Chương 7:
Tiếu Giai Nhân
29/03/2024
Nhắc tới kỳ thi mùa xuân này thì Tào Thiệu tự tin cười nói: “Mẹ đừng lo lắng quá, học hành cũng phải nghỉ ngơi, con biết chừng mực, người đừng lo.”
Phan thị lên tiếng: “Con có chừng có mực còn Vân Châu thì sao? Ninh Quốc công đã đại bại hai lần, trong kinh thành ai mà không biết. Thân là con gái con đứa, bộ Vân Châu nó không lo lắng cho cha nó sao, còn tâm tình đâu mà đi du sơn ngoạn thuỷ cùng con? Rồi người ta nhìn vô sẽ nghĩ gì?”
Tào Thiệu đáp: “Con biết em ấy lo lắng cho cha nên mới muốn đưa em ấy ra ngoài để giải sầu, còn hơn là cứ ở nhà suy nghĩ mãi, chỉ hao tâm tổn sức chứ được ích lợi gì đâu?”
Phan thị nghiêm mặt: “Miệng lưỡi người đời đáng sợ lắm!”
Tào Thiệu bướng bỉnh không đồng ý: “Bản thân mình quan trọng hơn lời người ngoài nhiều chứ ạ.”
Khoé mắt Phan thị run rẩy, bà ta vẫn còn muốn nói lý với tên nhóc cứng đầu này nhưng ma ma hầu hạ bên cạnh đã lặng lẽ nhìn bà ta ra hiệu, thế là Phan thị chỉ đành nén giận nói: “Đi về sớm một chút.”
Tào Thiệu cười cười hành lễ cáo lui.
Đợi cho bóng dáng Tào Thiệu biến mất sau cánh cửa thì Phan thị mới nắm chặt khăn tay, lầm bầm trách móc: “Sao lúc còn nhỏ nó hiểu chuyện lắm, giờ thì nói một câu là nó cãi lại một câu, do Lý Vân Châu dạy hư đó!”
Ma ma đến bên cạnh, vừa xoa vai bà ta vừa nói: “Nếu phu nhân biết rõ, sao còn phải tức giận với Nhị gia làm gì? Nhị gia tuổi mới lớn, còn vì ái tình mê mẩn, người càng ngăn cản thì Nhị gia sẽ càng nhớ thương Vân Châu cô nương mà thôi.”
Chỉ có hai chủ tớ trong đại sảnh, Phan thị nhìn quanh một vòng rồi mới nói ra lời trong lòng: “Trước kia nhung nhớ thì cũng thôi đi, ai ngờ Lý Ung lại bất tài vô dụng như vậy. Nghe nói lần trước, tin tức từ Cam Châu truyền vào kinh khiến cho hoàng thượng giận tím mặt, ở trên triều mắng Lý Ung thật lâu, vì nể mặt lão Quốc công nên mới cho ông ta một lần lấy công chuộc tội, chứ mấy đại thần khác trong triều có ai mà thèm coi trọng ông ta đâu! Ông ta vô dụng thì thôi đi, con trai cả Lý Diệu cũng là một tên hữu dũng vô mưu, Lý gia coi bộ là sắp suy tàn rồi cũng nên.”
Ma ma lại hỏi: “Vậy còn hôn sự giữa Nhị gia và Vân Châu cô nương thì sao ạ?”
Phan thị không trả lời mà chỉ cười khẩy.
Trong tưởng tượng của Phan thị, con dâu tương lai nên là một người hoà nhã dịu dàng, biết kính trên nhường dưới mà Lý Vân Châu thì lại vừa không dịu dàng cũng không biết nhìn trước nhìn sau. Lúc trước bà ta ngầm đồng ý cho con trai nhà mình thân thiết với Lý Vân Châu đều là vì binh quyền thánh sủng của Lý gia, giờ đây tước vị của Lý Ung còn khó lòng mà giữ thì bà ta cần gì phải coi trọng Lý Vân Châu nữa?
