Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ
Chương 4: Cắn
Tam Nhật Thành Tinh
19/09/2021
Ở trên xe ngựa, Đỗ Thư Dao không ôm một kẻ điên ngủ cùng.
Nhưng sức của nàng rất yếu, mặc dù đã uống canh sâm, nhưng nàng thực sự rất yếu ớt, phân thắng thua cùng Thái Bình Vương trên đường, đã là giới hạn cực độ của cơ thể nàng trong nhiều ngày như vậy.
Sau đó Thái Bình Vương gối lên tay nàng, yên tĩnh mà ấm áp, Đỗ Thư Dao vuốt mái tóc mềm mại của hắn, cảm giác hơi ấm cơ thể hắn gần trong gang tấc, thật sự không chịu được đã ngủ mê man rồi.
Vẫn ngủ rất sâu.
Đến nỗi Thái Bình Vương, lúc vén màn xe lên, hắn còn đang ôm Đỗ Thư Dao một cách thân mật, hai người quả thực rất thân thiết, ở triều đại này, phu thê trên đường đi cùng nhau phải giữ khoảng cách xa ba trượng, còn thừa một chiếc xe vào cung, hai người lại còn như vậy, thật là không biết liêm sỉ!
Sau khi Liên Hoa lặng người một lúc, lập tức giật mình kéo rèm xuống, sắc mặt của Thang cô cô càng tối sầm đi, hướng ánh mắt về nô tỳ bên cạnh, nô tỳ lặng lui xuống, đi về điện của hoàng thượng.
Liên Hoa thấy sắc mặt của Thang cô cô không tốt, liền cười đi lên trước, lặng lẽ nhét bạc, nói với Thang cô cô: “Chi bằng cô cô vào trước, uống một chén trà, Vương gia chúng tôi hiếm khi ngủ ngon như vậy, cô cô xem chúng tôi là thuộc hạ, cũng không dám làm phiền...”
Nàng ta chuyển Thái Bình Vương ra ngoài, Thang cô cô mặt cười nhưng trong lòng không vừa ý hừ một tiếng, nhưng cũng cất tiền đi, chỉ là người đưa tin của bà ta cũng nhanh chóng được phái đi.
Ngự Thư Phòng, Hoàng thượng đang xử lý tấu chương, cầm cây bút đang chuẩn bị hạ xuống, Hỷ Lạc công công nhẹ nhàng từ bên ngoài đi vào, rót thêm trà cho hoàng thượng sau đó nói: "Bệ hạ, người đã mệt từ sáng sớm rồi, nghỉ ngơi chút đi."
Hỷ Lạc công công vào cung từ nhỏ, kết làm quan hệ chủ tớ với hoàng thượng, tịnh thân từ rất sớm, dù vậy nên có kiềm chế đến mấy giọng vẫn có chút lanh lảnh chói tai.
Hoàng thượng tên là Dương Lâu, đã ngoài năm mươi, thân thể cường tráng đến thái tử hiện nay cũng không bì kịp, hai năm trước còn có thể thức trắng đêm tiệc rượu cũng các đại thần, ngày thứ hai đại thần đều báo bệnh, tinh thần hoàng thượng vẫn hăng hái lên triều, xử lý tấu chương.
Nhưng hắn nghe Hỷ Lạc nói vậy, vẫn ngẩng đầu nhìn một cái, không nói gì ngay, mà vẽ vài đường lên tấu chương, mực màu đỏ thấm xuống giấy, mới kéo dài nét bút, bưng tách trà ấm uống một ngụm, lúc này mới nói.
"Kinh Luân thực sự đến rồi?" Dương Lâu nhìn Hỷ Lạc: "Trước đó vài ngày thái y có đổi thuốc, chuyển biến tốt hơn, nhưng lão già này hay lừa trẫm, bệnh gì cũng dùng một câu theo cảm giác nói chung chung, trẫm sẽ dạy dỗ bọn chúng, nhưng ngươi nói là thật, Kinh Luân hôm nay trông tốt hơn sao?"
Hỷ Lạc công công rất béo, không giống như dáng vẻ phong trần, anh tuấn như hoàng thượng, hắn béo như quả bóng tròn, cái bụng so với cái thai mười tháng chỉ có hơn không kém, cằm bị dây mũ xiết thành ba tầng, có thể thấy cuộc sống bình thường của hắn thoải mái đến mức nào.
