Chương 8: Chương 4.2
Chu Ánh Huy
09/01/2016
“Hương Nhi, đừng như vậy…. cha mẹ sớm đã biết sai rồi, những năm gần
đây, chúng ta không lúc nào là không hối hận nha…..” Tô Huỷ Vân nói
xong, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt.
“Đúng vậy, Hương Nhi, là cha mẹ thực xin lỗi ngươi….” Lãnh Nghĩa Uy cũng sám hối theo.
“Hương Nhi, chúng ta đã biết sai rồi, không xin ngươi có thể tha thứ, chỉ xin ngươi có thể cho chúng ta một cơ hội bù đắp.” Tô Huỷ Vân nghẹn ngào nói: “Năm đó cha mẹ không có đối xử tốt với ngươi, hiện giờ đã rơi vào bước đường cùng như thế, nhất định là lão thiên gia trừng phạt chúng ta, nhưng là nếu hiện tại chúng ta một nhà ba người gặp lại, đây chắc chắn cũng là an bài của lão thiên gia!”
“Đúng vậy, Hương Nhi, cha mẹ hiện tại nghèo túng, ngay cả gian phòng ở cũng không có, chỉ có thể ở trong ngôi miếu đổ nát ngoại thành. Chúng ta không dám hy vọng xa vời ngươi tới cùng đoàn tụ với chúng ta, cũng không nhẫn tâm để ngươi đi theo chúng ta cùng chịu khổ, nhưng ít nhất cả nhà chúng ta đã chia lìa hơn mười năm, cùng là máu mủ cũng nên nhận nhau, cha mẹ có thể quan tâm ngươi, bù lại sự yêu thương chưa từng cho ngươi a !” Lãnh Nghĩa Uy cũng khẩn cầu theo.
Bọn họ một tiếng hối hận, nghe quả thật là chân thành tha thiết như vậy, khiến Lãnh Hương Nhi lòng có chút dao động, nhưng nàng thật sự rất khó quên tất cả quá khứ.
Năm đó, bọn họ xem nàng là cái đinh trong mắt, oán hận căm ghét sự tồn tại của nàng, vì sao chuyện đã hơn mười năm lại đột nhiên thái độ thay đổi lớn như vậy, muốn cùng nàng nhìn nhận nhau, bù đắp lại nhân tình sự yêu thương nàng chưa từng có được ?
Nàng không biết….. Nàng thật sự không biết mình nên làm sao bây giờ ?
“Ta…. Ta phải suy nghĩ lại…..” Lãnh Hương Nhi trốn tránh xoay người lên ngựa, quát một tiếng, ngựa lập tức hướng ngoại trấn vụt chạy.
Hoàng Phủ Đình Ngạn không yên lòng, cũng lập tức nhảy lên lưng ngựa, một mạch đuổi theo.
Sau khi ra khỏi Mai Lâm trấn, Lãnh Hương Nhi vẫn một mạch nhanh như chớp mà giục ngựa chạy nhanh, giống như muốn mượn tâm trạng này phát tiết kích động quá độ trong lòng.
Ước chừng sau một nén nhang, nàng đi tới đỉnh núi, lúc này mới ghìm cương ngựa lại.
Nàng xoay người xuống ngựa, đứng lặng trên một khối đá lớn, ngẩng đầu nhìn phương xa.
Trước mắt là cảnh vật khá đẹp bao la, bốn phía một mảnh yên tĩnh, nhưng tâm tình nàng kịch liệt cuồn cuộn như thế nào cũng không yên tĩnh lại được.
Nhớ lại nhiều năm trước đây phút chốc toàn bộ đều bắt đầu hiện ra, những buồn bã kia, toàn bộ đau khổ, thoáng chốc như bài sơn đảo hải mà thổi quét đến, khiến nàng kích động ngay cả thân hình cũng run nhè nhẹ.
Hoàng Phủ Đình Ngạn rất nhanh cũng chạy tới, hắn đứng lặng bên cạnh thân thể của nàng, lẳng lặng mà bồi nàng.
Lãnh Hương Nhi quay đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, cùng hắn bốn mắt giao nhau.
Sự dịu dàng trên con ngươi sáng ngời kia của hắn, hốc mắt của nàng bỗng ẩm ướt, nàng đành phải vội vàng mà bày ra khuôn mặt khác, chỉ sợ trước mặt hắn kiềm nén không khống chế được mà rơi lệ.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên mây bay nơi chân trời, tâm tình hỗn loạn không thôi.
Hiện tại, hắn tất cả đều đã biết, biết nàng thuở nhỏ đã bị cha mẹ bán, biết nàng có cha mẹ như vậy, hắn sẽ thấy nàng thế nào ? Trong lòng lại nghĩ thế nào ?
Sau một trận trầm mặc, Lãnh Hương Nhi mới từ từ mở miệng ——
“Hơn mười năm trước, ta mới năm tuổi, trước khi bị cha mẹ bán, hầu như không có một ngày không có một ngày không bị đánh chửi….. Tuy rằng năm đó chuyện ta nhớ không nhiều lắm, nhưng mà nhớ rất rõ chưa từng có một việc vui vẻ….”
Hoàng Phủ Đình Ngạn lẳng lặng mà nghe, tưởng tượng tuổi nhỏ nàng phải chịu đựng tất cả, ngực hắn liền ra sức nắm chặt, thật sâu vì nàng cảm thấy đau lòng.
Lãnh Hương Nhi lại nói tiếp: “Ta còn nhớ rõ nương luôn trách ta hại cả đời nàng, nói năm đó nếu không phải bởi vì mang thai ta, nàng còn có thể tiếp tục làm thiên kim tiểu thư, còn nói nàng khi đó nên mạo hiểm nguy hiểm phá thai, cũng không nên sinh ra ta kẻ gây tai hoạ này, sao chổi…..”
Nàng dừng một chút, nắm chặt nắm tay tỏ ra bình thường nàng đang cố gắng kiếm chế cảm xúc, nhưng mà đôi mắt yếu ớt kia lại kiềm nén không được mà lộ ra nước mắt.
“Ngày đó…. Ta khóc cầu xin bọn họ không cần bán ta đi….. Tuy bọn họ luôn đánh ta, mắng ta, luôn xem ta là cái đinh trong mắt, nhưng với ta mà nói…. Bọn họ là chỗ dựa duy nhất trên đời này…. Nhưng mà….. Bọn họ căn bản không cần ta, một lòng nghĩ phải bán ta đi, kiếm được một chút bạc chi tiêu….” Nàng nghẹn ngào nói xong, nước mắt đã đầy hốc mắt.
Đột nhiên, nàng bị kéo vào trong lòng ngực rộng lớn ấm áp.
Hoàng Phủ Đình Ngạn từ phía sau gắt gao mà ôm nàng, muốn làm nàng ấm áp, muốn vuốt lên đau thương của nàng.
“Đã là quá khứ, cũng đã qua đi…..” Hắn ở bên tai của nàng dịu dàng nói nhỏ.
Nghe giọng nói dịu dàng của hắn, Lãnh Hương Nhi tâm tình trái lại như vỡ đê. Nước mắt của nàng càng không ngừng rơi xuống, nước mắt kia như một hạt đậu lớn, làm thế nào cũng không dừng được.
Hoàng Phủ Đình Ngạn tuy không thấy nước mắt của nàng, nhưng từ thân hình run rẩy của nàng cùng âm thanh kiềm nén tiếng khóc nức nở, hắn biết nàng khóc, trong lòng càng thêm không muốn.
Hắn nhẹ nhàng đem thân thể nhớ nhắn của nàng xoay lại, nhìn nàng nước mắt khắp mặt, đau lòng mà lấy tay giúp nàng lau đi nước mắt, nhưng nước mắt trong suốt vừa mới lau đi, lại lập tức rơi càng nhiều hơn.
Bộ dáng như tượng kia của nàng cố gắng muốn kiềm chế nước nhưng lại bất lực, hắn lần nữa lấy hai tay, đem nàng gắt gao ôm trong ngực.
“Hương Nhi.” Hắn buột miệng kêu to tên của nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng chịu đựng lúc này không có người ngoài, có chuyện gì không vui ? Muốn khóc thì hãy khóc đi, thoải mái mà khóc một trận đi ! Ta sẽ ở nơi này cùng nàng.”
