Gả Cho Sư Huynh Ốm Yếu Của Nam Chính

Chương 38:

Ngũ Đóa Ma Cô

06/06/2023

Sau khi bàn xong, Vu Hàn Châu phái đầy tớ đến An phủ báo trước một tiếng, sau đó bắt đầu chuẩn bị lễ vật.

Hạ Văn Chương cùng nàng chuẩn bị, hắn còn đưa ra chủ ý: “Đại ca thích đồ cổ nhưng trong viện chúng ta không có, có thể đến khố phòng lấy vài món. Tiểu đệ thích tranh chữ, cái này thư phòng ta có, có thể chọn ra vài bức tặng đệ ấy. Nhạc phụ thích rượu… “

“Khoan đã!” Vu Hàn Châu kinh ngạc, “Sao ngươi biết sở thích của đại ca và tiểu đệ ta? Còn có, cha ta không uống rượu.”

Hạ Văn Chương nở nụ cười, ôn hòa nói: “Lần trước về nhà lại mặt cùng nàng, lúc nói chuyện với mọi người ta nghe ngóng được. Về phần nhạc phụ thích rượu, ông thật sự thích rượu, nhưng hình như nhạc mẫu không cho ông uống.”

“Lợi hại.” Vu Hàn Châu nghe xong, đáy lòng không khỏi bội phục, người này chỉ cùng nàng trở về một chuyến đã thăm dò được sở thích của gia tưởng nhà nàng, “Chờ đến lúc ngươi khỏe rồi, nói không chừng có thể đến hình bộ, với sự mẫn tuệ sắc bén của ngươi chẳng phải hỏi cung sẽ vô cùng thuận lợi ư?”

Hạ Văn Chương được nàng khen nên ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Không có, ta nào có lợi hại như ngươi nói.”

“Đương nhiên là có!” Vu Hàn Châu khẳng định, “Ta nói có là có, không được phản bác!”

Hạ Văn Chương mím môi nở nụ cười.

“Đúng rồi, ngươi còn chưa nói Nhị ca ta thích cái gì đấy?” Vu Hàn Châu vừa thử hắn,vừa thêm thêm bớt bớt trong danh sách lễ vật,.

Hạ Văn Chương do dự một lát, lắc đầu nói: “Ta không hỏi thăm được sở thích của Nhị ca.”

Lần trước về An gia, An Nhị ca cũng không nói với hắn được mấy câu, hắn chủ động nói chuyện cùng An Nhị ca nhưng An Nhị ca vẫn hờ hững, bởi vậy Hạ Văn Chương không hỏi được.

Vu Hàn Châu vừa thấy sắc mặt của hắn đã biết chuyện gì xảy ra, nàng nghiêng đầu lại gần hắn, nói: “Ngươi không giận chứ?”

“Sao có thể?” Hạ Văn Chương lắc đầu, “Là ta không tốt.”

Ngàn không tốt vạn không tốt, đều do hắn không tốt.

Vu Hàn Châu nói: “Không liên quan đến ngươi, Nhị ca giận ta đấy. Huynh ấy rất thương ta nhưng trước đó bị ta chọc tức, ngươi đừng giận hắn, huynh ấy rất tốt tính.”

Hạ Văn Chương sẽ không tức giận, giờ phút này nghe nàng dỗ như vậy, hắn lại nói: “Ta không có giận.”

“Vậy là tốt rồi.” Vu Hàn Châu khen hắn, “Ta biết mà, Chương ca là người rộng lượng sáng suốt.”

Hạ Văn Chương nghe nàng nói lời này lập tức thẳng sống lưng, suy nghĩ trong lòng cũng một mảnh rạo rực.

Ngày kế, hai người ngồi xe ngựa tới An phủ.

Vừa vào cửa, Hạ Văn Chương lên tiếng: “Lần này ta tự đi vào.” Lần trước, không có cách nào khác hắn mới phải ngồi xe lăn. Hiện giờ cơ thể hắn đã tốt hơn rất nhiều, chậm rãi đi nhất định không thành vấn đề.

Hắn muốn cho nhạc phụ nhạc mẫu thấy hắn tốt hơn nhiều rồi, sức khỏe đã có khởi sắc.

“Được, chúng ta cùng đi vào.” Vu Hàn Châu đáp.

Hai người sóng vai đi vào trong.

Lúc này, mọi người An gia ngồi đợi trong đại sảnh đều có chút bất an. Lần trước, Hạ Văn Chương dọa bọn họ không nhẹ. Nghe nói hắn đã khỏe hơn rồi, nhưng cho dù có khỏe hơn rồi, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, có thể khỏe đến mức nào đây?

Trong lòng không khỏi giận con gái mình, tự mình đến là được, sao còn lôi cả cô gia đến? Lại giận Hầu phu nhân, sao có thể để con trai mình tự thân bôn ba như vậy, cũng quá sơ ý rồi!

Đang lo lắng, bọn họ chợt nghe người vào bẩm báo, cô nãi nãi cùng cô gia tới rồi. Mọi người vội vàng lên tinh thần ra bên ngoài đón, quả nhiên thấy hai người dắt tay nhau cùng đến.

Nam tử cao cao gầy gầy, nữ tử tinh xảo dịu dàng.

Quả nhiên khỏe hơn rồi, trông không còn khiến người khác lo lắng như lần trước nữa. Nhưng dù vậy, mọi người vẫn cảm thấy cảnh này như một đóa hoa nhài cắm trên bãi phân trâu, còn là một bãi phân trâu khô cằn cỗi.

“Tới rồi à?” Mặc kệ trong lòng thời gian như thế nào nghĩ, trên mặt An đại nhân cùng An phu nhân đều lộ ra nụ cười từ ái.

Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương vào cửa, liền chào hỏi: “Phụ thân, mẫu thân.” Lại nhìn qua, “Đại tẩu, Nhị ca.”

Cuối cùng nhìn về phía bé con trong lòng đại tẩu cười nói: “Hiên Hiên.”

Lần trước lúc hai người đến, tiểu chất sinh bệnh, không được ôm ra. Đại tẩu ngày đêm chăm sóc bé, sợ trên người nhiễm hơi bệnh sẽ lây cho Hạ Văn Chương bởi vậy cũng không ra mặt.

Hạ Văn Chương lần đầu tiên nhìn thấy đại tẩu, chắp tay thi lễ: “Chào đại tẩu.”

“Chào cô gia.” An đại tẩu cười đáp lễ.



An Đại ca và An Tiểu đệ có việc phải ra ngoài, không có ở nhà. Hôm nay An đại nhân cũng có việc, gặp mặt Hạ Văn Chương hỏi han vài câu ông đứng dậy ra ngoài.

Nên An Nhị ca tiếp đãi Hạ Văn Chương.

Lại nói, An Nhị ca rất không muốn gặp Hạ Văn Chương. Tuy rằng hắn là người giận muội muội nhất, nhưng cũng là người quan tâm muội muội nhất, cho nên tuy rất không nguyện ý nhưng vẫn theo lễ tiết tiếp đãi Hạ Văn Chương.

Vu Hàn Châu ở một bên nói chuyện cùng An phu nhân cùng An đại tẩu.

Tiểu chất tên là Hiên Hiên, năm nay ba tuổi. Mấy tháng rồi không gặp cô cô nên có chút xa lạ. Hơn nữa nguyên chủ cho bé ấn tượng không tốt, bởi vậy bé chỉ nằm trong lòng An đại tẩu sợ hãi nhìn Vu Hàn Châu, không ló ra.

Vu Hàn Châu cười với nhóc: “Hiên nhi không nhớ cô cô à?”

Hiên Hiên không thể không đáp, nên nhỏ giọng nói: “Nhớ.”

“Hiên nhi thật thông minh, không gặp cô cô lâu như vậy mà vẫn nhớ rõ cô cô.” Vu Hàn Châu cười nói, “Cô cô rất vui.”

Ký ức của tiểu hài tử không quá khắc sâu, tuy rằng lúc trước có chút bóng ma, thấy nàng có hơi sợ hãi nhưng nàng cười nói nói mấy câu cùng nhóc, nhóc cũng không sợ nữa, còn đánh bạo nói chuyện với nàng: “Cô cô đi đâu vậy?”

“Cô cô xuất giá.” Vu Hàn Châu đáp, “Có phải Hiên Hiên không biết xuất giá là ý gì không?”

Hiên Hiên biết, nhóc nói: “Xuất giá chính là đến nhà người khác.”

“Đúng rồi!” Vu Hàn Châu nhẹ nhàng vỗ tay một cái, khen ngợi: “Xuất giá là đến nhà người khác ở, ăn của bọn họ, uống của bọn họ, dùng của bọn họ.”

Nàng còn chưa dứt lời, đã bị An phu nhân đánh nhẹ lên tay: “Nói cái gì đấy?” Bà nhìn thoáng qua bên cạnh. Cô gia còn ở đây mà vẫn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy, An phu nhân không vui.

Vu Hàn Châu lập tức cười hì hì: “Vậy mẫu thân nói cho ta cùng Hiên Hiên biết xuất giá là gì đi?”

Ai lại đi giải thích với một đứa nhỏ ba tuổi xuất giá là ý gì? An phu nhân cảm thấy con gái mình ngứa da, bà liếc mắt trừng nàng một cái: “Có vẻ không có ai quản giáo nên con muốn lật trời.”