Dương Lâu mỗi lần nhìn thấy thịt rung trên mặt hắn mỗi khi trả lời, đều buồn cười, tình cảm tuổi thơ lâu dài, có lẽ hắn là người bạc tình nhất trong các vị hoàng đế xưa nay, nhưng đối với người hầu hạ thân cận mình, đều phá lệ khoan hồng, có chút dung túng, Hỷ Lạc càng ngày càng giống chiếc bánh màn thầu.
Hiện tại cái cằm hắn rung lên, thở dài một tiếng, nói: "Bệ hạ, người đã vào cung rồi, nhưng lão thần vẫn chưa nhìn thấy."
Dương Lâu bưng tách trà, chỉ cần không lên triều và lúc các đại thần không cãi nhau, hắn lại để lộ ra vẻ mặt hiền từ ở độ tuổi này: "Vậy là sao?"
Khuôn mặt Hỷ Lạc có chút khó khăn, khó có thể mở miệng, Dương Lâu nhìn dáng vẻ của hắn lại càng buồn cười, cuối cùng cũng nói: "Cái này... bệ hạ cho phép thần nói nhỏ."
Dương Lâu có chút ghét bỏ: "Già bằng tuổi này rồi, còn có gì chưa nhìn thấy, có gì cứ nói, ở đây có mỗi trẫm và người lại không thể nói sao?"
Nói thì nói vậy, Hỷ Lạc công công tiến tới Dương Lâu vẫn nghiêng đầu nghe....
Nhưng nghe xong, Dương Lâu cũng có biểu cảm như Hỷ Lạc, sau khi suy nghĩ Dương Lâu hỏi: "Truyền tin đến là ai?"
Hỷ Lạc lập tức nói, "Là người của Thang cô cô, bà ta ở trong cung đã lâu, tự nhận đã nhiều kinh nghiệm, đợi Thái Bình Vương và Thái Bình Vương phi xuất cung, lão thần sẽ cho người đến giáo huấn."
Dương Lâu gật đầu: "Nếu vẫn đang ngủ, cứ để ngủ đi, trẫm chờ chút cũng không sao, lần này đổi thuốc cho Kinh Luân là thái y từ đâu tới?"
"Bẩm bệ hạ." Hỷ Lạc cũng kính cúi đầu, đáp: "Là người mới của Thái Y viện, tên Niên."
"Thưởng" Sau khi Dương Lâu nói xong, lại cầm bút lên: "Lui xuống đi."
Hỉ Lạc khom người tuân lệnh, lặng lẽ rời khỏi thư phòng, cũng lạ, thân hình hắn mập mạp như vậy, lui xuống càng giống một con lợn im hơi lặng tiếng.
Bệ hạ cũng không ngại chờ, sau khi Hỷ Lạc phái người đến truyền tin, Thang cô cô không dám lui xuống, càng không dám lui về uống trà, một đám người đứng bên cạnh xe ngựa đợi, ngay cả ngựa cũng được bịt miệng bằng cách cho ăn cỏ khô, chỉ lo làm phiền đến hai người bên trong.
Mà hai người bên trong, ngủ từ giờ thìn đến tận trưa, Đỗ Thư Dao đói nên tỉnh lại, cơ thể nàng quá yếu, đến giờ chắc chắn phải ăn rồi, bằng không sẽ run lẩy bẩy, bệnh tình giống như hạ đường huyết,
Khi Đỗ Thư Dao tỉnh lại, nửa bên vai bị đè đến tê dại, nhưng nàng cử động, người đè trên vai nàng cũng tỉnh, một bên vai Đỗ Thư Dao vừa tê vừa đau, hừ một tiếng nhỏ nhẹ, sau đó trên mặt bị liếm.
Đỗ Thư Dao:.... Thái Bình Vương là người bị điên, hay là chó điên vậy?
Nàng không so đo, chỉ cần không cắn nàng là được.
Đỗ Thư Dao cũng cảm thấy xe ngựa dừng lại, nhưng nàng không ngờ, nàng ngủ quên mất, liền ngủ đến tận trưa.
Nàng nhúc nhích một chút, đặc biệt là bên vai, có điều lúc đưa tay lên sờ, sờ thấy trên vai thấm ướt, nghĩ đến Thái Bình Vương vừa ngủ gục trên vai nàng, là thứ gì không cần nói cũng biết.
Biểu cảm của Đỗ Thư Dao thật sự không có chút ghét bỏ, có điều Thái Bình Vương là một kẻ điên, không nên để bụng, quả nhiên Thái Bình Vương rất nhanh áp sát lại, vẫn muốn liếm nàng, Đỗ Thư Dao nhanh chóng né tránh, sau đó mượn cơ hội lau hết nước trên mặt vào quần áo Thái Bình Vương.
Nhưng sự chuyển động này đã khiến Đỗ Thư Dao trong chốc lát loạn nhịp, nàng lại nhớ tới Xuyến Xuyến, ôi, nó vẫn luôn liếm nàng như thế, liếm bên này nhất định phải liếm bên kia, tìm được sự cân bằng, Đỗ Thư Dao sẽ dẫn nó ra ngoài, lúc không tìm thấy giấy ăn, giả vờ sờ nó, lau bàn tay bẩn thỉu của mình vào bộ lông của nó, đợi đến khi về nhà viện cớ mắng nó, ở bên ngoài không nghe lời.
ôi, Xuyến Xuyến đáng thương của nàng.
Đỗ Thư Dao lấy lại tinh thần trong nháy mắt, cũng Thái Bình Vương đứng dậy, đung đưa xe ngựa, đám người hầu bên ngoài chờ đến nhũn cả chân, nhanh chóng bước lên, chân đặt sang hai bên, Liên Hoa và Thúy Thúy mỗi người một bên, vén rèm xe lên, cùng nhau nói, "Nô tỳ đỡ Vương gia/ Vương phi xuống xe."
Đỗ Thư Dao nghe theo tiếng Thúy Thúy đưa tay hướng về bên phải, còn Liên Hoa đưa tay đỡ Thái Bình Vương.
Chỉ tiếc là Liên Hoa không đón được người, Thái Bình Vương xuống cùng bên với Đỗ Thư Dao, nhảy từ trên xe xuống đất, nằm ngoài xuống bên chân nàng, còn cọ đầu vào chân nàng.
Dây thừng trói chân hắn vẫn còn, mọi người liền ồn ào lên, ba chân bốn cẳng luống cuống kéo Thái Bình Vương đứng dậy, Đỗ Thư Dao được Thúy Thúy đỡ đứng sang một bên, nhìn thấy bóng người mờ mờ, khuôn mặt mê man hỏi Thúy Thúy, "Có chuyện gì?"
Thúy Thúy đỡ nàng thấp giọng từ phía sau, "Không sao, Thái Bình Vương ngài ấy...."
"Nô tỳ bái kiến Vương phi" Thang cô cô đợi đến gãy cả lưng, nhìn thấy Đỗ Thư Dao xuống xe còn đứng đần ra, trong lòng bực tức dâng trào, hôm nay không những không được ngủ, lại còn phải đứng rất lâu, trong lòng thấy thoải mái mới là lạ.
Đỗ Thư Dao men theo âm thanh truyền tới, cũng chỉ chớp mắt vô tội, Thúy Thúy liền đứng cạnh nhỏ tiếng nói với nàng, nhưng Đỗ Thư Dao nghe nửa được nửa không, không nói Thang cô cô bình thân, bởi vì Thái Bình Vương bắt đầu kêu lên: "gừ gừ gừ gâu gâu gâu..."
Đỗ Thư Dao quay lại nhìn, thực ra muốn nói cũng không nên nói nhiều người như vậy, hắn không phải hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng một bên tiếng gà bay chó sủa nghe không rõ bà nói gì, hơn nữa Đỗ Thư Dao cũng bị Thúy Thúy đứng bên cạnh nhéo rồi nhắc: "Bình thân, bình thân!"
Đỗ Thư Dao lúc này mới giơ tay xin lỗi, quay về phía ngược lại với Thang cô cô, không chút sức lực nói: “Thang cô cô mau bình thân."
Thúy Thúy hừ một tiếng, mím mím môi nhịn cười, sắc mặt Thang cô cô đen như nhọ nồi, cất cao giọng: "Đa tạ Vương phi!"
Đỗ Thư Dao giờ mới nhận ra rằng mình nhìn nhầm người, liền quay lại phía Thang cô cô đã đứng dậy: "Vương phi mời theo lão nô."
