Gả Cho Thanh Mai Trúc Mã Vô Tình
Chương 17: Nếu Không Chúng Ta Cứ Gặp Nhau Ở Tòa Đi
Nguyện Him
17/10/2021
Edit by Triệu Viu
"A…" Trong căn phòng yên tĩnh, Khúc Yên nhìn màn hình điện thoại di động đã tối đen như mực, chợt nhếch môi cười tự giễu.
Khúc Thủ Toàn luôn bạc tình bạc nghĩa với cô, ông ta làm như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ngoài ra, Khúc Ngưng vẫn luôn muốn gia tăng quyền lên tiếng của mình ở trong công ty, nếu công lao dành được hợp đồng cải tạo Nhất Phẩm Tiên được tính cho cô ta, cô ta sẽ càng thuyết phục được lòng người hơn.
Vì vậy, hòn đá kê chân là cô đây tự nhiên sẽ bị đá văng đi.
Cô siết chặc tay thành quả đấm, móng tay ghim vào trong lòng bàn tay, dường như chỉ có nỗi đau mới làm cho cô có cảm giác chân thực.
"Quên đi, mày không có tư cách để buồn, cũng không có ai quan tâm đến nỗi buồn của mày đâu." Cô lẩm bẩm nói, vừa nói lại vừa cứng ngắc mặc quần áo vào giống như con rối gỗ.
Dù con đường trước mắt có gian nan đến đâu đi nữa, cô cũng vẫn phải sống tiếp.
Ra khỏi phòng, Khúc Yên suy nghĩ rồi quyết định đi tới Khúc thị, thu dọn đồ của mình trước.
Thứ quan trọng nhất trong đó, là chiếc máy vi tính xách tay mà bà ngoại tặng cho cô thời đại học.
Tòa nhà Khúc thị.
Bầu không khí trong văn phòng lúc này hơi náo nhiệt.
"Này, mọi người nghe chưa đấy? Hôm qua, công chúa đã dành được dự án cải tạo lại Nhất Phẩm Tiên, tối hôm nay muốn mời toàn bộ nhân viên trong công ty đi ăn đấy!"
Ở Khúc thị, Khúc Ngưng được gọi là công chúa; còn Khúc Yên chỉ là quản lý Khúc.
"Wow, công chúa hào phóng thế! Vừa ra tay đã dành được dự án Nhất Phẩm Tiên, hai ngày nay quản lý Khúc đều không tới công ty, không biết có phải là do cô ta khó chịu hay không?"
"Không chừng vậy đấy, nhưng cô ta chỉ là con do vợ bé sinh ra, sao có thể so với công chúa được..."
Lúc này, Khúc Yên không thay đổi sắc mặt bước vào văn phòng ồn ào.
Trong phòng làm việc lập tức rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến mức chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động, đặc biệt là nữ đồng nghiệp vừa nói Khúc Yên là " Con do vợ bé sinh ra".
Lúc nói xấu sau lưng người khác thì nói rất hăng, nhưng tới khi đứng trước mặt cô, lại không dám nói câu nào.
Tuy nhiên, lúc thấy Khúc Yên trầm mặc bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, bầu không khí tĩnh lặng trong phòng làm việc lại bị phá vỡ lần nữa.
"Quản lý Khúc đang làm gì vậy?" Lúc này, nữ nhân viên tiểu Đào có quan hệ khá tốt với Khúc Yên ở văn phòng đi tới.
Khúc Yên vẫn bình tĩnh, vừa thu dọn đồ của mình vừa đáp lại: “Tôi nghỉ việc, mọi người tiếp tục cố gắng nhé."
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều thay đổi sắc mặt.
Tuy thân phận của Khúc Yên ở Khúc thị thật sự rất lúng túng, nhưng dù sao cô cũng là nhân viên xuất sắc trong ngành, cô rời đi thế này, cấp dưới của cô đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
"Tại sao có thể như vậy được?" Tiểu Đào khó hiểu mở to mắt nhìn Khúc Yên.
"Không thế nào cả, thay đổi công việc là chuyện bình thường, mọi người tiếp tục cố gắng nhé, thiếu ai thì trái đất vẫn sẽ xoay như thường…" Khúc Yên cố gắng giải thích theo cách bình thường nhất có thể: “Cô tiếp tục quay trở lại làm việc đi, có camera giám sát trong phòng."
