Chương 17: Sao vậy, thiếu đàn ông à? (2/2)
Mang Quả Mộ Tư
13/02/2019
Này vừa nhìn, lại ngẩn ra.
Tóc mái hơi dài mơ hồ che khuất cái vết tích bắt mắt trên mặt kia, khóe mắt hơi cong lên, sống mũi cao, khóe môi mang tính tiêu chí biểu trưng giương lên, khí chất tà mị cùng với ánh mắt ngả ngớn.
Này không phải Lệ Phong Tước mấy ngày đều chưa từng xuất hiện sao.
"A! Lạc Y cậu xem, người trong ngực anh ta là Ngả Nặc Nhi."
Tần Lạc Y theo hướng Chu Mạn Văn nói nhìn lại, cách đó không xa là người phụ nữ trang điểm tinh xảo, tư thái xinh đẹp kia, cô nhìn có chút quen mắt, nhưng cũng không nhớ ra được đến cùng là ai.
"Nặc Nhi là ai?"
"Quãng thời gian trước cô ấy là diễn viên chính rất hot đó, không nghĩ tới cô ấy vậy mà đã có bạn trai, có điều người đàn ông này thật là đẹp trai, đây chính là Kim Đồng Ngọc Nữ trong truyền thuyết đi."
Chu Mạn Văn còn chìm đắm trong sự hưng phấn, không có phát hiện Tần Lạc Y dị dạng.
Tần Lạc Y sững sờ nhìn hai người thân mật không kẽ hở phía trước, trong lòng xẹt qua một tia cay đắng.
"Này, cậu nhìn thế nào còn ngốc hơn mình vậy, đi thôi, cẩn thận trở về cửa hàng trưởng lại mắng cậu."
Chu Mạn Văn nhìn thấy dáng vẻ Tần Lạc Y thất thần, sợ cô chậm trễ sẽ bị mắng, liền lòng tốt nhắc nhở.
Lúc này Tần Lạc Y mới lấy lại tinh thần, nỗ lực không nghĩ chuyện gặp phải Lệ Phong Tước nữa.
Anh ta thích làm trai bao là chuyện của anh ta, cô quan tâm không được.
Lắc đầu, Tần Lạc Y ôm lẵng hoa tiếp tục đi về phía trước, lại ở nơi chuyển hướng không cẩn thận đụng phải một người phụ nữ.
Cô vừa định ngẩng đầu lên nói xin lỗi, lại kinh ngạc nhìn thấy, Lệ Phong Tước đứng ở một bên.
Cô chưa từng nghĩ tới, bọn họ vậy mà lại gặp gỡ ở nơi như thế này, hơn nữa còn là lấy phương thức như thế.
Tần Lạc Y sững sờ nhìn Lệ Phong Tước, một lúc lâu không cách nào hoàn hồn.
"Cô là ai vậy hả? Đụng vào người ta không biết xin lỗi, còn trắng trợn nhìn xem người đàn ông của người ta như thế, sao vậy, thiếu đàn ông à?"
Ngả Nặc Nhi vốn là đang hài lòng Lệ Phong Tước đồng ý mua cho mình cái dây chuyền mà cô đã thèm nhỏ dãi từ lâu kia, không để ý liền va vào người phụ nữ trước mặt này một phát, dưới chân trượt một cái suýt nữa té ngã.
Nghĩ đến nếu như vừa nãy ngã chổng vó, mình tuyệt đối sẽ xấu mặt ở trước mặt kim chủ, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn người va vào cô.
Lại phát hiện người phụ nữ trước mặt này căn bản không có ý định xin lỗi, hơn nữa liền như vậy ở ngay trước mặt cô, nhìn xem kim chủ của cô đờ ra.
"Nhìn cái gì vậy, tôi cho cô biết, nếu như làm rách quần áo của tôi, bán cô đi cũng không đền nổi!"
Ngả Nặc Nhi nhìn người phụ nữ trước mặt có chút quen mắt, nhất thời lại không nhớ ra được đến cùng từng thấy ở đâu, có điều nhìn người phụ nữ này còn đang mê trai, tức giận từ trong lòng.
"Xin lỗi."
Tần Lạc Y bị tiếng gào kéo tỉnh táo lại tâm trí, vội vàng xin lỗi, cô đã không còn là đại tiểu thư Tần gia.
Bây giờ cô đã bị Tần gia đuổi ra khỏi cửa, hiện nay cô căn bản không trêu chọc nổi bất kỳ người có tiền nào.
Huống hồ có thể dẫn theo Lệ Phong Tước tới nơi này, không phải bà chủ nhà giàu, thì chính là tiểu thư danh môn, hoặc cũng là người trong nhà có bối cảnh.
"Thật sự rất xin lỗi."
Cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt không có ý định bỏ qua, liền lần thứ hai khom lưng xin lỗi.
Lệ Phong Tước nhìn thấy dáng vẻ Tần Lạc Y cẩn thận từng li từng tí một chợt cảm thấy chói mắt, người phụ nữ của anh khi nào cần khom lưng xin lỗi một mặt hàng chỉ biết vịn lấy đàn ông để trèo lên trên như vậy.
Lệ Phong Tước nhìn người phụ nữ vẫn còn khiêm cung, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, lại chợt nhớ tới cái hợp đồng cô đưa cho anh kia, đau lòng trong con ngươi bị ánh sáng lạnh che lấp.
Tóc mái hơi dài mơ hồ che khuất cái vết tích bắt mắt trên mặt kia, khóe mắt hơi cong lên, sống mũi cao, khóe môi mang tính tiêu chí biểu trưng giương lên, khí chất tà mị cùng với ánh mắt ngả ngớn.
Này không phải Lệ Phong Tước mấy ngày đều chưa từng xuất hiện sao.
"A! Lạc Y cậu xem, người trong ngực anh ta là Ngả Nặc Nhi."
Tần Lạc Y theo hướng Chu Mạn Văn nói nhìn lại, cách đó không xa là người phụ nữ trang điểm tinh xảo, tư thái xinh đẹp kia, cô nhìn có chút quen mắt, nhưng cũng không nhớ ra được đến cùng là ai.
"Nặc Nhi là ai?"
"Quãng thời gian trước cô ấy là diễn viên chính rất hot đó, không nghĩ tới cô ấy vậy mà đã có bạn trai, có điều người đàn ông này thật là đẹp trai, đây chính là Kim Đồng Ngọc Nữ trong truyền thuyết đi."
Chu Mạn Văn còn chìm đắm trong sự hưng phấn, không có phát hiện Tần Lạc Y dị dạng.
Tần Lạc Y sững sờ nhìn hai người thân mật không kẽ hở phía trước, trong lòng xẹt qua một tia cay đắng.
"Này, cậu nhìn thế nào còn ngốc hơn mình vậy, đi thôi, cẩn thận trở về cửa hàng trưởng lại mắng cậu."
Chu Mạn Văn nhìn thấy dáng vẻ Tần Lạc Y thất thần, sợ cô chậm trễ sẽ bị mắng, liền lòng tốt nhắc nhở.
Lúc này Tần Lạc Y mới lấy lại tinh thần, nỗ lực không nghĩ chuyện gặp phải Lệ Phong Tước nữa.
Anh ta thích làm trai bao là chuyện của anh ta, cô quan tâm không được.
Lắc đầu, Tần Lạc Y ôm lẵng hoa tiếp tục đi về phía trước, lại ở nơi chuyển hướng không cẩn thận đụng phải một người phụ nữ.
Cô vừa định ngẩng đầu lên nói xin lỗi, lại kinh ngạc nhìn thấy, Lệ Phong Tước đứng ở một bên.
Cô chưa từng nghĩ tới, bọn họ vậy mà lại gặp gỡ ở nơi như thế này, hơn nữa còn là lấy phương thức như thế.
Tần Lạc Y sững sờ nhìn Lệ Phong Tước, một lúc lâu không cách nào hoàn hồn.
"Cô là ai vậy hả? Đụng vào người ta không biết xin lỗi, còn trắng trợn nhìn xem người đàn ông của người ta như thế, sao vậy, thiếu đàn ông à?"
Ngả Nặc Nhi vốn là đang hài lòng Lệ Phong Tước đồng ý mua cho mình cái dây chuyền mà cô đã thèm nhỏ dãi từ lâu kia, không để ý liền va vào người phụ nữ trước mặt này một phát, dưới chân trượt một cái suýt nữa té ngã.
Nghĩ đến nếu như vừa nãy ngã chổng vó, mình tuyệt đối sẽ xấu mặt ở trước mặt kim chủ, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn người va vào cô.
Lại phát hiện người phụ nữ trước mặt này căn bản không có ý định xin lỗi, hơn nữa liền như vậy ở ngay trước mặt cô, nhìn xem kim chủ của cô đờ ra.
"Nhìn cái gì vậy, tôi cho cô biết, nếu như làm rách quần áo của tôi, bán cô đi cũng không đền nổi!"
Ngả Nặc Nhi nhìn người phụ nữ trước mặt có chút quen mắt, nhất thời lại không nhớ ra được đến cùng từng thấy ở đâu, có điều nhìn người phụ nữ này còn đang mê trai, tức giận từ trong lòng.
"Xin lỗi."
Tần Lạc Y bị tiếng gào kéo tỉnh táo lại tâm trí, vội vàng xin lỗi, cô đã không còn là đại tiểu thư Tần gia.
Bây giờ cô đã bị Tần gia đuổi ra khỏi cửa, hiện nay cô căn bản không trêu chọc nổi bất kỳ người có tiền nào.
Huống hồ có thể dẫn theo Lệ Phong Tước tới nơi này, không phải bà chủ nhà giàu, thì chính là tiểu thư danh môn, hoặc cũng là người trong nhà có bối cảnh.
"Thật sự rất xin lỗi."
Cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt không có ý định bỏ qua, liền lần thứ hai khom lưng xin lỗi.
Lệ Phong Tước nhìn thấy dáng vẻ Tần Lạc Y cẩn thận từng li từng tí một chợt cảm thấy chói mắt, người phụ nữ của anh khi nào cần khom lưng xin lỗi một mặt hàng chỉ biết vịn lấy đàn ông để trèo lên trên như vậy.
Lệ Phong Tước nhìn người phụ nữ vẫn còn khiêm cung, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, lại chợt nhớ tới cái hợp đồng cô đưa cho anh kia, đau lòng trong con ngươi bị ánh sáng lạnh che lấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.