Chương 16: Chương 8.2
Chu Ánh Huy
09/01/2016
c !Lí Bình Bình thật sự thành một thi thể.
Giờ phút này, nàng ngã vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Đình Ngạn, sắc mặt tái nhợt, thân hình cứng ngắc, cũng không nhúc nhích.
Sau khi vào Kinh Thành, Hoàng Phủ Đình Ngạn cưỡi ngựa ôm thi thể Lí Bình Bình, một mạch hướng đến Lí gia mà đi, nhóm hộ vệ phía sau cũng điều khiển xe ngựa nối gót theo.
Vừa nhìn thấy hắn, ngươi canh cửa của Lí gia vốn nhiệt tình tiến đến muốn chào đón, nhưng nhìn lên thấy Lí Bình Bình bộ dáng tái nhợt cũng không nhúc nhích, khiếp sợ choáng váng ngay tại chỗ.
Hoàng Phủ Đình Ngạn thần sắc nghiêm trọng nói: “Nhanh đi thông báo Lão gia cùng phu nhân, tiểu thư nàng…. Đã bất hạnh hương tiêu ngọc vẫn.”
Người canh cửa thở dốc vì kinh ngạc, cấp tốc vọt vào trong phòng, mà chỉ trong chốc lát, lão gia cùng phu nhân Lí gia liền lảo đảo chạy vội ra.
“Bình Bình… Bình Bình… Đình Ngạn, Bình Bình nó…” Lí phu nhân cả người run rẩy hỏi.
Hoàng Phủ Đình Ngạn ôm người trong lòng xuống ngựa. Đem thân hình không nhúc nhích nhẹ nhàng đặt trên mặt đất ở cửa.
Vợ chồng Lí thị lập tức ngã nhào về phía sau, thấy nữ nhi yêu thương đã thành một khối thi thể cứng ngắc, bọn họ đau lòng ước mắt rơi xuống tại đó.
“Tại sao có thể như vậy? Thế nào lại?”
“Dượng, dì, ta trên đường trở lại Kinh Thành gặp Bình Bình, muội ấy nghe nói trong lòng ta đã có cô nương ngưỡng mộ, cũng định lấy đối phương làm vợ, liền kích động uy hiếp ta không được cùng vị cô nương kia bái đường thành thân, thừa dịp lúc không ai chú ý tự sát bỏ mình.”
Hai vợ chồng Lí thị khác nào tình thiên phích lịch*, hơn nữa Lí phu nhân lại đau lòng dường như muốn ngất đi.
*Tình thiên phích lịch: sám sét giữa trời quang, tai hoạ đột ngột, diễn tả những việc xảy ra bất ngờ.
“Đứa nhỏ, con thế nào ngu ngốc như vậy ? Con đi như vậy, muốn mẹ làm sao bây giờ ? Bình Bình…. Nữ nhi của ta nha !” Bà tan nát cõi lòng khóc lớn.
Lão gia Lí gia cũng đau lòng rơi lệ, đau khổ nói không thành lời.
“Bình Bình…… Bình Bình của ta…… Ta chỉ có con nữ nhi bảo bối này, con chết, mẹ cũng không sống nổi nha ! Lão gia, để thiếp ở cùng với Bình Bình đi ! Bình Bình yếu đuối bất lực như vậy, một mình ở âm tào địa phủ nhất định rất cô đơn sợ hãi, không ai chiếu cố nó làm sao tốt chứ ?”
“Đừng nói những lời ngu ngốc !” Lí lão gia thương xót cuối cùng quát.
“Thiếp không phải nói những lời ngu ngốc, thiếp là nghiêm túc….. Bình Bình…… Bình Bình của ta……..”
Một âm thanh mềm yếu ruột đứt từng khúc tuyệt vọng khóc gọi, truyền vào một bên trong xe ngựa.
Trong xe, đoan đoan chính chính* ngồi một mình, là Lí Bình Bình bị điểm huyệt đạo, không thể nhúc nhích.
*Đoan đoan chính chính: hình dung dung mạo ngồi cân đối, ngay ngắn.
Trước khi đoàn người bọn họ vào Kinh, Lãnh Hương Nhi dịch dung thành bộ dáng giả chết của nàng, mà biểu ca lại điểm huyệt đạo của nàng, đem nàng giấu ở trong xe ngựa, để nàng có thể rõ ràng nghe thấy phản ứng của cha mẹ nàng sau khi thấy thi thể nàng.
Nghe một tiếng khóc tan nát cõi lòng kia, Lí Bình Bình kinh hoàng.
Trong trí nhớ, nàng chưa từng thấy qua cha mẹ khóc, mà nghe tiếng khóc cực kỳ bi ai muốn chết kia, thậm chí nghe thấy mẹ khóc la hét phải chết theo nàng, ngực của nàng nổi lên đau đớn dữ dội, giống như có người cầm dao nhỏ từng chút từng chút cắt khoét lòng của nàng.
