Gả Cho Vương Gia Ốm Yếu

Chương 7

Tam Tu

05/02/2024

7.

Mấy ngày qua, gần như ngày nào ta cũng dính lấy người Tiêu Cảnh Hành.

Đêm dài đằng đẵng, ta gặp ác mộng bừng tỉnh, lại phát hiện bên cạnh không có một bóng người, ta vội vã đứng dậy.

Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi bóng người xuyên qua cửa sổ, ta nhíu mày, quyết định đi qua.

“Điện hạ, Trần thái y đúng là có vấn đề, có điều thuộc hạ vẫn chưa điều tra rõ người đứng đằng sau.”

Là giọng của Thanh Tung.

“Đã rõ thế rồi, cần gì tra nữa?”

Tiêu Cảnh Hành cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói.

“Khoảng thời gian này, thuộc hạ đã thăm dò rồi, Vương phi và Thẩm gia xảy ra bất hòa, Vương phi cũng không tham dự mấy chuyện này.”

Lòng ta khẽ run lên, bàn tay đặt trên cửa lơ đãng giật một cái.

Ban đêm yên tĩnh, dù tiếng vang rất nhỏ cũng không thoát khỏi lỗ tai của người luyện võ bọn họ.

Ta đang định xoay người muốn tránh đi, Tiêu Cảnh Hành đã mở cửa.

Ta xoay người nhìn về phía hắn, trên mặt hắn không có nhiều cảm xúc, chỉ tiến lên bế ta lên, hỏi: “Sao lại đi chân trần ra đây thế, nàng không sợ cảm lạnh à?”

Ta không nói gì, mặc hắn ôm mình lên trên giường. Hắn thoáng đứng dậy, ta vẫn không nhịn được bắt lấy cổ áo hắn, hỏi: “Trước giờ chàng chưa hề tin tưởng ta, đúng không?”

Tiêu Cảnh Hành ngẩn người, nắm lấy tay ta, giương mắt nhìn: “Vậy còn nàng? Thẩm Dư Nhàn, ta nói rồi, ta sẽ phái người đi tìm Thẩm Thừa Dực, chẳng phải nàng cũng tự mình tìm, nói đến cùng, nàng cũng chưa từng tin ta?”

Lông mày ta khẽ nhướng, chậm rãi buông tay ra.

Đúng vậy, sống chung với hắn một khoảng thời gian, ta suýt nữa quên mất lúc đầu hai người đều có tâm tư riêng, sao ta lại hy vọng sự thật lòng chứ.

Ta rút tay ra, nhìn hắn cười cười: “Ta mệt rồi, ngủ đây.”

Không quan tâm Tiêu Cảnh Hành nhìn chằm chằm mình, ta trở mình, chui vào trong chăn: “Cơ thể điện hạ vẫn còn yếu, đừng mệt nhọc quá, có chuyện gì mai lại giải quyết.”

Cách một lúc sau, ta nghe thấy tiếng đóng cửa, thở dài một tiếng, lúc này mới xoay người, mở mắt nhìn tấm màn trên đỉnh đầu. Đêm nay chú định là một đêm mất ngủ.

Ngày hôm sau là đại hôn của Thẩm Dư Xu và Tiêu Ngạn Lễ. Lúc vừa thức dậy, Tiêu Cảnh Hành đã đứng đợi bên ngoài, hắn giơ tay nhéo mặt ta, hỏi: “Đêm qua nàng đi bắt quỷ à?”

Hắn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ta xoa khuôn mặt bị véo đau, lắc đầu, nhắm hai mắt tùy ý nói: “Ta lo sau khi Thẩm Dư Xu gả cho Tiêu Ngạn Lễ, cuộc sống của chàng và ta sẽ càng khó khăn hơn.”

Tiêu Cảnh Hành cười nhạo một tiếng, bấm tay gõ đầu ta, dịch lại gần thấp giọng nói: “Nàng nghĩ hắn có thể nhảy nhót được mấy ngày?”

Ta chợt mở mắt nhìn về phía hắn, mặt mày Tiêu Cảnh Hành thâm thúy, không nhìn ra cảm xúc. Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc: “Đi thôi.”

Ta đi theo sau hắn, cùng đến Thành Dương Vương phủ xem đại hôn/

Từ sau đêm khắc khẩu đó, bọn ta ăn ý không ai nhắc đến chuyện này. Nhưng ta biết rõ, mình phải chú ý hơn một chút, nên đúng mực hơn khi đối mặt với hắn.

Ánh mắt Tiêu Cảnh Hành nhìn ta càng sâu thẳm, ta chỉ coi như không nhìn thấy, giữ khuôn phép trông chừng hắn một ngày ba bữa cơm, thuốc thang đúng hạn. Ngoài chuyện này ra, ta cũng cố gắng ít xuất hiện trước mặt hắn.

Mấy ngày sau, người trong cung tới bảo thời tiết đã ấm áp hơn, bệ hạ tổ chức săn bắn, cố ý sai người tiến đến hỏi xem ý của Tiêu Cảnh Hành.

Lúc đó, ta vừa khéo bưng chén thuốc đi vào thư phòng, thấy thế cũng làm như không nghe, dù sao hắn cũng sẽ không đi đâu.

Ai ngờ nam nhân này lại nhìn về phía ta, hỏi: “Nàng từng đi săn chưa?”

Ta thả chén thuốc vào trong tay hắn, sau đó lắc đầu đúng sự thật.

Hắn nở nụ cười, truyền lời với thái giám: “Ngươi về bấm báo với hoàng huynh, lần đi săn này bổn vương và Vương phi sẽ cùng đi.”

Ta nhíu mày, nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

Gì chứ, ta đi làm gì thế?

Ta không biết cưỡi ngựa, cũng chẳng hiểu bắn cung, chả nhẽ đi chạy chung vui à?

Thái giám truyền lời nhận lệnh, hành lễ lui ra ngoài.



Đang định mở miệng, nam nhân này lại như biết suy nghĩ của ta, hắn duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ, cười nói: “Phong cảnh chỗ săn bắn Kỳ Sơn khá đẹp, vừa hay bổn vương muốn dẫn nàng đi trải sự đời.”

Ta lại nhíu mày, bất mãn muốn hất tay hắn ra. Bàn tay giơ được một nửa, như ý thức được gì đó, lại kiềm chế bỏ xuống.

“Điện hạ bớt xỉa xói ta đi, nhanh uống thuốc đi.”

Nụ cười trên mặt Tiêu Cảnh Hành lập tức tan biến, không biết vì sao, ta lại nhìn thấy sự buồn bã trong mắt hắn.

Ta mấp máy miệng, hắn liền bưng chén thuốc ngửa đầu uống cạn. Trong lòng thầm bội phục, thuốc đắng thế kia mà uống một ngụm sạch bách, nhỏ đến giờ ta chỉ thấy mình hắn thôi.

Hoàn thành nhiệm vụ.

Ta cầm chén thuốc đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Tiêu Cảnh Hành chợt giữ chặt lấy ta: “Thẩm Dư Nhàn, thuốc này đắng thật đấy.”

“Ta biết chứ.” Ta theo bản năng đáp lời.

Chứ không tự dưng khen chàng làm gì?

Hắn nhìn ta, trong mắt hiện lên vài phần thất bại, không biết có phải ta nhìn nhầm không.

“Thế……” Ta thở dài, chậm rãi giơ tay đến trước mặt hắn, dáng vẻ như không tình nguyện, “Ăn miếng mứt hoa quả nhé?”

Tiêu Cảnh Hành nhướng mày, hừ một tiếng, lúc này mới giơ tay lấy mứt ném vào trong miệng, vẫn không quên nói: “Ta cũng đâu phải con nít.”

Ta thoáng nhấp môi, cố nín cười, đứng dậy cầm chén thuốc rời đi.

Lần săn bắn này nhanh chóng được định ngày, ta cẩn thận kiểm tra thuốc Tiêu Cảnh Hành sẽ uống mấy lượt, lúc này mới yên tâm nghỉ ngơi.

Vừa nằm xuống, Tiêu Cảnh Hành mấy ngày nay luôn ngủ trong thư phòng đột nhiên đẩy cửa vào, ta vội đứng dậy: “Sao điện hạ lại tới đây?”

“Ta không được tới à?” Nam nhân vừa nói vừa cởi áo choàng ra, tùy ý ném cho người hầu đằng sau, sau đó đi tới, “Ta sợ người nào đó ngủ quên, đến lúc đó mọi người lại phải đợi nàng.”

Ta mím môi nằm lại vị trí, chẳng nói thêm chữ nào.

Ngày hôm sau, bọn ta chuẩn bị xong đồ đạc, đến khu vực săn bán Kỳ Sơn trước.

Phong cảnh ở Kỳ Sơn đẹp tuyệt, giống hệt như lời của Tiêu Cảnh Hành.

Vừa xuống xe, ta đã bỏ mặc hắn, dẫn theo Lăng La chạy nhảy khắp nơi.

Tất nhiên Tiêu Cảnh Hành không thể tham dự mấy hoạt động như đi săn, mấy ngày nay, ngoài việc hắn liên tục đứng bên cạnh chê cười khi thấy Thanh Tung dạy ta cưỡi ngựa, những lúc còn lại đều ở trong trại.

Đến khi tổ chức yến hội, bọn ta mới gặp mặt mọi người.

Tiệc rượu ăn uống linh đình, ta và Tiêu Cảnh Hành chẳng buồn nói chuyện. nhưng vẫn có người chưa từ bỏ ý định nhắm đến bọn ta.

“Trước đây, Bình Hoài Vương am hiểu nhất là cưỡi ngựa bắn cung, nhiều lần giành được hạng nhất. Mấy năm nay không thấy Bình Hoài Vương tham dự, hiện tới cũng tới đây rồi, không bằng thử chút xem sao?”

Bàn tay nắm chén rượu của Tiêu Cảnh Hành chợt dùng sức, ai cũng biết sức khỏe của hắn hiện tại, nếu muốn cưỡi ngựa bắn tên, có lẽ cũng phải tổn hại đến nửa cái mạng. Người này lại vạch trần vết sẹo của hắn trước mặt mọi người, khiến hắn lúng túng.

Ta nhìn thoáng qua người nọ, tuy trong lòng tức giận nhưng cũng hơi khó hiểu, hắn lấy đâu ra dũng khí làm vậy trước mặt mọi người?

Tiêu Cảnh Hành chợt nhìn về phía ta, nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn con mồi thế nào?”

Ta lại nghi hoặc chớp chớp mắt, vội duỗi tay giữ chặt hắn: “Chàng không muốn sống nữa à? Bệnh nặng vừa khỏi, chàng định thể hiện cái gì, không không được đi!”

“Trước nay đều là bệnh nặng mới khỏi, chẳng phải vẫn ổn sao?” Tiêu Cảnh Hành dựa sát vào ta, không thèm để ý cười cười, “Nàng chỉ cần nói cho ta biết muốn con mồi nào thôi.”

Ta nghiêng mặt nhìn hắn, đối diện với ánh mắt đen tối kia, ta hơi nhíu mày, sau đó lại rũ mắt rầu rĩ đáp: “Con thỏ.”

Chắc đây là con vật dễ săn nhất nhỉ?

“Được.”

Ta nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn, sau đó lập tức đứng dậy: “Đương nhiên không thể từ chối ý tốt của Từ đại nhân rồi, bổn vương đồng ý.”

Sắc mặt mọi người gần như thay đổi, ngay cả bệ hạ cũng đứng dậy nói: “A Hành, chớ trêu đùa với cơ thể mình, lượng sức mà làm.”

“Hoàng huynh, thần đệ sẽ có chừng mực.”



Nói xong còn không quên khụ khụ hai tiếng, nhưng cực kỳ năng lượng.

Cuộc đi săn nhanh chóng bắt đầu, ta cùng nữ quyến vào trong nghỉ ngơi.

Trong lòng chất chứa tâm sự, tất nhiên không để ý bọn họ đang nói gì.

Không biết qua bao lâu, nội cấm quân không ngừng chạy quanh khu vực săn bắn, mọi người lập tức hoảng loạn, nhìn cảnh này đoán vẻ đã xảy ra chuyện.

Rất nhanh đã có người kêu lên, trong khu vực săn bắn có thích khách.

Ta cuống quít đứng lên, chợt thấy Thẩm Dư Xu đứng cách đó không xa đang cong môi cười, sau đó lại lẫn vào trong đám người.

Nụ cười này rất quen thuộc, mỗi lần muốn hại ta, nàng ta đều cười như thế.

“Thanh Tung đâu?” Ta duỗi tay kéo Lăng La bên cạnh, trầm giọng hỏi, “Thanh Tung đâu rồi!”

“Thanh Tung đại nhân không ở đây, nô tỳ cũng không biết hắn ở đâu nữa.” Lăng La chưa từng gặp tình huống này, sợ tới mức không biết làm sao.

Ta xoay người nhìn về phía nàng, phân phó: “Ngươi đi tìm Thanh Tung, nói điện hạ đã xảy ra chuyện, bảo hắn lập tức dẫn người đi tìm!”

Ta xoay hai bước, tầm mắt dừng lại bên chuồng ngựa.

Lúc vào rừng, lòng ta chợt có vài phần sốt sắng.

Nếu sai một bước, chẳng ai biết hậu quả sẽ thế nào. Nhưng ta biết, hiện tại Tiêu Cảnh Hành không thể xảy ra chuyện được.

Tìm kiếm một lúc lâu trong khu rừng lớn nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Cảnh Hành, từng đoàn cấm quân lại không ngừng xuất hiện.

Càng vào sâu bên trong càng không thấy bóng dáng người, ngựa càng khó khống chế, ta trực tiếp xuống ngựa đi bộ.

“Hắn đi về hướng tây, ngươi nhanh chóng đuổi theo đi. Nhớ kỹ, một khi thất thủ phải lo giữ miệng, đẩy hết tội lên trên đầu Tiêu Cảnh Hành.”

Trong khu rừng yên tĩnh chợt truyền đến tiếng nói chuyện, ta theo bản năng che miệng lại, chậm rãi đến gần. Xuyên qua từng bụi cây, ta thấy Tiêu Ngạn Lễ đang nói chuyện với nam tử đeo mặt nạ màu bạc.

Tiêu Ngạn Lễ dặn dò xong, nhìn bốn phía rồi nhanh chóng rời đi.

Thấy nam tử đeo mặt nạ sắp rời đi, tim ta cuống lên, đành cố ý tạo ra tiếng động nhỏ.

Thôi vậy, trì hoãn được chút nào hay chút ấy.

Hắn rất cảnh giác, lập tức nhìn về phía ta.

Ta xoay người bắt chân lên cẳng chạy, hắn điên cuồng đuổi theo.

Ta chạy theo quãng đường lúc nãy mình đã để ký hiệu, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện Thanh Tung có thể nhanh chóng dẫn người tới đây.

Không đợi được Thanh Tung xuất hiện đã bị hắn bắt được.

Tên này cũng không nói nhiều, giơ đao muốn trừ khử ta, ta lập tức hô lên: “Ta, ta là người Thẩm gia!”

Nghe vậy, hắn chợt dừng lại, sau đó không kiên nhẫn trả lời: “Người Thẩm gia thì sao?”

“Ngươi cũng biết ta là ai mà!” Ta mạnh miệng nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói, “Bà đây là Thành Dương Vương phi Thẩm Dư Xu, nếu ngươi giết ta, Thành Dương Vương sẽ không bỏ qua đâu, ngoại tổ Thiệu gia cũng sẽ không tha cho ngươi!”

Thẩm Dư Xu xin lỗi ngươi nhé, vào thời khắc mấu chốt, tên của ngươi vẫn còn chút tác dụng.

Thứ nhất, để tên này biết ta vẫn chưa thấy rõ người vừa nãy là ai.

Thứ hai, khiến hắn cố kỵ, vậy sẽ kéo dài được chút thời gian.

“Ồ? Sao ta tin được ngươi?”

Ta sững lại, kể hết mấy chuyện xấu xa của Thẩm Dư Xu cùng Tiêu Ngạn Lễ mà mình biết mấy năm nay, không chính xác mười phần, nhưng năm sáu phần thì có thừa.

Giờ phút này, ta không thể không cảm ơn Thẩm Dư Xu lúc nào cũng thích đến trước mặt ta khoe khoang nàng ta và A Ngạn lưỡng tình tương duyệt thế nào.

Người nọ rõ ràng hơi do dự, dao trong tay cất không được, rút cũng không xong.

Ta nhân cơ hội tiếp tục nói: “Ngươi yên tâm đi, nếu Tiêu Cảnh Hành xảy ra chuyện, dù gì cũng có lợi cho ta và A Ngạn ca ca, đương nhiên ta sẽ không truyền việc này ra ngoài.”

Từ xa truyền đến tiếng tuần tra của cấm quân, người nọ liếc ta một cái, cuối cùng vẫn giơ đao lên. Tim ta như ngừng đập, sau đó cơn đau đánh úp lại.

Trước khi té xỉu, ta cố sức duỗi tay muốn bắt lấy thứ gì đó, đến lúc giằng co, Tiêu Cảnh Hành cũng sẽ có thêm chút chứng cứ, đúng không

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Vương Gia Ốm Yếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook