Chương 16: Chỉ ngủ thôi
Trường Sinh Thiên Diệp
10/12/2021
Cố Trường Đình sắc mặt đỏ bừng, cũng may Triệu Giản nói nhỏ đến mức người khác không nghe thấy, cho dù như vậy Cố Trường Đình cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng Cố Trường Đình trong lòng thật sự là cảm động, cậu sống hơn 20 năm, thật sự là không có mấy người đứng về phía cậu, Triệu Giản đối xử với cậu tốt hơn cha cậu nhiều, cps người đối xử ôn nhu như vậy với mình, Cố Trường Đình rất cảm động.
Cố Trường Đình nhìn Triệu Giản ánh mắt mong đợi, cười vô cùng thành thật, dứt khoát cắn răng gật đầu.
Triệu Giản còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, lập tức ngây ngẩn cả người, thật muốn đem Cố Trường Đình lập tức ôm đi, sau đó đem về nhà hôn cho đủ.
Những người bên cạnh đều không để ý tới bọn họ, bởi vì tiểu thiếu gia Đường gia vẫn còn ở đây, mọi người đều chú ý tới tiểu thiếu gia Đường gia, nịnh bợ còn không kịp đâu.
Đại cô nhanh chóng nói: "Đường thiếu đã ăn cơm chưa? Không bằng..."
Đường Quý Khai xua tay nói: "Đã ăn rồi, tôi tới đây bàn công việc."
Đường Quý Khai cười nói với Cố Trường Đình: "Trong tay tình cờ có một mối làm ăn, không biết anh có hứng thú không."
Cố Trường Đình đột nhiên được Đường gia chủ động tìm đến nói chuyện làm ăn, thật sự kinh hỉ, nhưng cậu vẫn thận trọng nói: "Không biết Đường thiếu đang nói đến chuyện làm ăn gì. Nếu là trong khả năng của tôi, đương nhiên là được. Đường tiên sinh, xin chỉ giáo thêm. "
Đại cô nghe cậu còn không đáp ứng, gấp đến độ toát hết mồ hôi.
Cố Trường Đình biết công việc kinh doanh của Đường gia kiếm rất nhiều tiền, nếu có thể hợp tác, giá trị bản thân cũng sẽ tăng lên gấp mấy lần, nhưng Cố Trường Đình cũng có lo lắng, không muốn phá huỷ danh tiếng của mình. Nếu như một hơi đáp ứng, đến lúc đó làm không tốt, nhất định sẽ phá hỏng danh tiếng chứ đừng nói đến hợp tác lâu dài. Làm ăn vẫn cần sự phát triển trường kỳ.
Đường Quý Khai cười nói: "Anh thực sự là một người thú vị. Vậy thì tốt, tôi sẽ nhờ trợ lý làm một phần tài liệu và gửi cho anh trước. Nếu anh cảm thấy tốt, lúc nào cũng có thể gọi cho tôi. Tôi đợi anh trả lời. "
Cố Trường Đình nói: "Được, cảm ơn Đường tiên sinh đã tin tưởng."
Đường Quý Khai nói vài câu, lại xem thời gian, có vẻ rất vội, sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Người nhà họ Cố thiên ân vạn tạ đưa tiễn Đường Quý Khai, Cố Trường Đình lại trở thành trung tâm, chúng tinh phủng nguyệt. Mấy người lúc nãy đối với Cố Trường Đình không phục lúc này đều không dám, khuôn mặt tươi cười nghênh đón.
Lúc trước đại cô vẫn ôm lấy Cố Trường Đình, nói muốn đưa cổ phần cho cậu, nhưng dường như thực sự không muốn cho. Đến khi Đường Quý Khai xuất hiện, thái độ của đại cô lại ân cần hơn.
Đại cô nhanh chóng nói: "Trường Đình à, chuyện nhượng cổ phần, chúng ta ký ngay bây giờ đi. Đại cô không cần tiền, 8% kia đều đưa cho con. Chỉ cần sau này có chuyện tốt, con có thể nghĩ đến cô là được, cái khác cô không cks yêu cầu gì. "
Đại cô rõ ràng là hám lợi, nhưng lại rất thức thời, có thể nhịn đau xẻ thịt, bà ta biết 8% cổ phần nằm trong tay bà ta cũng vô dụng, không bằng để Cố Trường Đình biết bà ta tốt với cậu, sau này cậu phát đạt, tuyệt đối sẽ nghĩ đến bà ta. Bà ta biết, Cố Trường Đình là người mềm lòng, trước kia một mực bị khi dễ bị chèn ép, chỉ cần có người đối tốt với cậu một chút, cậu liền sẽ trả lại gấp trăm lần, cái này tuyệt không giả.
Cố Trường Đình trước nay không có cùng đại cô tiếp xúc, cũng không có xung đột gì, bọn họ lúc nào cũng giống như người xa lạ, Cố Trường Đình cảm thấy làm ăn với người xa lạ vốn là vì đôi bên cùng có lợi, tuy rằng cậu cũng biết đại cô của mình có tính toán riêng, nhưng lợi ích không xung đột, làm ăn vẫn có thể.
Cố Trường Đình cho một nụ cười tiêu chuẩn, nói: "Cô khách sáo, tiền chuyển nhượng cổ phần vẫn phải giao cho cô."
Với 8% cổ phần này, Cố Trường Đình chính là người có quyền quyết định đối với công ty, cho một ít tiền cũng là có lời.
Đại cô vui vẻ ký hợp đồng với Cố Trường Đình, hai người lần lượt kiểm tra các điều khoản, ký xong cũng đã gần tối.
Triệu Giản không muốn ở nhà họ Cố nữa, Cố Trường Đình cũng đã đạt được mục đích, dứt khoát chuẩn bị đưa Triệu Giản về nhà.
Đại cô đương nhiên muốn giữ lại, chẳng qua không được, Cố Trường Đình đã lái xe đưa Triệu Giản đi.
Lúc bọn họ trở về biệt thự, trời đã tối, trên đường còn tắc đường, lãng phí rất nhiều thời gian.
Triệu Giản nhắm mắt theo đuôi Cố Trường Đình, đợi Cố Trường Đình đậu xe, liền theo đuôi vào cửa biệt thự.
Cố Trường Đình đang định quay người khóa cửa, lại bị Triệu Giản từ sau lưng đột nhiên ôm lấy, doạ Cố Trường Đình giật nảy mình.
Đèn trong phòng còn chưa kịp bật, tối đen như mực, nhìn không rõ mọi vật, nhưng Cố Trường Đình có thể cảm nhận được thân nhiệt của Triệu Giản, rất chân thật.
Triệu Giản cúi người, đặt cằm lên vai Cố Trường Đình, nói: "Vợ ơi, em đã hứa hôn anh."
Cố Trường Đình không quên, cậu vốn tưởng rằng lâu như vậy Triệu Giản sẽ không nhớ, còn muốn lừa dối cho qua, hiện tại bị khơi lên lại, nhịp tim lập tức nâng lên 200.
Cố Trường Đình vùng vẫy một chút nói: "Chờ đã, tôi khóa cửa trước."
"Không muốn." Triệu Giản giống như một đứa trẻ lớn xác, làm nũng nói: "Vợ, mau hôn anh, hôn anh trước."
Cố Trường Đình xấu hổ không thôi, bất đắc dĩ quay đầu lại, liền bắt gặp đôi mắt Triệu Giản trong bóng tối sáng vô cùng, gấp gáp nhìn chằm chằm mình.
Cố Trường Đình tim đập nhanh hơn, đột nhiên nghĩ đến giấc mơ kia, may là bây giờ trời tối, mình đỏ mặt cũng nhìn không thấy, quả thật là may mắn.
Cậu dứt khoát vươn tay ôm cổ Triệu Giản, ngẩng đầu ấn lên môi Triệu Giản.
Triệu Giản hô hấp dừng lại, Cố Trường Đình chủ động hôn hắn, lại còn đang trong trạng thái cực kỳ tỉnh táo, điều này rất không bình thường, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên thâm thúy.
