Gả Cho Thẩm Tương Uyên

Chương 7

Phượng Tê Đường Tiền

24/03/2022

Lúc đệ tử của lão đại phu tới, Diệp Thê vừa tắm gội xong, sau khi thay quần áo sạch sẽ, nàng đi ra khỏi bình phong.

Lơ đãng nhìn nam nhân đang nằm trên giường, vừa tắm xong nên còn chút ngại ngùng, tuy hai người là vợ chồng nhưng... Kiểu sống chung phòng này, vẫn thấy chưa quen.

Diệp Thê áp tay lên mặt, che đi hai má đỏ hồng, nhìn lại trong gương mấy lần, đến khi xác nhận người khác nhìn vào sẽ không phát hiện ra chỗ khác thường, nàng mới bước ra sảnh trước.

Phúc bá đã an bài cho mấy vị thầy thuốc xong, ông đưa hộp thuốc mỡ trong tay cho Diệp Thê: "Thiếu phu nhân, đại phu nói loại thuốc này rất tốt cho vết thương, ngày nào cũng cần dùng."

"Được." Diệp Thê nhận lấy, nhớ tới chàng rồi nói tiếp: "Phúc bá chuẩn bị nước ấm giúp ta với, ta... lau người cho chàng."

Thời tiết khô nóng, Thẩm Tương Uyên đang hôn mê mà người cứ dớp dính như thế chắc hẳn rất khó chịu.

Phúc bá theo lời nàng, vội đi phân phó.

Người hầu trong nhà tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã mang nước tới. Diệp Thê đỡ thau nước ngồi xuống cạnh chàng rồi phân phó cho bọn họ lui ra ngoài.

Hơi nước bốc lên mờ mịt làm bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội vô cùng. Trong nước còn bỏ thêm cả thảo dược, tản ra mùi hương dễ chịu.

Không biết có phải do nhiệt độ của hơi nước hay không mà rạng đỏ trên mặt Diệp Thê khó lắm mới tan đi giờ lại lũ lượt kéo về. Tay nàng đặt trên nút dây áo Thẩm Tương Uyên run nhè nhẹ.

Cách một lớp áo, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực đang tỏa ra từ thân hình rắn chắc của chàng. Nhiệt độ cơ thể nàng vốn đã thấp hơn người khác, giờ phút này, vì một số tâm tư khó nói của nữ tử, chỉ cảm thấy như mình đang rờ lên cục than.



Hai mắt Thẩm Tương Uyên vẫn nhắm nghiền, chàng khẽ hừ một tiếng làm Diệp Thê cả kinh thu tay lại. Nàng trộm nhìn thử, may quá, chàng vẫn chưa tỉnh.

Nàng hít sâu một hơi, thầm nghĩ không nên rầy rà nữa, nước mà lạnh thì lại phải làm phiền Phúc bá.

Diệp Thê cắn môi, cởi nút áo của chàng, để lồng ngực tinh tráng lộ ra.

Lúc mặc quần áo thì còn không rõ, nhưng lúc này, từng múi cơ trần trụi hiển lộ trước mắt, nàng chú ý thấy một vết sẹo đã cũ cắt chéo lồng ngực Thẩm Tương Uyên, ngoài ra còn nhiều vết sẹo mới kết thành những đường đỏ đậm ngang dọc, có những cái không biết đã từ bao giờ, chỉ để lại một vệt sẫm mờ mờ trên da thịt.

Sẹo lớn sẹo bé chằng chịt như con rết làm Diệp Thê quên hết những suy nghĩ linh tinh ban nãy, nàng vắt khô khăn, cẩn thận lau người giúp chàng.

Đầu tiên là cổ, ngón tay Diệp Thê chạm phải mạch đập đều đặn, thầm cảm thấy may mắn, nhưng vẫn không khỏi trách cứ.

Bản thân nàng nhiều tuổi hơn chàng, nên bất giác nảy sinh tâm tư của trưởng bối. Thẩm Tương Uyên mới bao nhiêu tuổi chứ, đánh trận gì mà không tiếc mạng thế, tổ mẫu mà biết chỉ sợ sẽ khóc đỏ cả mắt. May mà Phúc bá và Trương Đồ tìm mọi cách giấu diếm.

Diệp Thê thở dài một tiếng, giặt lại khăn vải rồi áp lên ngực chàng. Nàng cố gắng tránh né các vết thương, chỉ dùng ngón tay chấm lên những nơi lành lặn, dịu dàng vô cùng.

Tiểu phu quân nhà nàng là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, đáy lòng đột nhiên trào dâng cảm giác tự hào.

"Ừm..." Thẩm Tương Uyên bỗng dưng hừ một tiếng.



Diệp Thê tưởng là mình chạm phải vết thương làm đau chàng, ngay lập tức dừng động tác. Cúi đầu nhìn vị trí hiện tại của khăn, thế mà lại là... đầu ngực của Thẩm Tương Uyên.

Ối, lòng Diệp Thê giật thót, nàng xấu hổ đưa tay sang chỗ khác không dám đụng nữa, nhưng đôi mắt lại không nhịn được mà liếc trộm vài lần.

Thì ra đầu ngực của đàn ông trông như vậy à, màu sẫm hơn của mình một chút, cũng nhỏ hơn...

Khoan đã, mình đang nghĩ lung tung gì thế?

Diệp Thê hoảng hốt hoàn hồn, nàng lắc lắc đầu, cố gắng dẹp hết mấy ý tưởng lung tung vừa rồi đi.

Lau xong ngực cho chàng, trán Diệp Thê lấm tấm mồ hôi, nàng nghiêng người giặt khăn, cũng không dám nhìn mặt Thẩm Tương Uyên nữa, cứ cảm thấy mình giống hệt một tên háo sắc, vừa khinh nhờn chàng vậy.

Diệp Thê hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải bình tĩnh hơn. Đến khi lấy lại hô hấp bình thường, nàng lại chuẩn bị tiếp tục công việc.

Chỉ tiếc, trong nháy mắt, hai má nóng ran như phải bỏng.

Phần lông đen nhánh lan rộng dưới cơ bụng, không quá thưa cũng không quá dày, men dọc theo hai bên đi thẳng vào trong quần, làm phần thô dã của nam nhân càng thêm rõ ràng.

Cổ họng Diệp Thê khô khốc, nàng nuốt nước bọt, trong lòng dồn dập nhịp trống xin hàng.

Hay là cứ gọi A Tả A Hữu tới đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Thẩm Tương Uyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook