Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ
Chương 59: Ừm
Tam Nhật Thành Tinh
19/09/2021
Thái Bình Vương nhất thời không hiểu Đỗ Thư Dao nói vậy nghĩa là gì, còn đang lo lắng mu bàn tay nàng, đầu lưỡi cẩn thận liếm miệng vết thương, lại không quan tâm đến vết thương trên ngực mình cũng đau đớn như xé rách, nói với Đỗ Thư Dao: "Nàng mau gọi Tam Hồng ra lệnh cho thái y băng bó lại cho nàng."
Bây giờ Thái Bình Vương không còn sức lực gọi với ra ngoài nữa, đành phải thúc giục Đỗ Thư Dao.
Vết thương trên mu bàn tay Đỗ Thư Dao cũng không tính là quá nặng, Thái Bình Vương ngừng tay rất kịp thời, nàng thấy dáng vẻ Thái Bình Vương khẩn trương, có phần tức giận nói: "Ngươi chỉ để ý việc ta bị thương, cũng không chú ý đến vết thương của mình, vết thương trên người ta thì ngươi đau lòng, nhưng ngươi đã từng nghĩ đến, trên người ngươi bị thương, làm sao ta lại không đau lòng được chứ?"
Thái Bình Vương vẫn đang thúc giục Đỗ Thư Dao, nghe vậy lại sửng sốt một lúc, sau đó nước mắt như hạt châu rơi xuống, vội vàng nói xin lỗi: "Ta xin lỗi Dao Dao... Ta xin lỗi."
Đỗ Thư Dao muốn đánh hắn, nhưng thấy vết thương của hắn đã lảo đảo sắp ngã, còn quan tâm chút vết thương nhỏ trên mu bàn tay nàng, trong lòng mềm mại và chua xót khó nói hết lời.
Sẽ không còn nữa.
Kiếp trước, kiếp này, thậm chí là cả kiếp sau, cuối cùng nàng cũng sẽ không gặp được ai đặt tất cả mọi chuyện của nàng ở vị trí đầu tiên, làm bạn mấy năm, lại tiếp tục gần gũi ở thế giới lạ, duyên phận như vậy, cũng là chuyện tuyệt không thể có được trên thế gian.
Đỗ Thư Dao hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, nàng lại không thể dây dưa với bất kỳ ai sâu sắc như vậy nữa, cứ như vậy đi, là người hay chó, trừ nàng ra có ai biết được đâu, có biết được cũng làm gì có ai tin, mà tin thì có sao?
Nàng không xa hắn được, không bỏ hắn được, ngoại trừ yêu thương hắn ra, còn có thể làm thế nào được nữa?
Thái Bình Vương cúi dầu, gương mặt tái nhợt vì bệnh lâu không khỏi, tóc hơi tán loạn trượt xuống bả vai theo động tác của hắn, lại run rẩy theo tiếng nghẹn ngào của hắn, nhìn qua vô cùng luống cuống.
Hắn không biết phải làm như thế nào, không biết phải làm như thế nào mới được, không biết hắn còn có thể làm gì, mới có thể khiến Dao Dao vui vẻ.
Đỗ Thư Dao chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã biết hắn đang nghĩ gì, sau khi im lặng thở dài, nắm bả vai của hắn, đỡ hắn dậy nói: "Trước tiên lên giường đã, ta đi sai người nấu thuốc lần nữa."
Thái Bình Vương im lặng mặc cho Đỗ Thư Dao đỡ mình về giường, nằm trên giường, Đỗ Thư Dao đang định đứng dậy, Thái Bình Vương lại dứt khoát nắm chặt tay Đỗ Thư Dao, nước mắt trên mặt chưa khô, ánh mắt lại cực kỳ dứt khoát.
"Dao Dao, ta đã sai người sắp xếp cho Nhật Thực xong rồi, ta không thể cho nàng thư hòa ly, vì sau khi hòa ly, nàng không nhận được gì hết, danh tiếng cũng sẽ rất tệ." Thái Bình Vương vẻ mặt hết sức chân thành, không mang chút tư lợi nào dùng tính mạng mình vạch kế hoạch cho tương lai của nàng: "Nhưng nếu không phải hòa ly mà là để tang chồng, thì sẽ không có ai bàn tán, đến lúc đó tất cả mọi thứ trong vương phủ đều có thể..."