Ngay khi môi hai người chạm vào nhau, khí chất của Triệu Giản lập tức thay đổi, vừa rồi còn là Golden vừa ấm áp vừa trung khuyển, đột nhiên lập tức biến thành sói đói, ôm lấy eo Cố Trường Đình, đem người đẩy áp vào cửa, sau đó làm sâu sắc thêm nụ hôn.
Cố Trường Đình chưa có kinh nghiệm hôn ai, cảm giác Triệu Giản hung hăng xông tới, có chút chống đỡ không được, Triệu Giản lại cạy răng cậu, đưa lưỡi vào, Cố Trường Đình ngay cả hô hấp cũng không được, nhớ đến trong hôn lễ cũng có một lần như vậy, dù sao cũng là chuyện trong tức khắc nên cũng không từ chối.
Nhưng Cố Trường Đình đã nghĩ sai, đây không phải chuyện chỉ trong vào vài giây, cậu ngoan ngoãn như vậy, khiến Triệu Giản nếm được ngon ngọt, hôn cứ gọi là hừng hực khí thế.
Cố Trường Đình cả người mềm nhũn, cảm giác nụ hôn của Triệu Giản so với trong mơ còn mãnh liệt hơn rất nhiều, khiến cậu không biết làm thế nào.
Đúng lúc này, trong căn phòng tối om, ánh đèn pin đột nhiên sáng lên, làm Cố Trường Đình đang trầm mê giật nảy mình.
Triệu Giản lập tức nhìn lại: "Ai?"
Chỉ thấy có người đứng ở đầu cầu thang lầu hai, cầm điện thoại di động lắc nhẹ nói: "Hai người đã hôn hơn mười phút rồi."
Cố Trường Đình vội vàng bật đèn trong nhà, lúc này mới nhìn rõ người thanh niên trên lầu hai, thở phào nói: "Sao cậu lại ở đây? Cậu không phải ở nước ngoài sao?"
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc có chút tuỳ ý, một bộ âu phục bình thường, cà vạt bên trong lại rất đặc sắc, đặc biệt chói mắt.
Triệu Giản cảnh giác nhìn người thanh niên, người này làm sao vào được biệt thự của Cố Trường Đình, thật sự là đáng nghi.
Cố Trường Đình nhanh chóng giới thiệu với Triệu Giản: "Đây là bạn từ nhỏ của tôi, gọi là Trâu Tung."
Trâu Tung nói: "Tôi không lo cho cậu sao? Nghe tin cậu cưới vợ nên bí mật từ nước ngoài chạy về. Vừa xuống máy bay đã lập tức tới tìm cậu, đập cửa nửa ngày cũng không có người mở. Gọi điện cậu cũng không bắt máy, tôi còn tưởng cậu ngất trong nhà. Vội vàng tìm chìa khoá mở cửa, kết quả trong nhà không có ai. "
Trâu Tung là bạn thanh mai trúc mã với Cố Trường Đình, Cố Trường Đình khi mới sinh ra đã rất kỳ lạ, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, người khác đã đàm tiếu về cậu. Cố gia là đại gia tộc, nhiều người nhiều miệng, mà tâm lại không đủ, đều chờ đợi trò cười của người khác. Cố Trường Đình thân thể thiếu hụt không phải là bí mật, từ nhỏ Cố Trường Đình đã rất ít bạn bè, Trâu Tung được xem như là một trong số đó, nếu có người mắng Cố Trường Đình, cậu ta sẽ sắn tay áo tìm người ta đánh nhau.
Chỉ tiếc, Trâu Tung lúc nhỏ còn gầy hơn Cố Trường Đình, mỗi lần đánh nhau đều thua, nói ra quả thực xấu hổ.
Sau này, Cố Trường Đình dọn ra ngoài, Trâu Tung đến nhà cậu một lần, gõ cửa cũng không ai trả lời, mới phát hiện Cố Trường Đình sốt cao ngất xỉu trong nhà, không có ai biết.
Kể từ đó, Trâu Tung lấy đi chiếc chìa khóa dự phòng của Cố Trường Đình, nói rằng sợ Cố Trường Đình chết trong nhà, cứ ba ngày lại đi xem một lần.
Trâu Tung cùng cha ra nước ngoài hơn một năm mãi không về, lần này nghe tin Cố Trường Đình kết hôn liền vội vàng trở về nước.
