Chương 45:
Tiếu Giai Nhân
29/03/2024
Lý Diệu, Tào Huân và Tào Thiệu đều ở đây.
Lý Diệu tự tin nhìn em gái, trong mắt Tào Thiệu đè nén nỗi nhớ nhung và chua xót.
Tào Huân bình tĩnh điềm nhiên hơn bọn họ, dường như chỉ tuân chỉ làm việc, không để ý đến nhóm khuê tú vào đây để đánh giá.
Vân Châu đứng trước mặt chàng.
Tào Huân cúi mắt nhìn cô gái nhỏ to gan lớn mật này, phải biết chàng chính là anh trai của vị hôn phu cũ của nàng đó!
Tào Thiệu kinh ngạc nhìn Vân Châu chằm chằm, ngay lúc lòng hắn đang dậy sóng, Vân Châu cầm dây đỏ trên tay hỏi Tào Huân: "Ta đã thấy Quốc công gia giỏi mưu lược như thế nào rồi, không biết nếu so tài một chọi một Quốc công gia có tự tin thắng anh trai ta không?"
Lý Diệu nghe vậy, trong mắt lập tức bùng lên chiến ý.
Tào Huân nhìn hắn sau đó mỉm cười trả lời Vân Châu: "Võ nghệ của anh trai cô cao cường, phải so tài mới biết được kẻ thắng người bại được.”
Vân Châu: "Nói cách khác, ngài lúc này không tự tin có thể thắng anh trai ta sao?"
Tào Huân gật đầu.
Vân Châu quay người nhét dây đỏ trong tay vào tay anh trai bên cạnh, sau đó không nhìn ai, đi thẳng xuống từ phía bên kia của lầu Quan Tinh.
Tào Thiệu vội vàng đuổi theo bóng dáng của nàng.
Lý Diệu vui vẻ ngắm nghía dây đỏ mà em gái tặng, đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo khác đưa tới.
Lý Diệu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc quạt tròn tinh xảo, trên quạt tròn lộ ra đôi mắt tĩnh lặng như nước.
Ánh mắt giao nhau, cô gái kia cụp mắt nhàn nhạt nói: "Ta rất kính trọng Quốc công gia, mong thế tử trên sân cầu, chiến trường đều có thể suy tính kỹ càng rồi mới hành động, kế thừa uy danh hùng mạnh của ngài.”
Nói xong cô ấy cũng bình tĩnh rời đi.
Lý Diệu ngây người, hỏi Mã công công: "Cô gái kia là ai?"
Mã công công cười nói: "Chính là cháu gái ruột của thủ phụ đại nhân.”
Lý Diệu nghĩ đến ánh mắt khi Cố thủ phụ nhìn mình như "kẻ ngốc nghếch", vẻ mặt hắn đầy sự khinh thường: "Cô nhóc này đã không cao bằng vai ta, vậy mà cũng dám học ông nội cô ấy đến dạy bảo ta à!”
Mã công công: "..." Thế tử gia à, ngài có ổn không vậy?
Ông ấy còn tưởng tổ tiên Lý gia bốc khói xanh, phù hộ Lý Diệu sắp lấy được mỹ nhân như hoa, không ngờ chính Lý Diệu lại xua tan làn khói xanh này!
Sau đó nhóm khuê tú lần lượt vào lầu, sau khi đánh giá xong, Mã công công liếc mắt một cái phát hiện trong ngực Tào Huân có nhiều dây đỏ nhất, Tào Thiệu đứng thứ hai, con trai của Trường Hưng hầu Tạ Chấn là Tạ Lang đứng thứ ba.
Mã công công lại nhìn sang Lý Diệu, em gái ruột tặng một chiếc, Cố Mẫn tặng một chiếc, chị em tốt của em gái ruột là Tôn Ngọc Dung tặng một chiếc vì tình nghĩa, sau đó không còn ai tặng nữa!
Lý Diệu không hề để ý, chỉ khinh thường nói với Tào Thiệu: "Xem ra phải chúc mừng tiểu quốc cữu trước rồi, ngày nào làm tiệc mừng thì nhớ gọi ta.”
