Gả Cho Vai Ác Xấu Số Trong Tiểu Thuyết
Chương 64: KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN
Bình Tử
23/01/2022
Edit: Golden Minh Châu
Beta: Khả Khả
Sau sự kiện hoang đường ở suối nước nóng, liên tiếp nhiều ngày liền Hàn Mẫn phải uống toàn thuốc đắng.
Không cần phải hỏi, vì hỏi lại thì câu trả lời là những vị thuốc này thật sự cần thiết.
Dưới ánh nhìn chằm chằm như ăn tươi nuốt sống của thê tử và Trương ngự y, Hàn Mẫn còn có thể làm gì ngoài việc ngoan ngoãn uống cạn chén thuốc.
Ngoài khúc gập ghềnh này thì lối sinh hoạt ở thôn trang tốt hơn so với trong cung rất nhiều.
Không cần dậy sớm thỉnh an hai vị tôn thần kia. Ở thôn trang, bọn họ muốn dậy lúc nào thì dậy lúc đó, không còn vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ. Bọn họ muốn làm gì thì làm. Sau khi bỏ lệnh cấm dục thì muốn làm khi nào thì … khụ khụ khụ!!!
Chỉ cần một từ để hình dung thôi … hạnh phúc!
Càng vui hơn nữa đó là…. hiện tại Hàn Mẫn có thể đứng lên được rồi!
Hắn đã có thể đi một hai bước, cái này cần thời gian kiên trì mới có thể từ từ hồi phục được.
…
Trước Thất Tịch một ngày, có một vị khách nhỏ không mời mà đến.
Người tới là tiểu bá vương trong cung – Thụy Vương Hàn Ức
Khi Hàn Mẫn và Cố Minh Châu đến phòng khách, chẳng biết tiểu bá vương đang quậy cái gì, mà khiến nô bộc trong nhà đầm đìa mồ hôi chạy đi bất lực, vừa nhìn thấy hai vị chủ tử, ánh mặt họ quay sang cầu cứu.
Cúc nhi sợ tới mức chạy thẳng đến trốn sau lưng Cố Minh Châu, nhỏ giọng kể cho nàng nghe Hàn Ức bắt nạt bọn họ như thế nào.
Cố Minh Châu nâng ống tay áo lên che khóe miệng đang run rẩy.
Thật ra, nàng biết tính tình Hàn Ức không tốt, nhưng chỉ là nghe qua chứ chưa được chứng kiến. Mỗi lần gặp hắn trong cung hắn đều rất ngoan, cộng thêm hiện tại tuổi còn nhỏ, cái độ tuổi vô cùng đáng yêu. Cho nên nàng không có cách nào tưởng tượng được một tiểu tử như hắn có thể xấu xa đến mức nào.
Hiện tại nàng đã rõ.
Nhưng đến khi nàng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hàn Ức lại không đành lòng trách mắng.
Nàng cũng đã hiểu được vì sao đứa trẻ này lại được chiều chuộng thành một bá vương thế này
May mà không phải ai cũng dễ mềm lòng như nàng, Hàn Mẫn ý chí sắt đá lập tức xách cổ tiểu bá vương như xách một con mèo, trầm giọng hỏi: “Sao ngươi ra khỏi cung được? Còn nữa, Tới đây làm gì?”
Hàn Ức đưa đôi mắt to tròn vô tội nhìn Cố Minh Châu, hy vọng tẩu tẩu ôn nhu đoan trang có thể cứu hắn một mạng.
Nhìn Hàn Ức như vậy, Hàn Mẫn liền nhớ đến một tiểu bá vương trắng đen ở nhà, ngay lập tức tách hắn ra xa Cố Minh Châu, tự thân xách hắn ra ngoài giáo huấn.
Đám người vừa đi, Cố Minh Châu liền cười thành tiếng, sau đó an ủi mọi người trong phòng, thưởng cho họ chút bạc. Mọi người lúc này mới ngưng khóc mà mỉm cười.
Thực ra Hàn Ức vẫn giữ chừng mực, không làm gì quá đáng với bọn hạ nhân. Thời buổi này, mạng của nô bộc chỉ như cỏ rác, mà hắn chỉ muốn tìm chỗ nào để quậy phá một chút thì cũng xem như cũng tốt rồi. Mà hắn cũng có nguyên do, ai bảo bọn họ không cho hắn đi quấy rầy hai vị chủ tử chưa thức giấc mới xảy ra cớ sự này.
Nếu Hàn Ức quá đáng thì dù hắn có đáng yêu thế nào Cố Minh Châu cũng không tha cho hắn.
Cố Minh Châu cẩn thận hỏi cung nữ và thái giám đi cùng Hàn Ức mới biết hắn lén trốn ra khỏi cung, còn trộm lệnh bài của hoàng đế.
May là hắn không lỗ mãng, còn biết mang theo cung nữ, thái giám cùng vài tên thị vệ, nói cách khác …
Cố Minh Châu lắc đầu, cho người trở về cung thông báo bình an cho Trần Hiền phi. Còn chuyện có đưa hắn về cung hay không thì còn phải xem Hàn Mẫn tính thế nào.
Cố Minh Châu có cảm giác Hàn Ức rời cung không phải là tùy hứng.
Beta: Khả Khả
Sau sự kiện hoang đường ở suối nước nóng, liên tiếp nhiều ngày liền Hàn Mẫn phải uống toàn thuốc đắng.
Không cần phải hỏi, vì hỏi lại thì câu trả lời là những vị thuốc này thật sự cần thiết.
Dưới ánh nhìn chằm chằm như ăn tươi nuốt sống của thê tử và Trương ngự y, Hàn Mẫn còn có thể làm gì ngoài việc ngoan ngoãn uống cạn chén thuốc.
Ngoài khúc gập ghềnh này thì lối sinh hoạt ở thôn trang tốt hơn so với trong cung rất nhiều.
Không cần dậy sớm thỉnh an hai vị tôn thần kia. Ở thôn trang, bọn họ muốn dậy lúc nào thì dậy lúc đó, không còn vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ. Bọn họ muốn làm gì thì làm. Sau khi bỏ lệnh cấm dục thì muốn làm khi nào thì … khụ khụ khụ!!!
Chỉ cần một từ để hình dung thôi … hạnh phúc!
Càng vui hơn nữa đó là…. hiện tại Hàn Mẫn có thể đứng lên được rồi!
Hắn đã có thể đi một hai bước, cái này cần thời gian kiên trì mới có thể từ từ hồi phục được.
…
Trước Thất Tịch một ngày, có một vị khách nhỏ không mời mà đến.
Người tới là tiểu bá vương trong cung – Thụy Vương Hàn Ức
Khi Hàn Mẫn và Cố Minh Châu đến phòng khách, chẳng biết tiểu bá vương đang quậy cái gì, mà khiến nô bộc trong nhà đầm đìa mồ hôi chạy đi bất lực, vừa nhìn thấy hai vị chủ tử, ánh mặt họ quay sang cầu cứu.
Cúc nhi sợ tới mức chạy thẳng đến trốn sau lưng Cố Minh Châu, nhỏ giọng kể cho nàng nghe Hàn Ức bắt nạt bọn họ như thế nào.
Cố Minh Châu nâng ống tay áo lên che khóe miệng đang run rẩy.
Thật ra, nàng biết tính tình Hàn Ức không tốt, nhưng chỉ là nghe qua chứ chưa được chứng kiến. Mỗi lần gặp hắn trong cung hắn đều rất ngoan, cộng thêm hiện tại tuổi còn nhỏ, cái độ tuổi vô cùng đáng yêu. Cho nên nàng không có cách nào tưởng tượng được một tiểu tử như hắn có thể xấu xa đến mức nào.
Hiện tại nàng đã rõ.
Nhưng đến khi nàng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hàn Ức lại không đành lòng trách mắng.
Nàng cũng đã hiểu được vì sao đứa trẻ này lại được chiều chuộng thành một bá vương thế này
May mà không phải ai cũng dễ mềm lòng như nàng, Hàn Mẫn ý chí sắt đá lập tức xách cổ tiểu bá vương như xách một con mèo, trầm giọng hỏi: “Sao ngươi ra khỏi cung được? Còn nữa, Tới đây làm gì?”
Hàn Ức đưa đôi mắt to tròn vô tội nhìn Cố Minh Châu, hy vọng tẩu tẩu ôn nhu đoan trang có thể cứu hắn một mạng.
Nhìn Hàn Ức như vậy, Hàn Mẫn liền nhớ đến một tiểu bá vương trắng đen ở nhà, ngay lập tức tách hắn ra xa Cố Minh Châu, tự thân xách hắn ra ngoài giáo huấn.
Đám người vừa đi, Cố Minh Châu liền cười thành tiếng, sau đó an ủi mọi người trong phòng, thưởng cho họ chút bạc. Mọi người lúc này mới ngưng khóc mà mỉm cười.
Thực ra Hàn Ức vẫn giữ chừng mực, không làm gì quá đáng với bọn hạ nhân. Thời buổi này, mạng của nô bộc chỉ như cỏ rác, mà hắn chỉ muốn tìm chỗ nào để quậy phá một chút thì cũng xem như cũng tốt rồi. Mà hắn cũng có nguyên do, ai bảo bọn họ không cho hắn đi quấy rầy hai vị chủ tử chưa thức giấc mới xảy ra cớ sự này.
Nếu Hàn Ức quá đáng thì dù hắn có đáng yêu thế nào Cố Minh Châu cũng không tha cho hắn.
Cố Minh Châu cẩn thận hỏi cung nữ và thái giám đi cùng Hàn Ức mới biết hắn lén trốn ra khỏi cung, còn trộm lệnh bài của hoàng đế.
May là hắn không lỗ mãng, còn biết mang theo cung nữ, thái giám cùng vài tên thị vệ, nói cách khác …
Cố Minh Châu lắc đầu, cho người trở về cung thông báo bình an cho Trần Hiền phi. Còn chuyện có đưa hắn về cung hay không thì còn phải xem Hàn Mẫn tính thế nào.
Cố Minh Châu có cảm giác Hàn Ức rời cung không phải là tùy hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.