Trâu Tòng gấp gáp trở về, lại không thấy ai ra mở cửa, gọi điện thoại cũng không có ai trả lời, cậu ta lo lắng nên nhanh chóng lấy chìa khóa dự phòng mở cửa đi vào, cậu ta cũng không thèm bật đèn, trực tiếp mò mẫm tìm Cố Trường Đình từ lầu hai xuống lầu một, còn tưởng cậu lại ngất ở nơi nào.
Cậu ta từ trên lầu tìm xuống đều không có, hóa ra Cố Trường Đình không có ở nhà, vừa lúc Trâu Tung muốn đi xuống, dưới lầu đột nhiên có động tĩnh, có người mở cửa bước vào, Trâu Tung nghĩ chắc là Cố Trường Đình đã trở lại, ai biết đang định chào hỏi, lại nhìn thấy Cố Trường Đình đang hôn một người đàn ông cao lớn, còn hôn rất mãnh liệt.
Triệu Giản thấy Trâu Tung và Cố Trường Đình quan hệ tốt, trong lòng nổi cơn ghen, nắm chặt tay Cố Trường Đình không buông.
Trâu Tung nói: "Hai người đi đâu vậy? Muộn như vậy mới về, gọi điện thoại cũng không nghe máy."
Cố Trường Đình liếc nhìn di động, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ: "Vừa rồi tôi đi bàn chuyện hợp đồng, máy để chế độ im lặng nên không nghe thấy cuộc gọi của cậu."
"Khoan nói chuyện này, lại đây, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu." Trâu Tung nói.
Cố Trường Đình không biết cậu ta thì có chuyện gì nghiêm túc, nhưng nhìn sắc mặt Trâu Tung nghiêm trọng, không giống như đang nói đùa, Cố Trường Đình đành nói với Triệu Giản, "Anh lên lầu trước đi, cả ngày bận rộn, đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút. "
Triệu Giản không chịu, nói: "Anh muốn ở cùng với vợ."
Trâu Tung lập tức chen vào nói: "Chúng ta muốn nói chuyện riêng, không thể để cho anh nghe được."
Triệu Giản lập tức liền trừng mắt cậu ta, chẳng qua Trâu Tung cũng không sợ, cười cà lơ phất phơ, dù sao hai người cách khoảng cách rất xa, Trâu Tung lại có chỗ dựa chắc.
Cố Trường Đình nói: "Tôi sẽ sớm đi lên."
Triệu Giản vẻ mặt đau khổ nói nhỏ: "Vậy anh đi lên trước... Buổi tối ngủ cùng vợ được không?"
Cố Trường Đình nghe vậy mặt đỏ bừng.
Triệu Giản vội vàng thấp giọng nói: "Anh sẽ rất kỷ luật. Vợ không muốn thì không làm gì cả, chỉ ngủ thôi."
Trâu Tung đang ở trên lầu có chút hứng thú nhìn xuống, Cố Trường Đình thật sự là muốn bỏng mặt, không khỏi bối rối gật đầu.
Triệu Giản lúc này thật sự giống như một con chó lớn, gần như vẫy đuôi vui vẻ nói: "Vợ, vậy anh liền về phòng chờ em!" Hắn nói xong liền chạy, rất nghe lời.
Trâu Tung lúc này mới đi xuống, ngồi đối diện Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình hỏi: "Được rồi, có chuyện gì, còn ra vẻ bí ẩn."
Trâu Tung nói: "Tôi lo lắng cho cậu a. Tôi nghe nói cậu tuỳ tiện tìm người kết hôn, còn là một tên ngu ngốc nhà quê! Tôi gấp đến mức lập tức bí mật chạy về. Nếu bố tôi mà biết tôi bỏ chạy, không biết sẽ cằn nhằn tôi thế nào nữa ".
Cố Trường Đình nói: "Triệu Giản rất tốt, không có ngốc."
Trâu Tòng nghi ngờ nhìn cậu.
"Hơn nữa, tôi cũng không phải tuỳ tiện tìm người kết hôn." Cố Trường Đình nói, nhịn không được đưa tay lên cổ sờ chiếc nhẫn nhỏ.