Tào Thiệu tái mặt, nếu không phải tất cả những chuyện này đều do hoàng thượng sắp đặt, hắn thực sự muốn ném hết dây đỏ trong tay đi.
Lý Diệu đi như rồng như hổ.
Tào Huân, Tào Thiệu, Tạ Lang còn phải vào cung.
Năm nay Tạ Lang 20 tuổi, ba năm trước đều đánh trận ở biên quan nên rất thân quen với Tào Huân, nghĩ đến dây đỏ mà em gái Tạ Văn Anh nhét cho mình, Tạ Lang trêu chọc hỏi Tào Huân: "Quốc công gia đã có ý trung nhân chưa?"
Tào Huân: "Cậu có à?"
Tạ Lang cười nhạt: "Có thì có, đáng tiếc nàng không tặng dây đỏ cho tôi.”
Người đẹp như vậy, được nàng liếc nhìn một cái đã là may mắn.
Tào Thiệu vốn đang đắm chìm trong tâm sự của mình, nghe vậy thì cảnh giác nhìn Tạ Lang: "Cậu để ý đến ai?"
Tạ Lang: "Chuyện này chỉ cần bản thân mình biết là được, nói ra sẽ làm hỏng thanh danh của cô gái nhà người ta.”
Tào Thiệu nắm chặt dây cương.
Tào Huân trả lời câu hỏi trước đó của Tạ Lang: "Đều là những cô gái 15-16 tuổi, rất xứng đôi với các người, nhưng trong mắt ta lại như trẻ con, thực sự khó mà nảy sinh tình cảm nam nữ được.”
Chàng cũng trả lời trước mặt Nguyên Khánh Đế như vậy.
Nguyên Khánh Đế buồn rầu: "Nếu tuổi tác không phù hợp, vậy khanh phải tìm những cô gái 25- 26 tuổi, nhưng cô gái ở độ tuổi này đều đã làm mẹ rồi. Aiz.”
Tào Huân: "hoàng thượng không cần phải lo lắng cho thần, nếu có cô gái nào không chê thần lớn tuổi, thật lòng đối xử với thần, chứ không phải miễn cưỡng bản thân vì gia thế hay thánh sủng của thần, thì thần rất sẵn lòng lấy người đó làm vợ.”
Lý Diệu tự tin nhìn em gái, trong mắt Tào Thiệu đè nén nỗi nhớ nhung và chua xót.
Tào Huân bình tĩnh điềm nhiên hơn bọn họ, dường như chỉ tuân chỉ làm việc, không để ý đến nhóm khuê tú vào đây để đánh giá.
Vân Châu đứng trước mặt chàng.
Tào Huân cúi mắt nhìn cô gái nhỏ to gan lớn mật này, phải biết chàng chính là anh trai của vị hôn phu cũ của nàng đó!
Tào Thiệu kinh ngạc nhìn Vân Châu chằm chằm, ngay lúc lòng hắn đang dậy sóng, Vân Châu cầm dây đỏ trên tay hỏi Tào Huân: "Ta đã thấy Quốc công gia giỏi mưu lược như thế nào rồi, không biết nếu so tài một chọi một Quốc công gia có tự tin thắng anh trai ta không?"
Lý Diệu nghe vậy, trong mắt lập tức bùng lên chiến ý.
Tào Huân nhìn hắn sau đó mỉm cười trả lời Vân Châu: "Võ nghệ của anh trai cô cao cường, phải so tài mới biết được kẻ thắng người bại được.”
Vân Châu: "Nói cách khác, ngài lúc này không tự tin có thể thắng anh trai ta sao?"
Tào Huân gật đầu.
Vân Châu quay người nhét dây đỏ trong tay vào tay anh trai bên cạnh, sau đó không nhìn ai, đi thẳng xuống từ phía bên kia của lầu Quan Tinh.
Tào Thiệu vội vàng đuổi theo bóng dáng của nàng.
Lý Diệu vui vẻ ngắm nghía dây đỏ mà em gái tặng, đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo khác đưa tới.
Lý Diệu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc quạt tròn tinh xảo, trên quạt tròn lộ ra đôi mắt tĩnh lặng như nước.
Ánh mắt giao nhau, cô gái kia cụp mắt nhàn nhạt nói: "Ta rất kính trọng Quốc công gia, mong thế tử trên sân cầu, chiến trường đều có thể suy tính kỹ càng rồi mới hành động, kế thừa uy danh hùng mạnh của ngài.”
Nói xong cô ấy cũng bình tĩnh rời đi.
Lý Diệu ngây người, hỏi Mã công công: "Cô gái kia là ai?"
Mã công công cười nói: "Chính là cháu gái ruột của thủ phụ đại nhân.”
Lý Diệu nghĩ đến ánh mắt khi Cố thủ phụ nhìn mình như "kẻ ngốc nghếch", vẻ mặt hắn đầy sự khinh thường: "Cô nhóc này đã không cao bằng vai ta, vậy mà cũng dám học ông nội cô ấy đến dạy bảo ta à!”
Mã công công: "..." Thế tử gia à, ngài có ổn không vậy?
Ông ấy còn tưởng tổ tiên Lý gia bốc khói xanh, phù hộ Lý Diệu sắp lấy được mỹ nhân như hoa, không ngờ chính Lý Diệu lại xua tan làn khói xanh này!
Sau đó nhóm khuê tú lần lượt vào lầu, sau khi đánh giá xong, Mã công công liếc mắt một cái phát hiện trong ngực Tào Huân có nhiều dây đỏ nhất, Tào Thiệu đứng thứ hai, con trai của Trường Hưng hầu Tạ Chấn là Tạ Lang đứng thứ ba.
Mã công công lại nhìn sang Lý Diệu, em gái ruột tặng một chiếc, Cố Mẫn tặng một chiếc, chị em tốt của em gái ruột là Tôn Ngọc Dung tặng một chiếc vì tình nghĩa, sau đó không còn ai tặng nữa!
Lý Diệu không hề để ý, chỉ khinh thường nói với Tào Thiệu: "Xem ra phải chúc mừng tiểu quốc cữu trước rồi, ngày nào làm tiệc mừng thì nhớ gọi ta.”
Tào Thiệu tái mặt, nếu không phải tất cả những chuyện này đều do hoàng thượng sắp đặt, hắn thực sự muốn ném hết dây đỏ trong tay đi.
Lý Diệu đi như rồng như hổ.
Tào Huân, Tào Thiệu, Tạ Lang còn phải vào cung.
Năm nay Tạ Lang 20 tuổi, ba năm trước đều đánh trận ở biên quan nên rất thân quen với Tào Huân, nghĩ đến dây đỏ mà em gái Tạ Văn Anh nhét cho mình, Tạ Lang trêu chọc hỏi Tào Huân: "Quốc công gia đã có ý trung nhân chưa?"
Tào Huân: "Cậu có à?"
Tạ Lang cười nhạt: "Có thì có, đáng tiếc nàng không tặng dây đỏ cho tôi.”
Người đẹp như vậy, được nàng liếc nhìn một cái đã là may mắn.
Tào Thiệu vốn đang đắm chìm trong tâm sự của mình, nghe vậy thì cảnh giác nhìn Tạ Lang: "Cậu để ý đến ai?"
Tạ Lang: "Chuyện này chỉ cần bản thân mình biết là được, nói ra sẽ làm hỏng thanh danh của cô gái nhà người ta.”
Tào Thiệu nắm chặt dây cương.
Tào Huân trả lời câu hỏi trước đó của Tạ Lang: "Đều là những cô gái 15-16 tuổi, rất xứng đôi với các người, nhưng trong mắt ta lại như trẻ con, thực sự khó mà nảy sinh tình cảm nam nữ được.”
Chàng cũng trả lời trước mặt Nguyên Khánh Đế như vậy.
Nguyên Khánh Đế buồn rầu: "Nếu tuổi tác không phù hợp, vậy khanh phải tìm những cô gái 25- 26 tuổi, nhưng cô gái ở độ tuổi này đều đã làm mẹ rồi. Aiz.”
Tào Huân: "hoàng thượng không cần phải lo lắng cho thần, nếu có cô gái nào không chê thần lớn tuổi, thật lòng đối xử với thần, chứ không phải miễn cưỡng bản thân vì gia thế hay thánh sủng của thần, thì thần rất sẵn lòng lấy người đó làm vợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.