Gả Cho Vai Ác Xấu Số Trong Tiểu Thuyết
Chương 49: ĐỒN ĐÃI HẠI NGƯỜI!
Bình Tử
23/01/2022
Edit: Khả Khả.
Vừa vào cửa hai phu thê vừa cưới bị trưởng bối Cố gia tách ra.
Ba nam nhân đưa Hàn Mẫn đến thư phòng, còn nữ nhân cùng bọn trẻ kéo Cố Minh Châu về viện của nàng.
Mặc dù hiện tại ở Cố gia, Hàn Mẫn biết Cố Minh Châu vô cùng an toàn nhưng hắn vẫn không yên tâm mà ngoái đầu lại, sau đó…hắn thấy Vương phi của hắn đi rất vui vẻ, chân bước nhẹ hẫng như muốn bay nhảy.
Ngay lập tức sắc mặt hắn trở nên u ám cực kỳ.
Lông mày Cố Nguyên nhíu chặt lại, gọi lớn Vương gia, cả đám người nhìn qua, hắn lại thong thả nói: “Vương gia ngài không muốn nói chuyện cùng chúng ta sao?”
Hàn Mẫn liền nhớ lại sự việc lần trước ở Cố gia.
Hừ, thành hôn rồi cũng không thể yên tâm được.
……
Cố Minh Châu ở nơi đây không hề biết Hàn Mẫn đang trải qua chuyện gì, nàng hiện tại vô cùng vui vẻ dựa vào lòng tổ mẫu, hai bên trái phải ôm ấp mỹ phụ nhân, phía dưới một đám củ cải nhỏ đáng yêu, tất cả đều vây quanh nàng ôm ấp hôn hít ân cần hỏi thăm, làm cho nàng vui quên cả đất trời.
Mỹ phụ nhân: Người đẹp tuổi trung niên, ý chỉ ba vị phu nhân nhà Cố gia
Ồn ào được một lúc, các trưởng bối đuổi đám trẻ ra ngoài chơi, bộ dạng rõ ràng là có chuyện muốn nói.
Bọn trẻ cũng hiểu chuyện, không quấy không khóc, chỉ nắm tay lưu luyến rời đi. Cố Minh Châu nhìn vậy liền cười nói đợi lát nữa sẽ tìm bọn chúng, mấy đứa trẻ lúc này mới vui vẻ trở lại.
Cố Minh Châu cười quay đầu lại thấy mẫu thân mình vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, không phải là một mình mẫu thân nhìn nàng, có tổ mẫu, đại bá mẫu, nhị bá mẫu cũng nhìn nàng.
Cố Minh Châu không rõ chuyện gì, nghi hoặc nhìn lại.
Mẫu thân nàng dè dặt nhỏ giọng hỏi: “Con với An Vương đã viên phòng rồi sao?”
Đều là người từng trải, các nàng đều nhìn ra cơ thể Cố Minh Châu có thay đổi, so với ngày trước nàng trưởng thành hơn, quyến rũ hơn, giống đại đa số các tân nương khác.
Cũng vì nguyên nhân này nên các nàng mới vô cùng nghi ngờ.
Cố Minh Châu càng thêm mơ hồ nói: “Tân hôn, đương nhiên là đã viên phòng rồi.”
Ba vị mỹ phụ nhân liếc mắt nhìn nhau, trong đó Cố lão phu nhân không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt trở nên dữ tợn nói: “Con kể hết quá trình cho chúng ta nghe xem nào, ta muốn biết có phải con đã bị hắn bắt nạt hay không.”
Lời này vừa nói ra, ba vị phu nhân liền nghĩ tới, đồng loạt thay đổi sắc mặt giục Cố Minh Châu nhanh nói ra.
Cố Minh Châu: “……”
Chuyện tốt gì đây? Tốt đến đáng sợ…
Giải thích cả một buổi, Cố Minh Châu cuối cùng cũng hiểu mọi người đang nghĩ cái gì.
Chuyện Thu tiễn năm đó gây ra chấn động lớn, lại có nhiều quan lớn, tin tức căn bản không giấu được, cho nên toàn bộ kinh thành đều biết chân Hàn Mẫn bị phế là do bầy sói cắn xé. Cùng lúc đó trên phố xuất hiện lời đồn, nói Hàn Mẫn không chỉ có hai chân bị phế mà chỗ đó cũng bị sói cắn mất.
Không chỉ phế đi đôi chân, còn không được làm nam nhân không biết có bao nhiêu người tỏ ra tội nghiệp cho hắn.
Ngày đó Cố lão phu nhân không muốn gả Cố Minh Châu một phần cũng vì lời đồn này, nếu Hàn Mẫn không thể giao hợp thì chẳng phải Cố Minh Châu của bà có hoa dung nguyệt mạo, tuổi trẻ phơi phới phải sống tẻ nhạt suốt đời sao.
Nhưng về điểm này các nàng chỉ dám tự nhủ trong lòng, không dám nói chuyện xấu hổ này với ai.
Chỉ có nam nhân Cố gia là biết sự thật thế nào. Nhạc phụ của Cố Nguyện Lễ bộ thượng thư lúc ấy cũng có mặt. Vậy mà các nàng lại bỏ qua chân tướng sự thật.
Cố Minh Châu dở khóc dở cười, đỏ mặt lắp bắp giải thích, cứu lấy chút danh dự cho Hàn Mẫn.
Ài, Hàn Mẫn như mãnh hổ vậy, rốt cuộc là ai mắt mù đi đồn hắn không thể giao hợp.
Vừa vào cửa hai phu thê vừa cưới bị trưởng bối Cố gia tách ra.
Ba nam nhân đưa Hàn Mẫn đến thư phòng, còn nữ nhân cùng bọn trẻ kéo Cố Minh Châu về viện của nàng.
Mặc dù hiện tại ở Cố gia, Hàn Mẫn biết Cố Minh Châu vô cùng an toàn nhưng hắn vẫn không yên tâm mà ngoái đầu lại, sau đó…hắn thấy Vương phi của hắn đi rất vui vẻ, chân bước nhẹ hẫng như muốn bay nhảy.
Ngay lập tức sắc mặt hắn trở nên u ám cực kỳ.
Lông mày Cố Nguyên nhíu chặt lại, gọi lớn Vương gia, cả đám người nhìn qua, hắn lại thong thả nói: “Vương gia ngài không muốn nói chuyện cùng chúng ta sao?”
Hàn Mẫn liền nhớ lại sự việc lần trước ở Cố gia.
Hừ, thành hôn rồi cũng không thể yên tâm được.
……
Cố Minh Châu ở nơi đây không hề biết Hàn Mẫn đang trải qua chuyện gì, nàng hiện tại vô cùng vui vẻ dựa vào lòng tổ mẫu, hai bên trái phải ôm ấp mỹ phụ nhân, phía dưới một đám củ cải nhỏ đáng yêu, tất cả đều vây quanh nàng ôm ấp hôn hít ân cần hỏi thăm, làm cho nàng vui quên cả đất trời.
Mỹ phụ nhân: Người đẹp tuổi trung niên, ý chỉ ba vị phu nhân nhà Cố gia
Ồn ào được một lúc, các trưởng bối đuổi đám trẻ ra ngoài chơi, bộ dạng rõ ràng là có chuyện muốn nói.
Bọn trẻ cũng hiểu chuyện, không quấy không khóc, chỉ nắm tay lưu luyến rời đi. Cố Minh Châu nhìn vậy liền cười nói đợi lát nữa sẽ tìm bọn chúng, mấy đứa trẻ lúc này mới vui vẻ trở lại.
Cố Minh Châu cười quay đầu lại thấy mẫu thân mình vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, không phải là một mình mẫu thân nhìn nàng, có tổ mẫu, đại bá mẫu, nhị bá mẫu cũng nhìn nàng.
Cố Minh Châu không rõ chuyện gì, nghi hoặc nhìn lại.
Mẫu thân nàng dè dặt nhỏ giọng hỏi: “Con với An Vương đã viên phòng rồi sao?”
Đều là người từng trải, các nàng đều nhìn ra cơ thể Cố Minh Châu có thay đổi, so với ngày trước nàng trưởng thành hơn, quyến rũ hơn, giống đại đa số các tân nương khác.
Cũng vì nguyên nhân này nên các nàng mới vô cùng nghi ngờ.
Cố Minh Châu càng thêm mơ hồ nói: “Tân hôn, đương nhiên là đã viên phòng rồi.”
Ba vị mỹ phụ nhân liếc mắt nhìn nhau, trong đó Cố lão phu nhân không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt trở nên dữ tợn nói: “Con kể hết quá trình cho chúng ta nghe xem nào, ta muốn biết có phải con đã bị hắn bắt nạt hay không.”
Lời này vừa nói ra, ba vị phu nhân liền nghĩ tới, đồng loạt thay đổi sắc mặt giục Cố Minh Châu nhanh nói ra.
Cố Minh Châu: “……”
Chuyện tốt gì đây? Tốt đến đáng sợ…
Giải thích cả một buổi, Cố Minh Châu cuối cùng cũng hiểu mọi người đang nghĩ cái gì.
Chuyện Thu tiễn năm đó gây ra chấn động lớn, lại có nhiều quan lớn, tin tức căn bản không giấu được, cho nên toàn bộ kinh thành đều biết chân Hàn Mẫn bị phế là do bầy sói cắn xé. Cùng lúc đó trên phố xuất hiện lời đồn, nói Hàn Mẫn không chỉ có hai chân bị phế mà chỗ đó cũng bị sói cắn mất.
Không chỉ phế đi đôi chân, còn không được làm nam nhân không biết có bao nhiêu người tỏ ra tội nghiệp cho hắn.
Ngày đó Cố lão phu nhân không muốn gả Cố Minh Châu một phần cũng vì lời đồn này, nếu Hàn Mẫn không thể giao hợp thì chẳng phải Cố Minh Châu của bà có hoa dung nguyệt mạo, tuổi trẻ phơi phới phải sống tẻ nhạt suốt đời sao.
Nhưng về điểm này các nàng chỉ dám tự nhủ trong lòng, không dám nói chuyện xấu hổ này với ai.
Chỉ có nam nhân Cố gia là biết sự thật thế nào. Nhạc phụ của Cố Nguyện Lễ bộ thượng thư lúc ấy cũng có mặt. Vậy mà các nàng lại bỏ qua chân tướng sự thật.
Cố Minh Châu dở khóc dở cười, đỏ mặt lắp bắp giải thích, cứu lấy chút danh dự cho Hàn Mẫn.
Ài, Hàn Mẫn như mãnh hổ vậy, rốt cuộc là ai mắt mù đi đồn hắn không thể giao hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.