Trâu Tòng nói: "Tên đại ngốc này ... à, không, tên to con này là chuyện gì vậy?"
Nhưng Cố Trường Đình trong lòng thật sự là cảm động, cậu sống hơn 20 năm, thật sự là không có mấy người đứng về phía cậu, Triệu Giản đối xử với cậu tốt hơn cha cậu nhiều, cps người đối xử ôn nhu như vậy với mình, Cố Trường Đình rất cảm động.
Cố Trường Đình nhìn Triệu Giản ánh mắt mong đợi, cười vô cùng thành thật, dứt khoát cắn răng gật đầu.
Triệu Giản còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, lập tức ngây ngẩn cả người, thật muốn đem Cố Trường Đình lập tức ôm đi, sau đó đem về nhà hôn cho đủ.
Những người bên cạnh đều không để ý tới bọn họ, bởi vì tiểu thiếu gia Đường gia vẫn còn ở đây, mọi người đều chú ý tới tiểu thiếu gia Đường gia, nịnh bợ còn không kịp đâu.
Đại cô nhanh chóng nói: "Đường thiếu đã ăn cơm chưa? Không bằng..."
Đường Quý Khai xua tay nói: "Đã ăn rồi, tôi tới đây bàn công việc."
Đường Quý Khai cười nói với Cố Trường Đình: "Trong tay tình cờ có một mối làm ăn, không biết anh có hứng thú không."
Cố Trường Đình đột nhiên được Đường gia chủ động tìm đến nói chuyện làm ăn, thật sự kinh hỉ, nhưng cậu vẫn thận trọng nói: "Không biết Đường thiếu đang nói đến chuyện làm ăn gì. Nếu là trong khả năng của tôi, đương nhiên là được. Đường tiên sinh, xin chỉ giáo thêm. "
Đại cô nghe cậu còn không đáp ứng, gấp đến độ toát hết mồ hôi.
Cố Trường Đình biết công việc kinh doanh của Đường gia kiếm rất nhiều tiền, nếu có thể hợp tác, giá trị bản thân cũng sẽ tăng lên gấp mấy lần, nhưng Cố Trường Đình cũng có lo lắng, không muốn phá huỷ danh tiếng của mình. Nếu như một hơi đáp ứng, đến lúc đó làm không tốt, nhất định sẽ phá hỏng danh tiếng chứ đừng nói đến hợp tác lâu dài. Làm ăn vẫn cần sự phát triển trường kỳ.
Đường Quý Khai cười nói: "Anh thực sự là một người thú vị. Vậy thì tốt, tôi sẽ nhờ trợ lý làm một phần tài liệu và gửi cho anh trước. Nếu anh cảm thấy tốt, lúc nào cũng có thể gọi cho tôi. Tôi đợi anh trả lời. "
Cố Trường Đình nói: "Được, cảm ơn Đường tiên sinh đã tin tưởng."
Đường Quý Khai nói vài câu, lại xem thời gian, có vẻ rất vội, sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Người nhà họ Cố thiên ân vạn tạ đưa tiễn Đường Quý Khai, Cố Trường Đình lại trở thành trung tâm, chúng tinh phủng nguyệt. Mấy người lúc nãy đối với Cố Trường Đình không phục lúc này đều không dám, khuôn mặt tươi cười nghênh đón.
Lúc trước đại cô vẫn ôm lấy Cố Trường Đình, nói muốn đưa cổ phần cho cậu, nhưng dường như thực sự không muốn cho. Đến khi Đường Quý Khai xuất hiện, thái độ của đại cô lại ân cần hơn.
Đại cô nhanh chóng nói: "Trường Đình à, chuyện nhượng cổ phần, chúng ta ký ngay bây giờ đi. Đại cô không cần tiền, 8% kia đều đưa cho con. Chỉ cần sau này có chuyện tốt, con có thể nghĩ đến cô là được, cái khác cô không cks yêu cầu gì. "
Đại cô rõ ràng là hám lợi, nhưng lại rất thức thời, có thể nhịn đau xẻ thịt, bà ta biết 8% cổ phần nằm trong tay bà ta cũng vô dụng, không bằng để Cố Trường Đình biết bà ta tốt với cậu, sau này cậu phát đạt, tuyệt đối sẽ nghĩ đến bà ta. Bà ta biết, Cố Trường Đình là người mềm lòng, trước kia một mực bị khi dễ bị chèn ép, chỉ cần có người đối tốt với cậu một chút, cậu liền sẽ trả lại gấp trăm lần, cái này tuyệt không giả.
