Chương 25: Làm khóc
Trường Sinh Thiên Diệp
25/01/2022
Trong phút chốc, sắc mặt của thiếu niên và Triệu Giản đều tái xanh tái mét.
Bạn của thiếu niên dường như không biết mình nói sai, thấy Triệu Giản và Cố Trường Đình đứng trước mặt thiếu niên, lại ăn mặc có vẻ rất tinh anh, ngạc nhiên hỏi: "Đào Kỳ, đây là bạn của cậu sao? "
Đào Kỳ vẻ mặt cứng đờ, không biết nên nói cái gì cho phải, trợn to hai mắt.
Cố Trường Đình cũng kinh ngạc: "Cậu không phải họ Triệu sao?"
Sau khi Cố Trường Đình hỏi, thời gian như đông cứng lại.
Đào Kỳ cùng Triệu Giản đều trợn mắt há mồm, bạn của thiếu niên lúc này mới biết mình nói sai, vẻ mặt bối rối.
Triệu Giản và Đào Kỳ đều muốn cho cậu ta vào bao tải, lôi vào trong ngõ nhỏ đánh cho một trận vì cái tội làm bại lộ chuyện của người khác! Muốn người ta sống sao đây hả?
Triệu Giản ngoài mặt cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lúc này đã run rẩy không thôi, bắp chân co rút, chống đỡ không nổi ánh mắt của Cố Trường Đình, suýt chút nữa đã quỳ xuống, cầu xin vợ tha thứ cho mình.
Đào Kỳ đối diện cũng không khá hơn, hai mắt nhanh chóng đảo hai lần, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống, đột nhiên bật khóc.
Cậu ta không dám nhìn Cố Trường Đình hay Triệu Giản, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bánh rán dưới đất, người đi qua không biết còn tưởng cậu ta vì bánh rán rơi xuống đất nên mới khóc thảm thương như vậy.
Đào Kỳ vừa khóc, cả ba người đều bị doạ sợ, đồng loạt nhìn cậu ta.
Đào Kỳ vừa khóc vừa nói: "Cố đại ca không biết, chuyện này em chưa bao giờ muốn nhắc tới, cho nên ... cho nên em không nói chuyện với Cố đại ca. Cố đại ca có thể là đã hiểu lầm."
Bạn của Đào Kỳ cũng không hiểu làm sao: "Đào Kỳ, có chuyện gì vậy?"
Đào Kỳ khóc rất thương tâm, nước mắt nói đến là đến, nghẹn ngào nói: "Là như vậy, bố em họ Đào, mẹ em họ Lâm. Nhưng mẹ mất năm em mới 5 tuổi, bố em không muốn nuôi em, căn bản không nhận em là con trai. Ông ta nói em là con hoang do mẹ em ra ngoài nɠɵạı ŧìиɦ mới có, chưa bao giờ thừa nhận em. Sau khi mẹ em chết, em đến nhà họ hàng ở nhờ, nhưng không ai muốn nuôi thêm một cục nợ, một đứa vướng víu tay chân... Cũng may, cũng may sau này em gặp được cha mẹ của anh cả, bọn họ nhận nuôi em, vì vậy mọi người trong thôn đều gọi em là Triệu Kỳ. "
Câu chuyện này khó tin cứ như trong phim. Thế nhưng Đào Kỳ vừa khóc vừa nói, đặc biệt thương tâm, như là đang nhớ lại chuyện đã xảy ra khi còn bé, khóc đến đáng thương, nước mắt ào ào rơi xuống, khóc đến nấc lên, không ngừng lại được.
Cố Trường Đình sửng sốt, nghe cậu ta nói như vậy, đột nhiên cảm thấy thật giống với bản thân mình, trong lòng cũng có chút thương cảm.
Cố Trường Đình vội vàng lấy ra một gói khăn giấy, đưa cho Đào Kỳ, nói: "Đừng khóc, mau lau nước mắt."
Triệu Giản cũng vội nói: "Ừ, đừng khóc, người đi đường đều đang nhìn sang kìa."
Đào Kỳ dùng khăn giấy lau lung tung trên mặt, mắt mũi đỏ bừng, nhìn có chút đáng thương.
Đào Kỳ khóc đủ rồi, nghẹn ngào nức nở nói: "Em phải đi làm, sắp muộn rồi, anh, Cố đại ca, gặp lại sau ạ."
Cậu ta nói xong liền vội vàng chạy đi, bạn của cậu ta cũng vội vàng đuổi theo.
Cả hai chạy xa rồi bạn của Đào Kỳ mới áy náy nói: "Đào Kỳ, tôi không biết là cuộc sống của cậu lại trải qua cực khổ như vậy."
Đào Kỳ: "..."
Triệu Giản thấy bọn họ đã đi rồi, nhẹ nhàng thở ra, kéo ống tay áo Cố Trường Đình: "Vợ à? Chúng sắp muộn rồi, chúng ta đi nhanh thôi."
Cố Trường Đình gật đầu, cùng Triệu Giản đi tới công ty, hiện tại cũng không thể ăn bánh rán được nữa, không đủ thời gian.
Đến công ty, lúc hai người bước vào thang máy Cố Trường Đình mới nói: "Em của anh cũng không dễ dàng. Cậu ấy làm việc ở đâu? Một mình đến đây thì sống chỗ nào? Hay để cậu ấy đến nhà chúng ta ở, cũng không phải thiếu phòng, còn có thể chăm sóc lẫn nhau. "
Triệu Giản cười gượng hai tiếng nói: "Anh... anh còn chưa kịp hỏi. Cậu ấy tương đối tự lập, cho nên... Anh sẽ gọi điện thoại hỏi cậu ấy, có lẽ là ở phòng trọ."
Cố Trường Đình nói: "Điều kiện ở phòng trọ chắc chắn không tốt, đồ ăn cũng không ngon. Nếu không để cậu ấy đến nhà ăn cơm đi, không nữa thì để em mời cậu ấy ra ngoài ăn."
Có lẽ là vì Cố Trường Đình cùng Đào Kỳ có hoàn cảnh tương tự, mẹ mất sớm, cha đối xử tệ bạc, cho nên Cố Trường Đình đối với Đào Kỳ có chút lòng thương cảm, muốn giúp cậu ta nhiều hơn.
Triệu Giản nhanh chóng đồng ý: "Được, để anh nói với cậu ấy, có thời gian thì đến ăn bữa cơm. Cậu ấy nhất định sẽ rất vui."
Vừa đến văn phòng, bọn họ liền thấy tiểu thư ký Triệu Đan Tình lo lắng đi qua đi lại trước cửa.
Triệu Đan Tình nhìn thấy bọn họ, lập tức tiến lên: "Cố tổng!"
"Làm sao vậy?" Cố Trường Đình nói, "Hai ngày nay tôi không ở đây, có người không yên phận sao?
"Không, không phải." Triệu Đan Tình nói: "Là tiểu thiếu gia Đường gia, Đường Quý Khai tới, nói là muốn bàn bạc vấn đề hợp tác với Cố tổng."
"Đường tiên sinh tới sao?" Cố Trường Đình kinh ngạc, bọn họ quả thực là sẽ hợp tác. Cuộc họp trước công ty đã thông qua hợp đồng, Cố Trường Đình cũng gửi mail cho Đường Quý Khai, nói là muốn cùng Đường tiên sinh tiến hành đàm phán, không ngờ hôm nay Đường Quý Khai tự mình tới cửa.
Cố Trường Đình nhanh chóng nói: "Đường tiên sinh đang ở đâu? Mau mời vào."
Triệu Đan Tình nói: "Đường tiên sinh đang đợi ở phòng khách bên cạnh. Đã đợi nửa giờ rồi."
Cố Trường Đình nói: "Mau mời vào phòng tôi, pha trà đi."
Triệu Đan Tình nhanh chóng đi mời Đường Quý Khai.
Triệu Giản nghe Đường Quý Khai tới, liền đau đầu, không biết cậu ta thật sự tới đây nói chuyện làm ăn hay là làm phiền.
Triệu Giản linh quang chợt loé, lập tức nói: "Vợ, anh đi vệ sinh một chút."
Cố Trường Đình cười nói: "Vậy đi đi, báo với em làm gì."
"Vậy anh đi đây." Triệu Giản nói.
Triệu Giản vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc của Cố Trường Đình, lúc đi qua phòng khách còn lớn tiếng: "Vợ! Anh đi vệ sinh xong sẽ về ngay!"
Triệu Giản có thể nói dốc hết sức lực, rướn cổ la to, đến cả dưới lầu cũng nghe được, huống chi là Đường Quý Khai đang ở ngay phòng khách kế bên.
Đường Quý Khai cũng nhanh nhẹn, vừa nghe thấy tiếng Triệu Giản, liền đi ra khỏi phòng khách nói với tiểu thư ký Triệu Đan Tình: "Tôi muốn đi vệ sinh trước, phiền Cố tiên sinh chờ một chút. "
Triệu Đan Tình nào dám nói "không", vội vàng chỉ đường cho Đường Quý Khai, còn muốn dẫn cậu ta đến đó, chỉ là bị Đường Quý Khai khéo léo từ chối.
Đường Quý Khai nhàn nhã bước vào phòng vệ sinh, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Triệu Giản đã đợi sẵn ở bên trong, nghe thấy tiếng động liền vẫy tay ra hiệu với cậu ta, thế là hai người rủ nhau vào một ngăn nhỏ, bày mưu tính kế.
Nếu như bị ai đó bước vào nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ nghĩ họ sắp làm chuyện xấu hổ gì đó.
Triệu Giản không dám lớn tiếng nói: "Chú đến làm gì?"
Đường Quý Khai nói nhỏ: "Anh còn dám hỏi em, em giúp cho anh một cái đại ân như vậy, anh còn qua cầu rút ván, không để ý đến em, em gọi anh còn tắt máy."
Triệu Giản bất lực nói: "Điện thoại hết pin rồi, quên sạc, về quê hai ngày, điện thoại liền hết pin."
Đường Quý Khai nói: "Đừng có ngụy biện, tiến độ thế nào? Có phải em đặc biệt đáng tin cậy không, xem ra là đã qua ải, nếu không anh cũng không thể đứng ở đây."
Triệu Giản muốn trợn mắt: "Chú suýt chút nữa hại chết anh thì có!"
"Hả? Làm sao?" Đường Quý Khai nghe vậy cũng trợn to hai mắt, vẻ tò mò muốn chết.
Triệu Giản không khỏi than thở với Đường Quý Khai, đầu tiên là mắng người trang điểm kia, làm hại hắn ngay cả cô hai ba cũng không thể nhận ra.
Đường Quý Khai nghe xong, suýt chút nữa ngồi xuống đất cười to, nước mắt đều sắp chảy ra: "Trời ạ, công ty có người tài như vậy sao, em quyết định thăng chức tăng lương cho chuyên viên trang điểm kia, để anh ta làm quản lí! "
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản lại tố cáo mấy cô dì chú bác kia đào góc tường nhà hắn, còn lừa lấy số điện thoại riêng của Cố Trường Đình.
Đường Quý Khai cười đỏ cả mặt: "Dù sao chị dâu của em bộ dáng tốt, khí chất tốt, đặc biệt ôn nhu lễ phép, lại còn là ông chủ nhỏ có tiền, ai nhìn thấy mà không động tâm? Có đúng không? Chẳng lẽ lại đi thích một người không tiền không thế, cao lớn thô kệch như anh. "
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản không biết phản bác như thế nào, thật sự muốn đẩy Đường Quý Khai đang cười đến đỏ cả mặt vào bồn vệ sinh bên cạnh, để cậu ta mát mẻ, tỉnh táo một chút.
Đường Quý Khai nói: "Chỉ có mấy chuyện nhỏ này thôi? Hết rồi hả? Em còn nghe chưa đủ."
Triệu Giản vuốt mặt: "Còn một chuyện, rất khó giải quyết, vừa rồi anh cùng vợ đi làm, trên đường gặp được 'em ba'."
"Em ba nào?" Đường Quý Khai bối rối: "Anh không phải chỉ có mình em là em trai ruột sao? Trộm ở đâu ra một cái 'em ba'?
Triệu Giản nói: "Còn không phải là do chú, chú một lần cho anh ba đứa em trai! Hôm nay ngay gần cửa công ty gặp phải. Anh từ đầu đến chân đều lạnh buốt."
Đường Quý Khai nghe xong liền cười hahaha, tiếc nuối nói: "Em vậy mà không được chứng kiến, haiz, là do em đến sớm quá. Đến muộn hai phút là em đã có thể xem được rồi."
Triệu Giản đau đầu: "Đừng cười nữa, chú có số điện thoại của cậu ta không? Vợ nói anh gọi 'em ba' về nhà ăn cơm, còn nói sẽ cho ở lại trong nhà bọn anh nữa."
Đường Quý Khai không nhịn được cười: "Chị dâu đúng là tốt, em cũng muốn đến ở nhà của chị dâu, cũng được chứ?"
Triệu Giản vẻ mặt u ám nhìn cậu ta, Đường Quý Khai vỗ vỗ vai anh nói: "Đừng lo, lát nữa em sẽ bảo trợ lý tìm số điện thoại của cậu ta cho anh. Nhưng mà, người ta đã diễn xong phim rồi, giờ anh lại gọi người ta diễn thêm, vậy thì phải trả thêm tiền cát-xê có biết không? Đúng là không nhìn ra, đứa trẻ thông minh như vậy nhất định có tương lai. Em phải trọng điểm bồi dưỡng cậu ta."
Triệu Giản nói: "Anh chỉ là muốn hỏi, ngày mai đi ra ngoài, sẽ không bất hạnh gặp mấy người thân khác chứ?"
Đường Quý Khai nghĩ kỹ rồi mới nói: "Em cũng không biết, lúc đó em đã quên cân nhắc chuyện này. Diễn viên đều là người địa phương, cho nên ... đột nhiên gặp nhau là chuyện bình thường."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản cảm thấy chuyện này không bình thường chút nào, sắp thòng tim tới nơi rồi.
Đường Quý Khai nói: "Haiz, nếu muốn em nói, thì em sẽ khuyên anh thú tội với chị dâu đi, mang người trở về Đường gia của chúng ta. Em đã quan sát biểu hiện mấy năm gần đây của chị dâu. Cái công ty nát như vậy cũng có thể xử lý được, quả thật chính là nhân tài. Anh nếu bắt được chị dâu về nhà, không phải là có thể giúp quản lý công ty sao? Có gì mà không tốt? Sao anh lại không nói với chị dâu. "
Triệu Giản suy tư một chút, nghiêm nghị nói: "Chuyện đó sau này hãy nói, anh tạm thời không thể nói cho em ấy. Chú cũng đừng có nhiều chuyện, anh có lý do tuyệt không thể nói với em ấy."
Đường Quý Khai xua tay nói: "Thần thần bí bí, còn giả vờ nghiêm túc. Em đây mặc kệ anh. Lộ tẩy thì đừng trách em."
Triệu Giản và Đường Quý Khai lén lút ở trong phòng vệ sinh rất lâu, còn tưởng là hai người ở trong đó rơi xuống hố luôn rồi. Cố Trường Đình ở bên kia chờ nửa ngày, mấy lần suýt chút tự mình chạy đến toilet xem thử.
Sau đó, Triệu Giản và Đường Quý Khai lần lượt bước ra ngoài, cố ý không đi ra cùng một lúc, cách nhau một đoạn thời gian, miễn cho Cố Trường Đình trong lòng sinh nghi.
Đường Quý Khai lấy lí do làm ăn với Cố Trường Đình mà đến, rất tự nhiên thoải mái, tiến vào phòng làm việc của Cố Trường Đình liền trước tiên bắt lấy tay Cố Trường Đình.
Lúc Triệu Giản quay lại, chính là nhìn thấy Đường Quý Khai đang nắm tay Cố Trường Đình, nắm đến nắm đi, còn không chịu buông, rõ ràng là một bộ dáng tiểu sắc lang.
Triệu Giản đau muốn nổ đầu, Cố Trường Đình thì chưa phát hiện ra, vẫn bối rối trước sự nhiệt tình của tiểu thiếu gia Đường gia.
Triệu Giản đi vào ho khan một tiếng, Đường Quý Khai mới buông Cố Trường Đình ra, nho nhã lễ độ tìm chỗ ngồi xuống.
Triệu Giản thừa dịp Cố Trường Đình không để ý, trừng Đường Quý Khai một cái, nói nhỏ, "Bàn cho xong công việc đi."
Đường Quý Khai khịt mũi, nâng cằm không phục, sau đó đảo mắt, nói với Cố Trường Đình: "Cố tiên sinh, chúng ta bắt đầu bàn công việc đi."
Cố Trường Đình gật đầu, mời Đường Quý Khai ngồi xuống.
Đường Quý Khai vừa ngồi xuống đã nói: "Việc làm ăn lần này chúng ta làm không quá lớn, nhưng lại có nội dung cơ mật, cho nên tôi hi vọng công nghệ cốt lõi này càng ít người biết càng tốt."
Cố Trường Đình nói: "Chuyện này tôi hiểu, Đường tiên sinh trước đó đã nhắc tới trong tư liệu."
Đường Quý Khai cười nói: "Cái này..."
Cậu ta mỉm cười nhìn quét qua Triệu Giản: "Mặc dù Triệu tiên sinh là người yêu của Cố tiên sinh, có điều ... Tôi nghĩ công tư nên phân minh. Lúc chúng ta bàn chuyện làm ăn, vẫn nên để Triệu tiên sinh tránh đi trước."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản thiếu chút tắc thở chết, Đường Quý Khai cái tên giả nhân giả nghĩa, còn dùng thủ đoạn nhỏ để trả thù mình.
Cố Trường Đình cảm thấy những gì Đường Quý Khai nói có chút đúng, dù sao Triệu Giản ngồi bên cạnh cũng nhàm chán, còn không bằng để anh ấy ra ngoài tự mình đi dạo.
Cố Trường Đình nói: "Triệu Giản, không bằng anh lên phòng gym hoặc thư viện trên lầu đi?"
Triệu Giản ngay lập tức vẻ mặt bị vứt bỏ, ai oán nhìn Cố Trường Đình.
Ngược lại, Đường Quý Khai nhướng mày, bí mật cười cười khiêu khích khiến Triệu Giản tức đến răng đều ngứa.
Triệu Giản thì thào "Vợ ơi...", cuối cùng đành bất lực, ủ rũ rời khỏi phòng, như một chú Husky bị bỏ rơi, cúi đầu đi ra.
Triệu Giản đi ra ngoài đóng cửa lại, cũng không đi đến phòng gym hay thư viện, chỉ loay hoay ngoài cửa, đi qua đi lại hết vòng này đến vòng khác, không biết đã đi mấy trăm vòng rồi, nghe thấy tiếng cười bên trong, còn rất vui vẻ.
Triệu Giản người này hay ăn giấm, nghĩ thầm nếu có cơ hội, nhất định phải chỉnh cái tên Đường Quý Khai này, chứ không tên nhóc này còn muốn leo lên đầu hắn lật ngói.
Triệu Giản nhìn thời gian, một tiếng, vợ chưa ra.
Hai tiếng, vợ vẫn chưa ra.
Ba tiếng, vợ vẫn còn chưa ra.
Đã gần mười hai giờ rồi!
Triệu Giản đứng đến đau chân, dứt khoát ngồi xổm trước cửa phòng làm việc của Cố Trường Đình, thở dài một hơi. Mấy vệ sĩ trên hành lang đều lén lút nhìn qua, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hơn mười hai giờ, thư ký Triệu Đan Tình đến, muốn hỏi Cố tổng có cần gọi đồ ăn không, hay để cô ấy xuống nhà ăn dưới lầu lấy đồ ăn.
Triệu Đan Tình vừa đi tới, nhìn thấy Triệu Giản ngồi xổm ở cửa, trong lòng sửng sốt, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Không đợi Triệu Đan Tình kinh ngạc xong, cửa phòng làm việc của Cố tổng cuối cùng cũng mở ra, Cố Trường Đình và Đường Quý Khai vừa cười vừa đi ra.
Hai người vừa bước ra, cũng bị Triệu Giản đang ngồi chồm hổm ở phía ngoài làm cho sửng sốt.
Đường Quý Khai suýt nữa bật cười, may mà cậu ta kìm lại được, nếu không hình tượng Đường tiên sinh của cậu ta sẽ bị hỏng mất.
Cố Trường Đình sửng sốt, vội vàng nói: "Làm sao vậy? Sao anh lại ngồi xổm ở chỗ này?"
Triệu Giản ai oán nhìn Cố Trường Đình, Cố Trường Đình nhất thời có cảm giác mình là đồ đàn ông phụ tình...
Triệu Giản nói: "Vợ à, anh choáng váng, đứng lên không nổi, em giúp anh."
Cố Trường Đình nghe vậy còn tưởng rằng hắn bị bệnh nên vội vàng đưa tay đỡ hắn, nói: "Hay là anh bị bệnh? Đến phòng y tế đi."
Đường Quý Khai khinh thường hành động giả bệnh này của Triệu Giản, hướng hắn làm cái mặt quỷ.
Triệu Giản được Cố Trường Đình đỡ lấy, nửa sống nửa chết dựa vào người Cố Trường Đình, thuận thế ôm eo cậu, quang minh chính đại bắt đầu ăn đậu hũ chiếm tiện nghi. Thế nhưng bàn tay lớn kia không chỉ vòng qua eo Cố Trường Đình, mà còn rơi xuống trên mông cậu. Xúc cảm kia, thực sự là rất tốt.
Cố Trường Đình hoàn toàn không để ý đến động tác nhỏ của Triệu Giản, lo lắng chỉ muốn đưa Triệu Giản đi phòng y tế.
Cố Trường Đình nói với Đường Quý Khai: "Đường tiên sinh, thật sự xin lỗi, vốn dĩ muốn mời Đường tiên sinh ăn cơm, nhưng là ... Không bằng hôm khác tôi mời Đường tiên sinh ăn cơm đi? Đường tiên sinh lúc đó nhất định phải nể mặt."
Đường Quý Khai tỏ vẻ rất hào phóng : "Đương nhiên, Cố tổng mời, tôi sao có thể cự tuyệt được? Bằng không như vậy đi, ngày mai được không."
"Ngày mai?"
Triệu Giản suýt chút nữa quên luôn giả vờ, ngày mai là sao?
Đường Quý Khai nói: "Tôi nghĩ việc hợp tác của chúng ta nên tiến triển nhanh hơn nữa, cho nên ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết hơn, ngày mai tôi sẽ đến."
Cố Trường Đình nói: "Được, vậy ngày mai tôi mời Đường tiên sinh một bữa."
"Được, được rồi." Đường Quý Khai vui vẻ nói: "Cố tổng, làm phiền rồi, vậy tôi về trước."
Trước khi đi, Đường Quý Khai còn nhướng mày, diễu võ giương oai với Triệu Giản một phen.
Triệu Giản tức giận muốn chết, ngày mai Đường Quý Khai còn tới ...
Đường Quý Khai đi rồi, Cố Trường Đình đưa Triệu Giản đến phòng y tế, chẳng qua thân thể Triệu Giản khoẻ mạnh như trâu, không có bệnh, cũng không có vấn đề nhỏ xíu gì.
Không chịu nổi chính là Triệu Giản giả bộ đến xuất thần nhập hoá, Cố Trường Đình nhìn thấy còn rất đau lòng.
Cố Trường Đình đưa Triệu Giản trở lại phòng làm việc, để hắn nằm trên sô pha, bảo sẽ không đi ăn cơm, để cho tiểu thư ký Triệu Đan Tình đi mua một ít đồ ăn về, để Triệu Giản nghỉ ngơi thêm một chút. .
Triệu Giản nằm trên sô pha, vẫn nắm tay Cố Trường Đình không cho cậu rời đi, ôn nhu nói: "Vợ, em ngồi đây với anh đi."
Cố Trường Đình vội vàng ngồi xuống, nói: "Có phải say nắng chưa hết? Về nhà uống thêm nước bạc hà nhé."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản nghe được ba chữ nước bạc hà liền đau đầu, khó uống muốn chết.
Triệu Giản vội vàng nói: "Anh cảm thấy khá hơn rồi, có vợ ở đây, cái gì cũng không đau."
Cố Trường Đình nói: "Lát nữa anh ăn cơm xong đi ngủ đi, có lẽ là thiếu ngủ."
Triệu Giản gật đầu vô cùng thành thật.
Cố Trường Đình đưa tay sờ trán Triệu Giản, muốn xem hắn có sốt không, nhiệt độ bình thường, tuy rằng so với nhiệt độ trên cơ thể của Cố Trường Đình cao hơn một chút, chẳng qua là do nhiệt độ cơ thể của Cố Trường Đình quả thực hơi thấp.
Triệu Giản nắm lấy cổ tay Cố Trường Đình, ngăn cản cậu rút tay lại, kéo về phía hắn, Cố Trường Đình suýt nữa bị Triệu Giản kéo ngã. Triệu Giản thuận thế ôm eo Cố Trường Đình, không để cậu đứng lên.
Cố Trường Đình cảm thấy tư thế của mình rất chông chênh, sợ đè Triệu Giản, nhưng lại bị Triệu Giản siết chặt, giữ lấy, căn bản không có điểm chịu lực, chỉ có thể ghé vào trên người Triệu Giản.
Triệu Giản ôm người trong lòng, rất suиɠ sướиɠ, hôn vào tai Cố Trường Đình một cái, nói: "Vợ, em hơi lạnh."
Cố Trường Đình vội vàng nói: "Tiểu Triệu sắp về rồi, mau thả em ra."
Triệu Giản chơi xấu nói: "Không, vợ hôn anh một cái, anh mới thả."
Cố Trường Đình có chút vô lực, nhưng bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Triệu Giản, cậu gần như bị hút vào.
Triệu Giản giá trị nhan sắc cao, điều này là không có gì phải nghi ngờ, đặc biệt là khi dùng ánh mắt thâm tình nhìn người khác, không có ai là không mặt đỏ tim đập.
Cố Trường Đình cảm thấy mình thật sự là bị sắc đẹp mê hoặc rồi, vậy mà cúi đầu hôn lên môi Triệu Giản.
Triệu Giản thỏa mãn, thuận thế làm sâu sắc nụ hôn này, chú cừu nhỏ tự mình đưa đến cửa sao có thể cứ thể bỏ qua, vừa mút vừa cắn, làm môi Cố Trường Đình đều sưng lên.
Triệu Đan Tình mua cơm trưa về, gõ nhẹ lên cửa làm Cố Trường Đình giật nảy mình, lúc này mới phát hiện mình vừa rồi hình như hôn đến say mê, ngay cả đầu óc cũng choáng váng.
Môi Cố Trường Đình nóng nóng, có chút ngứa ran, nhất định là đã sưng tấy lên rồi. Cậu nhanh chóng bật dậy chạy vào phòng tắm trong phòng làm việc, không dám để tiểu thư ký nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của mình.
Lúc Triệu Đan Tình đi vào chỉ thấy một mình Triệu Giản, Cố tổng không biết đi đâu, cô để cơm trưa xuống liền rời đi, không phát hiện gì.
Triệu Giản thoả mãn trở mình ngồi dậy, làm gì có cái bộ ốm yếu như vừa nãy, căn bản chính là một con sói lớn đang vẫy đuôi.
Ngay khi Triệu Giản đang vui vẻ, điện thoại của hắn rung lên hai lần, lấy ra nhìn, là Đường Quý Khai gửi tin nhắn cho hắn, trong đó có rất nhiều tấm ảnh.
Triệu Giản nhìn xong, suýt chút nữa tức chết, lập tức nhắn lại.
—— Không biết xấu hổ, xóa hết ảnh cho anh!
Đường Quý Khai gửi cho Triệu Giản rất nhiều ảnh, tất cả đều là của Cố Trường Đình, thoạt nhìn chính là thời điểm một mình ở cùng Cố Trường Đình khi nãy, lén chụp được.
Triệu Giản cảm thấy, Đường Quý Khai không đi làm paparazzi thật quá uổng.
Mấy tấm ảnh Đường Quý Khai bí mật chụp Cố Trường Đình, đều là những tấm ảnh rất riêng tư. Tấm đầu tiên là cận cảnh đôi chân dài thẳng tắp của Cố Trường Đình, dưới chiếc quần tây đen, có cảm giác đặc biệt cấm dục. .
Mấy tấm sau là phần gáy Cố Trường Đình, cận cảnh eo mông, vân vân ...
Đường Quý Khai cùng Cố Trường Đình nói chuyện làm ăn, dùng điện thoại di động lén chụp vài tấm ảnh, Cố Trường Đình cũng không phát hiện. Đường Quý Khai chỉ chọn một ít tấm không tệ lắm gửi cho Triệu Giản.
Triệu Giản tức gần chết, Đường Quý Khai còn khen da thịt Cố Trường Đình tốt, so với tiểu thịt trong công ty còn xuất sắc hơn, có thể trực tiếp xuất đạo.
Triệu Giản hiện tại đã muốn truy sát Đường Quý Khai, Đường Quý Khai tiếp tục nhắn qua, nói sống chết cũng không xoá ảnh, đòi Triệu Giản mang tiền qua chuộc ảnh về.
Cố Trường Đình bình tâm trong phòng tắm hồi lâu mới đi ra, phát hiện sắc mặt Triệu Giản tối tăm, còn tưởng hắn bệnh tình nặng thêm.
Sau giờ nghỉ trưa, Cố Trường Đình có rất nhiều công việc phải giải quyết.
Lúc trước trong công ty chướng khói mù mịt, bởi vì cha của Cố Trường Đình chiếm phần lớn cổ phần, cho nên căn bản là ông ta nói cái gì thì làm cái đó, những người khác đều nhìn theo hướng gió, hùa theo chỉ để lấy được chút lợi ích từ chỗ ông ta.
Hiện tại đột nhiên đổi chủ, không phục không cam lòng nhất đương nhiên là Cố tiên sinh. Cố tiên sinh tức giận chết mất.
Lúc trước, Cố tiên sinh nghe nói Cố Trường Đình nghỉ phép đi thăm họ hàng ở quê hai ngày, cảm thấy thời cơ đã đến, muốn thừa dịp hai ngày Cố Trường Đình vắng mặt, thuyết phục vài người Cố gia đang nắm một ít cổ phần trong tay, liên hợp đá Cố Trường Đình ra khỏi công ty.
Nhưng mà đáng buồn chính là, Cố tiên sinh liên hệ hai ngày, còn nghĩ trước khi Cố Trường Đình trở về sẽ giải quyết được chuyện này, ai ngờ không có ai phản ứng lại ông ta.
Cố Trường Đình bây giờ không chỉ nắm trong tay 38% cổ phần trong ty, mà còn giành được hợp đồng làm ăn với Đường gia.
Người trong nhà họ Cố đều ham danh lợi, coi rẻ tình thân, nhưng cũng không có ai ngốc, bọn họ đều biết hợp tác với Đường gia nhất định có thể kiếm được nhiều tiền, chia theo tỉ lệ cổ phần bọn họ cũng kiếm được không ít, giá trị bản thân được nâng lên hai ba lần cũng không phải là vấn đề. .
Cho nên khi Cố tiên sinh tìm đến, ai cũng đều mập mờ trả lời. Chỉ nói là để bọn họ suy tính lại, nhưng có thật sự suy tính hay cũng chỉ có mình họ biết. Về sau lúc Cố tiên sinh đến tìm, liền dứt khoát không gặp, hoặc là quá bận, ở bên ngoài không trở về kịp.
Lần này thì tốt rồi, Cố tiên sinh xém chút tức chết, lại không có cách nào.
Cố Trường Đình bận việc công ty, Triệu Giản nằm trên sô pha giả chết, thật ra là nghiến răng nghiến lợi thương lượng với Đường Quý Khai, muốn thế nào mới có thể mua hết ảnh về?
Đường Quý Khai sau đó còn gửi cho hắn một số điện thoại, Triệu Giản không hiểu ra làm sao, nhắn tin hỏi cậu ta đó là ai, Đường Quý Khai nói, là 'em ba' của hắn.
Em ba ...
Triệu Giản đau đầu không thôi, len lén nhìn Cố Trường Đình đang chăm chỉ làm việc, bí mật chạy ra khỏi văn phòng.
Triệu Giản ngồi xổm trong phòng vệ sinh, gọi điện thoại cho 'em ba' Đào Kỳ của hắn, hẹn cậu ta ra ngoài gặp mặt, Triệu Giản không muốn để Đào Kỳ làm lộ chuyện, cho nên muốn gặp Đào Kỳ để bàn bạc trước.
Đào Kỳ nhận được điện thoại của Triệu Giản, trầm mặc một hồi, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Vừa vặn cậu ta cách công ty không xa, mười phút là có thể tới nơi.
Triệu Giản liền dứt khoát kêu Đào Kỳ đến một quán cà phê dưới lầu của công ty đợi.
Sau mười phút, hai người gặp nhau trong quán cà phê, tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Đào Kỳ vẫn mặc áo sơ mi và quần jean, trông như học sinh cấp ba, nhiều nhất là sinh viên năm nhất, còn rất trẻ, cũng rất yên tĩnh, ngồi xuống liền không nói lời nào, chờ Triệu Giản lên tiếng trước.
Triệu Giản hỏi: "Cậu là người ở đây?"
Đào Kỳ suy nghĩ một chút nói: "Xem như là vậy."
"Xem như?" Triệu Giản kỳ quái hỏi.
Đào Kỳ nói: "Cha mẹ tôi vốn là người ở đây, nhưng mẹ tôi mất sớm, bố tôi không muốn quan tâm tôi. Tôi được cha nuôi mang đi, sống rất nhiều nơi khác nhau, có điều. .. "
Triệu Giản nghe vậy có chút bối rối, chợt nhớ tới lời Đào Kỳ vừa nói vừa khóc lúc sáng, thì ra không phải là bịa, thì ra là nửa thật nửa giả.
Lúc trước Triệu Giản còn tưởng rằng Đào Kỳ kỹ năng diễn xuất tốt cho nên mới có thể ngay lập tức khóc thương tâm như vậy, kỳ thật, Đào Kỳ diễn xuất rất tệ, nếu không phải bộ dáng tốt cũng sẽ không được công ty ký hợp đồng.
Triệu Giản nói: "Cậu cũng biết tôi gọi cậu ra đây là có ý gì? Tôi hi vọng cậu có thể tiếp tục đóng vai em trai của tôi, khụ khụ, đương nhiên tiền sẽ trả thêm cho cậu, cậu cứ đến gặp Đường tiên sinh là được. "
Triệu Giản vẫn không quên đào hố cho Đường Quý Khai.
Đào Kỳ kỳ quái nhìn Triệu Giản: "Không thành vấn đề, chỉ là ... Anh tại sao muốn nói dối Cố tiên sinh? Tôi cảm thấy, Cố tiên sinh là người tốt."
Triệu Giản nói: "Cái này, cậu cũng đừng quản, tôi có lý do riêng. Dù sao em ấy cũng là vợ của tôi, tôi đương nhiên là đối xử tốt với em ấy."
Đào Kỳ lại nhìn Triệu Giản một cách kỳ lạ, nhưng dường như cảm thấy Triệu Giản không nói dối, cho nên cúi đầu không nói nữa.
Triệu Giản lại hỏi: "Trong nhà cậu có còn ai nữa không? Cậu vừa rồi nói cha cậu cũng sống ở đây, có xa không? Tôi sợ vạn nhất trên đường gặp được, sẽ rất phiền toái."
Đào Kỳ nghe vậy liền cúi đầu xuống, đầu cũng sắp dán cả vào mặt bàn, lộ ra một đoạn gáy trắng như tuyết, trông đặc biệt mảnh mai, yếu đuối.
Thật lâu sau, Đào Kỳ mới nói: "Cha tôi quả thật sống ở thành phố này, nhưng sẽ không gặp đâu."
Triệu Giản nghe cậu ta nói thì cảm thấy có chút kỳ lạ, lại nghe thấy Đào Kỳ nói tiếp: "Ông ta ... cha tôi đang ở trong tù, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không ra ngoài được."
Triệu Giản đuôi mày giật một cái, cảm thấy bản thân đã nhắc tới chuyện không hay cho lắm, chẳng trách dáng vẻ Đào Kỳ không muốn nói.
Nhưng trong đầu Triệu Giản đột nhiên có một ý tưởng rất kỳ quái, chính hắn cũng cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Đào Kỳ họ Đào, họ này không có gì hiếm, cũng không có gì kỳ quái, chẳng qua gần đây Đào Yến Cần và bác hai Đào gia làm người khác quá khó chịu, cho nên Triệu Giản đối với cái họ này có ấn tượng không tốt.
Hắn lại nghe nói cha của Đào Kỳ đang ở tù, trong lòng chợt nghĩ đúng là khéo, bác hai của Đào Yến Cần cũng bị mình đưa vào tù, ước chừng ngồi ngần ấy năm cũng không ra được.
Triệu Giản nghĩ như vậy liền giật nảy mình, trong lòng tự nhủ không phải trùng hợp như vậy chứ? Nhưng cũng không thể, Đào Kỳ này bộ dáng đoan chính, mắt to, mũi cao, có thể là do tuổi còn trẻ cho nên vẫn mang nét ngây ngô, tướng mạo so với bác hai Đào Yến Cần cách nhau một trời một vực, tuyệt không thể là cha con được.
Vả lại, trước đó lén lút thả chó cắn Đào Yến Cần chính là Đào Kỳ, nếu là họ hàng thì sao lại đi thả chó, giống như thâm cừu đại hận hơn.
Lúc Triệu Giản vẫn đang mê man suy nghĩ, đầu óc lung tung rối loạn, Đào Kỳ ngồi đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Còn có một chuyện muốn nói với anh."
Triệu Giản nói: "Cậu nói đi."
Đào Kỳ nói: "Chính là ...cái người trước đó tìm Cố tiên sinh gây rối... Đào Yến Cần..."
"Sao vậy?" Triệu Giản nói.
Đào Kỳ nói: "Là ... là chị họ của tôi."
"Cái gì?"
Triệu Giản cảm thấy, vừa nãy mình suy nghĩ lung tung, bây giờ lại đột nhiên trở thành sự thật, quá là doạ người đi.
Triệu Giản ngẩn ra: "Vậy bác hai của Đào Yến Cần chính là..."
Đào Kỳ sắc mặt khó coi, nói: "Là cha của tôi."
Triệu Giản không nhịn được nữa đưa tay đỡ trán, cảm thấy đau đầu kinh khủng, bác hai của Đào Yến Cần và Đào Kỳ trông chẳng giống nhau chú nào. Triệu Giản không thể ngờ, cái tay bụng bia đầu hói kia lại có thể ainh ra một đứa con trai tốt như vậy.
Đào Kỳ đúng là con của bác hai Đào Yến Cần, năm nay vừa tròn mười tám tuổi.
Bác hai của Đào gia đã kết hôn, nhà gái vì muốn nịnh bợ bác hai Đào gia cho nên ép con gái gả cho bác hai Đào.
Tuy cô gái kia dung mạo xinh đẹp, nhưng bác hai Đào gia hoa tâm thành thói, sau khi kết hôn được hai ngày thì chán ghét, suốt ngày đánh mắng cô. Bác hai Đào gia ở bên ngoài thì ăn chơi đàng điếm, nhưng về nhà lại đánh người mắng cô ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ cho ông ta đội nón xanh.
Người phụ nữ kia muốn ly hôn, nhưng gia đình cô ấy không đồng ý, lấy cái chết bức bách cũng không để cô ấy ly hôn, nói là vì tốt cho cô ấy.
Về sau, người phụ nữ ấy có một thai, chính là Đào Kỳ, nhưng bác hai Đào gia vẫn đánh mắng cô, nói đứa trẻ là con hoang, là cô cùng dã nam nhân sinh ra.
Người phụ nữ cuối cùng cũng ly hôn với bác hai Đào gia, mang theo con trai Đào Kỳ, không may khi Đào Kỳ lên năm tuổi thì mẹ cậu ta qua đời, cậu ta đương nhiên sẽ không đi tìm cha ruột của mình, cậu ta thật sự rất hận ông ta, ngay cả những người Đào gia cậu cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đào Kỳ lúc đó mới 5 tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện, họ hàng trong nhà mẹ không ai chịu thu dưỡng cậu ta, đều cho rằng cậu ta vướng víu.
Về sau có người đem Đào Kỳ đi, chính là cha nuôi của Đào Kỳ, từ đó Đào Kỳ liền sống cùng ông ấy.
Triệu Giản ngẩn cả người, chẳng trách Đào Kỳ lại thả chó cắn Đào Yến Cần.
Triệu Giản nói: "Vậy sao cậu lại lén lút trở về? Không phải cậu đang sống cùng cha nuôi ở nơi khác sao?"
Đào Kỳ không nói lời nào, cúi đầu, cắn chặt môi, hận không thể đem môi cắn nát. Đào Kỳ bí mật chạy đi, rời khỏi nơi cha nuôi ở, nhưng cậu ta lại không có nơi nào để đi, cũng không biết nơi nào khác, cho nên liền trở về nơi mà cậu ta đã sống cùng với mẹ khi còn nhỏ.
Cũng thật khéo, ngay khi vừa hết tiền, cậu ta được một tay săn tìm ngôi sao phát hiện, liền đánh bậy đánh bạ bước vào làng giải trí, được một công ty giải trí ký hợp đồng, nhưng Đào Kỳ không có bối cảnh, chỉ có bộ dạng đẹp, người như vậy công ty thu nhận rất nhiều, đặc biệt Đào Kỳ không phải xuất thân chính quy, trên thực tế không biết diễn xuất, kỹ năng diễn rất cứng nhắc, cho nên chưa diễn vai nào, nhiều nhất chỉ là diễn viên quần chúng.
Triệu Giản thấy đứa nhỏ này khá bướng bỉnh, nhưng cũng thật đáng thương, có một người cha như vậy, thật sự là không còn lựa chọn nào khác.
Triệu Giản dứt khoát nói: "Vợ tôi bảo cậu đến nhà tôi ăn cơm."
Đào Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không dám tin.
Triệu Giản nói: "Cậu nếu có thời gian, có thể đến nhà tôi ăn cơm, tốt nhất là gọi điện thoại trước, địa chỉ ở đây, chính là lúc cậu tới, đừng nói gì để lộ sơ hở. Một mình cậu cũng không dễ dàng. Nếu cần gì hỗ đỡ, có thể gọi cho tôi. "
Triệu Giản đưa địa chỉ cho Đào Kỳ. Đào Kỳ nhìn tờ giấy nhỏ, vẻ mặt mê mang, vẫn là không dám tin.
Triệu Giản thấy cậu ta mê mang, không ngờ một giây sau đã khóc, nước mắt lạch tạch rơi xuống.
Đào Kỳ cảm thấy hai mắt đột nhiên chưa xót, cái mũi cũng chua, nghĩ tới cha ruột còn đối xử với mình như thế, vậy mà một người anh giả lại đối xử tốt với mình như vậy khiến Đào Kỳ trong lòng chua xót.
Cậu ta từ trước đến nay đều cứng nhắc không thích nói chuyện, nhưng thật ra là vô thức tự bảo vệ mình, loại người này chính là dễ tổn thương nhất, bây giờ nghe Triệu Giản nói vài câu liền muốn khóc.
Còn rất tự nhiên khóc rất to, rất có khí khái đàn ông, nước mắt mũi tèm lem, ngay cả áo sơ mi cũng bị làm ướt.
Triệu Giản sợ hãi: "Cậu khóc cái gì, đừng khóc, đừng khóc, để người ta nhìn thấy còn tưởng tôi bắt nạt cậu."
Nơi này là quán cà phê, âm nhạc nhẹ nhàng và rất yên tĩnh, kết quả Đào Kỳ đã khóc, rất nhiều người đều nhìn bọn họ, không biết chuyện gì xảy ra.
Triệu Giản thân hình cao lớn, khí chất hung ác, cảm thấy cô phục vụ nhỏ nhìn mình có vẻ không đúng, hắn đoán nếu Đào Kỳ còn khóc nữa, cô gái nhất định sẽ gọi báo cảnh sát hắn lừa đảo buôn người.
Triệu Giản lại vội vàng nói: "Đừng khóc, đừng khóc."
Đào Kỳ ủy khuất nói: "Tôi... Tôi không dừng được ... huhu ..."
Triệu Giản vừa cảm thấy bất đắc dĩ, chợt nhìn thấy một bóng người đứng ngay bên cạnh bàn, ngẩng đầu nhìn lên liền ngẩn cả người, vậy mà là Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình không biết sao lại chạy tới đây, thấy Triệu Giản liền trách cứ: "Triệu Giản, anh sao lại đem em trai làm khóc rồi?"
