Chương 46:
Tiếu Giai Nhân
11/03/2023
Thái Hậu ban ghế cho Ngụy Nhiêu, ghế đặt ở bên cạnh ghế dựa của Thái Hậu.
Ngụy Nhiêu đoán không ra Thái Hậu có cái dụng ý gì, sau khi tạ ơn không màng hơn thua mà ngồi xuống, hơi hơi nghiêng đầu, thưởng thức cảnh phía dưới hồ.
Thái Hậu nương nương ban một mâm điểm tâm cho nàng, là bánh gạo nếp hình cánh hoa phía trên có một tầng mứt anh đào, màu sắc mê người.
Ngụy Nhiêu nhéo lên một khối, cười cắn một miếng nhỏ.
Thái Hậu nương nương vẫn luôn đang nhìn nàng, từ ái hỏi: “Hương vị như thế nào?”
Điểm tâm trong cung, Ngụy Nhiêu chỉ có thể khen: “Mềm xốp chua ngọt, ăn rất là ngon.”
“Thích ăn liền ăn nhiều chút.” Thái Hậu nương nương cười nói, lại nhìn chằm chằm Ngụy Nhiêu ăn hai miếng, mới xoay người, hướng Hoàng Hậu nương nương nói: “Mấy năm nay nhìn không ít khuê tú mỹ nhân, nhìn tới nhìn lui, thế nhưng không có một ai so với Nhiêu Nhiêu xinh đẹp hơn.”
Nàng cùng Hoàng Hậu nói chuyện, Hoàng Hậu còn không có tỏ vẻ cái gì, Cảnh Vương là con của chính cung, ngồi ở đối diện Hoàng Hậu, một bên nhìn trộm Ngụy Nhiêu, một bên vô ý thức gật gật đầu.
Trích Tinh Lâu liền chỉ có vài người, động tác hắn khờ khạo như vậy quá rõ ràng.
Ngụy Nhiêu rũ xuống mi mắt, chỉ coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Nguyên Gia Đế tà liếc Cảnh Vương một cái, mặt uy nghiêm không thấy biểu tình biến hóa gì.
Hoàng Hậu trong lòng như có hỏa, vừa không vui khi nhi tử ở trước mặt Nguyên Gia Đế lộ ra bộ dáng không tiền đồ như vậy, lại bất mãn nhi tử thế nhưng bị Ngụy Nhiêu mê hoặc tâm hồn, cố tình trên mặt còn không thể biểu hiện ra ngoài, đành phối hợp với Thái Hậu, cười nói: “Mẫu hậu nói đúng, xác thật không có mấy ngưởi có thể so sánh hơn Nhiêu Nhiêu, bất quá Tạ lục cô nương nhà lão thái phó nếu ở chỗ này, hẳn là có thể cùng Nhiêu Nhiêu cân sức ngang tài.”
Thái Hậu cùng Hoàng Hậu là cô mẫu chất nữ ruột thịt, trong ngôn ngữ sớm đạt thành ăn ý.
Ngụy Nhiêu cũng vào lúc này nghe ra tới, Thái Hậu là muốn lợi dụng Tạ lục cô nương dẫm nàng.
Có thể làm đế sư, Tạ lão thái phó tài học kiến thức liền không cần phải nói, Tạ gia càng là gia tộc thanh nổi tiếng thiên hạ từ tiền triều, nam nhi trong tộc mỗi người đều là quân tử nhẹ nhàng, nữ tử đều trinh thục hiền lương.
Biện pháp Tạ gia dạy nữ nhi cùng Thọ An Quân có cách biệt một trời, phàm là Tạ gia cô nương đều là đại môn không ra nhị môn không bước, thâm dưỡng ở khuê trung, chỉ có mỹ danh tài danh thông qua thời điểm đi Tạ gia làm khách truyền ra tới.
Ngụy gia cùng Tạ gia không có bất luận quan hệ gì, Ngụy Nhiêu cũng không có cơ hội chính mắt kiến thức mỹ mạo cùng tài học của Tạ lục cô nương, nhưng bởi vì hai người mỹ mạo tương đương, một ít khuê tú xem Ngụy Nhiêu không vừa mắt liền thích dùng Tạ lục cô nương đả kích Ngụy Nhiêu, nói cái gì Ngụy Nhiêu nhiều nhất chỉ là một đóa thược dược yêu diễm, nhân gia Tạ lục cô nương lại là mẫu đơn ung dung đoan trang, thược dược bị văn nhân phỉ nhổ, mẫu đơn mới thật là quốc sắc.
Tạ lục cô nương bốn chữ này, số lần Ngụy Nhiêu nghe được khá nhiều, đều đem lỗ tai nàng mài ra cái kén rồi.
Không nghĩ tới a không nghĩ tới, Thái Hậu, Hoàng Hậu thế nhưng cũng học những cái thiếu nữ khuê tú nông cạn, cũng chơi này bộ dáng này.
Hàng mi Ngụy Nhiêu dài hơi rũ xuống, làm ra tư thái khiêm tốn.
Đề tài thành công bị Hoàng Hậu dẫn tới trên người Tạ lục cô nương, Thái Hậu rất có hứng thú hỏi Hoàng Hậu: “Tạ lục cô nương? Tạ gia cô nương dưỡng ở khuê phòng, ta vẫn chưa gặp qua, Tạ lục cô nương thực sự như ngươi nói đẹp như vậy?”
Hoàng Hậu nói: “Ta cũng là nghe các tiểu cô nương nói, nghe nói khuê tú trong kinh thành đều công nhận Tạ lục cô nương có tư thái như mẫu đơn, Ngụy Tứ cô nương có nhan sắc như thược dược đâu.”
Nghe một chút, phía trước còn nói Tạ lục cô nương có thể cùng Ngụy Nhiêu cân sức ngang tài, hiện giờ một cái mẫu đơn một cái thược dược, lại so ra cái sàn sàn như nhau.
Thái Hậu xem mắt Ngụy Nhiêu, cả kinh nói: “Thật khó tưởng tượng trong kinh thành còn có mỹ mạo cô nương như Nhiêu Nhiêu, đáng tiếc Tạ gia nữ không dễ dàng ra khỏi cửa, không biết khi nào mới có duyên thấy phong thái.”
Hoàng Hậu cười nói: “Nhanh nhanh thôi , tháng ba Tạ lục cô nương cùng Anh Quốc Công phủ thế tử Lục Trạc đính hôn, hôn kỳ ở tháng chạp, chờ Tạ lục cô nương gả qua, liền có thể tiến cung thỉnh an cho ngài.”
Ngụy Nhiêu đoán không ra Thái Hậu có cái dụng ý gì, sau khi tạ ơn không màng hơn thua mà ngồi xuống, hơi hơi nghiêng đầu, thưởng thức cảnh phía dưới hồ.
Thái Hậu nương nương ban một mâm điểm tâm cho nàng, là bánh gạo nếp hình cánh hoa phía trên có một tầng mứt anh đào, màu sắc mê người.
Ngụy Nhiêu nhéo lên một khối, cười cắn một miếng nhỏ.
Thái Hậu nương nương vẫn luôn đang nhìn nàng, từ ái hỏi: “Hương vị như thế nào?”
Điểm tâm trong cung, Ngụy Nhiêu chỉ có thể khen: “Mềm xốp chua ngọt, ăn rất là ngon.”
“Thích ăn liền ăn nhiều chút.” Thái Hậu nương nương cười nói, lại nhìn chằm chằm Ngụy Nhiêu ăn hai miếng, mới xoay người, hướng Hoàng Hậu nương nương nói: “Mấy năm nay nhìn không ít khuê tú mỹ nhân, nhìn tới nhìn lui, thế nhưng không có một ai so với Nhiêu Nhiêu xinh đẹp hơn.”
Nàng cùng Hoàng Hậu nói chuyện, Hoàng Hậu còn không có tỏ vẻ cái gì, Cảnh Vương là con của chính cung, ngồi ở đối diện Hoàng Hậu, một bên nhìn trộm Ngụy Nhiêu, một bên vô ý thức gật gật đầu.
Trích Tinh Lâu liền chỉ có vài người, động tác hắn khờ khạo như vậy quá rõ ràng.
Ngụy Nhiêu rũ xuống mi mắt, chỉ coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Nguyên Gia Đế tà liếc Cảnh Vương một cái, mặt uy nghiêm không thấy biểu tình biến hóa gì.
Hoàng Hậu trong lòng như có hỏa, vừa không vui khi nhi tử ở trước mặt Nguyên Gia Đế lộ ra bộ dáng không tiền đồ như vậy, lại bất mãn nhi tử thế nhưng bị Ngụy Nhiêu mê hoặc tâm hồn, cố tình trên mặt còn không thể biểu hiện ra ngoài, đành phối hợp với Thái Hậu, cười nói: “Mẫu hậu nói đúng, xác thật không có mấy ngưởi có thể so sánh hơn Nhiêu Nhiêu, bất quá Tạ lục cô nương nhà lão thái phó nếu ở chỗ này, hẳn là có thể cùng Nhiêu Nhiêu cân sức ngang tài.”
Thái Hậu cùng Hoàng Hậu là cô mẫu chất nữ ruột thịt, trong ngôn ngữ sớm đạt thành ăn ý.
Ngụy Nhiêu cũng vào lúc này nghe ra tới, Thái Hậu là muốn lợi dụng Tạ lục cô nương dẫm nàng.
Có thể làm đế sư, Tạ lão thái phó tài học kiến thức liền không cần phải nói, Tạ gia càng là gia tộc thanh nổi tiếng thiên hạ từ tiền triều, nam nhi trong tộc mỗi người đều là quân tử nhẹ nhàng, nữ tử đều trinh thục hiền lương.
Biện pháp Tạ gia dạy nữ nhi cùng Thọ An Quân có cách biệt một trời, phàm là Tạ gia cô nương đều là đại môn không ra nhị môn không bước, thâm dưỡng ở khuê trung, chỉ có mỹ danh tài danh thông qua thời điểm đi Tạ gia làm khách truyền ra tới.
Ngụy gia cùng Tạ gia không có bất luận quan hệ gì, Ngụy Nhiêu cũng không có cơ hội chính mắt kiến thức mỹ mạo cùng tài học của Tạ lục cô nương, nhưng bởi vì hai người mỹ mạo tương đương, một ít khuê tú xem Ngụy Nhiêu không vừa mắt liền thích dùng Tạ lục cô nương đả kích Ngụy Nhiêu, nói cái gì Ngụy Nhiêu nhiều nhất chỉ là một đóa thược dược yêu diễm, nhân gia Tạ lục cô nương lại là mẫu đơn ung dung đoan trang, thược dược bị văn nhân phỉ nhổ, mẫu đơn mới thật là quốc sắc.
Tạ lục cô nương bốn chữ này, số lần Ngụy Nhiêu nghe được khá nhiều, đều đem lỗ tai nàng mài ra cái kén rồi.
Không nghĩ tới a không nghĩ tới, Thái Hậu, Hoàng Hậu thế nhưng cũng học những cái thiếu nữ khuê tú nông cạn, cũng chơi này bộ dáng này.
Hàng mi Ngụy Nhiêu dài hơi rũ xuống, làm ra tư thái khiêm tốn.
Đề tài thành công bị Hoàng Hậu dẫn tới trên người Tạ lục cô nương, Thái Hậu rất có hứng thú hỏi Hoàng Hậu: “Tạ lục cô nương? Tạ gia cô nương dưỡng ở khuê phòng, ta vẫn chưa gặp qua, Tạ lục cô nương thực sự như ngươi nói đẹp như vậy?”
Hoàng Hậu nói: “Ta cũng là nghe các tiểu cô nương nói, nghe nói khuê tú trong kinh thành đều công nhận Tạ lục cô nương có tư thái như mẫu đơn, Ngụy Tứ cô nương có nhan sắc như thược dược đâu.”
Nghe một chút, phía trước còn nói Tạ lục cô nương có thể cùng Ngụy Nhiêu cân sức ngang tài, hiện giờ một cái mẫu đơn một cái thược dược, lại so ra cái sàn sàn như nhau.
Thái Hậu xem mắt Ngụy Nhiêu, cả kinh nói: “Thật khó tưởng tượng trong kinh thành còn có mỹ mạo cô nương như Nhiêu Nhiêu, đáng tiếc Tạ gia nữ không dễ dàng ra khỏi cửa, không biết khi nào mới có duyên thấy phong thái.”
Hoàng Hậu cười nói: “Nhanh nhanh thôi , tháng ba Tạ lục cô nương cùng Anh Quốc Công phủ thế tử Lục Trạc đính hôn, hôn kỳ ở tháng chạp, chờ Tạ lục cô nương gả qua, liền có thể tiến cung thỉnh an cho ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.