Cố Trường Đình trước nay không có cùng đại cô tiếp xúc, cũng không có xung đột gì, bọn họ lúc nào cũng giống như người xa lạ, Cố Trường Đình cảm thấy làm ăn với người xa lạ vốn là vì đôi bên cùng có lợi, tuy rằng cậu cũng biết đại cô của mình có tính toán riêng, nhưng lợi ích không xung đột, làm ăn vẫn có thể.
Cố Trường Đình cho một nụ cười tiêu chuẩn, nói: "Cô khách sáo, tiền chuyển nhượng cổ phần vẫn phải giao cho cô."
Với 8% cổ phần này, Cố Trường Đình chính là người có quyền quyết định đối với công ty, cho một ít tiền cũng là có lời.
Đại cô vui vẻ ký hợp đồng với Cố Trường Đình, hai người lần lượt kiểm tra các điều khoản, ký xong cũng đã gần tối.
Triệu Giản không muốn ở nhà họ Cố nữa, Cố Trường Đình cũng đã đạt được mục đích, dứt khoát chuẩn bị đưa Triệu Giản về nhà.
Đại cô đương nhiên muốn giữ lại, chẳng qua không được, Cố Trường Đình đã lái xe đưa Triệu Giản đi.
Lúc bọn họ trở về biệt thự, trời đã tối, trên đường còn tắc đường, lãng phí rất nhiều thời gian.
Triệu Giản nhắm mắt theo đuôi Cố Trường Đình, đợi Cố Trường Đình đậu xe, liền theo đuôi vào cửa biệt thự.
Cố Trường Đình đang định quay người khóa cửa, lại bị Triệu Giản từ sau lưng đột nhiên ôm lấy, doạ Cố Trường Đình giật nảy mình.
Đèn trong phòng còn chưa kịp bật, tối đen như mực, nhìn không rõ mọi vật, nhưng Cố Trường Đình có thể cảm nhận được thân nhiệt của Triệu Giản, rất chân thật.
Triệu Giản cúi người, đặt cằm lên vai Cố Trường Đình, nói: "Vợ ơi, em đã hứa hôn anh."
Cố Trường Đình không quên, cậu vốn tưởng rằng lâu như vậy Triệu Giản sẽ không nhớ, còn muốn lừa dối cho qua, hiện tại bị khơi lên lại, nhịp tim lập tức nâng lên 200.
Cố Trường Đình vùng vẫy một chút nói: "Chờ đã, tôi khóa cửa trước."
"Không muốn." Triệu Giản giống như một đứa trẻ lớn xác, làm nũng nói: "Vợ, mau hôn anh, hôn anh trước."
Cố Trường Đình xấu hổ không thôi, bất đắc dĩ quay đầu lại, liền bắt gặp đôi mắt Triệu Giản trong bóng tối sáng vô cùng, gấp gáp nhìn chằm chằm mình.
Cố Trường Đình tim đập nhanh hơn, đột nhiên nghĩ đến giấc mơ kia, may là bây giờ trời tối, mình đỏ mặt cũng nhìn không thấy, quả thật là may mắn.
Cậu dứt khoát vươn tay ôm cổ Triệu Giản, ngẩng đầu ấn lên môi Triệu Giản.
Triệu Giản hô hấp dừng lại, Cố Trường Đình chủ động hôn hắn, lại còn đang trong trạng thái cực kỳ tỉnh táo, điều này rất không bình thường, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên thâm thúy.
Ngay khi môi hai người chạm vào nhau, khí chất của Triệu Giản lập tức thay đổi, vừa rồi còn là Golden vừa ấm áp vừa trung khuyển, đột nhiên lập tức biến thành sói đói, ôm lấy eo Cố Trường Đình, đem người đẩy áp vào cửa, sau đó làm sâu sắc thêm nụ hôn.