Nhớ lại trước đây chỉ cần gặp phải chuyện không như ý, nàng vẫn lấy tính mạng bản thân để uy hiếp, Lí Bình Bình bỗng nhiên cảm thấy hối hận vô cùng.
Cảm giác nàng vô cùng bất hiếu, kiềm chế không được rơi xuống nước mắt hổ thẹn.
Ngoài xe ngựa, Lí phu nhân tâm tình kích động hôn mê bất tỉnh, mà Lí lão gia một tay ôm thê tử ngất đi, một tay nâng thi thể nữ nhi, cũng nhịn không được khóc nước mắt vẫy vùng.
Không khí vô cùng bi ai thê thảm như thế, làm cho Lãnh Hương Nhi giả chết cảm thấy áy náy vô cùng. Nàng nghĩ thầm, hẳn là không nhiều cũng ít vậy đã đủ rồi, liền chậm rãi mở mắt ra.
Trông thấy nữ nhi mở hai mắt, Lí lão gia kinh hỉ cực điểm.
“Con…… Bình Bình, con không chết ?” Hắn vội vàng lay lay thê tử đã ngất, reo lên: “Vân nương, mau tỉnh lại ! Bình Bình không chết, Bình Bình nó không chết !”
Lí phu nhân yếu ớt xoay người tỉnh dậy, thấy nữ nhi mở mắt, lập tức mừng rỡ như điên, khóc thảm thương hơn !
“Bình Bình ngoan của ta, may mắn con không chết….. Đồng ý với mẹ, ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ nữa, mẹ đau lòng a ! Con nếu là trong lòng bực bội, không nên phát tiết được, con cho dù lấy dao chém mẹ đều được, nhưng ngàn vạn đừng tìm trên người bản thân nữa nha !”
Nghe thấy lời nói của mẹ, Lí Bình Bình trong xe ngựa sớm rơi lệ đầy mặt, hết sức hối hận cùng xấu hổ vô cùng vì tuỳ hứng trước đây của mình.
Lãnh Hương Nhi cổ họng yên lặng, có chút xấu hổ nhẹ giọng mở miệng: “Cái kia….. Lão gia, phu nhân……”
Nghe thấy tiếng nói của nàng cùng con gái rõ ràng khác nhau, vợ chồng Lí thị đứng vững tại chỗ, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn nàng.
Hoàng Phủ Đình Ngạn lúc này đi đến, lấy tay nâng Lạnh Hương Nhi dậy.
Khi Lãnh Hương Nhi vạch da mặt giả ra, khi lộ ra khuôn mặt thực, vợ chồng Lí thị không khỏi choáng váng.
“Các ngươi……. Các ngươi làm cái gì vậy ? Trêu đùa người khác tốt lắm sao ?” Lí lão gia hành động không khỏi nóng tính, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn bọn họ, nhất là nữ nhân lừa gạt giả trang nữ nhi đã chết, lại không thể tha thứ !
Hoàng Phủ Đình Ngạn vội vàng nhảy ra bảo vệ nàng, nói: “Dượng, dì, xin các ngươi đừng trách Hương Nhi, nàng cũng là có ý tốt. Mời các ngươi đi theo ta.”
Vợ chồng Lí thị hoài nghi theo đi về phía xe ngựa, bên trong xe ngựa thấy Lí Bình Bình sớm khóc thành đẫm nước mắt.
Lí phu nhân đau lòng reo lên: “Ai nha, hài tử của ta, đừng khóc, mẹ đau lòng nha !”
Sau đó Hoàng Phủ Đình Ngạn ra tay giải huyệt đạo cho nàng, nàng lập tức kích động nhào vào trong lòng ngực Lí phu nhân.
“Thực xin lỗi, cha, mẹ, trước đây đều là con rất tuỳ hứng, con cam đoan không bao giờ sẽ làm bị thương chính mình nữa, để hai người đau lòng khổ sở…….” Nàng khóc lóc kêu gào.
Nghe thấy nữ nhi khóc rống sám hối, vợ chồng Lí thị lúc này mới hiểu được vì sao vừa rồi phải biểu diễn làm trò kia.
Bọn họ nhìn về phía Lãnh Hương Nhi, trong mắt từ không thông cảm vừa rồi biến thành cảm kích.
Những năm gần đây, bọn họ đối với tính cách tùy hứng cực đoan của nữ nhi cảm thấy vô cùng đau đầu, nhưng mà mặc dù trong lòng hiểu được tiếp tục không can thiệp sẽ chỉ làm tình huống càng lúc càng xấu, rồi lại sợ nói nặng tâm tình nữ nhi sẽ kích động, thật sự là động một tí là đỗ lỗi, làm cho bọn họ không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lãnh Hương Nhi lựa chọn phương pháp tuy rằng có chút kịch liệt, nhưng lại đi đến hiệu quả làm cho nữ nhi tính lại sửa đổi, bọn họ làm sao không vừa mừng vừa sợ, trong lòng tràn ngập cảm tạ !
Lí Bình Bình sau khi khóc một hồi lâu, hai mắt sưng đỏ trừng Lãnh Hương Nhi. Trong lòng nàng vẫn khó có thể chấp nhận nữ nhân này đoạt đi biểu ca yêu thích của nàng, bất quá nàng sẽ không lại tổn thương chính mình.
“Ngươi đừng đắc ý, nói không chừng biểu ca sẽ hồi tâm chuyển ý, vứt bỏ ngươi mà lựa chọn ta !” Sau khi nàng nói với Lãnh Hương Nhi, nâng tay mẹ trở về trong nhà.
Lãnh Hương Nhi đối với lời nói của Lí Bình Bình không có phản ứng quá lớn, bởi vì nàng biết vĩnh viễn không có một ngày như vậy.
“Lí lão gia, vừa rồi thật sự là xin lỗi.” Nàng hướng lão nhân gia bị kinh hãi giải thích.
“Không, nhất định là dọc đường đi Bình Bình phiền phức quá lớn cho các ngươi, các ngươi mới có thể làm như vậy. Lúc này có thể làm cho Bình Bình không hề tổn thương bản thân, chúng ta cảm tạ ngươi còn không kịp !”
Lí lão gia nhìn Lãnh Hương Nhi, trong mắt có sự tán thưởng.
“Đình Ngạn, ngươi vừa rồi đối tượng có ý kết hôn trong miệng, chính là vị cô nương này ?”
“Đúng vậy.” Hoàng Phủ Đình Ngạn thẳng thắn thừa nhận.
“Ừh, thật sự là cô nương nhiệt tình giúp người lại thông minh thật là tốt, ngươi có thể gặp nàng, thật sự là có phúc.” Lí lão gia khen.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Đình Ngạn hiện lên một tia kiêu ngạo.
“Quả thực, có thể gặp nàng, là may mắn của ta.”
Hắn cùng Lãnh Hương Nhi nhìn nhau cười, tình ý trong mắt nồng đậm hơn, nếu không phải ngại Lí lão gia còn ở một bên, bọn họ có thể đã nhịn không được cùng nhau ôm hôn triền miên.
Mặc dù thời gian đến Kinh Thành dài hơn so với dự kiến, nhưng cũng may Lãnh Hương Nhi vừa lúc kịp chúc thọ sư bá, cũng không có làm lỡ nhiệm vụ dặn dò của sư phụ.
Sau khi chúc thọ đại sư bá, sư bá nhiệt tình yêu cầu nàng ở lại một ngày, mà Hoàng Phủ Đình Ngạn hôm sau liền mang nàng đến gặp cha mẹ hắn.
Khi nàng theo Hoàng Phủ Đình Ngạn bước vào cửa lớn của tướng quân phủ, cảm xúc hồi hộp nảy sinh cảm giác không tự nhiên, có loại cảm giác thấp thỏm con dâu sắp gặp cha mẹ chồng.
“Đừng sợ, ta hôm qua đã đem chuyện dọc đường này nói cho cha mẹ ta biết, bọn họ chắc chắn sẽ thích nàng.”
Lãnh Hương Nhi giơ khoé miệng lên, tươi cười có chút cứng nhắc.
Vừa tiến vào đại sảnh, cẩn an tướng quân Hoàng Phủ Trung đã ngồi ở trên chủ vị chờ đợi đã lâu.
Hắn là nam tử hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, một đôi mắt hổ sáng ngời có thần, cả người toát ra một khí thế khiến người không giận mà uy.
Hoàng Phủ Trung thản nhiên liếc mắt liếc Lãnh Hương Nhi một cái, nói với Hoàng Phủ Đình Ngạn: “Đình Ngạn, mẹ con ở trong tẩm phòng, con đi mời nàng ra đây đi.”
“Dạ.”
Hoàng Phủ Đình Ngạn sau đó lấy ánh mắt muốn Lãnh Hương Nhi đừng lo lắng, lập tức xoay người rời đi.
Hắn bước chân vừa mới rời đi, Hoàng Phủ Trung trực tiếp chất vấn với Lãnh Hương Nhi: “Nghe nói ngươi không chỉ có làm cho Bình Bình tức giận, còn làm cho nàng đau lòng khổ sở ? Ngươi cũng biết, ta yêu thương nàng tựa như nữ nhi thân sinh.”
Nghe ra giọng nói trách cứ của hắn, Lãnh Hương Nhi tâm trầm xuống, nhưng mà chuyện này nàng không thừa nhận là bản thân làm sai, vì vậy cũng không cần phải uỷ khuất chịu lỗi.
“Ta quả là làm cho nàng tức giận, làm cho nàng đau lòng khổ sở. Nhưng những việc này cũng là vì làm cho nàng hiểu được hành động tuỳ hứng của nàng tự mình hại mình, với những người yêu thương nàng mà nói là tổn thương nghiêm trọng cỡ nào.” Nàng không kiêu ngạo không hạ thấp giải thích.
“Phải không ?” Hoàng Phủ Trung xụ mặt, tiếp theo lại hỏi: “Ta còn nghe nói, ngươi từ nhỏ đã bị cha mẹ bán, là cô nương không hề có thân phận bối cảnh, ngươi như vậy, cho rằng bản thân xứng với Đình Ngạn sao ?”
Lời chất vấn này làm cho trong lòng Lãnh Hương Nhi bị khoét, Hoàng Phủ Trung dường như không mấy thích nàng, nhưng mà nàng yêu Hoàng Phủ Đình Ngạn khiến nàng không muốn lui bước, quyết định nên vì hạnh phúc bản thân mà cố gắng hết sức.
“Ta từng cho rằng bản thân không xứng với chàng, thật ra, nếu lấy điều kiện thế tục mà nói, ta quả là không xứng với chàng, thế nhưng ta tin trên đường này sẽ không có người so với chúng ta càng thích hợp lẫn nhau.” Giọng nói Lãnh Hương Nhi không có chút chần chừ, đối với cảm tình giữa nàng và Hoàng Phủ Đình Ngạn cực đủ tin tưởng.
Bộ dáng Hoàng Phủ Trung nhìn nàng thản nhiên tự tin, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng.
“Tốt !”
Lãnh Hương Nhi sửng sốt, tiếng khen ngợi này khiến Lãnh Hương Nhi không hiểu mờ mịt.
Tốt ? Tốt cái gì ?
Trong lòng âm thầm nghi ngờ hết sức, Hoàng Phủ Trung lại mở miệng nói ——
“Các ngươi định khi nào thì thành thân ?”
“Ah ?” Lãnh Hương Nhi hoàn toàn giật mình, trong nhất thời người không có cách nào khác phản ứng lại.
Rõ ràng vừa rồi lời nói còn mang theo vẻ gây khó dễ, lúc này lại hỏi bọn họ khi nào thành thân ? Thái độ hắn trước sau có hay không chuyển biến quá nhanh, quá lớn ?
Thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc, Hoàng Phủ Trung không cao giọng cười to.
Hắn giải thích nói: “Đình Ngạn hôm qua trở về nhà đột nhiên mãnh liệt khen ngươi, nói ngươi là cô nương không giống người thường, còn mang chuyện đã xảy ra dọc đường đi tất cả đều nói một lần. Ta lúc đầu không tin ngươi thật sự là cô nương đặc biệt như thế, cho nên mới lại cố ý thử xem, kết quả thái độ cùng phản ứng của ngươi làm cho ta yêu thích ! Ta thích ngươi con dâu này, thật sự là rất hài lòng ! Ha ha ha…..”
Lãnh Hương Nhi ngẩn ra, lúc này mới nghĩ đến Hoàng Phủ Đình Ngạn từng nói qua cha hắn là người không câu nệ tiểu tiết, căn bản là không cần cái gì cách nhìn truyền thống, như vậy xem ra, vừa rồi hắn quả thật chính là thử nàng.
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng, mà lúc này Hoàng Phủ Đình Ngạn cũng mang theo mẹ đi vào đại sảnh.
Mẫu tử bọn họ vừa vào cửa, Hoảng Phủ Trung liền hướng Hoảng Phủ Đình Ngạn nói: “Đặc biệt như vậy thật là cô nương tốt, con mau lấy vào cửa làm vợ con đi !”
Nghe xong lời nói của phu quân, Hoàng Phủ phu nhân nhịn không được nhìn Lãnh Hương Nhi vài lần, đối với cô nương dung mạo xinh đẹp này cũng rất có hảo cảm, hiển nhiên không muốn phản đối.
Hoàng Phủ Đình Ngạn mang theo một tia đắc ý khóe miệng giơ lên, hắn sớm đoán được cha mẹ nhất định sẽ thích Lãnh Hương Nhi.
“Con còn phải đi Giang Nam một chuyến, bái kiến sư phụ dạy dỗ Hương Nhi, hướng sư phụ nàng cầu hôn !”
“Vậy còn không mau đi ! Nhanh đi nhanh đi !”
Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lãnh Hương Nhi liếc nhìn nhau một cái, đều không nhịn được nở nụ cười.
Thật ra cha mẹ không cần thúc giục, hắn so với bất kỳ kẻ nào cũng không thể chờ được muốn sớm ngày cùng nàng bái đường thành thân, trở thành một đôi phu thê danh phù kỳ thực
Giờ phút này, nàng ngã vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Đình Ngạn, sắc mặt tái nhợt, thân hình cứng ngắc, cũng không nhúc nhích.
Sau khi vào Kinh Thành, Hoàng Phủ Đình Ngạn cưỡi ngựa ôm thi thể Lí Bình Bình, một mạch hướng đến Lí gia mà đi, nhóm hộ vệ phía sau cũng điều khiển xe ngựa nối gót theo.
Vừa nhìn thấy hắn, ngươi canh cửa của Lí gia vốn nhiệt tình tiến đến muốn chào đón, nhưng nhìn lên thấy Lí Bình Bình bộ dáng tái nhợt cũng không nhúc nhích, khiếp sợ choáng váng ngay tại chỗ.
Hoàng Phủ Đình Ngạn thần sắc nghiêm trọng nói: “Nhanh đi thông báo Lão gia cùng phu nhân, tiểu thư nàng…. Đã bất hạnh hương tiêu ngọc vẫn.”
Người canh cửa thở dốc vì kinh ngạc, cấp tốc vọt vào trong phòng, mà chỉ trong chốc lát, lão gia cùng phu nhân Lí gia liền lảo đảo chạy vội ra.
“Bình Bình… Bình Bình… Đình Ngạn, Bình Bình nó…” Lí phu nhân cả người run rẩy hỏi.
Hoàng Phủ Đình Ngạn ôm người trong lòng xuống ngựa. Đem thân hình không nhúc nhích nhẹ nhàng đặt trên mặt đất ở cửa.
Vợ chồng Lí thị lập tức ngã nhào về phía sau, thấy nữ nhi yêu thương đã thành một khối thi thể cứng ngắc, bọn họ đau lòng ước mắt rơi xuống tại đó.
“Tại sao có thể như vậy? Thế nào lại?”
“Dượng, dì, ta trên đường trở lại Kinh Thành gặp Bình Bình, muội ấy nghe nói trong lòng ta đã có cô nương ngưỡng mộ, cũng định lấy đối phương làm vợ, liền kích động uy hiếp ta không được cùng vị cô nương kia bái đường thành thân, thừa dịp lúc không ai chú ý tự sát bỏ mình.”
Hai vợ chồng Lí thị khác nào tình thiên phích lịch*, hơn nữa Lí phu nhân lại đau lòng dường như muốn ngất đi.
*Tình thiên phích lịch: sám sét giữa trời quang, tai hoạ đột ngột, diễn tả những việc xảy ra bất ngờ.
“Đứa nhỏ, con thế nào ngu ngốc như vậy ? Con đi như vậy, muốn mẹ làm sao bây giờ ? Bình Bình…. Nữ nhi của ta nha !” Bà tan nát cõi lòng khóc lớn.
Lão gia Lí gia cũng đau lòng rơi lệ, đau khổ nói không thành lời.
“Bình Bình…… Bình Bình của ta…… Ta chỉ có con nữ nhi bảo bối này, con chết, mẹ cũng không sống nổi nha ! Lão gia, để thiếp ở cùng với Bình Bình đi ! Bình Bình yếu đuối bất lực như vậy, một mình ở âm tào địa phủ nhất định rất cô đơn sợ hãi, không ai chiếu cố nó làm sao tốt chứ ?”
“Đừng nói những lời ngu ngốc !” Lí lão gia thương xót cuối cùng quát.
“Thiếp không phải nói những lời ngu ngốc, thiếp là nghiêm túc….. Bình Bình…… Bình Bình của ta……..”
Một âm thanh mềm yếu ruột đứt từng khúc tuyệt vọng khóc gọi, truyền vào một bên trong xe ngựa.
Trong xe, đoan đoan chính chính* ngồi một mình, là Lí Bình Bình bị điểm huyệt đạo, không thể nhúc nhích.
*Đoan đoan chính chính: hình dung dung mạo ngồi cân đối, ngay ngắn.
Trước khi đoàn người bọn họ vào Kinh, Lãnh Hương Nhi dịch dung thành bộ dáng giả chết của nàng, mà biểu ca lại điểm huyệt đạo của nàng, đem nàng giấu ở trong xe ngựa, để nàng có thể rõ ràng nghe thấy phản ứng của cha mẹ nàng sau khi thấy thi thể nàng.
Nghe một tiếng khóc tan nát cõi lòng kia, Lí Bình Bình kinh hoàng.
Trong trí nhớ, nàng chưa từng thấy qua cha mẹ khóc, mà nghe tiếng khóc cực kỳ bi ai muốn chết kia, thậm chí nghe thấy mẹ khóc la hét phải chết theo nàng, ngực của nàng nổi lên đau đớn dữ dội, giống như có người cầm dao nhỏ từng chút từng chút cắt khoét lòng của nàng.
Nhớ lại trước đây chỉ cần gặp phải chuyện không như ý, nàng vẫn lấy tính mạng bản thân để uy hiếp, Lí Bình Bình bỗng nhiên cảm thấy hối hận vô cùng.
Cảm giác nàng vô cùng bất hiếu, kiềm chế không được rơi xuống nước mắt hổ thẹn.
Ngoài xe ngựa, Lí phu nhân tâm tình kích động hôn mê bất tỉnh, mà Lí lão gia một tay ôm thê tử ngất đi, một tay nâng thi thể nữ nhi, cũng nhịn không được khóc nước mắt vẫy vùng.
Không khí vô cùng bi ai thê thảm như thế, làm cho Lãnh Hương Nhi giả chết cảm thấy áy náy vô cùng. Nàng nghĩ thầm, hẳn là không nhiều cũng ít vậy đã đủ rồi, liền chậm rãi mở mắt ra.
Trông thấy nữ nhi mở hai mắt, Lí lão gia kinh hỉ cực điểm.
“Con…… Bình Bình, con không chết ?” Hắn vội vàng lay lay thê tử đã ngất, reo lên: “Vân nương, mau tỉnh lại ! Bình Bình không chết, Bình Bình nó không chết !”
Lí phu nhân yếu ớt xoay người tỉnh dậy, thấy nữ nhi mở mắt, lập tức mừng rỡ như điên, khóc thảm thương hơn !
“Bình Bình ngoan của ta, may mắn con không chết….. Đồng ý với mẹ, ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ nữa, mẹ đau lòng a ! Con nếu là trong lòng bực bội, không nên phát tiết được, con cho dù lấy dao chém mẹ đều được, nhưng ngàn vạn đừng tìm trên người bản thân nữa nha !”
Nghe thấy lời nói của mẹ, Lí Bình Bình trong xe ngựa sớm rơi lệ đầy mặt, hết sức hối hận cùng xấu hổ vô cùng vì tuỳ hứng trước đây của mình.
Lãnh Hương Nhi cổ họng yên lặng, có chút xấu hổ nhẹ giọng mở miệng: “Cái kia….. Lão gia, phu nhân……”
Nghe thấy tiếng nói của nàng cùng con gái rõ ràng khác nhau, vợ chồng Lí thị đứng vững tại chỗ, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn nàng.
Hoàng Phủ Đình Ngạn lúc này đi đến, lấy tay nâng Lạnh Hương Nhi dậy.
Khi Lãnh Hương Nhi vạch da mặt giả ra, khi lộ ra khuôn mặt thực, vợ chồng Lí thị không khỏi choáng váng.
“Các ngươi……. Các ngươi làm cái gì vậy ? Trêu đùa người khác tốt lắm sao ?” Lí lão gia hành động không khỏi nóng tính, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn bọn họ, nhất là nữ nhân lừa gạt giả trang nữ nhi đã chết, lại không thể tha thứ !
Hoàng Phủ Đình Ngạn vội vàng nhảy ra bảo vệ nàng, nói: “Dượng, dì, xin các ngươi đừng trách Hương Nhi, nàng cũng là có ý tốt. Mời các ngươi đi theo ta.”
Vợ chồng Lí thị hoài nghi theo đi về phía xe ngựa, bên trong xe ngựa thấy Lí Bình Bình sớm khóc thành đẫm nước mắt.
Lí phu nhân đau lòng reo lên: “Ai nha, hài tử của ta, đừng khóc, mẹ đau lòng nha !”
Sau đó Hoàng Phủ Đình Ngạn ra tay giải huyệt đạo cho nàng, nàng lập tức kích động nhào vào trong lòng ngực Lí phu nhân.
“Thực xin lỗi, cha, mẹ, trước đây đều là con rất tuỳ hứng, con cam đoan không bao giờ sẽ làm bị thương chính mình nữa, để hai người đau lòng khổ sở…….” Nàng khóc lóc kêu gào.
Nghe thấy nữ nhi khóc rống sám hối, vợ chồng Lí thị lúc này mới hiểu được vì sao vừa rồi phải biểu diễn làm trò kia.
Bọn họ nhìn về phía Lãnh Hương Nhi, trong mắt từ không thông cảm vừa rồi biến thành cảm kích.
Những năm gần đây, bọn họ đối với tính cách tùy hứng cực đoan của nữ nhi cảm thấy vô cùng đau đầu, nhưng mà mặc dù trong lòng hiểu được tiếp tục không can thiệp sẽ chỉ làm tình huống càng lúc càng xấu, rồi lại sợ nói nặng tâm tình nữ nhi sẽ kích động, thật sự là động một tí là đỗ lỗi, làm cho bọn họ không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lãnh Hương Nhi lựa chọn phương pháp tuy rằng có chút kịch liệt, nhưng lại đi đến hiệu quả làm cho nữ nhi tính lại sửa đổi, bọn họ làm sao không vừa mừng vừa sợ, trong lòng tràn ngập cảm tạ !
Lí Bình Bình sau khi khóc một hồi lâu, hai mắt sưng đỏ trừng Lãnh Hương Nhi. Trong lòng nàng vẫn khó có thể chấp nhận nữ nhân này đoạt đi biểu ca yêu thích của nàng, bất quá nàng sẽ không lại tổn thương chính mình.
“Ngươi đừng đắc ý, nói không chừng biểu ca sẽ hồi tâm chuyển ý, vứt bỏ ngươi mà lựa chọn ta !” Sau khi nàng nói với Lãnh Hương Nhi, nâng tay mẹ trở về trong nhà.
Lãnh Hương Nhi đối với lời nói của Lí Bình Bình không có phản ứng quá lớn, bởi vì nàng biết vĩnh viễn không có một ngày như vậy.
“Lí lão gia, vừa rồi thật sự là xin lỗi.” Nàng hướng lão nhân gia bị kinh hãi giải thích.
“Không, nhất định là dọc đường đi Bình Bình phiền phức quá lớn cho các ngươi, các ngươi mới có thể làm như vậy. Lúc này có thể làm cho Bình Bình không hề tổn thương bản thân, chúng ta cảm tạ ngươi còn không kịp !”
Lí lão gia nhìn Lãnh Hương Nhi, trong mắt có sự tán thưởng.
“Đình Ngạn, ngươi vừa rồi đối tượng có ý kết hôn trong miệng, chính là vị cô nương này ?”
“Đúng vậy.” Hoàng Phủ Đình Ngạn thẳng thắn thừa nhận.
“Ừh, thật sự là cô nương nhiệt tình giúp người lại thông minh thật là tốt, ngươi có thể gặp nàng, thật sự là có phúc.” Lí lão gia khen.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Đình Ngạn hiện lên một tia kiêu ngạo.
“Quả thực, có thể gặp nàng, là may mắn của ta.”
Hắn cùng Lãnh Hương Nhi nhìn nhau cười, tình ý trong mắt nồng đậm hơn, nếu không phải ngại Lí lão gia còn ở một bên, bọn họ có thể đã nhịn không được cùng nhau ôm hôn triền miên.
Mặc dù thời gian đến Kinh Thành dài hơn so với dự kiến, nhưng cũng may Lãnh Hương Nhi vừa lúc kịp chúc thọ sư bá, cũng không có làm lỡ nhiệm vụ dặn dò của sư phụ.
Sau khi chúc thọ đại sư bá, sư bá nhiệt tình yêu cầu nàng ở lại một ngày, mà Hoàng Phủ Đình Ngạn hôm sau liền mang nàng đến gặp cha mẹ hắn.
Khi nàng theo Hoàng Phủ Đình Ngạn bước vào cửa lớn của tướng quân phủ, cảm xúc hồi hộp nảy sinh cảm giác không tự nhiên, có loại cảm giác thấp thỏm con dâu sắp gặp cha mẹ chồng.
“Đừng sợ, ta hôm qua đã đem chuyện dọc đường này nói cho cha mẹ ta biết, bọn họ chắc chắn sẽ thích nàng.”
Lãnh Hương Nhi giơ khoé miệng lên, tươi cười có chút cứng nhắc.
Vừa tiến vào đại sảnh, cẩn an tướng quân Hoàng Phủ Trung đã ngồi ở trên chủ vị chờ đợi đã lâu.
Hắn là nam tử hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, một đôi mắt hổ sáng ngời có thần, cả người toát ra một khí thế khiến người không giận mà uy.
Hoàng Phủ Trung thản nhiên liếc mắt liếc Lãnh Hương Nhi một cái, nói với Hoàng Phủ Đình Ngạn: “Đình Ngạn, mẹ con ở trong tẩm phòng, con đi mời nàng ra đây đi.”
“Dạ.”
Hoàng Phủ Đình Ngạn sau đó lấy ánh mắt muốn Lãnh Hương Nhi đừng lo lắng, lập tức xoay người rời đi.
Hắn bước chân vừa mới rời đi, Hoàng Phủ Trung trực tiếp chất vấn với Lãnh Hương Nhi: “Nghe nói ngươi không chỉ có làm cho Bình Bình tức giận, còn làm cho nàng đau lòng khổ sở ? Ngươi cũng biết, ta yêu thương nàng tựa như nữ nhi thân sinh.”
Nghe ra giọng nói trách cứ của hắn, Lãnh Hương Nhi tâm trầm xuống, nhưng mà chuyện này nàng không thừa nhận là bản thân làm sai, vì vậy cũng không cần phải uỷ khuất chịu lỗi.