Đỗ Thư Dao ngồi cạnh giường, những thứ đọc được trên giấy, tấn công mạnh mẽ vẫn khiến nàng chưa thể chấp nhận được, Thái Bình Vương gằn từng tiếng chính miệng nói ra, Đỗ Thư Dao quả thật muốn nghẹn lời.
Không thể kiềm chế được nữa ngắt lời nói: "Ngươi sắp xếp Nhật Thực cho ta, từ đâu mà biết được ta thích Nhật Thực?"
Thái Bình Vương dừng lại một lát, cười gượng, nhưng khó nén được mất mát nói: "Ngày Nhật Thực rời phủ, ta nhìn thấy nàng thân thiết với hắn ta, chắc là vô cùng không nỡ, còn có trước đó, mỗi ngày nàng đều nhận được hoa, đêm khuya cũng từng gọi hắn ta đến gặp..."
Thái Bình Vương nói: "Nhật Thực quả thật rất tốt, võ nghệ trác tuyệt gương mặt hơn người, Dao Dao thích hắn ta cũng là bình thường thôi."
Nhưng mà dáng vẻ hắn còn rất lo lắng, còn nói: "Nhưng Dao Dao tuyệt đối không thể trả nô khế cho hắn ta, chỉ nuôi dưỡng hắn ta như người hầu trong phủ là được, như vậy sau này cho dù hắn ta có muốn bay, cũng sẽ giống như con diều, không chạy thoát được sợi dây trong tay nàng, lâu dài mới có thể khiến hắn ta thần phục được."
Màu môi Thái Bình Vương tái nhợt, hơi chống thân thể, vô cùng đau đớn, cũng nói cực kỳ nghiêm túc, Đỗ Thư Dao lắng tai nghe, không chỉ trong mắt mơ màng, trong lòng lại càng có cảm giác kỳ dị.
Từ bao giờ hắn trở nên thông minh như vậy, suy xét tính toán tỉ mỉ cẩn thận như vậy, có lẽ cũng đã không khác gì người bình thường từ lâu rồi, thậm chí còn thông minh hơn người bình thường.
Nhưng trước mặt mình, ngoại trừ hôm nay, hắn chưa từng thể hiện ra, ngay cả chuyện Nhật Thực ngày đó, hắn cũng chưa từng hỏi ra... Trong lòng Đỗ Thư Dao không thể nói rõ là cảm giác gì.
Chỉ nhớ đến ban đầu khi hắn thay đổi mình từng ghét bỏ hắn, hẳn là vì vậy mới khiến cho hắn không dám biểu hiện ra.
Thái Bình Vương vẫn còn đang nói mãi không ngừng, thậm chí còn mua sắm mảnh đất cho nàng ở ngoài vương phủ, yên lặng bình an.
Đỗ Thư Dao đột nhiên nói khẽ ngắt lời hắn: "Ta không hề thích Nhật Thực, ngày hôm đó trước khi hắn ta đi, ta cũng không gần gũi với hắn ta."
Giọng nói Thái Bình Vương im bặt, hơi mờ mịt nhìn Đỗ Thư Dao nhưng cũng không nói gì nữa, nàng ấn hắn nằm xuống, đứng dậy đi sai người nấu thuốc một lần nữa.
Nàng cũng tranh thủ lúc này đi ra ngoài, hít thở không khí để mở mang tâm trí, đợi đến khi tỳ nữ bưng thuốc vào phòng, Thái Bình Vương trừng mắt nhìn nóc giường, thấy nàng bước vào mới đột ngột ngồi dậy trên giường, vết thương trên người lập tức đau đến mức trước mắt hắn biến thành màu đen.
Có điều bây giờ hắn cần đau đớn hơn nữa, đau đớn hơn nữa khiến hắn tỉnh táo, để hắn xác nhận lại chuyện vừa nãy từ đầu đến cuối rõ ràng không phải giấc mơ giữa ban ngày.
Đỗ Thư Dao vào phòng, bắt gặp ánh mắt hắn từ trên giường nhìn ra, bước chân cũng ngừng lại, hoảng hốt.
Ánh mắt Thái Bình Vương nhìn nàng mãi mãi là dịu dàng ỷ lại, ướt sũng giống như hai hồ nước xuân dập dềnh, mà giờ phút này lại lộ ra ánh sáng cực kỳ khác thường, Đỗ Thư Dao đứng cách đó không xa, sau khi ho một tiếng, liếm môi một cái, lúc này mới đi vào, đặt chén thuốc xuống bàn nhỏ cạnh giường.
Sau đó nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi mau nằm xuống, ta gọi thái y, băng bó lại vết thương cho ngươi."
Thái Bình Vương không di chuyển, vẫn nhìn như vậy, Đỗ Thư Dao giả vờ không thấy, cầm chén thuốc trên bàn nhỏ, dùng thìa nhỏ quấy quấy, lại thổi thổi, đang định đưa đến bên miệng Thái Bình Vương, Thái Bình Vương lại vươn tay đè chặt gáy nàng xuống, không quan tâm gì hết hôn lên.
Đỗ Thư Dao "A!" một tiếng, vội vàng nâng chén thuốc lên, vừa nãy khi Đỗ Thư Dao không có ở đây, cuối cùng Thái Bình Vương mới nghe rõ những lời Đỗ Thư Dao nói, lúc này nóng lòng muốn xác nhận, hoàn toàn không kịp đợi hỏi ra nữa.
Nhưng mà đôi môi thật sự rơi xuống nơi mềm mại kia, Đỗ Thư Dao cũng không hề né tránh, chỉ nâng chén thuốc lên, tránh cho hắn chạm vào đổ ra, Thái Bình Vương bối rối, sau đó hô hấp đột nhiên nặng nề hơn.
Hắn gần như dùng sức mạnh như đang gặm xương để gặm Đỗ Thư Dao, nôn nóng ngoại trừ môi miệng ra, còn gặm lên mặt và cổ mấy lần, không biết như vậy thật sự rất giống như đang cắn người chơi đùa, Đỗ Thư Dao hơi nhíu mày, Thái Bình Vương không ngừng, tay nàng cầm chén thuốc cũng run lên hai lần, hơi vãi ra ngoài một chút, vội vàng nói: "Ngươi đợi chút, uống thuốc đã..."
Lúc này Thái Bình Vương mới khó khăn dừng lại, nhận chén thuốc, không giống ngày thường mỗi khi uống thuốc còn khó hơn phụ nữ sinh con, uống ừng ực một hơi hết sạch, sau đó quăng chén xuống bàn nhỏ cạnh giường, lại nắm chặt Đỗ Thư Dao, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, môi kề sat môi động đậy hôn lên.
Thậm chí Đỗ Thư Dao có cảm giác muốn chạy trốn, giọng nói của Thái Bình Vương vội vàng hỏi: "Có thật không? Dao Dao nói thật sao?"
Hắn vừa nói, môi đã đụng phải Đỗ Thư Dao đang hơi tránh ra, hắn lại đuổi theo, nồng đậm cay đắng đánh thẳng một mạch, chiếm cứ tất cả vị giác của Đỗ Thư Dao, nàng dở khóc dở cười hơi nhếch môi, lo lắng thái y sắp đến, lại không dám né tránh quá mạnh, sợ đụng phải vết thương của Thái Bình Vương, thật sự tiến lùi đều khó, nếm sạch tất cả mùi vị cay đắng trong miệng mình.
Sau đó đợi điều gì điều đó đến, lúc này thật sự có tiếng bước chân từ ngoài phòng vang lên, vừa nãy Đỗ Thư Dao đã dặn Tam Hồng, nếu thái y đến không cần thông báo, cứ mời thẳng vào.
Lúc này hay rồi, cảm giác xấu hổ này bị người ta xuyên thủng.
Tam Hồng nhìn thấy sợ đến mức thở dốc vì kinh ngạc, thái y đứng khựng lại một lát, đột nhiên quay đầu, lập tức lùi ra ngoài phòng.
