Chương 5
Phượng Tê Đường Tiền
24/03/2022
Sau hôm lại mặt, cuộc sống của Diệp Thê có thể xem là hoàn toàn yên ổn, ngày nào cũng rảnh rỗi nhàn tản.
Sáng dậy, thức ăn và nước ầm đều đã được để sẵn trong chĩnh đồng, chỉ cần đi lấy để dùng.
Đến trưa thì nhiều việc hơn chút, dùng bữa tại phủ hoặc tới thăm lão phu nhân.
Tối thì ở trong phòng thêu hoa hoặc đọc sách, khi nào mệt thì ngủ.
Ngày nào cũng vậy, đúng là không còn gì bằng.
Tin thắng trận liên tiếp báo về, làm cả Thẩm phủ ai nấy đều hân hoan vui mừng, chỉ còn chờ ngày Thẩm Tương Uyên khải hoàn trở về.
Bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của mọi người, Diệp Thê cũng ngóng trông vô cùng.
Ngày lại mặt hôm ấy, những lời của A Tả đã gieo trong lòng nàng một hạt giống tò mò, Diệp Thê bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc, không biết phu quân mình là người như thế nào.
Đương kim hoàng đế có thể giành thắng lợi trong trận chiến đoạt đích đẫm máu, danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vua, là do bên mình có một lá chắn vững và một thanh đao bén.
Lá chắn là Trấn Quốc tướng quân, tục truyền, dụng binh như thần, tuyệt kỹ thủ thành, không ai có thể cản phá.
Con thanh đao kia, tất nhiên là chỉ Thẩm Tương Uyên, kiêu dũng thiện chiến, trăm trận trăm thắng.
"Lợi hại đến vậy cơ à?"
Tại một góc viện, Diệp Thê đang nghe thấy ông lão chột vừa quét sân vừa ba hoa kể chuyện xưa, trong đó có nhắc tới Thẩm Tương Uyên.
"Đúng thế, đó là lần đầu tiên thiếu tướng quân ra chiến trường, lão tướng quân còn lo ngài ấy nhát ấy chứ." Ông lão chìm dần vào hồi ức, nét sương gió trên gương mặt già nua đột nhiên như bừng lên sức sống, ông lão sờ lên tấm vải đang che đi nhãn cầu trống rỗng của mình: "Nhưng ngược lại, ngài hăng hái hơn bất kỳ quân tiên phong nào, dũng mãnh hơn tất cả địch binh, quật cường mở đường máu giữa vòng vây của kẻ thù."
"Gan dạ thật đấy." Diệp Thê tán thưởng không tiếc lời.
"Thiếu tướng quân quả là lớn gan thật, còn dám cãi lời lão tướng quân, mang một tiểu đội chưa tới 10 người đột kích bất ngờ kho lương quân địch, đột sạch không còn một mống." Nói đến đây ông lão cười to, "Đương nhiên, quân côn sau đó là không thể tránh, đến mức mông nở hoa luôn ấy chứ."
Dưới những câu từ sinh động của ông, một Thẩm Tương Uyên chân thực như đang hiện ra trước mắt Diệp Thê, thiếu niên phóng khoáng khinh cuồng, chàng sinh ra đã dành cho chiến trường, khi thì như hùng ưng chao liệng khắp thinh không, lúc lại hệt như con sói đầu đàn tập kích chớp nhoáng, và cũng là mãnh hổ khiến cả chốn rừng xanh khiếp sợ.
Hoàn toàn trái ngược so với mình, Diệp Thê thầm nói, nhưng chính nàng không hề phát hiện ra, sự cảm phục đã nảy sinh từ lúc nào, một lòng hướng về người đó.
Từng ngày trôi qua, Diệp Thê càng thêm nhiều người trong phủ và cũng cẩn thận nhớ kỹ, bởi học không đơn giản chỉ là tôi tớ, có không ít người cao tuổi đều là binh lính bước ra từ chiến trường, do không còn chỗ nương thân nên được cha con Thẩm gia mang về phủ, coi như để họ an dưỡng tuổi già.