Hắn dịu dàng mà bao dung nói nhỏ, một đường phòng tuyến sau cùng trong lòng Lãnh Hương Nhi, nàng tâm tình sụp đỗ mà ôm chặt lấy hắn, ở trong lòng ngực hắn lên tiếng khóc lớn.
Từ nhỏ, thái độ cha mẹ đối với nàng, khiến nàng biết khóc chỉ mang lại càng nhiều chửi mắng đánh đập, cho nên nàng khi còn nhỏ đã học cách kiềm chế cảm xúc, có thể không rơi nước mắt thì tuyệt đối không rơi nước mắt.
Mười mấy năm qua, số lần nàng khóc có thể đếm trên đầu ngón tay, nàng thậm chí đã từng hoài nghi bản thân có phải hay không vốn đã quên phải khóc như thế nào ?
Nhưng mà hiện tại cũng không biết tại sao, ánh mắt dịu dàng của hắn, lòng ngực ấm áp của hắn, khuấy động nơi yếu ớt nhất trong lòng nàng, làm cho nàng không khống chế được mà khích động khóc rống, giống như đem phiền muộn kiềm nén nhiều năm như vậy gộp lại, một hơi đều phát tiết ra hết.
Hoàng Phủ Đình Ngạn một bên lẳng lặng nghe nàng khóc, một bên an ủi mà nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, tuỳ ý để nàng khóc ướt vạt áo trước ngực hắn.
Qua hồi lâu, Lãnh Hương Nhi tâm tình rốt cục dần dần ổn định lại.
Vừa nghĩ đến bàn thân lại giống như một đứa trẻ, gào khóc ở trong lòng ngực của hắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi nóng lên, nhẹ nhàng mà lui ra.
Trán nàng buông xuống, xấu hổ nói: “Thực xin lỗi, ta luống cuống…..”
“Đừng để ý, nàng đỡ hơn chưa ?”
“Ừhm, ta tốt hơn nhiều. Yên tâm, ta không yếu đuối như vậy.” Lãnh Hương Nhi khoé miệng cong lên, cố gắng giơ lên một tia mỉm cười, không nghĩ để hắn lo lắng.
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng vì khóc mà sưng đỏ, vẻ mặt tươi cười lại gượng ép, nàng như vậy khiến người ta càng thêm lo lắng, càng muốn thật tốt mà che chở nàng.
“Hương Nhi, nàng không cần lúc nào cũng đem cảm xúc đè nén trong lòng, cũng không cần vì loại người này tự làm bản thân kiên cường, như vậy há lại tự làm khổ chính mình sao ?”
“Ta sớm đã quen, không có gì khổ hay không. Chỉ một mình, làm thế nào không kiên cường chứ ?”Lãnh Hương Nhi giọng nói lộ ra một tia chua xót.
Hoàng Phủ Đình Ngạn đau lòng vô cùng, con ngươi đen tràn đầy thương tiếc cùng tình ý. “Nàng hiện tại không phải một mình, có ta bên cạnh nàng, ta vẫn sẽ ở cạnh nàng.”
Nghe xong lời nói của hắn, Lãnh Hương Nhi tim không khỏi đập một trận thình thịch.
Hắn thật sự sẽ ở cạnh nàng ? Nàng thật sự không hề lẻ loi ?
Hắn nói lời này…. Nghe như là hứa hẹn với nàng bằng lòng thiên trường địa cửu, nhưng đây rốt cuộc chỉ là lời an ủi hắn thuận miệng nói ra, hay là hứa hẹn chân thành xuất phát từ nội tâm ? Nàng thật sự có thể tin lời nói này không ?
“Ngươi trong miệng “vẫn”…….. Là bao lâu ?” Nàng nhịn hkông được hỏi.
“Nàng muốn bao lâu, sẽ có bao lâu. Trừ phi nàng chê ta chướng mắt, ước gì ta không cần xuất hiện bên cạnh nàng.” Hoàng Phủ Đình Ngạn cười khẽ trả lời, ánh mắt lại rất nghiêm túc.
Từ lúc gặp nàng, nhận biết với nàng càng lúc càng sâu, hắn liền động tâm đối với cô nương xinh đẹp lại độc đáo này, nếu có thể mãi mãi có nàng làm bạn, đây chính là chuyện vô cùng tốt đẹp !
Lãnh Hương Nhi nhìn con ngươi đen thâm thuý chuyên tâm của hắn, trong lòng run động càng mãnh liệt.
Nếu như ta muốn cả đời, chàng cũng sẽ ở bên cạnh ta cả đời sao ? Nàng có một dòng xúc động nghĩ muốn hỏi như vậy, cũng không có dũng khí hỏi ra miệng.
Nàng thở sâu, buộc chính mình dùng giọng điệu hơi thoải mái hay trêu chọc đáp: “Hoàng Phủ công tử tuấn mỹ phi phàm, như thế nào sẽ có người cho rằng chướng mắt chứ ?”
“Đã như thế, vậy nàng đã nguyện ý để ta mãi mãi ở bên cạnh nàng ?” Hoàng Phủ Đình Ngạn hỏi.
Mãi Mãi ?
Lãnh Hương Nhi không đoán được hắn lại trả lời như vậy, trống ngực thoáng chốc tiết tấu bị loạn nhịp, hai gò má cũng lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt, trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hoàng Phủ Đình Ngạn thấy trên gò má xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ xấu hổ, vẻ mặt có chút tuyệt hảo, con ngươi đen không khỏi nổi lên cơn sóng ôn nhu, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì hắn biết hiện tại đối với nàng mà nói, lại có thêm việc phải cấp bách cần giải quyết.
“Nàng hiện tại có dự định gì không ? Cùng với cha nương nàng nhìn nhận nhau ư ?” Hắn hỏi.
Vấn đề này làm cho Lãnh Hương Nhi mày lần nữa đành phải cuộn lại, trong lòng vẫn là một mảnh mờ mịt.
“Ta…… Ta cũng không biết….. Ta thậm chí không biết, bọn họ có phải thành tâm hay không…..”
Có lẽ, nàng nên đi trước xác định bọn họ rốt cuộc có phải hay không thật tâm hy vọng nàng quay về bên cạnh bọn họ, sau đó mới nghĩ bước tiếp theo…..
“Đúng vậy, Hương Nhi, là cha mẹ thực xin lỗi ngươi….” Lãnh Nghĩa Uy cũng sám hối theo.
“Hương Nhi, chúng ta đã biết sai rồi, không xin ngươi có thể tha thứ, chỉ xin ngươi có thể cho chúng ta một cơ hội bù đắp.” Tô Huỷ Vân nghẹn ngào nói: “Năm đó cha mẹ không có đối xử tốt với ngươi, hiện giờ đã rơi vào bước đường cùng như thế, nhất định là lão thiên gia trừng phạt chúng ta, nhưng là nếu hiện tại chúng ta một nhà ba người gặp lại, đây chắc chắn cũng là an bài của lão thiên gia!”
“Đúng vậy, Hương Nhi, cha mẹ hiện tại nghèo túng, ngay cả gian phòng ở cũng không có, chỉ có thể ở trong ngôi miếu đổ nát ngoại thành. Chúng ta không dám hy vọng xa vời ngươi tới cùng đoàn tụ với chúng ta, cũng không nhẫn tâm để ngươi đi theo chúng ta cùng chịu khổ, nhưng ít nhất cả nhà chúng ta đã chia lìa hơn mười năm, cùng là máu mủ cũng nên nhận nhau, cha mẹ có thể quan tâm ngươi, bù lại sự yêu thương chưa từng cho ngươi a !” Lãnh Nghĩa Uy cũng khẩn cầu theo.
Bọn họ một tiếng hối hận, nghe quả thật là chân thành tha thiết như vậy, khiến Lãnh Hương Nhi lòng có chút dao động, nhưng nàng thật sự rất khó quên tất cả quá khứ.
Năm đó, bọn họ xem nàng là cái đinh trong mắt, oán hận căm ghét sự tồn tại của nàng, vì sao chuyện đã hơn mười năm lại đột nhiên thái độ thay đổi lớn như vậy, muốn cùng nàng nhìn nhận nhau, bù đắp lại nhân tình sự yêu thương nàng chưa từng có được ?