Nói xong, cô tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, không để ý tới tiểu Đào nữa.
Sau khi xếp đồ đạc của mình vào trong chiếc hộp giấy nhỏ, cô để hộp giấy vào trong góc phòng làm việc. Lúc này, Khúc Yên mới đi đến bộ phận nhân sự, bắt đầu giải quyết thủ tục nghỉ việc của mình.
"Tôi muốn làm thủ tục nghỉ việc." Cô bình tĩnh nói.
Lisa của bộ phận nhân sự đã biết trước chuyện Khúc Yên bị sa thải, vì vậy cô ta lấy phần tài liệu đã sớm chuẩn bị sẵn, đưa tới cho Khúc Yên.
Cô ta nói bằng giọng điệu công việc: “Sau khi ký vào tờ đơn sa thải này, cô bàn giao lại thẻ ra vào, chứng nhận chức vụ được rồi."
Cô ta không ngờ, Khúc Yên nghiêm túc đọc tờ đơn nghỉ việc kia.
Một lát sau, cô xem xong tất cả nội dung trong tờ đơn, đặt tài liệu qua một bên.
"Đầu tiên, tờ đơn sa thải này không hợp pháp, dựa theo luật lao động, người sử dụng lao động chủ động sa thải người lao động là cần phải bồi thường kinh tế cho người lao động;
Thứ hai, lý do các cô sa thải tôi là vì tôi ảnh hưởng đến danh dự của công ty, nhưng mặc váy hàng giả là hành vi cá nhân của tôi, cũng không ảnh hưởng đến danh dự của công ty ở trên thương trường,
Từ tình hình hiện tại, lợi ích thực tế của công ty chưa chịu bất cứ tổn hại gì, vì vậy đơn khiếu nại này không tồn tại. Các cô đang hủy hợp đồng lao động bất hợp pháp, dựa theo luật lao động, các cô cần phải bồi thường gấp đôi tiền cho tôi;
Cuối cùng, công ty vẫn luôn nợ tôi tiền tăng ca, chi phí đi lại, bộ phận nhân sự có lưu giữ hồ sơ công việc của tôi, bản thân tôi cũng ghi chép lại.
Vì vậy, tôi nghĩ mình nên nhận được phần tiền bồi thường này, nếu không chúng ta cứ gặp nhau ở tòa đi."
Khúc Yên cứng rắn nói.
"A…" Trong căn phòng yên tĩnh, Khúc Yên nhìn màn hình điện thoại di động đã tối đen như mực, chợt nhếch môi cười tự giễu.
Khúc Thủ Toàn luôn bạc tình bạc nghĩa với cô, ông ta làm như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ngoài ra, Khúc Ngưng vẫn luôn muốn gia tăng quyền lên tiếng của mình ở trong công ty, nếu công lao dành được hợp đồng cải tạo Nhất Phẩm Tiên được tính cho cô ta, cô ta sẽ càng thuyết phục được lòng người hơn.
Vì vậy, hòn đá kê chân là cô đây tự nhiên sẽ bị đá văng đi.
Cô siết chặc tay thành quả đấm, móng tay ghim vào trong lòng bàn tay, dường như chỉ có nỗi đau mới làm cho cô có cảm giác chân thực.
"Quên đi, mày không có tư cách để buồn, cũng không có ai quan tâm đến nỗi buồn của mày đâu." Cô lẩm bẩm nói, vừa nói lại vừa cứng ngắc mặc quần áo vào giống như con rối gỗ.
Dù con đường trước mắt có gian nan đến đâu đi nữa, cô cũng vẫn phải sống tiếp.
Ra khỏi phòng, Khúc Yên suy nghĩ rồi quyết định đi tới Khúc thị, thu dọn đồ của mình trước.
Thứ quan trọng nhất trong đó, là chiếc máy vi tính xách tay mà bà ngoại tặng cho cô thời đại học.
Tòa nhà Khúc thị.
Bầu không khí trong văn phòng lúc này hơi náo nhiệt.
"Này, mọi người nghe chưa đấy? Hôm qua, công chúa đã dành được dự án cải tạo lại Nhất Phẩm Tiên, tối hôm nay muốn mời toàn bộ nhân viên trong công ty đi ăn đấy!"
Ở Khúc thị, Khúc Ngưng được gọi là công chúa; còn Khúc Yên chỉ là quản lý Khúc.