Mấy người trẻ hơn, lai lịch cũng khá phức tạp, nhưng phần nhiều đều có hoàn cảnh đáng thương. Tỷ như A Tả và A Hữu từng là trẻ em bị vứt bỏ, chỉ sàng sàng tuổi Tương Uyên, vừa sang 18.
Nghe nói hai người họ cũng từng theo Thẩm Tương Uyên ra chiến trường, nhưng khi Diệp Thê tò mò hỏi thử, A Tả thì ấp a ấp úng, A Hữu lại dứt khoát phủ nhận, còn làm vẻ vô tội chớp chớp mắt, nói phu nhân đánh giá bọn họ cao quá rồi.
Hai tên trẻ con này, Diệp Thê lẩm bẩm một tiếng rồi cũng từ bỏ, nàng còn chuyện quan trọng hơn phải chuẩn bị...
Phúc bá nói nội trong hôm nay đại quân sẽ vào thành, có lẽ tướng quân phải tiến cung diện thánh trước rồi mới hồi phủ.
Diệp Thê xem thời gian, chắc cũng chẳng còn bao lâu nữa, làm sao bây giờ, câu đầu tiên khi gặp Thẩm Tương Uyên nàng nên nói gì – Diệp Thê còn đang cắn môi nôn nóng suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, trong lòng bỗng dưng thấy bất an.
Có trăm triệu lần nàng cũng không thể ngờ rằng, Thẩm Tương Uyên được người ta khiêng về.
Lúc này, Thẩm Tương Uyên bách chiến bách thắng trong lời ông lão, sắc mặt xám xanh nằm bất tỉnh trên cáng, được người làm đưa vào trong nhà.
"Cẩm thận không đụng trúng đấy!" Một người đàn ông râu quai nón hét lớn: "Hai tiểu tử Tả Hữu đâu rồi!"
Hắn còn chưa gào xong đã thấy Diệp Thê đang đứng đón sẵn trước sảnh chính, giọng càng sang sảng: "Cả ngươi nữa, mau tới đây."
Diệp Thê bị điểm danh, chẳng màng gì nữa, hoang mang rảo bước lại gần.
"Đi lấy khăn lau mặt cho tướng quân đi." Râu quai nón sai.
Nhìn dáng vẻ xốc xếch tiểu tùy của chàng, trong lòng Diệp Thê cả kinh. Trên mặt chàng dính đầy bụi đất, nàng vội lấy khăn tay ra, cẩn thận tỉ mỉ lau cho chàng.
Lão Trương sẵng giọng, phiền chết lão tử. Thẩm Tương Uyên vốn đang bị thương nặng, đầu óc nặng trịch, chẳng còn sức mà mắng người nữa. Giờ có là lão Thiên vương hạ phàm cũng đừng hòng chàng hé miệng lấy một chữ.
Những cái chạm thật dịu dàng trên da mặt làm chàng có phần hoảng hốt, từ khi còn nhỏ, mỗi lần phạm lỗi gì, mẫu thân cũng sẽ lau mặt cho chàng như vậy, rồi mắng yêu gọi chàng nghịch ngợm như mèo con.
Thẩm Tương Uyên nỗ lực ép mình tỉnh táo lại, trong cơn mê mang, chàng như lờ mờ thấy được bóng hình của người con gái trước mặt, dáng người nàng nhỏ sinh, đứng gần tên Trương Đồ to xác như gấu lại càng giống hệt thỏ con, sao đôi mắt nàng lại lấp lánh ánh nước thế kia, khóc ư?
Đây chắc là nương tử mới cưới của chàng nhỉ, lúc mình đi đã nói gì?
Đàn ông không thể nuốt lời, đó là sự giáo dục từ nhỏ Thẩm Tương Uyên đã tiếp nhận, thế nên lúc này, trong trạng thái gần như hôn mê, chàng vẫn gắng gượng thốt từng lời: "Ta về..."
Diệp Thê thấy lồng ngực Thẩm Tương Uyên phập phồng, cánh môi run rẩy thì dứt khoát ghé lại gần, muốn nghe xem chàng đang nói gì.