Nàng không biết….. Nàng thật sự không biết mình nên làm sao bây giờ ?
“Ta…. Ta phải suy nghĩ lại…..” Lãnh Hương Nhi trốn tránh xoay người lên ngựa, quát một tiếng, ngựa lập tức hướng ngoại trấn vụt chạy.
Hoàng Phủ Đình Ngạn không yên lòng, cũng lập tức nhảy lên lưng ngựa, một mạch đuổi theo.
Sau khi ra khỏi Mai Lâm trấn, Lãnh Hương Nhi vẫn một mạch nhanh như chớp mà giục ngựa chạy nhanh, giống như muốn mượn tâm trạng này phát tiết kích động quá độ trong lòng.
Ước chừng sau một nén nhang, nàng đi tới đỉnh núi, lúc này mới ghìm cương ngựa lại.
Nàng xoay người xuống ngựa, đứng lặng trên một khối đá lớn, ngẩng đầu nhìn phương xa.
Trước mắt là cảnh vật khá đẹp bao la, bốn phía một mảnh yên tĩnh, nhưng tâm tình nàng kịch liệt cuồn cuộn như thế nào cũng không yên tĩnh lại được.
Nhớ lại nhiều năm trước đây phút chốc toàn bộ đều bắt đầu hiện ra, những buồn bã kia, toàn bộ đau khổ, thoáng chốc như bài sơn đảo hải mà thổi quét đến, khiến nàng kích động ngay cả thân hình cũng run nhè nhẹ.
Hoàng Phủ Đình Ngạn rất nhanh cũng chạy tới, hắn đứng lặng bên cạnh thân thể của nàng, lẳng lặng mà bồi nàng.
Lãnh Hương Nhi quay đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, cùng hắn bốn mắt giao nhau.
Sự dịu dàng trên con ngươi sáng ngời kia của hắn, hốc mắt của nàng bỗng ẩm ướt, nàng đành phải vội vàng mà bày ra khuôn mặt khác, chỉ sợ trước mặt hắn kiềm nén không khống chế được mà rơi lệ.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên mây bay nơi chân trời, tâm tình hỗn loạn không thôi.
Hiện tại, hắn tất cả đều đã biết, biết nàng thuở nhỏ đã bị cha mẹ bán, biết nàng có cha mẹ như vậy, hắn sẽ thấy nàng thế nào ? Trong lòng lại nghĩ thế nào ?
Sau một trận trầm mặc, Lãnh Hương Nhi mới từ từ mở miệng ——
“Hơn mười năm trước, ta mới năm tuổi, trước khi bị cha mẹ bán, hầu như không có một ngày không có một ngày không bị đánh chửi….. Tuy rằng năm đó chuyện ta nhớ không nhiều lắm, nhưng mà nhớ rất rõ chưa từng có một việc vui vẻ….”
Hoàng Phủ Đình Ngạn lẳng lặng mà nghe, tưởng tượng tuổi nhỏ nàng phải chịu đựng tất cả, ngực hắn liền ra sức nắm chặt, thật sâu vì nàng cảm thấy đau lòng.
Lãnh Hương Nhi lại nói tiếp: “Ta còn nhớ rõ nương luôn trách ta hại cả đời nàng, nói năm đó nếu không phải bởi vì mang thai ta, nàng còn có thể tiếp tục làm thiên kim tiểu thư, còn nói nàng khi đó nên mạo hiểm nguy hiểm phá thai, cũng không nên sinh ra ta kẻ gây tai hoạ này, sao chổi…..”
Nàng dừng một chút, nắm chặt nắm tay tỏ ra bình thường nàng đang cố gắng kiếm chế cảm xúc, nhưng mà đôi mắt yếu ớt kia lại kiềm nén không được mà lộ ra nước mắt.
“Ngày đó…. Ta khóc cầu xin bọn họ không cần bán ta đi….. Tuy bọn họ luôn đánh ta, mắng ta, luôn xem ta là cái đinh trong mắt, nhưng với ta mà nói…. Bọn họ là chỗ dựa duy nhất trên đời này…. Nhưng mà….. Bọn họ căn bản không cần ta, một lòng nghĩ phải bán ta đi, kiếm được một chút bạc chi tiêu….” Nàng nghẹn ngào nói xong, nước mắt đã đầy hốc mắt.