“Ta quả là làm cho nàng tức giận, làm cho nàng đau lòng khổ sở. Nhưng những việc này cũng là vì làm cho nàng hiểu được hành động tuỳ hứng của nàng tự mình hại mình, với những người yêu thương nàng mà nói là tổn thương nghiêm trọng cỡ nào.” Nàng không kiêu ngạo không hạ thấp giải thích.
“Phải không ?” Hoàng Phủ Trung xụ mặt, tiếp theo lại hỏi: “Ta còn nghe nói, ngươi từ nhỏ đã bị cha mẹ bán, là cô nương không hề có thân phận bối cảnh, ngươi như vậy, cho rằng bản thân xứng với Đình Ngạn sao ?”
Lời chất vấn này làm cho trong lòng Lãnh Hương Nhi bị khoét, Hoàng Phủ Trung dường như không mấy thích nàng, nhưng mà nàng yêu Hoàng Phủ Đình Ngạn khiến nàng không muốn lui bước, quyết định nên vì hạnh phúc bản thân mà cố gắng hết sức.
“Ta từng cho rằng bản thân không xứng với chàng, thật ra, nếu lấy điều kiện thế tục mà nói, ta quả là không xứng với chàng, thế nhưng ta tin trên đường này sẽ không có người so với chúng ta càng thích hợp lẫn nhau.” Giọng nói Lãnh Hương Nhi không có chút chần chừ, đối với cảm tình giữa nàng và Hoàng Phủ Đình Ngạn cực đủ tin tưởng.
Bộ dáng Hoàng Phủ Trung nhìn nàng thản nhiên tự tin, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng.
“Tốt !”
Lãnh Hương Nhi sửng sốt, tiếng khen ngợi này khiến Lãnh Hương Nhi không hiểu mờ mịt.
Tốt ? Tốt cái gì ?
Trong lòng âm thầm nghi ngờ hết sức, Hoàng Phủ Trung lại mở miệng nói ——
“Các ngươi định khi nào thì thành thân ?”
“Ah ?” Lãnh Hương Nhi hoàn toàn giật mình, trong nhất thời người không có cách nào khác phản ứng lại.
Rõ ràng vừa rồi lời nói còn mang theo vẻ gây khó dễ, lúc này lại hỏi bọn họ khi nào thành thân ? Thái độ hắn trước sau có hay không chuyển biến quá nhanh, quá lớn ?
Thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc, Hoàng Phủ Trung không cao giọng cười to.
Hắn giải thích nói: “Đình Ngạn hôm qua trở về nhà đột nhiên mãnh liệt khen ngươi, nói ngươi là cô nương không giống người thường, còn mang chuyện đã xảy ra dọc đường đi tất cả đều nói một lần. Ta lúc đầu không tin ngươi thật sự là cô nương đặc biệt như thế, cho nên mới lại cố ý thử xem, kết quả thái độ cùng phản ứng của ngươi làm cho ta yêu thích ! Ta thích ngươi con dâu này, thật sự là rất hài lòng ! Ha ha ha…..”
Lãnh Hương Nhi ngẩn ra, lúc này mới nghĩ đến Hoàng Phủ Đình Ngạn từng nói qua cha hắn là người không câu nệ tiểu tiết, căn bản là không cần cái gì cách nhìn truyền thống, như vậy xem ra, vừa rồi hắn quả thật chính là thử nàng.
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng, mà lúc này Hoàng Phủ Đình Ngạn cũng mang theo mẹ đi vào đại sảnh.
Mẫu tử bọn họ vừa vào cửa, Hoảng Phủ Trung liền hướng Hoảng Phủ Đình Ngạn nói: “Đặc biệt như vậy thật là cô nương tốt, con mau lấy vào cửa làm vợ con đi !”
Nghe xong lời nói của phu quân, Hoàng Phủ phu nhân nhịn không được nhìn Lãnh Hương Nhi vài lần, đối với cô nương dung mạo xinh đẹp này cũng rất có hảo cảm, hiển nhiên không muốn phản đối.
Hoàng Phủ Đình Ngạn mang theo một tia đắc ý khóe miệng giơ lên, hắn sớm đoán được cha mẹ nhất định sẽ thích Lãnh Hương Nhi.
“Con còn phải đi Giang Nam một chuyến, bái kiến sư phụ dạy dỗ Hương Nhi, hướng sư phụ nàng cầu hôn !”
“Vậy còn không mau đi ! Nhanh đi nhanh đi !”
Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lãnh Hương Nhi liếc nhìn nhau một cái, đều không nhịn được nở nụ cười.
Thật ra cha mẹ không cần thúc giục, hắn so với bất kỳ kẻ nào cũng không thể chờ được muốn sớm ngày cùng nàng bái đường thành thân, trở thành một đôi phu thê danh phù kỳ thực
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.