Đỗ Thư Dao nắm chặt tóc Thái Bình Vương, khó khăn lắm mới kéo hắn ra được, ho một tiếng sờ môi, vội vàng đứng dậy sửa lại quần áo, mời thái y bước vào.
Thái y cũng coi như thấy nhiều hiểu rộng, không biểu hiện ra cái gì, điều này khiến Đỗ Thư Dao bớt xấu hổ hơn rất nhiều, có điều toàn bộ quá trình thay thuốc, ánh mắt Thái Bình Vương đều dính chặt lấy Đỗ Thư Dao, nhìn nàng chằm chằm, vẫn còn hoảng hốt.
Đỗ Thư Dao trừng mắt lườm hắn hai lần, cuối cùng hắn cũng kiềm nén lại, đợi thái y vừa đi, đã lập tức mở miệng: "Dao Dao..."
Đỗ Thư Dao nổi da gà, đứng cạnh bạn không tự nhiên lắm, qua loa đáp lời nhưng không hề đi tới.
"Dao Dao..." Thái Bình Vương không chịu từ bỏ: "Có thật không, Dao Dao nàng đến đây được không, ta muốn nói với nàng một chút."
Đỗ Thư Dao liếc hắn một cái, có vẻ như nàng không đến hắn sẽ xuống giường, Đỗ Thư Dao chậm chạp đi tới, lần này Thái Bình Vương không kích động nắm chặt nàng gặm nữa, chỉ là vẫn nhìn nàng chằm chằm, trong mắt có sóng nước dập dềnh đợi nàng trả lời.
"Có thật không." Thái Bình Vương nằm nhìn Đỗ Thư Dao, giọng nói nhẹ nhàng: "Ta không nằm mơ chứ..."
Nếu Đỗ Thư Dao đã đồng ý rồi, cũng không muốn tỏ ra khó chịu nữa, thật ra thì nói thật lòng, nàng vẫn nghĩ mình không thể chấp nhận được, nhưng thật sự bước ra một bước này, không hề khó khăn như nàng vẫn nghĩ.
Thậm chí khi nàng và Thái Bình Vương gần gũi, rất tự nhiên, không có bài xích như trong tưởng tượng của nàng, dù sao trước đây bọn họ cũng chỉ kém vợ chồng bình thường chút xíu đó mà thôi.
"Ừm." Đỗ Thư Dao ngắn gọn ừ một tiếng, để Thái Bình Vương vui sướng, nhưng Thái Bình Vương lại khóc.
Kiểu khóc thành tiếng, khóc rất thê thảm, cũng không phải đau lòng, vừa khóc vừa cười, Đỗ Thư Dao nhìn thấy không biết thế nào mới tốt, chỉ có thể thấp giọng khuyên ngăn hắn.
Thái Bình Vương thuận thế ôm lấy Đỗ Thư Dao đang nghiêng người chống lên giường hắn, sợ đè lên hắn.
Khoảng cách gần gũi như vậy nghe một người khóc, còn khóc vì chính mình, sẽ bị lây nhiễm, Đỗ Thư Dao không kiềm được cũng xót xa trong lòng, có điều nàng hít sâu một hơi, đè xuống chua xót, không kiềm được nói: "Mũi tên cắm vào ngực mình cũng không thấy ngươi khóc, bây giờ ngược lại mỏng manh như vậy."
Thái Bình Vương cũng không biết tại sao mình lại khóc, rõ ràng hắn rất vui mừng, cực kỳ vui mừng, ngón tay thon dài nắm chặt sau lưng Đỗ Thư Dao, rất mạnh, giống như muốn giữ chặt xương cốt của nàng.
Đỗ Thư Dao nghe cổ họng hắn phát ra tiếng hu hu trầm thấp khe khẽ, cực kỳ giống như khi hắn còn là chó làm sai chuyện gì đó, rất nhiều khi, nàng cố hết sức phân chia Thái Bình Vương có trí tuệ con người và con chó ngốc kia ra.
Nhưng giờ phút này, nàng lại nhận ra rất rõ ràng, bọn họ là một, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đều là khoản nợ mà nàng không cách nào chạy thoát được.