Vu Hàn Châu vẫn cười hì hì: “Làm sao con dám? Con nào có năng lực đó?”

Không khí trong phòng một mảnh hòa hợp, Hiên Hiên là trẻ con, đối với chuyện này rất mẫn cảm, rất nhanh nhóc con đã thả lỏng, còn tân vui vẻ chạy đến bên cô cô chơi đùa.

Vu Hàn Châu nhìn thấy cái đầu nhỏ nhỏ của nhóc, thuận tay sờ sờ một phen.

Sờ một cái, hai mắt nàng không khỏi sáng rực lên.

Nhóc con còn nhỏ, vẫn chưa chải tóc, đầu tóc cứ thế xõa xuống, sờ một cái, cảm giác thật sự rất mềm mại.

Nàng lại sờ soạ.ng một phen.

Hiên Hiên kỳ quái ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhóc con không phát giác ra điều gì, ngược lại còn cảm thấy cô cô sờ rất thoải mái nên không động đậy.

Vu Hàn Châu sờ sờ mấy lần, đơn giản ôm nhóc vào trong lòng, vừa vuốt tóc, vừa cười nói với nhóc.

An phu nhân nhìn thấy không khỏi chua xót trong lòng. Con gái trước giờ không thích tiểu hài tử, bỗng nhiên lại thích, có phải bởi vì này cả đời này không thể có con hay không?

Sức khỏe của Hạ Văn Chương như vậy, có thể ốm đau sống qua ngày đã không tệ rồi. Có con? An phu nhân không dám nghĩ.

Thấy An Nhị ca đang nói chuyện cùng Hạ Văn Chương, không chú ý đến bên này, An phu nhân dùng ánh mắt ra hiệu với Vu Hàn Châu, hai người đi ra ngoài.

Đi trong viện một lát, An phu nhân hỏi nàng: “Gần đây con thế nào? Nói thật với ta.”

“Rất tốt.” Vu Hàn Châu đáp, “Sức khỏe của Chương ca dần dần tốt lên, mỗi ngày con đều sống rất tốt, mọi người đều nói ta có số vượng phu đấy.”

“Vài lời sáo rỗng, cũng đáng cho con tin là thật sao!” An phu nhân nghiêm khắc nhìn nàng, khiển trách.

Vu Hàn Châu cúi đầu nói: “Con không có tin thật, nhưng người ta nói như vậy, con cũng rất vui.”

“Ừm.” An phu nhân không dạy dỗ nàng nữa, bà lại hỏi: “Con cùng cô gia… Sức khỏe của hắn… chuyện các con viên phòng, bà mẫu của con có nói gì không?”

Vu Hàn Châu ngẩng đầu, lại lắc lắc đầu: “Không có, mới có đến đâu đâu chứ? Chờ hắn tốt lên rồi nói sau.”

Vẻ mặt nàng thỏa mái, dáng vẻ lo lắng không hề lo lắng làm cho An phu nhân không khỏi có chút kỳ lạ.



Lần trước bà thấy con gái bộ dạng che chở bảo bọc con ma ốm kia còn nghĩ con gái thích người như vậy. Nhưng con ma ốm kia khỏe lên sao nàng còn vui vẻ như vậy?

Chẳng lẽ không phải nàng thích kiểu như con ma ốm kia, mà là thích nuôi cho ma ốm khỏe dậy? Nàng thích như vậy?

Thôi, mặc kệ nữ nhân thích cái gì, tóm lại cô gia dần khỏe lại là tốt rồi.

“Đúng rồi, lúc trước con và bà mẫu đến quý phủ của Trưởng công chúa mừng thọ, có phải không? Nghe nói con đắc tội người khác?” Hai mẹ con đi dạo trong vườn, An phu nhân nhớ tới chuyện này, lại hỏi.

Vu Hàn Châu nói: “Cũng không thể nói con đắc tội người khác, là người khác trêu chọc con, con không muốn nuốt giận.”

Nàng kể lại tiền căn hậu quả một lần, còn không quên nhấn mạnh tính cách của mình: “Mẫu thân biết mà, con là cái loại người có thể nén giận sao?”

An phu nhân cười một tiếng, nhưng thật ra bà vui mừng: “Làm tốt lắm. Đã nể mặt nàng ta rồi, dám nói nói ra nói vào chuyện của nữ nhi ta.” Bà còn nói thêm, “Bà mẫu của con còn tán thưởng con? Thật là một người sáng suốt.”

Vu Hàn Châu nghe bà nói chuyện, nàng cảm thấy được bà cùng Hầu phu nhân đều là mưu gia chủ mẫu, đều loại người cường thế khôn khéo.

