Gả Cho Thanh Mai Trúc Mã Vô Tình
Chương 12: Người Chiến Thắng Cuối Cùng
Nguyện Him
17/10/2021
Edit by Triệu Viu
Ngay khi Đỗ Nhược nói ra những lời này, bầu không khí trên bàn tiệc rượu lập tức nóng lên.
"Đỗ tiểu thư đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn…" Nói đến đây, một trong những nhà thiết kế chính của Thắng Huy đứng lên mời rượu.
Đỗ Nhược nhìn ly rượu, khẽ mỉm cười bưng ly rượu lên cụng ly với đối phương: “Mọi người đừng đề cao tôi quá, tôi cũng mới làm việc thôi, vị trí trong gia tộc là thấp nhất."
"Nào có nào có, Đỗ tiểu thư còn trẻ đã có khí độ thế này, tương lai chắc chắn sẽ có đất dụng võ. Tôi luôn rất ngưỡng mộ những người phụ nữ xuất chúng như Đỗ tiểu thư, tôi xin mời cô ly này tỏ lòng ngưỡng mộ, mời Đỗ tiểu thư." Nói xong, một trong bảy người của Thắng Huy đứng lên mời rượu.
Đỗ Nhược mỉm cười uống gần nửa ly rượu, bình tĩnh nói: “Tửu lượng tôi không được tốt cho lắm, mọi người đừng mời tôi nữa, nếu không đến lúc hai mắt tôi tối sầm ngất đi, sẽ không có ai bàn bạc chuyện kinh doanh với mọi người đâu."
"Được được được…" Người quản lý kia vội vàng đồng ý, nhưng vẫn tự rót đầy cho mình một ly rượu.
Lần này, anh ta đi tới bên cạnh Khúc Yên, anh ta lớn tiếng nói: “Khúc Nhị tiểu thư cũng là một trong những người phụ nữ xuất chúng trong ngành, tôi luôn rất thưởng thức cô, tôi xin kính cô ly này!"
Vừa nói, đối phương vừa ngửa đầu lên uống cạn ly rượu.
Khúc Yên nhếch môi nở nụ cười đầy châm chọc, Thắng Huy đúng là muốn dùng thủ đoạn với cô, lượn quanh một vòng, cuối cùng vẫn muốn chuốc rượu cho cô.
Tuy nhiên, đến người có tửu lượng không tốt như Đỗ Nhược cũng đã uống một ly, cô vừa đến cũng đã uống ba ly, giờ quả là không tìm được lý do từ chối.
Khúc Yên cười cười, thoáng liếc thấy bóng dáng của Tạ Yên Nhiên và mấy vị phu nhân thích hóng chuyện, cô ngửa đầu lên uống cạn ly rượu.
Thật ra cô không cần nể mặt bọn họ uống cạn ly rượu, chỉ là nghĩ đến cảnh tượng Quý Trác Nhiên và Khúc Ngưng tay trong tay bên nhau, trong lòng cô lại bực bội.
“Được!" Mấy người Thắng Huy thấy cô uống cạn ly rượu, lớn tiếng khen ngợi.
"Quản lý Khúc phóng khoáng quá!"
"Quản lý Khúc đúng là thú vị!"
"Quản lý Khúc, tôi cũng kính cô một ly!"
...
Khúc Yên không biết mình đã uống bao nhiêu ly, chỉ biết là mình cứ uống liên tục, cho đến khi thế giới trước mắt cô dần bị bóng tối bao phủ.
Tiếng "Cạch…" khẽ vang lên, chiếc ly cao cổ va vào trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Về phần Khúc Yên, cô cũng nghiêng đầu, tựa vào trên vai Đỗ Nhược.
"Mấy người nhìn đi, mấy người chuốc say quản lý Khúc rồi." Đỗ Nhược cau mày nói.
Những người biết uống rượu đều sẽ tự kiểm soát lượng uống của mình, vậy nên cô ấy không ngờ, Khúc Yên uống say đến mức này.
"Ai nha, chúng tôi cũng không ngờ tửu lượng của quản lý Khúc kém đến vậy..." Có người giải thích, nhưng làm thế nào cũng không thể giấu được nụ cười trên môi.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của đám người Thắng Huy này, cô ấy mới biết tính toán của bọn họ có bao nhiêu bỉ ổi.
"Tôi đưa quản lý Khúc lên phòng nghỉ ngơi trước, tối nay tôi cũng uống nhiều rồi, chuyện hôm nay cứ vậy đi." Vừa nói, Đỗ Nhược vừa đỡ Khúc Yên dậy rời đi.
"Này... Đỗ tiểu thư..." Đám người Thắng Huy hoàn toàn không ngờ đến chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng này, bọn họ chuốc say Khúc Yên, lại bất ngờ khiến Đỗ Nhược khó chịu.
Lúc này, có trợ lý bước ra từ phía sau lưng Đỗ Nhược, ngăn đám người Thắng Huy lại, khiến bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy và Khúc Yên rời đi.
Đỗ Nhược đỡ Khúc Yên đi được mấy bước, mới nhận ra cô rất nhẹ, chỉ là Khúc Yên có vóc người khá cao, người cũng cân đối, nên thoạt nhìn cô không quá gầy.
"Thật là, nhìn thì có vẻ cơ trí, nhưng sao lại ngốc vậy chứ, người khác mời rượu là cô cứ uống à..." Cô lẩm bẩm nói.
Đỗ Nhược không chú ý tới, Khúc Yên vừa loạng choạng bước đi vừa nheo mắt lại.
Tửu lượng của cô đã sớm được rèn luyện qua vô số vụ đàm phán, tốt nằm ngoài dự đoán của mọi người, vậy nên trước kia mặc kệ cô uống nhiều đến mức nào, cũng có thể kiên trì về đến nhà cho đến khi mất đi ý thức.
Đám người Thắng Huy muốn chuốc say cho cô, nhưng lại quên nhiệm vụ quan trọng nhất tối nay là dành được đơn đặt hàng lớn kia.
Đám đàn ông bọn họ cùng hùa vào chuốc rượu cho cô, cô gái như Đỗ Nhược chắc chắn sẽ khinh thường thủ đoạn vụng về này.
Nếu Đỗ Nhược có thể toàn quyền phụ trách dự án này như lời cô ấy nói, vậy Khúc Yên chắc rằng đám người Thắng Huy sẽ không còn đất diễn nữa.
Còn cô, sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Ngay khi Đỗ Nhược nói ra những lời này, bầu không khí trên bàn tiệc rượu lập tức nóng lên.
"Đỗ tiểu thư đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn…" Nói đến đây, một trong những nhà thiết kế chính của Thắng Huy đứng lên mời rượu.
Đỗ Nhược nhìn ly rượu, khẽ mỉm cười bưng ly rượu lên cụng ly với đối phương: “Mọi người đừng đề cao tôi quá, tôi cũng mới làm việc thôi, vị trí trong gia tộc là thấp nhất."
"Nào có nào có, Đỗ tiểu thư còn trẻ đã có khí độ thế này, tương lai chắc chắn sẽ có đất dụng võ. Tôi luôn rất ngưỡng mộ những người phụ nữ xuất chúng như Đỗ tiểu thư, tôi xin mời cô ly này tỏ lòng ngưỡng mộ, mời Đỗ tiểu thư." Nói xong, một trong bảy người của Thắng Huy đứng lên mời rượu.
Đỗ Nhược mỉm cười uống gần nửa ly rượu, bình tĩnh nói: “Tửu lượng tôi không được tốt cho lắm, mọi người đừng mời tôi nữa, nếu không đến lúc hai mắt tôi tối sầm ngất đi, sẽ không có ai bàn bạc chuyện kinh doanh với mọi người đâu."
"Được được được…" Người quản lý kia vội vàng đồng ý, nhưng vẫn tự rót đầy cho mình một ly rượu.
Lần này, anh ta đi tới bên cạnh Khúc Yên, anh ta lớn tiếng nói: “Khúc Nhị tiểu thư cũng là một trong những người phụ nữ xuất chúng trong ngành, tôi luôn rất thưởng thức cô, tôi xin kính cô ly này!"
Vừa nói, đối phương vừa ngửa đầu lên uống cạn ly rượu.
Khúc Yên nhếch môi nở nụ cười đầy châm chọc, Thắng Huy đúng là muốn dùng thủ đoạn với cô, lượn quanh một vòng, cuối cùng vẫn muốn chuốc rượu cho cô.