Đỗ Thư Dao mấp máy môi, cúi đầu ấn môi xuống trán Thái Bình Vương.
Khẽ nói: "Đừng khóc Chuỗi Chuỗi." Khóc vậy nàng rất đau lòng.
Bây giờ Thái Bình Vương không còn sức lực gọi với ra ngoài nữa, đành phải thúc giục Đỗ Thư Dao.
Vết thương trên mu bàn tay Đỗ Thư Dao cũng không tính là quá nặng, Thái Bình Vương ngừng tay rất kịp thời, nàng thấy dáng vẻ Thái Bình Vương khẩn trương, có phần tức giận nói: "Ngươi chỉ để ý việc ta bị thương, cũng không chú ý đến vết thương của mình, vết thương trên người ta thì ngươi đau lòng, nhưng ngươi đã từng nghĩ đến, trên người ngươi bị thương, làm sao ta lại không đau lòng được chứ?"
Thái Bình Vương vẫn đang thúc giục Đỗ Thư Dao, nghe vậy lại sửng sốt một lúc, sau đó nước mắt như hạt châu rơi xuống, vội vàng nói xin lỗi: "Ta xin lỗi Dao Dao... Ta xin lỗi."
Đỗ Thư Dao muốn đánh hắn, nhưng thấy vết thương của hắn đã lảo đảo sắp ngã, còn quan tâm chút vết thương nhỏ trên mu bàn tay nàng, trong lòng mềm mại và chua xót khó nói hết lời.
Sẽ không còn nữa.
Kiếp trước, kiếp này, thậm chí là cả kiếp sau, cuối cùng nàng cũng sẽ không gặp được ai đặt tất cả mọi chuyện của nàng ở vị trí đầu tiên, làm bạn mấy năm, lại tiếp tục gần gũi ở thế giới lạ, duyên phận như vậy, cũng là chuyện tuyệt không thể có được trên thế gian.
Đỗ Thư Dao hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, nàng lại không thể dây dưa với bất kỳ ai sâu sắc như vậy nữa, cứ như vậy đi, là người hay chó, trừ nàng ra có ai biết được đâu, có biết được cũng làm gì có ai tin, mà tin thì có sao?
Nàng không xa hắn được, không bỏ hắn được, ngoại trừ yêu thương hắn ra, còn có thể làm thế nào được nữa?
Thái Bình Vương cúi dầu, gương mặt tái nhợt vì bệnh lâu không khỏi, tóc hơi tán loạn trượt xuống bả vai theo động tác của hắn, lại run rẩy theo tiếng nghẹn ngào của hắn, nhìn qua vô cùng luống cuống.
Hắn không biết phải làm như thế nào, không biết phải làm như thế nào mới được, không biết hắn còn có thể làm gì, mới có thể khiến Dao Dao vui vẻ.
Đỗ Thư Dao chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã biết hắn đang nghĩ gì, sau khi im lặng thở dài, nắm bả vai của hắn, đỡ hắn dậy nói: "Trước tiên lên giường đã, ta đi sai người nấu thuốc lần nữa."
Thái Bình Vương im lặng mặc cho Đỗ Thư Dao đỡ mình về giường, nằm trên giường, Đỗ Thư Dao đang định đứng dậy, Thái Bình Vương lại dứt khoát nắm chặt tay Đỗ Thư Dao, nước mắt trên mặt chưa khô, ánh mắt lại cực kỳ dứt khoát.
"Dao Dao, ta đã sai người sắp xếp cho Nhật Thực xong rồi, ta không thể cho nàng thư hòa ly, vì sau khi hòa ly, nàng không nhận được gì hết, danh tiếng cũng sẽ rất tệ." Thái Bình Vương vẻ mặt hết sức chân thành, không mang chút tư lợi nào dùng tính mạng mình vạch kế hoạch cho tương lai của nàng: "Nhưng nếu không phải hòa ly mà là để tang chồng, thì sẽ không có ai bàn tán, đến lúc đó tất cả mọi thứ trong vương phủ đều có thể..."