***
Tào Thiệu mang theo hai nha hoàn của mình cưỡi ngựa đến phủ Ninh Quốc công. Xuống ngựa, hắn quen cửa quen nẻo theo nha hoàng dẫn đường đi tới đường Chính Hoà.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp, hay là bác gái đi dạo cùng tụi con đi?” Tào Thiệu thỉnh an Mạnh thị xong thì ngồi ở một bên trong đường Chính Hoà cười nói rộn ràng.
Tiểu quốc cữu năm nay 20, vẻ ngoài đĩnh đạc, vừa dịu dàng lại dí dỏm, tướng mạo và gia thế xứng đôi vừa lứa với con gái nhà bà, Mạnh thị càng nhìn càng thấy vừa lòng.
“Các con tự đi chơi đi, ta còn một đống việc phải làm, không nhàn rỗi đâu.” Mạnh thị từ chối.
Tào Thiệu tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó hớn hở theo sau Lý Vân Châu ra khỏi cửa.
Lý Vân Châu lên xe ngựa còn Tào Thiệu cưỡi ngựa đi theo bên cạnh. Trên xe ngựa có treo ký hiệu của phủ Ninh Quốc công còn khuôn mặt tuấn tú của Tào Thiệu thì cũng không mấy xa lạ đối với dân chúng trong kinh thành.
Khi xe ngựa đi qua con đường tấp nập với các cửa hàng buôn bán nhộn nhịp, những lời đàm tiếu lọt vào tai Lý Vân Châu: “Ninh Quốc công ấy à, thật đáng tiếc cho lão Quốc công một đời anh danh mà con cái thì chỉ biết nói suông thôi.”
“Người ta nói ‘hổ phụ sinh hổ tử’ còn lão Quốc công lại là ngoại lệ đó nha.”
“Aida, tôi đã từng nhìn thấy Ninh Quốc công rồi, quả thực rất anh tuấn, mẹ tôi đến giờ vẫn còn nhớ mãi không quên kia, nhưng không ngờ chỉ đẹp thôi chứ không dùng được.”
Nha hoàn ngồi quỳ bên cạnh, nghe những lời này thì tức giận đến nỗi không kìm được, cắn răng nói: “Tiểu thư, chúng ta dừng xe lại để dạy dỗ những kẻ miệng lưỡi cay độc kia đi.”
Phan thị lên tiếng: “Con có chừng có mực còn Vân Châu thì sao? Ninh Quốc công đã đại bại hai lần, trong kinh thành ai mà không biết. Thân là con gái con đứa, bộ Vân Châu nó không lo lắng cho cha nó sao, còn tâm tình đâu mà đi du sơn ngoạn thuỷ cùng con? Rồi người ta nhìn vô sẽ nghĩ gì?”
Tào Thiệu đáp: “Con biết em ấy lo lắng cho cha nên mới muốn đưa em ấy ra ngoài để giải sầu, còn hơn là cứ ở nhà suy nghĩ mãi, chỉ hao tâm tổn sức chứ được ích lợi gì đâu?”
Phan thị nghiêm mặt: “Miệng lưỡi người đời đáng sợ lắm!”
Tào Thiệu bướng bỉnh không đồng ý: “Bản thân mình quan trọng hơn lời người ngoài nhiều chứ ạ.”
Khoé mắt Phan thị run rẩy, bà ta vẫn còn muốn nói lý với tên nhóc cứng đầu này nhưng ma ma hầu hạ bên cạnh đã lặng lẽ nhìn bà ta ra hiệu, thế là Phan thị chỉ đành nén giận nói: “Đi về sớm một chút.”
Tào Thiệu cười cười hành lễ cáo lui.
Đợi cho bóng dáng Tào Thiệu biến mất sau cánh cửa thì Phan thị mới nắm chặt khăn tay, lầm bầm trách móc: “Sao lúc còn nhỏ nó hiểu chuyện lắm, giờ thì nói một câu là nó cãi lại một câu, do Lý Vân Châu dạy hư đó!”
Ma ma đến bên cạnh, vừa xoa vai bà ta vừa nói: “Nếu phu nhân biết rõ, sao còn phải tức giận với Nhị gia làm gì? Nhị gia tuổi mới lớn, còn vì ái tình mê mẩn, người càng ngăn cản thì Nhị gia sẽ càng nhớ thương Vân Châu cô nương mà thôi.”