Tuy nhiên, đến người có tửu lượng không tốt như Đỗ Nhược cũng đã uống một ly, cô vừa đến cũng đã uống ba ly, giờ quả là không tìm được lý do từ chối.
Khúc Yên cười cười, thoáng liếc thấy bóng dáng của Tạ Yên Nhiên và mấy vị phu nhân thích hóng chuyện, cô ngửa đầu lên uống cạn ly rượu.
Thật ra cô không cần nể mặt bọn họ uống cạn ly rượu, chỉ là nghĩ đến cảnh tượng Quý Trác Nhiên và Khúc Ngưng tay trong tay bên nhau, trong lòng cô lại bực bội.
“Được!" Mấy người Thắng Huy thấy cô uống cạn ly rượu, lớn tiếng khen ngợi.
"Quản lý Khúc phóng khoáng quá!"
"Quản lý Khúc đúng là thú vị!"
"Quản lý Khúc, tôi cũng kính cô một ly!"
...
Khúc Yên không biết mình đã uống bao nhiêu ly, chỉ biết là mình cứ uống liên tục, cho đến khi thế giới trước mắt cô dần bị bóng tối bao phủ.
Tiếng "Cạch…" khẽ vang lên, chiếc ly cao cổ va vào trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Về phần Khúc Yên, cô cũng nghiêng đầu, tựa vào trên vai Đỗ Nhược.
"Mấy người nhìn đi, mấy người chuốc say quản lý Khúc rồi." Đỗ Nhược cau mày nói.
Những người biết uống rượu đều sẽ tự kiểm soát lượng uống của mình, vậy nên cô ấy không ngờ, Khúc Yên uống say đến mức này.
"Ai nha, chúng tôi cũng không ngờ tửu lượng của quản lý Khúc kém đến vậy..." Có người giải thích, nhưng làm thế nào cũng không thể giấu được nụ cười trên môi.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của đám người Thắng Huy này, cô ấy mới biết tính toán của bọn họ có bao nhiêu bỉ ổi.
"Tôi đưa quản lý Khúc lên phòng nghỉ ngơi trước, tối nay tôi cũng uống nhiều rồi, chuyện hôm nay cứ vậy đi." Vừa nói, Đỗ Nhược vừa đỡ Khúc Yên dậy rời đi.
"Này... Đỗ tiểu thư..." Đám người Thắng Huy hoàn toàn không ngờ đến chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng này, bọn họ chuốc say Khúc Yên, lại bất ngờ khiến Đỗ Nhược khó chịu.
Lúc này, có trợ lý bước ra từ phía sau lưng Đỗ Nhược, ngăn đám người Thắng Huy lại, khiến bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy và Khúc Yên rời đi.
Đỗ Nhược đỡ Khúc Yên đi được mấy bước, mới nhận ra cô rất nhẹ, chỉ là Khúc Yên có vóc người khá cao, người cũng cân đối, nên thoạt nhìn cô không quá gầy.
"Thật là, nhìn thì có vẻ cơ trí, nhưng sao lại ngốc vậy chứ, người khác mời rượu là cô cứ uống à..." Cô lẩm bẩm nói.
Đỗ Nhược không chú ý tới, Khúc Yên vừa loạng choạng bước đi vừa nheo mắt lại.
Tửu lượng của cô đã sớm được rèn luyện qua vô số vụ đàm phán, tốt nằm ngoài dự đoán của mọi người, vậy nên trước kia mặc kệ cô uống nhiều đến mức nào, cũng có thể kiên trì về đến nhà cho đến khi mất đi ý thức.
Đám người Thắng Huy muốn chuốc say cho cô, nhưng lại quên nhiệm vụ quan trọng nhất tối nay là dành được đơn đặt hàng lớn kia.
Đám đàn ông bọn họ cùng hùa vào chuốc rượu cho cô, cô gái như Đỗ Nhược chắc chắn sẽ khinh thường thủ đoạn vụng về này.
Nếu Đỗ Nhược có thể toàn quyền phụ trách dự án này như lời cô ấy nói, vậy Khúc Yên chắc rằng đám người Thắng Huy sẽ không còn đất diễn nữa.
Còn cô, sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.