Không ngờ, chàng lại phun ra một búng máu, thấm ướt váy nàng, Thẩm Tương Uyên ho khan dữ dội.
"Mau mau mau, đỡ xuống!" Đại phu đi theo sau hoảng hốt nói.
Trương Đồ đang định làm thì đã thấy cô nương vừa bị hắn gọi tới nhanh chân hơn, cẩn thận đỡ lấy Thẩm Tương Uyên để đại phu thi châm cầm máu.
Múi tanh của máu xộc thẳng vào mũi, quấn chặt lấy Diệp Thê khiến nàng bất giác nhớ lại cảnh cha mẹ chết thảm. Nàng sợ máu vô cùng, nhưng mong muốn Thẩm Tương Uyên bình an có lẽ đã vượt qua cả sự sợ hãi, nàng cố gắng ổn định hô hấp, chờ lời tiếp theo của đại phu.
"Không sao, không sao, thế được rồi, ban nãy là máu bầm trong cổ, nhổ ra được là tốt." Đại phu thu châm, trấn an mọi người.
Hai vai Diệp Thê trùng xuống nhẹ nhõm, khăn tay đã bẩn, nàng lại dùng tay áo lau đi chút máu còn dính lại bên khóe môi chàng. Vừa thổ huyết xong, chàng đã hôn mê hoàn toàn.
"Cảm ơn cô nương." Trương Đồ dần an tâm, thuận miệng nói cảm tạ, rồi lại quay ra sai sử A Tả A Hữu, "Bảo lão Thất tìm thêm một nha hoàn hầu hạ, tiểu tử kia còn chối bay chối biến, phản đối ghê lắm cơ mà. À đúng rồi, dâu mới đâu, không ra à, chẳng có thể thống phép tắc gì cả!"
"Ta là..." Diệp Thê rụt rè lên tiếng.
"Đệ muội?!"
Vốn tưởng rằng mình đã quen với tiếng hô to gọi nhỏ trong phủ, nhưng nghe tiếng hắn vẫn làm Diệp Thê giật cả mình, nghiêng ngả mấy cái rồi mới đáp: "Vâng."
Sáng dậy, thức ăn và nước ầm đều đã được để sẵn trong chĩnh đồng, chỉ cần đi lấy để dùng.
Đến trưa thì nhiều việc hơn chút, dùng bữa tại phủ hoặc tới thăm lão phu nhân.
Tối thì ở trong phòng thêu hoa hoặc đọc sách, khi nào mệt thì ngủ.
Ngày nào cũng vậy, đúng là không còn gì bằng.
Tin thắng trận liên tiếp báo về, làm cả Thẩm phủ ai nấy đều hân hoan vui mừng, chỉ còn chờ ngày Thẩm Tương Uyên khải hoàn trở về.
Bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của mọi người, Diệp Thê cũng ngóng trông vô cùng.
Ngày lại mặt hôm ấy, những lời của A Tả đã gieo trong lòng nàng một hạt giống tò mò, Diệp Thê bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc, không biết phu quân mình là người như thế nào.
Đương kim hoàng đế có thể giành thắng lợi trong trận chiến đoạt đích đẫm máu, danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vua, là do bên mình có một lá chắn vững và một thanh đao bén.
Lá chắn là Trấn Quốc tướng quân, tục truyền, dụng binh như thần, tuyệt kỹ thủ thành, không ai có thể cản phá.
Con thanh đao kia, tất nhiên là chỉ Thẩm Tương Uyên, kiêu dũng thiện chiến, trăm trận trăm thắng.
"Lợi hại đến vậy cơ à?"
Tại một góc viện, Diệp Thê đang nghe thấy ông lão chột vừa quét sân vừa ba hoa kể chuyện xưa, trong đó có nhắc tới Thẩm Tương Uyên.