Cố Trường Đình chưa có kinh nghiệm hôn ai, cảm giác Triệu Giản hung hăng xông tới, có chút chống đỡ không được, Triệu Giản lại cạy răng cậu, đưa lưỡi vào, Cố Trường Đình ngay cả hô hấp cũng không được, nhớ đến trong hôn lễ cũng có một lần như vậy, dù sao cũng là chuyện trong tức khắc nên cũng không từ chối.
Nhưng Cố Trường Đình đã nghĩ sai, đây không phải chuyện chỉ trong vào vài giây, cậu ngoan ngoãn như vậy, khiến Triệu Giản nếm được ngon ngọt, hôn cứ gọi là hừng hực khí thế.
Cố Trường Đình cả người mềm nhũn, cảm giác nụ hôn của Triệu Giản so với trong mơ còn mãnh liệt hơn rất nhiều, khiến cậu không biết làm thế nào.
Đúng lúc này, trong căn phòng tối om, ánh đèn pin đột nhiên sáng lên, làm Cố Trường Đình đang trầm mê giật nảy mình.
Triệu Giản lập tức nhìn lại: "Ai?"
Chỉ thấy có người đứng ở đầu cầu thang lầu hai, cầm điện thoại di động lắc nhẹ nói: "Hai người đã hôn hơn mười phút rồi."
Cố Trường Đình vội vàng bật đèn trong nhà, lúc này mới nhìn rõ người thanh niên trên lầu hai, thở phào nói: "Sao cậu lại ở đây? Cậu không phải ở nước ngoài sao?"
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc có chút tuỳ ý, một bộ âu phục bình thường, cà vạt bên trong lại rất đặc sắc, đặc biệt chói mắt.
Triệu Giản cảnh giác nhìn người thanh niên, người này làm sao vào được biệt thự của Cố Trường Đình, thật sự là đáng nghi.
Cố Trường Đình nhanh chóng giới thiệu với Triệu Giản: "Đây là bạn từ nhỏ của tôi, gọi là Trâu Tung."
Trâu Tung nói: "Tôi không lo cho cậu sao? Nghe tin cậu cưới vợ nên bí mật từ nước ngoài chạy về. Vừa xuống máy bay đã lập tức tới tìm cậu, đập cửa nửa ngày cũng không có người mở. Gọi điện cậu cũng không bắt máy, tôi còn tưởng cậu ngất trong nhà. Vội vàng tìm chìa khoá mở cửa, kết quả trong nhà không có ai. "
Trâu Tung là bạn thanh mai trúc mã với Cố Trường Đình, Cố Trường Đình khi mới sinh ra đã rất kỳ lạ, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, người khác đã đàm tiếu về cậu. Cố gia là đại gia tộc, nhiều người nhiều miệng, mà tâm lại không đủ, đều chờ đợi trò cười của người khác. Cố Trường Đình thân thể thiếu hụt không phải là bí mật, từ nhỏ Cố Trường Đình đã rất ít bạn bè, Trâu Tung được xem như là một trong số đó, nếu có người mắng Cố Trường Đình, cậu ta sẽ sắn tay áo tìm người ta đánh nhau.
Chỉ tiếc, Trâu Tung lúc nhỏ còn gầy hơn Cố Trường Đình, mỗi lần đánh nhau đều thua, nói ra quả thực xấu hổ.
Sau này, Cố Trường Đình dọn ra ngoài, Trâu Tung đến nhà cậu một lần, gõ cửa cũng không ai trả lời, mới phát hiện Cố Trường Đình sốt cao ngất xỉu trong nhà, không có ai biết.
Kể từ đó, Trâu Tung lấy đi chiếc chìa khóa dự phòng của Cố Trường Đình, nói rằng sợ Cố Trường Đình chết trong nhà, cứ ba ngày lại đi xem một lần.
Trâu Tung cùng cha ra nước ngoài hơn một năm mãi không về, lần này nghe tin Cố Trường Đình kết hôn liền vội vàng trở về nước.
