Chương 31:
Tiếu Giai Nhân
29/03/2024
Tào Huân thấy vậy thì tăng tốc bước chân.
Khi chàng vừa bước ra khỏi cửa cung, chàng vỗ mạnh vào vai Tào Thiệu, vừa quan sát vừa nói: "Thằng nhóc này, đã cao lớn thế này rồi sao."
Mặc dù Tào Thiệu cũng là con trai của Phan thị, nhưng Tào Huân đối xử với đứa em trai này khác với hai cô em gái kia.
Đầu tiên lúc chàng còn ở kinh thành, Tào Thiệu khi đó vẫn còn là một đứa trẻ rất thích quấn lấy chàng để chơi, Tào Huân từng đích thân dạy em trai viết chữ, cũng từng đánh mông em trai vì hắn nghịch ngợm.
Đến khi chàng ra biên ải, Tào Thiệu cũng đã lớn hơn nên thường xuyên viết thư cho anh trai.
Có lẽ hắn đã quên đi tình anh em thân thiết thời thơ ấu, nhưng Tào Thiệu lại rất ngưỡng mộ chiến công của anh trai, sự ngưỡng mộ này càng làm sâu sắc thêm tình anh em ruột thịt đang dần phai nhạt.
"Nghe nói em đỗ thám hoa?"
"Đều là nhờ hoàng thượng thiên vị, anh không cần coi trọng quá."
"Vị trí thứ tám trong kỳ thi xuân chắc chắn không phải có được do hoàng thượng thiên vị."
"Mặc dù vậy, trước mặt đại ca cũng chẳng đáng nhắc đến."
Hai anh em lên ngựa, vừa đi về hướng phủ Định Quốc công vừa trò chuyện.
Đi thong thả được khoảng hai khắc thì đã đến phủ Định Quốc công.
Phan thị dẫn đầu một đám gia nhân ra đón.
Vốn Tào Thiệu đã rất vui, nhưng khi nhìn thấy mẹ, nụ cười trên mặt hắn lại biến mất.
Tào Huân coi như không phát hiện ra, xuống ngựa cung kính hành lễ với Phan thị: "Thưa mẹ."
Phan thị cầm khăn tay, nhanh chóng lau nước mắt trước mặt con trai riêng: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi, cuối cùng cũng không cần ta phải lo lắng nữa."
Trong lòng Tào Thiệu có sự oán hận, bây giờ nhìn thấy mẹ làm gì cũng thấy giả tạo, hơn nữa hắn cũng chưa từng thấy những năm qua mẹ có nhớ đến anh trai nhiều đến thế, nhiều nhất chỉ là nói một số lời xã giao.
"Được rồi, anh con đi đường phong trần mệt mỏi, có chuyện gì thì vào chính sảnh nói sau."
Tào Huân mỉm cười ôn hòa: "Không sao, tối qua đã nghỉ ngơi ở ngoại thành rồi."
Phan thị oán trách liếc nhìn đứa con trai ruột rồi dẫn hai anh em đến chính sảnh, vừa đi vừa nói: "Từ khi cha con mất, ta đã chuyển đến Tây viện, chính viện bỏ trống nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đợi được người gia chủ là con trở về rồi."
Tào Huân nhìn cảnh vật quen thuộc trong sân nói: "Con bất hiếu, những năm qua gia đình đều có một mình mẹ chăm sóc, khiến người vất vả rồi."
Phan thị rất biết điều: "Con xông pha nơi chiến trường đổi lấy sự ổn định cho biên ải vì báo đáp triều đình, chúng ta ở nhà an nhàn hưởng phúc có gì vất vả đâu chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuổi của ta ngày một cao, dần cảm thấy không còn đủ sức quản lý nội vụ. Con đã trở về nên sớm cưới một người vợ hiền thục. Đến lúc đó ta sẽ giao việc nội vụ cho con dâu, như vậy ta mới có thể thực sự hưởng phúc."
Nhắc đến chuyện cưới vợ, sắc mặt Tào Thiệu càng tệ hơn.
Tào Huân cười nói: "Con mới trở về cũng không cần vội vàng như vậy, mẹ cứ vất vả thêm một thời gian nữa đi ạ."
Nói xong ba người đi vào chính sảnh.
Phía Bắc có hai ghế chủ vị.
Tào Huân là gia chủ, còn Phan thị là người lớn tuổi nhất trong nhà.
Phan thị cố tình bước chậm lại, dùng ánh mắt liếc nhìn đứa con riêng đang đi song song bên cạnh.
Tào Huân vẫn giữ nguyên bước chân, đi thẳng đến bên trái, tức là ngồi vào chiếc ghế thái sư đã từng là của hai vị Quốc công tiền nhiệm.
Phan thị hơi giật mình.
Tào Huân ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Phan thị ngồi xuống ghế thái sư còn lại, sau đó khen ngợi thành tích của Tào Thiệu trong kỳ thi xuân năm nay.
Chủ đề này thực sự khiến Phan thị bật cười.
Nha hoàn bưng trà lên, Tào Huân cầm tách trà từ tốn nhấm nháp, thỉnh thoảng trong lúc trò chuyện còn lộ ra vẻ mệt mỏi của người đi xa cuối cùng đã trở về nhà.
Phan thị còn muốn hỏi han về tiệc mừng công hôm nay, Tào Thiệu quan tâm đến anh trai nên lên tiếng khuyên: "Mẹ à, chắc chắn đại ca đã mệt rồi, người về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì đợi đến tối rồi nói."
Phan thị: "... Nhìn xem này, người mẹ như ta còn không chu đáo bằng đứa em trai này của con."
Khi chàng vừa bước ra khỏi cửa cung, chàng vỗ mạnh vào vai Tào Thiệu, vừa quan sát vừa nói: "Thằng nhóc này, đã cao lớn thế này rồi sao."
Mặc dù Tào Thiệu cũng là con trai của Phan thị, nhưng Tào Huân đối xử với đứa em trai này khác với hai cô em gái kia.
Đầu tiên lúc chàng còn ở kinh thành, Tào Thiệu khi đó vẫn còn là một đứa trẻ rất thích quấn lấy chàng để chơi, Tào Huân từng đích thân dạy em trai viết chữ, cũng từng đánh mông em trai vì hắn nghịch ngợm.
Đến khi chàng ra biên ải, Tào Thiệu cũng đã lớn hơn nên thường xuyên viết thư cho anh trai.
Có lẽ hắn đã quên đi tình anh em thân thiết thời thơ ấu, nhưng Tào Thiệu lại rất ngưỡng mộ chiến công của anh trai, sự ngưỡng mộ này càng làm sâu sắc thêm tình anh em ruột thịt đang dần phai nhạt.
"Nghe nói em đỗ thám hoa?"
"Đều là nhờ hoàng thượng thiên vị, anh không cần coi trọng quá."
"Vị trí thứ tám trong kỳ thi xuân chắc chắn không phải có được do hoàng thượng thiên vị."
"Mặc dù vậy, trước mặt đại ca cũng chẳng đáng nhắc đến."
Hai anh em lên ngựa, vừa đi về hướng phủ Định Quốc công vừa trò chuyện.
Đi thong thả được khoảng hai khắc thì đã đến phủ Định Quốc công.
Phan thị dẫn đầu một đám gia nhân ra đón.
Vốn Tào Thiệu đã rất vui, nhưng khi nhìn thấy mẹ, nụ cười trên mặt hắn lại biến mất.
Tào Huân coi như không phát hiện ra, xuống ngựa cung kính hành lễ với Phan thị: "Thưa mẹ."
Phan thị cầm khăn tay, nhanh chóng lau nước mắt trước mặt con trai riêng: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi, cuối cùng cũng không cần ta phải lo lắng nữa."
Trong lòng Tào Thiệu có sự oán hận, bây giờ nhìn thấy mẹ làm gì cũng thấy giả tạo, hơn nữa hắn cũng chưa từng thấy những năm qua mẹ có nhớ đến anh trai nhiều đến thế, nhiều nhất chỉ là nói một số lời xã giao.
"Được rồi, anh con đi đường phong trần mệt mỏi, có chuyện gì thì vào chính sảnh nói sau."
Tào Huân mỉm cười ôn hòa: "Không sao, tối qua đã nghỉ ngơi ở ngoại thành rồi."
Phan thị oán trách liếc nhìn đứa con trai ruột rồi dẫn hai anh em đến chính sảnh, vừa đi vừa nói: "Từ khi cha con mất, ta đã chuyển đến Tây viện, chính viện bỏ trống nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đợi được người gia chủ là con trở về rồi."
Tào Huân nhìn cảnh vật quen thuộc trong sân nói: "Con bất hiếu, những năm qua gia đình đều có một mình mẹ chăm sóc, khiến người vất vả rồi."
Phan thị rất biết điều: "Con xông pha nơi chiến trường đổi lấy sự ổn định cho biên ải vì báo đáp triều đình, chúng ta ở nhà an nhàn hưởng phúc có gì vất vả đâu chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuổi của ta ngày một cao, dần cảm thấy không còn đủ sức quản lý nội vụ. Con đã trở về nên sớm cưới một người vợ hiền thục. Đến lúc đó ta sẽ giao việc nội vụ cho con dâu, như vậy ta mới có thể thực sự hưởng phúc."
Nhắc đến chuyện cưới vợ, sắc mặt Tào Thiệu càng tệ hơn.
Tào Huân cười nói: "Con mới trở về cũng không cần vội vàng như vậy, mẹ cứ vất vả thêm một thời gian nữa đi ạ."
Nói xong ba người đi vào chính sảnh.
Phía Bắc có hai ghế chủ vị.
Tào Huân là gia chủ, còn Phan thị là người lớn tuổi nhất trong nhà.
Phan thị cố tình bước chậm lại, dùng ánh mắt liếc nhìn đứa con riêng đang đi song song bên cạnh.
Tào Huân vẫn giữ nguyên bước chân, đi thẳng đến bên trái, tức là ngồi vào chiếc ghế thái sư đã từng là của hai vị Quốc công tiền nhiệm.
Phan thị hơi giật mình.
Tào Huân ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Phan thị ngồi xuống ghế thái sư còn lại, sau đó khen ngợi thành tích của Tào Thiệu trong kỳ thi xuân năm nay.
Chủ đề này thực sự khiến Phan thị bật cười.
Nha hoàn bưng trà lên, Tào Huân cầm tách trà từ tốn nhấm nháp, thỉnh thoảng trong lúc trò chuyện còn lộ ra vẻ mệt mỏi của người đi xa cuối cùng đã trở về nhà.
Phan thị còn muốn hỏi han về tiệc mừng công hôm nay, Tào Thiệu quan tâm đến anh trai nên lên tiếng khuyên: "Mẹ à, chắc chắn đại ca đã mệt rồi, người về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì đợi đến tối rồi nói."
Phan thị: "... Nhìn xem này, người mẹ như ta còn không chu đáo bằng đứa em trai này của con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.