"Đúng thế, đó là lần đầu tiên thiếu tướng quân ra chiến trường, lão tướng quân còn lo ngài ấy nhát ấy chứ." Ông lão chìm dần vào hồi ức, nét sương gió trên gương mặt già nua đột nhiên như bừng lên sức sống, ông lão sờ lên tấm vải đang che đi nhãn cầu trống rỗng của mình: "Nhưng ngược lại, ngài hăng hái hơn bất kỳ quân tiên phong nào, dũng mãnh hơn tất cả địch binh, quật cường mở đường máu giữa vòng vây của kẻ thù."
"Gan dạ thật đấy." Diệp Thê tán thưởng không tiếc lời.
"Thiếu tướng quân quả là lớn gan thật, còn dám cãi lời lão tướng quân, mang một tiểu đội chưa tới 10 người đột kích bất ngờ kho lương quân địch, đột sạch không còn một mống." Nói đến đây ông lão cười to, "Đương nhiên, quân côn sau đó là không thể tránh, đến mức mông nở hoa luôn ấy chứ."
Dưới những câu từ sinh động của ông, một Thẩm Tương Uyên chân thực như đang hiện ra trước mắt Diệp Thê, thiếu niên phóng khoáng khinh cuồng, chàng sinh ra đã dành cho chiến trường, khi thì như hùng ưng chao liệng khắp thinh không, lúc lại hệt như con sói đầu đàn tập kích chớp nhoáng, và cũng là mãnh hổ khiến cả chốn rừng xanh khiếp sợ.
Hoàn toàn trái ngược so với mình, Diệp Thê thầm nói, nhưng chính nàng không hề phát hiện ra, sự cảm phục đã nảy sinh từ lúc nào, một lòng hướng về người đó.
Từng ngày trôi qua, Diệp Thê càng thêm nhiều người trong phủ và cũng cẩn thận nhớ kỹ, bởi học không đơn giản chỉ là tôi tớ, có không ít người cao tuổi đều là binh lính bước ra từ chiến trường, do không còn chỗ nương thân nên được cha con Thẩm gia mang về phủ, coi như để họ an dưỡng tuổi già.
Mấy người trẻ hơn, lai lịch cũng khá phức tạp, nhưng phần nhiều đều có hoàn cảnh đáng thương. Tỷ như A Tả và A Hữu từng là trẻ em bị vứt bỏ, chỉ sàng sàng tuổi Tương Uyên, vừa sang 18.
Nghe nói hai người họ cũng từng theo Thẩm Tương Uyên ra chiến trường, nhưng khi Diệp Thê tò mò hỏi thử, A Tả thì ấp a ấp úng, A Hữu lại dứt khoát phủ nhận, còn làm vẻ vô tội chớp chớp mắt, nói phu nhân đánh giá bọn họ cao quá rồi.
Hai tên trẻ con này, Diệp Thê lẩm bẩm một tiếng rồi cũng từ bỏ, nàng còn chuyện quan trọng hơn phải chuẩn bị...
Phúc bá nói nội trong hôm nay đại quân sẽ vào thành, có lẽ tướng quân phải tiến cung diện thánh trước rồi mới hồi phủ.
Diệp Thê xem thời gian, chắc cũng chẳng còn bao lâu nữa, làm sao bây giờ, câu đầu tiên khi gặp Thẩm Tương Uyên nàng nên nói gì – Diệp Thê còn đang cắn môi nôn nóng suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, trong lòng bỗng dưng thấy bất an.
Có trăm triệu lần nàng cũng không thể ngờ rằng, Thẩm Tương Uyên được người ta khiêng về.
Lúc này, Thẩm Tương Uyên bách chiến bách thắng trong lời ông lão, sắc mặt xám xanh nằm bất tỉnh trên cáng, được người làm đưa vào trong nhà.
"Cẩm thận không đụng trúng đấy!" Một người đàn ông râu quai nón hét lớn: "Hai tiểu tử Tả Hữu đâu rồi!"
Hắn còn chưa gào xong đã thấy Diệp Thê đang đứng đón sẵn trước sảnh chính, giọng càng sang sảng: "Cả ngươi nữa, mau tới đây."
Diệp Thê bị điểm danh, chẳng màng gì nữa, hoang mang rảo bước lại gần.
"Đi lấy khăn lau mặt cho tướng quân đi." Râu quai nón sai.
Nhìn dáng vẻ xốc xếch tiểu tùy của chàng, trong lòng Diệp Thê cả kinh. Trên mặt chàng dính đầy bụi đất, nàng vội lấy khăn tay ra, cẩn thận tỉ mỉ lau cho chàng.
Lão Trương sẵng giọng, phiền chết lão tử. Thẩm Tương Uyên vốn đang bị thương nặng, đầu óc nặng trịch, chẳng còn sức mà mắng người nữa. Giờ có là lão Thiên vương hạ phàm cũng đừng hòng chàng hé miệng lấy một chữ.
Những cái chạm thật dịu dàng trên da mặt làm chàng có phần hoảng hốt, từ khi còn nhỏ, mỗi lần phạm lỗi gì, mẫu thân cũng sẽ lau mặt cho chàng như vậy, rồi mắng yêu gọi chàng nghịch ngợm như mèo con.
Thẩm Tương Uyên nỗ lực ép mình tỉnh táo lại, trong cơn mê mang, chàng như lờ mờ thấy được bóng hình của người con gái trước mặt, dáng người nàng nhỏ sinh, đứng gần tên Trương Đồ to xác như gấu lại càng giống hệt thỏ con, sao đôi mắt nàng lại lấp lánh ánh nước thế kia, khóc ư?
Đây chắc là nương tử mới cưới của chàng nhỉ, lúc mình đi đã nói gì?
Đàn ông không thể nuốt lời, đó là sự giáo dục từ nhỏ Thẩm Tương Uyên đã tiếp nhận, thế nên lúc này, trong trạng thái gần như hôn mê, chàng vẫn gắng gượng thốt từng lời: "Ta về..."
Diệp Thê thấy lồng ngực Thẩm Tương Uyên phập phồng, cánh môi run rẩy thì dứt khoát ghé lại gần, muốn nghe xem chàng đang nói gì.
Không ngờ, chàng lại phun ra một búng máu, thấm ướt váy nàng, Thẩm Tương Uyên ho khan dữ dội.
"Mau mau mau, đỡ xuống!" Đại phu đi theo sau hoảng hốt nói.
Trương Đồ đang định làm thì đã thấy cô nương vừa bị hắn gọi tới nhanh chân hơn, cẩn thận đỡ lấy Thẩm Tương Uyên để đại phu thi châm cầm máu.
Múi tanh của máu xộc thẳng vào mũi, quấn chặt lấy Diệp Thê khiến nàng bất giác nhớ lại cảnh cha mẹ chết thảm. Nàng sợ máu vô cùng, nhưng mong muốn Thẩm Tương Uyên bình an có lẽ đã vượt qua cả sự sợ hãi, nàng cố gắng ổn định hô hấp, chờ lời tiếp theo của đại phu.
"Không sao, không sao, thế được rồi, ban nãy là máu bầm trong cổ, nhổ ra được là tốt." Đại phu thu châm, trấn an mọi người.
Hai vai Diệp Thê trùng xuống nhẹ nhõm, khăn tay đã bẩn, nàng lại dùng tay áo lau đi chút máu còn dính lại bên khóe môi chàng. Vừa thổ huyết xong, chàng đã hôn mê hoàn toàn.
"Cảm ơn cô nương." Trương Đồ dần an tâm, thuận miệng nói cảm tạ, rồi lại quay ra sai sử A Tả A Hữu, "Bảo lão Thất tìm thêm một nha hoàn hầu hạ, tiểu tử kia còn chối bay chối biến, phản đối ghê lắm cơ mà. À đúng rồi, dâu mới đâu, không ra à, chẳng có thể thống phép tắc gì cả!"
"Ta là..." Diệp Thê rụt rè lên tiếng.
"Đệ muội?!"
Vốn tưởng rằng mình đã quen với tiếng hô to gọi nhỏ trong phủ, nhưng nghe tiếng hắn vẫn làm Diệp Thê giật cả mình, nghiêng ngả mấy cái rồi mới đáp: "Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.