Đột nhiên, nàng bị kéo vào trong lòng ngực rộng lớn ấm áp.
Hoàng Phủ Đình Ngạn từ phía sau gắt gao mà ôm nàng, muốn làm nàng ấm áp, muốn vuốt lên đau thương của nàng.
“Đã là quá khứ, cũng đã qua đi…..” Hắn ở bên tai của nàng dịu dàng nói nhỏ.
Nghe giọng nói dịu dàng của hắn, Lãnh Hương Nhi tâm tình trái lại như vỡ đê. Nước mắt của nàng càng không ngừng rơi xuống, nước mắt kia như một hạt đậu lớn, làm thế nào cũng không dừng được.
Hoàng Phủ Đình Ngạn tuy không thấy nước mắt của nàng, nhưng từ thân hình run rẩy của nàng cùng âm thanh kiềm nén tiếng khóc nức nở, hắn biết nàng khóc, trong lòng càng thêm không muốn.
Hắn nhẹ nhàng đem thân thể nhớ nhắn của nàng xoay lại, nhìn nàng nước mắt khắp mặt, đau lòng mà lấy tay giúp nàng lau đi nước mắt, nhưng nước mắt trong suốt vừa mới lau đi, lại lập tức rơi càng nhiều hơn.
Bộ dáng như tượng kia của nàng cố gắng muốn kiềm chế nước nhưng lại bất lực, hắn lần nữa lấy hai tay, đem nàng gắt gao ôm trong ngực.
“Hương Nhi.” Hắn buột miệng kêu to tên của nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng chịu đựng lúc này không có người ngoài, có chuyện gì không vui ? Muốn khóc thì hãy khóc đi, thoải mái mà khóc một trận đi ! Ta sẽ ở nơi này cùng nàng.”
Hắn dịu dàng mà bao dung nói nhỏ, một đường phòng tuyến sau cùng trong lòng Lãnh Hương Nhi, nàng tâm tình sụp đỗ mà ôm chặt lấy hắn, ở trong lòng ngực hắn lên tiếng khóc lớn.
Từ nhỏ, thái độ cha mẹ đối với nàng, khiến nàng biết khóc chỉ mang lại càng nhiều chửi mắng đánh đập, cho nên nàng khi còn nhỏ đã học cách kiềm chế cảm xúc, có thể không rơi nước mắt thì tuyệt đối không rơi nước mắt.
Mười mấy năm qua, số lần nàng khóc có thể đếm trên đầu ngón tay, nàng thậm chí đã từng hoài nghi bản thân có phải hay không vốn đã quên phải khóc như thế nào ?
Nhưng mà hiện tại cũng không biết tại sao, ánh mắt dịu dàng của hắn, lòng ngực ấm áp của hắn, khuấy động nơi yếu ớt nhất trong lòng nàng, làm cho nàng không khống chế được mà khích động khóc rống, giống như đem phiền muộn kiềm nén nhiều năm như vậy gộp lại, một hơi đều phát tiết ra hết.
Hoàng Phủ Đình Ngạn một bên lẳng lặng nghe nàng khóc, một bên an ủi mà nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, tuỳ ý để nàng khóc ướt vạt áo trước ngực hắn.
Qua hồi lâu, Lãnh Hương Nhi tâm tình rốt cục dần dần ổn định lại.
Vừa nghĩ đến bàn thân lại giống như một đứa trẻ, gào khóc ở trong lòng ngực của hắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi nóng lên, nhẹ nhàng mà lui ra.
Trán nàng buông xuống, xấu hổ nói: “Thực xin lỗi, ta luống cuống…..”
“Đừng để ý, nàng đỡ hơn chưa ?”
“Ừhm, ta tốt hơn nhiều. Yên tâm, ta không yếu đuối như vậy.” Lãnh Hương Nhi khoé miệng cong lên, cố gắng giơ lên một tia mỉm cười, không nghĩ để hắn lo lắng.