Đỗ Thư Dao ngồi cạnh giường, những thứ đọc được trên giấy, tấn công mạnh mẽ vẫn khiến nàng chưa thể chấp nhận được, Thái Bình Vương gằn từng tiếng chính miệng nói ra, Đỗ Thư Dao quả thật muốn nghẹn lời.
Không thể kiềm chế được nữa ngắt lời nói: "Ngươi sắp xếp Nhật Thực cho ta, từ đâu mà biết được ta thích Nhật Thực?"
Thái Bình Vương dừng lại một lát, cười gượng, nhưng khó nén được mất mát nói: "Ngày Nhật Thực rời phủ, ta nhìn thấy nàng thân thiết với hắn ta, chắc là vô cùng không nỡ, còn có trước đó, mỗi ngày nàng đều nhận được hoa, đêm khuya cũng từng gọi hắn ta đến gặp..."
Thái Bình Vương nói: "Nhật Thực quả thật rất tốt, võ nghệ trác tuyệt gương mặt hơn người, Dao Dao thích hắn ta cũng là bình thường thôi."
Nhưng mà dáng vẻ hắn còn rất lo lắng, còn nói: "Nhưng Dao Dao tuyệt đối không thể trả nô khế cho hắn ta, chỉ nuôi dưỡng hắn ta như người hầu trong phủ là được, như vậy sau này cho dù hắn ta có muốn bay, cũng sẽ giống như con diều, không chạy thoát được sợi dây trong tay nàng, lâu dài mới có thể khiến hắn ta thần phục được."
Màu môi Thái Bình Vương tái nhợt, hơi chống thân thể, vô cùng đau đớn, cũng nói cực kỳ nghiêm túc, Đỗ Thư Dao lắng tai nghe, không chỉ trong mắt mơ màng, trong lòng lại càng có cảm giác kỳ dị.
Từ bao giờ hắn trở nên thông minh như vậy, suy xét tính toán tỉ mỉ cẩn thận như vậy, có lẽ cũng đã không khác gì người bình thường từ lâu rồi, thậm chí còn thông minh hơn người bình thường.
Nhưng trước mặt mình, ngoại trừ hôm nay, hắn chưa từng thể hiện ra, ngay cả chuyện Nhật Thực ngày đó, hắn cũng chưa từng hỏi ra... Trong lòng Đỗ Thư Dao không thể nói rõ là cảm giác gì.
Chỉ nhớ đến ban đầu khi hắn thay đổi mình từng ghét bỏ hắn, hẳn là vì vậy mới khiến cho hắn không dám biểu hiện ra.
Thái Bình Vương vẫn còn đang nói mãi không ngừng, thậm chí còn mua sắm mảnh đất cho nàng ở ngoài vương phủ, yên lặng bình an.
Đỗ Thư Dao đột nhiên nói khẽ ngắt lời hắn: "Ta không hề thích Nhật Thực, ngày hôm đó trước khi hắn ta đi, ta cũng không gần gũi với hắn ta."
Giọng nói Thái Bình Vương im bặt, hơi mờ mịt nhìn Đỗ Thư Dao nhưng cũng không nói gì nữa, nàng ấn hắn nằm xuống, đứng dậy đi sai người nấu thuốc một lần nữa.
Nàng cũng tranh thủ lúc này đi ra ngoài, hít thở không khí để mở mang tâm trí, đợi đến khi tỳ nữ bưng thuốc vào phòng, Thái Bình Vương trừng mắt nhìn nóc giường, thấy nàng bước vào mới đột ngột ngồi dậy trên giường, vết thương trên người lập tức đau đến mức trước mắt hắn biến thành màu đen.
Có điều bây giờ hắn cần đau đớn hơn nữa, đau đớn hơn nữa khiến hắn tỉnh táo, để hắn xác nhận lại chuyện vừa nãy từ đầu đến cuối rõ ràng không phải giấc mơ giữa ban ngày.
Đỗ Thư Dao vào phòng, bắt gặp ánh mắt hắn từ trên giường nhìn ra, bước chân cũng ngừng lại, hoảng hốt.
Ánh mắt Thái Bình Vương nhìn nàng mãi mãi là dịu dàng ỷ lại, ướt sũng giống như hai hồ nước xuân dập dềnh, mà giờ phút này lại lộ ra ánh sáng cực kỳ khác thường, Đỗ Thư Dao đứng cách đó không xa, sau khi ho một tiếng, liếm môi một cái, lúc này mới đi vào, đặt chén thuốc xuống bàn nhỏ cạnh giường.
Sau đó nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi mau nằm xuống, ta gọi thái y, băng bó lại vết thương cho ngươi."
Thái Bình Vương không di chuyển, vẫn nhìn như vậy, Đỗ Thư Dao giả vờ không thấy, cầm chén thuốc trên bàn nhỏ, dùng thìa nhỏ quấy quấy, lại thổi thổi, đang định đưa đến bên miệng Thái Bình Vương, Thái Bình Vương lại vươn tay đè chặt gáy nàng xuống, không quan tâm gì hết hôn lên.
Đỗ Thư Dao "A!" một tiếng, vội vàng nâng chén thuốc lên, vừa nãy khi Đỗ Thư Dao không có ở đây, cuối cùng Thái Bình Vương mới nghe rõ những lời Đỗ Thư Dao nói, lúc này nóng lòng muốn xác nhận, hoàn toàn không kịp đợi hỏi ra nữa.
Nhưng mà đôi môi thật sự rơi xuống nơi mềm mại kia, Đỗ Thư Dao cũng không hề né tránh, chỉ nâng chén thuốc lên, tránh cho hắn chạm vào đổ ra, Thái Bình Vương bối rối, sau đó hô hấp đột nhiên nặng nề hơn.
Hắn gần như dùng sức mạnh như đang gặm xương để gặm Đỗ Thư Dao, nôn nóng ngoại trừ môi miệng ra, còn gặm lên mặt và cổ mấy lần, không biết như vậy thật sự rất giống như đang cắn người chơi đùa, Đỗ Thư Dao hơi nhíu mày, Thái Bình Vương không ngừng, tay nàng cầm chén thuốc cũng run lên hai lần, hơi vãi ra ngoài một chút, vội vàng nói: "Ngươi đợi chút, uống thuốc đã..."
Lúc này Thái Bình Vương mới khó khăn dừng lại, nhận chén thuốc, không giống ngày thường mỗi khi uống thuốc còn khó hơn phụ nữ sinh con, uống ừng ực một hơi hết sạch, sau đó quăng chén xuống bàn nhỏ cạnh giường, lại nắm chặt Đỗ Thư Dao, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, môi kề sat môi động đậy hôn lên.
Thậm chí Đỗ Thư Dao có cảm giác muốn chạy trốn, giọng nói của Thái Bình Vương vội vàng hỏi: "Có thật không? Dao Dao nói thật sao?"
Hắn vừa nói, môi đã đụng phải Đỗ Thư Dao đang hơi tránh ra, hắn lại đuổi theo, nồng đậm cay đắng đánh thẳng một mạch, chiếm cứ tất cả vị giác của Đỗ Thư Dao, nàng dở khóc dở cười hơi nhếch môi, lo lắng thái y sắp đến, lại không dám né tránh quá mạnh, sợ đụng phải vết thương của Thái Bình Vương, thật sự tiến lùi đều khó, nếm sạch tất cả mùi vị cay đắng trong miệng mình.
Sau đó đợi điều gì điều đó đến, lúc này thật sự có tiếng bước chân từ ngoài phòng vang lên, vừa nãy Đỗ Thư Dao đã dặn Tam Hồng, nếu thái y đến không cần thông báo, cứ mời thẳng vào.
Lúc này hay rồi, cảm giác xấu hổ này bị người ta xuyên thủng.
Tam Hồng nhìn thấy sợ đến mức thở dốc vì kinh ngạc, thái y đứng khựng lại một lát, đột nhiên quay đầu, lập tức lùi ra ngoài phòng.
Đỗ Thư Dao nắm chặt tóc Thái Bình Vương, khó khăn lắm mới kéo hắn ra được, ho một tiếng sờ môi, vội vàng đứng dậy sửa lại quần áo, mời thái y bước vào.
Thái y cũng coi như thấy nhiều hiểu rộng, không biểu hiện ra cái gì, điều này khiến Đỗ Thư Dao bớt xấu hổ hơn rất nhiều, có điều toàn bộ quá trình thay thuốc, ánh mắt Thái Bình Vương đều dính chặt lấy Đỗ Thư Dao, nhìn nàng chằm chằm, vẫn còn hoảng hốt.
Đỗ Thư Dao trừng mắt lườm hắn hai lần, cuối cùng hắn cũng kiềm nén lại, đợi thái y vừa đi, đã lập tức mở miệng: "Dao Dao..."
Đỗ Thư Dao nổi da gà, đứng cạnh bạn không tự nhiên lắm, qua loa đáp lời nhưng không hề đi tới.
"Dao Dao..." Thái Bình Vương không chịu từ bỏ: "Có thật không, Dao Dao nàng đến đây được không, ta muốn nói với nàng một chút."
Đỗ Thư Dao liếc hắn một cái, có vẻ như nàng không đến hắn sẽ xuống giường, Đỗ Thư Dao chậm chạp đi tới, lần này Thái Bình Vương không kích động nắm chặt nàng gặm nữa, chỉ là vẫn nhìn nàng chằm chằm, trong mắt có sóng nước dập dềnh đợi nàng trả lời.
"Có thật không." Thái Bình Vương nằm nhìn Đỗ Thư Dao, giọng nói nhẹ nhàng: "Ta không nằm mơ chứ..."
Nếu Đỗ Thư Dao đã đồng ý rồi, cũng không muốn tỏ ra khó chịu nữa, thật ra thì nói thật lòng, nàng vẫn nghĩ mình không thể chấp nhận được, nhưng thật sự bước ra một bước này, không hề khó khăn như nàng vẫn nghĩ.
Thậm chí khi nàng và Thái Bình Vương gần gũi, rất tự nhiên, không có bài xích như trong tưởng tượng của nàng, dù sao trước đây bọn họ cũng chỉ kém vợ chồng bình thường chút xíu đó mà thôi.
"Ừm." Đỗ Thư Dao ngắn gọn ừ một tiếng, để Thái Bình Vương vui sướng, nhưng Thái Bình Vương lại khóc.
Kiểu khóc thành tiếng, khóc rất thê thảm, cũng không phải đau lòng, vừa khóc vừa cười, Đỗ Thư Dao nhìn thấy không biết thế nào mới tốt, chỉ có thể thấp giọng khuyên ngăn hắn.
Thái Bình Vương thuận thế ôm lấy Đỗ Thư Dao đang nghiêng người chống lên giường hắn, sợ đè lên hắn.
Khoảng cách gần gũi như vậy nghe một người khóc, còn khóc vì chính mình, sẽ bị lây nhiễm, Đỗ Thư Dao không kiềm được cũng xót xa trong lòng, có điều nàng hít sâu một hơi, đè xuống chua xót, không kiềm được nói: "Mũi tên cắm vào ngực mình cũng không thấy ngươi khóc, bây giờ ngược lại mỏng manh như vậy."
Thái Bình Vương cũng không biết tại sao mình lại khóc, rõ ràng hắn rất vui mừng, cực kỳ vui mừng, ngón tay thon dài nắm chặt sau lưng Đỗ Thư Dao, rất mạnh, giống như muốn giữ chặt xương cốt của nàng.
Đỗ Thư Dao nghe cổ họng hắn phát ra tiếng hu hu trầm thấp khe khẽ, cực kỳ giống như khi hắn còn là chó làm sai chuyện gì đó, rất nhiều khi, nàng cố hết sức phân chia Thái Bình Vương có trí tuệ con người và con chó ngốc kia ra.
Nhưng giờ phút này, nàng lại nhận ra rất rõ ràng, bọn họ là một, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đều là khoản nợ mà nàng không cách nào chạy thoát được.
Đỗ Thư Dao mấp máy môi, cúi đầu ấn môi xuống trán Thái Bình Vương.
Khẽ nói: "Đừng khóc Chuỗi Chuỗi." Khóc vậy nàng rất đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.