Chỉ có hai chủ tớ trong đại sảnh, Phan thị nhìn quanh một vòng rồi mới nói ra lời trong lòng: “Trước kia nhung nhớ thì cũng thôi đi, ai ngờ Lý Ung lại bất tài vô dụng như vậy. Nghe nói lần trước, tin tức từ Cam Châu truyền vào kinh khiến cho hoàng thượng giận tím mặt, ở trên triều mắng Lý Ung thật lâu, vì nể mặt lão Quốc công nên mới cho ông ta một lần lấy công chuộc tội, chứ mấy đại thần khác trong triều có ai mà thèm coi trọng ông ta đâu! Ông ta vô dụng thì thôi đi, con trai cả Lý Diệu cũng là một tên hữu dũng vô mưu, Lý gia coi bộ là sắp suy tàn rồi cũng nên.”
Ma ma lại hỏi: “Vậy còn hôn sự giữa Nhị gia và Vân Châu cô nương thì sao ạ?”
Phan thị không trả lời mà chỉ cười khẩy.
Trong tưởng tượng của Phan thị, con dâu tương lai nên là một người hoà nhã dịu dàng, biết kính trên nhường dưới mà Lý Vân Châu thì lại vừa không dịu dàng cũng không biết nhìn trước nhìn sau. Lúc trước bà ta ngầm đồng ý cho con trai nhà mình thân thiết với Lý Vân Châu đều là vì binh quyền thánh sủng của Lý gia, giờ đây tước vị của Lý Ung còn khó lòng mà giữ thì bà ta cần gì phải coi trọng Lý Vân Châu nữa?
***
Tào Thiệu mang theo hai nha hoàn của mình cưỡi ngựa đến phủ Ninh Quốc công. Xuống ngựa, hắn quen cửa quen nẻo theo nha hoàng dẫn đường đi tới đường Chính Hoà.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp, hay là bác gái đi dạo cùng tụi con đi?” Tào Thiệu thỉnh an Mạnh thị xong thì ngồi ở một bên trong đường Chính Hoà cười nói rộn ràng.
Tiểu quốc cữu năm nay 20, vẻ ngoài đĩnh đạc, vừa dịu dàng lại dí dỏm, tướng mạo và gia thế xứng đôi vừa lứa với con gái nhà bà, Mạnh thị càng nhìn càng thấy vừa lòng.
“Các con tự đi chơi đi, ta còn một đống việc phải làm, không nhàn rỗi đâu.” Mạnh thị từ chối.
Tào Thiệu tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó hớn hở theo sau Lý Vân Châu ra khỏi cửa.
Lý Vân Châu lên xe ngựa còn Tào Thiệu cưỡi ngựa đi theo bên cạnh. Trên xe ngựa có treo ký hiệu của phủ Ninh Quốc công còn khuôn mặt tuấn tú của Tào Thiệu thì cũng không mấy xa lạ đối với dân chúng trong kinh thành.
Khi xe ngựa đi qua con đường tấp nập với các cửa hàng buôn bán nhộn nhịp, những lời đàm tiếu lọt vào tai Lý Vân Châu: “Ninh Quốc công ấy à, thật đáng tiếc cho lão Quốc công một đời anh danh mà con cái thì chỉ biết nói suông thôi.”
“Người ta nói ‘hổ phụ sinh hổ tử’ còn lão Quốc công lại là ngoại lệ đó nha.”
“Aida, tôi đã từng nhìn thấy Ninh Quốc công rồi, quả thực rất anh tuấn, mẹ tôi đến giờ vẫn còn nhớ mãi không quên kia, nhưng không ngờ chỉ đẹp thôi chứ không dùng được.”
Nha hoàn ngồi quỳ bên cạnh, nghe những lời này thì tức giận đến nỗi không kìm được, cắn răng nói: “Tiểu thư, chúng ta dừng xe lại để dạy dỗ những kẻ miệng lưỡi cay độc kia đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.