Phía sau, Thái Bình Vương bị cưỡng chế, bởi vì âm thanh gừ gừ phát ra ở cổ họng, Đỗ Thư Dao đồng cảm với hắn, được Thúy Thúy đỡ vào trong sân, đi theo Thang cô cô vào một căn phòng.
Nhìn thấy hoàng thượng tuân thủ lễ nghi, đặc biệt là nhi tức như Đỗ Thư Dao, huống hồ bộ dang Đỗ Thư Dao hiện tại nhếch nhác, cần được trang điểm, tắm rửa lại, chật vật hết cả canh giờ.
Mặc dù nghỉ ngơi cũng khỏe lại, nhưng khi ăn cơm, Đỗ Thư Dao đói đến ruột dính lưng, đồ trang sức nặng nề, ngón tay nàng bắt đầu run lên.
Nhưng Thang cô cô vẫn ở đó nói, các điều cấm kỵ, những thứ có thể hoặc không thể, Đỗ Thư Dao vào một ta rồi chui ra ở tai bên kia, trong não chỉ nghĩ đến canh hạt sen, sợ rằng một bát cháo hoa vẫn chưa đủ, cơ thể nàng, không ăn là chết.
Nhưng lúc đó phải gặp mặt hoàng thượng, có người nói Thái Bình Vương đã chuẩn bị xong rồi, Đỗ Thư Dao đã nghe Thúy Thúy nói, nàng ngủ khá lâu, quá giờ trưa, hoàng thượng đợi bọn họ ròng rã sắp hết cả ngày, trì hoãn thêm nữa thì thật bất kính, lúc này nếu đưa ra đồ ăn sợ là chọc giận hoàng thượng.
Đỗ Thư Dao không dám, vì vậy nàng chỉ đành yên lặng nuốt nước miếng, nhưng nước không phải canh sâm, nàng bắt đầu run cầm cập.
Ngoài cửa có người tìm cô cô Thang không biết có chuyện gì, Đỗ Thư Dao nghĩ đến uống trước mấy ngụm nước, nếu không chút nữa chắc nàng sẽ ngất luôn trước mặt vua.
Thúy Thúy bên cạnh rất hiểu Đỗ Thư Dao, nhìn thấy cô cô Thang đi ra ngoài, lập tức mang một bình trà đến, móc ra một lớp giấy dầu bên trong có chút điểm tâm, nhét vào miệng Đỗ Thư Dao.
"Tiểu thư mau ăn đi!" Đỗ Thư Dao nếm được vị ngọt đầu lưỡi, cảm động sắp phát khóc, gật đầu nhai kĩ.
Nhưng Thang cô cô trở lại rất nhanh, Đỗ Thư Dao còn chưa nhai xong, Thang cô cô đã bước vào phòng, nhìn thấy nàng đang bưng chén nước, trong miệng đang nhai thứ gì, không nói gì, sự khinh thường càng đạt đến đỉnh cao, bỗng nhiên nói lớn: "Vương phi làm gì vậy!"
Dọa Đỗ Thư Dao đang uống nước thì sặc, cốc rơi vỡ trên mặt đất, bánh ngọt dính trong cổ họng, nàng ho hai tiếng, Thúy Thúy nhanh chóng xoa ngực cho nàng, nhưng nàng không thể nào nuốt xuống được, nghẹn rồi!
Thang cô cô lạnh lùng nhìn, nhưng khi thấy Đỗ Thư Dao nghẹn đến xanh cả mặt, bà vội vàng bước tới, cùng Thúy Thúy vỗ lưng cho nàng.
Thật nguy hiểm, cô cô hét lên, "Còn không đi rót nước!"
Thúy Thúy bị dọa chết rồi, nghe xong chạy đi rót nước, Thang cô cô vẫn vỗ lưng Đỗ Thư Dao, hai tay Đỗ Thư Dao ấn vào cổ mình, hai mắt đã đỏ lên.
Vào lúc này, bên ngoài nghe thấy tiếng loạn truyền tới: "Vương gia!"
Cửa bỗng bị phá ta, Thái Bình Vương đã thay đồ, như điên dại chạy vào, cào vào cổ áo Đỗ Thư Dao, khiến nàng ngẩn mặt, muốn nàng uống nước.
Thang cô cô ngã nhào xuống đất, ngay sau đó gào thét gọi người, từ trong phòng truyền ra- Vương gia cắn vào cổ Thang cô cô.
Nhưng sức của nàng rất yếu, mặc dù đã uống canh sâm, nhưng nàng thực sự rất yếu ớt, phân thắng thua cùng Thái Bình Vương trên đường, đã là giới hạn cực độ của cơ thể nàng trong nhiều ngày như vậy.
Sau đó Thái Bình Vương gối lên tay nàng, yên tĩnh mà ấm áp, Đỗ Thư Dao vuốt mái tóc mềm mại của hắn, cảm giác hơi ấm cơ thể hắn gần trong gang tấc, thật sự không chịu được đã ngủ mê man rồi.
Vẫn ngủ rất sâu.
Đến nỗi Thái Bình Vương, lúc vén màn xe lên, hắn còn đang ôm Đỗ Thư Dao một cách thân mật, hai người quả thực rất thân thiết, ở triều đại này, phu thê trên đường đi cùng nhau phải giữ khoảng cách xa ba trượng, còn thừa một chiếc xe vào cung, hai người lại còn như vậy, thật là không biết liêm sỉ!
Sau khi Liên Hoa lặng người một lúc, lập tức giật mình kéo rèm xuống, sắc mặt của Thang cô cô càng tối sầm đi, hướng ánh mắt về nô tỳ bên cạnh, nô tỳ lặng lui xuống, đi về điện của hoàng thượng.
Liên Hoa thấy sắc mặt của Thang cô cô không tốt, liền cười đi lên trước, lặng lẽ nhét bạc, nói với Thang cô cô: “Chi bằng cô cô vào trước, uống một chén trà, Vương gia chúng tôi hiếm khi ngủ ngon như vậy, cô cô xem chúng tôi là thuộc hạ, cũng không dám làm phiền...”
Nàng ta chuyển Thái Bình Vương ra ngoài, Thang cô cô mặt cười nhưng trong lòng không vừa ý hừ một tiếng, nhưng cũng cất tiền đi, chỉ là người đưa tin của bà ta cũng nhanh chóng được phái đi.
Ngự Thư Phòng, Hoàng thượng đang xử lý tấu chương, cầm cây bút đang chuẩn bị hạ xuống, Hỷ Lạc công công nhẹ nhàng từ bên ngoài đi vào, rót thêm trà cho hoàng thượng sau đó nói: "Bệ hạ, người đã mệt từ sáng sớm rồi, nghỉ ngơi chút đi."
Hỷ Lạc công công vào cung từ nhỏ, kết làm quan hệ chủ tớ với hoàng thượng, tịnh thân từ rất sớm, dù vậy nên có kiềm chế đến mấy giọng vẫn có chút lanh lảnh chói tai.
Hoàng thượng tên là Dương Lâu, đã ngoài năm mươi, thân thể cường tráng đến thái tử hiện nay cũng không bì kịp, hai năm trước còn có thể thức trắng đêm tiệc rượu cũng các đại thần, ngày thứ hai đại thần đều báo bệnh, tinh thần hoàng thượng vẫn hăng hái lên triều, xử lý tấu chương.
Nhưng hắn nghe Hỷ Lạc nói vậy, vẫn ngẩng đầu nhìn một cái, không nói gì ngay, mà vẽ vài đường lên tấu chương, mực màu đỏ thấm xuống giấy, mới kéo dài nét bút, bưng tách trà ấm uống một ngụm, lúc này mới nói.
"Kinh Luân thực sự đến rồi?" Dương Lâu nhìn Hỷ Lạc: "Trước đó vài ngày thái y có đổi thuốc, chuyển biến tốt hơn, nhưng lão già này hay lừa trẫm, bệnh gì cũng dùng một câu theo cảm giác nói chung chung, trẫm sẽ dạy dỗ bọn chúng, nhưng ngươi nói là thật, Kinh Luân hôm nay trông tốt hơn sao?"
Hỷ Lạc công công rất béo, không giống như dáng vẻ phong trần, anh tuấn như hoàng thượng, hắn béo như quả bóng tròn, cái bụng so với cái thai mười tháng chỉ có hơn không kém, cằm bị dây mũ xiết thành ba tầng, có thể thấy cuộc sống bình thường của hắn thoải mái đến mức nào.
