Gả Cho Vai Ác Xấu Số Trong Tiểu Thuyết
Chương 76: TA NGUYỆN Ý (END)
Bình Tử
23/01/2022
Edit: Khả Khả
Vài ngày sau Tiết Vạn Thọ, trong thành sóng gió không ngừng.
Hoàng đế phế Thái tử, ngay sau đó liền lôi những quan viên theo phe cánh của Thái tử ra xử trảm, người chết quá nhiều khiến cho cả kinh thành ngập trong mùi máu tươi, qua một thời gian cũng không thể tiêu tán hết. Trên triều mọi người đều sợ hãi, hậu cung cũng không yên ổn, bởi vì Thái Hậu ngã bệnh.
Sau đêm Tiết Vạn Thọ đó Thái hậu liền ngã bệnh, Ngự y cùng Thái y trong cung đều chẩn đoán đây là tâm bệnh. Mà đã là tâm bệnh thì khúc mắc kia ngày nào không gỡ bỏ thì ngày đó Thái Hậu vẫn không tốt lên được, nhưng vấn đề ở tâm bệnh chính là …Thái tử.
Chính xác hơn là Tiền Thái Tử.
Cho dù biết ngọn nguồn nhưng không ai dám lắm điều câu nào.
Chuyện này còn chưa xong, Hoàng đế cũng ngã bệnh theo.
Hoàng đế không bệnh nặng giống Thái Hậu, rất nhanh đã có chuyển biến tốt, nhưng cũng cảm giác được bản thân không đủ minh mẫn như trước. Hắn cũng mau chóng quyết định, để cho Hàn Mẫn bên cạnh hắn học tập xử lý chính sự.
Cùng lúc đó hắn cũng hạ lệnh để Cố Minh Châu xử lý cung vụ hậu cung.
Quyền lực này vốn thuộc về Thái tử và Thái tử phi.
Chỉ bằng một câu của hoàng đế khiến cho đôi phu thê Hàn Mẫn cùng Cố Minh Châu cuống lên. Rõ ràng vẫn ngủ chung một phòng nhưng không còn sức nói gì. Nếu không phải ngủ một giấc tới sáng thì cũng đi hầu bệnh ở Ngự thư phòng, suốt đêm xử lý chính sự.
Bọn họ còn chưa kịp hưởng thụ cái đãi ngộ của đôi phu thê tôn quý bật nhì đứng sau Hoàng đế đã phải trải nghiệm công việc bận rộn dành cho vị trí này.
Nhưng Hàn Mẫn cùng Cố Minh Châu cũng không thể oán hận dược, mặc dù bọn họ không phải người theo đuổi quyền lực, nhưng bọn họ biết rõ trách nhiệm bản thân gánh lên vai là gì.
Chớp mắt đã qua một tháng.
Bệnh của Hoàng đế dần dần chuyển biến tốt, nhưng hắn lại không thu hồi quyền lực lại, tiếp tục ủy quyền cho Hàn Mẫn, còn bản thân thì nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống. Hoàng đế còn tìm Thái hậu nói chuyện, không biết hắn nói cái gì mà bệnh tình của Thái hậu dần dần chuyển biến tốt hơn, bà cũng làm theo Hoàng đế đem quyền lực ném lên người Cố Minh Châu.
Đôi phu thê kia càng thêm bận rộn.
Có thể hai lão nhân trong cung còn thấy họ chưa đủ bận rộn, đợi bọn họ xử lý sự vụ thuận tay rồi, Hoàng đế đột nhiên tuyên bố muốn nhường ngôi cho Hàn Mẫn.
Mặc kệ đủ loại tấu sớ khuyên can của bá quan, Hoàng đế nói nhường ngôi liền nhường ngôi, hắn lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành gần nhất cử hành đại điển nhường ngôi.
Hàn Mẫn đối với chuyện này chỉ có một yêu cầu, hắn muốn đại điển phong hậu cũng tiến hành ngày hôm đó.
Hoàng đế đã nhường ngôi rồi đâu còn tâm tư để quản những chuyện như vậy, hắn vung tay nói mọi chuyện đều nghe Hàn Mẫn, chỉ cần để hắn thanh thản mà nhường ngôi là được.
Văn võ bá quan đều khóc than, chiều lòng hai vị chủ tử tùy hứng này thật sự rất khổ.
Mà khổ nhất phải nói đến quan Lễ Bộ.
……
Ngày mười tháng mười, Hàn Mẫn đăng cơ.
“Châu nhi, ta không phải người tốt gì, bò lên đến vị trí tối cao này cũng là vì báo thù riêng. Ngày Thất Tịch ấy, nàng nói nàng muốn chúng ta nhận thật nhiều những lời chúc phúc thật tâm, ta biết nàng muốn ta là một Hoàng đế tốt.”
“Ta nói thật, ta chưa từng có ý nghĩ như vậy, nhưng vì nàng, ta nguyện ý thay đổi bản thân.”
“Chỉ là….Châu nhi, ta căn bản không phải là một người tốt gì, ta nguyện ý làm một Hoàng đế tốt, nhưng ta cũng muốn nàng bên cạnh ta, cả đời đều bên cạnh ta không phút nào được rời đi, nếu không ta sợ mình không thể làm một Hoàng đế tốt được.”
Hàn Mẫn đưa tay hướng về Cố Minh Châu.
“Nàng có bằng lòng không?”
Cố Minh Châu không chút do dự nào, đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
“Ta nguyện ý.”
—END—
Vài ngày sau Tiết Vạn Thọ, trong thành sóng gió không ngừng.
Hoàng đế phế Thái tử, ngay sau đó liền lôi những quan viên theo phe cánh của Thái tử ra xử trảm, người chết quá nhiều khiến cho cả kinh thành ngập trong mùi máu tươi, qua một thời gian cũng không thể tiêu tán hết. Trên triều mọi người đều sợ hãi, hậu cung cũng không yên ổn, bởi vì Thái Hậu ngã bệnh.
Sau đêm Tiết Vạn Thọ đó Thái hậu liền ngã bệnh, Ngự y cùng Thái y trong cung đều chẩn đoán đây là tâm bệnh. Mà đã là tâm bệnh thì khúc mắc kia ngày nào không gỡ bỏ thì ngày đó Thái Hậu vẫn không tốt lên được, nhưng vấn đề ở tâm bệnh chính là …Thái tử.
Chính xác hơn là Tiền Thái Tử.
Cho dù biết ngọn nguồn nhưng không ai dám lắm điều câu nào.
Chuyện này còn chưa xong, Hoàng đế cũng ngã bệnh theo.
Hoàng đế không bệnh nặng giống Thái Hậu, rất nhanh đã có chuyển biến tốt, nhưng cũng cảm giác được bản thân không đủ minh mẫn như trước. Hắn cũng mau chóng quyết định, để cho Hàn Mẫn bên cạnh hắn học tập xử lý chính sự.
Cùng lúc đó hắn cũng hạ lệnh để Cố Minh Châu xử lý cung vụ hậu cung.
Quyền lực này vốn thuộc về Thái tử và Thái tử phi.
Chỉ bằng một câu của hoàng đế khiến cho đôi phu thê Hàn Mẫn cùng Cố Minh Châu cuống lên. Rõ ràng vẫn ngủ chung một phòng nhưng không còn sức nói gì. Nếu không phải ngủ một giấc tới sáng thì cũng đi hầu bệnh ở Ngự thư phòng, suốt đêm xử lý chính sự.
Bọn họ còn chưa kịp hưởng thụ cái đãi ngộ của đôi phu thê tôn quý bật nhì đứng sau Hoàng đế đã phải trải nghiệm công việc bận rộn dành cho vị trí này.
Nhưng Hàn Mẫn cùng Cố Minh Châu cũng không thể oán hận dược, mặc dù bọn họ không phải người theo đuổi quyền lực, nhưng bọn họ biết rõ trách nhiệm bản thân gánh lên vai là gì.
Chớp mắt đã qua một tháng.
Bệnh của Hoàng đế dần dần chuyển biến tốt, nhưng hắn lại không thu hồi quyền lực lại, tiếp tục ủy quyền cho Hàn Mẫn, còn bản thân thì nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống. Hoàng đế còn tìm Thái hậu nói chuyện, không biết hắn nói cái gì mà bệnh tình của Thái hậu dần dần chuyển biến tốt hơn, bà cũng làm theo Hoàng đế đem quyền lực ném lên người Cố Minh Châu.
Đôi phu thê kia càng thêm bận rộn.
Có thể hai lão nhân trong cung còn thấy họ chưa đủ bận rộn, đợi bọn họ xử lý sự vụ thuận tay rồi, Hoàng đế đột nhiên tuyên bố muốn nhường ngôi cho Hàn Mẫn.
Mặc kệ đủ loại tấu sớ khuyên can của bá quan, Hoàng đế nói nhường ngôi liền nhường ngôi, hắn lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành gần nhất cử hành đại điển nhường ngôi.
Hàn Mẫn đối với chuyện này chỉ có một yêu cầu, hắn muốn đại điển phong hậu cũng tiến hành ngày hôm đó.
Hoàng đế đã nhường ngôi rồi đâu còn tâm tư để quản những chuyện như vậy, hắn vung tay nói mọi chuyện đều nghe Hàn Mẫn, chỉ cần để hắn thanh thản mà nhường ngôi là được.
Văn võ bá quan đều khóc than, chiều lòng hai vị chủ tử tùy hứng này thật sự rất khổ.
Mà khổ nhất phải nói đến quan Lễ Bộ.
……
Ngày mười tháng mười, Hàn Mẫn đăng cơ.
“Châu nhi, ta không phải người tốt gì, bò lên đến vị trí tối cao này cũng là vì báo thù riêng. Ngày Thất Tịch ấy, nàng nói nàng muốn chúng ta nhận thật nhiều những lời chúc phúc thật tâm, ta biết nàng muốn ta là một Hoàng đế tốt.”
“Ta nói thật, ta chưa từng có ý nghĩ như vậy, nhưng vì nàng, ta nguyện ý thay đổi bản thân.”
“Chỉ là….Châu nhi, ta căn bản không phải là một người tốt gì, ta nguyện ý làm một Hoàng đế tốt, nhưng ta cũng muốn nàng bên cạnh ta, cả đời đều bên cạnh ta không phút nào được rời đi, nếu không ta sợ mình không thể làm một Hoàng đế tốt được.”
Hàn Mẫn đưa tay hướng về Cố Minh Châu.
“Nàng có bằng lòng không?”
Cố Minh Châu không chút do dự nào, đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
“Ta nguyện ý.”
—END—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.