Trâu Tòng gấp gáp trở về, lại không thấy ai ra mở cửa, gọi điện thoại cũng không có ai trả lời, cậu ta lo lắng nên nhanh chóng lấy chìa khóa dự phòng mở cửa đi vào, cậu ta cũng không thèm bật đèn, trực tiếp mò mẫm tìm Cố Trường Đình từ lầu hai xuống lầu một, còn tưởng cậu lại ngất ở nơi nào.
Cậu ta từ trên lầu tìm xuống đều không có, hóa ra Cố Trường Đình không có ở nhà, vừa lúc Trâu Tung muốn đi xuống, dưới lầu đột nhiên có động tĩnh, có người mở cửa bước vào, Trâu Tung nghĩ chắc là Cố Trường Đình đã trở lại, ai biết đang định chào hỏi, lại nhìn thấy Cố Trường Đình đang hôn một người đàn ông cao lớn, còn hôn rất mãnh liệt.
Triệu Giản thấy Trâu Tung và Cố Trường Đình quan hệ tốt, trong lòng nổi cơn ghen, nắm chặt tay Cố Trường Đình không buông.
Trâu Tung nói: "Hai người đi đâu vậy? Muộn như vậy mới về, gọi điện thoại cũng không nghe máy."
Cố Trường Đình liếc nhìn di động, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ: "Vừa rồi tôi đi bàn chuyện hợp đồng, máy để chế độ im lặng nên không nghe thấy cuộc gọi của cậu."
"Khoan nói chuyện này, lại đây, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu." Trâu Tung nói.
Cố Trường Đình không biết cậu ta thì có chuyện gì nghiêm túc, nhưng nhìn sắc mặt Trâu Tung nghiêm trọng, không giống như đang nói đùa, Cố Trường Đình đành nói với Triệu Giản, "Anh lên lầu trước đi, cả ngày bận rộn, đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút. "
Triệu Giản không chịu, nói: "Anh muốn ở cùng với vợ."
Trâu Tung lập tức chen vào nói: "Chúng ta muốn nói chuyện riêng, không thể để cho anh nghe được."
Triệu Giản lập tức liền trừng mắt cậu ta, chẳng qua Trâu Tung cũng không sợ, cười cà lơ phất phơ, dù sao hai người cách khoảng cách rất xa, Trâu Tung lại có chỗ dựa chắc.
Cố Trường Đình nói: "Tôi sẽ sớm đi lên."
Triệu Giản vẻ mặt đau khổ nói nhỏ: "Vậy anh đi lên trước... Buổi tối ngủ cùng vợ được không?"
Cố Trường Đình nghe vậy mặt đỏ bừng.
Triệu Giản vội vàng thấp giọng nói: "Anh sẽ rất kỷ luật. Vợ không muốn thì không làm gì cả, chỉ ngủ thôi."
Trâu Tung đang ở trên lầu có chút hứng thú nhìn xuống, Cố Trường Đình thật sự là muốn bỏng mặt, không khỏi bối rối gật đầu.
Triệu Giản lúc này thật sự giống như một con chó lớn, gần như vẫy đuôi vui vẻ nói: "Vợ, vậy anh liền về phòng chờ em!" Hắn nói xong liền chạy, rất nghe lời.
Trâu Tung lúc này mới đi xuống, ngồi đối diện Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình hỏi: "Được rồi, có chuyện gì, còn ra vẻ bí ẩn."
Trâu Tung nói: "Tôi lo lắng cho cậu a. Tôi nghe nói cậu tuỳ tiện tìm người kết hôn, còn là một tên ngu ngốc nhà quê! Tôi gấp đến mức lập tức bí mật chạy về. Nếu bố tôi mà biết tôi bỏ chạy, không biết sẽ cằn nhằn tôi thế nào nữa ".
Cố Trường Đình nói: "Triệu Giản rất tốt, không có ngốc."
Trâu Tòng nghi ngờ nhìn cậu.
"Hơn nữa, tôi cũng không phải tuỳ tiện tìm người kết hôn." Cố Trường Đình nói, nhịn không được đưa tay lên cổ sờ chiếc nhẫn nhỏ.
Trâu Tòng nói: "Tên đại ngốc này ... à, không, tên to con này là chuyện gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.