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng vì khóc mà sưng đỏ, vẻ mặt tươi cười lại gượng ép, nàng như vậy khiến người ta càng thêm lo lắng, càng muốn thật tốt mà che chở nàng.
“Hương Nhi, nàng không cần lúc nào cũng đem cảm xúc đè nén trong lòng, cũng không cần vì loại người này tự làm bản thân kiên cường, như vậy há lại tự làm khổ chính mình sao ?”
“Ta sớm đã quen, không có gì khổ hay không. Chỉ một mình, làm thế nào không kiên cường chứ ?”Lãnh Hương Nhi giọng nói lộ ra một tia chua xót.
Hoàng Phủ Đình Ngạn đau lòng vô cùng, con ngươi đen tràn đầy thương tiếc cùng tình ý. “Nàng hiện tại không phải một mình, có ta bên cạnh nàng, ta vẫn sẽ ở cạnh nàng.”
Nghe xong lời nói của hắn, Lãnh Hương Nhi tim không khỏi đập một trận thình thịch.
Hắn thật sự sẽ ở cạnh nàng ? Nàng thật sự không hề lẻ loi ?
Hắn nói lời này…. Nghe như là hứa hẹn với nàng bằng lòng thiên trường địa cửu, nhưng đây rốt cuộc chỉ là lời an ủi hắn thuận miệng nói ra, hay là hứa hẹn chân thành xuất phát từ nội tâm ? Nàng thật sự có thể tin lời nói này không ?
“Ngươi trong miệng “vẫn”…….. Là bao lâu ?” Nàng nhịn hkông được hỏi.
“Nàng muốn bao lâu, sẽ có bao lâu. Trừ phi nàng chê ta chướng mắt, ước gì ta không cần xuất hiện bên cạnh nàng.” Hoàng Phủ Đình Ngạn cười khẽ trả lời, ánh mắt lại rất nghiêm túc.
Từ lúc gặp nàng, nhận biết với nàng càng lúc càng sâu, hắn liền động tâm đối với cô nương xinh đẹp lại độc đáo này, nếu có thể mãi mãi có nàng làm bạn, đây chính là chuyện vô cùng tốt đẹp !
Lãnh Hương Nhi nhìn con ngươi đen thâm thuý chuyên tâm của hắn, trong lòng run động càng mãnh liệt.
Nếu như ta muốn cả đời, chàng cũng sẽ ở bên cạnh ta cả đời sao ? Nàng có một dòng xúc động nghĩ muốn hỏi như vậy, cũng không có dũng khí hỏi ra miệng.
Nàng thở sâu, buộc chính mình dùng giọng điệu hơi thoải mái hay trêu chọc đáp: “Hoàng Phủ công tử tuấn mỹ phi phàm, như thế nào sẽ có người cho rằng chướng mắt chứ ?”
“Đã như thế, vậy nàng đã nguyện ý để ta mãi mãi ở bên cạnh nàng ?” Hoàng Phủ Đình Ngạn hỏi.
Mãi Mãi ?
Lãnh Hương Nhi không đoán được hắn lại trả lời như vậy, trống ngực thoáng chốc tiết tấu bị loạn nhịp, hai gò má cũng lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt, trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hoàng Phủ Đình Ngạn thấy trên gò má xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ xấu hổ, vẻ mặt có chút tuyệt hảo, con ngươi đen không khỏi nổi lên cơn sóng ôn nhu, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì hắn biết hiện tại đối với nàng mà nói, lại có thêm việc phải cấp bách cần giải quyết.
“Nàng hiện tại có dự định gì không ? Cùng với cha nương nàng nhìn nhận nhau ư ?” Hắn hỏi.
Vấn đề này làm cho Lãnh Hương Nhi mày lần nữa đành phải cuộn lại, trong lòng vẫn là một mảnh mờ mịt.
“Ta…… Ta cũng không biết….. Ta thậm chí không biết, bọn họ có phải thành tâm hay không…..”
Có lẽ, nàng nên đi trước xác định bọn họ rốt cuộc có phải hay không thật tâm hy vọng nàng quay về bên cạnh bọn họ, sau đó mới nghĩ bước tiếp theo…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.