát quái hiển thị góc nhìn 360 độ, cho phép cô quan sát rõ toàn bộ căn phòng.
Chiến Vệ Quốc nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, chậm rãi nói:
“Ông biết, gả cháu cho một…”
Từ “tàn phế” và “hấp hối” ông không nỡ nói ra, vì người đó là cháu trai lớn của ông.
Ông ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
“Chắc chắn cháu có nhiều suy nghĩ. Bây giờ là xã hội mới, không còn chuyện ép duyên nữa.”
“Nếu cháu không muốn sống cùng Bắc Xuyên, đợi nó về thì nó có thể làm báo cáo với cấp trên, xin ly hôn. Rồi cháu có thể về nhà ngay bây giờ.”
Diệp Sơ Hạ vội vàng đáp:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.