Triệu Giản càng bất đắc dĩ, cái này hắn thật sự không biết, oan uổng quá đi aaaaa.
Bạn của thiếu niên dường như không biết mình nói sai, thấy Triệu Giản và Cố Trường Đình đứng trước mặt thiếu niên, lại ăn mặc có vẻ rất tinh anh, ngạc nhiên hỏi: "Đào Kỳ, đây là bạn của cậu sao? "
Đào Kỳ vẻ mặt cứng đờ, không biết nên nói cái gì cho phải, trợn to hai mắt.
Cố Trường Đình cũng kinh ngạc: "Cậu không phải họ Triệu sao?"
Sau khi Cố Trường Đình hỏi, thời gian như đông cứng lại.
Đào Kỳ cùng Triệu Giản đều trợn mắt há mồm, bạn của thiếu niên lúc này mới biết mình nói sai, vẻ mặt bối rối.
Triệu Giản và Đào Kỳ đều muốn cho cậu ta vào bao tải, lôi vào trong ngõ nhỏ đánh cho một trận vì cái tội làm bại lộ chuyện của người khác! Muốn người ta sống sao đây hả?
Triệu Giản ngoài mặt cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lúc này đã run rẩy không thôi, bắp chân co rút, chống đỡ không nổi ánh mắt của Cố Trường Đình, suýt chút nữa đã quỳ xuống, cầu xin vợ tha thứ cho mình.
Đào Kỳ đối diện cũng không khá hơn, hai mắt nhanh chóng đảo hai lần, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống, đột nhiên bật khóc.
Cậu ta không dám nhìn Cố Trường Đình hay Triệu Giản, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bánh rán dưới đất, người đi qua không biết còn tưởng cậu ta vì bánh rán rơi xuống đất nên mới khóc thảm thương như vậy.
Đào Kỳ vừa khóc, cả ba người đều bị doạ sợ, đồng loạt nhìn cậu ta.
Đào Kỳ vừa khóc vừa nói: "Cố đại ca không biết, chuyện này em chưa bao giờ muốn nhắc tới, cho nên ... cho nên em không nói chuyện với Cố đại ca. Cố đại ca có thể là đã hiểu lầm."
Bạn của Đào Kỳ cũng không hiểu làm sao: "Đào Kỳ, có chuyện gì vậy?"
Đào Kỳ khóc rất thương tâm, nước mắt nói đến là đến, nghẹn ngào nói: "Là như vậy, bố em họ Đào, mẹ em họ Lâm. Nhưng mẹ mất năm em mới 5 tuổi, bố em không muốn nuôi em, căn bản không nhận em là con trai. Ông ta nói em là con hoang do mẹ em ra ngoài nɠɵạı ŧìиɦ mới có, chưa bao giờ thừa nhận em. Sau khi mẹ em chết, em đến nhà họ hàng ở nhờ, nhưng không ai muốn nuôi thêm một cục nợ, một đứa vướng víu tay chân... Cũng may, cũng may sau này em gặp được cha mẹ của anh cả, bọn họ nhận nuôi em, vì vậy mọi người trong thôn đều gọi em là Triệu Kỳ. "
Câu chuyện này khó tin cứ như trong phim. Thế nhưng Đào Kỳ vừa khóc vừa nói, đặc biệt thương tâm, như là đang nhớ lại chuyện đã xảy ra khi còn bé, khóc đến đáng thương, nước mắt ào ào rơi xuống, khóc đến nấc lên, không ngừng lại được.
Cố Trường Đình sửng sốt, nghe cậu ta nói như vậy, đột nhiên cảm thấy thật giống với bản thân mình, trong lòng cũng có chút thương cảm.
Cố Trường Đình vội vàng lấy ra một gói khăn giấy, đưa cho Đào Kỳ, nói: "Đừng khóc, mau lau nước mắt."
Triệu Giản cũng vội nói: "Ừ, đừng khóc, người đi đường đều đang nhìn sang kìa."
Đào Kỳ dùng khăn giấy lau lung tung trên mặt, mắt mũi đỏ bừng, nhìn có chút đáng thương.
Đào Kỳ khóc đủ rồi, nghẹn ngào nức nở nói: "Em phải đi làm, sắp muộn rồi, anh, Cố đại ca, gặp lại sau ạ."
Cậu ta nói xong liền vội vàng chạy đi, bạn của cậu ta cũng vội vàng đuổi theo.
Cả hai chạy xa rồi bạn của Đào Kỳ mới áy náy nói: "Đào Kỳ, tôi không biết là cuộc sống của cậu lại trải qua cực khổ như vậy."
Đào Kỳ: "..."
Triệu Giản thấy bọn họ đã đi rồi, nhẹ nhàng thở ra, kéo ống tay áo Cố Trường Đình: "Vợ à? Chúng sắp muộn rồi, chúng ta đi nhanh thôi."
Cố Trường Đình gật đầu, cùng Triệu Giản đi tới công ty, hiện tại cũng không thể ăn bánh rán được nữa, không đủ thời gian.
Đến công ty, lúc hai người bước vào thang máy Cố Trường Đình mới nói: "Em của anh cũng không dễ dàng. Cậu ấy làm việc ở đâu? Một mình đến đây thì sống chỗ nào? Hay để cậu ấy đến nhà chúng ta ở, cũng không phải thiếu phòng, còn có thể chăm sóc lẫn nhau. "
Triệu Giản cười gượng hai tiếng nói: "Anh... anh còn chưa kịp hỏi. Cậu ấy tương đối tự lập, cho nên... Anh sẽ gọi điện thoại hỏi cậu ấy, có lẽ là ở phòng trọ."
Cố Trường Đình nói: "Điều kiện ở phòng trọ chắc chắn không tốt, đồ ăn cũng không ngon. Nếu không để cậu ấy đến nhà ăn cơm đi, không nữa thì để em mời cậu ấy ra ngoài ăn."
Có lẽ là vì Cố Trường Đình cùng Đào Kỳ có hoàn cảnh tương tự, mẹ mất sớm, cha đối xử tệ bạc, cho nên Cố Trường Đình đối với Đào Kỳ có chút lòng thương cảm, muốn giúp cậu ta nhiều hơn.
Triệu Giản nhanh chóng đồng ý: "Được, để anh nói với cậu ấy, có thời gian thì đến ăn bữa cơm. Cậu ấy nhất định sẽ rất vui."
Vừa đến văn phòng, bọn họ liền thấy tiểu thư ký Triệu Đan Tình lo lắng đi qua đi lại trước cửa.
Triệu Đan Tình nhìn thấy bọn họ, lập tức tiến lên: "Cố tổng!"
"Làm sao vậy?" Cố Trường Đình nói, "Hai ngày nay tôi không ở đây, có người không yên phận sao?
"Không, không phải." Triệu Đan Tình nói: "Là tiểu thiếu gia Đường gia, Đường Quý Khai tới, nói là muốn bàn bạc vấn đề hợp tác với Cố tổng."
"Đường tiên sinh tới sao?" Cố Trường Đình kinh ngạc, bọn họ quả thực là sẽ hợp tác. Cuộc họp trước công ty đã thông qua hợp đồng, Cố Trường Đình cũng gửi mail cho Đường Quý Khai, nói là muốn cùng Đường tiên sinh tiến hành đàm phán, không ngờ hôm nay Đường Quý Khai tự mình tới cửa.
Cố Trường Đình nhanh chóng nói: "Đường tiên sinh đang ở đâu? Mau mời vào."
Triệu Đan Tình nói: "Đường tiên sinh đang đợi ở phòng khách bên cạnh. Đã đợi nửa giờ rồi."
Cố Trường Đình nói: "Mau mời vào phòng tôi, pha trà đi."
Triệu Đan Tình nhanh chóng đi mời Đường Quý Khai.
Triệu Giản nghe Đường Quý Khai tới, liền đau đầu, không biết cậu ta thật sự tới đây nói chuyện làm ăn hay là làm phiền.
Triệu Giản linh quang chợt loé, lập tức nói: "Vợ, anh đi vệ sinh một chút."
Cố Trường Đình cười nói: "Vậy đi đi, báo với em làm gì."
"Vậy anh đi đây." Triệu Giản nói.
Triệu Giản vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc của Cố Trường Đình, lúc đi qua phòng khách còn lớn tiếng: "Vợ! Anh đi vệ sinh xong sẽ về ngay!"
Triệu Giản có thể nói dốc hết sức lực, rướn cổ la to, đến cả dưới lầu cũng nghe được, huống chi là Đường Quý Khai đang ở ngay phòng khách kế bên.
Đường Quý Khai cũng nhanh nhẹn, vừa nghe thấy tiếng Triệu Giản, liền đi ra khỏi phòng khách nói với tiểu thư ký Triệu Đan Tình: "Tôi muốn đi vệ sinh trước, phiền Cố tiên sinh chờ một chút. "
Triệu Đan Tình nào dám nói "không", vội vàng chỉ đường cho Đường Quý Khai, còn muốn dẫn cậu ta đến đó, chỉ là bị Đường Quý Khai khéo léo từ chối.
Đường Quý Khai nhàn nhã bước vào phòng vệ sinh, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Triệu Giản đã đợi sẵn ở bên trong, nghe thấy tiếng động liền vẫy tay ra hiệu với cậu ta, thế là hai người rủ nhau vào một ngăn nhỏ, bày mưu tính kế.
Nếu như bị ai đó bước vào nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ nghĩ họ sắp làm chuyện xấu hổ gì đó.
Triệu Giản không dám lớn tiếng nói: "Chú đến làm gì?"
Đường Quý Khai nói nhỏ: "Anh còn dám hỏi em, em giúp cho anh một cái đại ân như vậy, anh còn qua cầu rút ván, không để ý đến em, em gọi anh còn tắt máy."
Triệu Giản bất lực nói: "Điện thoại hết pin rồi, quên sạc, về quê hai ngày, điện thoại liền hết pin."
Đường Quý Khai nói: "Đừng có ngụy biện, tiến độ thế nào? Có phải em đặc biệt đáng tin cậy không, xem ra là đã qua ải, nếu không anh cũng không thể đứng ở đây."
Triệu Giản muốn trợn mắt: "Chú suýt chút nữa hại chết anh thì có!"
"Hả? Làm sao?" Đường Quý Khai nghe vậy cũng trợn to hai mắt, vẻ tò mò muốn chết.
Triệu Giản không khỏi than thở với Đường Quý Khai, đầu tiên là mắng người trang điểm kia, làm hại hắn ngay cả cô hai ba cũng không thể nhận ra.
Đường Quý Khai nghe xong, suýt chút nữa ngồi xuống đất cười to, nước mắt đều sắp chảy ra: "Trời ạ, công ty có người tài như vậy sao, em quyết định thăng chức tăng lương cho chuyên viên trang điểm kia, để anh ta làm quản lí! "
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản lại tố cáo mấy cô dì chú bác kia đào góc tường nhà hắn, còn lừa lấy số điện thoại riêng của Cố Trường Đình.
Đường Quý Khai cười đỏ cả mặt: "Dù sao chị dâu của em bộ dáng tốt, khí chất tốt, đặc biệt ôn nhu lễ phép, lại còn là ông chủ nhỏ có tiền, ai nhìn thấy mà không động tâm? Có đúng không? Chẳng lẽ lại đi thích một người không tiền không thế, cao lớn thô kệch như anh. "
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản không biết phản bác như thế nào, thật sự muốn đẩy Đường Quý Khai đang cười đến đỏ cả mặt vào bồn vệ sinh bên cạnh, để cậu ta mát mẻ, tỉnh táo một chút.
