Chương 13: Chương 7.1
Chu Ánh Huy
09/01/2016
Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, đoàn người bọn họ tiếp tục lên đường, mà khi nâng Bình Bình muốn lên ngựa, một dao động mạnh chưa đứng lên được, mãnh liệt ngã một cái.
“Ai yo, đau quá a!” Nàng đáng thương đau đớn la hét.
Lãnh Hương Nhi vốn định xuống ngựa đỡ nàng, nhưng Hoàng Phủ Đình Ngạn bên cạnh động tác nhanh hơn, rất nhanh đi đến đem Lí Bình Bình kéo dậy.
“Bình Bình, muội không sao chứ?” Hắn quan tâm hỏi, đồng thời nhanh chóng xem kỹ một chút, thoạt nhìn không có vết thương nào, lúc này mới yên lòng.
“Chân của muội hình như bị trẹo.” Lí Bình Bình vẻ mặt như đưa đám nói.
“Thật sao?”
Lí Bình Bình gật gật đầu, ảo nảo nói: “Cái này nên làm sao bây giờ? Muội chỉ sợ không có cách nào cưỡi ngựa… Muội thấy không bằng muội cùng biểu ca cưỡi chung một con ngựa đi!”
Hoàng Phủ Đình Ngạn sửng sốt, khéo léo từ chối. “Như vậy e rằng có chút không ổn.”
“Nào có cái gì không ổn ? Vài năm trước không phải biểu ca thường ôm muội cùng cưỡi ngựa sao ?” Lí Bình Bình giọng nói có vài phần thích thú làm nũng.
Hoàng Phủ Đình Ngạn trong lòng thở dài, vài năm trước, nàng vẫn là một cô bé mười một, mười hai tuổi, mà hắn cũng không biết cảm tình nàng đối với mình quá mức sùng bái, cho nên không nghĩ đến phải bố trí phòng vệ.
Lúc này nàng đã đến tuổi cập kê, là một cô nương, sao còn có thể cưỡi chung một con ngựa ?
“Ta thấy, không bằng thuê một chiếc xe ngựa đi!” Lãnh Hương Nhi mở miệng nói: “Xe ngựa ngồi lên vững vàng lại thoải máy, Bình Bình cũng thoải mái hơn một chút.”
“Ừhm, cũng được.”
Hoàng Phủ Đình Ngạn để bọn thị vệ thu xếp cho Lí Bình Bình, đợi khoảng hai canh giờ sau một chiếc xe ngựa thoải mái liền chạy đến.
Nhìn bên trong xe ngựa, Lí Bình Bình bối rối mi tâm chau lại.
“Biểu ca, chân người ta bị trẹo, không thể đi lên.” Nàng làm nũng hướng Hoàng Phủ Đình Ngạn duỗi tay.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Đình Ngạn xẹt qua một tia xấu hổ, bất quá chân của nàng bị thương, thân là biểu ca hắn đem nàng ẩm lên xe ngựa cũng là chuyện hợp tình hợp lý, bởi vậy hắn không có do dự nhiều lắm đã đem nàng ngổi ở cuối bàn ôm lấy.
Lãnh Hương Nhi vốn lơ đểnh đối với việc này, mà khi nàng lơ đãng thoáng nhìn thấy hình ảnh khi Lí Bình Bình đem đầu rúc vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Đình Ngạn, trong lòng đột nhiên đánh cái đột, nhưng nàng rất nhanh gạt bỏ cảm giác khác thường kia.
Lí Bình Bình này bất quá chỉ là tiểu cô nương, nàng thật không nên suy nghĩ miên man.
Nàng tin tưởng Hoàng Phủ Đình Ngạn thật lòng đối với nàng, mà từ vẻ mặt và thái độ của hắn, rất dễ nhận thấy là đem Lí Bình Bình trở thành muội muội của mình, nàng không có gì phải để ý.
“Cám ơn biểu ca, biểu ca đối với muội tốt nhất !” Lí Bình Bình hướng hắn cười ngọt ngào.
“Muội liền ở trong xe ngựa, nghỉ ngơi thật tốt đi !”
Hoàng Phủ Đình Ngạn lên ngựa, đi đến bên người Lãnh Hương Nhi.
“Thật xin lỗi, chỉ sợ việc này càng làm chậm cước trình của chúng ta hơn.” Hắn có chút bất đắc dĩ nói.
“Không việc gì, ta không phải đã nói sao ? Nếu thực không kịp thời gian, ta có thể tự mình đi trước.” Lãnh Hương Nhi lơ đểnh cười nói.
“Ừh, vậy chúng ta mau xuất phát đi !” Hoàng Phủ Đình Ngạn nghĩ thầm, nếu trên đường không nên lại có gì trì hoãn, hẳn là không đến mức sẽ lỡ chuyện của nàng.
Dọc theo đường đi trở về Kinh Thành, Lí Bình Bình sẽ thường hay mượn cớ làm nũng, quấn lấy bên người Hoàng Phủ Đình Ngạn.
Kể từ đó, hắn cùng Lãnh Hương Nhi vốn không có nhiều cơ hội ở cùng một chỗ, điều này làm cho cảm giác không thoải mái trong lòng lãnh Hương Nhi càng ngày càng mãnh liệt, nhưng nàng cũng chỉ có thể lần nữa nói với chính mình đừng suy nghĩ miên man.
Tính toán lộ trình, khoảng chừng trong vòng hai ngày là có thể đến kinh Thành, khi vừa đến Kinh Thành.
Lí Bình Bình đem mình trở lại trong nhà, mà nàng tiến đến hướng sư bá chúc thọ, là có thể chuẩn bị lên đường trở về Giang Nam.
Cho đến lúc này, Hoàng Phủ Đình Ngạn sẽ cùng nàng lên đường, tại sao phải sợ hai người bọn họ không có cơ hội ở chung ?
Vừa nghĩ như vậy, tâm tình Lãnh Hương Nhi liền thoải mái, vui vẻ hơn, trong lòng cũng không nhịn được chờ đợi có thể đến Kinh Thành sớm một chút.
Lúc chạng vạng, bọn họ đến một toà thành náo nhiệt.
Lí Bình Bình từ trong xe ngựa nhô đầu ra, vẻ mặt hưng phấn mà nói: “Chúng ta đến “Khách điếm Tùng Viên” ngay phía trước kia dùng bữa đi ! Ta nhớ rõ nơi ấy có “Dấm chua lưu viên ngói ngư” biểu ca thích nhất.” (cá nhúng dấm nướng ngói =.=)
Nàng quay đầu nhìn Lãnh hương Nhi thản nhiên cười, nói: “Lãnh tỷ tỷ, tỷ cũng không biết, biểu ca huynh ấy cá gì cũng không thích, nhưng đặc biệt rất thiên vị với “Dấm chua lưu viên ngói ngư” kia.”
“Thật sao ?”