Tâm sự một hồi, thấy sắp đến giờ dùng bữa trưa, hai người đi vòng quay về tiền thính.

Hiên Hiên đang nhớ nàng, vừa thấy nàng đã chạy đến: “Cô cô!”

Vu Hàn Châu cúi thấp người ôm nhóc lên nói: “Tiểu bảo bối của cô cô!”

Lúc dùng cơm, Hiên Hiên còn muốn chen lên ngồi cùng nàng. Dù sao cũng là người một nhà, cũng không chú ý chuyện này, An đại tẩu đặt Hiên Hiên ngồi bên cạnh Vu Hàn Châu.

Dùng bữa xong, Hạ Văn Chương phải ngủ trưa như thường lệ.

Lần trước hắn thật không biết xấu hổ ngủ trên giường của thê tử, khi đó quan hệ của hai người chưa thân mật như vậy, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng hôm nay, hắn cảm thấy bọn họ là bằng hữu, là hảo huynh đệ, hảo tỷ muội. Ngủ một giấc trên giường của nàng, có gì đâu?

Hắn đi ngủ, còn Vu Hàn Châu nói chuyện cùng mẫu thân và tẩu tử, hỏi đến chuyện hôn sự của tiểu đệ: “Cô nương kia là người như thế nào? Có đẹp không? Con nhớ đã gặp nàng ở ở yến hội rồi nhưng vẫn không rõ lắm.”

Lúc nói chuyện vú nuôi của Hiên Hiên sẽ ôm Hiên Hiên, bởi vì nhóc cũng phải ngủ trưa.

Nhưng được Vu Hàn Châu ôm, vuốt vuốt tóc, Hiên Hiên không nỡ đi, nhóc nắm chặt lấy góc áo Vu Hàn Châu nằm ở trong lòng nàng không chịu động.

“Đợi một lát đi.” Vu Hàn Châu nhẹ giọng nói, từng chút từng chút vỗ về tiểu chất, chờ nhóc con ngủ trầm rồi mới thật cẩn thận gỡ tay nhóc ra, đưa cho vú nuôi.

Bỗng nhiên An phu nhân hỏi: “Con học được từ khi nào vậy?”

Vu Hàn Châu sửng sốt một chút, đáp: “Đôi khi Chương ca ngủ không tốt, lại không muốn kêu nha hoàn vào, con sẽ ấn ấn cho huynh ấy.”

Ánh mắt An phu nhân lạnh lùng: “Hừ! Dám để cho con gái khỏe mạnh của ta hầu hạ con của bà ta!”

Bà đang tức giận Hầu phu nhân.

Vu Hàn Châu không dám nói gì, chỉ quay đầu nói chuyện cùng đại tẩu.

Bất tri bất giác, sắc trời đã không sớm, Hạ Văn Chương cũng tỉnh giấc, hắn trò chuyện với An Nhị ca chốc lát.

“Mẫu thân, đại tẩu, Nhị ca, chúng ta về đây.” Vu Hàn Châu nói.

Tuy rằng An phu nhân giận Hầu phu nhân và Hạ Văn Chương nhưng vẫn là một từ mẫu, bà chấc cho hai người một xe đầy dược liệu và vật phẩm bổ dưỡng, mới để bọn họ trở về.

“Mẫu thân đối với chúng ta có tốt không?” Ngồi vào xe ngựa, Vu Hàn Châu liền hỏi Hạ Văn Chương.

Hạ Văn Chương gật đầu: “Nhạc mẫu đối với chúng ta rất từ ái.”

Vu Hàn Châu vừa lòng: “Đúng vậy, tuy rằng bà rất giận ta, nhưng vẫn rất thương ta.” Nàng còn nói, “Ngươi xem, hôm nay từ đầu tới cuối ngươi đều rất tốt, có vui không?”

“Rất vui.” Hạ Văn Chương đáp. Như có điều suy nghĩ, hắn do dự một lát mới hỏi nàng: “Nàng rất thích tiểu hài tử?”

Lúc hỏi ra câu này, cả người hắn không tự giác thấy căng thẳng, tim bắt đầu đập nhanh.

Vu Hàn Châu cười nói: “Cũng không phải thích tất cả tiểu hài tử. Ta thích tiểu hài tử có diện mạo tuấn tú, ngoan ngoãn đáng yêu.”

Hạ Văn Chương nghe xong, thầm nghĩ trong lòng, nếu sau này bọn họ có con, nhất định sẽ rất tuấn tú. Còn về ngoan ngoãn? Cũng phải ngoan, nếu không ngoan, hắn sẽ dạy dỗ bọn nhỏ.

Nhưng mà, sau này nên đặt tên con của bọn họ là gì mới tốt đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Sư Huynh Ốm Yếu Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook