Chương 23: Con Rể Bị Nhạc Mẫu Ghét Bỏ
Nãi Thái
25/05/2024
Hàn huyên hồi lâu, Lưu Mân An cũng biết Lý Cầm Vãn muốn trò chuyện với Lê Nguyệt Uyển, liền chủ động đề nghị để Lê Nguyệt Uyển dẫn bà ấy đi dạo trong phủ.
Triệu Thiên Thạc không biết có nên đi theo hay không, hai mẹ con chắc chắn có lời muốn nói, mình đi theo không chỉ nhàm chán mà còn quấy rầy hai người.
Cũng may lúc này, hạ nhân đi lên bẩm báo có người tìm hắn, nói là Hứa phó tướng phân phó hắn mang theo đồ đến, đã chờ ở thư phòng.
Lý Cầm Vãn liếc nhìn Triệu Thiên Thạc sau đó đưa tay kéo Lê Nguyệt Uyển ra ngoài, còn Triệu Thiên Thạc thì đi về phía thư phòng.
Một đoàn người đi tới chỗ hoa viên, bên cạnh hoa viên có một cái đình nhỏ, chung quanh đình là một ao nước nhỏ, trong ao có cá chép, trên bờ vừa có động tĩnh liền chạy trốn đến nơi khác.
Lý Cầm Vãn khoát tay, nha hoàn bên cạnh hiểu được, không nói tiếng nào đi ra xa chờ đợi, lần này trong đình chỉ còn lại Lý Cầm Vãn và Lê Nguyệt Uyển.
Lê Nguyệt Uyển cũng hiểu, chắc chắn nương có lời muốn nói, hơn nữa khẳng định có liên quan tới Triệu Thiên Thạc. Thật ra sáng nay khi nghe nói nương đến trong phủ, nàng vẫn luôn lo lắng, sợ nương nói những lời không tốt với mẹ chồng.
"Mấy ngày nay hắn đối xử với con thế nào? Không phải là vẫn như cũ đó chứ?" Lý Cầm Vãn kéo Lê Nguyệt Uyển ngồi xuống, thương tiếc nhìn nữ nhi.
"Không... Nương, tướng quân đối xử với con rất tốt, hôm qua còn mua kẹo hồ lô cho con!" Nàng biết ấn tượng của nương với Triệu Thiên Thạc không tốt lắm, bản thân chỉ có thể cố gắng nói mấy lời tốt đẹp, khiến nương không còn ý kiến lớn với hắn như trước nữa.
"Một xiên hồ lô là đối xử tốt với con?" Lý Cầm Vãn giận nói một câu: "Ta nói chuyện cùng phòng... Mấy ngày nay hắn có ngủ với con không?"
"Có... Có..." Lê Nguyệt Uyển vừa gả làm vợ người ta, nói đến những đề tài này còn có chút ngượng ngùng.
"Thật sao?" Lý Cầm Vãn nghiêm túc nhìn về phía nữ nhi, không quá tin tưởng.
"Nương... Là thật!" Lê Nguyệt Uyển có chút ngượng ngùng, giả bộ tức giận nói.
"... Vậy là tốt rồi..." Lý Cầm Vãn miễn cưỡng tin tưởng, nhìn nữ nhi bảo bối ngoan ngoãn, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng: "Nếu có gì không vui thì nói với ta, cha mẹ sẽ thay con làm chủ."
“Vâng ạ!" Từ nhỏ nương đã yêu cầu tương đối nghiêm khắc với nàng, nhưng bà yêu thương mình không ít hơn cha chút nào. Hôm nay nương có thể tới mượn lý do tới thăm hỏi dặn dò một phen, chắc chắn cha biết, hơn nữa còn đồng ý.
Lê Hồng Văn và Lý Cầm Vãn ở trong mắt Lê Nguyệt Uyển vẫn luôn là hình tượng từ phụ nghiêm mẫu, mặc dù Lê Hồng Văn nói và làm cũng không nhiều, nhưng lại cực yêu con gái.
Hai người cứ như vậy ở trong đình tán gẫu, trên đường Tri Thư bưng trà tới, sợ tiểu thư và phu nhân cảm thấy nóng, còn lấy ra hai cây quạt.
Lê Nguyệt Uyển ngồi cách Lý Cầm Vãn gần hơn một chút, cầm lấy một cây quạt quạt gió cho hai mẹ con, Lý Cầm Vãn nhéo nhéo mặt nàng, cưng chiều nhìn nàng cười tươi.
Cách ngày thành thân gả chồng chưa đến mười ngày, Lê Nguyệt Uyển lại cảm thấy đã qua rất lâu, cảm giác đã lâu không gần gũi nương như vậy, còn nhớ rõ một ngày trước khi xuất giá nương cũng quạt gió cho nàng như vậy, sợ nàng nóng.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Lê Nguyệt Uyển không khỏi nóng lên, giống như về nhà, nhưng hiện tại mình đã không còn là tiểu hài nhi trước kia, không thể tùy theo tính tình của mình như vậy, mình cũng nên học làm đương gia.
Cố gắng kìm nén nước mắt, không muốn để mẫu thân chê cười.
Rất nhanh đến giữa trưa, nha hoàn đến truyền lời, cơm trưa đã chuẩn bị xong, Lưu lão phu nhân đã chờ ở đại sảnh.
Đi vào đại sảnh, Lê Nguyệt Uyển và Lý Cầm Vãn chân trước vừa mới đi đến bên cạnh bàn ăn, Triệu Thiên Thạc chân sau đã đi theo vào đại sảnh.
Mọi người ngồi xuống, Lý Cầm ngồi bên phải Lưu Mân An, Triệu Thiên Thạc ngồi bên trái Lưu Mân An, Lê Nguyệt Uyển đương nhiên cũng ngồi bên trái.
Trên bàn cơm im ắng, chỉ có tiếng bát đũa va chạm, có phải Lý Cầm Vãn liếc nhìn Triệu Thiên Thạc bên này, thấy hắn chưa gắp thức ăn cho Lê Nguyệt Uyển, đáy lòng hừ nhẹ một tiếng, tiểu tử ngốc không biết thương vợ như thế nào!
Triệu Thiên Thạc không biết có nên đi theo hay không, hai mẹ con chắc chắn có lời muốn nói, mình đi theo không chỉ nhàm chán mà còn quấy rầy hai người.
Cũng may lúc này, hạ nhân đi lên bẩm báo có người tìm hắn, nói là Hứa phó tướng phân phó hắn mang theo đồ đến, đã chờ ở thư phòng.
Lý Cầm Vãn liếc nhìn Triệu Thiên Thạc sau đó đưa tay kéo Lê Nguyệt Uyển ra ngoài, còn Triệu Thiên Thạc thì đi về phía thư phòng.
Một đoàn người đi tới chỗ hoa viên, bên cạnh hoa viên có một cái đình nhỏ, chung quanh đình là một ao nước nhỏ, trong ao có cá chép, trên bờ vừa có động tĩnh liền chạy trốn đến nơi khác.
Lý Cầm Vãn khoát tay, nha hoàn bên cạnh hiểu được, không nói tiếng nào đi ra xa chờ đợi, lần này trong đình chỉ còn lại Lý Cầm Vãn và Lê Nguyệt Uyển.
Lê Nguyệt Uyển cũng hiểu, chắc chắn nương có lời muốn nói, hơn nữa khẳng định có liên quan tới Triệu Thiên Thạc. Thật ra sáng nay khi nghe nói nương đến trong phủ, nàng vẫn luôn lo lắng, sợ nương nói những lời không tốt với mẹ chồng.
"Mấy ngày nay hắn đối xử với con thế nào? Không phải là vẫn như cũ đó chứ?" Lý Cầm Vãn kéo Lê Nguyệt Uyển ngồi xuống, thương tiếc nhìn nữ nhi.
"Không... Nương, tướng quân đối xử với con rất tốt, hôm qua còn mua kẹo hồ lô cho con!" Nàng biết ấn tượng của nương với Triệu Thiên Thạc không tốt lắm, bản thân chỉ có thể cố gắng nói mấy lời tốt đẹp, khiến nương không còn ý kiến lớn với hắn như trước nữa.
"Một xiên hồ lô là đối xử tốt với con?" Lý Cầm Vãn giận nói một câu: "Ta nói chuyện cùng phòng... Mấy ngày nay hắn có ngủ với con không?"
"Có... Có..." Lê Nguyệt Uyển vừa gả làm vợ người ta, nói đến những đề tài này còn có chút ngượng ngùng.
"Thật sao?" Lý Cầm Vãn nghiêm túc nhìn về phía nữ nhi, không quá tin tưởng.
"Nương... Là thật!" Lê Nguyệt Uyển có chút ngượng ngùng, giả bộ tức giận nói.
"... Vậy là tốt rồi..." Lý Cầm Vãn miễn cưỡng tin tưởng, nhìn nữ nhi bảo bối ngoan ngoãn, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng: "Nếu có gì không vui thì nói với ta, cha mẹ sẽ thay con làm chủ."
“Vâng ạ!" Từ nhỏ nương đã yêu cầu tương đối nghiêm khắc với nàng, nhưng bà yêu thương mình không ít hơn cha chút nào. Hôm nay nương có thể tới mượn lý do tới thăm hỏi dặn dò một phen, chắc chắn cha biết, hơn nữa còn đồng ý.
Lê Hồng Văn và Lý Cầm Vãn ở trong mắt Lê Nguyệt Uyển vẫn luôn là hình tượng từ phụ nghiêm mẫu, mặc dù Lê Hồng Văn nói và làm cũng không nhiều, nhưng lại cực yêu con gái.
Hai người cứ như vậy ở trong đình tán gẫu, trên đường Tri Thư bưng trà tới, sợ tiểu thư và phu nhân cảm thấy nóng, còn lấy ra hai cây quạt.
Lê Nguyệt Uyển ngồi cách Lý Cầm Vãn gần hơn một chút, cầm lấy một cây quạt quạt gió cho hai mẹ con, Lý Cầm Vãn nhéo nhéo mặt nàng, cưng chiều nhìn nàng cười tươi.
Cách ngày thành thân gả chồng chưa đến mười ngày, Lê Nguyệt Uyển lại cảm thấy đã qua rất lâu, cảm giác đã lâu không gần gũi nương như vậy, còn nhớ rõ một ngày trước khi xuất giá nương cũng quạt gió cho nàng như vậy, sợ nàng nóng.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Lê Nguyệt Uyển không khỏi nóng lên, giống như về nhà, nhưng hiện tại mình đã không còn là tiểu hài nhi trước kia, không thể tùy theo tính tình của mình như vậy, mình cũng nên học làm đương gia.
Cố gắng kìm nén nước mắt, không muốn để mẫu thân chê cười.
Rất nhanh đến giữa trưa, nha hoàn đến truyền lời, cơm trưa đã chuẩn bị xong, Lưu lão phu nhân đã chờ ở đại sảnh.
Đi vào đại sảnh, Lê Nguyệt Uyển và Lý Cầm Vãn chân trước vừa mới đi đến bên cạnh bàn ăn, Triệu Thiên Thạc chân sau đã đi theo vào đại sảnh.
Mọi người ngồi xuống, Lý Cầm ngồi bên phải Lưu Mân An, Triệu Thiên Thạc ngồi bên trái Lưu Mân An, Lê Nguyệt Uyển đương nhiên cũng ngồi bên trái.
Trên bàn cơm im ắng, chỉ có tiếng bát đũa va chạm, có phải Lý Cầm Vãn liếc nhìn Triệu Thiên Thạc bên này, thấy hắn chưa gắp thức ăn cho Lê Nguyệt Uyển, đáy lòng hừ nhẹ một tiếng, tiểu tử ngốc không biết thương vợ như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.