“Đúng vậy ! Còn có, biểu ca còn thích “Hoàng muộn thịt bò”, “Thịt gà kho tàu”, mỗi khi biểu ca đến nhà muội làm khách, muội nhất định phải phân phó đầu bếp của chúng ta chỉ vì biểu ca chuẩn bị vài món ăn này đấy !” (thứ lỗi cho ta vì tra mãi mà tra ko đc mấy món này :( ()
Nghe Lí Bình Bình đối với sở thích của Hoàng Phủ Đình Ngạn thuộc như lòng bàn tay, Lãnh Hương Nhi cười cười, nghĩ thầm, nàng cũng nên tìm cơ hội tìm hiểu thêm về Hoàng Phủ Đình Ngạn một ít.
“Được rồi, Bình Bình, những việc này có gì đâu ?” Hoàng Phủ Đình Ngạn bất đắc dĩ ngăn lại, không hy vọng làm cho Lãnh Hương Nhi cho rằng hắn cùng Lí Bình Bình quá mức thân mật, chỉ sợ nàng có điều hiểu lầm.
“Được thôi, biểu ca không thích muội nói, muội không nói, thấy muội rất khôn ngoan ! Dượng và dì đều khen ngợi muội lanh lợi nghe lời như vậy. Tương lai nhất định chính là người vợ tốt !”
Nghe thấy lời nói này, Lãnh Hương Nhi trong lòng đánh cái đột.
Dượng, dì trong lời nói của Lí Bình Bình, chỉ chính là cha mẹ của Hoàng Phủ Đình Ngạn sao ? Bọn bọ…… Có lòng nghĩ muốn Lí Bình Bình làm vợ Hoàng Phủ Đình Ngạn ?
Hoàng Phủ Đình Ngạn không muốn Lãnh Hương Nhi có điều hiểu lầm, liền lấy giọng điệu cố ý thoải mái đối với Lí Bình Bình cười nói: “Cha nương ta dưới gối chỉ có hai đứa con ta cùng với đại ca của ta, luôn xem muội như con gái ruột mà yêu thương, ở trong mắt bọn họ, chỉ sợ ta cùng với đại ca đều không thể làm bọn họ vui bằng muội !”
Ánh mắt Lãnh Hương Nhi cùng Hoàng Phủ Đình Ngạn nhất thời giao nhau, ánh mắt ôn nhu kiên định của hắn trong nháy mắt làm cho lòng của nàng không còn một chút phân vân.
“Phải không ?” Lãnh Hương Nhi mở miệng chế nhạo nói: “Không phải huynh từ nhỏ đã quá bướng bỉnh, không nghe lời, cha nương huynh mới đặc biệt thiên vị Bình Bình làm cho họ vui vẻ ?”
Nói nói cười cười, đoàn người bọn họ đi vào “Khách điếm Tùng Viên”, gọi một bàn thức ăn phong phú, mọi người ăn uống thật ngon.
Đang lúc bọn họ nghĩ muốn tán gẫu một chút gì đó, vài vị khách bàn đối diện cao giọng thảo luận truyền tới —–
“Nghe nói trên núi ở ngoại thành kia hang ổ bọn thổ phỉ tháng trước vừa thay lão Đại, kết quả càng thêm kiêu ngạo hung tàn nữa !”
“Đúng vậy, cái tên kêu Ngô Hùng kia, tháng trước đem người cầm đầu bọn thổ phỉ trước kia giết đi, kể cả vài tên lâu la không nghe lời hắn cũng đều giết đấy ! Tuy rằng hang ổ thổ phỉ hiện tại chỉ còn lại hơn hai mươi người, nhưng mỗi ngươi hung ác vô cùng, vài ngày trước còn cướp hàng hoá của tiêu cục đến từ Giang Nam !”
Nghe xong đoạn đối thoại đó, Lãnh Hương Nhi mắt đẹp nhíu lại, cùng sinh ra với tất cả chính nghĩa uy tín đều ở trong cơ thế bắt đầu rục rịch.
Con ngươi đen của Hoàng Phủ Đình Ngạnn từ xa hướng nàng trông lại, lấy ánh mắt ám chỉ nàng đừng một mình hành động thiếu suy nghĩ, Lãnh Hương Nhi cong khóe miệng lên, hướng hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng phát hiện cho dù không có mở miệng, bọn họ chỉ là trao đổi ánh mắt cũng có thể đoán biết tâm ý lẫn nhau, việc đó làm cho nàng cảm thấy vui mừng vô cùng.
Về mùi vị hắn thích từ một chút chuyện vặt, chỉ cần ở chung lâu ngày tự nhiên sẽ biết, thế nhưng hai người nếu có thể tâm ý tương thông, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nàng từ đáy lòng vui mừng bản thân ở trong biển người mênh mông gặp được nam nhân có tâm ý tương thông với mình, việc đó làm cho nàng cảm thấy được bản thân thật sự là may mắn vô cùng !
Sau khi dùng bữa xong bọn họ tự quay về phòng trong khách điếm nghỉ ngơi.
Lãnh Hương Nhi bận rộn ở trong phòng của mình, qua khoảng hai canh giờ sau, trên gương đồng xuất hiện gương mặt của vị đại thúc trung niên, thoạt nhìn dung mạo vô cùng bình thường.
“Tốt lắm, đại công cáo thành.” Lãnh Hương Nhi vừa lòng cười cười.
Nếu biết vùng ngoại thành có đám thổ phỉ hung hăng ngang ngược, nàng sao kiềm được bình tĩnh xem như không có việc gì ? Nhưng nàng không hy vọng dung mạo của mình dọc đường sẽ lôi kéo ánh mắt của người khác, cho nên dịch dung thành bộ dáng đại thúc bình thường, tương đối thuận tiện một chút.
Nàng tin Hoàng Phủ Đình Ngạn cũng không định khoanh tay đứng nhìn đối với bọn thổ phỉ này, như vậy bọn họ vừa lúc có thể thừa dịp kết bạn cùng đi, xông vào trong hang ổ của thổ phỉ thay dân chúng trừ hại. Dựa vào thân thủ của hai người bọn họ, nàng tin rằng hơn hai mươi tên thổ phỉ kia căn bản là không đáng để bọn họ sợ hãi !
Lãnh Hương Nhi đi đến bên ngoài cửa phòng Hoàng Phủ Đình Ngạn, trong lòng âm thầm đoán rằng hắn có thể hay không rất nhanh liền đoán ra đại thúc trung niên này chính là nàng dịch dung cải trang ?
Nàng lấy tay gõ gõ cửa phòng, nhưng lại chậm trễ không có mảy may đáp lại.
“Quái, hắn lại ở chỗ nào ?” Chẳng lẽ đến hang ổ bọn thổ phỉ trước ư ?
Không hẳn là nên gặp nhau mới đúng. Hắn nên biết nếu hắn bỏ lại nàng, lựa chọn hành động một mình, nàng nhất định sẽ không vui.
Nhưng nếu không ở trong phòng, hắn sẽ ở nơi nào đây ?
Lãnh Hương Nhi tìm kiếm xung quanh, kết quả rừng hoa trong đình viện phía sau khách điếm, thoáng nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lí Bình Bình.
“Thì ra là ở nơi này a !”
Như vậy vừa lúc, nàng nhân tiện có thể cho Lí Bình Bình một “Kinh hỉ” (kinh ngạc + vui mừng). Ở trong mắt bọn họ, nàng hẳn chỉ là một vị khách nhân cũng tìm nơi ngủ trọ ở khách điếm này !
Bên môi của nàng lặng lẽ ngậm một nụ cười, đang định tiếp cận, tai nhanh nhạy nghe thấy câu hỏi của Lí Bình Bình ——
“Biểu ca, Lãnh tỷ tỷ sau khi đến Kinh Thành, sẽ lập tức rời đi sao ?”
“Ừh.”
“Tỷ ấy sẽ lập tức rời đi ? Hẳn là sẽ không ở lại Kinh Thành quá lâu, thậm chí là tiếp tục cùng biểu ca ở chung một chỗ ? Không phải chứ ?” Lí Bình Bình truy hỏi.
Lãnh Hương Nhi hơi hơi sửng sốt, vì sao giọng điệu của Lí Bình Bình nghe như là đối với nàng mang theo ý thù địch, tựa như ước gì nàng mau chóng biến mất ?
Nhưng mà mấy ngày trước đây, Lí Bình Bình luôn cười khanh khách với nàng, nàng còn tưởng rằng tiểu cô nương này thật lòng đem nàng trở thành tỷ tỷ, như thế nào lúc này lại……
Vô cùng hoài nghi, Lãnh Hương Nhi quyết định tạm thời không lộ mặt, lặng lẽ đi đến một bên, âm thầm vận lực bên tai, nghe xem bọn họ muốn nói gì đó.
“Sẽ không, nàng ấy xong việc sẽ quay trở về Giang Nam.” Hoàng Phủ Đình Ngạn đáp.
“Vậy là tốt rồi, muội rất sợ tỷ ấy là ý trung nhân của biểu ca. Biểu ca, tỷ ấy không phải chứ ?” Lí Bình Bình ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Đình Ngạn, giọng điệi vội vàng hỏi.
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhíu nhíu mày, muốn nói ra sự thật, nhưng mà khi hắn nhìn thấy ánh mắt kích động của Lí Bình Bình, trong lòng không khỏi một trận chần chừ.
Nhớ rõ hai năm trước ở buổi tiệc chúc thọ của dượng, Lí Bình Bình trước mặt mọi người từng nói tương lai phải gả cho hắn làm thê tử, không cho phép hắn cưới cô nương khác.
Lúc ấy mọi người có mặt đều nghĩ nàng chỉ là tiểu hài tử đang nói đùa, chẳng những không quan tâm đến vấn đề đó, còn đùa giỡn chế nhạo vài câu.
Nào ngờ, nàng lập tức thẹn quá hoá giận trở về bên trong phòng, kích động cầm cây kéo sắc bén hướng đến cổ tay của mình hung hăng vẻ xuống, khiến mọi người sợ hãi.
Nếu hắn trực tiếp nói mình có ý muốn lấy Lãnh Hương Nhi làm vợ, chỉ sợ bệnh tâm thần của nàng sẽ làm ra việc ngu xuẩn gì đó.
Lúc này bên cạnh nàng vừa không có nha hoàn theo sát, mà hắn một đại nam nhân lại không có khả năng lúc nào cũng nhìn thẳng vào nàng, vì tránh cho nàng một mình ở trong phòng tổn thương chính mình, hắn tốt nhất vẫn là tạm thời đừng khuấy động cảm xúc của nàng, tránh cho xảy ra việc đáng tiếc nào đó không thể cứu vãn.
“Biểu ca, huynh tại sao không trả lời muội ? Nói mau nha ! Lãnh tỷ tỷ là ý trung nhân của huynh sao ? Phải không ?” Lí Bình Bình vội vàng truy hỏi.
“Muội đừng suy nghĩ nhiều quá?” Hoàng Phủ Đình Ngạn dùng hết khả năng trả lời có vẻ mơ hồ. Hắn nghĩ thầm, chờ thêm hai ngày sau khi trở lại Kinh Thành, hắn liền đi trước báo cho dượng, dì hắn có ý muốn lấy Lãnh Hương Nhi, lại để cho biểu muội biết chuyện này, đến lúc đó dượng, dì ít nhiều gì sẽ phái vài người trông coi ở bên cạnh biểu muội, sẽ không cần lo lắng nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nghe đáp án này bên tai Lí Bình Bình, khiến nàng cho rằng Hoàng Phủ Đình Ngạn phủ nhận Lãnh Hương Nhi là ý trung nhân của hắn, mà Lãnh Hương Nhi nghe cũng cho rằng như vậy, việc kia làm cho nàng không khỏi cứng người lại.
Tại sao ? Hắn tại sao lại có phản ứng như vậy ?
Nàng thật sự không hiểu, Hoàng Phủ Đình Ngạn vì sao không thừa nhận với Lí Bình Bình nàng là ý trung nhân của hắn ? Nhiều ngày trước hắn không phải chính miệng nói muốn nàng ở bên cạnh hắn sao ?
Khiếp sợ quá mức, Lãnh Hương Nhi nghe thấy Lí Bình Bình lại tiếp tục hỏi: “Muội thấy tỷ ấy lúc nào cũng nhìn trộm biểu ca, như là rất có tình ý với biểu ca ?”
“Phải không ?” Hoàng Phủ Đình Ngạn cố ý dùng giọng điệu bình thản trả lời, đồng thời ở trong lòng suy nghĩ nên làm khéo léo như thế nào để Lí Bình Bình hiểu được quan hệ của hắn cùng Lãnh Hương Nhi, vừa không quá mức khuấy động cảm xúc của nàng.
“Đương nhiên rồi ! Cũng may tỷ ấy không phải là ý trung nhân của biểu ca. Biểu ca, huynh phải biết tình cảm của muội đối với huynh, muội sớm đã nói muội muốn gả cho huynh ! Nếu biểu ca nói cùng với tỷ ấy ở cùng một chỗ, muội đây có thể sẽ chịu không nổi ! Biểu ca, huynh luôn luôn yêu thương muội, sẽ không tàn khốc như vậy đối với muội ?”
“Ta………..” Hoàng Phủ Đình Ngạn nhíu mày, cảm thấy khá đau đầu.
Hắn một chút cũng không muốn cho Lí Bình Bình hiểu lầm, không nghĩ để nàng tiếp tục ôm chặt hy vọng không nên tồn tại, lại càng không nghĩ muốn nói dối với bất kỳ người nào nha !
“Biểu ca, huynh vì sao không trả lời muội ? Huynh nói mau nha, biểu ca !” Lí Bình Bình kéo tay hắn, lo lắng truy hỏi, không muốn hắn cho cái đáp án không thể.
Vẻ mặt kích động cùng đôi mắt bệnh tâm thần kia của nàng, làm cho Hoàng Phủ Đình Ngạn không khỏi lần nữa nhớ tới cảnh tượng năm đó nàng cầm lấy cây kéo sắc bén tự mình hại mình.
Một cảm giác thâm trầm vô lực dũng mãnh tiến lên, mặc kệ thế nào. Hắn cũng không thể để biểu muội làm ra bất kỳ sai lần nào a !
Xem ra cũng chỉ có thể đợi đến khi tới Kinh Thành, mà bên cạnh nàng có bọn nha hoàn có thể bảo vệ, chăm sóc bất cứ lúc nào. Sau đó nói ra sự thật.
“Chuyện không thể nào, muội đừng nên suy nghĩ nhiều quá.” Lời vừa nói ra. Đáy lòng Hoàng Phủ Đình Ngạn liền nảy lên sự tự trách mãnh liệt, cảm giác bị buộc phải nói dối thật sự vô cùng tệ.
Nghe thấy câu trả lời của hắn, đáy mắt Lí Bình Bình chợt hiện vẻ khoái trá, mà Lãnh Hương Nhi lại như bị đẩy vào bên trong hầm băng, cả người rét run.
Giữa hắn và nàng………… Là chuyện không thể nào ?
Nàng thật không dám tin, lời nói này lại xuất phát từ trong miệng Hoàng Phủ Đình Ngạn !
“Thật vậy sao ? Biểu ca không có gạt muội ?”
Lí Bình Bình nhịn không được bức bách hỏi, mà Lãnh Hương Nhi cũng rất muốn biết hắn đến tột cùng có gạt người hay không.
“Đương nhiên là thật, muội đừng nghĩ nhiều quá, cũng đừng hỏi lại loại vấn đề này, biết không ?”Hoàng Phủ Đình Ngạn giọng điệu cương quyết nói, chính là không muốn phải lần nữa nói dối che giấu lương tâm, mặc dù là lời nói dối thiện ý, cũng làm hắn cảm giác rất không thoải mái.
“Chỉ cần biểu ca đối tốt với muội là được, muội đương nhiên sẽ không hỏi lại nha !” Lí Bình Bình làm nũng nói.
Nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ thân mật hoà hợp nhau, Lãnh Hương Nhi chỉ cảm thấy trong lòng mình nháy mắt bị hung hăng đâm một dao, cơn giận không thể nén.
Thì ra, nàng từ đầu đến cuối đều bị hắn đùa bỡn ?
Nói cái gì muốn nàng ở lại bên cạnh hắn, nói cái gì chỉ cần là nguyện vọng của nàng, hắn đều có thể đem hết toàn lực giúp nàng thực hiện, đợi sau khi đến Kinh Thành là có thể một cước đá văng ra sao ?
Nghĩ đến chính mình một tấm chân tình, từ đầu đến cuối vô tình bị đùa bỡn như vậy, một lửa giận mãnh liệt thiêu đốt ở trong lòng ngực Lãnh Hương Nhi.
Cắn chặt răng, thực sự phẫn nộ nện bước tiến về phía trước.
Khi Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lí Bình Bình thoáng thấy một gã nam tử trung niên xác định hướng bọn họ thẳng tắp đi đến, trong lòng cũng không nhịn được có chút nghi hoặc.
Nhìn ra “Nam tử trung niên” này tức giận ngút trời, Hoàng Phủ Đình Ngạn đang định mở miệng hỏi, đối phương lại như bị sét đánh không kịp đỡ đã bị tát bạt tay.
“Ba ba” hai tiếng, Lãnh Hương Nhi đánh hai người bọn họ mỗi người một cái tát, thấy Lí Bình Bình lảo đảo ngã xuống đất, trong lòng Lãnh Hương Nhi không có một chút áy náy.
Đánh Hoàng Phủ Đình Ngạn, là bởi vì hắn lừa gạt nàng, đùa bỡn nàng; mà đánh Lí Bình Bình, là bởi vì nàng ở ngoài mặt thân thiết nhiệt tình gọi nàng Lãnh tỷ tỷ, sau lưng thái độ lại thay đổi quá lớn, việc này tính là gì ? Nàng chán ghét nhất loại người giả dối này !
“Các ngươi biểu huynh muội dối trá, ghê tởm này. Ta không bao giờ muốn gặp các ngươi nữa !”
Nghe thấy lời mắng chửi của nàng, Hoàng Phủ Đình Ngạn mới từ giọng nói của nàng nhận ra nàng.
“Hương Nhi ?”
Nguy rồi, từ phản ứng giận dữ của nàng xem ra, nàng chắc chắn là nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi giữa hắn và Lí Bình Bình, sinh hiểu lầm với hắn.
Lí Bình Bình vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin nhìn vị đại thúc trung niên trước mắt. “Ngươi là Lãnh tỷ tỷ ?”
Lãnh Hương Nhi tức giận hừ một tiếng, mở da mặt giả ra, hung hăng vứt trên mặt đất.
“Không được gọi ta tỷ tỷ, ngươi không xứng !” Nàng hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ sau khi liếc mắt một cái, lập tức xoay người rời đi.
“Đợi đã, Hương Nhi !”
Hoàng Phủ Đình Ngạn muốn ngăn nàng lại, nhưng nàng cũng đã thi triển khinh công rời đi, mà Lí Bình Bình lại đột nhiên nhào đến, nắm chặt cánh tay hắn, không cho hắn đuổi theo người.
“Biểu ca, muội đau quá a ! Tỷ ấy vì cái gì lại đánh muội ? Tại sao ?” Nàng đáng thương đau đớn nói.
“Việc này……. Nàng ấy……..” Hoàng Phủ Đình Ngạn ngậm ngừng, không biết nên giải thích thế nào mới tốt.
“Làm sao vậy ? Biểu ca, huynh sẽ không phải muốn đuổi theo tỷ ấy chứ ? Thực ra là huynh sẽ không phải ở chung một chỗ với tỷ ấy chứ ? Nếu thật là như vậy….. Muội đây…. Muội đây không muốn sống nữa !” Lí Bình Bình nói xong sau cùng, kích động khóc lên, trong lòng tưởng biểu ca tuyệt đối sẽ không bỏ lại nàng đuổi theo Lãnh Hương Nhi.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nàng sử dụng tuyệt chiêu khóc ầm lên, tất cả mọi người phải thuận theo nàng, dỗ dành nàng, nàng tin lần này cũng tuyệt đối sẽ không ngoại lệ.
Hoàng Phủ Đình Ngạn quả nhiên mi tâm nhíu chặt, rơi vào tình thế lưỡng nan.
Hắn biết nếu không nhanh chóng đuổi theo Lãnh Hương Nhi giải thích rõ ràng, chỉ sợ hiểu lầm càng lúc càng sâu, việc kia làm cho hắn có luồng xúc động muốn ra tay điểm trụ huyệt hôn của Lí Bình Bình, để hắn có thể đuổi theo Lãnh Hương Nhi.
Nhưng mà nếu hắn thực làm như vậy, chỉ sợ sau khi Lí Bình Bình tỉnh dậy, tâm tình sẽ càng thêm điên dại, đến lúc đó nếu thực làm ra việc ngu ngốc kia nhưng làm thế nào bây giờ?
Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, hắn biết bản thân không có lựa chọn nào khác. Dù sao mạng người quan trọng!
“Đừng kích động, Bình Bình, ta không có muốn đuổi theo nàng ấy, muội trước tiên tỉnh táo lại, đừng khóc…”
“Ai yo, đau quá a!” Nàng đáng thương đau đớn la hét.
Lãnh Hương Nhi vốn định xuống ngựa đỡ nàng, nhưng Hoàng Phủ Đình Ngạn bên cạnh động tác nhanh hơn, rất nhanh đi đến đem Lí Bình Bình kéo dậy.
“Bình Bình, muội không sao chứ?” Hắn quan tâm hỏi, đồng thời nhanh chóng xem kỹ một chút, thoạt nhìn không có vết thương nào, lúc này mới yên lòng.
“Chân của muội hình như bị trẹo.” Lí Bình Bình vẻ mặt như đưa đám nói.
“Thật sao?”
Lí Bình Bình gật gật đầu, ảo nảo nói: “Cái này nên làm sao bây giờ? Muội chỉ sợ không có cách nào cưỡi ngựa… Muội thấy không bằng muội cùng biểu ca cưỡi chung một con ngựa đi!”
Hoàng Phủ Đình Ngạn sửng sốt, khéo léo từ chối. “Như vậy e rằng có chút không ổn.”
“Nào có cái gì không ổn ? Vài năm trước không phải biểu ca thường ôm muội cùng cưỡi ngựa sao ?” Lí Bình Bình giọng nói có vài phần thích thú làm nũng.
Hoàng Phủ Đình Ngạn trong lòng thở dài, vài năm trước, nàng vẫn là một cô bé mười một, mười hai tuổi, mà hắn cũng không biết cảm tình nàng đối với mình quá mức sùng bái, cho nên không nghĩ đến phải bố trí phòng vệ.
Lúc này nàng đã đến tuổi cập kê, là một cô nương, sao còn có thể cưỡi chung một con ngựa ?
“Ta thấy, không bằng thuê một chiếc xe ngựa đi!” Lãnh Hương Nhi mở miệng nói: “Xe ngựa ngồi lên vững vàng lại thoải máy, Bình Bình cũng thoải mái hơn một chút.”
“Ừhm, cũng được.”
Hoàng Phủ Đình Ngạn để bọn thị vệ thu xếp cho Lí Bình Bình, đợi khoảng hai canh giờ sau một chiếc xe ngựa thoải mái liền chạy đến.
Nhìn bên trong xe ngựa, Lí Bình Bình bối rối mi tâm chau lại.
“Biểu ca, chân người ta bị trẹo, không thể đi lên.” Nàng làm nũng hướng Hoàng Phủ Đình Ngạn duỗi tay.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Đình Ngạn xẹt qua một tia xấu hổ, bất quá chân của nàng bị thương, thân là biểu ca hắn đem nàng ẩm lên xe ngựa cũng là chuyện hợp tình hợp lý, bởi vậy hắn không có do dự nhiều lắm đã đem nàng ngổi ở cuối bàn ôm lấy.
Lãnh Hương Nhi vốn lơ đểnh đối với việc này, mà khi nàng lơ đãng thoáng nhìn thấy hình ảnh khi Lí Bình Bình đem đầu rúc vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Đình Ngạn, trong lòng đột nhiên đánh cái đột, nhưng nàng rất nhanh gạt bỏ cảm giác khác thường kia.
Lí Bình Bình này bất quá chỉ là tiểu cô nương, nàng thật không nên suy nghĩ miên man.
Nàng tin tưởng Hoàng Phủ Đình Ngạn thật lòng đối với nàng, mà từ vẻ mặt và thái độ của hắn, rất dễ nhận thấy là đem Lí Bình Bình trở thành muội muội của mình, nàng không có gì phải để ý.
“Cám ơn biểu ca, biểu ca đối với muội tốt nhất !” Lí Bình Bình hướng hắn cười ngọt ngào.
“Muội liền ở trong xe ngựa, nghỉ ngơi thật tốt đi !”
Hoàng Phủ Đình Ngạn lên ngựa, đi đến bên người Lãnh Hương Nhi.
“Thật xin lỗi, chỉ sợ việc này càng làm chậm cước trình của chúng ta hơn.” Hắn có chút bất đắc dĩ nói.
“Không việc gì, ta không phải đã nói sao ? Nếu thực không kịp thời gian, ta có thể tự mình đi trước.” Lãnh Hương Nhi lơ đểnh cười nói.
“Ừh, vậy chúng ta mau xuất phát đi !” Hoàng Phủ Đình Ngạn nghĩ thầm, nếu trên đường không nên lại có gì trì hoãn, hẳn là không đến mức sẽ lỡ chuyện của nàng.
Dọc theo đường đi trở về Kinh Thành, Lí Bình Bình sẽ thường hay mượn cớ làm nũng, quấn lấy bên người Hoàng Phủ Đình Ngạn.
Kể từ đó, hắn cùng Lãnh Hương Nhi vốn không có nhiều cơ hội ở cùng một chỗ, điều này làm cho cảm giác không thoải mái trong lòng lãnh Hương Nhi càng ngày càng mãnh liệt, nhưng nàng cũng chỉ có thể lần nữa nói với chính mình đừng suy nghĩ miên man.
Tính toán lộ trình, khoảng chừng trong vòng hai ngày là có thể đến kinh Thành, khi vừa đến Kinh Thành.
Lí Bình Bình đem mình trở lại trong nhà, mà nàng tiến đến hướng sư bá chúc thọ, là có thể chuẩn bị lên đường trở về Giang Nam.
Cho đến lúc này, Hoàng Phủ Đình Ngạn sẽ cùng nàng lên đường, tại sao phải sợ hai người bọn họ không có cơ hội ở chung ?
Vừa nghĩ như vậy, tâm tình Lãnh Hương Nhi liền thoải mái, vui vẻ hơn, trong lòng cũng không nhịn được chờ đợi có thể đến Kinh Thành sớm một chút.
Lúc chạng vạng, bọn họ đến một toà thành náo nhiệt.
Lí Bình Bình từ trong xe ngựa nhô đầu ra, vẻ mặt hưng phấn mà nói: “Chúng ta đến “Khách điếm Tùng Viên” ngay phía trước kia dùng bữa đi ! Ta nhớ rõ nơi ấy có “Dấm chua lưu viên ngói ngư” biểu ca thích nhất.” (cá nhúng dấm nướng ngói =.=)
Nàng quay đầu nhìn Lãnh hương Nhi thản nhiên cười, nói: “Lãnh tỷ tỷ, tỷ cũng không biết, biểu ca huynh ấy cá gì cũng không thích, nhưng đặc biệt rất thiên vị với “Dấm chua lưu viên ngói ngư” kia.”
“Thật sao ?”
“Đúng vậy ! Còn có, biểu ca còn thích “Hoàng muộn thịt bò”, “Thịt gà kho tàu”, mỗi khi biểu ca đến nhà muội làm khách, muội nhất định phải phân phó đầu bếp của chúng ta chỉ vì biểu ca chuẩn bị vài món ăn này đấy !” (thứ lỗi cho ta vì tra mãi mà tra ko đc mấy món này :( ()
Nghe Lí Bình Bình đối với sở thích của Hoàng Phủ Đình Ngạn thuộc như lòng bàn tay, Lãnh Hương Nhi cười cười, nghĩ thầm, nàng cũng nên tìm cơ hội tìm hiểu thêm về Hoàng Phủ Đình Ngạn một ít.
“Được rồi, Bình Bình, những việc này có gì đâu ?” Hoàng Phủ Đình Ngạn bất đắc dĩ ngăn lại, không hy vọng làm cho Lãnh Hương Nhi cho rằng hắn cùng Lí Bình Bình quá mức thân mật, chỉ sợ nàng có điều hiểu lầm.
“Được thôi, biểu ca không thích muội nói, muội không nói, thấy muội rất khôn ngoan ! Dượng và dì đều khen ngợi muội lanh lợi nghe lời như vậy. Tương lai nhất định chính là người vợ tốt !”
Nghe thấy lời nói này, Lãnh Hương Nhi trong lòng đánh cái đột.
Dượng, dì trong lời nói của Lí Bình Bình, chỉ chính là cha mẹ của Hoàng Phủ Đình Ngạn sao ? Bọn bọ…… Có lòng nghĩ muốn Lí Bình Bình làm vợ Hoàng Phủ Đình Ngạn ?
Hoàng Phủ Đình Ngạn không muốn Lãnh Hương Nhi có điều hiểu lầm, liền lấy giọng điệu cố ý thoải mái đối với Lí Bình Bình cười nói: “Cha nương ta dưới gối chỉ có hai đứa con ta cùng với đại ca của ta, luôn xem muội như con gái ruột mà yêu thương, ở trong mắt bọn họ, chỉ sợ ta cùng với đại ca đều không thể làm bọn họ vui bằng muội !”
Ánh mắt Lãnh Hương Nhi cùng Hoàng Phủ Đình Ngạn nhất thời giao nhau, ánh mắt ôn nhu kiên định của hắn trong nháy mắt làm cho lòng của nàng không còn một chút phân vân.
“Phải không ?” Lãnh Hương Nhi mở miệng chế nhạo nói: “Không phải huynh từ nhỏ đã quá bướng bỉnh, không nghe lời, cha nương huynh mới đặc biệt thiên vị Bình Bình làm cho họ vui vẻ ?”
Nói nói cười cười, đoàn người bọn họ đi vào “Khách điếm Tùng Viên”, gọi một bàn thức ăn phong phú, mọi người ăn uống thật ngon.
Đang lúc bọn họ nghĩ muốn tán gẫu một chút gì đó, vài vị khách bàn đối diện cao giọng thảo luận truyền tới —–
“Nghe nói trên núi ở ngoại thành kia hang ổ bọn thổ phỉ tháng trước vừa thay lão Đại, kết quả càng thêm kiêu ngạo hung tàn nữa !”
“Đúng vậy, cái tên kêu Ngô Hùng kia, tháng trước đem người cầm đầu bọn thổ phỉ trước kia giết đi, kể cả vài tên lâu la không nghe lời hắn cũng đều giết đấy ! Tuy rằng hang ổ thổ phỉ hiện tại chỉ còn lại hơn hai mươi người, nhưng mỗi ngươi hung ác vô cùng, vài ngày trước còn cướp hàng hoá của tiêu cục đến từ Giang Nam !”
Nghe xong đoạn đối thoại đó, Lãnh Hương Nhi mắt đẹp nhíu lại, cùng sinh ra với tất cả chính nghĩa uy tín đều ở trong cơ thế bắt đầu rục rịch.
Con ngươi đen của Hoàng Phủ Đình Ngạnn từ xa hướng nàng trông lại, lấy ánh mắt ám chỉ nàng đừng một mình hành động thiếu suy nghĩ, Lãnh Hương Nhi cong khóe miệng lên, hướng hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng phát hiện cho dù không có mở miệng, bọn họ chỉ là trao đổi ánh mắt cũng có thể đoán biết tâm ý lẫn nhau, việc đó làm cho nàng cảm thấy vui mừng vô cùng.
Về mùi vị hắn thích từ một chút chuyện vặt, chỉ cần ở chung lâu ngày tự nhiên sẽ biết, thế nhưng hai người nếu có thể tâm ý tương thông, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nàng từ đáy lòng vui mừng bản thân ở trong biển người mênh mông gặp được nam nhân có tâm ý tương thông với mình, việc đó làm cho nàng cảm thấy được bản thân thật sự là may mắn vô cùng !
Sau khi dùng bữa xong bọn họ tự quay về phòng trong khách điếm nghỉ ngơi.
Lãnh Hương Nhi bận rộn ở trong phòng của mình, qua khoảng hai canh giờ sau, trên gương đồng xuất hiện gương mặt của vị đại thúc trung niên, thoạt nhìn dung mạo vô cùng bình thường.
“Tốt lắm, đại công cáo thành.” Lãnh Hương Nhi vừa lòng cười cười.
Nếu biết vùng ngoại thành có đám thổ phỉ hung hăng ngang ngược, nàng sao kiềm được bình tĩnh xem như không có việc gì ? Nhưng nàng không hy vọng dung mạo của mình dọc đường sẽ lôi kéo ánh mắt của người khác, cho nên dịch dung thành bộ dáng đại thúc bình thường, tương đối thuận tiện một chút.
Nàng tin Hoàng Phủ Đình Ngạn cũng không định khoanh tay đứng nhìn đối với bọn thổ phỉ này, như vậy bọn họ vừa lúc có thể thừa dịp kết bạn cùng đi, xông vào trong hang ổ của thổ phỉ thay dân chúng trừ hại. Dựa vào thân thủ của hai người bọn họ, nàng tin rằng hơn hai mươi tên thổ phỉ kia căn bản là không đáng để bọn họ sợ hãi !
Lãnh Hương Nhi đi đến bên ngoài cửa phòng Hoàng Phủ Đình Ngạn, trong lòng âm thầm đoán rằng hắn có thể hay không rất nhanh liền đoán ra đại thúc trung niên này chính là nàng dịch dung cải trang ?
Nàng lấy tay gõ gõ cửa phòng, nhưng lại chậm trễ không có mảy may đáp lại.
“Quái, hắn lại ở chỗ nào ?” Chẳng lẽ đến hang ổ bọn thổ phỉ trước ư ?
Không hẳn là nên gặp nhau mới đúng. Hắn nên biết nếu hắn bỏ lại nàng, lựa chọn hành động một mình, nàng nhất định sẽ không vui.
Nhưng nếu không ở trong phòng, hắn sẽ ở nơi nào đây ?
Lãnh Hương Nhi tìm kiếm xung quanh, kết quả rừng hoa trong đình viện phía sau khách điếm, thoáng nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lí Bình Bình.
“Thì ra là ở nơi này a !”
Như vậy vừa lúc, nàng nhân tiện có thể cho Lí Bình Bình một “Kinh hỉ” (kinh ngạc + vui mừng). Ở trong mắt bọn họ, nàng hẳn chỉ là một vị khách nhân cũng tìm nơi ngủ trọ ở khách điếm này !
Bên môi của nàng lặng lẽ ngậm một nụ cười, đang định tiếp cận, tai nhanh nhạy nghe thấy câu hỏi của Lí Bình Bình ——
“Biểu ca, Lãnh tỷ tỷ sau khi đến Kinh Thành, sẽ lập tức rời đi sao ?”
“Ừh.”
“Tỷ ấy sẽ lập tức rời đi ? Hẳn là sẽ không ở lại Kinh Thành quá lâu, thậm chí là tiếp tục cùng biểu ca ở chung một chỗ ? Không phải chứ ?” Lí Bình Bình truy hỏi.
Lãnh Hương Nhi hơi hơi sửng sốt, vì sao giọng điệu của Lí Bình Bình nghe như là đối với nàng mang theo ý thù địch, tựa như ước gì nàng mau chóng biến mất ?
Nhưng mà mấy ngày trước đây, Lí Bình Bình luôn cười khanh khách với nàng, nàng còn tưởng rằng tiểu cô nương này thật lòng đem nàng trở thành tỷ tỷ, như thế nào lúc này lại……
Vô cùng hoài nghi, Lãnh Hương Nhi quyết định tạm thời không lộ mặt, lặng lẽ đi đến một bên, âm thầm vận lực bên tai, nghe xem bọn họ muốn nói gì đó.
“Sẽ không, nàng ấy xong việc sẽ quay trở về Giang Nam.” Hoàng Phủ Đình Ngạn đáp.
“Vậy là tốt rồi, muội rất sợ tỷ ấy là ý trung nhân của biểu ca. Biểu ca, tỷ ấy không phải chứ ?” Lí Bình Bình ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Đình Ngạn, giọng điệi vội vàng hỏi.
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhíu nhíu mày, muốn nói ra sự thật, nhưng mà khi hắn nhìn thấy ánh mắt kích động của Lí Bình Bình, trong lòng không khỏi một trận chần chừ.
Nhớ rõ hai năm trước ở buổi tiệc chúc thọ của dượng, Lí Bình Bình trước mặt mọi người từng nói tương lai phải gả cho hắn làm thê tử, không cho phép hắn cưới cô nương khác.
Lúc ấy mọi người có mặt đều nghĩ nàng chỉ là tiểu hài tử đang nói đùa, chẳng những không quan tâm đến vấn đề đó, còn đùa giỡn chế nhạo vài câu.
Nào ngờ, nàng lập tức thẹn quá hoá giận trở về bên trong phòng, kích động cầm cây kéo sắc bén hướng đến cổ tay của mình hung hăng vẻ xuống, khiến mọi người sợ hãi.
Nếu hắn trực tiếp nói mình có ý muốn lấy Lãnh Hương Nhi làm vợ, chỉ sợ bệnh tâm thần của nàng sẽ làm ra việc ngu xuẩn gì đó.
Lúc này bên cạnh nàng vừa không có nha hoàn theo sát, mà hắn một đại nam nhân lại không có khả năng lúc nào cũng nhìn thẳng vào nàng, vì tránh cho nàng một mình ở trong phòng tổn thương chính mình, hắn tốt nhất vẫn là tạm thời đừng khuấy động cảm xúc của nàng, tránh cho xảy ra việc đáng tiếc nào đó không thể cứu vãn.
“Biểu ca, huynh tại sao không trả lời muội ? Nói mau nha ! Lãnh tỷ tỷ là ý trung nhân của huynh sao ? Phải không ?” Lí Bình Bình vội vàng truy hỏi.
“Muội đừng suy nghĩ nhiều quá?” Hoàng Phủ Đình Ngạn dùng hết khả năng trả lời có vẻ mơ hồ. Hắn nghĩ thầm, chờ thêm hai ngày sau khi trở lại Kinh Thành, hắn liền đi trước báo cho dượng, dì hắn có ý muốn lấy Lãnh Hương Nhi, lại để cho biểu muội biết chuyện này, đến lúc đó dượng, dì ít nhiều gì sẽ phái vài người trông coi ở bên cạnh biểu muội, sẽ không cần lo lắng nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nghe đáp án này bên tai Lí Bình Bình, khiến nàng cho rằng Hoàng Phủ Đình Ngạn phủ nhận Lãnh Hương Nhi là ý trung nhân của hắn, mà Lãnh Hương Nhi nghe cũng cho rằng như vậy, việc kia làm cho nàng không khỏi cứng người lại.
Tại sao ? Hắn tại sao lại có phản ứng như vậy ?
Nàng thật sự không hiểu, Hoàng Phủ Đình Ngạn vì sao không thừa nhận với Lí Bình Bình nàng là ý trung nhân của hắn ? Nhiều ngày trước hắn không phải chính miệng nói muốn nàng ở bên cạnh hắn sao ?
Khiếp sợ quá mức, Lãnh Hương Nhi nghe thấy Lí Bình Bình lại tiếp tục hỏi: “Muội thấy tỷ ấy lúc nào cũng nhìn trộm biểu ca, như là rất có tình ý với biểu ca ?”
“Phải không ?” Hoàng Phủ Đình Ngạn cố ý dùng giọng điệu bình thản trả lời, đồng thời ở trong lòng suy nghĩ nên làm khéo léo như thế nào để Lí Bình Bình hiểu được quan hệ của hắn cùng Lãnh Hương Nhi, vừa không quá mức khuấy động cảm xúc của nàng.
“Đương nhiên rồi ! Cũng may tỷ ấy không phải là ý trung nhân của biểu ca. Biểu ca, huynh phải biết tình cảm của muội đối với huynh, muội sớm đã nói muội muốn gả cho huynh ! Nếu biểu ca nói cùng với tỷ ấy ở cùng một chỗ, muội đây có thể sẽ chịu không nổi ! Biểu ca, huynh luôn luôn yêu thương muội, sẽ không tàn khốc như vậy đối với muội ?”
“Ta………..” Hoàng Phủ Đình Ngạn nhíu mày, cảm thấy khá đau đầu.
Hắn một chút cũng không muốn cho Lí Bình Bình hiểu lầm, không nghĩ để nàng tiếp tục ôm chặt hy vọng không nên tồn tại, lại càng không nghĩ muốn nói dối với bất kỳ người nào nha !
“Biểu ca, huynh vì sao không trả lời muội ? Huynh nói mau nha, biểu ca !” Lí Bình Bình kéo tay hắn, lo lắng truy hỏi, không muốn hắn cho cái đáp án không thể.
Vẻ mặt kích động cùng đôi mắt bệnh tâm thần kia của nàng, làm cho Hoàng Phủ Đình Ngạn không khỏi lần nữa nhớ tới cảnh tượng năm đó nàng cầm lấy cây kéo sắc bén tự mình hại mình.
Một cảm giác thâm trầm vô lực dũng mãnh tiến lên, mặc kệ thế nào. Hắn cũng không thể để biểu muội làm ra bất kỳ sai lần nào a !
Xem ra cũng chỉ có thể đợi đến khi tới Kinh Thành, mà bên cạnh nàng có bọn nha hoàn có thể bảo vệ, chăm sóc bất cứ lúc nào. Sau đó nói ra sự thật.
“Chuyện không thể nào, muội đừng nên suy nghĩ nhiều quá.” Lời vừa nói ra. Đáy lòng Hoàng Phủ Đình Ngạn liền nảy lên sự tự trách mãnh liệt, cảm giác bị buộc phải nói dối thật sự vô cùng tệ.
Nghe thấy câu trả lời của hắn, đáy mắt Lí Bình Bình chợt hiện vẻ khoái trá, mà Lãnh Hương Nhi lại như bị đẩy vào bên trong hầm băng, cả người rét run.
Giữa hắn và nàng………… Là chuyện không thể nào ?
Nàng thật không dám tin, lời nói này lại xuất phát từ trong miệng Hoàng Phủ Đình Ngạn !
“Thật vậy sao ? Biểu ca không có gạt muội ?”
Lí Bình Bình nhịn không được bức bách hỏi, mà Lãnh Hương Nhi cũng rất muốn biết hắn đến tột cùng có gạt người hay không.
“Đương nhiên là thật, muội đừng nghĩ nhiều quá, cũng đừng hỏi lại loại vấn đề này, biết không ?”Hoàng Phủ Đình Ngạn giọng điệu cương quyết nói, chính là không muốn phải lần nữa nói dối che giấu lương tâm, mặc dù là lời nói dối thiện ý, cũng làm hắn cảm giác rất không thoải mái.
“Chỉ cần biểu ca đối tốt với muội là được, muội đương nhiên sẽ không hỏi lại nha !” Lí Bình Bình làm nũng nói.
Nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ thân mật hoà hợp nhau, Lãnh Hương Nhi chỉ cảm thấy trong lòng mình nháy mắt bị hung hăng đâm một dao, cơn giận không thể nén.
Thì ra, nàng từ đầu đến cuối đều bị hắn đùa bỡn ?
Nói cái gì muốn nàng ở lại bên cạnh hắn, nói cái gì chỉ cần là nguyện vọng của nàng, hắn đều có thể đem hết toàn lực giúp nàng thực hiện, đợi sau khi đến Kinh Thành là có thể một cước đá văng ra sao ?
Nghĩ đến chính mình một tấm chân tình, từ đầu đến cuối vô tình bị đùa bỡn như vậy, một lửa giận mãnh liệt thiêu đốt ở trong lòng ngực Lãnh Hương Nhi.
Cắn chặt răng, thực sự phẫn nộ nện bước tiến về phía trước.
Khi Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lí Bình Bình thoáng thấy một gã nam tử trung niên xác định hướng bọn họ thẳng tắp đi đến, trong lòng cũng không nhịn được có chút nghi hoặc.
Nhìn ra “Nam tử trung niên” này tức giận ngút trời, Hoàng Phủ Đình Ngạn đang định mở miệng hỏi, đối phương lại như bị sét đánh không kịp đỡ đã bị tát bạt tay.
“Ba ba” hai tiếng, Lãnh Hương Nhi đánh hai người bọn họ mỗi người một cái tát, thấy Lí Bình Bình lảo đảo ngã xuống đất, trong lòng Lãnh Hương Nhi không có một chút áy náy.
Đánh Hoàng Phủ Đình Ngạn, là bởi vì hắn lừa gạt nàng, đùa bỡn nàng; mà đánh Lí Bình Bình, là bởi vì nàng ở ngoài mặt thân thiết nhiệt tình gọi nàng Lãnh tỷ tỷ, sau lưng thái độ lại thay đổi quá lớn, việc này tính là gì ? Nàng chán ghét nhất loại người giả dối này !
“Các ngươi biểu huynh muội dối trá, ghê tởm này. Ta không bao giờ muốn gặp các ngươi nữa !”
Nghe thấy lời mắng chửi của nàng, Hoàng Phủ Đình Ngạn mới từ giọng nói của nàng nhận ra nàng.
“Hương Nhi ?”
Nguy rồi, từ phản ứng giận dữ của nàng xem ra, nàng chắc chắn là nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi giữa hắn và Lí Bình Bình, sinh hiểu lầm với hắn.
Lí Bình Bình vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin nhìn vị đại thúc trung niên trước mắt. “Ngươi là Lãnh tỷ tỷ ?”
Lãnh Hương Nhi tức giận hừ một tiếng, mở da mặt giả ra, hung hăng vứt trên mặt đất.
“Không được gọi ta tỷ tỷ, ngươi không xứng !” Nàng hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ sau khi liếc mắt một cái, lập tức xoay người rời đi.
“Đợi đã, Hương Nhi !”
Hoàng Phủ Đình Ngạn muốn ngăn nàng lại, nhưng nàng cũng đã thi triển khinh công rời đi, mà Lí Bình Bình lại đột nhiên nhào đến, nắm chặt cánh tay hắn, không cho hắn đuổi theo người.
“Biểu ca, muội đau quá a ! Tỷ ấy vì cái gì lại đánh muội ? Tại sao ?” Nàng đáng thương đau đớn nói.
“Việc này……. Nàng ấy……..” Hoàng Phủ Đình Ngạn ngậm ngừng, không biết nên giải thích thế nào mới tốt.
“Làm sao vậy ? Biểu ca, huynh sẽ không phải muốn đuổi theo tỷ ấy chứ ? Thực ra là huynh sẽ không phải ở chung một chỗ với tỷ ấy chứ ? Nếu thật là như vậy….. Muội đây…. Muội đây không muốn sống nữa !” Lí Bình Bình nói xong sau cùng, kích động khóc lên, trong lòng tưởng biểu ca tuyệt đối sẽ không bỏ lại nàng đuổi theo Lãnh Hương Nhi.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nàng sử dụng tuyệt chiêu khóc ầm lên, tất cả mọi người phải thuận theo nàng, dỗ dành nàng, nàng tin lần này cũng tuyệt đối sẽ không ngoại lệ.
Hoàng Phủ Đình Ngạn quả nhiên mi tâm nhíu chặt, rơi vào tình thế lưỡng nan.
Hắn biết nếu không nhanh chóng đuổi theo Lãnh Hương Nhi giải thích rõ ràng, chỉ sợ hiểu lầm càng lúc càng sâu, việc kia làm cho hắn có luồng xúc động muốn ra tay điểm trụ huyệt hôn của Lí Bình Bình, để hắn có thể đuổi theo Lãnh Hương Nhi.
Nhưng mà nếu hắn thực làm như vậy, chỉ sợ sau khi Lí Bình Bình tỉnh dậy, tâm tình sẽ càng thêm điên dại, đến lúc đó nếu thực làm ra việc ngu ngốc kia nhưng làm thế nào bây giờ?
Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, hắn biết bản thân không có lựa chọn nào khác. Dù sao mạng người quan trọng!
“Đừng kích động, Bình Bình, ta không có muốn đuổi theo nàng ấy, muội trước tiên tỉnh táo lại, đừng khóc…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.