Chương 1:
Qua Cẩm
20/10/2024
Thu đã về cuối, hôm qua lại vừa mưa lớn, đường lên Hủ Sơn trơn trượt bùn đất.
Lộc Quỳnh cõng một bó củi lớn, chân nặng nhọc bước từng bước lên núi.
Hủ Sơn vốn là đất có chủ, chủ nhân là một vị tú tài họ Hứa. Núi vốn dĩ tên là Hứa Sơn, nhưng vị tú tài kia chê tên quá thô thiển, bèn đổi thành Hủ Sơn cho thanh tao.
Hứa tú tài sống một mình trên núi, không tránh khỏi quạnh quẽ, nên thi thoảng thường mời ba, năm người bạn học đến, cùng nhau làm tiệc rượu nhỏ trong lều cỏ giữa núi.
Người trong nhà Hứa tú tài không đủ để chuẩn bị cho bữa tiệc, vì thế, hắn ta bèn thuê vài nữ nhân khỏe mạnh ở thôn dưới chân núi đến làm công việc lặt vặt, từ nhóm lửa nấu nướng, đủ cả.
Đối với người nhà nông mà nói, được đi làm cơm cho các vị tú tài là công việc béo bở, biết đâu con cái trong nhà lại được hưởng chút ít văn khí của các vị, nên ai nấy đều quý trọng cơ hội này.
Lộc Quỳnh là một trong số những nữ nhân được Hứa tú tài thuê đến làm bếp - công việc của nàng là nhóm lửa.
Hứa tú tài vốn keo kiệt, không muốn thuê thêm người đốn củi, nên Lộc Quỳnh phải tự mình đốn củi rồi vác lên bếp. Nàng năm nay mới mười sáu tuổi, phải cõng trên lưng bó củi còn nặng hơn người, lại gặp đúng lúc đường núi sau mưa trơn trượt, khó tránh khỏi đuối sức.
Nhưng sự nặng nhọc ấy nàng còn có thể chịu đựng được, thứ khiến Lộc Quỳnh thực sự sợ hãi là những tiếng cười giỡn ồn ào vọng lại từ khu rừng phía trước.
Nàng mơ hồ nghe thấy vài tiếng gọi "Lý huynh", "Hứa huynh", đám người đó còn thỉnh thoảng xen vào một tiếng "Tạ huynh". Có vẻ như vị khách quý mà Hứa tú tài muốn mời lần này chính là vị "Tạ huynh" kia.
Lộc Quỳnh không quen biết "Tạ huynh", nhưng nàng biết "Lý huynh" là ai.
Đó là tên công tử bột có tiếng nhất nhì huyện Bảo Phong, tên là Lý Bảo Thành. Hắn ta còn trẻ, lại có công danh tú tài, rất được lòng các cô nương trong huyện. Lý Bảo Thành đã có một thê hai thiếp, nhưng vẫn thường xuyên ngủ lại kỹ viện. Nghe nói, hễ gặp nữ nhân nào vừa mắt, hắn ta liền mua về phủ làm thiếp thất, không danh không phận.
Những nữ nhân lớn tuổi, từng trải trong thôn, khi nhắc đến loại người như Lý Bảo Thành, vừa ghen tị vừa khinh thường. Một mặt, họ vừa véo tai nhi tử mình, bắt chúng phải học hành thi đỗ tú tài, mặt khác lại dặn dò chúng đừng học theo Lý Bảo Thành, suốt ngày vùi mình trong chốn phong lưu.
Lộc Quỳnh rất sợ gặp phải Lý Bảo Thành.
Thôn nàng có một cô nương, bị Lý Bảo Thành kia để mắt tới. Lý tú tài đã cưới nữ nhi nhà quan trong thành làm chính thê, nữ tử nông thôn kia chỉ có thể ngồi kiệu nhỏ vào cửa sau Lý gia, trở thành "người không tên họ".
Tin tức tiếp theo là vào dịp Tết năm đó, phụ mẫu của nữ tử kia muốn đến thăm con, mới hay tin nữ nhi mình vào một buổi sáng đã trở thành cái xác trương phềnh nổi lên trong giếng nhà họ Lý, lặng lẽ chết đi.
Hơn nữa, Hứa tú tài vốn dĩ không chọn những nữ tử trẻ như nàng để làm người giúp việc, nàng xuất hiện trước mặt Hứa tú tài lúc này, e là sẽ mất việc.
Lộc Quỳnh cụp mắt, rẽ từ đường núi vào con đường mòn trong rừng, tiếp tục khó khăn leo lên. Trong lòng nàng thầm cầu Phật tổ phù hộ, mong đừng gặp phải đám tú tài kia.
Nhưng ông trời không chiều lòng người.
Nàng đi trong rừng, lại cõng trên lưng bó củi nặng trĩu, bước chân chậm hơn đám tú tài kia rất nhiều. Tiếng cười nói của bọn họ phía sau càng lúc càng rõ ràng. Lộc Quỳnh hốt hoảng, vô tình dẫm phải cành cây khô trên đất.
Âm thanh giòn tan vang lên, nàng thầm cầu mong đám tú tài kia không nghe thấy, bản thân thì chậm rãi lùi về sau, nấp sau một gốc cây lớn. Lộc Quỳnh cảm giác có một ánh mắt dường như lướt qua người mình, rồi nhanh chóng rời đi.
Lộc Quỳnh sợ hãi trong lòng, nhưng ngoài việc cầu mong đám tú tài kia nhanh chóng rời đi, nàng chẳng biết phải làm gì.
Lộc Quỳnh cõng một bó củi lớn, chân nặng nhọc bước từng bước lên núi.
Hủ Sơn vốn là đất có chủ, chủ nhân là một vị tú tài họ Hứa. Núi vốn dĩ tên là Hứa Sơn, nhưng vị tú tài kia chê tên quá thô thiển, bèn đổi thành Hủ Sơn cho thanh tao.
Hứa tú tài sống một mình trên núi, không tránh khỏi quạnh quẽ, nên thi thoảng thường mời ba, năm người bạn học đến, cùng nhau làm tiệc rượu nhỏ trong lều cỏ giữa núi.
Người trong nhà Hứa tú tài không đủ để chuẩn bị cho bữa tiệc, vì thế, hắn ta bèn thuê vài nữ nhân khỏe mạnh ở thôn dưới chân núi đến làm công việc lặt vặt, từ nhóm lửa nấu nướng, đủ cả.
Đối với người nhà nông mà nói, được đi làm cơm cho các vị tú tài là công việc béo bở, biết đâu con cái trong nhà lại được hưởng chút ít văn khí của các vị, nên ai nấy đều quý trọng cơ hội này.
Lộc Quỳnh là một trong số những nữ nhân được Hứa tú tài thuê đến làm bếp - công việc của nàng là nhóm lửa.
Hứa tú tài vốn keo kiệt, không muốn thuê thêm người đốn củi, nên Lộc Quỳnh phải tự mình đốn củi rồi vác lên bếp. Nàng năm nay mới mười sáu tuổi, phải cõng trên lưng bó củi còn nặng hơn người, lại gặp đúng lúc đường núi sau mưa trơn trượt, khó tránh khỏi đuối sức.
Nhưng sự nặng nhọc ấy nàng còn có thể chịu đựng được, thứ khiến Lộc Quỳnh thực sự sợ hãi là những tiếng cười giỡn ồn ào vọng lại từ khu rừng phía trước.
Nàng mơ hồ nghe thấy vài tiếng gọi "Lý huynh", "Hứa huynh", đám người đó còn thỉnh thoảng xen vào một tiếng "Tạ huynh". Có vẻ như vị khách quý mà Hứa tú tài muốn mời lần này chính là vị "Tạ huynh" kia.
Lộc Quỳnh không quen biết "Tạ huynh", nhưng nàng biết "Lý huynh" là ai.
Đó là tên công tử bột có tiếng nhất nhì huyện Bảo Phong, tên là Lý Bảo Thành. Hắn ta còn trẻ, lại có công danh tú tài, rất được lòng các cô nương trong huyện. Lý Bảo Thành đã có một thê hai thiếp, nhưng vẫn thường xuyên ngủ lại kỹ viện. Nghe nói, hễ gặp nữ nhân nào vừa mắt, hắn ta liền mua về phủ làm thiếp thất, không danh không phận.
Những nữ nhân lớn tuổi, từng trải trong thôn, khi nhắc đến loại người như Lý Bảo Thành, vừa ghen tị vừa khinh thường. Một mặt, họ vừa véo tai nhi tử mình, bắt chúng phải học hành thi đỗ tú tài, mặt khác lại dặn dò chúng đừng học theo Lý Bảo Thành, suốt ngày vùi mình trong chốn phong lưu.
Lộc Quỳnh rất sợ gặp phải Lý Bảo Thành.
Thôn nàng có một cô nương, bị Lý Bảo Thành kia để mắt tới. Lý tú tài đã cưới nữ nhi nhà quan trong thành làm chính thê, nữ tử nông thôn kia chỉ có thể ngồi kiệu nhỏ vào cửa sau Lý gia, trở thành "người không tên họ".
Tin tức tiếp theo là vào dịp Tết năm đó, phụ mẫu của nữ tử kia muốn đến thăm con, mới hay tin nữ nhi mình vào một buổi sáng đã trở thành cái xác trương phềnh nổi lên trong giếng nhà họ Lý, lặng lẽ chết đi.
Hơn nữa, Hứa tú tài vốn dĩ không chọn những nữ tử trẻ như nàng để làm người giúp việc, nàng xuất hiện trước mặt Hứa tú tài lúc này, e là sẽ mất việc.
Lộc Quỳnh cụp mắt, rẽ từ đường núi vào con đường mòn trong rừng, tiếp tục khó khăn leo lên. Trong lòng nàng thầm cầu Phật tổ phù hộ, mong đừng gặp phải đám tú tài kia.
Nhưng ông trời không chiều lòng người.
Nàng đi trong rừng, lại cõng trên lưng bó củi nặng trĩu, bước chân chậm hơn đám tú tài kia rất nhiều. Tiếng cười nói của bọn họ phía sau càng lúc càng rõ ràng. Lộc Quỳnh hốt hoảng, vô tình dẫm phải cành cây khô trên đất.
Âm thanh giòn tan vang lên, nàng thầm cầu mong đám tú tài kia không nghe thấy, bản thân thì chậm rãi lùi về sau, nấp sau một gốc cây lớn. Lộc Quỳnh cảm giác có một ánh mắt dường như lướt qua người mình, rồi nhanh chóng rời đi.
Lộc Quỳnh sợ hãi trong lòng, nhưng ngoài việc cầu mong đám tú tài kia nhanh chóng rời đi, nàng chẳng biết phải làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.