Dương Lâu mỗi lần nhìn thấy thịt rung trên mặt hắn mỗi khi trả lời, đều buồn cười, tình cảm tuổi thơ lâu dài, có lẽ hắn là người bạc tình nhất trong các vị hoàng đế xưa nay, nhưng đối với người hầu hạ thân cận mình, đều phá lệ khoan hồng, có chút dung túng, Hỷ Lạc càng ngày càng giống chiếc bánh màn thầu.
Hiện tại cái cằm hắn rung lên, thở dài một tiếng, nói: "Bệ hạ, người đã vào cung rồi, nhưng lão thần vẫn chưa nhìn thấy."
Dương Lâu bưng tách trà, chỉ cần không lên triều và lúc các đại thần không cãi nhau, hắn lại để lộ ra vẻ mặt hiền từ ở độ tuổi này: "Vậy là sao?"
Khuôn mặt Hỷ Lạc có chút khó khăn, khó có thể mở miệng, Dương Lâu nhìn dáng vẻ của hắn lại càng buồn cười, cuối cùng cũng nói: "Cái này... bệ hạ cho phép thần nói nhỏ."
Dương Lâu có chút ghét bỏ: "Già bằng tuổi này rồi, còn có gì chưa nhìn thấy, có gì cứ nói, ở đây có mỗi trẫm và người lại không thể nói sao?"
Nói thì nói vậy, Hỷ Lạc công công tiến tới Dương Lâu vẫn nghiêng đầu nghe....
Nhưng nghe xong, Dương Lâu cũng có biểu cảm như Hỷ Lạc, sau khi suy nghĩ Dương Lâu hỏi: "Truyền tin đến là ai?"
Hỷ Lạc lập tức nói, "Là người của Thang cô cô, bà ta ở trong cung đã lâu, tự nhận đã nhiều kinh nghiệm, đợi Thái Bình Vương và Thái Bình Vương phi xuất cung, lão thần sẽ cho người đến giáo huấn."
Dương Lâu gật đầu: "Nếu vẫn đang ngủ, cứ để ngủ đi, trẫm chờ chút cũng không sao, lần này đổi thuốc cho Kinh Luân là thái y từ đâu tới?"
"Bẩm bệ hạ." Hỷ Lạc cũng kính cúi đầu, đáp: "Là người mới của Thái Y viện, tên Niên."
"Thưởng" Sau khi Dương Lâu nói xong, lại cầm bút lên: "Lui xuống đi."
Hỉ Lạc khom người tuân lệnh, lặng lẽ rời khỏi thư phòng, cũng lạ, thân hình hắn mập mạp như vậy, lui xuống càng giống một con lợn im hơi lặng tiếng.
Bệ hạ cũng không ngại chờ, sau khi Hỷ Lạc phái người đến truyền tin, Thang cô cô không dám lui xuống, càng không dám lui về uống trà, một đám người đứng bên cạnh xe ngựa đợi, ngay cả ngựa cũng được bịt miệng bằng cách cho ăn cỏ khô, chỉ lo làm phiền đến hai người bên trong.
Mà hai người bên trong, ngủ từ giờ thìn đến tận trưa, Đỗ Thư Dao đói nên tỉnh lại, cơ thể nàng quá yếu, đến giờ chắc chắn phải ăn rồi, bằng không sẽ run lẩy bẩy, bệnh tình giống như hạ đường huyết,
Khi Đỗ Thư Dao tỉnh lại, nửa bên vai bị đè đến tê dại, nhưng nàng cử động, người đè trên vai nàng cũng tỉnh, một bên vai Đỗ Thư Dao vừa tê vừa đau, hừ một tiếng nhỏ nhẹ, sau đó trên mặt bị liếm.
Đỗ Thư Dao:.... Thái Bình Vương là người bị điên, hay là chó điên vậy?
Nàng không so đo, chỉ cần không cắn nàng là được.
Đỗ Thư Dao cũng cảm thấy xe ngựa dừng lại, nhưng nàng không ngờ, nàng ngủ quên mất, liền ngủ đến tận trưa.
Nàng nhúc nhích một chút, đặc biệt là bên vai, có điều lúc đưa tay lên sờ, sờ thấy trên vai thấm ướt, nghĩ đến Thái Bình Vương vừa ngủ gục trên vai nàng, là thứ gì không cần nói cũng biết.