"Wow, công chúa hào phóng thế! Vừa ra tay đã dành được dự án Nhất Phẩm Tiên, hai ngày nay quản lý Khúc đều không tới công ty, không biết có phải là do cô ta khó chịu hay không?"
"Không chừng vậy đấy, nhưng cô ta chỉ là con do vợ bé sinh ra, sao có thể so với công chúa được..."
Lúc này, Khúc Yên không thay đổi sắc mặt bước vào văn phòng ồn ào.
Trong phòng làm việc lập tức rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến mức chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động, đặc biệt là nữ đồng nghiệp vừa nói Khúc Yên là " Con do vợ bé sinh ra".
Lúc nói xấu sau lưng người khác thì nói rất hăng, nhưng tới khi đứng trước mặt cô, lại không dám nói câu nào.
Tuy nhiên, lúc thấy Khúc Yên trầm mặc bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, bầu không khí tĩnh lặng trong phòng làm việc lại bị phá vỡ lần nữa.
"Quản lý Khúc đang làm gì vậy?" Lúc này, nữ nhân viên tiểu Đào có quan hệ khá tốt với Khúc Yên ở văn phòng đi tới.
Khúc Yên vẫn bình tĩnh, vừa thu dọn đồ của mình vừa đáp lại: “Tôi nghỉ việc, mọi người tiếp tục cố gắng nhé."
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều thay đổi sắc mặt.
Tuy thân phận của Khúc Yên ở Khúc thị thật sự rất lúng túng, nhưng dù sao cô cũng là nhân viên xuất sắc trong ngành, cô rời đi thế này, cấp dưới của cô đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
"Tại sao có thể như vậy được?" Tiểu Đào khó hiểu mở to mắt nhìn Khúc Yên.
"Không thế nào cả, thay đổi công việc là chuyện bình thường, mọi người tiếp tục cố gắng nhé, thiếu ai thì trái đất vẫn sẽ xoay như thường…" Khúc Yên cố gắng giải thích theo cách bình thường nhất có thể: “Cô tiếp tục quay trở lại làm việc đi, có camera giám sát trong phòng."
Nói xong, cô tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, không để ý tới tiểu Đào nữa.
Sau khi xếp đồ đạc của mình vào trong chiếc hộp giấy nhỏ, cô để hộp giấy vào trong góc phòng làm việc. Lúc này, Khúc Yên mới đi đến bộ phận nhân sự, bắt đầu giải quyết thủ tục nghỉ việc của mình.
"Tôi muốn làm thủ tục nghỉ việc." Cô bình tĩnh nói.
Lisa của bộ phận nhân sự đã biết trước chuyện Khúc Yên bị sa thải, vì vậy cô ta lấy phần tài liệu đã sớm chuẩn bị sẵn, đưa tới cho Khúc Yên.
Cô ta nói bằng giọng điệu công việc: “Sau khi ký vào tờ đơn sa thải này, cô bàn giao lại thẻ ra vào, chứng nhận chức vụ được rồi."
Cô ta không ngờ, Khúc Yên nghiêm túc đọc tờ đơn nghỉ việc kia.
Một lát sau, cô xem xong tất cả nội dung trong tờ đơn, đặt tài liệu qua một bên.
"Đầu tiên, tờ đơn sa thải này không hợp pháp, dựa theo luật lao động, người sử dụng lao động chủ động sa thải người lao động là cần phải bồi thường kinh tế cho người lao động;
Thứ hai, lý do các cô sa thải tôi là vì tôi ảnh hưởng đến danh dự của công ty, nhưng mặc váy hàng giả là hành vi cá nhân của tôi, cũng không ảnh hưởng đến danh dự của công ty ở trên thương trường,
Từ tình hình hiện tại, lợi ích thực tế của công ty chưa chịu bất cứ tổn hại gì, vì vậy đơn khiếu nại này không tồn tại. Các cô đang hủy hợp đồng lao động bất hợp pháp, dựa theo luật lao động, các cô cần phải bồi thường gấp đôi tiền cho tôi;
Cuối cùng, công ty vẫn luôn nợ tôi tiền tăng ca, chi phí đi lại, bộ phận nhân sự có lưu giữ hồ sơ công việc của tôi, bản thân tôi cũng ghi chép lại.
Vì vậy, tôi nghĩ mình nên nhận được phần tiền bồi thường này, nếu không chúng ta cứ gặp nhau ở tòa đi."
Khúc Yên cứng rắn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.