Đường Quý Khai nói: "Chỉ có mấy chuyện nhỏ này thôi? Hết rồi hả? Em còn nghe chưa đủ."
Triệu Giản vuốt mặt: "Còn một chuyện, rất khó giải quyết, vừa rồi anh cùng vợ đi làm, trên đường gặp được 'em ba'."
"Em ba nào?" Đường Quý Khai bối rối: "Anh không phải chỉ có mình em là em trai ruột sao? Trộm ở đâu ra một cái 'em ba'?
Triệu Giản nói: "Còn không phải là do chú, chú một lần cho anh ba đứa em trai! Hôm nay ngay gần cửa công ty gặp phải. Anh từ đầu đến chân đều lạnh buốt."
Đường Quý Khai nghe xong liền cười hahaha, tiếc nuối nói: "Em vậy mà không được chứng kiến, haiz, là do em đến sớm quá. Đến muộn hai phút là em đã có thể xem được rồi."
Triệu Giản đau đầu: "Đừng cười nữa, chú có số điện thoại của cậu ta không? Vợ nói anh gọi 'em ba' về nhà ăn cơm, còn nói sẽ cho ở lại trong nhà bọn anh nữa."
Đường Quý Khai không nhịn được cười: "Chị dâu đúng là tốt, em cũng muốn đến ở nhà của chị dâu, cũng được chứ?"
Triệu Giản vẻ mặt u ám nhìn cậu ta, Đường Quý Khai vỗ vỗ vai anh nói: "Đừng lo, lát nữa em sẽ bảo trợ lý tìm số điện thoại của cậu ta cho anh. Nhưng mà, người ta đã diễn xong phim rồi, giờ anh lại gọi người ta diễn thêm, vậy thì phải trả thêm tiền cát-xê có biết không? Đúng là không nhìn ra, đứa trẻ thông minh như vậy nhất định có tương lai. Em phải trọng điểm bồi dưỡng cậu ta."
Triệu Giản nói: "Anh chỉ là muốn hỏi, ngày mai đi ra ngoài, sẽ không bất hạnh gặp mấy người thân khác chứ?"
Đường Quý Khai nghĩ kỹ rồi mới nói: "Em cũng không biết, lúc đó em đã quên cân nhắc chuyện này. Diễn viên đều là người địa phương, cho nên ... đột nhiên gặp nhau là chuyện bình thường."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản cảm thấy chuyện này không bình thường chút nào, sắp thòng tim tới nơi rồi.
Đường Quý Khai nói: "Haiz, nếu muốn em nói, thì em sẽ khuyên anh thú tội với chị dâu đi, mang người trở về Đường gia của chúng ta. Em đã quan sát biểu hiện mấy năm gần đây của chị dâu. Cái công ty nát như vậy cũng có thể xử lý được, quả thật chính là nhân tài. Anh nếu bắt được chị dâu về nhà, không phải là có thể giúp quản lý công ty sao? Có gì mà không tốt? Sao anh lại không nói với chị dâu. "
Triệu Giản suy tư một chút, nghiêm nghị nói: "Chuyện đó sau này hãy nói, anh tạm thời không thể nói cho em ấy. Chú cũng đừng có nhiều chuyện, anh có lý do tuyệt không thể nói với em ấy."
Đường Quý Khai xua tay nói: "Thần thần bí bí, còn giả vờ nghiêm túc. Em đây mặc kệ anh. Lộ tẩy thì đừng trách em."
Triệu Giản và Đường Quý Khai lén lút ở trong phòng vệ sinh rất lâu, còn tưởng là hai người ở trong đó rơi xuống hố luôn rồi. Cố Trường Đình ở bên kia chờ nửa ngày, mấy lần suýt chút tự mình chạy đến toilet xem thử.
Sau đó, Triệu Giản và Đường Quý Khai lần lượt bước ra ngoài, cố ý không đi ra cùng một lúc, cách nhau một đoạn thời gian, miễn cho Cố Trường Đình trong lòng sinh nghi.
Đường Quý Khai lấy lí do làm ăn với Cố Trường Đình mà đến, rất tự nhiên thoải mái, tiến vào phòng làm việc của Cố Trường Đình liền trước tiên bắt lấy tay Cố Trường Đình.
Lúc Triệu Giản quay lại, chính là nhìn thấy Đường Quý Khai đang nắm tay Cố Trường Đình, nắm đến nắm đi, còn không chịu buông, rõ ràng là một bộ dáng tiểu sắc lang.
Triệu Giản đau muốn nổ đầu, Cố Trường Đình thì chưa phát hiện ra, vẫn bối rối trước sự nhiệt tình của tiểu thiếu gia Đường gia.
Triệu Giản đi vào ho khan một tiếng, Đường Quý Khai mới buông Cố Trường Đình ra, nho nhã lễ độ tìm chỗ ngồi xuống.
Triệu Giản thừa dịp Cố Trường Đình không để ý, trừng Đường Quý Khai một cái, nói nhỏ, "Bàn cho xong công việc đi."
Đường Quý Khai khịt mũi, nâng cằm không phục, sau đó đảo mắt, nói với Cố Trường Đình: "Cố tiên sinh, chúng ta bắt đầu bàn công việc đi."
Cố Trường Đình gật đầu, mời Đường Quý Khai ngồi xuống.
Đường Quý Khai vừa ngồi xuống đã nói: "Việc làm ăn lần này chúng ta làm không quá lớn, nhưng lại có nội dung cơ mật, cho nên tôi hi vọng công nghệ cốt lõi này càng ít người biết càng tốt."
Cố Trường Đình nói: "Chuyện này tôi hiểu, Đường tiên sinh trước đó đã nhắc tới trong tư liệu."
Đường Quý Khai cười nói: "Cái này..."
Cậu ta mỉm cười nhìn quét qua Triệu Giản: "Mặc dù Triệu tiên sinh là người yêu của Cố tiên sinh, có điều ... Tôi nghĩ công tư nên phân minh. Lúc chúng ta bàn chuyện làm ăn, vẫn nên để Triệu tiên sinh tránh đi trước."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản thiếu chút tắc thở chết, Đường Quý Khai cái tên giả nhân giả nghĩa, còn dùng thủ đoạn nhỏ để trả thù mình.
Cố Trường Đình cảm thấy những gì Đường Quý Khai nói có chút đúng, dù sao Triệu Giản ngồi bên cạnh cũng nhàm chán, còn không bằng để anh ấy ra ngoài tự mình đi dạo.
Cố Trường Đình nói: "Triệu Giản, không bằng anh lên phòng gym hoặc thư viện trên lầu đi?"
Triệu Giản ngay lập tức vẻ mặt bị vứt bỏ, ai oán nhìn Cố Trường Đình.
Ngược lại, Đường Quý Khai nhướng mày, bí mật cười cười khiêu khích khiến Triệu Giản tức đến răng đều ngứa.
Triệu Giản thì thào "Vợ ơi...", cuối cùng đành bất lực, ủ rũ rời khỏi phòng, như một chú Husky bị bỏ rơi, cúi đầu đi ra.
Triệu Giản đi ra ngoài đóng cửa lại, cũng không đi đến phòng gym hay thư viện, chỉ loay hoay ngoài cửa, đi qua đi lại hết vòng này đến vòng khác, không biết đã đi mấy trăm vòng rồi, nghe thấy tiếng cười bên trong, còn rất vui vẻ.
Triệu Giản người này hay ăn giấm, nghĩ thầm nếu có cơ hội, nhất định phải chỉnh cái tên Đường Quý Khai này, chứ không tên nhóc này còn muốn leo lên đầu hắn lật ngói.
Triệu Giản nhìn thời gian, một tiếng, vợ chưa ra.
Hai tiếng, vợ vẫn chưa ra.
Ba tiếng, vợ vẫn còn chưa ra.
Đã gần mười hai giờ rồi!
Triệu Giản đứng đến đau chân, dứt khoát ngồi xổm trước cửa phòng làm việc của Cố Trường Đình, thở dài một hơi. Mấy vệ sĩ trên hành lang đều lén lút nhìn qua, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hơn mười hai giờ, thư ký Triệu Đan Tình đến, muốn hỏi Cố tổng có cần gọi đồ ăn không, hay để cô ấy xuống nhà ăn dưới lầu lấy đồ ăn.
Triệu Đan Tình vừa đi tới, nhìn thấy Triệu Giản ngồi xổm ở cửa, trong lòng sửng sốt, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Không đợi Triệu Đan Tình kinh ngạc xong, cửa phòng làm việc của Cố tổng cuối cùng cũng mở ra, Cố Trường Đình và Đường Quý Khai vừa cười vừa đi ra.
Hai người vừa bước ra, cũng bị Triệu Giản đang ngồi chồm hổm ở phía ngoài làm cho sửng sốt.
Đường Quý Khai suýt nữa bật cười, may mà cậu ta kìm lại được, nếu không hình tượng Đường tiên sinh của cậu ta sẽ bị hỏng mất.
Cố Trường Đình sửng sốt, vội vàng nói: "Làm sao vậy? Sao anh lại ngồi xổm ở chỗ này?"
Triệu Giản ai oán nhìn Cố Trường Đình, Cố Trường Đình nhất thời có cảm giác mình là đồ đàn ông phụ tình...
Triệu Giản nói: "Vợ à, anh choáng váng, đứng lên không nổi, em giúp anh."
Cố Trường Đình nghe vậy còn tưởng rằng hắn bị bệnh nên vội vàng đưa tay đỡ hắn, nói: "Hay là anh bị bệnh? Đến phòng y tế đi."
Đường Quý Khai khinh thường hành động giả bệnh này của Triệu Giản, hướng hắn làm cái mặt quỷ.
Triệu Giản được Cố Trường Đình đỡ lấy, nửa sống nửa chết dựa vào người Cố Trường Đình, thuận thế ôm eo cậu, quang minh chính đại bắt đầu ăn đậu hũ chiếm tiện nghi. Thế nhưng bàn tay lớn kia không chỉ vòng qua eo Cố Trường Đình, mà còn rơi xuống trên mông cậu. Xúc cảm kia, thực sự là rất tốt.
Cố Trường Đình hoàn toàn không để ý đến động tác nhỏ của Triệu Giản, lo lắng chỉ muốn đưa Triệu Giản đi phòng y tế.
Cố Trường Đình nói với Đường Quý Khai: "Đường tiên sinh, thật sự xin lỗi, vốn dĩ muốn mời Đường tiên sinh ăn cơm, nhưng là ... Không bằng hôm khác tôi mời Đường tiên sinh ăn cơm đi? Đường tiên sinh lúc đó nhất định phải nể mặt."
Đường Quý Khai tỏ vẻ rất hào phóng : "Đương nhiên, Cố tổng mời, tôi sao có thể cự tuyệt được? Bằng không như vậy đi, ngày mai được không."
"Ngày mai?"
Triệu Giản suýt chút nữa quên luôn giả vờ, ngày mai là sao?
Đường Quý Khai nói: "Tôi nghĩ việc hợp tác của chúng ta nên tiến triển nhanh hơn nữa, cho nên ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết hơn, ngày mai tôi sẽ đến."
Cố Trường Đình nói: "Được, vậy ngày mai tôi mời Đường tiên sinh một bữa."
"Được, được rồi." Đường Quý Khai vui vẻ nói: "Cố tổng, làm phiền rồi, vậy tôi về trước."
Trước khi đi, Đường Quý Khai còn nhướng mày, diễu võ giương oai với Triệu Giản một phen.
Triệu Giản tức giận muốn chết, ngày mai Đường Quý Khai còn tới ...
Đường Quý Khai đi rồi, Cố Trường Đình đưa Triệu Giản đến phòng y tế, chẳng qua thân thể Triệu Giản khoẻ mạnh như trâu, không có bệnh, cũng không có vấn đề nhỏ xíu gì.
Không chịu nổi chính là Triệu Giản giả bộ đến xuất thần nhập hoá, Cố Trường Đình nhìn thấy còn rất đau lòng.
Cố Trường Đình đưa Triệu Giản trở lại phòng làm việc, để hắn nằm trên sô pha, bảo sẽ không đi ăn cơm, để cho tiểu thư ký Triệu Đan Tình đi mua một ít đồ ăn về, để Triệu Giản nghỉ ngơi thêm một chút. .
Triệu Giản nằm trên sô pha, vẫn nắm tay Cố Trường Đình không cho cậu rời đi, ôn nhu nói: "Vợ, em ngồi đây với anh đi."
Cố Trường Đình vội vàng ngồi xuống, nói: "Có phải say nắng chưa hết? Về nhà uống thêm nước bạc hà nhé."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản nghe được ba chữ nước bạc hà liền đau đầu, khó uống muốn chết.
Triệu Giản vội vàng nói: "Anh cảm thấy khá hơn rồi, có vợ ở đây, cái gì cũng không đau."
Cố Trường Đình nói: "Lát nữa anh ăn cơm xong đi ngủ đi, có lẽ là thiếu ngủ."
Triệu Giản gật đầu vô cùng thành thật.
Cố Trường Đình đưa tay sờ trán Triệu Giản, muốn xem hắn có sốt không, nhiệt độ bình thường, tuy rằng so với nhiệt độ trên cơ thể của Cố Trường Đình cao hơn một chút, chẳng qua là do nhiệt độ cơ thể của Cố Trường Đình quả thực hơi thấp.
Triệu Giản nắm lấy cổ tay Cố Trường Đình, ngăn cản cậu rút tay lại, kéo về phía hắn, Cố Trường Đình suýt nữa bị Triệu Giản kéo ngã. Triệu Giản thuận thế ôm eo Cố Trường Đình, không để cậu đứng lên.
Cố Trường Đình cảm thấy tư thế của mình rất chông chênh, sợ đè Triệu Giản, nhưng lại bị Triệu Giản siết chặt, giữ lấy, căn bản không có điểm chịu lực, chỉ có thể ghé vào trên người Triệu Giản.
Triệu Giản ôm người trong lòng, rất suиɠ sướиɠ, hôn vào tai Cố Trường Đình một cái, nói: "Vợ, em hơi lạnh."
Cố Trường Đình vội vàng nói: "Tiểu Triệu sắp về rồi, mau thả em ra."
Triệu Giản chơi xấu nói: "Không, vợ hôn anh một cái, anh mới thả."
Cố Trường Đình có chút vô lực, nhưng bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Triệu Giản, cậu gần như bị hút vào.
Triệu Giản giá trị nhan sắc cao, điều này là không có gì phải nghi ngờ, đặc biệt là khi dùng ánh mắt thâm tình nhìn người khác, không có ai là không mặt đỏ tim đập.
Cố Trường Đình cảm thấy mình thật sự là bị sắc đẹp mê hoặc rồi, vậy mà cúi đầu hôn lên môi Triệu Giản.
Triệu Giản thỏa mãn, thuận thế làm sâu sắc nụ hôn này, chú cừu nhỏ tự mình đưa đến cửa sao có thể cứ thể bỏ qua, vừa mút vừa cắn, làm môi Cố Trường Đình đều sưng lên.
Triệu Đan Tình mua cơm trưa về, gõ nhẹ lên cửa làm Cố Trường Đình giật nảy mình, lúc này mới phát hiện mình vừa rồi hình như hôn đến say mê, ngay cả đầu óc cũng choáng váng.
Môi Cố Trường Đình nóng nóng, có chút ngứa ran, nhất định là đã sưng tấy lên rồi. Cậu nhanh chóng bật dậy chạy vào phòng tắm trong phòng làm việc, không dám để tiểu thư ký nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của mình.
Lúc Triệu Đan Tình đi vào chỉ thấy một mình Triệu Giản, Cố tổng không biết đi đâu, cô để cơm trưa xuống liền rời đi, không phát hiện gì.
Triệu Giản thoả mãn trở mình ngồi dậy, làm gì có cái bộ ốm yếu như vừa nãy, căn bản chính là một con sói lớn đang vẫy đuôi.
Ngay khi Triệu Giản đang vui vẻ, điện thoại của hắn rung lên hai lần, lấy ra nhìn, là Đường Quý Khai gửi tin nhắn cho hắn, trong đó có rất nhiều tấm ảnh.
Triệu Giản nhìn xong, suýt chút nữa tức chết, lập tức nhắn lại.
—— Không biết xấu hổ, xóa hết ảnh cho anh!
Đường Quý Khai gửi cho Triệu Giản rất nhiều ảnh, tất cả đều là của Cố Trường Đình, thoạt nhìn chính là thời điểm một mình ở cùng Cố Trường Đình khi nãy, lén chụp được.
Triệu Giản cảm thấy, Đường Quý Khai không đi làm paparazzi thật quá uổng.
Mấy tấm ảnh Đường Quý Khai bí mật chụp Cố Trường Đình, đều là những tấm ảnh rất riêng tư. Tấm đầu tiên là cận cảnh đôi chân dài thẳng tắp của Cố Trường Đình, dưới chiếc quần tây đen, có cảm giác đặc biệt cấm dục. .
Mấy tấm sau là phần gáy Cố Trường Đình, cận cảnh eo mông, vân vân ...
Đường Quý Khai cùng Cố Trường Đình nói chuyện làm ăn, dùng điện thoại di động lén chụp vài tấm ảnh, Cố Trường Đình cũng không phát hiện. Đường Quý Khai chỉ chọn một ít tấm không tệ lắm gửi cho Triệu Giản.
Triệu Giản tức gần chết, Đường Quý Khai còn khen da thịt Cố Trường Đình tốt, so với tiểu thịt trong công ty còn xuất sắc hơn, có thể trực tiếp xuất đạo.
Triệu Giản hiện tại đã muốn truy sát Đường Quý Khai, Đường Quý Khai tiếp tục nhắn qua, nói sống chết cũng không xoá ảnh, đòi Triệu Giản mang tiền qua chuộc ảnh về.
Cố Trường Đình bình tâm trong phòng tắm hồi lâu mới đi ra, phát hiện sắc mặt Triệu Giản tối tăm, còn tưởng hắn bệnh tình nặng thêm.
Sau giờ nghỉ trưa, Cố Trường Đình có rất nhiều công việc phải giải quyết.
Lúc trước trong công ty chướng khói mù mịt, bởi vì cha của Cố Trường Đình chiếm phần lớn cổ phần, cho nên căn bản là ông ta nói cái gì thì làm cái đó, những người khác đều nhìn theo hướng gió, hùa theo chỉ để lấy được chút lợi ích từ chỗ ông ta.
Hiện tại đột nhiên đổi chủ, không phục không cam lòng nhất đương nhiên là Cố tiên sinh. Cố tiên sinh tức giận chết mất.
Lúc trước, Cố tiên sinh nghe nói Cố Trường Đình nghỉ phép đi thăm họ hàng ở quê hai ngày, cảm thấy thời cơ đã đến, muốn thừa dịp hai ngày Cố Trường Đình vắng mặt, thuyết phục vài người Cố gia đang nắm một ít cổ phần trong tay, liên hợp đá Cố Trường Đình ra khỏi công ty.
Nhưng mà đáng buồn chính là, Cố tiên sinh liên hệ hai ngày, còn nghĩ trước khi Cố Trường Đình trở về sẽ giải quyết được chuyện này, ai ngờ không có ai phản ứng lại ông ta.
Cố Trường Đình bây giờ không chỉ nắm trong tay 38% cổ phần trong ty, mà còn giành được hợp đồng làm ăn với Đường gia.
Người trong nhà họ Cố đều ham danh lợi, coi rẻ tình thân, nhưng cũng không có ai ngốc, bọn họ đều biết hợp tác với Đường gia nhất định có thể kiếm được nhiều tiền, chia theo tỉ lệ cổ phần bọn họ cũng kiếm được không ít, giá trị bản thân được nâng lên hai ba lần cũng không phải là vấn đề. .
Cho nên khi Cố tiên sinh tìm đến, ai cũng đều mập mờ trả lời. Chỉ nói là để bọn họ suy tính lại, nhưng có thật sự suy tính hay cũng chỉ có mình họ biết. Về sau lúc Cố tiên sinh đến tìm, liền dứt khoát không gặp, hoặc là quá bận, ở bên ngoài không trở về kịp.
Lần này thì tốt rồi, Cố tiên sinh xém chút tức chết, lại không có cách nào.
Cố Trường Đình bận việc công ty, Triệu Giản nằm trên sô pha giả chết, thật ra là nghiến răng nghiến lợi thương lượng với Đường Quý Khai, muốn thế nào mới có thể mua hết ảnh về?
Đường Quý Khai sau đó còn gửi cho hắn một số điện thoại, Triệu Giản không hiểu ra làm sao, nhắn tin hỏi cậu ta đó là ai, Đường Quý Khai nói, là 'em ba' của hắn.
Em ba ...
Triệu Giản đau đầu không thôi, len lén nhìn Cố Trường Đình đang chăm chỉ làm việc, bí mật chạy ra khỏi văn phòng.
Triệu Giản ngồi xổm trong phòng vệ sinh, gọi điện thoại cho 'em ba' Đào Kỳ của hắn, hẹn cậu ta ra ngoài gặp mặt, Triệu Giản không muốn để Đào Kỳ làm lộ chuyện, cho nên muốn gặp Đào Kỳ để bàn bạc trước.
Đào Kỳ nhận được điện thoại của Triệu Giản, trầm mặc một hồi, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Vừa vặn cậu ta cách công ty không xa, mười phút là có thể tới nơi.
Triệu Giản liền dứt khoát kêu Đào Kỳ đến một quán cà phê dưới lầu của công ty đợi.
Sau mười phút, hai người gặp nhau trong quán cà phê, tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Đào Kỳ vẫn mặc áo sơ mi và quần jean, trông như học sinh cấp ba, nhiều nhất là sinh viên năm nhất, còn rất trẻ, cũng rất yên tĩnh, ngồi xuống liền không nói lời nào, chờ Triệu Giản lên tiếng trước.
Triệu Giản hỏi: "Cậu là người ở đây?"
Đào Kỳ suy nghĩ một chút nói: "Xem như là vậy."
"Xem như?" Triệu Giản kỳ quái hỏi.
Đào Kỳ nói: "Cha mẹ tôi vốn là người ở đây, nhưng mẹ tôi mất sớm, bố tôi không muốn quan tâm tôi. Tôi được cha nuôi mang đi, sống rất nhiều nơi khác nhau, có điều. .. "
Triệu Giản nghe vậy có chút bối rối, chợt nhớ tới lời Đào Kỳ vừa nói vừa khóc lúc sáng, thì ra không phải là bịa, thì ra là nửa thật nửa giả.
Lúc trước Triệu Giản còn tưởng rằng Đào Kỳ kỹ năng diễn xuất tốt cho nên mới có thể ngay lập tức khóc thương tâm như vậy, kỳ thật, Đào Kỳ diễn xuất rất tệ, nếu không phải bộ dáng tốt cũng sẽ không được công ty ký hợp đồng.
Triệu Giản nói: "Cậu cũng biết tôi gọi cậu ra đây là có ý gì? Tôi hi vọng cậu có thể tiếp tục đóng vai em trai của tôi, khụ khụ, đương nhiên tiền sẽ trả thêm cho cậu, cậu cứ đến gặp Đường tiên sinh là được. "
Triệu Giản vẫn không quên đào hố cho Đường Quý Khai.
Đào Kỳ kỳ quái nhìn Triệu Giản: "Không thành vấn đề, chỉ là ... Anh tại sao muốn nói dối Cố tiên sinh? Tôi cảm thấy, Cố tiên sinh là người tốt."
Triệu Giản nói: "Cái này, cậu cũng đừng quản, tôi có lý do riêng. Dù sao em ấy cũng là vợ của tôi, tôi đương nhiên là đối xử tốt với em ấy."
Đào Kỳ lại nhìn Triệu Giản một cách kỳ lạ, nhưng dường như cảm thấy Triệu Giản không nói dối, cho nên cúi đầu không nói nữa.
Triệu Giản lại hỏi: "Trong nhà cậu có còn ai nữa không? Cậu vừa rồi nói cha cậu cũng sống ở đây, có xa không? Tôi sợ vạn nhất trên đường gặp được, sẽ rất phiền toái."
Đào Kỳ nghe vậy liền cúi đầu xuống, đầu cũng sắp dán cả vào mặt bàn, lộ ra một đoạn gáy trắng như tuyết, trông đặc biệt mảnh mai, yếu đuối.
Thật lâu sau, Đào Kỳ mới nói: "Cha tôi quả thật sống ở thành phố này, nhưng sẽ không gặp đâu."
Triệu Giản nghe cậu ta nói thì cảm thấy có chút kỳ lạ, lại nghe thấy Đào Kỳ nói tiếp: "Ông ta ... cha tôi đang ở trong tù, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không ra ngoài được."
Triệu Giản đuôi mày giật một cái, cảm thấy bản thân đã nhắc tới chuyện không hay cho lắm, chẳng trách dáng vẻ Đào Kỳ không muốn nói.
Nhưng trong đầu Triệu Giản đột nhiên có một ý tưởng rất kỳ quái, chính hắn cũng cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Đào Kỳ họ Đào, họ này không có gì hiếm, cũng không có gì kỳ quái, chẳng qua gần đây Đào Yến Cần và bác hai Đào gia làm người khác quá khó chịu, cho nên Triệu Giản đối với cái họ này có ấn tượng không tốt.
Hắn lại nghe nói cha của Đào Kỳ đang ở tù, trong lòng chợt nghĩ đúng là khéo, bác hai của Đào Yến Cần cũng bị mình đưa vào tù, ước chừng ngồi ngần ấy năm cũng không ra được.
Triệu Giản nghĩ như vậy liền giật nảy mình, trong lòng tự nhủ không phải trùng hợp như vậy chứ? Nhưng cũng không thể, Đào Kỳ này bộ dáng đoan chính, mắt to, mũi cao, có thể là do tuổi còn trẻ cho nên vẫn mang nét ngây ngô, tướng mạo so với bác hai Đào Yến Cần cách nhau một trời một vực, tuyệt không thể là cha con được.
Vả lại, trước đó lén lút thả chó cắn Đào Yến Cần chính là Đào Kỳ, nếu là họ hàng thì sao lại đi thả chó, giống như thâm cừu đại hận hơn.
Lúc Triệu Giản vẫn đang mê man suy nghĩ, đầu óc lung tung rối loạn, Đào Kỳ ngồi đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Còn có một chuyện muốn nói với anh."
Triệu Giản nói: "Cậu nói đi."
Đào Kỳ nói: "Chính là ...cái người trước đó tìm Cố tiên sinh gây rối... Đào Yến Cần..."
"Sao vậy?" Triệu Giản nói.
Đào Kỳ nói: "Là ... là chị họ của tôi."
"Cái gì?"
Triệu Giản cảm thấy, vừa nãy mình suy nghĩ lung tung, bây giờ lại đột nhiên trở thành sự thật, quá là doạ người đi.
Triệu Giản ngẩn ra: "Vậy bác hai của Đào Yến Cần chính là..."
Đào Kỳ sắc mặt khó coi, nói: "Là cha của tôi."
Triệu Giản không nhịn được nữa đưa tay đỡ trán, cảm thấy đau đầu kinh khủng, bác hai của Đào Yến Cần và Đào Kỳ trông chẳng giống nhau chú nào. Triệu Giản không thể ngờ, cái tay bụng bia đầu hói kia lại có thể ainh ra một đứa con trai tốt như vậy.
Đào Kỳ đúng là con của bác hai Đào Yến Cần, năm nay vừa tròn mười tám tuổi.
Bác hai của Đào gia đã kết hôn, nhà gái vì muốn nịnh bợ bác hai Đào gia cho nên ép con gái gả cho bác hai Đào.
Tuy cô gái kia dung mạo xinh đẹp, nhưng bác hai Đào gia hoa tâm thành thói, sau khi kết hôn được hai ngày thì chán ghét, suốt ngày đánh mắng cô. Bác hai Đào gia ở bên ngoài thì ăn chơi đàng điếm, nhưng về nhà lại đánh người mắng cô ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ cho ông ta đội nón xanh.
Người phụ nữ kia muốn ly hôn, nhưng gia đình cô ấy không đồng ý, lấy cái chết bức bách cũng không để cô ấy ly hôn, nói là vì tốt cho cô ấy.
Về sau, người phụ nữ ấy có một thai, chính là Đào Kỳ, nhưng bác hai Đào gia vẫn đánh mắng cô, nói đứa trẻ là con hoang, là cô cùng dã nam nhân sinh ra.
Người phụ nữ cuối cùng cũng ly hôn với bác hai Đào gia, mang theo con trai Đào Kỳ, không may khi Đào Kỳ lên năm tuổi thì mẹ cậu ta qua đời, cậu ta đương nhiên sẽ không đi tìm cha ruột của mình, cậu ta thật sự rất hận ông ta, ngay cả những người Đào gia cậu cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đào Kỳ lúc đó mới 5 tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện, họ hàng trong nhà mẹ không ai chịu thu dưỡng cậu ta, đều cho rằng cậu ta vướng víu.
Về sau có người đem Đào Kỳ đi, chính là cha nuôi của Đào Kỳ, từ đó Đào Kỳ liền sống cùng ông ấy.
Triệu Giản ngẩn cả người, chẳng trách Đào Kỳ lại thả chó cắn Đào Yến Cần.
Triệu Giản nói: "Vậy sao cậu lại lén lút trở về? Không phải cậu đang sống cùng cha nuôi ở nơi khác sao?"
Đào Kỳ không nói lời nào, cúi đầu, cắn chặt môi, hận không thể đem môi cắn nát. Đào Kỳ bí mật chạy đi, rời khỏi nơi cha nuôi ở, nhưng cậu ta lại không có nơi nào để đi, cũng không biết nơi nào khác, cho nên liền trở về nơi mà cậu ta đã sống cùng với mẹ khi còn nhỏ.
Cũng thật khéo, ngay khi vừa hết tiền, cậu ta được một tay săn tìm ngôi sao phát hiện, liền đánh bậy đánh bạ bước vào làng giải trí, được một công ty giải trí ký hợp đồng, nhưng Đào Kỳ không có bối cảnh, chỉ có bộ dạng đẹp, người như vậy công ty thu nhận rất nhiều, đặc biệt Đào Kỳ không phải xuất thân chính quy, trên thực tế không biết diễn xuất, kỹ năng diễn rất cứng nhắc, cho nên chưa diễn vai nào, nhiều nhất chỉ là diễn viên quần chúng.
Triệu Giản thấy đứa nhỏ này khá bướng bỉnh, nhưng cũng thật đáng thương, có một người cha như vậy, thật sự là không còn lựa chọn nào khác.
Triệu Giản dứt khoát nói: "Vợ tôi bảo cậu đến nhà tôi ăn cơm."
Đào Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không dám tin.
Triệu Giản nói: "Cậu nếu có thời gian, có thể đến nhà tôi ăn cơm, tốt nhất là gọi điện thoại trước, địa chỉ ở đây, chính là lúc cậu tới, đừng nói gì để lộ sơ hở. Một mình cậu cũng không dễ dàng. Nếu cần gì hỗ đỡ, có thể gọi cho tôi. "
Triệu Giản đưa địa chỉ cho Đào Kỳ. Đào Kỳ nhìn tờ giấy nhỏ, vẻ mặt mê mang, vẫn là không dám tin.
Triệu Giản thấy cậu ta mê mang, không ngờ một giây sau đã khóc, nước mắt lạch tạch rơi xuống.
Đào Kỳ cảm thấy hai mắt đột nhiên chưa xót, cái mũi cũng chua, nghĩ tới cha ruột còn đối xử với mình như thế, vậy mà một người anh giả lại đối xử tốt với mình như vậy khiến Đào Kỳ trong lòng chua xót.
Cậu ta từ trước đến nay đều cứng nhắc không thích nói chuyện, nhưng thật ra là vô thức tự bảo vệ mình, loại người này chính là dễ tổn thương nhất, bây giờ nghe Triệu Giản nói vài câu liền muốn khóc.
Còn rất tự nhiên khóc rất to, rất có khí khái đàn ông, nước mắt mũi tèm lem, ngay cả áo sơ mi cũng bị làm ướt.
Triệu Giản sợ hãi: "Cậu khóc cái gì, đừng khóc, đừng khóc, để người ta nhìn thấy còn tưởng tôi bắt nạt cậu."
Nơi này là quán cà phê, âm nhạc nhẹ nhàng và rất yên tĩnh, kết quả Đào Kỳ đã khóc, rất nhiều người đều nhìn bọn họ, không biết chuyện gì xảy ra.
Triệu Giản thân hình cao lớn, khí chất hung ác, cảm thấy cô phục vụ nhỏ nhìn mình có vẻ không đúng, hắn đoán nếu Đào Kỳ còn khóc nữa, cô gái nhất định sẽ gọi báo cảnh sát hắn lừa đảo buôn người.
Triệu Giản lại vội vàng nói: "Đừng khóc, đừng khóc."
Đào Kỳ ủy khuất nói: "Tôi... Tôi không dừng được ... huhu ..."
Triệu Giản vừa cảm thấy bất đắc dĩ, chợt nhìn thấy một bóng người đứng ngay bên cạnh bàn, ngẩng đầu nhìn lên liền ngẩn cả người, vậy mà là Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình không biết sao lại chạy tới đây, thấy Triệu Giản liền trách cứ: "Triệu Giản, anh sao lại đem em trai làm khóc rồi?"
Triệu Giản càng bất đắc dĩ, cái này hắn thật sự không biết, oan uổng quá đi aaaaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.