Biểu cảm của Đỗ Thư Dao thật sự không có chút ghét bỏ, có điều Thái Bình Vương là một kẻ điên, không nên để bụng, quả nhiên Thái Bình Vương rất nhanh áp sát lại, vẫn muốn liếm nàng, Đỗ Thư Dao nhanh chóng né tránh, sau đó mượn cơ hội lau hết nước trên mặt vào quần áo Thái Bình Vương.
Nhưng sự chuyển động này đã khiến Đỗ Thư Dao trong chốc lát loạn nhịp, nàng lại nhớ tới Xuyến Xuyến, ôi, nó vẫn luôn liếm nàng như thế, liếm bên này nhất định phải liếm bên kia, tìm được sự cân bằng, Đỗ Thư Dao sẽ dẫn nó ra ngoài, lúc không tìm thấy giấy ăn, giả vờ sờ nó, lau bàn tay bẩn thỉu của mình vào bộ lông của nó, đợi đến khi về nhà viện cớ mắng nó, ở bên ngoài không nghe lời.
ôi, Xuyến Xuyến đáng thương của nàng.
Đỗ Thư Dao lấy lại tinh thần trong nháy mắt, cũng Thái Bình Vương đứng dậy, đung đưa xe ngựa, đám người hầu bên ngoài chờ đến nhũn cả chân, nhanh chóng bước lên, chân đặt sang hai bên, Liên Hoa và Thúy Thúy mỗi người một bên, vén rèm xe lên, cùng nhau nói, "Nô tỳ đỡ Vương gia/ Vương phi xuống xe."
Đỗ Thư Dao nghe theo tiếng Thúy Thúy đưa tay hướng về bên phải, còn Liên Hoa đưa tay đỡ Thái Bình Vương.
Chỉ tiếc là Liên Hoa không đón được người, Thái Bình Vương xuống cùng bên với Đỗ Thư Dao, nhảy từ trên xe xuống đất, nằm ngoài xuống bên chân nàng, còn cọ đầu vào chân nàng.
Dây thừng trói chân hắn vẫn còn, mọi người liền ồn ào lên, ba chân bốn cẳng luống cuống kéo Thái Bình Vương đứng dậy, Đỗ Thư Dao được Thúy Thúy đỡ đứng sang một bên, nhìn thấy bóng người mờ mờ, khuôn mặt mê man hỏi Thúy Thúy, "Có chuyện gì?"
Thúy Thúy đỡ nàng thấp giọng từ phía sau, "Không sao, Thái Bình Vương ngài ấy...."
"Nô tỳ bái kiến Vương phi" Thang cô cô đợi đến gãy cả lưng, nhìn thấy Đỗ Thư Dao xuống xe còn đứng đần ra, trong lòng bực tức dâng trào, hôm nay không những không được ngủ, lại còn phải đứng rất lâu, trong lòng thấy thoải mái mới là lạ.
Đỗ Thư Dao men theo âm thanh truyền tới, cũng chỉ chớp mắt vô tội, Thúy Thúy liền đứng cạnh nhỏ tiếng nói với nàng, nhưng Đỗ Thư Dao nghe nửa được nửa không, không nói Thang cô cô bình thân, bởi vì Thái Bình Vương bắt đầu kêu lên: "gừ gừ gừ gâu gâu gâu..."
Đỗ Thư Dao quay lại nhìn, thực ra muốn nói cũng không nên nói nhiều người như vậy, hắn không phải hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng một bên tiếng gà bay chó sủa nghe không rõ bà nói gì, hơn nữa Đỗ Thư Dao cũng bị Thúy Thúy đứng bên cạnh nhéo rồi nhắc: "Bình thân, bình thân!"
Đỗ Thư Dao lúc này mới giơ tay xin lỗi, quay về phía ngược lại với Thang cô cô, không chút sức lực nói: “Thang cô cô mau bình thân."
Thúy Thúy hừ một tiếng, mím mím môi nhịn cười, sắc mặt Thang cô cô đen như nhọ nồi, cất cao giọng: "Đa tạ Vương phi!"
Đỗ Thư Dao giờ mới nhận ra rằng mình nhìn nhầm người, liền quay lại phía Thang cô cô đã đứng dậy: "Vương phi mời theo lão nô."
