Chương 10
Tam Tu
05/02/2024
Lúc trở lại vương phủ đã là đêm khuya.
Một mình Tiêu Cảnh Hành ngồi trước bàn, trên bàn đã bày đủ thức ăn, nhưng hắn lại chẳng động đũa.
“Sao chàng không ăn thế? Lỡ đói lả thì sao hả?” Ta bước lên trước, ngồi đối diện hắn.
“Đợi nàng đấy.” Tiêu Cảnh Hành giương mắt nhìn ta.
Ta hừ một tiếng, không chút khách khí cầm đũa bắt đầu ăn: “Giờ ta về rồi còn gì, chàng mau ăn đi.”
Bọn ta không nói thêm gì nữa, nhanh chóng ăn xong bữa tối.
Ban đêm, Tiêu Cảnh Hành rửa mặt xong ngồi trên giường, nam nhân lập tức kéo ta vào trong lồng ngực: “Thẩm Oản Oản, nàng muốn cuộc sống thế nào.”
Ta nghĩ ngợi một lúc, nhẹ giọng nói: “Ta muốn nương và A Dực sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
“Thế nàng thì sao?”
Ta lắc lắc đầu, ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Tiêu Cảnh Hành lại nhéo mặt ta một cái, nói: “Ta không biết nàng lại vô tư thế đấy, Thẩm Oản Oản.”
“Đau lắm đấy.” Ta vỗ tay hắn, cau mày phản kháng.
Tiêu Cảnh Hành hơi trầm mặc, sau đó chợt hỏi ta: “Vậy còn ta, nàng đã bao giờ nghĩ đến chuyện những ngày tháng sau này sẽ có thêm ta không?”
Ta giương mắt nhìn về phía hắn, ánh nến phác hoạ khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, tựa mông lung lại mờ ảo. Ta theo bản năng nắm lấy y phục của hắn, thấp giọng hỏi: “Ta bắt được chàng rồi sao? Tiêu Cảnh Hành.”
“Vậy người bị nàng tóm hiện tại là ai thế?” Hắn nhìn ta, khuôn mặt vẫn thâm thúy như trước.
Ta đẩy hắn ngồi dậy, ngẩng đầu đáp: “Đương nhiên là chính ta rồi.”
Tiêu Cảnh Hành cười nhẹ một tiếng, gật đầu nói: “Ừ, là nàng.”
Ta nhìn hắn, chỉ cảm thấy dần mất khí thế, chậm rãi thả lỏng người.
Cánh tay dài của Tiêu Cảnh Hành ấn ta vào trong chăn: “Được rồi, nghỉ ngơi đi nào, một giấc ngủ ngon chữa được bách bệnh đấy.”
Đáng lẽ câu này phải do ta nói mới đúng chứ?
Hắn đứng dậy muốn rời đi, ta duỗi tay bắt lấy hắn, lẩm bẩm trong chăn: “Ta cho chàng thứ này nè.”
So với Tiêu Ngạn Lễ, Tiêu Cảnh Hành càng đáng để nàng phó thác, dù sao Tiêu Ngạn Lễ cũng là người vô cùng độc ác, hắn ta có thể không chớp mắt giết chết Thẩm Dư Xu. Sau khi chuyện này thành công, chưa chắc hắn ta sẽ tha cho ta.
Ta nhét ngọc ấn mình nắm chặt nãy giờ vào trong tay hắn, lại nghe thấy tiếng cười của Tiêu Cảnh Hành, hắn nhẹ giọng hỏi: “Nàng thấy đáng giá không?”
Ta xốc chăn lên, muốn cạy đầu hắn ra xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu nước, thời điểm mấu chốt vẫn có thể hỏi mấy câu ngốc nghếch thế này.
“Chung quy cũng chỉ ta hiểu nàng.” Hắn cười nhéo mặt ta, trả lại ngọc ấn vào bàn tay nhỏ bé của ta: “Nắm chặt lấy, Thẩm Oản Oản.”
Trong lòng ta thầm cười nhạo một tiếng, ngốc thật đấy, trả thứ này lại, lỡ ta tìm chỗ dựa khác thì sao.
Tiêu Cảnh Hành, thế mà chàng lúc nào cũng cười trêu ta khờ!
Ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng không kìm được giơ tay lau nước mắt.
Tiêu Cảnh Hành nằm xuống bên cạnh, ôm ta vào trong ngực, không quên nói một câu: “Lạnh quá.”
Ta không ngẩng đầu, chỉ duỗi tay đánh một cái trên vai hắn, cuối cùng chỉ đành chấp nhận kéo tay nam nhân vào trong lồng ngực mình,
Chỉ thoáng sau, đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đặn của hắn.
Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua, học theo dáng vẻ của hắn duỗi tay nhéo khuôn mặt anh tuấn kia, quở trách: “Vậy mà cũng ngủ được, chịu chàng đấy!”
Cánh tay hắn lập tức ôm chặt ta hơn.
Bệnh của Tiêu Cảnh Hành ngày một nặng hơn, mấy hôm nay chỉ nằm trên giường. Thời điểm tỉnh táo càng ngày càng ít, hôm nào ta cũng mong ngóng nương có thể tìm được Hạ đại phu tới.
Trong Vương phủ an tĩnh đến đáng sợ.
Ta đứng trên hành lang, mặt không chút cảm xúc nhìn giọt mưa vô tình làm nát đóa hoa lê xinh đẹp.
Mấy ngay nay Thẩm Tông tới tìm ta vài lần, nhưng ta không gặp.
Còn về cái chết của Thẩm Dư Xu, cuối cùng chỉ đành tuyên bố với người ngoài rằng nàng ta không chịu đựng được đả kích, đành tự sát mà chết.
Nghe nói Thiệu thị điên rồi, Thiệu gia cũng không có quá nhiều động tĩnh.
Thiên tử làm khó dễ, bây giờ bọn họ khó bảo toàn tính mạng, đương nhiên sẽ không quan tâm đến một nữ nhi đã gả đi.
Thời điểm này chính là gió lớn trước giông bão.
Trên vai chợt nặng hơn, có người khoác một chiếc áo choàng cho ta, ta vội quay đầu nhìn lại, thấy Lăng La nhấp môi đứng sau lưng, trong lòng chợt thấy cực kỳ hụt hẫng.
“Vương phi, đêm đến rồi, gió lớn lắm, ngài mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Ta kéo chặt áo choàng trên người, gật đầu.
Xuyên qua hành lang rộng lớn đi vào trong phòng, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, bên ngoài vang lên một tiếng sấm, ta rụt người trong chăn, cố gắng không để ý đến nó.
Ta cuộn tròn người, che tai lại, lúc này chợt nghe thấy có người đẩy cửa ra, ta cuống quít ngồi dậy, cơ thể Tiêu Cảnh Hành ngập tràn hàn khí ngồi xuống bên cạnh ta.
“Chàng…… Sao chàng lại tới đây?” Ta vươn tay kéo lấy người hắn, chạm đến bàn tay lạnh lẽo kia, ta chỉ cảm thấy tim mình như run rẩy.
Lúc đi thăm hắn, rõ ràng Tiêu Cảnh Hành vẫn hôn mê.
“Có sấm kìa.” Hắn nhẹ giọng nói, nhìn ta nở nụ cười, “Lúc đang ngủ, ta bỗng nhiên nhớ tới có người nhát gan, có lẽ bây giờ đã sợ đến mức chẳng dám nhúc nhích.”
“Chàng mới nhát gan đấy!”
Giọng ta không khỏi run lên.
Tiêu Cảnh Hành lại không lưu tình chút cười ha ha, nhéo mặt ta hỏi: “Thẩm Oản Oản, nàng không mạnh miệng thì sẽ chết sao?”
Thấy ta không đáp, hắn lại nói tiếp: “Với dáng vẻ này của nàng, không mạnh miệng chưa chắc đã là Thẩm Dư Nhàn.”
“Chàng im miệng cho ta!” Ta hung tợn uy hiếp hắn, sau đó ngang ngược cởi y phục của nam nhân ra, “Mấy ngày nay không uống đủ thuốc,bên ngoài gió to thế này, chàng còn chạy lung tung nữa chứ, nhanh đi ngủ cho ta!”
Tiêu Cảnh Hành thành thật hơn rất nhiều, vội kéo ta vào trong chăn, sau đó thuần thục ôm ta vào trong ngực.
Mấy ngày sau, trong cung lại truyền đến tin tức hoàng đế mắc bệnh nặng, thừa dịp Tiêu Cảnh Hành hôn mê, trong cung phái người tới truyền lời, nói Hoàng hậu nương nương muốn gặp ta.
Ta không thoái thác được, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Thanh Tung gọi người truyền chỉ lại, nhìn về phía ta nói: “Vương phi, nếu điện hạ tỉnh lại không nhìn thấy ngài, sợ rằng sẽ rất tức giận!”
Ta nhìn về phía hắn, nhanh chóng trả lời: “Ngươi cứ nói tình hình thực tế cho điện hạ, bảo chàng ấy đừng lo cho ta.”
Ánh mắt Thanh Tung lóe lên, ta cong môi nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
Quả nhiên sau khi vào cung, Hoàng hậu đã lấy cớ bệ hạ chưa khỏi bệnh, giữ ta lại để lo liệu vài chuyện trong cung.
Không chỉ có mỗi mình ta, ta cẩn thận quan sát một lúc, còn có thêm thê nhi của mấy vị hoàng tử. Còn tại sao ta lại có mặt ở đây, đương nhiên là vì bệ hạ chưa bao giờ yên tâm về Tiêu Cảnh Hành.
Mấy ngày nay bọn họ tưởng ta thành thật sống trong cung, thực ra ngày nào ta cũng lấy lí do đi dạo tiêu thực để kể hết những chuyện xảy ra ở đây.
Đúng là hơi áy náy với cung nữ để ý ta cả ngày thật, ngày nào cũng đi cùng ta biết bao con đường, ánh mắt nhìn ta cũng dần u oán hơn.
Đến ngày thứ mười, tin tức Tiêu Ngạn Lễ tạo phản truyền đến.
Trong cung hỗn loạn vô cùng, lại không quên giam cầm ta và mấy Hoàng tử phi kia vào Phương Hoa điện.
Một mình Tiêu Cảnh Hành ngồi trước bàn, trên bàn đã bày đủ thức ăn, nhưng hắn lại chẳng động đũa.
“Sao chàng không ăn thế? Lỡ đói lả thì sao hả?” Ta bước lên trước, ngồi đối diện hắn.
“Đợi nàng đấy.” Tiêu Cảnh Hành giương mắt nhìn ta.
Ta hừ một tiếng, không chút khách khí cầm đũa bắt đầu ăn: “Giờ ta về rồi còn gì, chàng mau ăn đi.”
Bọn ta không nói thêm gì nữa, nhanh chóng ăn xong bữa tối.
Ban đêm, Tiêu Cảnh Hành rửa mặt xong ngồi trên giường, nam nhân lập tức kéo ta vào trong lồng ngực: “Thẩm Oản Oản, nàng muốn cuộc sống thế nào.”
Ta nghĩ ngợi một lúc, nhẹ giọng nói: “Ta muốn nương và A Dực sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
“Thế nàng thì sao?”
Ta lắc lắc đầu, ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Tiêu Cảnh Hành lại nhéo mặt ta một cái, nói: “Ta không biết nàng lại vô tư thế đấy, Thẩm Oản Oản.”
“Đau lắm đấy.” Ta vỗ tay hắn, cau mày phản kháng.
Tiêu Cảnh Hành hơi trầm mặc, sau đó chợt hỏi ta: “Vậy còn ta, nàng đã bao giờ nghĩ đến chuyện những ngày tháng sau này sẽ có thêm ta không?”
Ta giương mắt nhìn về phía hắn, ánh nến phác hoạ khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, tựa mông lung lại mờ ảo. Ta theo bản năng nắm lấy y phục của hắn, thấp giọng hỏi: “Ta bắt được chàng rồi sao? Tiêu Cảnh Hành.”
“Vậy người bị nàng tóm hiện tại là ai thế?” Hắn nhìn ta, khuôn mặt vẫn thâm thúy như trước.
Ta đẩy hắn ngồi dậy, ngẩng đầu đáp: “Đương nhiên là chính ta rồi.”
Tiêu Cảnh Hành cười nhẹ một tiếng, gật đầu nói: “Ừ, là nàng.”
Ta nhìn hắn, chỉ cảm thấy dần mất khí thế, chậm rãi thả lỏng người.
Cánh tay dài của Tiêu Cảnh Hành ấn ta vào trong chăn: “Được rồi, nghỉ ngơi đi nào, một giấc ngủ ngon chữa được bách bệnh đấy.”
Đáng lẽ câu này phải do ta nói mới đúng chứ?
Hắn đứng dậy muốn rời đi, ta duỗi tay bắt lấy hắn, lẩm bẩm trong chăn: “Ta cho chàng thứ này nè.”
So với Tiêu Ngạn Lễ, Tiêu Cảnh Hành càng đáng để nàng phó thác, dù sao Tiêu Ngạn Lễ cũng là người vô cùng độc ác, hắn ta có thể không chớp mắt giết chết Thẩm Dư Xu. Sau khi chuyện này thành công, chưa chắc hắn ta sẽ tha cho ta.
Ta nhét ngọc ấn mình nắm chặt nãy giờ vào trong tay hắn, lại nghe thấy tiếng cười của Tiêu Cảnh Hành, hắn nhẹ giọng hỏi: “Nàng thấy đáng giá không?”
Ta xốc chăn lên, muốn cạy đầu hắn ra xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu nước, thời điểm mấu chốt vẫn có thể hỏi mấy câu ngốc nghếch thế này.
“Chung quy cũng chỉ ta hiểu nàng.” Hắn cười nhéo mặt ta, trả lại ngọc ấn vào bàn tay nhỏ bé của ta: “Nắm chặt lấy, Thẩm Oản Oản.”
Trong lòng ta thầm cười nhạo một tiếng, ngốc thật đấy, trả thứ này lại, lỡ ta tìm chỗ dựa khác thì sao.
Tiêu Cảnh Hành, thế mà chàng lúc nào cũng cười trêu ta khờ!
Ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng không kìm được giơ tay lau nước mắt.
Tiêu Cảnh Hành nằm xuống bên cạnh, ôm ta vào trong ngực, không quên nói một câu: “Lạnh quá.”
Ta không ngẩng đầu, chỉ duỗi tay đánh một cái trên vai hắn, cuối cùng chỉ đành chấp nhận kéo tay nam nhân vào trong lồng ngực mình,
Chỉ thoáng sau, đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đặn của hắn.
Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua, học theo dáng vẻ của hắn duỗi tay nhéo khuôn mặt anh tuấn kia, quở trách: “Vậy mà cũng ngủ được, chịu chàng đấy!”
Cánh tay hắn lập tức ôm chặt ta hơn.
Bệnh của Tiêu Cảnh Hành ngày một nặng hơn, mấy hôm nay chỉ nằm trên giường. Thời điểm tỉnh táo càng ngày càng ít, hôm nào ta cũng mong ngóng nương có thể tìm được Hạ đại phu tới.
Trong Vương phủ an tĩnh đến đáng sợ.
Ta đứng trên hành lang, mặt không chút cảm xúc nhìn giọt mưa vô tình làm nát đóa hoa lê xinh đẹp.
Mấy ngay nay Thẩm Tông tới tìm ta vài lần, nhưng ta không gặp.
Còn về cái chết của Thẩm Dư Xu, cuối cùng chỉ đành tuyên bố với người ngoài rằng nàng ta không chịu đựng được đả kích, đành tự sát mà chết.
Nghe nói Thiệu thị điên rồi, Thiệu gia cũng không có quá nhiều động tĩnh.
Thiên tử làm khó dễ, bây giờ bọn họ khó bảo toàn tính mạng, đương nhiên sẽ không quan tâm đến một nữ nhi đã gả đi.
Thời điểm này chính là gió lớn trước giông bão.
Trên vai chợt nặng hơn, có người khoác một chiếc áo choàng cho ta, ta vội quay đầu nhìn lại, thấy Lăng La nhấp môi đứng sau lưng, trong lòng chợt thấy cực kỳ hụt hẫng.
“Vương phi, đêm đến rồi, gió lớn lắm, ngài mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Ta kéo chặt áo choàng trên người, gật đầu.
Xuyên qua hành lang rộng lớn đi vào trong phòng, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, bên ngoài vang lên một tiếng sấm, ta rụt người trong chăn, cố gắng không để ý đến nó.
Ta cuộn tròn người, che tai lại, lúc này chợt nghe thấy có người đẩy cửa ra, ta cuống quít ngồi dậy, cơ thể Tiêu Cảnh Hành ngập tràn hàn khí ngồi xuống bên cạnh ta.
“Chàng…… Sao chàng lại tới đây?” Ta vươn tay kéo lấy người hắn, chạm đến bàn tay lạnh lẽo kia, ta chỉ cảm thấy tim mình như run rẩy.
Lúc đi thăm hắn, rõ ràng Tiêu Cảnh Hành vẫn hôn mê.
“Có sấm kìa.” Hắn nhẹ giọng nói, nhìn ta nở nụ cười, “Lúc đang ngủ, ta bỗng nhiên nhớ tới có người nhát gan, có lẽ bây giờ đã sợ đến mức chẳng dám nhúc nhích.”
“Chàng mới nhát gan đấy!”
Giọng ta không khỏi run lên.
Tiêu Cảnh Hành lại không lưu tình chút cười ha ha, nhéo mặt ta hỏi: “Thẩm Oản Oản, nàng không mạnh miệng thì sẽ chết sao?”
Thấy ta không đáp, hắn lại nói tiếp: “Với dáng vẻ này của nàng, không mạnh miệng chưa chắc đã là Thẩm Dư Nhàn.”
“Chàng im miệng cho ta!” Ta hung tợn uy hiếp hắn, sau đó ngang ngược cởi y phục của nam nhân ra, “Mấy ngày nay không uống đủ thuốc,bên ngoài gió to thế này, chàng còn chạy lung tung nữa chứ, nhanh đi ngủ cho ta!”
Tiêu Cảnh Hành thành thật hơn rất nhiều, vội kéo ta vào trong chăn, sau đó thuần thục ôm ta vào trong ngực.
Mấy ngày sau, trong cung lại truyền đến tin tức hoàng đế mắc bệnh nặng, thừa dịp Tiêu Cảnh Hành hôn mê, trong cung phái người tới truyền lời, nói Hoàng hậu nương nương muốn gặp ta.
Ta không thoái thác được, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Thanh Tung gọi người truyền chỉ lại, nhìn về phía ta nói: “Vương phi, nếu điện hạ tỉnh lại không nhìn thấy ngài, sợ rằng sẽ rất tức giận!”
Ta nhìn về phía hắn, nhanh chóng trả lời: “Ngươi cứ nói tình hình thực tế cho điện hạ, bảo chàng ấy đừng lo cho ta.”
Ánh mắt Thanh Tung lóe lên, ta cong môi nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
Quả nhiên sau khi vào cung, Hoàng hậu đã lấy cớ bệ hạ chưa khỏi bệnh, giữ ta lại để lo liệu vài chuyện trong cung.
Không chỉ có mỗi mình ta, ta cẩn thận quan sát một lúc, còn có thêm thê nhi của mấy vị hoàng tử. Còn tại sao ta lại có mặt ở đây, đương nhiên là vì bệ hạ chưa bao giờ yên tâm về Tiêu Cảnh Hành.
Mấy ngày nay bọn họ tưởng ta thành thật sống trong cung, thực ra ngày nào ta cũng lấy lí do đi dạo tiêu thực để kể hết những chuyện xảy ra ở đây.
Đúng là hơi áy náy với cung nữ để ý ta cả ngày thật, ngày nào cũng đi cùng ta biết bao con đường, ánh mắt nhìn ta cũng dần u oán hơn.
Đến ngày thứ mười, tin tức Tiêu Ngạn Lễ tạo phản truyền đến.
Trong cung hỗn loạn vô cùng, lại không quên giam cầm ta và mấy Hoàng tử phi kia vào Phương Hoa điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.