Phía sau, Thái Bình Vương bị cưỡng chế, bởi vì âm thanh gừ gừ phát ra ở cổ họng, Đỗ Thư Dao đồng cảm với hắn, được Thúy Thúy đỡ vào trong sân, đi theo Thang cô cô vào một căn phòng.
Nhìn thấy hoàng thượng tuân thủ lễ nghi, đặc biệt là nhi tức như Đỗ Thư Dao, huống hồ bộ dang Đỗ Thư Dao hiện tại nhếch nhác, cần được trang điểm, tắm rửa lại, chật vật hết cả canh giờ.
Mặc dù nghỉ ngơi cũng khỏe lại, nhưng khi ăn cơm, Đỗ Thư Dao đói đến ruột dính lưng, đồ trang sức nặng nề, ngón tay nàng bắt đầu run lên.
Nhưng Thang cô cô vẫn ở đó nói, các điều cấm kỵ, những thứ có thể hoặc không thể, Đỗ Thư Dao vào một ta rồi chui ra ở tai bên kia, trong não chỉ nghĩ đến canh hạt sen, sợ rằng một bát cháo hoa vẫn chưa đủ, cơ thể nàng, không ăn là chết.
Nhưng lúc đó phải gặp mặt hoàng thượng, có người nói Thái Bình Vương đã chuẩn bị xong rồi, Đỗ Thư Dao đã nghe Thúy Thúy nói, nàng ngủ khá lâu, quá giờ trưa, hoàng thượng đợi bọn họ ròng rã sắp hết cả ngày, trì hoãn thêm nữa thì thật bất kính, lúc này nếu đưa ra đồ ăn sợ là chọc giận hoàng thượng.
Đỗ Thư Dao không dám, vì vậy nàng chỉ đành yên lặng nuốt nước miếng, nhưng nước không phải canh sâm, nàng bắt đầu run cầm cập.
Ngoài cửa có người tìm cô cô Thang không biết có chuyện gì, Đỗ Thư Dao nghĩ đến uống trước mấy ngụm nước, nếu không chút nữa chắc nàng sẽ ngất luôn trước mặt vua.
Thúy Thúy bên cạnh rất hiểu Đỗ Thư Dao, nhìn thấy cô cô Thang đi ra ngoài, lập tức mang một bình trà đến, móc ra một lớp giấy dầu bên trong có chút điểm tâm, nhét vào miệng Đỗ Thư Dao.
"Tiểu thư mau ăn đi!" Đỗ Thư Dao nếm được vị ngọt đầu lưỡi, cảm động sắp phát khóc, gật đầu nhai kĩ.
Nhưng Thang cô cô trở lại rất nhanh, Đỗ Thư Dao còn chưa nhai xong, Thang cô cô đã bước vào phòng, nhìn thấy nàng đang bưng chén nước, trong miệng đang nhai thứ gì, không nói gì, sự khinh thường càng đạt đến đỉnh cao, bỗng nhiên nói lớn: "Vương phi làm gì vậy!"
Dọa Đỗ Thư Dao đang uống nước thì sặc, cốc rơi vỡ trên mặt đất, bánh ngọt dính trong cổ họng, nàng ho hai tiếng, Thúy Thúy nhanh chóng xoa ngực cho nàng, nhưng nàng không thể nào nuốt xuống được, nghẹn rồi!
Thang cô cô lạnh lùng nhìn, nhưng khi thấy Đỗ Thư Dao nghẹn đến xanh cả mặt, bà vội vàng bước tới, cùng Thúy Thúy vỗ lưng cho nàng.
Thật nguy hiểm, cô cô hét lên, "Còn không đi rót nước!"
Thúy Thúy bị dọa chết rồi, nghe xong chạy đi rót nước, Thang cô cô vẫn vỗ lưng Đỗ Thư Dao, hai tay Đỗ Thư Dao ấn vào cổ mình, hai mắt đã đỏ lên.
Vào lúc này, bên ngoài nghe thấy tiếng loạn truyền tới: "Vương gia!"
Cửa bỗng bị phá ta, Thái Bình Vương đã thay đồ, như điên dại chạy vào, cào vào cổ áo Đỗ Thư Dao, khiến nàng ngẩn mặt, muốn nàng uống nước.
Thang cô cô ngã nhào xuống đất, ngay sau đó gào thét gọi người, từ trong phòng truyền ra- Vương gia cắn vào cổ Thang cô cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.